Chương 1831: Thiên Kiếp 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1831:Thiên Kiếp 35

Tác giả : Ngận Thị Kiểu Tình

Edit : Dì Joy

¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸ ¸.•

Mặc dù là nói như vậy, nhưng trong lòng Dịch Ưu Toàn vẫn nghẹn một hơi không nuốt xuống được.

Tiếp tục như vậy nữa, cô ta thật sự sẽ tẩu hoả nhập ma.

Ninh Thư một mực nghiên cứu Cửu Cung Sơn, bên trong nó có chín tầng thế giới, chỉ là không biết làm sao để đi vào.

Hơn nữa trong này có biết bao nhiêu là linh hồn, thậm chí còn có người sống.

Ninh Thư bay đến đại điện, hướng chưởng môn nói :"Ta có thể tìm được phương pháp giải quyết tiên phủ."

Chưởng môn có chút kinh ngạc, "Biện pháp gì?"

"Ta chỉ có thể cố gắng hết sức." Ninh Thư quyết định ở trước mặt mọi người giải quyết hoàn toàn cái tiên phủ này, nếu như lén lút thực hiện có thể sẽ bị nói là cô muốn độc chiếm tiên phủ, nói cô một mình tàng tư bảo vật trong tiên phủ.

Không ít trưởng lão nghe tiếng chạy tới, nếu quả thực có thể giải quyết tiên phủ, nói không chừng từ bên trong có thể lấy ra không ít đồ tốt, dù sao cũng là tông môn thần đạo viễn cổ, đan dược, công pháp, linh thạch..

Ninh Thư lấy ra chu sa trừ tà, vẽ bùa trên Cửu Cung Sơn, đồng thời trong miệng niệm chú Vãng Sinh Kinh.

Ninh Thư muốn Cửu Cung Sơn là bởi vì trong lòng có một ý tưởng, xem ý tưởng này có thể thực hiện được hay không, nếu được thì sẽ hoàn toàn loại bỏ được hai người này.

Ninh Thư đứng trong sân, Cửu Cung Sơn càng ngày càng lớn, đặt ở trước mặt Ninh Thư.

Toàn bộ Cửu Cung Sơn bị vây quanh bởi hắc khí, có linh hồn trồi lên.

Ninh Thư niệm Vãng Sinh Kinh lớn tiếng hơn, có linh hồn lao vè phía Ninh Thư.

Ninh Thư bảo tướng trang nghiêm, trong sân chậm rãi xuất hiện một cái lỗ đen, cái lỗ đen này hẳn là nơi thu nạp linh hồn, theo bản năng linh hồn sẽ trôi về hướng lỗ đen.

Ninh Thư trước kia cũng từng thấy qua cái lỗ đen này, thời gian xuất hiện của nó rất ngắn, bây giờ đang chậm rãi khép dần lại, Ninh Thư lấy ra quả cầu thuỷ tinh, trực tiếp quăng thẳng vào trong lỗ đen.

Lỗ đen chậm rãi khép dần lại, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, thật giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Ninh Thư đem Cửu Cung Sơn thu nhỏ lại cất đi, mặc dù không biết bên trong lỗ đen là cái gì, nhưng đã tiến vào rồi thì không thể ra được.

Cũng may kế hoạch thành công, mà Cửu Cung Sơn có một số linh hồn tiến vào lỗ đen, cảm giác được nó nhẹ đi không ít.

Ninh Thư phun ra một ngụm má.u đen, thần sắc mệt mỏi vô cùng.

Bây giờ cô đã thả hai người đi rồi, còn chuyện thả đến địa phương nào, thì cô không quan tâm.

Cả ngày rúc đầu trong mai rùa, cũng đâu còn cách nào khác.

Nhưng kỳ thật Ninh Thư cũng rất hiếu kỳ, bên trong lỗ đen rốt cuộc là có cái gì?

Có phải là luân hồi thế giới hay không?

Có sống có ch.ết, muốn trở thành một thế giới chân chính thì phải có sinh linh, nói như vậy thì luân hồi thế giới cũng không thể thiếu.

Nói cách khác muốn cấu trúc thế giới, thì phải cùng lúc cấu trúc hai thế giới.

"Chỉ như vậy?" Chưởng môn có chút mơ hồ.

"Đúng vậy, chỉ như vậy sao?" Mọi người vẫn đang hy vọng sẽ có được thứ gì đó tốt.

Bây giờ vật đó được ném thẳng vào một lỗ đen không biết từ đâu xuất hiện, sau đó không còn gì cả.

"Muốn đồ cũng phải có mạ.ng mới cầm được, ta không còn cách nào đối phó, chỉ có thể nghĩ tới biện pháp này, hơn nữa khí vận của Dịch Ưu Toàn rất mạnh, nhất định sẽ trở thành cường giả, đến lúc đó cầm thứ gì, trả lại gấp đôi còn chưa tính." Ninh Thư lạnh mặt nói.

Đoàn lão đầu rên rỉ than thở, thương tiếc cái lò luyện đan của mình.

Mặc dù mọi người có ý kiến, nhưng nghĩ tới trước đây, Dịch Ưu Toàn thiếu chút nữa san bằng Tử Sa Đảo, chỉ coi như mình không có khí vận.

Ninh Thư trở lại đỉnh núi của mình, vào phòng đóng cửa lại, ngã lên giường nghỉ ngơi một chút, cảm giác cả người mệt lả, thân thể giống như bị người đó khoét rỗng.

Khoảng thời gian này thật sự mệt mỏi.

Ninh Thư ngủ giấc này, ngủ tận mấy ngày.

Thế giới của lỗ đen có màu đen và xám, không có bầu trời xanh và mây trắng, không có nước suối trong vắt, không có cây xanh, chỉ có bãi cát sa mạc vô tận, còn có những loài thực vật màu đen trông kỳ lạ.

Quả cầu pha lê rơi xuống vùng đất đen, ở trong thế giới màu xám này, trở nên phá lệ xinh đẹp.

Nhất là kết giới bao quanh tiên phủ, rực rỡ chói mắt.

Dịch Ưu Toàn và Kỳ Thừa trong tiên phủ đều kinh ngạc và bối rối, không biết tại sao bên ngoài lại yên tĩnh như vậy.

"Giáng Tuyết Từ, Giáng Tuyết Từ.." Dịch Ưu Toàn la lớn, nhưng ở địa phương mênh mông này, thanh âm này phát ra vô cùng bé.

Dịch Ưu Toàn không nhịn được hỏi Kỳ Thừa,"Sư phụ, đây là chuyện gì, chẳng lẽ Giáng Tuyết Từ không sợ tâm ma phát tác ư?"

"Ta cũng muốn biết là xayra chuyện gì?" Kỳ Thừa cũng cảm giác có gì đó không ổn, hô :"Giáng Tuyết Từ.."

Vẫn như cũ không có người trả lời bọn họ.

Thời gian trôi qua, kết giới càng ngày càng đơn bạc, gió ở đây rất mạnh, theo sự xói mòn của gió và cát, rào chắn chắc chắn bị phá vỡ.

Một bàn tay tái nhợt tho gầy nhặt lên tiên phủ, thanh âm lạnh lùng, "Thật là, thứ rác rưởi gì cũng ném được vào trong này."

Bàn tay tái nhợt dùng chút lực, hai bàn tay như đang xoa tờ giấy, đem kết giới phá huỷ, mà tiên phủ khiến Ninh Thư nhức đầu, bây giờ giống như đồ chơi vậy, bị nát thành từng mảnh, rớt xuống vùng đất màu đen, cùng đất hoá thành một thể.

Tiên phủ bị phá huỷ, bên trong tiên phủ Dịch Ưu Toàn cùng Kỳ Thừa trong nháy mắt, thân thể cũng bị tiêu diệt.

Đôi tay tái nhợt vỗ một cái, dường như muốn phủi đi bụi trên tay.

Ngay sau đó bàn tay trắng nhợt này hái một đoá hoa màu đen trên mặt đất, khiến bàn tay nhợt nhạt càng trở nên nhợt nhạt hơn, một trắng một đen, vừa tươi đẹp vừa đáng sợ.

ở một số thế giới, một số người chính là thần, cái gì cũng có thể làm được.

Ninh Thư ngủ rất thoải mái, lúc tỉnh lại, cảm giác cả người nhẹ bỗng, dường như muốn vũ hoá thành tiên.

Không biết vì sao, tâm tình Ninh Thư dường như cực kỳ tốt, có lẽ là vì đã giải quyết được chuyện tiên phủ, cảm giác toàn bộ thiên địa cũng trở nên tươi sáng hơn.

"Sư phụ, sư phụ.." Diệp Hoà Ngọc ở ngoai cửa gọi lớn, "Sư phụ, đệ tử có chuyện muốn bẩm báo."

Ninh Thư mở cửa, Diệp Hoà Ngọc chắp tay nói, "Sư phụ, người mau đi xem con chim một chút, lửa trên người nó càng lúc càng lớn rồi."

Diệp Hoà Ngọc dẫn Ninh Thư về tổ chim, trên người nó hừng hực lửa thiêu đốt, hơn nữa càng lúc càng hung mãnh, ngay cả bóng dáng con chim cũng không thể nhìn thấy.

Ninh Thư nhíu mày một cái, "Không có chuyện gì, khí tức của nó đang ngày càng mạnh hơn, không thiết phải nóng nảy."

Xem ra lần này Tiên Thiên CHân Hoả mang tới cho con chim nhỏ này một ít cơ duyên.

"Lửa càng ngày càng lớn." Diệp Hoà Ngọc có chút bận tâm nói.

"Nếu nó không chịu nổi sẽ đến tìm ta, chúng ta cứ ở nơi này chờ đi, không cần để ý đến." Ninh Thư ngồi ở trên bậc thang, chống cằm nhìn món chim nướng.

Diệp Hoà Ngọc không bình tĩnh được như Ninh Thư, con chim này từ lúc chui ra khỏi vỏ đến bây giờ, vẫn là một tay hắn nuôi nấng, nếu có chuyện gì xảy ra, thì không khác gì ruột thịt của hắn gặp nạn vậy, đau lòng a.

Con chim càng lúc càng lớn, cả người toàn là lửa, dang rộng đôi cánh, ngửa mặt lên trời kêu to, cuối cùng bay lên bầu trời, vòng quanh Tử Sa Đảo.

Mọi người đều không rõ chuyện gì, chỉ cho là địch nhân tập kích, nhất là cả người đều là lửa.

¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸ ¸.•

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro