1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kang Daniel đến Jeju vào đầu tháng tư.

Bạn gái yêu nhau nhiều năm cuối cùng cũng chán ghét cuộc sống phiêu bạc không dừng, đeo lên chiếc nhẫn kim cương biểu trưng cho hạnh phúc - do người khác tặng.

Hắn mặc âu phục màu đen tham dự hôn lễ của bạn gái cũ, trong bữa tiệc uống liền 11 ly rượu. Lúc đôi vợ chồng mới cưới trao nhau nụ hôn, Kang Daniel rời khỏi, hắn nhặt lên một bông hoa hồng đỏ rơi ở dưới đất, cắm vào chiếc túi trước ngực mình.

Vào ngày mà những cánh hoa đã hoàn toàn khô héo, Kang Daniel đã ngồi ở một nơi vắng vẻ trên đảo Jeju.

Không giống với khu du lịch lúc nào cũng tấp nập người, đây là một bờ biển hoang vu hiếm người qua lại, chỉ có sóng biển đánh vào đá ngầm bắn nước lên không trung cho thấy đây vẫn là giáp biển đảo Jeju.

Mắt kính đeo trên sống mũi cũng bị bắn lên vài giọt nước, Kang Daniel tìm một chỗ bằng phẳng ngồi xuống.

Hắn đem máy chụp hình treo trước ngực tháo xuống, mở xem lại những tấm ảnh cũ.

Thân là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư, trong máy ảnh hoàn toàn không có một tấm nào thuộc về hắn cùng bạn gái cũ cả.

Kang Daniel nhiệt tình, thích mạo hiểm, núi tuyết, vách đá, thảo nguyên, biển hồ... Bất kỳ nơi nào hắn đi qua, trong máy ảnh cũng sẽ lưu lại những cảnh quan tuyệt đẹp.

Nhưng rất lâu rồi hắn không có chụp được tác phẩm nào làm mình hài lòng - có lẽ bởi vì ngay cả hắn cũng không thể khiến người khác hài lòng về mình. Kang Daniel cười tự giễu, hắn ấn nút xóa tất cả, mò trong túi lấy ra một điếu thuốc.

Gió biển ẩm ướt xen lẫn với tiếng sóng vỗ, Kang Daniel loáng thoáng nghe có người đang gọi hắn.

"Anh kia."

"Này anh."

Ngón trỏ và ngón giữa của Kang Daniel kẹp lấy điếu thuốc, tầm mắt bị những sợi tóc trên trán cản trở khiến hắn hơi mơ hồ, chỉ thấy cách đó không xa sóng biển cuồn cuộn phun trào, có cái gì đó bơi tới.

Rào.

Hai cánh tay ẩm ướt từ trong mặt nước đưa ra, đặt lên một phần đất bằng phẳng trên đá ngầm, ngay sau đó đôi gò má tròn trịa nhỏ nước rất nhanh liền nâng lên, đôi mắt đen nhánh ẩn chứa cái nhìn ngây thơ: "Anh..."

Thuốc lá trong tay còn chưa kịp rơi xuống đất liền bị gió biển cuốn đi, Kang Daniel dưới sự sợ hãi chỉ kịp ôm chặt máy ảnh trong tay: "Cái gì... Người ư?"

Câu hỏi đến cuối cùng đã trở thành giọng điệu mạnh mẽ hơn. Kang Daniel chần chờ, nhìn về phía cái đuôi đang vỗ vào nước biển phía sau lưng cậu trai trẻ.

Cặp mắt ngập nước của cậu trai nhìn qua giống như hoa đào mới nở, cậu rụt rè chỉ chỉ vào ngực Kang Daniel, cứng nhắc nói: "Có thể cho tôi hoa của anh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro