One.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khang Nghĩa Kiện sẽ không tin nổi mình lại có thế yêu một người đến vậy, hơn nữa, người này lại là đàn ông giống như hắn. Có lúc hắn nghĩ, nếu không có lần say rượu loạn tính kia, họ cũng không thể đến với nhau. Hắn sẽ không chú ý tới Phác Chí Huân, họ chỉ là cấp trên cấp dưới bình thường, như hai đường thẳng song song chẳng bao giờ giao nhau, cứ sống cuộc sống riêng của mỗi người.

Cuộc sống của hắn vì Phác Chí Huân mà thay đổi, thậm chí còn nghĩ đến sinh hoạt tương lai của họ - ở cùng phòng, ngủ cùng giường, sáng sớm mở mắt là có thể thấy khuôn mặt say ngủ của đối phương. Hắn sẽ không quấy rầy cậu, sẽ thưởng thức dáng ngủ của cậu, nhìn những sợi tóc lúc thường luôn ngay ngắn của cậu rối bời lộn xộn, sẽ gạt tóc mái hôn lên vầng trán trơn nhẵn của cậu, bắt đầu một ngày thật bình thường.

Về phần Phác Chí Huân, cậu thích hắn ngay từ buổi đầu đụng mặt nơi làm việc. Lúc ấy Phác Chí Huân còn nghĩ nếu không yêu Khang Nghĩa Kiện thì sẽ không là một ai khác.

Từ khi thầm thích Khang Nghĩa Kiện, bức tường thủy tinh ở phòng làm việc này trở thành công cụ để cậu nhìn trộm hắn . Cậu thích cầm một tách cà phê nóng, vắt chân ngồi trước vách thủy tinh, nhìn hắn ôm đầu giải quyết vấn đề khó khăn, gấp đến độ sắp đụng cả đầu vào máy tính. Anh em quan hệ tốt nhất với hắn là Kim Tại Hoàn vô cùng thân thiết vỗ vỗ vai động viên hắn, hắn tức giận đấm cho tên anh em tốt chẳng giải quyết được chút vấn đề thực tế một cái, lại vùi đầu tra tư liệu.

Hôm nay Khang Nghĩa Kiện là người yêu của cậu, cậu vẫn như cũ thích cách vách thủy tinh nhìn hắn. Tựa như lúc này đây, Khang Nghĩa Kiện nhìn về phía vách kính sẽ không thấy cậu, nhưng cậu có thấy hắn. Ánh mắt cậu đối diện Khang Nghĩa Kiện, thú vị nhìn hắn uể oải cúi đầu tiếp tục làm việc, một lát lại ngẩng đầu nhìn về phía này, hiển nhiên là không cam lòng. Trong lòng khẽ động, Phác Chí Huân không kìm được đưa tay chạm lên tấm kính, thật muốn hôn hắn một cái.

"Anh không đặc biệt muốn cái gì sao?"

"Chính là câu kia, đem em cho tôi, tôi sẽ có đại lễ đáp lại."

Sắp tới chính là sinh nhật của Khang Nghĩa Kiện. Nhớ tới đáp án câu hỏi sáng nay, Chí Huân không khỏi lắc đầu.

Mặc kệ là đại lễ dạng gì cũng không quan trọng, thế nhưng vẫn vô cùng phấn khích chờ mong quà tặng đầu tiên Khang Nghĩa Kiện dành cho cậu.

Sau khi tan sở, Phác Chưa Huân nhanh chóng đi đến một cửa hàng đồng hồ, nhân viên cửa hàng vừa nhìn thấy cậu liền lập tức nhiệt tình bắt chuyện.

-Hoan nghênh tới cửa hàng, đồng hồ cậu đặt làm đã xong rồi đây.

Nhân viên cửa hàng mở ra một cái hộp, mặt đồng hồ màu vàng khảm những viên kim cương nhỏ tượng trưng cho mười hai giờ đồng hồ, kim đồng hồ cùng màu, vỏ và dây đeo là màu bạc.

Cầm đồng hồ lên, Chí Huân cẩn thận quan sát. Đồng hồ đeo tay cao quý trang nhã hai màu vàng bạc vẫn là lựa chọn tốt nhất, tạo hình đơn giản ưu nhã vô cùng thích hợp với Khang Nghĩa Kiện quanh năm mặc âu phục đeo cà vạt trong phòng làm việc.

Chí Huân căn dặn thợ đồng hồ khắc tên của mình ở chỗ khó nhìn thấy. Cậu biết đây rõ ràng là việc làm vô cùng ấu trĩ nhưng đây là món quà đầu tiên cậu  tặng Khang Nghĩa Kiện, hơn ai hết cậu cảm thấy đặc biệt có ý nghĩa, hi vọng trên người hắn có một vật mang tên cậu.

Phác Chí Huân gật đầu với nhân viên cửa hàng một chút, cẩn thận bỏ lại vào hộp sau đó quét thẻ trả tiền.

-Cậu Phác, hoan nghênh cậu lần sau lại tới.

-Ừ.

Ra khỏi cửa hàng đồng hồ là khu phố trung tâm phồn hoa náo nhiệt, lúc nào cũng có thể thấy được những cặp tình nhân khoác tay nhau, mấy em nhỏ đáng yêu sôi nổi hoạt bát lôi kéo tay ba mẹ đòi thứ này thứ kia. Mỗi người đều bình thường vui vẻ hạnh phúc khiến cậu thật ước ao.

Phác Chí Huân vô thức siết chặt chiếc hộp trong túi. Mỗi ngày ở bên Khang Nghĩa Kiện cũng đều vui vẻ hạnh phúc bình thường như vậy. Từng giọt từng giọt thấm vào tâm can, dường như toàn bộ thế giới này đều bởi tồn tại của người đàn ông này mà trở nên tươi đẹp, tươi đẹp đến mức không nói nên lời.
Ánh mắt lơ đãng đảo qua cửa hàng trang sức đối diện, nháy mắt Phác Chí Huân vẻ mặt hoảng hốt, khuôn mặt vốn đang vui vẻ trở nên trầm tĩnh, đôi mắt u ám thẳng tắp nhìn một đôi tình nhân trên đường. Cô gái tóc dài xinh xắn đáng yêu, chàng trai mặc áo khoác thoải mái màu sữa, vô cùng sáng sủa đẹp trai. Không biết chàng trai nói đùa gì đó, cô gái kia cười khúc khích, vô cùng thân thiết đấm vào ngực hắn ta, hai người cứ như vậy trò chuyện tay trong tay không rời tiến vào tiệm trang sức.

Cách một con đường, Chí Huân nghe không rõ lắm họ nói gì, nhưng từ trên mặt có thể thấy họ trò chuyện vô cùng vui vẻ, không giống như vừa mới quen chút nào.

Phác Chí Huân nghĩ mình hẳn sẽ đau khổ, cũng có thể là phẫn nộ, nhưng cái gì cũng không thấy. Trái lại tiến vào đậu xe ở nơi khó nhìn thấy rồi nhìn chằm chằm vào tiệm trang sức đến đờ người ra.

Đã tới mức đi mua trang sức cùng nhau rồi sao?

Khang Nghĩa Kiện vừa mới đi làm, cũng không quá giàu có, hôm nay lại nắm tay một cô gái đi vào tiệm trang sức, có thể thấy quan hệ của họ đã tiến triển tới mức nào.

Hẳn đã nói chuyện cưới xin rồi đi.

Bởi họ quay lưng về phía cậu, nên không thấy rõ lắm rốt cuộc họ mua cái gì, chỉ thấy Khang Nghĩa Kiện lắc đầu, cô gái kia lại hứng thú bừng bừng chỉ hướng một quầy hàng.

Đợi hai người kia ra khỏi cửa hàng trang sức, cậu không biết mình đang chờ mong cái gì, lại mở cửa xe đi thẳng đến tiệm trang sức.

Điều chỉnh nét mặt một chút, Chí Huân đẩy cửa tiệm, không nhanh không chậm đến quầy hàng vừa tiếp Khang Nghĩa Kiện. Không nhìn đến nhân viên đang bắt chuyện, Phác Chí Huân chỉ liếc mắt đã thấy quầy hàng bán cái gì - nhẫn.

Quầy hàng Khang Nghĩa Kiện đứng đều là bán nhẫn, chỉ khác nhau ở chỗ là bán nhẫn đôi hoặc đơn.

Phác Chí Huân nắm chặt tay, chờ mong còn sót lại bỗng chốc sụp đổ, đến đau đớn khi móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không phát hiện. Thế nhưng biểu cảm lại bình tĩnh dị lạ thường, không thấy dù chỉ một chút khác thường.

Cậu sớm biết tới kết cục này, tại sao còn chưa từ bỏ? Cũng chỉ là một đêm rượu vào ý loạn tình mê, nhưng cứ như vậy mà tin là tình yêu thật sự. Nực cười.

Không phải đã sớm chuẩn bị tâm lý chia tay sao? Vì sao vẫn còn kì vọng?

Phác Chí Huân nghĩ mình thực nực cười, tự làm tự chịu, trách ai được đây.

Cậu day day thái dương, cười cười xin lỗi nhân viên bán hàng, giọng hơi khàn khàn nói:

-Xấu hổ quá, tôi chỉ đến xem có nhẫn vừa ý không, ở đây hình như không có nhẫn tôi cần rồi.

Liếc mắt nhìn lại chiếc nhẫn lấp lánh rực rỡ lần nữa, Chí Huân thất hồn lạc phách ra khỏi tiệm trang sức.

Ngồi trong xe, Chí Huân thất thần ngồi  nghĩ quẩn quanh. Cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm tay bên trái, nghĩ đến chuyện kết hôn, cậu sợ rằng cả đời này sẽ không đeo nhẫn cho mình.

-Ha ha...

Khô khốc cười một tiếng, Chí Huân úp sấp lên tay lái cười tự giễu - cậu quả nhiên không biết tự thỏa mãn, vậy mà vọng tưởng lưu lại ấn kí trên một người không thuộc về mình, dù có để lại thì cũng có thể làm sao? Đến cuối cùng vẫn chỉ còn một mình cậu.

Rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Chí Huân cầm điện thoại ấn số của Khang Nghĩa Kiện.

-Chí Huân, em đang ở đâu?

Cậu trầm mặc hồi lâu, không biết nên nói gì, trong đầu trống rỗng đến đáng sợ.

-Chí Huân,em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?

Đối phương nhận thấy cậu khác thường, lo lắng hỏi.

Chí Huân tham lam nuốt vào giọng nói quan tâm của hắn. Muốn hỏi cô gái kia là ai, quan hệ gì với hắn, nhưng lý trí lại ngăn cậu thốt ra, bên tai tất cả đều là lời thăm hỏi lo lắng của Khang Nghĩa Kiện.

-Kiện, tôi yêu anh.

-Em làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng em xảy ra chuyện gì, em  đang ở đâu? Tôi đi đón.

-Kiện

-Ừ?

-Tuy chúng ta không có tương lai, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không quên anh.

Đây là lời chân thật nhất của Phác Chí Huân

-Nói ngốc cái gì, chúng ta sao mà không có tương lai?

Nếu như Chí Huân ở trước mặt hắn lúc này, Khang Nghĩa Kiện nhất định sẽ ôm bờ vai cậu mà nói, tương lai của họ ở gần ngay trước mắt.

-Tôi đã nghĩ rõ ràng tương lai của chúng ta rồi. Tôi muốn trở thành người yêu của em, người nhà của em . Chí Huân, tôi rất tham lam đúng không, còn em thì sao? Em muốn trở thành người yêu của tôi, người nhà của tôi chứ?

Lời thâm tình êm tai như vây ai có thể không động tâm? Chí Huân rõ ràng cảm thấy chính mình đã động lòng, tay cầm điện thoại đã kích động run lên. Cậu tự lừa dối bản thân là mình tin vào thực tâm của Khang Nghĩa Kiện, phóng túng lần này, sau đó bọn họ ai cũng không phải là gì của người kia nữa.

-Anh luôn biết tôi muốn cái gì nhất mà.

Chí Huân cười nói.

-Đương nhiên. Nếu tôi không biết em muốn cái gì nhất thì làm sao mà yêu em được?

Khang Nghĩa Kiện vô cùng đắc ý.

Chí Huân phát hiện mình càng ngày càng thích hắn, thích tới nỗi tim cũng đau đớn.

-Tôi muốn anh, anh đến nhà tôi đón tôi đi.

-Tôi lập tức đến!

Khang Nghĩa Kiện mừng rỡ cúp điện thoại.

Phác Chí Huân buông điện thoại, nhìn chằm chằm dòng người qua lại ngoài cửa sổ đến đờ người. Đến khi giật mình vì tiếng còi xe đằng sau mới lái xe về nhà.

Đã quen đi ô tô, Chí Huân không được tự nhiên ngồi sau xe đạp, hoàn toàn không biết phải đặt tay ở đâu. Khang Nghĩa Kiện kéo tay cậu đặt trên thắt lưng mình.

-Ôm là được rồi.

Mặt dán vào tấm lưng rộng của Khang Nghĩa Kiện, nhiệt độ cơ thể ấm áp qua áo phông truyền đến. Chí Huân không khỏi hít sâu một hơi, quả nhiên khắp khoang mũi đều tràn ngập mùi của hắn , hai tay bất tri bất giác ôm chặt lấy thắt lưng người đằng trước.

Gió mát nhẹ lướt bên tai, lòng Chí Huân bình ổn thêm vài phần, vẻ mặt thỏa mãn úp sấp phía sau lưng Khang Nghĩa Kiện. Nhắm mắt nghe tiếng hít thở hơi dồn dập lúc hắn đạp xe, bất chấp xung quanh thế nào ồn ào, thế gian thế nào phồn hoa so ra cũng kém giờ này khắc này.

Bọn họ ăn xong cơm, Khang Nghĩa Kiện kéo Phác Chí Huân đi xem phim. Mỗi người ôm một túi bỏng cùng một cốc Coca, hứng thú của cậu hiển nhiên không phải đặt ở bộ phim, chỉ hết miếng này đến miếng khác xử lý bỏng. Khang Nghĩa Kiện lại hăng hái bừng bừng giới thiệu bộ phim hiện đại này, ai là người xấu, ai là người tốt, người nào yêu người nào, người nào không yêu người nào.

Chí Huân chăm chú nghe hắn giới thiệu, ánh mắt dường như cũng chăm chú thưởng thức bộ phim. Khang Nghĩa Kiện nghiêng mặt liền thấy biểu tình một mực chuyên chú này của cậu, đường nét nhu hòa, sống mũi thẳng, môi mỏng phớt hồng, cặp mắt hoa đào hơi ướt nước còn có biểu tình kia dường như đều đang mê hoặc hắn.

Khang Nghĩa Kiện không chút nghĩ ngợi sáp mặt lại lén hôn một cái. Phác Chí Huấn nhất thời kinh hãi, Khang Nghĩa Kiện còn cố ý liếm một chút nơi vừa mới hôn xong, dấu nước còn lưu lại rõ ràng.

Tim Phác Chí Huân đập bang bang trong lòng ngực, may là bọn họ chọn một góc khuất nên không ai phát hiện Khang Nghĩa Kiện hôn cậu. Ngay cả như vậy cậu vẫn cảm thấy hoảng sợ, sắc mặt không tự nhiên rời đi.

Tuy nhìn không rõ lắm nhưng Khang Nghĩa Kiện thấy được vành tai Phác Chí Huân đỏ ửng lên, vệt đỏ nhiễm lên khuôn mặt càng thêm mị hoặc.

Khang Nghĩa Kiện lấp kín môi cậu, dùng thanh âm chỉ họ nghe được ra lệnh:

-Ngậm lấy đầu lưỡi tôi.

Ở nơi công cộng khiến Phác Chí Huân lớn mật hôn môi cùng hắn, sợ hãi ôm lấy đầu lưỡi đang xông tới của Khang Nghĩa Kiện. Vừa chú ý động tĩnh bốn phía, vừa quấn lấy đầu lưỡi kia.

Khang Nghĩa Kiện không chịu nổi sự chậm chạp của cậu, đầu lưỡi cố ý quấy rối khoang miệng cậu khiến cậu không thể phân tâm, tập trung tinh thần đối phó với "kẻ xâm lược" bất ngờ này.

Từng tấc khoang miệng đều bị liếm qua, Phác Chí Huân có cảm giác như mình đang bị thăm dò tuần tra, mềm yếu dựa vào lồng ngực đối phương . Lúc này Khang Nghĩa Kiện mới rời miệng cậu, mỉm cười thật xán lạn.

Phác Chí Huân hơi buồn cười, vòng tay ôm cổ hắn, thấp giọng nói:

-Về nhà rồi tùy anh làm gì cũng được.

Những lời này có ý nghĩa gì?

Có lẽ là lần cuối cùng lấy thân phận người yêu mà làm t***, từ nay về sau không bao giờ ảo tưởng ánh mặt trời này chiếu rọi tới mình nữa.

-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nielwink