Chương 1810: Thiên Kiếp 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1810: Thiên Kiếp 14

Tác giả : Ngận Thị Kiểu Tình

Edit : Dì Joy

¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸ ¸.•

"Núi Kiếm Đoạn Phong đâu mất rồi?" Ninh Thư hướng Dịch Ưu Toàn hỏi.

Một ngón núi lớn như vậy cũng có thể lấy đi, Dịch Ưu Toàn này có thể lên trời luôn rồi.

"Không thấy tăm hơi." Dịch Ưu Toàn tùy ý mà nhún bả vai, nhưng trên mặt lại không che giấu được tươi cười, tính sẵn trong lòng, đối với Ninh Thư hỏi chuyện thực có lệ.

Ninh Thư:......

Ninh Thư thật là nhịn không được muốn đấm ngực, má ơi, tâm ma của ta muốn phát tác!

Kỳ Thừa theo sau cũng tới, kinh ngạc vô cùng, nhìn núi Kiếm Đoạn Phong, "Núi đâu?."

"Sư phụ, ta cũng không biết,lúc ta đến nơi đây, ngọn núi đã không thấy tăm hơi, ta hoài nghi là có người nào đem ngọn núi dịch đi rồi."

Ninh Thư mặt không biểu tình mặt, "Khiêng một tòa núi lớn,chạy trốn cũng không thấy bóng dáng."

Ngươi đang muốn người khác tức cười tới ch.ết đúng không.

Hiển nhiên Kỳ Thừa cũng không phải đầu đất, núi Kiếm Đoạn Phong cũng không phải dễ dàng khiêng đi như vậy, bọn họ ba người thực lực không kém, đều không thể lay chuyển được núi Kiếm Đoạn Phong.

Hơn nữa Kỳ Thừa cho rằng thực lực của chính mình không yếu, đều không có biện pháp động tới một tấc đất của ngọn núi này, đột nhiên xuất hiện một người, khiêng núi lớn chạy mất?

"Thật sự?" Kỳ Thừa có chút không quá tin tưởng.

Dịch Ưu Toàn nhịn không được nói: "Sư phụ, chẳng lẽ ngươi không tin ta, ngươi cảm thấy ta có thể làm gì với một ngọn núi chứ?"

Kỳ Thừa cảm thấy đồ đệ của hắn tuy rằng thực lực không tồi, nhưng nếu muốn đem một ngọn núi lớn biến mất, vẫn là không có khả năng a.

Ninh Thư thật muốn lấy cây búa đập lên đầu Kỳ Thừa, rõ ràng cũng chỉ có Dịch Ưu Toàn, không phải Dịch Ưu Toàn là ai.

Ninh Thư cảm giác cả người đều không tốt.

"Muốn hay không đuổi theo?" Dịch Ưu Toàn hướng Kỳ Thừa hỏi.

Kỳ Thừa nhìn chung quanh tối mờ mịt mà một mảnh, lại là buổi tối, đến địa phương nào đi tìm.

Trở về biết ăn nói với chưởng môn như thế nào, nói ngọn núi không cánh mà bay?

Trên mặt Ninh Thư càng vô cảm hơn, đi đâu mà tìm, Dịch Ưu Toàn cũng thật có ý tứ a?

"Tung tích cũng không có lưu lại, cũng không biết truy tìm hướng nào, ngươi có manh mối sao?" Kỳ Thừa hướng Dịch Ưu Toàn hỏi, Dịch Ưu Toàn là người đầu tiên đến đây.

Dịch Ưu Toàn lắc đầu, "Ta tới núi Kiếm Đoạn Phong đã không thấy tăm hơi, ta cũng không biết ngọn núi làm sao mà biến mất."

Kỳ Thừa nhịn không được muốn vò đầu, tính là gặp quỷ cũng không có ly kỳ như vậy.

Ninh Thư ôm ngực, ai u, ai u, tâm ma phát tác, ta mẹ nó chưa nhìn được bên trong có thứ gì, đã không thấy tăm hơi, Dịch Ưu Toàn hốt đi mất rồi.

Nếu biết thứ này có thể bị giới tử không gian thu đi nàng đã sớm thu đi rồi.

Loại chuyện vì người khác may áo cưới thế này, tiền công cũng lấy không được, cảm giác này thật mẹ nó sốt ruột.

Ninh Thư nói: "Nói không chừng là người nào thu đi rồi, dùng giới tử không gian thu đi rồi, bằng không hoàn toàn không thể giải thích ngọn núi này đột nhiên biến mất, hơn nữa phía trước liền không có một ai."

"Ngươi hoài nghi ta đem đồ vật lấy đi, con mắt ngươi nhìn đến ta ý bảo ta đem đồ vật lấy đi rồi chứ gì, lời nói ra phải chịu trách nhiệm với nó." Dịch Ưu Toàn nhíu mày, "Cũng chỉ là đoán, liền nói ta đem đồ vật lấy đi, đầu óc ngươi có phải có bệnh hay không a, có bệnh thì đi xem bệnh, không cần há mồm nói lung tung."

Dịch Ưu Toàn không có sợ hãi mà nhìn Ninh Thư, dù sao thứ này đã bị cô ta thu được vào tiên phủ, những người này tìm cũng tìm không thấy.

"Thôi đi, đừng náo loạn, nếu không có chứng cứ, vậy không cần nháo." Kỳ Thừa nói.

Ninh Thư trợn trắng mắt, Kỳ Thừa cũng chỉ biết nói đừng làm loạn nữa.

Mỗi lần nói ra đều là ba phải, thay đồ đệ của mình chối bỏ trách nhiệm, Ninh Thư cảm giác có chút bực bội, "Ta thông báo tông môn, hiện tại đồ vật không thấy, hơn nữa còn là chuyện sau khi hai người các ngươi đến, chuyện này các ngươi muốn giải thích với tông môn như thế nào?"

"Chính là không thấy, chúng ta có thể có biện pháp nào, nói đến nói đi, có phải ngươi còn nghi ngờ ta lấy cắp ngọn núi hay không, quả thực người si nói mộng, sao ngươi không nói ta là ông trời luôn đi?" Dịch Ưu Toàn kiêu căng mà nói.

Từ xưa đến nay, bảo vật đều là do người có năng lực nắm giữ.

Ninh Thư yên lặng mà nhìn Dịch Ưu Toàn, "Ta xem ngươi là muốn lên trời rồi."

"Được rồi, đừng náo loạn." Kỳ Thừa lại mở miệng nói.

Ninh Thư nói thẳng nói: "Ngươi trừ việc nói đừng náo loạn, có thể nói cái gì khác hay không, ngươi không phiền chứ ta nghe mãi thấy phiền lắm."

Nói mãi cái này có ích lợi gì, có ra được biện pháp giải quyết hay không?.

Ninh Thư biết chủ ý của Dịch Ưu Toàn là cái gì, đơn giản chính là muốn giả heo ăn thịt hổ, đem đồ vật nuốt, còn muốn kéo theo cô vào.

Nhưng thứ này cô đã thông báo tông môn, đó chính là tài sản thuộc về tông môn, quan trọng nhất, Dịch Ưu Toàn muốn một mình nuốt sạch không chừa cho người khác miếng canh nào.

"Ngươi cùng sư phụ của ta lớn tiếng cái gì, lại không phải sư phụ của ta lấy đi, ngươi muốn hoài nghi sư phụ của ta, ta còn hoài nghi là ngươi đem đồ lấy đi rồi, dựa theo suy luận của ngươi, chúng ta nơi này tất cả mọi người đều có hiềm nghi." Dịch Ưu Toàn che chở sư phụ của mình.

Ninh Thư chỉ là ha hả một tiếng, tức giận đến xù lông, "Nếu chúng ta tất cả mọi người có hiềm nghi, vậy hồi tông môn tiếp nhận điều tra, thứ này hiện tại là đồ của tông môn, là ta thông báo, ai muốn cầm chính là kẻ trộm."

"Nhìn ngươi như vậy, khác gì nói ta cùng sư phụ chính là kẻ gian, ngươi lấy chứng cứ ra đây." Dịch Ưu Toàn lạnh nhạt mà nói, "Ta có thể đánh ngươi một lần, cũng có thể đánh ngươi lần thứ hai, đừng có mà nhảy nhót như thằng hề."

Ai u, ta sắp không khống chế nổi tính mình nữa rồi.

Ninh Thư chống nạnh, "Ta muốn nhảy nhót thì sao, hiện tại nói về sự tình núi Kiếm Đoạn Phong, ta hoài nghi núi Kiếm Đoạn Phong kỳ thật là di tích viễn cổ thần đạo tông môn."

Viễn cổ thần đạo tông môn lại không phải chỉ có một nhà, tựa như bây giờ các môn phái tu tiên san sát, chẳng qua không biết là bởi vì nguyên nhân gì mà xuống dốc.

Có chút thủ đoạn của thần đạo mà người tu tiên bây giờ không thể phá giải.

Một cái tu tiên, một cái tu thần, không thể so sánh.

Thời điểm Ninh Thư nói núi Kiếm Đoạn Phong là di tích thần đạo tông môn, sắc mặt Dịch Ưu Toàn hiện lên một tia khác thường, nhưng chớp mắt liền biến mất không thấy.

Ninh Thư vẫn luôn đặt sự chú ý trên người Dịch Ưu Toàn, nhìn thấy biểu cảm đó của cô ta, dường như có thể xác định thật là Dịch Ưu Toàn đem đồ vật thu đi rồi.

Chính là không so sánh thì không có đau thương.

"Thần đạo tông môn?"Thần sắc Kỳ Thừa nghiêm túc, nếu thật là thần đạo tông môn, vô luận là thần đạo tông môn điển tàng bí tịch, hay là đan dược, hay là vũ khí, đều là những thứ mà người tu tiên thời đại này tha thiết ước mơ.

Nói không chừng một viên đan dược liền thay đổi căn cốt, một quyển tu luyện bí tịch khả năng chế tạo ra một cường giả, lại còn có có viễn cổ thiên tài địa bảo, các loại bảo tàng.

"Ngươi lại không thể khẳng định là viễn cổ thần đạo tông môn, nếu như thật , còn có thể chờ được đến ngươi phát hiện." Dịch Ưu Toàn cười nhạo một tiếng, "Cũng không cần quá mức khuếch đại một thứ, thế giới này có bao nhiêu lớn, ai cũng không thể vỗ bộ ngực bảo đảm chính mình cái gì đều biết."

Ninh Thư:......

Ninh Thư vỗ vỗ ngực, đây là điển hình mà được tiện nghi còn khoe mẽ, liền cảm thấy nhân gia không thể làm gì được ngươi có phải hay không?

Cảm thấy đồ vật trong tiên phủ là của ngươi, những người khác đều không thể có phải hay không?.

¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸ ¸.•

Mình cập nhật chút về tình hình up truyện : Hiện tại trên fb thì mình sẽ cập nhật chương mới hàng ngày (1-2 chương/ngày), còn wp thì cuối tuần mình sẽ up, các bạn muốn đọc trước có thể vào fb của mình ủng hộ nhé. ^^ chào thân ái và quyết thắng hihi

link fb : https://www.facebook.com/enjoytheride94/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro