Chương 302

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì kinh doanh tốt cái y quán này, lão Chu ngày thường cũng tốn nhiều tâm tư vào nó, hiện tại hoạt động của Thủy Ngưu quán đã trên cơ bản vào quỹ đạo rồi, thầy thuốc ngồi khám tạm thời mà nói cũng đủ dùng, thiếu chính là dược liệu tốt."Tiền đặt cọc này, cậu chuẩn bị tính như thế nào?". Vương Thừa Phong sờ sờ cái mũi, lúc này ông coi như là đã nhìn ra rồi, thằng nhóc La Mông Thằng nhóc này định tay không bắt sói. Chẳng qua tang hoàng đối bọn họ mà nói hấp dẫn thật sự quá lớn, hoàn toàn không từ chối được, chẳng sợ chỉ có một chút hy vọng bọn họ cũng đều là nguyện ý đầu tư."Mọi người mang đồ tới đây trước đã, tới khi đó chúng ta lại cùng nhau dự tính cái giá, ngộ nhớ tới khi đó không trồng được, liền trả lại tiền mặt tương ứng giá dược liệu cho mọi người". Lão Chu nói."Đổi chút thiết bì thạch hộc gì đó?". Ở đây có người hỏi. Hiện nay chất lượng của mấy loại dược liệu trên Ngưu Vương trồng ra đều khá tốt, đối với thiết bì thạch hộc trên Ngưu Tích Câu, mọi người cũng đều là khá chờ mong."Tới khi đó lại xem, dù sao không thiệt thòi mọi người đâu". Lão Chu không có trực tiếp đáp ứng."Vậy tiền đặt cọc này, coi như mấy phần?". Nếu tiền đặt cọc, vậy tồn tại một cái vấn đề tỉ lệ, cũng không phải đưa hết toàn bộ."Một nửa một nửa. Hiện tại nếu mọi người lấy một vạn tệ tiền dược liệu tới cho cháu, tới khi đó cháu liền cho hai vạn tệ tiền tang hoàng, số tiền còn lại tới khi đó lại dùng tiền mặt bù lại là được". Việc này lão Chu cũng đều là nghĩ tốt trước đó rồi."Cho dù thật có thể trồng ra tang hoàng, vậy cũng là chuyện của bao nhiêu năm sau đó rồi". Hoàng Văn Tuyền lắc lắc đầu.Tang hoang dại chân chính cần mọc đủ hai ba mươi năm mới có giá trị làm thuốc, cho dù là trồng nhân tạo, không tám năm mười năm, đại khái cũng không trồng ra tang hoàng chân chính gì, trồng và thu hoạch trong năm kêu cái nấm, không gọi tang hoàng."Cho nên nói đây là đầu tư dài hạn". La Mông cũng không sốt ruột."Thêm cái kỳ hạn đi, năm năm sau nếu không có tiến triển, tới khi đó liền rút tiền cọc về". Vương Thừa Phong suy nghĩ một chút, nói."Được". Lão Chu đáp ứng rất sảng khoái, năm năm sau Thủy Ngưu quán khẳng định là xưa đâu bằng nay, khi đó trên Ngưu Vương trang khẳng định cũng trồng không hề ít dược liệu, muốn rút một mớ tiền cọc này về, hẳn là cũng không tính rất khó khăn.Hơn nữa Vương Thừa Phong nói chính là không có tiến triển, cũng không phải nói năm năm sau nhất định phải phải xuất hàng, phải biết rằng, hễ là có thể nhìn tới một chút hy vọng, tới khi đó cho dù là bên lão Chu bằng lòng trả lại tiền cọc, bọn họ còn không nhất định chịu thu về đâu."Vậy quyết định như vậy, lát nữa cháu soạn một bản hợp đồng".Tối ngày này bữa nhậu này lấy bầu không khí vui vẻ bắt đầu, cuối cùng lại lấy bầu không khí nghiêm túc kết thúc, trên đường trở về trấn Thủy Ngưu, mấy học trò lão Bạch còn đang thảo luận, lúc này rốt cuộc phải dốc bao nhiêu vốn đây, lấy qua cho La Mông bao nhiêu dược liệu đây?Lúc này thời gian khá muộn rồi, cũng không có xe trâu ngồi, La Mông nói đưa bọn họ đi trấn trên, bọn họ đều nói không cần, đi bộ về là được, hóng chút gió núi tỉnh rượu, thuận tiện lại bàn bạc một chút chuyện vừa nãy."Chu kỳ này cũng quá rất dài rồi, mấy người nói coi"."Năm năm mười năm, tiền cũng nên bị giảm giá trị"."Tang hoàng cũng không dễ trồng như vậy"."Tê..... Khó khăn mới tích trữ một chút đồ tốt như vậy......"."La Mông thằng nhóc này gian trá a"."Đây là một vụ làm ăn không cần vốn".".......".Dọc theo đường đi, mấy học trò của lão Bạch oán giận nhiều hơn, mọi người hiển nhiên đều rất không nỡ lấy dược liệu đáy hòm ra ngoài, nhưng mà oán giận thì oán giận, thật cũng không ai nói thẳng nói không làm vụ làm ăn này cùng lão Chu."Mấy người định giao bao nhiêu tiền cọc cho cậu ta?"."Tôi còn phải xem trong khó có bao nhiêu đồ trước đã"."Tôi cũng phải xem xem"."Ài, chút dược liệu đó kiếm không dễ đâu"."ừ"."....."Tiễn đoàn người bọn họ, La Mông cũng quay về nhà nhỏ của mình đi ngủ, đối với những người này cuối cùng có thể lấy một ít dược liệu tốt ra hay không, anh trái lại cũng không lo lắng lắm, nhiều nhất lúc này không được, lần tới anh còn phải tung chiêu khác.Về chuyện Ngưu Vương trang muốn trồng tang hoàng, ngoại trừ để một ít người cần thiết biết, La Mông cũng không định công khai ra ngoài, tuy rằng nói có lão Thường núi dựa lớn này, nhưng duy trì khiêm tốn thích hợp cũng rất có lợi.Mấy ngày sau, nhóm dược liệu đầu tiên tới trấn Vĩnh Thanh, La Mông và Tiếu Thụ Lâm cùng nhau đi nhận hàng, vốn còn tưởng rằng cũng chính là mấy thùng dược liệu, kết quả chàng trai của công ty hậu cần lại chỉ chỉ một đống lớn hàng hóa như ngọn núi nhỏ bên kia cho bọn anh."Đám này đều là của tôi?". La Mông giật mình nói."Đúng, đều là của anh". Chàng trai của công ty hậu cần nhìn nhìn chiếc xe bán tải bọn họ chạy tới: "Quay về đổi xe đi, một chiếc này khẳng định chứa không đủ".Vì thế hai người đành phải lại đi bên công ty bọn Tiếu Thụ Lâm một chuyến, lái một chiếc xe tải tới đó nhận hàng.Chạng vạng, khi đợt hàng này chở tới Thủy Ngưu quán, một đám thầy thuốc ngồi khám và nhóm học việc của Thủy Ngưu quán đều có vẻ thật cao hứng, có một số dược liệu lớn như vậy nhập kho, tồn kho của y quán bọn họ lập tức có thể dư dật không ít."Lão Tam à, hai ngày trước không phải ông nói y quán nhà mình không bao nhiêu thứ tốt sao, như thế nào lập tức gởi tới đây nhiều như vậy?'. Tâm tình của mấy người học trò lão Bạch còn có chút phức tạp."Ông cái ông già trẻ con này chẳng lẽ là muốn bao sân hết?". Hai ngày trước còn tại trước mặt bọn họ giả vờ giả vịt nói tiền năm năm sau đều nên bị giảm giá trị."Động tác còn rất nhanh, hàng liền tới ngay rồi"."Ông già trẻ con này lần này xem ra thật sự là chơi hết vốn gốc luôn"."Hay là đều đào sạch y quán nhà mình rồi?"."......""Ài, kỳ thật cũng không bao nhiêu, đều là thứ không đáng giá, cho nên nhìn thấy mới nhiều". Đối mặt chế nhạo của các sư huynh đệ, Vương Thừa Phong trái lại rất bình tĩnh: "Thế nào, các người cũng đều gởi không ít hàng qua đây ha?"."Nào có"."Bên tôi tổng cộng không bao nhiêu thứ tốt, không so được với các người"."Khẳng định không nhiều bằng ông"."Tôi chính là ý tứ tùy tiện thôi".Sau đó ngày hôm sau lão Chu lại nhận được điện thoại của công ty hậu cần, bảo anh tới Vĩnh Thanh nhận hàng, lúc này bọn anh có chuẩn bị, lái một chiếc xe tải qua đó, sau đó chạng vạng cùng ngày, lại có nửa xe tải dược liệu tiền vào trong kho hàng Thủy Ngưu quán.Cái người nói ý tứ tùy tiện, gởi một thùng lớn thiết bì thạch hộc chất lượng thượng thừa qua, một thùng hàng này nhìn qua không nhiều lắm, giá trị cũng không nhỏ, thiết bì thạch hộc trên Ngưu Vương trang vừa mới trồng xuống, trong thời gian ngắn cũng đừng nghĩ có thu hoạch gì, một thừng hàng này có thể nói là giúp đỡ đúng lúc.Ngoại trừ mấy người ngồi khám hiên tại bên Thủy Ngưu quán, học trò khác của lão Bạch cũng có gửi dược liệu qua bên này, La Mông dù sao là người tới không từ chối, chỉ cần dược liệu đủ tinh hoa đủ tốt, anh đều ký hợp đồng.Nói thật, ngay cả chính anh cũng không dự đoán được, hấp dẫn của tang hoàng này đối những người này thì ra lớn như vậy, tối cùng ngày lúc nói tới chuyện này, trên mặt nhóm bọn người kia không lộ ra gì cả, sau khi những người này liề khua chuông gõ mỏ điều động dược liệu từ y quán nhà mình chuyển hàng tới bên này, hơn nữa mỗi người đều là số lượng lớn."Thiếu chút nữa bị đám người đó lừa rồi". Tối hôm nay, lão Chu cầm trong tay mấy bản hợp đồng, cười đến miệng không kép lại được."Đám người này cũng sẽ ngầm phân cao thấp à?". Lúc này Tiếu Thụ Lâm đang cầm điều khiển từ xa đổi kênh."Đám người này đều tinh ranh". Lão Chu cười nói."Cuối cùng tiền cọc của ai nhiều nhất?". Tiếu Thụ Lâm hỏi."Cậu đoán". La Mông tung mồi câu."Vương Thừa Phong?". Tiếu Thụ Lâm ấn tượng sâu sắc đối tình cảnh lần đầu tiên bọn gã đi công ty hậu cần nhận hàng."Không đúng". La Mông lắc đầu."Vậy ai?'. Tiếu Thụ Lâm không kiên nhẫn đoán nữa."Lão Bạch". La Mông nói tới người Tiếu Thụ Lâm căn bản không nghĩ tới."Ông ấy muốn nhiều tang hoàng nhiều như vậy làm cái gì?". Tiếu Thụ Lâm không hiểu, hiện tại lão Bạch chính là người đứng đầu của Thủy Ngưu quán, tương lai La Mông thật phải trồng ra tang hoàng, tới khi đó đám dược liệu cụ thể dùng như thế nào, trên cơ bản cũng đều là ông ấy định đoạt."Thứ tốt ai cũng không chê ít a". La Mông giũ mền nằm vào trong mền: "Lão Bạch cũng có nhân mạch* của chính ông ấy phải kinh doanh, trong tay không hàng hóa không thể được".*nhân mạch: mối quan hệ giữa các cá nhân, mạng lưới quan hệ giữa các cá nhân, quan hệ con người, quan hệ xã hội."Việc này mấy học trò của ông ta cũng không biết à?". Tiếu Thụ Lâm ngoảnh đầu hỏi."Không biết". La Mông lầm bầm. Đồ tốt của lão Bạch tích trữ không ít, rất tinh tế, tuy rằng anh là quy định tiền đặt cọc tối đa, nhưng mà mấy thứ đó gộp chung tổng cộng cũng không bao nhiêu, một chút cũng không khiến người ta chú ý, chỉ cần ông ta không nói, La Mông không nói, những người khác liền không cơ hội biết."Hừ". Tiếu Thụ Lâm hừ một cái, nói: "Đám người âm mưu quỷ kế này"."Sói nhiều thịt ít a". La Mông cười nói.Hiện tại người biết chuyện này trên cơ bản đều đã nộp một số tiền đặt cọc cho anh rồi, nhưng việc này cũng không phải tới đây liền coi như xong rồi, sau này bọn họ còn sẽ tiếp tục quan sát, nếu thấy tình thế là rất tốt, tùy thời còn có thể sẽ bổ sung thêm."Khi nào thì trồng cây dâu?". Tiếu Thụ Lâm hỏi. Lúc này ngay cả cây dâu đều chưa trồng nữa, tang hoàng gì đó, lại ngay cả một cái bóng quỷ đều không thấy, La Mông chính là dùng cái bóng không này gom nhiều dược liệu về Thủy Ngưu quán."Ngày mốt liền nhận được hàng rồi". Ao ba ba bên Ngưu Tích Câu cũng đào gần xong rồi, tới khi đó trồng đám cây dâu này xuống, tích nước trong ao ba ba, hơi nước sẽ tăng thêm độ ẩm trong khe núi, tang hoàng và thiết bì thạch hộc đều thích môi trường như vậy.Đối với chuyện trồng tang hoàng, lúc này La Mông cũng là hạ quyết tâm, bất kể là mười năm hay là hai mươi năm, anh cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ.Nghe nói tang hoàng hoang dại tự nhiên có thể trị ung thư, đã có thực nghiệm tương quan chứng minh điểm này rồi, nước H và nước R tại sau khi trải qua mấy chục năm nghiên cứu, hiện tại đã có kỹ thuật gieo trồng tương đối thuần thục, còn trong nước, thời gian chân chính nghiên cứu tang hoàng cũng không dài, phương diện kỹ thuật cũng tương đối thiếu hụt.Từ sau khi Thủy Ngưu quán khai trương, mỗi ngày La Mông nhìn đám bệnh nhân tới tới đi đi này, bên trong đó có bao nhiêu người là có cơ hội có thể chữa khỏi, lại có bao nhiêu người kỳ thật chính là đang kéo dài thời gian mà thôi, nhất là một ít người bệnh ung thư, một khi xét nghiệm ra là bệnh này, cơ hồ chẳng khác nào là bị phán tử hình rồi.Cho nên, bất kể tang hoàng này rốt cuộc có khó trồng bao nhiêu, La Mông cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ, bởi vì đó là thứ dùng cứu mạng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy