Sao mà anh quên được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-00h ngày 18 tháng 12-

Tiếng giấy tờ và gõ bàn phím vẫn vang khắp căn phòng. Đã đến giữa khuya rồi nhưng anh vẫn còn công việc chưa hoàn thành và đóng kịch bản phải lên để trả cho nhãn hàng.

Em bé Dương nhẹ nhàng mở cửa ra rón rén tiến đến chỗ anh.

"Sao giờ này em không mau vào ngủ đi ra đây làm gì ?" Vừa gõ anh vừa nói

"Anh chưa xong công việc ạ? Nhanh vào ngủ với em nhé"

"Ừm ừm biết rồi đi ngủ mau đi" giọng nói có chút cọc cằn.

"Dạ..." em nhỏ đành lủi thủi vào phòng nằm chờ chứ ngủ làm sao được nếu thiếu anh.

-1h30-

"Dương ngủ đi em à khuya lắm rồi đấy" chất giọng mệt mỏi do công việc được phát ra từ anh.

"Em đợi anh vào ngủ chung"

"Anh biết rồi bây giờ ngủ đi" anh lên giường ôm cậu vào lòng như thường lệ

"Mà anh ơi anh biết nay ngày gì hông?" cậu nhỏ giọng hỏi anh

"Ngày gì mai tính giờ thì ngủ đi"

"Ơ...dạ..." embe thất vọng thật

-6h-

Cảm nhận hơi ấm thân thuộc chẳng còn cạnh bên nữa cậu bỗng giựt mình tỉnh giấc với lấy chiếc điện thoại bật lên.

Babe :
Anh có mua đồ ăn sáng để trên bàn cho em rồi đấy khi nào dậy thì ăn nhé
Anh có việc bận phải đi từ sớm, yêu em❤️

Mở đầu ngày mới bằng dòng tin nhắn của anh khiến tâm trạng trở nên ngày càng tệ. Đáng lẽ ra cậu phải nhận được nụ hôn và câu chúc buổi sáng tốt lành từ anh chứ, nhưng bây giờ lại thành thế này? Nhưng càng tệ hơn nữa vì nay là ngày 18/12...

Em bé từ bước nặng nề đi ra ăn tô bún anh mua từ trước:

"Chẳng lẽ ảnh quên nay ngày mấy sao? Tuổi già là vậy hả?"

"Nhưng mà bên nhau bao nhiêu năm rồi đáng ra trừ mấy ngày lễ và hôm nay ra thì anh ấy mới được phép quên thôi, haiz sao mình yêu cái ông đó được hay vậy"

-Bên phía Ninh-

"Anh đến rồi nè" anh vội vả chạy vào cùng hội nhà chung

"Vào mau đi anh rồi mình hành động nè"

---

"Rồi nhá em có tìm cho anh chỗ này chỉ hay mà làm ra đảm bảo ok nhé"

"Rồi rồi đâu cũng được mau mau anh mắc làm lắm rồi"

Cả team kéo nhau đi đến chỗ để làm, bỏ lại mình cậu ở nhà buồn khóc tutu

---

"Xin kính chào quý khách"

"Em ơi ở đây gói nào rẻ nhất vậy ?"

"Dạ bên em rẻ nhất là 500k nha anh"

"Đùa tí thôi lấy cho anh gói nào xịn và đắt nhất ở đây" anh giơ chiếc thẻ atm lên hùng hổ nói với chị nhân viên

"Dạ gói đắt nhất là 5 triệu ạ"

"Ok chốt"

Đúng là đại gia đại gia cả hội nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ theo sau anh vỗ tay ầm ầm.

Bình thường ở nhà anh luôn là người nấu ăn, anh cứ như là vua đầu bếp của Dương í. Nhưng mà bánh kem thì anh chưa đụng tới bao giờ nên còn loay hoay dữ lắm. Cứ gọi là quên này quên kia mãi làm anh chị nhân viên cứ phải nhắc nhở muốn chẹo lưỡi=)

"À anh ơi anh quên đập trứng"

"Anh ơi thiếu hương nè anh"

"Anh ơi khoan đã bánh chưa chín"

"Anh ơi dùng găng tay kẻo nóng"

Và hàng ngàn cái anh ơi khác nhắc bở cả hơi tai. Bí mật động trời là anh hơi có quên này kia "một xíu" nên bị hỏng có 2 ổ bánh hoi, đến ổ thứ 3 trông cũng ổn nên triển bước tiếp theo:

"Trời ơi anh tui làm được rồi" Khánh Linh kế bên mừng giùm mấy bạn nhân viên

"Nào ý gì đây??"

"Ủa chứ hỏng mất 2 ổ rồi mà anh"

Cũng định cãi lại đấy nhưng đúng quá ai cho cãi=)) Trêu anh chút cũng làm cho mọi người ở đó bật cười đến ôm bụng, anh chị nhân viên cũng phải ráng nhịn cười.

Đến công đoạn trang trí bánh, thú thật anh không giỏi mấy cái này đâu đối với anh có ăn được rồi không cần đẹp, nhưng cái này là đặc biệt cho người thương mà. Để mà nói thì nó cũng không đẹp lắm nhưng vì embe anh cũng nổ lực vậy là đáng khen lắm rồi.

Khi hoàn thành chiếc bánh trông cũng được nhưng nếu chấm điểm cũng tầm 6/10 là cùng. Mà thôi kệ đi vậy là cố gắng lắm rồi.

Chiếc bánh được gửi lại nhờ tiệm giữ giùm khi đến giờ sẽ quay lại lấy.

---

"Ê mà giờ có bánh rồi nhưng anh không biết tổ chức như nào, cứu anhhh"

"Hay là ra Hadilao ấy ở đó vui lắm á"

"Thôi Dương không thích nhiều người vậy đâu"

"Vậy ở nhà hàng xxx đó đi, ngon lắm"

"Đến đó cũng tầm 2 tiếng đi xe lâu dữ lắm"

"Èo thế em cũng chẳng biết gợi ý gì anh cũng không chịu"

"Anh có kế hoạch rồi mấy đứa ơi"

...

-19h-

"Aaaaa giỡn mặt hả giờ này không thấy mặt mũi đâu cũng chả có lấy một tin nhắn"

"Hôm nay đặc biệt vậy mà anh lại đi đâu..." mắt em đã ngấn lệ lúc nào không hay

*ting*

Babe:
Em ở nhà ngoan nhé anh phải đi gặp bàn chuyện với đối tác nên chắc khuya mới về có gì em ngủ trước đi nhé. Yêu em❤️

Cậu ném chiếc điện thoại qua một bên òa khóc :

"Huhu...đáng lẻ ra...hôm nay...mình phải...phải là...người hạnh phúc nhất...chứ...tại sao thành ra như này" tiếng nấc đi kèm với tiếng sụt sịt vang khắp căn phòng.

-22h-

*cạnh*

Mở cửa ra anh thấy trong nhà tối om chỉ có phòng ngủ là sáng anh cũng xác định được cậu đang ở đâu để hành động.

Anh rón rén nhẹ nhàng dàn dựng sinh nhật cho em. Chuẩn bị xong cũng là lúc thích hợp phơi bày sự thật. Anh giả bộ làm rơi đồ để tưởng chừng là ăn trộm.

"Gì đấy bên ngoài làm gì có ai?? Ăn trộm à!!?"

Cậu hớt hải chạy đi tìm vũ khí phòng thân. Một tay cầm chổi một tay cầm chảo(đừng ai hỏi tại sao vì tớ cũng hông bt=)) )

"Ăn trộm aaaaaaaa" embe giơ vũ khí định sẽ quất tên trộm đó một trận tơi bời

"Ơ ơ ơ anh đây đừng em ơii" anh vội quay người bảo vệ chiếc bánh kem tự làm của mình

"Ủa là anh hả?"

"Anh đây anh đây anh tạo sinh nhật bất ngờ cho em này happy birthday to you Happy birthday to you..."

Cậu từ từ buôn bỏ vũ khí xuống nhận lấy chiếc bánh kem của anh.

"Cảm ơn anh..." nước mắt lần nữa trào ra nhưng lần này khác, nước mắt hạnh phúc

Ngoài chiếc bánh ra không hiểu bằng cách nào anh lại thuê được mấy anh Châu Phi nhảy chúc mừng sinh nhật em. Phải nói là coi xong clip đó embe nhà anh cười không ngớt.

Ăn mừng sinh xong cả hai lại lên giường nằm ôm nhau như ngày thường.

"Anh có biết nay em ở nhà đã buồn và sợ lắm không? Sợ anh sẽ quên"

"Ngày mà mẹ Quyết bố Điện cho anh một thiên thần nhỏ, sao mà anh quên được"

"Sến súa ơ nhưng mà bánh kem anh mua trông xấu thế mốt mua tiệm khác đi nha"

*xịt keo cứng ngắt*

"Em...em...ơi cái đó anh tự làm đó em..."

"Ủa thế hả em không biết"

"Vậy là những lời khen anh đó giờ là giả hả?" Anh giận dỗi bỏ cậu ra quay mặt chỗ khác.

"Thôi mà quay lại đây ôm em đi"

"Em chê là do tưởng tiệm làm nên phải thật đẹp để bán cho khách, còn anh lần đầu tiên mà nên được vậy là giỏi lắm rồi"

"Ừm cảm ơn em nhé"

"Thiên thần nhỏ của anh tuổi mới xinh đẹp, ngoan ngoãn, thành đạt, mãi là em bé và đi cùng anh một đời nhé"

...

------------------------------------------
Chap có dài quá hông hay tui rút bớt lại, dài quá sợ mí bn lười đọc=))

Tớ là Wenndy ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro