Chương 300

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy nói là lao động miễn phí, nhưng mà nếu để người ta làm việc cho mình, dù nói thế nào, ăn ở vẫn phải giải quyết một chút. Lão Chu bảo Bốn Mắt sắp xếp ký túc xá bên Thủy Ngưu quán cho Trịnh Thanh Mi, tiếp theo sau đó mỗi ngày trong đồ ăn đưa qua bên Thủy Ngưu quán từ trên Ngưu Vương trang, cũng sẽ có một phần của cô ta.Giải quyết vấn đề ăn ở, chữa bệnh lại không cần xài tiền, trong thời gian nửa năm tiếp đó, Trịnh Thanh Mi ở trấn Thủy Ngưu hẳn là cũng có thể sống khá an ổn rồi, hơn nữa cô mỗi ngày tại lúc bán đồ ăn cho bồ câu, còn có thể bớt thời giờ làm chút thủ công, ít nhiều cũng có thể có chút thu nhập.Theo thời tiết chuyển ấm, tại trên cái đầu cầu Trịnh Thanh Mi này quầy, chậm rãi cũng thêm một ít quầy hàng khác, có bán đồ ăn, cũng có đồ dùng sinh hoạt, trong đó có một quầy hàng bán mì lạnh, Tiếu Thụ Lâm liền đặc biệt thích, cơ hồ mỗi lần đi qua đây đều phải mua một phần, coi như ăn vặt ăn, ăn xong rồi trở lại trên Ngưu Vương trang ăn cơm như cũ.mì lạnhGần đây người bên ngoài tới trấn Thủy Ngưu khá nhiều, công ty vận chuyển của bọn Tiếu Thụ Lâm cũng bận, các anh em thuộc hạ của gã lúc này bận không xuể, Tiếu Thụ Lâm phải tự mình tới làm giúp, mỗi ngày dỡ hàng lái xe, vừa bận chính là non nửa tháng.Ngày này Tiếu Thụ Lâm lại bận việc cả ngày, lúc buổi chiều trở lại trấn Thủy Ngưu, thấy gần tới thời gian bọn Bé Khỉ tan học rồi, vì thế liền đi đầu cầu mua một phần mì lạnh, ở cổng trường tiểu học vừa ăn vừa chờ."Gâu!". Lúc này vệ sĩ Tam Mao của Bé Khỉ cũng sáp tới, mỗi ngày Tam Mao đều cùng đi học cùng tan học cùng Bé Khỉ, nhưng nó không được vào trường học, thời gian mấy giờ trung gian của buổi sáng và buổi chiều, nó có đôi khi sẽ đi dạo chung quanh, hoặc là quay về trong nhà lão Vương chờ, hoặc là dứt khoát năm sắp bên cạnh đai xanh hóa của cổng trường phơi nắng một chút."Mày có thể ăn cái này?". Tiếu Thụ Lâm nói xong liền gắp một đũa mì lạnh cho vào miệng mình, một phần mì lạnh không bao nhiêu, bản thân gã một mình ăn còn chê không đủ."Gâu!". Tam Mao từ lúc tới Ngưu Vươn trang, ăn đồ ăn cũng là càng ngày càng tạp."Được, cho mày một chút". Tiếu Thụ Lâm xé nửa hộp thức ăn nhanh thả xuống mặt đất, lại thả một đũa mì lạnh xuống đó."Gâu!". Tam Mao chê ít.".......". Tiếu Thụ Lâm chỉ làm như không nghe thấy, chiếc đũa trong tay rất nhanh lùa mấy cái, nửa hộp mì lạnh kia rất nhanh thấy đáy, ăn xong rồi lau lau miệng, nói với Tam Mao: "Mày xem nè, hết sạch rồi"."......". Tam Mao vẻ mặt nghiêm túc nhìn gã mấy giây, sau đó vùi đầu yên lặng ăn một phần của chính nó.Lúc Bé Khỉ tan học, là cùng Hoa Hoa cùng nhau đi ra từ trong trường học, Hoa Hoa không nghe lời giống như Tam Mao, cho dù ông lão của phòng thường trực không cho nó vào trường, nó cũng luôn có cách chui vào trong trường học.Mỗi ngày lúc Bé Khỉ đi học, Hoa Hoa đi dạo khắp nơi trong trường giết thời gian, đương nhiên cũng không ít tai họa nhóm động vật nhỏ trong sân trường, ví dụ như chim nhỏ thằn lằn gì đó."Ngao!". Hai bên vừa chạm mặt, Hoa Hoa liền gào to đối Tiếu Thụ Lâm, tuy rằng lúc này bọn họ đã ăn xong mì lạnh rồi, ngay cả hộp thức ăn nhanh đều đã ném vào trong thùng rác rồi, nhưng nó vẫn là ngửi được chút mùi!"Trở về liền ăn cơm rồi". Tiếu Thụ Lâm giơ tay liền xách nó lên ném vào ghế sau trong xe."Ngao ngao ngao!". Hoa Hoa quay người ôm lấy ống tay áo của Tiếu Thụ Lâm, hôm nay không cho nó ăn mì lạnh nó là tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua."Đi thôi, tao mua cho mày ăn". Bé Khỉ nói xong đưa tay đón lấy Hoa Hoa, lúc này con này trái lại nghe lời, ngoan ngoãn để Bé Khỉ ôm nó leo lên xe.Loại tình huống này cũng đã không phải lần đầu xảy ra, gần dây đam mê quầy mì lạnh đầu cầu kia không chỉ một mình Tiếu Thụ Lâm, nhóm chó lớn chó nhỏ nhà gã, cùng với Hoa Hoa, Tam Mao, đều khá thích ăn mì lạnh của cái quầy hàng đó, Bé Khỉ trái lại có tiền, nhưng nhóm người lớn đều nói không thể cho chó ăn nhiều mì lạnh, cho nên bình thường bé cũng không mua.Xe chạy tới đầu cầu ngừng lại, Bé Khỉ mở cửa xe bước xuống."Cho mười phần mì lạnh ạ". Bé Khỉ nói."Ôi, Bé Khỉ à, tới đây mua mì lạnh hả?". Chủ quầy mì lạnh trong tay đang bận việc: "Sao rồi, lần này còn dùng xô nhỏ đựng cho cháu mang về chứ?"."Dạ, ngày mai cháu trả lại cho chú". Bé Khỉ gật đầu nói."Được, cháu chờ chút, chú trộn hai phần này trước đã".Chờ khách hàng tới trước đi rồi, liền tới lượt Bé Khỉ, người bán mì lạnh liên tiếp cắt mười tấm mì cho bé, chia làm mấy lượt trộn tốt, lại dùng cái xô nhựa có quai vốn dùng đựng nước tỏi của nhà mình đựng mì cho bé.Bé Khỉ thanh toán tiền, cầm lấy một xô mì lạnh kia leo lên xe, Tiếu Thụ Lâm toàn bộ hành trình đứng ngoài quan sát, lại không nói thêm cái gì, cũng không có trả tiền thay bé."Gâu ô......"."Ngao!!!".Một xô mì lạnh này vừa lên xe, Tam Mao và Hoa Hoa liền không yên tĩnh rồi, mùi thơm bay ra từ trong cái xô đó khiến bọn nó thèm tới ngồi không ngồi được, Hoa Hoa hàng này thậm chí còn duỗi móng vuốt cạy nắp xô, bị Bé Khỉ đánh bay, trên Ngưu Vương trang còn có bọn Đông, Tây, Nam, Bắc, Nha Nha, Đại Bảo.Chạng vạng này này, nhóm chó lớn chó nhỏ trên Ngưu Vương trang đều rất sung sướng, bởi vì Bé Khỉ thêm cơm cho bọn nó, mỗi ngày nếu đều ăn đồ ăn chính, thời gian dài trôi qua, ngẫu nhiên cũng sẽ muốn đổi chút mới mẻ, người là như thế, nhóm chó cũng gần như vậy.Buổi tối trước khi ngủ, Bé Khỉ đếm đếm số tiền mặt trong ngăn tủ của bé, kiếm tiền cũng không dễ dàng như vậy, sau khi đi học tiểu học, bé liền không lấy đồ từ chỗ lão Chu bán nữa, trong tiểu học quản nghiêm hơn so với nhà trẻ, cho nên hiện tại nguồn gốc kinh tế của bé, ngoại trừ nhóm người lớn thi thoảng cho tiền tiêu vặt, chủ yếu phải dựa vào một mục xoa óc chó này, nhưng vấn đề óc chó của bé xoa ra không có giá trị gì, kém xa cùng La Mông xoa ra.Mì lạnh của trấn Thủy Ngưu bán không mắc, một phần bốn tệ, mười phần cũng chỉ bốn mươi tệ, Bé Khỉ đếm đầu ngón tay một hồi lâu, rốt cục vẫn là thở dài một hơi, lại cất tiền vào trong ngăn tủ.Tối ngày này, bến tứ hợp viện muốn xuất hàng một đám nước dây mướp, lão Chu ở lại bên đó muộn một chút, trải qua thời gian dài tìm tòi thực hành như vậy, hiện tại phẩm chất của nước dây mướp sản xuất trên Ngưu Vương trang đã khá ổn định rồi.Bên tứ hợp viện chuyên môn có một kho hàng dùng để chứa nước dây mướp, nước dây mướp mới vừa thu hoạch không thể lập tức bán, mà là phải đặt ở trong kho hàng râm mát, tiến hành một cái quá trình lắng đọng lại lên men, trải qua một đoạn thời gian cất chứa, đám nước dây mướp này sẽ trở nên càng thêm ôn hòa, cho dù là làn da đặc biệt mẫn cảm, cũng cơ bản sẽ không xuất hiện huống dị ứng.Đối đồ của Ngưu Vương trang nhà mình sản xuất, lão Chu vẫn là phi thường quan tâm, phẩm chất của một đám nước dây mướp này rốt cuộc như thế nào, anh cũng phải tận mắt xem mới được.Lúc này trong kho hàng đèn đuốc sáng trưng, nhóm công nhân ngắn hạn dài hạn đều đang nghiêm túc làm việc, mấy cái vại lớn này để đây đủ thời gian đều đã bị mở ra rồi, trải qua một đoạn thời gian cất chứa, lượng nước trong vại nước dây mướp thành ba tầng trên giữa dưới, một tầng trên cùng thoạt nhìn không sạch lắm, có một chút bọt màu trắng gì đó, phải dùng gáo nước cẩn thận múc hết, tầng dưới cùng sẽ có khá nhiều tạp chất, cũng là không cần, bọn họ cũng chỉ lấy tầng giữa kia.Mọi người từng gáo một múc nước dây mướp hữu dụng ra từ trong vại nước dây mướp, đựng ở trong một cái vại sạch sẽ khác, bưng ra bên ngoài lọc lại rồi đóng chai, nước dây mướp sau khi đóng chai là có thể trực tiếp tiêu thụ, trước mắt chủ yếu chính là trên tiệm online của La Hưng Hữu, còn có siêu ở trấn trên của nhà bọn anh."Đợt nước dây mướp này cảm thấy đặc hơn so với đợt trước". Sau khi vại nước dây mướp lọc qua đóng chai rồi, lão Chu thuận tay cầm một chai trong tay mình thử thử."Đoạn thời gian thu đợt nước dây mướp này thời tiết khô ráo, trời không mưa nhiều". Trần Kiến Hoa nói xong cũng cầm một chai lên thử, miệng nói."Ngày mai bán một chút bên tứ hợp viện trước, còn lại bao nhiêu, một nửa đưa vào siêu thị, một nửa đăng lên tiệm online". Giá của nước dây mướp của Ngưu Vương trang sản xuất không cao, cũng dùng rất tốt, hiện tại trên cơ bản vừa lên giá hàng liền bị tranh mua sạch, tay chân không đủ nhanh căn bản không mua được."Vẫn là quy tắc cũ, một người hạn mức mua hai chai?". Trần Kiến Hoa hỏi."Ừ". Nếu như không làm hạn mức mua, đợt hàng này sợ là căn bản đều không xuất ra khỏi tứ hợp viện được, nhóm nhân công ngắn hạn dài hạn lắm tiền này, tuyệt đối sẽ mua mười chai mấy chục chai mang về tặng người."Tôi thấy nước dây mướp này cũng là lúc phải tăng giá tiền rồi". Trần Kiến Hoa nói."Tạm thời cứ như vậy trước đã". Hiện tại cái giá tiền này, những người nữ của trấn trên đều có thể chịu bỏ tiền ra mua, mỗi người cũng đều dùng được: "Dù sao nước dây mướp cũng là một mục nhỏ, không cần thiết thế nào cũng phải gom tiền từ nó"."......". Trần Kiến Hoa lặng im: "Chút tiền bán đồ ăn cho bồ câu ở trấn trên cậu cũng không bỏ qua"."Hắc, cái đó khác". La Mông cười cười, cầm hai chai nước dây mướp đứng lên, "Tiếp theo liền giao cho anh"."Yên tâm đi". Trần Kiến Hoa trả lời nói. Gã làm việc quả thật khiến người ta yên tâm.La Mông cầm hai chai nước dây mướp trở lại căn nhà nhỏ của mình, rửa mặt lên lầu đi ngủ, Tiếu Thụ Lâm và Bé Khỉ đều là loại hình ngủ sớm dậy sớm, lúc này trong phòng im ắng, hai ba con họ đều đã tắt đèn ngủ rồi."Về rồi?'. Lúc La Mông lên giường, Tiếu Thụ Lâm ậm ờ hỏi một câu."Ừ". La Mông xốc mền mỏng lên nằm xuống, Tiếu Thụ Lâm dịch dịch qua bên anh, hai người tựa vào nhau, buồn ngủ rất nhanh liền tràn lên.Ngay tại lúc sắp ngủ, lão Chu giơ tay sờ một cái, từ trong mền lấy ra một cái óc chó, sau đó lại tìm tìm trong mền mình, lại tìm được một cái.".......". Lão Chu nhìn đôi óc chó đó mấy giây trong bóng tối, sau đó giơ tay thả bọn nó trên tủ đầu giường, Bé Khỉ nhà bọn anh không có thói quen để đồ lung tung, cho nên hai cái óc chó này hẳn là bé cố ý đặt ở chỗ này, bé con này xem ra là muốn chiếm hời của anh nha."Rãnh thì cậu liền xoa một đêm cho bé con đi". Tiếu Thụ Lâm lướt qua La Mông, cầm lại hai cái óc chó đó nhét vào trong mền.Bé Khỉ cũng không biết mất bao nhiêu tế bào não mới nghĩ ra được một chiêu này, sáng ngày mai nếu phát hiện hai cái óc chó này bị bỏ trên tủ đầu giường, tới khi đó khẳng định sẽ thất vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy