mười bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài phòng thay đồ, một hành lang dài và yên tĩnh trải ra, ánh sáng mờ nhạt từ những bóng đèn trên trần chỉ càng làm tăng thêm sự u ám của không gian. Mỗi bước chân Nico vang lên trên nền gạch, tiếng giày va chạm đều đều như nhịp tim của anh đang đập mạnh vì lo lắng. Trong vòng tay anh, Yamal vẫn nằm im, cơ thể yếu ớt và làn da cậu nhợt nhạt dần theo từng giọt máu rỉ ra từ vết thương trên đầu.

Mọi thứ như đang chìm vào hư vô khi Nico cố gắng giữ chặt Yamal, dù trong lòng anh đầy rẫy sự sợ hãi. Lòng anh chợt nhớ về những khoảnh khắc khi cả hai cùng nhau luyện tập, cùng cười đùa và chia sẻ những ước mơ cho tương lai. Nhưng giờ đây, tất cả những điều đó dường như bị đẩy xa khỏi tầm với, chỉ còn lại hình ảnh người yêu mình đau đớn trong vòng tay.

Khi Nico bước vào bệnh viện của đội tuyển, các y tá ngay lập tức chạy tới. Họ nhanh chóng đưa Yamal vào phòng cấp cứu, cánh cửa lạnh lùng khép lại trước mắt Nico, như tách anh ra khỏi phần còn lại của thế giới.

Trong khi chờ đợi, Nico đứng bất động, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu, nhưng tâm trí anh đã hoàn toàn rơi vào vực thẳm của những suy nghĩ hỗn loạn. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy hoàn toàn bất lực, không thể bảo vệ người mình yêu khỏi những thế lực tăm tối đang âm mưu phá hoại họ.

"Chuyện gì đã xảy ra?" một giọng nói vang lên từ phía sau Nico, kéo anh trở lại thực tại. Đó là Álvaro Morata, đội trưởng của đội, với gương mặt căng thẳng và ánh mắt đầy sự lo lắng.

Nico quay lại, gương mặt anh đầy vẻ mệt mỏi và đau đớn. "Mateo…hắn đã tấn công Yamal. Em không kịp… không kịp cứu em ấy," giọng nói của anh nghẹn lại, mắt nhắm nghiền như thể nỗi đau đang xiết chặt lấy tim mình.

Morata cau mày, sự phẫn nộ dần lan tỏa trên gương mặt. "Anh sẽ báo cáo chuyện này với huấn luyện viên ngay. Mateo đã vượt quá giới hạn rồi."

Những đồng đội khác cũng bắt đầu kéo đến, gương mặt họ đầy sự bàng hoàng và căm phẫn khi nghe kể lại chuyện xảy ra. Họ không thể tin rằng trong đội tuyển lại có một sự kiện như vậy, và tất cả đều nhất trí rằng Mateo phải chịu trách nhiệm.

Trong khi đó, bên trong phòng cấp cứu, các bác sĩ đang cố gắng ổn định tình trạng của Yamal. Vết thương trên đầu cậu không chỉ nặng nề về mặt thể chất mà còn là cú sốc tinh thần khủng khiếp. Đôi mắt cậu nhắm nghiền, trong khi những ký ức về cuộc tấn công của Mateo vẫn lởn vởn trong tâm trí, khiến cậu cảm thấy như đang rơi vào một vực thẳm không lối thoát.

Thời gian trôi qua như chậm lại, mỗi phút giây đều là sự chờ đợi đầy lo lắng. Nico vẫn đứng đó, ánh mắt không rời khỏi cánh cửa, cầu nguyện cho Yamal được an toàn. Anh không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình nếu thiếu cậu, nếu những giây phút hạnh phúc của họ bị cướp đi bởi một kẻ như Mateo.

Khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, một bác sĩ bước ra ngoài, gương mặt ông nghiêm nghị nhưng có phần nhẹ nhõm. "Yamal đã qua cơn nguy hiểm, nhưng cậu ấy cần phải nghỉ ngơi hoàn toàn để hồi phục. Vết thương trên đầu không nặng như chúng tôi lo sợ, nhưng cú va đập có thể để lại di chứng nếu cậu ấy không cẩn thận."

Nico cảm thấy như một gánh nặng khổng lồ vừa được nhấc khỏi vai, anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng sự lo lắng vẫn chưa hoàn toàn tan biến. "Tôi có thể gặp em ấy được không?" anh hỏi, giọng nói đầy sự mong mỏi.

Bác sĩ gật đầu, "Nhưng chỉ một lúc thôi, cậu ấy cần nghỉ ngơi."

Nico bước vào phòng, cảm giác không khí trong lành và tĩnh lặng bao trùm lấy anh. Yamal đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng sự đau đớn trên gương mặt cậu đã dịu đi phần nào. Nico nhẹ nhàng bước tới bên cạnh, ngồi xuống và nắm lấy tay Yamal. Bàn tay cậu lạnh ngắt, nhưng Nico cảm nhận được nhịp đập yếu ớt từ mạch máu nơi cổ tay.

"Yamal, anh xin lỗi…vì đã không bảo vệ được cho em," Nico thì thầm, giọng nói nghẹn ngào khi cảm nhận được nỗi đau trong tim mình. "Nhưng anh hứa, anh sẽ không để bất cứ ai làm hại em nữa."

Yamal không đáp, nhưng đôi mắt cậu khẽ lay động dưới hàng mi. Cậu biết rằng Nico đang ở bên cạnh, và điều đó mang lại cho cậu một sự an ủi mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Bên ngoài, Álvaro Morata cùng các đồng đội đã gặp huấn luyện viên, và họ đều đồng lòng yêu cầu xử lý Mateo. Sự việc này không chỉ là một vụ tấn công cá nhân, mà nó đã trở thành một vấn đề của cả đội tuyển. Một sự chia rẽ âm thầm đã tồn tại, và nếu không giải quyết triệt để, nó có thể phá hủy tất cả những gì mà họ đã cố gắng xây dựng.

"Mateo sẽ phải rời khỏi đội tuyển ngay lập tức," huấn luyện viên nói, gương mặt ông đầy sự nghiêm nghị. "Không có chỗ cho những kẻ gây rối như vậy trong đội hình của chúng ta, nhất là khi Euro đang đến gần."

Nhưng khi mọi người đều đồng ý với quyết định này, một câu hỏi vẫn còn lởn vởn trong tâm trí họ: Liệu Mateo sẽ dừng lại ở đây, hay anh ta còn âm mưu gì nữa? Những bóng tối của sự đố kỵ và thù hận vẫn chưa hoàn toàn tan biến, và ai biết được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro