Three.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ nó!

Trước kia thất tình cũng chưa từng đau như bị đào tim, hắn thật sự muốn móc tim ra để chấm dứt loại đau khổ này. Nhưng ngoài việc mắng chửi hắn không thể làm gì khác.

Quá khứ hắn nghĩ những người vì thất tình mà tự tử là ngu ngốc, không có thuốc chữa. Bây giờ mới hiểu cảm giác này có thể bức người ta đi tìm cái chết. Không phải vì chứng minh mình yêu đối phương đến mức nào, chỉ đơn giản là muốn giải thoát.

Khang Nghĩa Kiện quăng xe đạp, thét lên với con đường không bóng người:

-Chí – Huân – tôi – không – yêu – em –

-Chí – Huân – tôi – không – yêu – em –

-Chí – Huân – tôi – không – yêu – em –

Một lần hai lần ba lần... Mãi đến khi đem đau khổ trong lòng mình hét to lên, Khang Nghĩa Kiện lại hung hăng đá cột điện ven đường. Sức lực toàn thân phát tiết ra, tùy tay lau mồ hôi trên mặt, nâng xe đạp lên đạp đi.

- A Kiện thân ái, cậu thấy tôi đẹp trai không?

Kim Tại Hoàn chống tay phải lên khung cửa, tạo một tư thế mà hắn tự nhận là cực đẹp trai cho Khang Nghĩa Kiện xem.

-Rất đẹp trai.

Khang Nghĩa Kiện đã miễn dịch với sự tự kỷ thái quá của Kim Tại Hoàn , cũng không ngẩng đầu lên.

-Nghe nói em họ cậu hẹn cậu ăn cơm, giới thiệu cho tôi đi.

Kim Tại Hoàn cười nói rất đáng khinh, đáp lại hắn là tiếng đánh máy của Khang Nghĩa Kiện.

-Người anh em! Bạn thân!

Kim Tại Hoàn sán đến bên cạnh Khang Nghĩa Kiện, tội nghiệp nói:

-Chỉ cần cậu giới thiệu em họ cho tôi, ngày kết hôn tôi nhất định sẽ tặng cậu bao lì xì lớn nhất.

Khang Nghĩa Kiện liếc hắn một cái, dọn qua bàn làm việc rồi sau đó lạnh lùng nói:

-Muốn cưa em họ tôi cũng được thôi, nhưng có một điều kiện.

-Điều kiện gì?

Mắt Kim Tại Hoàn sáng như sao.

-Buổi tối hôm sinh nhật tôi, tiền hát cùng tiền rượu do cậu bao tất. Còn việc cậu có thể cưa được em họ tôi không, cái đấy phải xem bản lĩnh của cậu.

-Cậu... Đồ ác độc!

Túi tiền của Kim Tại Hoàn thiệt hại lớn rồi.

Một tầm mắt lạnh lùng bắn tới, hồi lâu tầm mắt ấy mới chuyển tới chỗ khác. Hắn bỗng thấy tâm tình bực bội, cảm giác được người kia lướt qua hắn đi về phía phòng nước.

Tiếng ầm ĩ nho nhỏ lập tức biến mắt sau khi Chí Huân xuất hiện, trong văn phòng to như vậy ngoài tiếng lật giấy thì chỉ còn tiếng đánh máy, tiếng bước chân của cậu càng rõ. Khang Nghĩa Kiện lúc này hoàn toàn không còn tâm tình làm việc, hơi nghiêng mặt nhìn bóng dáng Phác Chí Huân đi vào phòng nước.

Hình như gầy đi...

Vì sao ánh mắt của mình luôn dừng trên người cậu ta? Tối hôm đó chia tay không phải đã biết sự thật rồi sao? Còn gì mà lưu luyến nữa?

Khang Nghĩa Kiện rất muốn nện vào đầu mình, xua đuổi hình bóng Chí Huân trong đầu.

Cạch –

Bút máy vuột khỏi tay rơi xuống trước mũi chân Chí Huân. Cậu nhìn về phía hắn, Khang Nghĩa Kiện lập tức xoay qua vuốt tóc. Trong mắt Chí Huân hiện lên sự đau đớn, khom lưng nhặt lên đưa tới trước mặt  Khang Nghĩa Kiện, mỉm cười nói:

-Bút của anh.

Ai cũng không thể ngờ được Khang Nghĩa Kiện không thèm nhận bút, may mà quản lý chỉ cười rồi đặt lên bàn.

Hắn thừa nhận mình không quên được Chí Huân, nhưng hắn càng không quên được mỗi một câu Chí Huân nói khi chia tay, hắn không ra vẻ hòa nhã được như cậu, trong thân thể như có một con dã thú hung dữ kêu gào lao tới, chỉ cần một kích thích nhỏ, người đầu tiên bị cắn xét chính là cậu.

Không khí xung quanh Khang Nghĩa Kiện u ám tới mức Kim Tại Hoàn cũng không dám lại gần.

-Anh họ, em ở đây!

-Chào, em họ Hiếu Nghi, anh là đồng nghiệp của Nghĩa Kiện

Kim Tại Hoàn xông lên trước nhiệt tình chào hỏi, Khang Nghĩa Kiện ở phía sau làm vẻ bất đắc dĩ với em họ. Cô em họ thông minh đương nhiên hiểu, nể mặt anh họ tạm thời ứng phó với Kim Tại Hoàn.

-Buổi tối có rảnh ăn một bữa cơm không?

Thấy người đẹp không có vẻ khó chịu, Tại Hoàn nhân cơ hội mời.

Hiếu Nghi có hơi khó xử:

-Tối hôm nay không tiện.

-Tối ngày mai cũng được.

-Vậy ngày mai.

Hiếu Nghi vô cùng thân thiết khoác tay Khang Nghĩa Kiện, nói có vẻ hối tiếc:

-Xin lỗi anh nhé, em tìm anh họ có việc riêng, bọn em đi trước đây. Bái bai, tối mai gặp lại.

-Bái bai.

Chờ đến lúc không còn thấy người, Hiếu Nghi thở phì phì hỏi Khang Nghĩa Kiện:

-Anh có ý gì vậy? Mới mua mấy ngày anh đã nhờ em trả hàng! Bây giờ đã quá thời gian trả lại rồi, chính anh nghĩ cách đi!

-Vậy vứt đi.

Hiếu Nghi nhất thời sửng sốt:

-Anh không bị điên chứ?

-Anh cũng thấy anh điên rồi!

-Ồ...

Thế này là thế nào? Chẳng lẽ chia tay rồi? Hiếu Nghi đột nhiên túm tay áo Khang Nghĩa Kiện, chỉ chỉ một nam nhân đi ra từ building.

-Người kia... Anh mau nhìn kìa... Có phải là người trong di động của anh không?

Nhìn theo hướng ngón tay Hiếu Nghi chỉ, sắc mặt Khang Nghĩa Kiện nháy mặt đen lại, không nói một lời kéo em họ bỏ đi.

-Anh họ, anh chậm chút! Tay em đau quá!

Hiếu Nghi kêu ầm lên, bởi vì bị Khang Nghĩa Kiện lôi đi xềch xệch .

Anh họ???

Tiếng kêu chói tai đặc biệt của con gái làm mọi người đi trên đường biết quan hệ của cô với Khang Nghĩa Kiện. Chí Huân giật mình, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, cuống quít gọi:

-Kiện!

-Gọi thân thiết thật đấy, anh họ!

Hiếu Nghi rõ ràng cảm thấy bàn tay đang kéo cánh tay cô cứng đờ, cười gian khẽ nói.

Bước chân Khang Nghĩa Kiện không hề dừng lại, liếc mắt cảnh cáo cô em họ không được nháo loạn.

Chí Huân bất chấp tiếng gọi này đưa tới bao nhiêu ánh nhìn, bước nhanh vượt qua Khang Nghĩa Kiện, hơi liếc mắt nhìn Hiếu Nghi rồi nói:

-Chúng ta hẳn nên nói chuyện nghiêm túc một lần.

Hiếu Nghi ra sức gật đầu, cố gắng rút tay về.

-Anh nói rất đúng, em cũng thấy hai anh nên nói chuyện với nhau.

Cô lấy từ trong túi xách một hộp gấm màu đỏ:

-Cái này cho anh, em không quấy rầy hai người. Bái bai!

Sau đó chạy nhanh như chớp.

Đây là? Đây rõ ràng là hộp gấm dùng để đựng nhẫn. Chí Huân không hiểu vì sao em họ Khang Nghĩa Kiện lại đưa cho cậu, chẳng lẽ... Cậu ngừng thở, cẩn thận mở hộp gấm, mới vừa mở ra liền bị Khang Nghĩa Kiện đoạt lấy.

Tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng cũng đủ cho Chí Huân thấy rõ thứ bên trong.

Là nhẫn.

Hộp gấm nho nhỏ bị Khang Nghĩa Kiện bóp dẹp, Chí Huân mím chặt môi:

-Chỗ này không tiện, đến văn phòng của tôi thì tốt hơn.

Khang Nghĩa Kiện không biết họ còn có gì phải nói, nhưng hắn không đi Chí Huân cũng sẽ không đi. Hai người giằng co bốn năm phút, cuối cùng Khang Nghĩa Kiện đồng ý cùng Chí Huân quay về văn phòng.

Cùng lúc Chí Huân đóng cửa, Khang Nghĩa Kiện kéo áo đè cậu lên cửa thấp giọng gầm:

-Em rốt cuộc muốn thế nào?

Chí Huân khàn khàn đáp:

-Tôi thấy anh cùng một phụ nữ vào tiệm trang sức mua nhẫn cưới. Tôi nghĩ anh muốn kết hôn , thế nên buông anh ra.

Khang Nghĩa Kiện nghe có chút hồ đồ.

-Lúc nào tôi lại mua nhẫn cưới cùng phụ nữ...

Hắn bỗng dừng lại, nhớ tới em họ đi mua nhẫn cùng mình. Khang Nghĩa Kiện cúi đầu, nguy hiểm tiến tới trước mặt Chí Huân.

-Em nói phụ nữ chẳng lẽ là chỉ em họ tôi?

Chí Huân gật đầu nhẹ đến gần như không nhìn thấy, thần sắc bỗng chốc bối rối.

-Ha ha!

Khang Nghĩa Kiện cười cợt nhả, sau đó buông tay.

-Chí Huân em giờ không phải sẽ bảo kì thực là em yêu tôi, hiểu lầm tôi muốn kết hôn mới nói khó nghe như vậy để chia tay tôi đấy chứ?

-Tôi...

Chí Huân muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích từ đâu.

-Tôi căn bản là ngu ngốc, bị em chơi đùa xong rồi lại yêu luôn đồ ngốc em!

Khang Nghĩa Kiện hung hăng quăng hộp gấm xuống đất, Chí Huân trừng trừng nhìn nhẫn văng tứ tung vào góc tối, giống như trái tim đang rớt xuống.

Cậu không thể mất đi hắn. Bao nhiêu năm qua, hắn là người duy nhất cậu yêu, nếu như mất hắn cả đời này cậu sẽ hối hận.

Chí Huân lớn mật nâng mặt Khang Nghĩa Kiện, từng chút từng chút tới gần bờ môi hắn, Chí Huân hôn rất nhẹ, tình cảm sâu sắc thấm vào tim Khang Nghĩa Kiện.

-Tin tôi một lần, tôi thực sự yêu anh.

Lửa giận có lớn hơn nữa cũng sẽ tan biến trong cái hôn này, Khang Nghĩa Kiện không cam lòng mình lại đơn giản tha thứ như vậy. Hắn bị cậu dằn vặt nhiều ngày như vậy, mỗi giờ mỗi khắc đều phải kìm nén xung động muốn đánh ngất cậu mà trói lại cả đời, kết quả thì ra lại chỉ là một hiểu lầm cỏn con, đơn giản một cái hôn mà tha thứ.

Khang Nghĩa Kiện lập tức ôm cổ Chí Huân, hung ác gặm cắn môi cậu, chút vị máu xộc vào miệng cả hai, hắn cũng không có ý buông, tiếp tục gặm cắn hai phiến môi hơi mỏng.

Chí Huân đau đến kêu lên tiếng nhưng không những không đẩy hắn ra, trái lại còn ôm lấy hắn, mặc hắn cắn môi mình đến đầy vết thương,đầu lưỡi thăm dò lướt trên môi hắn, thấy hắn không cự tuyệt thì vói đầu lưỡi vào.

Đột nhiên, hắn cắn lên đầu lưỡi cậu.

-Ưm...

Đau...

Hàm răng trả thù chà đạp đầu lưỡi Chưa Huân, đau nhói khiến cậu không dám động đậy. Mùi máu kích thích thần kinh hai người, hôn sâu tình tứ dẫn ra dục vọng nồng đậm, hắn tiến thêm một bước, cậu lui ra sau một bước, cảm giác bị từng bước tiếp cận khiến người vừa chờ mong vừa sợ hãi.

Tận đến khi đã đụng vào bàn làm việc, mông Chí Huân đã đụng vào bàn Khang Nghĩa Kiện mới buông tha, trầm giọng ra lệnh:

-Xem tôi trừng phạt em ra sao.

Kính coong kính coong —

Chuông cửa kêu om sòm đánh thức Khang Nghĩa Kiện đang say giấc. Hắn nhíu mày mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt an tĩnh của Chi Huân, tóc mai mềm mượt vương trên mặt. Hắn nhịn không được chọc chọc mấy sợi tóc chẳng biết từ khi nào vểnh lên, khóe miệng đầy ý cười, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt người yêu.

Kính coong kính coong —

Mẹ nó! Rốt cuộc là đứa nào vừa sáng sớm đã phá giấc người ta như đòi mạng vậy!

Trong lòng thầm mắng, chuông cửa cứ kêu mãi thế nào cũng đánh thức Chí Huân mất. Hắn thật cẩn thận rút cánh tay đang gối dưới đầu cậu, rồi mau chóng xuống giường mở cửa.

-Anh họ, chào buổi sáng!

Hiếu Nghi xinh xắn chu môi phàn nàn.

Vừa nhìn thấy em họ, Khang Nghĩa Kiện đau đầu hỏi:

-Sao cô tới đây?

-Đương nhiên là về chuyện cái nhẫn kia rồi! Em muốn biết anh xử lý nó thế nào.

Đôi mắt của cô ra sức nhìn vào trong nhà, nhưng thân hình cao lớn đã che mất phân nửa tầm nhìn, cô chỉ mơ hồ thấy trên giường trong phòng ngủ có người đang ngủ.

-Nhẫn anh giữ, cô không cần xử lý giúp anh nữa.

Khang Nghĩa Kiện liếc mắt đã thấy ý đồ của cô em họ.

-Anh họ, người ta còn chưa có ăn sáng đâu, dạ dày cũng sắp đói dẹp lép vào rồi. Anh nỡ đối đãi với em họ đáng thương như vậy sao?

Khang Nghĩa Kiện nhìn không ra đáng thương chỗ nào, chỉ thấy ánh mắt cứ bay loạn tứ tung, Khang Nghĩa Kiện cảnh cáo nói:

-Nói nhỏ chút tôi cho vào nhà, cậu ấy còn đang ngủ đấy, không được đánh thức cậu ấy.

-A.

Hiếu Nghi lộ ra biểu tình 'bây giờ thì em đã hiểu'.

-Giờ em sẽ nói nhỏ, cho em vào đi!

Rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại nhìn người yêu của anh họ, Hiếu Nghi len lén cười, vậy mà Khang Nghĩa Kiện lại xoay người đóng cửa phòng ngủ lại.

Là đứa em họ lớn lên cùng mình, Khang Nghĩa Kiện cũng không khách khí, hạ giọng cảnh cáo:

-Cô ngoan ngoãn chờ anh làm bữa xong, đừng có tìm cách đụng tới Chí Huân, hôm sinh nhật anh sẽ giới thiệu cho hai người làm quen, giờ không nên quấy rầy cậu ấy ngủ.

-Anh họ thật nhỏ mọn.

Hiếu Nghi nhỏ giọng lầm bầm.

Nếu là bình thường, Khang Nghĩa Kiện sẽ giới thiệu cho họ quen nhau, thế nhưng hôm qua hai người ở phòng làm việc mất khống chế tới một lần cũng không thể xong được, hết giờ nghỉ trưa cũng không ngừng, dây dưa quên hết tất cả mà hôn môi làm t***, không nghĩ tới bất cứ chuyện gì khác.

Đợi tới lúc tan tầm mọi người về hết, hắn lập tức chạy ào vào văn phòng ôm lấy người, đáp xe về nhà.

Khang Nghĩa Kiện vui vẻ mặc tạp dề, vo gạo nấu cháo, từ tủ lạnh lấy ra trứng gà với thịt xông khói. Hắn nấu trứng, kẹp thịt xông khói vào màn thầu, lại hâm nóng sữa bò, nếu ngại thiếu trên bàn còn có táo, muốn ăn thì tự lấy.

Nhìn bữa sáng bốc hơi nóng hổi, Hiếu Nghi vừa ăn vừa ai thán:

-Anh họ, anh thật giỏi a~ ! Anh như thế bảo em sau này tìm bạn trai thế nào hả!

Khang Nghĩa Kiện để lại một phần cho Chí Huân, không khách khí nói:

-Chẳng liên quan đến tôi, cô ăn xong rồi mau lăn về nhà!

Cô chỉ muốn nhìn người yêu anh họ rốt cuộc là người như thế nào thôi. Lúc anh họ mua nhẫn lại cứ chọn nhẫn nam khiến cô phát hiện có gì đó, cô vĩnh viễn cũng không biết được anh họ lại yêu một người đàn ông.

Tuy lúc đầu đã bị dọa đến nhảy dựng nhưng năng lực tiếp thu của cô trước giờ đều rất tốt, hơn nữa đây lại người anh họ cùng cô lớn lên từ nhỏ, cô ủng hộ anh.

Lúc rời đi, Hiếu Nghi đột nhiên nói:

-Anh họ, người được anh yêu nhất định là người hạnh phúc nhất.

Khang Nghĩa Kiện không phủ nhận.

Trở lại phòng ngủ, Khang Nghĩa Kiện ngồi bên giường, nhìn Chí Huân vẫn ngủ yên như cũ khiến hắn thấy lòng thật an bình. Hắn kéo chăn chui vào ổ chăn, cầm lấy bàn tay mang nhẫn của cậu.

Mười ngón đan chặt.

Thế giới này có mấy người cam nguyệt sống đời bình thường, thế nhưng hắn lại chỉ muốn cùng Chí Huân hưởng hạnh phúc thật bình thường mà thôi.

– HOÀN –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nielwink