mười tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Nico bế Yamal rời khỏi phòng, những người còn lại trong đội nhanh chóng hiểu ra sự nghiêm trọng của tình huống. Trong căn phòng chỉ còn lại không khí ngột ngạt và căng thẳng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Mateo, kẻ đã gây ra tất cả.

Mateo lùi lại một bước, cảm nhận rõ ràng sức nặng của những ánh nhìn đầy phẫn nộ và khinh bỉ. Đội trưởng Álvaro Morata, người luôn được biết đến với sự điềm tĩnh và khôn ngoan, lần này cũng không thể kiềm chế được cơn giận dữ.

Morata tiến đến gần Mateo, đôi mắt anh ta lạnh lùng như băng. Không một lời cảnh báo, không một tiếng động, Morata đột ngột tung ra một cú đấm thẳng vào mặt Mateo, khiến anh ta lảo đảo lùi về phía sau, cảm giác đau đớn lan tỏa khắp khuôn mặt.

"Mày nghĩ mình có quyền gì mà làm chuyện đó với Yamal?" Morata nói, giọng nói trầm lắng nhưng chất chứa sự tức giận sâu sắc. "Mày không chỉ làm tổn thương một người trong đội, mà còn phá vỡ sự tin tưởng mà cả đội đặt vào mày."

Mateo ngã xuống sàn, cảm giác như toàn bộ cơ thể mình đang bị nghiền nát bởi sức mạnh và uy quyền của Morata. Nhưng Morata không dừng lại ở đó. Anh ta kéo Mateo đứng dậy, rồi ném anh ta vào tường, lực va chạm mạnh đến mức Mateo cảm nhận được nỗi đau thấu xương.

"Mày đã vượt qua giới hạn, Mateo. Và bây giờ mày sẽ phải trả giá," Morata nói, ánh mắt đầy lửa giận.

Sergio không cần thêm lời nào nữa. Mọi người trong đội chỉ im lặng đứng nhìn, không ai có ý định can ngăn. Họ hiểu rằng đây là lúc Mateo phải nhận lấy hậu quả của hành động của mình. Và Morata, với tư cách là đội trưởng, sẽ là người thực thi sự trừng phạt.

Morata tiếp tục đánh Mateo, từng cú đấm như để trả lại nỗi đau thể xác và tinh thần mà Yamal đã phải chịu đựng. Mỗi cú đánh, mỗi lần Mateo cảm nhận nỗi đau lan tỏa khắp cơ thể, anh ta biết mình đang gánh chịu hậu quả của những hành động ích kỷ và độc ác của bản thân.

Mateo rên rỉ, không còn sức lực để chống cự hay biện minh. Anh ta chỉ còn biết chịu đựng, cảm nhận sự đau đớn như những mũi dao sắc nhọn đâm vào lòng tự trọng đã tan vỡ của mình.

Khi Morata cuối cùng cũng dừng lại, Mateo đã gục ngã hoàn toàn, cả về thể xác lẫn tinh thần. Anh ta nằm đó, thở hổn hển, không dám ngước nhìn những ánh mắt lạnh lùng và khinh miệt đang chiếu vào mình.

Morata đứng dậy, hít một hơi sâu để kiềm chế lại cơn giận dữ trong lòng. Anh ta quay lại nhìn những người khác trong đội, ánh mắt cương nghị và dứt khoát. "Chúng ta không thể để những chuyện như thế này xảy ra trong đội tuyển. Ai làm sai, người đó phải trả giá. Đây không chỉ là về Yamal hay Mateo, mà là về tinh thần của cả đội."

Mọi người im lặng, đồng lòng với lời nói của Morata. Không ai lên tiếng, nhưng trong ánh mắt của họ, sự đồng ý và tôn trọng dành cho Sergio là rõ ràng. Sergio hiểu rằng đây là lúc phải đặt dấu chấm hết cho sự việc này.

"Mateo," Morata gọi tên anh ta lần cuối, giọng nói lạnh lùng như băng. "Mày đừng hòng đụng tới Yamal một lần nào nữa, nếu những chuyện này vẫn còn tiếp diễn. Hãy chuẩn bị tinh thần đi."

Mateo chỉ có thể cúi đầu, biết rằng mình đã mất tất cả. Không chỉ là vị trí trong đội tuyển, mà cả sự tôn trọng và tin tưởng của mọi người.

Mateo ngã gục xuống sàn sau cú đấm cuối cùng của Sergio, nhưng sự trừng phạt vẫn chưa kết thúc. Thân hình anh ta co rúm lại trong nỗi đau đớn tột cùng, mỗi lần cố gắng hít thở đều khiến ngực đau như bị dao cứa. Máu chảy từ khóe miệng và vùng mũi, từng giọt đỏ thẫm rơi xuống nền nhà lạnh lẽo, hòa lẫn với những giọt mồ hôi lạnh ngắt trên cơ thể bị đập tả tơi.

Mateo cố gắng dùng tay để chống người dậy, nhưng sức lực trong cơ thể đã cạn kiệt. Những ngón tay run rẩy của anh ta chạm vào vết máu ướt đẫm trên sàn, vết máu của chính mình, một minh chứng sống động cho những gì anh ta phải chịu đựng.

Ánh mắt Mateo mờ dần, khuôn mặt của Sergio trở nên mờ nhạt và mông lung trong tầm nhìn của anh ta. Nhưng trước khi anh ta có thể nhận thức rõ ràng, ngay lúc này cánh cửa bật mở ra hiện ra một bóng người khác xuất hiện trước mắt, một bóng dáng mà Mateo không thể lầm được - đó là Nico.

Nico bước vào căn phòng, đôi mắt đong đầy sự tức giận không thể kìm nén. Cảnh tượng trước mặt anh càng thổi bùng ngọn lửa trong lòng anh. Trên nền nhà lạnh lẽo, Mateo nằm co quắp như một con thú bị đánh bại, thân thể anh ta dường như đang bị nghiền nát bởi sự trừng phạt của Sergio.

Nico không thể kiềm chế được nữa. Anh bước tới, nắm lấy cổ áo của Mateo và kéo mạnh anh ta lên, ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ và căm ghét. "Mày đã nghĩ gì khi làm chuyện đó với Yamal? Mày có biết mày vừa phá hoại điều gì không?" Nico gằn từng tiếng, từng từ như những cú đánh thẳng vào tâm can của Mateo.

Mateo không thể đáp lời, cổ họng nghẹn lại khi nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Nico. Nico không chờ đợi một câu trả lời. Anh tung ra một cú đấm mạnh vào mặt Mateo, làm anh ta ngã ngửa ra sàn.

Không dừng lại, Nico tiếp tục nắm lấy Mateo, kéo anh ta dậy rồi đẩy mạnh vào tường. Lần này, nỗi đau không chỉ đến từ những cú đấm của Sergio mà còn từ những cú đánh của Nico, mỗi cú đánh đều đầy hận thù và sự trừng phạt mà Nico muốn Mateo cảm nhận được.

"Mày nghĩ mình có thể làm tổn thương Yamal mà không phải trả giá sao?" Nico hét lên, giọng nói vang vọng khắp phòng. Anh ta đấm liên tục vào mặt Mateo, khiến mắt anh ta sưng vù, máu chảy xuống và loang lổ trên da mặt.

Mateo co rúm lại, thân thể bị đánh đập dã man, cảm nhận rõ ràng từng đợt đau nhói lan tỏa khắp cơ thể. Trong đầu anh ta chỉ còn lại sự tuyệt vọng và đau đớn, nhận thức rõ rằng mình không còn đường nào thoát.

Nico cuối cùng cũng dừng lại, thở hổn hển, nhưng đôi mắt vẫn rực cháy sự phẫn nộ. Anh ta buông Mateo xuống, để anh ta rơi tự do xuống nền nhà lạnh ngắt. Mateo không còn sức để đứng dậy, anh ta chỉ có thể nằm đó, cảm nhận sự đau đớn lan tỏa khắp cơ thể và lòng tự trọng tan vỡ.

Morata bước tới gần Nico, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh để giữ anh lại. "Đủ rồi, Nico," Morata nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy lực. "Hắn ta đã nhận được sự trừng phạt xứng đáng."

Nico lùi lại, nhưng ánh mắt anh vẫn dán chặt vào Mateo, người đang nằm trên sàn, toàn thân đau đớn và tàn tạ. "Nếu mày còn dám đụng đến Yamal một lần nữa, tao thề, đó sẽ là ngày cuối cùng mày còn thở," Nico nói, giọng nói trầm và đáng sợ.

Mateo không nói gì, chỉ có thể nằm đó, thở hổn hển, đôi mắt đầy sự đau đớn và tuyệt vọng. Anh ta biết rằng mình đã sai, và cái giá phải trả là quá lớn. Những cú đánh của Nico, sự nhục nhã trước toàn đội, và nỗi đau thể xác lẫn tinh thần đã đè nặng lên anh ta, khiến anh ta không thể nào trốn thoát.

Ngày hôm sau, khi ánh sáng mặt trời len lỏi qua cửa sổ phòng, Mateo vẫn còn nằm co ro trên sàn, thân thể anh ta đầy những vết thương và đau nhức. Đôi mắt thâm quầng của anh ta nhìn chằm chằm vào trần nhà, lòng đầy sự hối hận và sợ hãi. Mỗi lần cựa mình, anh ta lại cảm nhận được nỗi đau thấu xương, nhắc nhở anh ta về cái giá phải trả.

Nhưng trong lòng Mateo, nỗi đau thể xác không thể so sánh được với sự đau đớn về tinh thần. Anh ta biết rằng mình đã mất tất cả - sự tôn trọng của đồng đội, sự tin tưởng của mọi người, và hơn hết, là danh dự của chính bản thân mình.

Mateo co mình lại, tay ôm lấy những vết thương trên người, cảm nhận sự lạnh lẽo của căn phòng và sự cô đơn ngấm vào xương tủy. Nhưng bên ngoài căn phòng ấy, Nico đang ở bên cạnh Yamal, chăm sóc cậu một cách nhẹ nhàng và đầy yêu thương. Còn Sergio và các đồng đội khác, họ đã khẳng định lại sự đoàn kết và sức mạnh của đội tuyển, không ai có thể phá vỡ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro