Chap 6 : May mắn hay xui xẻo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Phù, may mắn thay bắt kịp rồi " Vân Niệm thở phào nhẹ nhõm.

Bệnh viện lớn này quả thật sự rất đông người mặc dù có bảy, tám thang máy. Nhưng mà nhiều như thế nào đi nữa cũng không thể chứa tải được lượng người thế này.

Như việc xuống lầu khi nãy cô đợi hơn 10p nhưng phải chen lấn chen khổ mới vào được và đi đến lầu một

Mà giờ chen chân vào được thật là may mắn quá đi.

Tuy nhiên điều không ngờ tới là ngày càng có nhiều người xuất hiện.

Vân Niệm chỉ có thể lùi về phía sau, bất ngờ đâm vào một cơ thể căng cứng.

Đợt nhiên, cô cảm thấy ớn lạnh cả người. Cô cau mày đang tính quay lại nhìn

Nhưng ai ngờ," Tạch " thang máy bỗng nhưng dừng lại.

Ngay lập tức bóng tối bao trùm bên trong

" Á á á á có chuyện gì vậy " có tiếng hét to trong thang máy.

" Thang máy bị kẹt rồi ''

" Á á á tôi sợ quá "

" Ồn ào im đi "

" Đừng la lối nữa gọi điện thoại đi, bấm chuông báo đi "

Có người sáng suốt hơn ngay lập tức lấy điện thoại di động ra để chiếu sáng thang máy và nhấn nút chuông báo hiệu.

Ngay lập tức có một giọng nói vang lên bên trong

"Mọi người không nên lo lắng gọi người sửa chữa ngay lập tức, mọi người hãy bình tĩnh sẽ xong ngay thôi " Âm thanh an ủi phát ra từ trong loa thang máy

Mọi người vẫn im lặng mặc dù lẩm bẩm không hài long nhưng không phát ra quá to tiếng.

" Hoắc Tổng ......" Quách Dương cay mày giọng nói rất nhỏ và có phần lo lắng

" Không sao " Giọng người đàn ông vang lên

Vân Niệm đứng ngay phía trước liền cau mày khi nãy có thể nghĩ rằng nó may mắn sao lại xui xẻo đến thế

Tuy nhiên điều xui xẻo là ai đó ở phái trước đã đẩy cô " đứng vô bên trong chút đi tôi sắp dính sát cửa rồi "

" Á....." người này rất khỏe đẩy mạnh một phát,Vân Niệm liền bị đẩy về phía sau đụng vào người của một ai đó

" Chú ơi, chú từ từ đi " giọng Vân Niệm rất khó chịu

Cái thang máy này vốn dĩ rất nhỏ anh ta còn xô đẩy nữa. Làm gì thế hả ?!?

" Cô giẫm lên chân tôi rồi " Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên trên đầu cô

Vân Niệm sững sờ vội cúi đầu xuống trời tối quá chẳng thấy gì liên giật mình rút chân lại

Hèn chi, khi nãy cảm thấy vướng vướng cái chân...

" Vâng, vâng tôi xin lỗi nha " Vân Niệm tính cúi xuống và xin lỗi, nhưng trong đây rất chật chội không thể nào cúi lưng xuống được

Tuy nhiên, giọng nói người đàn ông này sao mà quen thuộc quá

Cô đã nghe thấy ở đâu nhỉ?

" Cẩn thận " đột nhiên, người đàn ông có đôi mắt nhìn xuyên thấu đưa tay phải ôn trọn lấy vai cô.

" Oành " 1 tiếng thang máy lắc lư

" Á----- " tất cả các tiếng thể loại la hét ngay lập tức hét lên

" Mọi người đừng sợ thang máy đang sữa chữa, sẽ xong ngay thôi " Âm thanh an ủi phát ra trong loa thang máy

" Cảm...cảm ơn " Vân Niệm thực sự bị sốc

Người đàn ông vẫn không cảm xúc chuẩn bị buông cô ra, nhưng đột nhiên cau này lại.

" À...anh ơi, anh có thể thả tôi ra rồi " 

Mặc dù Vân Niệm rất biết ơn sự giúp đỡ của anh ta, nhưng đột nhiên người đàn ông lạ mặt ôm lấy vai mình cảm giác không được thoải mái

" Không được cử động ! "

" Hả? " Vân Niệm sững sờ không được cử động, thang máy lại bị trục trặc gì hả ?!?

Tuy nhiên, giây tiếp theo một hơi thở ấm áp đột ngột phát ra từ tay cô

" Mùi hương trên cơ thể cô rất là quen thuộc "

" Này, anh nói gì ...."

" Đó là hương vị sữa rất ngọt, hương vị rất đặc biệt "

Mùi hương sữa rất ngọt đặc biệt rất thơm.

Trong một khoảng khắc cô cứng như tương đá

Giọng nói này....

Câu nói này.......

Chẳng lẽ là.....

Là....

Anh ấy ?!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro