Two.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Muốn đâm đầu vào tường quá!

Tên khốn nào muốn hắn sắp xếp tài liệu vậy? Không biết hắn đau đầu nhất với việc sắp xếp tài liệu sao?

Nhìn chằm chằm máy tính khoảng năm phút, Khang Nghĩa Kiện rủ rũ đập đầu vào bàn làm việc, khóc thét:

-Hôm nay lại phải tăng ca! Ông hận nhất tăng ca!

Hôm nay lại không thể làm cơm chiều cho Chí Huân rồi, hắn cũng không hy vọng Chí Huân ăn cơm tiệm, cơm tiệm dù ngon cũng không dinh dưỡng như ở nhà. Sớm biết thế thì đi làm muộn một chút để làm luôn cơm chiều.

Khang Nghĩa Kiện rất, cực kỳ, vô cùng ảo não, lại nghĩ hôm nay Chí Huân chẳng nói một câu đã xin nghỉ phép, ngày mai hắn cũng muốn xin nghỉ phép. Đúng lúc hắn có chút tiền tiết kiệm, hai người đi du lịch một chuyến giải sầu.

-Tin lớn đây! Tin động trời đây!

Không mấy người để ý "tin lớn" mà Kim Tại Hoàn ồn ào muốn nói, mỗi người đều làm chuyện của mình.

Kim Tại Hoàn uống ừng ực xong một cốc nước, tuyên bố tin tức mình vừa mới nhận được:

-Quản lý muốn điều về công ty chính!

WTF? Khang Nghĩa Kiện khiếp sợ, bút máy trong tay rơi xuống đất.

Gần như đồng thời, văn phòng xôn xao như muốn nổ tung, ồn ào như một cái chợ.

-A! Sao có thể?

-Quản lý đi rồi ai tới tiếp quản chúng ta?

-Đúng vậy! Nhỡ đâu là một người vừa già vừa ngốc đến thì chúng ta xong đời rồi!

-Công ty làm cái quỷ gì vậy? Không phải nói quản lý phải làm ít nhất năm năm mới quay về trụ sở chính ư?

Có phẫn nộ, có tiếc hận, nhiều hơn là lo lắng sau đó quản lý tiếp quản họ là ai, điều này liên quan đến tương lai của bọn họ có tốt hay không.

Nhưng Khang Nghĩa Kiện không hề lo lắng đến chuyện ấy, hắn chỉ muốn biết rốt cuộc sao lại thế. Chí Huân rõ ràng  đang tốt vì sao lại chuyển về công ty chính?

Ba bước rút thành một bước đến trước mặt Tại Hoàn, vẻ mặt khó coi, hỏi:

-Cậu nhận được tin tức này ở đâu?

-Mỹ nữ ở phòng nhân sự nói, chúng tôi cùng ăn trưa hàn huyên vài câu. Cô ấy ra vẻ thần bí hỏi tôi có biết quản lý muốn chuyển về công ty chính không, tôi vừa nghe lập tức bỏ chạy về đây nói cho mọi người. Cô ấy còn nói lần này không biết thế nào mà bên công ty lại đột nhiên muốn gọi quản lý về.

-Không có khả năng!

Khang Nghĩa Kiện không tin, chuyện lớn như vậy không có khả năng Chí Huân không nói cho hắn.

-Quản lý vốn là do tổng công ty điều đến chi nhánh của chúng ta, một ngày nào đó sẽ trở về. Chẳng có gì là không có khả năng.

Kim Tại Hoàn  thấy rất bình thường.

-Hơn nữa, chuyển về tổng công ty chính là thăng chức, so với ở chi nhánh sẽ có tiền đồ hơn.

Khang Nghĩa Kiện vẫn không tin, hắn rất muốn giáp mặt với Chí Huân để hỏi cho rõ ràng. Họ vừa mới bắt đầu không lâu, sao có thể bởi vì chuyện này mà tách ra! Không được, tuyệt đối không được!

Khang Nghĩa Kiện lập tức cầm áo khoác tông cửa xông ra ngoài.

-Nghĩa Kiện! Cậu muốn làm gì vậy? Còn chưa đến giờ tan tầm mà, cậu không cần tiền thưởng tháng này sao?

Chẳng lẽ lại muốn hắn lén lút quẹt thẻ giúp hắn ta sao?

Tiếng gọi của Tại Hoàn ngày càng xa, không gọi lại được Khang Nghĩa Kiện đã bước vào thang máy. Giờ phút này, tâm tình của hắn kích động chưa từng có.

Ong ong – ong ong –

Đã quen chỉnh di động thành chế độ rung, Chí Huân ngồi trên sofa hơi cong khóe miệng.

Di động đã vang bao lâu rồi? Cậu không muốn nghĩ đến điều này, chỉ biết di động rung không ngừng, tin nhắn đến hết cái này tới cái khác. Giọng điệu từ kích động 'Vì sao em không nói phải chuyển về công ty chính', đến mềm mại 'Xin em trả lời điện thoại'.

Trong cuộc đời Phác Chí Huân chỉ trốn tránh hai lần, lần đầu tiên trốn cha mẹ, chán chường đi đến thành phố nhỏ này, lần thứ hai chính là vì Khang Nghĩa Kiện.

Nói trắng ra, chính là thà tự mình đâm mình một dao chia tay trước, còn có thể ra vẻ thoải mái, cũng không muốn đối phương chia tay trước đâm ngược lại cậu một dao.

Hít một ngụm khí lạnh, Chí Huân thoải mái nằm trên sofa, nhàn nhã hai chân gác trên bàn. Trong căn phòng trống trải chỉ có thể nghe thấy tiếng ong ong của di động.

Tới khi di động không còn vang nữa, Phác Chí Huân sững sờ nhìn chằm chằm trần nhà, đột nhiên di động vang tít một tiếng – là tiếng có tin nhắn, sau đó không còn động tĩnh.

Đã hết hy vọng rồi nhỉ?

Chí Huân cầm di động lên, ấn nút mở khoá, một tin nhắn chưa đọc xuất hiện trước mắt.

– di động hết pin rồi, tôi đi đây, tôi để đồ ở ngoài cửa, nhớ ra lấy.

Đi rồi... Vẫn là đi rồi...Cuối cùng cũng đi rồi...

Đây vốn chính là kết quả cậu muốn, lại khó chịu đến nỗi ướt mi, tầm mắt mơ hồ.

Dời mắt khỏi màn hình, Chí Huân buộc bản thân buông di động. A, chỉ là thất tình đã làm bản thân chật vật như vậy! Chí Huân xem thường chính mình không tiền đồ.

Cậu đứng lên, bước từng bước ra cửa. Lúc vừa mở cửa, cậu nghĩ mình đã nhìn thấy ánh mặt trời, người kia đứng ở ngoài cửa khuôn mặt cười sáng lạn.

-Không mời tôi vào ngồi sao?

Làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra, Khang Nghĩa Kiện nói thoải mái.

-Vào đi.

Trốn tránh không phải cách, điều nên tới vẫn phải tới. Chí Huân thầm cười khổ, lúc nữa thôi cậu có thể nói ra hai chữ 'chia tay', từ nay về sau sẽ không còn liên quan đến người có nụ cười ấp áp này nữa.

Trong nhà chỉ bật duy nhất một cái bóng đèn nơi phòng khách, không gian u ám dọa người. Hơn nữa mùi rượu cồn xộc vào làm Khang Nghĩa Kiện nhíu mày.

Khắp phòng bay đầy mùi rượu chưa kịp tán đi, trên bàn chứa đầy chai rỗng. Khang Nghĩa Kiện liếc chiếc sọt rác bên cạnh, cũng chứa không ít chai rỗng vì thế mặt mày Khang Nghĩa Kiện lại càng nhăn chặt hơn.

Đây không phải uống rượu giải sầu, căn bản là muốn mạng của mình!

Nhận ra Khang Nghĩa Kiện đang nhìn chằm chằm vào mấy chai rỗng trên bàn của mình, Phác Chí Huân nhanh chóng ngồi xuống sopha, nói:

-Chúng ta chia tay đi.

-Nguyên nhân?

Khang Nghĩa Kiện nghĩ rằng mình sẽ kích động nhảy dựng lên chất vấn, nhưng khi thật sự nghe tiếng 'chia tay' mới phát hiện, tất cả tức giận kích động của hắn đều bị mài mòn lúc Chí Huân không nhận điện thoại, không nhắn tin trả lời.

-Chúng ta không hợp.

Chí Huân trả lời thản nhiên, đôi mắt sâu không nhìn thấy một tia sáng.

-Sao không hợp?

Đối mặt với giọng điệu không mang tình tự của Chí Huân, tim Khang Nghĩa Kiện hơi nhói đau.

-Anh không biết mỗi ngày chúng ta bên nhau đều bình yên nhạt nhẽo sao?

Chí Huân đã sớm nghĩ xong lý do chia tay.

-Em không vui sao?

Khang Nghĩa Kiện hỏi lại, đôi mắt lợi hại như muốn nhìn thấu cậu, nhưng điều này không có chút tác dụng nào.

-Tôi không thích.

Giữa hai người rất lâu không nói gì, hai bàn tay đặt trên đầu gối của Khang Nghĩa Kiện nắm chặt quần, sợ mình tuổi trẻ nông nổi sẽ kích động mà làm tổn thương Phác Chí Huân.

Mắt Khang Nghĩa Kiện trở nên tối tăm, lập tức bóp chặt cằm Phác Chí Huân:

-Một câu không hợp của em nói chia tay liền chia tay, Chí Huân, em chơi đùa với tôi sao?

Phác Chí Huân nhếch miệng mỉm cười, bàn tay lạnh lẽo nắm cổ tay của Khang Nghĩa Kiện.

-Ở cạnh tôi anh rất thoải mái, anh cũng cho tôi rất thoải mái. Nhưng cứ mãi dây dưa với một người thì dù có thoải mái đến mấy cũng có ngày chán, tôi chán rồi nên muốn đổi khẩu vị. Về sau chúng ta tiếp tục làm bạn, nếu anh muốn, tôi hoan nghênh anh đến tìm tôi.

Giọng cậu rất thoải mái, không hề mang sự nặng nề. Nụ cười nhạt mang theo hấp dẫn, ngón tay vuốt ve cổ tay Khang Nghĩa Kiện đầy ám muội. Khang Nghĩa Kiện nhìn sâu vào mắt cậu, nhưng không cách nào nhìn thấy một tia giãy giụa trong đó. Bàn tay đang bóp chặt cằm không tự chủ ra sức, Phác Chí Huân liền nhíu mày không thoải mái.

Hắn không khỏi hoài nghi tình cảm của Chí Huân với hắn là thật hay là giả. Dáng vẻ động tình khi ở dưới thân hắn, luôn miệng nói yêu hắn, khiến hắn càng lún càng sâu. Nếu lần say rượu loạn tính đó làm hắn sinh ra hảo cảm với Chí Huân, thì bây giờ hắn đã vướng sâu vào lưới tình. Mà Chí Huân ngay vào lúc này lại ra vẻ chỉ chơi đùa thôi đừng nghiêm túc như vậy. Hắn thật sự rất muốn đấm cho Phác Chí Huân một quả thật đau!

-Chí Huân, rốt cuộc em có yêu tôi không?

Khang Nghĩa Kiện nghiến răng nghiến lợi chất vấn.

-Yêu?

Chí Huân nhướn mày, mặt buồn cười nhìn hắn.

-Anh sẽ không vì tôi nói mấy câu 'tôi yêu anh' mà yêu tôi chứ?

Khang Nghĩa Kiện  tức giận đẩy Phác Chí Huân ra, hắn ra sức thở dốc để làm giảm sự đau đớn trong ngực. Ánh mắt hung ác nhìn trừng trừng Chí Huân đang nằm nghiêng trên sofa, hơn nửa ngày mới nói:

-Đúng, tôi yêu em, nhưng bây giờ tôi hối hận vì đã yêu em! Không phải vì say rượu loạn tính mà lên giường một lần thì mẹ nó, còn lâu tôi mới yêu em! Về sau ông đây không bao giờ yêu em nữa!

Phác Chưa Huân giữ tay hắn, thình lình kéo hắn vào lòng, cười nói:

-Như vậy đã không yêu tôi, tình yêu của anh thật nông cạn.

Vừa nói vừa dán mặt mình vào mặt Khang Nghĩa Kiện cọ cọ vài cái.

Khang Nghĩa Kiện kéo giật Chí Huân ra, hung dữ cảnh cáo:

-Đừng làm tôi chán ghét em!

Tóc mái lộn xộn hơi ngăn cản tầm mắt của Chí Huân. Cậu hơi nheo mắt, nhìn người đàn ông vì tức giận mà run rẩy cả người, cậu chậm rãi giơ tay túm lấy caravat của đối phương, dùng tất cả sức lực để kéo Khang Nghĩa Kiện xuống. Cổ Khang Nghĩa Kiện bị thắt phát đau nhưng hắn vẫn cố chấp không chịu động đậy. Một tia mất mát hiện lên trong mắt Chí Huân, cậu nở một nụ cười, hơi nâng người lên dán vào môi Khang Nghĩa Kiện.

Khang Nghĩa Kiện không đáp lại nụ hôn, khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mặt làm hắn lần đầu tiên có suy nghĩ hung tàn muốn cắn nuốt người này. Hóa ra hắn cũng có dục vọng độc chiếm, nhưng Chí Huân không yêu hắn, vậy hắn độc chiếm thân thể cậu có nghĩa gì? Hắn không cần một người yêu không yêu hắn.

-Em đã không yêu vậy chúng ta chia tay. Khang Nghĩa Kiện tôi cầm được thì buông được. Từ nay về sau tôi sẽ không dây dưa với em nữa.

Nói xong Khang Nghĩa Kiện liền đẩy Phác Chí Huân ra.

Caravat trượt dần khỏi tay, tim Chí Huân cũng theo đó dần lạnh lẽo. Cậu hé miệng nhưng lại không nói được một câu. Tuy cậu đã sớm hiểu mình nên đóng vai gì, sau đó vì đối phương kết hôn thì rút lui, nhưng tình cảm đã cho đi sao có thể nói thu là thu được. Huống chi cậu đã thầm mến Khang Nghĩa Kiện từ lâu, yêu đã ngấm vào xương tủy, biết rõ cầu không được còn thừa dịp Khang Nghĩa Kiện say rượu mà thấp hèn quyến rũ. Đến giờ lại phải lý trí chấm dứt tình cảm này, trả lại cho đối phương một cuộc sống bình thường.

Phác Chí Huân cười nhạo sự hào phóng dối trá của mình. Khi caravat rút khỏi toàn bộ, cậu suy sụp ngã vào sofa, cố ý hất tóc mái, nở một nụ cười hấp dẫn giả dối như cũ.

Đối mặt với vẻ hấp dẫn khác xa dĩ vãng của Chí Huân, Khang Nghĩa Kiện bình thản xoay người, không nhìn thấy sắc mặt Phác Chí Huân trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

-Kiện!

Phác Chí Huân vội kêu lên.

Khang Nghĩa Kiện hơi dừng bước, lạnh lùng hỏi:

-Còn chuyện gì nữa?

-Sinh nhật của anh...

-Em đến hay không đến tôi không quan tâm!

Một câu 'không quan tâm' chính thức ngăn cách họ, giống như giữa họ chưa từng có quan hệ gì. Phác Chí Huân đột nhiên đứng dậy sải bước đến sau Khang Nghĩa Kiện ôm chặt lấy hắn, càng tới gần lại càng không muốn buông.

Khang Nghĩa Kiện hờ hững nhìn cánh cửa phía trước. Cậu muốn vùi mặt vào hõm vai hắn lại sợ nước mắt đong đầy trong mắt sẽ dính ướt cổ hắn làm hắn phát hiện sự khác thường của mình. Cuối cùng dùng mặt khẽ cọ lên những sợi tóc thô cứng, môi hôn hạ lên khuôn mặt căng thẳng của hắn, nhẹ nhàng nói hai chữ:

-Tạm biệt.

Nói xong bèn xoay người đưa lưng về phía Khang Nghĩa Kiện.

Cạch một tiếng, đằng sau vang lên tiếng cửa chuyển động, tiếng bước chân Khang Nghĩa Kiện bỏ đi, cùng với tiếng đóng cửa. Phác Chí Huân từ đầu tới cuối đều không để nước mắt rơi xuống, dù ngực đau vô cùng.

Bây giờ cậu chẳng còn gì! Còn sót lại chỉ là quá khứ tốt đẹp lưu luyến trong trí nhớ.

Tấm lưng thẳng tắp của Khang Nghĩa Kiện khi phỏng vấn, cách cửa thủy tinh nhìn thấy vẻ uể oải khi không muốn tăng ca của hắn, khuôn mặt tươi cười khi kề vai sát cánh bên người bạn thân Tại Hoàn, vẻ hưng phấn khi lấy cớ pha cafe cho cậu, còn cả hôn môi cùng âu yếm dịu dàng ... Đều không còn nữa rồi.

—————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nielwink