Chap 5 : Đợi một chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Vân Na rời khỏi Hoắc Đình Thâm rất muộn phiền anh giật mạnh cúc áo của cổ áo ra.

Ngay lập tức anh bắt mồi châm điếu thuốc

Tuyết rơi bên ngoài lại một lần nữa dừng lại.

Anh từ từ nheo mắt hút một hơi thật mạnh rồi khẽ mở đôi mội mỏng ra và nhả ra một vòng khối hư ảo.

Chuyện gì thế này ?

Rõ ràng ở đêm qua điều anh cần ở cô,cô cho bao nhiêu vẫn không đủ

Nhưng vừa lúc nãy mùi nước hoa cay nồng sốc lên mũi khiến sự hưng phấn của anh bị dập tắt ngay.

Hương nước hoa

Trong tâm trí anh tình cảnh đêm qua lại xuất hiện.

______________________

"Na Na em thật ngọt ngào,thật là thơm "

" Thơm "

" Sao thế em không ngửi thấy à "

Cô lắc đầu và hơi ngây người

" Mùi hương rất thanh ngọt và đặc biệt là rất dễ ngửi "
____________________

Người đàn ông cáu kỉnh và nhíu mày, có lẽ hôm nay quá mệt rồi.

Dập tắt điếu thuốc anh không nghĩ ngợi thêm gì nữa,anh nhấn nút điện thoại cố định và dăn dò.

" Hãy chuẩn bị đi, chúng ta đến bệnh viện "

" Dạ vâng, Thưa Hoắc Tổng "

Văn Niệm rửa sạch chén bát,Bạch Cầm cũng đã uống thuốc và ngủ thiếp đi

" Vân Niệm sao con phải đeo khẩu trang thế " Dì Vương ngồi bên cạnh tò mò hỏi thăm.

Họ ở trong phòng bệnh này cũng hơn một tuần, sao cô bé này lúc nào cứ luôn đeo khẩu trang.

Đôi mắt Vân Niệm lóe lên vội nhìn dì Vương " Dì Vương, con từ nhỏ thể chất đã yếu đuối đến bệnh viện quá nhiều vi khuẩn con nhiễm bệnh ngay, con bị hen suyễn nữa,vì vậy bác sĩ đề nghị khi đến các nơi như thế này phải cô gắng đeo khẩu trang "

Dì Vương gật đầu " Ồ, ra thế "

Vân Niệm cười ngại ngùng quay lại và bắt đầu gấp quần áo.

Vân gia không muốn họ xuất hiện ở Nam Thành này, nhưng họ đã đến Nam Thành từ tuần trước.

Bệnh tình của Bạch Cầm trở nặng cho nên Nam Thành chính là hy vọng cuối cùng của cô.

Do đó cô phải luôn che giấu mình ngoài việc ăn uống, và những việc khác cô đều luôn đeo khẩu trang.

" Ủa...kem đanh răng hết rồi, khăn giấy cũng gần hết rồi nè....Dầu gội cũng hết sạch lúc nào thế ''

Vừa xếp xong quần áo cô moi phát hiện ra rằng những yếu phẩm hằng ngày đã xài hết

Vân Niệm nhíu mày, hít một hơi thật sâu,cô quyết định xuống siêu thị tầng một.

" Dì Vương ơi, con xuống siêu thị tầng dưới một lát chốc nữa con sẽ về nha " Dì Vương nằm cạnh bên còn đang xem truyền hình chưa ngủ.

" Ừ " Dì Vương mỉm cười gật đầu sau đó lại nhìn vào màn hình tivi.

Vân Niệm cảm ơn dì, đi đến chỗ Bạch Cầm đắp chăn cho bà rồi mới rời khỏi.

_________________________

Một chiếc Maybach Zeppelin màu đen lặng lẽ tiến vào bệnh viện.

Một người đàn ông với mái tóc được chải một cách óng ả, bận rộn chạy đến bên một chiếc xe sang trọng.

Xe dừng lại.

Thư ky Quách Dương bước xuống xe trước, vòng ra phía sau mở của xe.

" Hoắc tổng, ngài không cần đích thân đến đâu ạ, ngài cứ yên tâm tôi đã sắp xếp bác sĩ tốt nhất để chữa bệnh cho anh ấy, chắc chắn không có vấn đề gì đâu ạ " người đàn ông vội len vào vừa nói vừa cười híp mắt.

Người đàn ông khiến anh ta phải nịnh nọt như thế chính là nhân vật huyền thoại của Nam Thành - Hoắc Đình Thâm.

Người đàn ông bước xuống từ chiếc xe sang trọng với khẩu trang màu đen

Mặc dù vậy,nhưng vẫn không che được khí chất vương giả trên người anh.

" Hoắc.....Hoắc Tổng " trong một khoảng khắc trợ lý Vương lắp bắp " Việc đó, à việc tôi....tôi đã sắp xếp "

" Quản lý Vương ông có nói nhiều quá không ?" Quách Dương ngắt lời ông ta một cách lạnh lùng

Nghe xong quản lý Dương lập tức ngậm miệng và không dám nói thêm câu vô nghĩa nào nữa.

Người đàn ông " dẫn đường " không hề có biểu cảm trên khuôn mặt đôi mắt lạnh lùng và chưa bao giờ có một cái nhìn thẳng cho quản lý Vương

" Vâng,vâng ạ " quản lý Vương run rẩy cả người bước nhanh về phía trước

Lúc này đã hơn bảy giờ tối thành phố lớn rất bận rộn vài ban ngày

Tại thời điểm này hầu hết mọi người đều tan làm đến bệnh viện thăm con, thăm người thân đều khá đông.

Hoắc Đình Thâm không để Quách Dương gọi cho viện trưởng,cũng vì không muốn khiến mọi người phải giật mình.

Người đàn ông cao 1m9 đứng như thế
trong rất nổi rội

Và sự thờ ơ mạnh mẽ phát ra từ anh,lại khiến cho đám đông tránh xa anh trong vô thức.

Chẳng mấy chóc thang máy đã đến và mọi người đều sợ anh một cách kỳ lạ

Nhưng lại cảm thấy chờ đợi thang máy quá mệt mỏi, nên vọi vã cúi gầm mặt xuống và bước vào.

Quách Dương liếc mắt, quản lý Vương vội bước vào, rồi Quách Dương nhanh chóng bước vào.

Hai người dựng lên một bức tường bằng thịt và không ai được phép chạm vào anh.

" Đợi...đợi một chút " Vân Niệm đéo khẩu trang một tay cầm một cái chậu, tay kia xách cả đóng thứ chạy thực nhanh bước vào.

" Cho xin chỗ với ạ "

Vào thời điểm thang máy chuẩn bị đóng cửa Vân Niệm nhanh chóng bước vào với tốc độ tia chớp

Ngay lập tức thang máy vang lên " Ting"

Đã đóng cửa !!!

________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro