tên ở cạnh nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Này, viết tên lên đi."

"Cậu định mang nó về à?" Jaemin nghiêng đầu hỏi, mắt nhìn vào bàn tay có vết trầy của Jisung, vừa mới mọc da non.

"Không, để ở bệ cửa sổ."

Cậu lấy bút từ tay anh, cúi đầu viết tên hai người. Chữ cậu xấu, nhưng gọn gàng. Tên Jaemin và Jisung ở cạnh nhau ngay ngắn, nổi bật dưới ánh sáng lấp loáng.

Thông báo về hội thể thao đến y như lời nói của Hayoon. Các nội dung bao gồm kéo co, nhảy bao bố, chạy một nghìn mét, nhảy cao và cầu lông. Mỗi lớp chọn ra mười người đại diện, lớp mười hai sắp thi đại học cũng không phải là ngoại lệ.

"Nhanh chóng nào, còn phải thi vòng loại nữa. Jaemin nhìn khỏe mạnh quá, đi thi chạy đi. Không được phép từ chối, ghi tên cậu ta vào." Hayoon chỉ tay năm ngón, cái lớp này tình đoàn kết cũng thật kém, nếu không chỉ đích danh sẽ chẳng có ai chịu xung phong cả. Jisung chống cằm nhìn lũ người nháo loạn biện đủ lý do để không cần tham gia, cụp mắt rồi quay đằng sau. Na Jaemin nhắm hờ mắt ngủ, quầng thâm trên mắt anh cũng không kém cậu là bao.

Để phán đoán được người này thật khó, Jisung nghĩ. Sẽ có những lúc Jaemin như thể thừa năng lượng, làm bất cứ điều gì được nhờ vả. Trong mắt tất cả mọi người anh là tên vô công rỗi nghề, thiếu năng lực thừa khuyết điểm, chỉ biết cười hề hề cho qua chuyện. Chỉ là nếu như Jisung không chứng kiến những mặt khác trong cuộc sống của anh, cậu cũng sẽ như mọi người, tiếp tục gán cho anh những định kiến phi lý.

Jisung chợt nghĩ đến cảnh tượng mình chạy cùng Jaemin khi ấy, lồng ghép với hình ảnh sân vận động, đường chạy và những tiếng reo hò. Liệu Jaemin có chiến thắng không? Cậu lắc đầu, và lại nhớ đến mẹ của mình.

Bà Park đã khóc ngay sau khi cậu đóng cửa nhà. Những giọt nước mắt của bà thấm vào vết xoáy trong tim cậu, làm cậu đau hơn cả khi bị bà chì chiết. Đáng lẽ cậu nên cảm thấy hả hê, nhưng không, Jisung chỉ thấy tội lỗi đang bủa vây tâm trí mình. Cha và anh trai cậu lặng lẽ nhìn, trong ánh mắt là trách cứ, phiền muộn, đau xót thay cho mẹ, cho vợ.

Không ai đau xót cho cậu, ngoài Jaemin.

Thực chất anh không ngủ.

Jaemin chỉ đang bình tĩnh nhớ lại tối ngày hôm qua, khi mẹ kế bắt anh về ăn cơm cùng cha. Ký ức của anh hơi mơ hồ, Jaemin nhớ trong một bài báo anh đọc năm mười một, con người sẽ tự động xóa đi những kí ức đau buồn đối với họ.

Thật tốt.

Sẽ chẳng có ai biết được Jaemin từng có thành tích học tập nổi bật như thế nào. Ngôi trường bên Anh nơi luôn muốn giữ lấy anh làm báu vật đã chịu buông bỏ dưới áp lực cha anh tạo nên. Jaemin cũng không còn nhớ mình đã bị đánh như thế nào nữa, những trận đánh chẳng vì lý do gì. Những vết sẹo hiện rõ trên cơ thể vạm vỡ của Jaemin như luôn muốn nhắc nhở anh về sự hiện diện của người đàn ông này, bám riết anh không buông.

"Đã về rồi sao oắt con. Thế nào, hối hận đủ chưa."

"Chưa bao giờ tôi hối hận."

"Mày dám?"

"Tại sao không? Giờ tôi còn không thích con gái nữa, ông sẽ làm gì được tôi?"

Lại là máu. Rõ ràng Jaemin đã kháng cự lại, nhưng vẫn nằm oặt ở dưới đất. Máu bắn lên mắt trái, làm tầm nhìn anh mờ đi. Mẹ kế ngồi ở bàn ăn, không dám nói gì. Phía sau cái gáy trắng ngần của bà cũng là một vết sẹo lồi bảy xăng-ti-mét. Jaemin không phải là bà, anh sẽ không nhẫn nhịn. Cố gắng bò dậy, chưa nổi mười giây, tầm nhìn anh đã bị phủ một màu đen ngòm.

"Chuyển trường, tiếp tục cho nó chuyển trường. Tìm một nơi nào đó nghiêm khắc để nó tỉnh ra, sang nước khác cũng được, mau, nếu không tao sẽ giết chết mày."

Đó là câu cuối cùng Jaemin có thể nghe được trước khi hoàn toàn mất đi ý thức.

Không hiểu vì sao anh bị gọi lên phòng giáo vụ.

Jaemin ngồi phịch xuống ghế mềm, thở hắt khó chịu. Giờ nghỉ chỉ có mười phút. Trước mặt là thầy chủ nhiệm cùng một học sinh khóa dưới. Ánh mắt cậu ta hơi rụt rè, nhìn Jaemin đầy ái ngại; chủ nhiệm được đà, như gà mẹ bảo vệ gà con. Anh chỉ kịp nhìn Hanseong một cái, cả người cậu đã run bật lên, nước mắt bỗng chảy ra đầy mặt. Taeil nhìn vậy quát lớn, không kịp suy nghĩ.

"Này, em quá đáng vừa thôi."

"Em chưa làm gì cậu ấy cả."

Ngờ ngợ đoán ra được tại sao lại ở đây, Jaemin khẽ liếm môi, ngả người về phía đằng trước, khuỷu tay chống vào đùi, nhìn chằm chằm vào người ở trước mặt. Chuông báo vào tiết từ lúc nào, Jaemin thầm nghĩ không biết bạn nhỏ ở lớp có thắc mắc khi mình đi vắng không. Lúc anh đi, Jisung rời lớp mua nước ngọt uống.

"Nói chung là em vẫn sẽ được theo dõi. Còn chuyện có bắt nạt hay không tôi sẽ tìm hiểu thêm."

"Em không làm thì em không sợ, lo gì, thầy cứ phí thời gian thoải mái." Anh đá vào bàn kính làm nó rung nhẹ, nhìn Hanseong chằm chằm trước khi rời đi. Đôi mắt cậu ta lẳng lặng không gợn sóng, làm Jaemin nhíu mày.

Hành lang vắng tanh. Jaemin đi qua lớp, định rửa tay rồi mới vào. Như thói quen, anh nhìn vào vị trí ngồi của mình và Jisung. Nắng tràn vào lớp học, cả chỗ của anh và cậu đều không có người.

Bởi vậy nên Jaemin không về lớp nữa mà đi quanh trường. Cặp Jisung vẫn ở vị trí của mình, chứng tỏ cậu chưa về. Jaemin nhớ đến vết sẹo mới lên da non của cậu, vòng qua tòa nhà không dùng nữa đằng sau khuôn viên.

Trong lòng Jaemin thừa biết một tiết học quan trọng thế nào với Jisung. Như ánh mắt của cậu vào hôm ấy, đầy đau đớn, giận dữ, bất lực, mệt mỏi, oán hận. Anh cảm giác như mọi đau khổ trên đời này đều gói trong cái nhíu mày đó, từng chi tiết của cậu, anh đều nhớ rõ.

Nắng gay gắt hơn. Jaemin đi mãi không thấy bóng người. Hai tay anh đút túi quần, thế nhưng sải chân rất dài, tựa hồ như đang nóng vội. Đằng xa có một nhóm người đang nói chuyện. Jaemin không lòng vòng, đi thẳng đến. Họ đang nhốt ai đó vào trong phòng chứa đồ.

Bắt nạt là chuyện không lạ ở trường cấp ba, nơi đây lại còn là ngôi trường xếp chót thành phố. Lũ người không được giáo dục tử tế đông như kiến, chúng làm khó người khác chỉ vì chúng thích vậy, không có lý do nào cả, chúng không cần lý do.

"Này, phải Na Jaemin đấy không?"

Anh nhướng mày sau khi bị gọi, bước lại gần hơn.

"Đúng là Jaemin hàng thật giá thật này. Tao có bạn ở trường cũ của mày, nghe nói mày rất nổi tiếng phải không?" Cậu học sinh không cài hai nút áo sơ mi, trên cổ là đủ các loại vòng bạc đầu lâu thánh giá, xem chừng như là đứa cầm đầu. Anh nhìn cánh cửa làm bằng gỗ chắc chắn được khóa kỹ, cười nói.

"Hẳn là vì sự đẹp trai của tao rồi, cho tao gửi lời cảm ơn đến bạn mày nhé." Nụ cười của Jaemin rất tươi, nhưng nếu để ý kĩ, chẳng có chút ý cười nào tồn tại. "Đứa nào đang ở trong này đây?"

"Mày hứng thú à, hình như là lớp mày đấy. Thằng nhóc mọt sách, haha, nhưng có khi nào nó đứng nhất đâu, lúc nào cũng chỉ xếp thứ hai mươi mấy, sau cả đứa dốt nhất lớp tao." Cậu ta cười ngặt nghẽo, không nhìn thấy Jaemin đã hạ khóe miệng từ lúc nào.

"Cậu ấy sợ tối."

"Hả, cái gì cơ?"

"Tao bảo là..." Giọng Jaemin gằn lại, vung tay đấm vào tên cầm dầu. "Cậu ấy, sợ tối."

"Đưa chìa khóa đây, không tao băm hết chúng mày ra."

Đám người đi xa dần. Jaemin tra chìa vào ổ, mùi ẩm mốc xộc vào mũi khiến anh bất giác dùng tay che lại. Ánh sáng chợt tràn vào phòng làm Jisung lồm cồm ngồi dậy, nheo mắt. Nhìn thấy anh, đôi mắt cậu mở to, vốn đã khô từ lâu lại một lần nữa ngập nước. Không biết từ khi nào, lớp vỏ tưởng chừng vững chãi của cậu tự động yếu đi khi nhìn thấy anh, mặc cho anh khuấy động thế nào cũng được.

Jaemin ôm lấy cơ thể vẫn đang run của Jisung. Cậu gục vào vai anh, lặng lẽ chảy nước mắt.

Đừng sợ, tôi ở đây.

Cho dù cậu sợ hãi như thế nào, tôi vẫn sẽ ở đây. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro