mười ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, bầu trời Madrid xám xịt, như dự báo trước cơn giông bão sẽ đến. Không khí trong đội tuyển Tây Ban Nha cũng chẳng mấy dễ chịu khi sự căng thẳng ngấm ngầm lan tỏa. Buổi tập cuối cùng trước trận đấu Euro thứ hai đáng lẽ sẽ diễn ra trong không khí hừng hực tinh thần chiến đấu, nhưng thực tế lại trái ngược hoàn toàn. Đôi khi, không cần phải có cơn bão nào thật sự, mà chỉ cần những sự kiện tưởng chừng như nhỏ nhặt cũng có thể đẩy mọi thứ vào hỗn loạn.

Yamal đến sân tập từ sớm, trước cả những đồng đội khác. Cậu cảm thấy sự mệt mỏi và nặng nề không phải do thể chất, mà do những suy nghĩ lẩn quẩn trong đầu. Mateo, người trợ lý mới của đội, dạo gần đây đã trở thành nguồn cơn của sự khó chịu và nghi ngờ trong lòng cậu. Từ những lời nói ám chỉ, đến những cử chỉ quá đà, Mateo đã dần dần xâm lấn vào không gian cá nhân của Yamal, khiến cậu cảm thấy không thoải mái. Nhưng hôm nay, cậu quyết định phải đối diện với anh ta, giải quyết rõ ràng mọi thứ.

Bước vào phòng thay đồ, Yamal cảm thấy bầu không khí ở đây lạnh lẽo và tĩnh lặng một cách bất thường. Không ai có mặt ở đó ngoại trừ Mateo, người đang đứng dựa vào tủ đồ, ánh mắt theo dõi từng bước chân của Yamal.

"Chào buổi sáng, Yamal," Mateo nói, giọng điệu mỉa mai như thể anh ta đang chờ đợi cậu đến. "Sớm nhỉ? Cậu đã có quyết định gì chưa?"

Yamal nhìn thẳng vào mắt Mateo, cảm thấy sự khó chịu trỗi dậy trong lòng. "Mateo, chúng ta cần nói chuyện. Tôi không biết anh đang định làm gì, nhưng rõ ràng là mọi thứ đang đi quá giới hạn."

Mateo bật cười, tiếng cười khô khan vang vọng trong không gian kín. "Đi quá giới hạn? Cậu đang nói về cái gì? Tôi chỉ muốn làm việc của mình thôi. Nhưng nếu cậu cảm thấy bị đe dọa, có lẽ là vì cậu biết mình đang yếu đuối, phải không?"

Yamal cau mày, cảm thấy sự tức giận dâng lên trong lòng. "Mateo, tôi không yếu đuối, và tôi cũng không sợ anh. Nhưng anh đang tạo ra một không khí không lành mạnh cho đội tuyển. Chúng ta cần phải đoàn kết, không phải chia rẽ."

Mateo bước tới gần hơn, ánh mắt đầy vẻ đe dọa. "Đoàn kết? Cậu đang nói về sự đoàn kết khi mà cậu và Nico đang cố gắng chiếm hết mọi thứ sao? Cậu nghĩ tôi không thấy gì sao, Yamal? Tất cả những gì cậu và Nico đang làm chỉ là để tách biệt bản thân khỏi đội tuyển, để tạo ra một thế giới riêng chỉ của hai người."

Yamal lùi lại một bước, cảm thấy sự xâm phạm không chỉ đến từ lời nói mà còn từ ánh mắt đầy ác ý của Mateo. "Anh không hiểu gì cả, Mateo. Tôi và Nico chỉ đang cố gắng tập trung cho trận đấu. Chúng tôi không hề có ý gì khác."

Nhưng Mateo không chịu dừng lại, anh ta bước tới gần hơn, gương mặt tối sầm như che giấu một bí mật đen tối. "Cậu biết không, Yamal? Tôi đã ở đây đủ lâu để nhận ra rằng cậu là một kẻ yếu đuối, một kẻ dựa vào người khác để tiến thân. Và Nico, cậu nghĩ cậu ấy thực sự quan tâm đến cậu sao? Cậu chỉ là một trò chơi của cậu ta thôi. Cậu nghĩ sao nếu tôi là người chỉ cho cậu ấy thấy điều đó?"

Yamal không thể kiềm chế thêm nữa. Cậu bước tới, đối diện với Mateo, đôi mắt rực lửa. "Anh nói gì thì nói, nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng anh đang phá hoại đội tuyển. Nếu anh còn tiếp tục như thế này, tôi sẽ không ngần ngại báo cáo với huấn luyện viên."

Mateo nhếch mép, nụ cười lạnh lùng lướt qua. "Báo cáo? Cậu nghĩ cậu có thể thoát khỏi tôi sao? Cậu nghĩ mình đủ mạnh để chống lại tôi?"

Ngay sau đó, trong một hành động bất ngờ, Mateo với lấy chiếc cốc sứ trên bàn gần đó. Trước khi Yamal kịp phản ứng, Mateo đã vung cốc đập mạnh vào đầu cậu. Tiếng cốc vỡ tan vang vọng trong không gian, những mảnh sứ vụn vương vải khắp nơi, cùng với dòng máu đỏ tươi bắt đầu chảy từ đầu Yamal xuống.

Cơn choáng váng ập đến, Yamal loạng choạng lùi lại, cảm giác đau đớn và sốc tràn ngập cơ thể. Cậu đưa tay lên đầu, cảm nhận sự ẩm ướt của máu, nhưng chưa kịp phản ứng, Mateo đã đẩy mạnh cậu vào tường. Đầu Yamal va đập mạnh vào bức tường lạnh lẽo, cơn đau nhói từ cú va chạm lan tỏa khắp cơ thể. Trước mắt cậu, mọi thứ trở nên mờ mịt, âm thanh bên ngoài như bị bóp nghẹt.

Khi cơn đau từ cú đập mạnh vào tường khiến đầu óc cậu quay cuồng, Yamal không còn đủ sức để đứng vững. Cậu từ từ trượt xuống sàn, cảm giác tê dại từ đầu lan khắp cơ thể. Mắt cậu mở lớn, nhưng mọi thứ trở nên tối dần, và cậu chỉ còn nghe thấy tiếng thở gấp gáp của mình.

Giữa lúc đó, cửa phòng bật mở với một tiếng động lớn, Nico lao vào như một cơn bão. Ánh mắt anh chỉ kịp nhìn thấy Mateo đứng đó, khuôn mặt lạnh lẽo không chút cảm xúc, còn Yamal thì ngồi thừ trên sàn với máu chảy từ đầu xuống, đôi mắt dần khép lại.

"Yamal!" Nico hét lên, cảm giác như trái tim mình vỡ vụn khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Không một chút do dự, anh lao đến bên Yamal, ôm chặt lấy cậu trong vòng tay, bàn tay run rẩy vì lo lắng.

"Yamal, hãy tỉnh lại!" Nico nói, giọng nói run rẩy nhưng đầy lo lắng. Anh cảm nhận được nhịp tim yếu ớt của Yamal, nhưng điều đó chỉ khiến anh thêm sợ hãi. "Yamal, đừng bỏ rơi anh, làm ơn…"

Mateo chỉ đứng đó, quan sát mọi việc như thể anh ta đang đứng ngoài cuộc, một nụ cười lạnh lùng nở trên môi. Anh ta không nói gì, nhưng ánh mắt đó như chứa đựng sự thỏa mãn, như thể anh ta đã đạt được mục đích của mình.

Trong khi đó, Nico bế sốc Yamal lên, bước chân vội vã nhưng cẩn thận như sợ chỉ cần một cử động mạnh cũng có thể khiến cậu thêm đau đớn. Máu từ đầu Yamal nhuộm đỏ chiếc áo trắng của Nico, nhưng anh không quan tâm. Tất cả những gì anh nghĩ đến lúc này là phải đưa Yamal đến bệnh viện, phải giữ cậu ấy an toàn.

Ngay lúc đó, những đồng đội khác đã nghe thấy tiếng động lớn từ phòng thay đồ và nhanh chóng kéo đến. Họ trông thấy Nico đang bế Yamal, máu từ đầu cậu chảy xuống, nhuộm đỏ một phần áo của Nico. Còn Mateo, gương mặt anh ta lạnh tanh, như thể không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây?" Álvaro Morata một trong những đồng đội lớn tiếng hỏi, giọng nói đầy lo lắng và phẫn nộ. "Mateo, anh đang làm cái quái gì vậy?"

Mateo không đáp, chỉ cười khẩy trước những lời chỉ trích. Nhưng sâu trong lòng, anh ta biết mình đã gây ra điều gì. Nhưng thay vì hối hận, sự đố kỵ và căm ghét càng lớn mạnh trong lòng anh ta.

Nico chạy nhanh về phía lối ra, lòng đầy sự lo lắng cho Yamal. Mỗi bước chân của anh như đang đè nặng bởi nỗi đau và sự tức giận. "Yamal, xin em hãy cố gắng lên.." anh thì thầm bên tai cậu, giọng nói dịu dàng nhưng run rẩy vì lo sợ.

Những đồng đội khác đứng nhìn theo họ, ánh mắt tràn ngập sự cảm thông và lo lắng. Một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy cả không gian, chỉ có tiếng bước chân của Nico vọng lại trong hành lang dài.

Khi cánh cửa phòng thay đồ khép lại sau lưng họ, mọi người đều biết rằng một sự rạn nứt đã xuất hiện trong đội tuyển. Một sự rạn nứt không chỉ đến từ hành động của Mateo, mà còn từ sự đố kỵ và hận thù đã tích tụ lâu nay.

Liệu rằng Mateo sẽ dừng lại, hay anh ta sẽ tiếp tục âm mưu chia rẽ tình cảm của Nico và Yamal?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro