Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tùng Dương bị đánh thức bởi tiếng động ồn ào phát ra từ Lâm Tiểu Bân, hắn xốc lên lều của bọn họ, gọi to tên cậu, “Cục cưng ơi, Tiểu Nam Tử à, nhóc cùng bàn ới, mau dậy đi!”

Tùng Dương mở hai con mắt mông lung buồn ngủ, chẳng biết là do tiếng sóng biển gây nên hay là bởi anh Ninh hát đồng dao hay nữa.

Anh Ninh vạch trần, “Con nít ngủ nhiều mới cao lên được.”

Tùng Dương kháng nghị, “Sao cứ kêu em là đứa nhỏ mãi thế!” Đáng tiếc hai quyền múa may quay cuồng của cậu đã bị Anh Ninh dùng ưu thế chiều cao một tay cản được.

Không phải tại cậu lùn, là do ảnh quá cao!

Bờ biển huyện Nam Loan cũng được coi như là một khu thắng cảnh tầm trung, hè đến, khách du lịch địa phương thường xuyên lui tới nơi này cho nên an ninh cũng tương đối tốt, khắp nơi đều gắn camera. Bốn người thay xong đồ bơi liền đem đồ vật có giá trị gửi ở ban quản lí cảnh khu, đồ đạc trong lều cũng không sợ bị người ta chôm mất. Sau đó cả bọn lao thẳng xuống biển.

Tùng Dương tuy rằng biết bơi nhưng thả mình ra biển thì lại chưa từng, Anh Ninh đành dắt cậu đi thuê một cái phao.

Tùng Dương hỏi, “Tại sao anh Bân và anh Uyên lại không dùng phao, hai ảnh bơi giỏi lắm à?”

Anh Ninh nhịn không được nở nụ cười, “Không phải, là vì anh Ninh của cậu lười quản chúng nó!”

Tùng Dương rất hài lòng với câu trả lời này, cậu nói, “Vậy em cũng mướn cho anh một cái.”

Anh Ninh lắc đầu, “Không cần, anh Ninh nhà cậu bơi siêu lắm.”

Anh Ninh cởi trần chỉ mặc mỗi chiếc quần bơi càng khiến vóc người vốn đã đẹp nay lại càng thêm hoàn mĩ. Ở cái lứa tuổi thiếu niên này chỉ cần cân nặng vừa phải, dáng người nhất định sẽ không tồi nhưng mà Anh Ninh đặc biệt hơn, cơ bắp săn chắc kết hợp với khung xương thon gầy, ngay cả cơ bụng cũng đã xuất hiện rồi. Thân cao hơn người ta, chân cũng dài hơn cả khúc, mặc đồ bơi chạy trên bãi cát hấp dẫn ánh mắt của vô số người.

Gương mặt hắn lạnh lùng, ngầu vượt chỉ tiêu.

Tùng Dương ngưỡng mộ dòm cơ bụng của Anh Ninh, cậu sờ sờ cái bụng bằng phẳng mềm oặt của mình rồi hỏi anh Ninh, phải làm sao mới luyện ra được tướng tá giống như của hắn?

Cơ thể của Anh Ninh đã phát dục theo khuynh hướng của người trưởng thành, mạnh mẽ dẻo dai. Mà Tùng Dương vẫn còn là thiếu niên, cái loại thanh thiếu niên trắng nõn gầy yếu.

Lâm Tiểu Bân liếc mắt nhìn cậu rồi lại nhìn Anh Ninh, hỏi, “Sao mi cứ luôn hướng tới cái mục tiêu mà mi đách có khả năng với tới vậy? Mi hãy ngó sang anh Bân của mi đi, đây mới là kiểu mà mi có thể phấn đấu, anh mi không ngại chia sẻ bí quyết đâu…”

Tùng Dương mặc kệ hắn, ôm cái phao chạy theo sau Anh Ninh, “Đến phòng tập thể hình hay sao ạ? Khóa học Taekwondo của em hết hạn rồi, em không muốn đăng kí thêm, nó không hữu ích tí nào, một chút kĩ xảo đánh nhau em cũng chẳng học được.”

Anh Ninh đón lấy phao từ tay cậu, ung dung xách theo hệt như đang cầm một cái bánh Donut vậy.

“Nhờ vác gạch mà ra đấy.”Anh Ninh nói.

Tùng Dương không hiểu, “Hả?”

Ngô Uyên đuổi tới, nhảy một cái ầm vào trong biển, cười nói, “Lâm Tiểu Bân mới là đứa đi phòng tập thể hình, còn ăn cả lòng trắng trứng gà, em xem nó luyện ra được miếng nào không?”

Lâm Tiểu Bân bắt đầu phô trương thân thể của mình.

Tùng Dương nhìn không quá hai giây đã nói, “Anh Ninh đẹp hơn.”

Lâm Tiểu Bân xoay người lại, hất nước biển lên mặt của Tùng Dương, quát to, “Tao thấy chú mày là muốn ăn đòn từ anh Bân đây mà!”

Tùng Dương nhanh chân trốn phía sau Anh Ninh, hô lên, “Đàn ông đích thực không bao giờ nói dối!”

Anh Ninh thay Tùng Dương chắn lại đòn công kích của Lâm Tiểu Bân, sau đó tròng phao cứu sinh vào cổ của cậu. Lâm Tiểu Bân không còn cách nào khác, chỉ trong chốc lát đã bị Ngô Uyên và Tùng Dương hợp lực tạt nước ướt đẫm toàn thân.

Anh Ninh đại khái cảm thấy bọn họ quá trẻ con, hắn lặn xuống đáy biển thả mình trôi theo dòng nước phía xa.

Chờ tới khi Lâm Tiểu Bân giơ hai tay đầu hàng, ba người im lặng ngâm mình trong nước biển,Anh Ninh đã thành một cái chấm nhỏ tí xíu.
Tùng Dương lo lắng, “Bơi cũng xa quá đi? Có thể bơi được xa như thế ư?”

Ngô Uyên nói, “Đừng lo, câu trả lời là anh Ninh nhà em có thể, thật đó, không có vấn đề gì đâu.”

Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên tuyệt nhiên không hề lo lắng, hai người bọn họ bơi tới bơi lui thỉnh thoảng còn chụm đầu ghé tai đánh giá một vài vị mỹ nữ.

Hiện tại đã hơn bốn giờ chiều, ánh mặt trời vẫn rất gay gắt nhưng nhờ có gió thổi mà bơi trong nước không hề thấy nóng, ngược lại còn rất mát mẻ.

Tùng Dương dựa người vào chiếc phao, theo sóng biển dập dìu lên xuống, vô cùng thoải mái.

Một lát sau, Anh Ninh quay trở lại lôi kéo phao của cậu lượn tới lượn lui vài vòng, Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên cũng tiến lại gần vịnh lấy phao của Tùng Dương để nghỉ mệt, một đám ba người cứ như vậy vây quanh cậu.

Tùng Dương muốn lên bờ, Lâm Tiểu Bân bèn giành lấy phao của cậu tròng vô người mình, bơi đi.

Anh Ninh cũng đi theo Tùng Dương, ngồi xuống trên cát. Trên bãi biển xuất hiện một cái túi ni lông, mặt trên viết “Siêu thị Tân Hải”, chẳng biết là ai xách theo đồ ăn, ăn xong liền vứt bừa bãi ở chỗ này. Tùng Dương nhặt lên túi bóng thì thấy trước mặt có một cái vỏ sò sáng bóng, cậu cầm lên quan sát.

Vỏ sò rất dày, ngà trắng, lớp ngoài trơn nhẵn điểm xuyết vài dấu hoa văn màu nâu. Tùng Dương ở trên bãi cát đào một cái hố, nước biển trong suốt từ từ dâng lên. Cậu thả vỏ sò vào đấy để tẩy đi lớp bùn đất sau đó bỏ vào trong túi ni lông rồi đứng dậy đi thu thập từng cái vỏ sò, thủy tinh biển (*), và một vài viên đá hình dáng xinh đẹp.

(*) Thủy tinh biển: Nguyên văn 海玻璃, là những mảnh vỡ thủy tinh được tìm thấy trên bãi biển hoặc một hồ nước lớn. Chúng được mài giũa bởi lực ma sát giữa nước và cát khiến các cạnh sắc bén của bề mặt thủy tinh trở nên nhẵn  nhụi và mịn màng. Thủy tinh biển đến từ các chai thủy tinh được ném vào nước hoặc thủy tinh trong rác thải sinh hoạt, chủ yếu có màu xanh lá cây, màu nâu và màu hổ phách, số ít có màu xanh nhạt, vàng và hồng.

Anh Ninh đi theo cậu, nhìn cậu như một đứa trẻ nhặt đủ thứ linh tinh.

Những chiếc vỏ sò, đá và thủy tinh biển này vốn rất tầm thường. Ở những bãi biển phổ thông chắc chắc không thể xuất hiện những chiếc vỏ xà cừ đẹp như trong ảnh, ở đây chỉ có rải rác một vài vỏ sò, ốc kèn, thậm chí có vài cái vỏ ốc kèn bên trong còn xuất hiện mấy chú ốc mượn vỏ làm nhà.

Tùng Dương nhặt lên mối khối thủy tinh biển màu xanh đã được nước biển cọ rửa ánh lên vẻ tinh xảo rồi giơ lên trước mặt Anh Ninh, tấm tắc khen. “Quào, trông đẹp ghê!”

Anh Ninh nhìn kĩ, chỉ thấy đây là một miếng thủy tinh đã đục ngầu.

Tùng Dương cười nói, “Đẹp ha? Màu xanh này hệt như màu của biển cả mênh mông vậy. Em muốn đem cái này về tặng cho bố mẹ em. Thủy tinh biển có thể rải ở trên chậu hoa của mẹ, vỏ sò có thể thả vào trong hồ cá của ba, khẳng định sẽ rất ưa nhìn.”

Tùng Dương ngửa mặt đón chiều tà, dưới ánh hoàng hôn dìu dịu, cả người cậu như được bao phủ bởi một vầng hào quang vàng nhạt, đôi mắt cậu lúc này lấp lánh hơn bao giờ hết.

Một chàng thiếu niên đơn thuần, hạnh phúc, cảm tưởng như những gì tốt đẹp nhất trên thế gian đều đọng vào trong đôi mắt ấy.Tùng Dương và nhóc học trò chuyển trường vào tháng tư khi đó như thể là hai người hoàn toàn khác biệt.
Trong giây lát, Anh Ninh thầm hỏi tại sao lại có người nỡ lòng ức hiếp Tùng Dương?

“Tôi giúp cậu nhặt." Anh Ninh lặng im một chút, sau đó nói.

Sau khi sưu tập được hơn nửa bao vỏ sò, thủy tinh biển và đá,Tùng Dương lại tiếp tục đào một cái hố to, đem những thứ vừa lượm được rửa sạch.

Anh Ninh cũng ở trên bãi biển tỉ mỉ giúp cậu tẩy từng cái một.

Làm xong Tùng Dương lại bắt đầu nghịch cát, xây lâu đài.

Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân lên bờ bị một đống vỏ sò, thủy tinh biển và đá làm cho sững sờ.

Ngô Uyên cười sặc sụa.

Lâm Tiểu Bân hỏi, “Mi bao nhiêu tuổi rồi hả?”

Tùng Dương, “Dù sao chỉ số thông minh của tớ đủ để học chung lớp với cậu.”

Ba người đang đấu võ mồm thì đột nhiên có hai cô nàng mặc bikini, khoác khăn tắm rồi nở nụ cười xinh xắn tiến lại gần, trực tiếp mở lời hỏi Anh Ninh, “Anh đẹp trai, có thể thêm Wechat chứ?”

Anh Ninh lạnh nhạt đáp, “Không cầm theo di động.”

Đối phương cũng không nói thêm gì nữa, mỉm cười rồi bỏ đi.

Đám người còn lại ngây ngốc nhìn.

Chạy lại tán tỉnh còn chưa tính, mấu chốt chính là hai chị gái kia nhìn thế nào cũng không phải học sinh cấp ba, ít nhất đã là sinh viên hoặc đã đi làm rồi.

Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân nhìn Anh Ninh bằng ánh mắt sùng bái, đồng thanh nói, “Anh Ninh, không phải chứ, người ta đẹp như vậy mà anh cũng từ chối?”

Anh Ninh trả lời hệt như lúc nãy, “Không cầm theo di động.”

Lâm Tiểu Bân kích động la làng, “Em có thể ngay lập tức chạy tới ban quản lí cảnh khu lấy điện thoại cho anh mà!”

Ngô Uyên bật ngón cái, “Mỹ nữ ở trước mặt mà anh Ninh vẫn giữ được bản lĩnh ngầu lòi, bội phục, bội phục!”

Tùng Dương xách theo túi bóng, thản nhiên nói, “Anh Ninh đẹp trai như vậy, nếu ai tới xin add Wechat cũng đồng ý thế chẳng phải danh sách bạn bè sẽ nổ tung luôn à.”

Câu này của Tùng Dương khiến ngay cả Anh Ninh cũng phải bật cười, hắn đứng lên vò rối đầu tóc của cậu rồi nói, “Nịnh hót quá mức rồi đó.”

Tùng Dương vuốt lại mấy lọn tóc, nghiêm túc khẳng định, “Không phải nịnh hót, là sự thật mà.”

Đám Ngô Uyên suýt nữa thì bị kẻ dở hơi Tùng Dương làm cho cười tắt thở, Lâm Tiểu Bân hỏi, “Vậy mi nói xem dựa vào mức độ đẹp trai của anh Ninh, trong lớp chúng mình ảnh xếp thứ mấy?”

“Hạng nhất.” Tùng Dương trả lời không chút do dự.

Lâm Tiểu Bân giơ ngón cái, “Quả nhiên là đàn em trung thành của anh Ninh, anh đem vị trí đàn em số một nhường lại cho chú mày đấy!”

Anh Ninh xác thực tuấn tú, nhưng ở trong ban năm hắn chưa bao giờ lọt vào danh sách mà đám nữ sinh yêu thích, thậm chí còn chẳng vào nổi top 3. Ba người đứng đầu là tên lớp phó thể dục thích trưng diện, thứ hai là cán bộ môn Hóa đẹp trai lịch lãm, cuối cùng là Ngô Uyên tính tình khiêm tốn.

Tùng Dương vừa nghe đến đoạn Ngô Uyên xếp hạng cao hơn Anh Ninh, gương mặt liền bày ra cái biểu cảm “Không thể nào”.

Ngô Uyên kêu lên, “Tiểu Nam Tử, em có thể cho rằng anh Ninh là người đẹp trai nhất trường nhưng cũng đừng vì thế mà coi thường anh chứ!”

Bốn người cãi nhau ỏm tỏi tới tận chỗ thay đồ, tắm vòi sen, hóng gió biển, tinh thần sảng khoái chuẩn bị buổi tiệc nướng.

Dụng cụ và đồ tươi sống đều được đặt mua trên app của một cửa hàng chuyên về BBQ, trả tiền trước sau đó gọi một phần combo 398 tệ (1) là xong. Cả đám khiêng thùng đồ ăn đã ướp sẵn gia vị rồi nhóm lửa cách lều trại một khoảng không xa, bắt đầu nhập tiệc.

(1) Bên Trung hay có mấy gói combo giống kiểu 99k, 199k bên mình.

398 RMB = 1.320.124,88 VNĐ.

Tùng Dương hiếu kì nhìn Anh Ninh dùng cồn nhóm than, tiếp đó quét dầu lên trên vỉ sắt rồi bắt đầu nướng cánh gà, xiên thịt bò, lạp xưởng.

Trong lúc đợi đồ ăn chín cả đám bụng đói đến cồn cào đành phải lấy hết số bánh bông lan còn lại trong túi hành lí của Tùng Dương ra ăn sạch. Lâm Tiểu Bân khen mẹ của Tùng Dương dự đoán như thần.

Lâm Tiểu Bân uống cạn một lon sữa Vượng Tử, “Tui nói tui đi chơi qua đêm mẹ của tui còn chẳng thèm hỏi tui đi đâu, chú mày xem có người mẹ ruột nào lại thoải mái như vậy không? May mắn tui là một đứa con ngoan chứ chẳng hư hỏng gì.”

Anh Ninh không nói chỉ vùi đầu nướng đồ ăn.

Ngô Uyên cười cười.

Lâm Tiểu Bân biết mình lỡ lời, lúng túng nói, “Ai ya… Tao không phải có ý đó… Uyên à, anh Ninh  ơi…”

Tùng Dương đổ thêm dầu vào lửa, hỏi, “Không có ý đó là sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro