1 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký quản gia chương thứ mười: Phi quan anh hùng

Phụ thân đại nhân soi xét

Chủ nhân của con là một anh hùng. Nhưng con cuối cùng có thể hiểu lý giải cảnh cáo của ngài, cho dù thiếu gia có thân phận dạng gì, chức trách của con cũng không có thay đổi, trong cuộc sống ở tương lai, con sẽ chăm sóc tốt thiếu gia, làm một quản gia tận trách, xin yên tâm.

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Ta dìu thiếu gia đi đến phòng, cậu ấy vừa nằm lên giường, gần như lập tức liền ngủ rồi, ta vừa đắp chăn cho cậu ấy, vừa hồi tưởng lại cách nói của An Đặc Khiết tiên sinh, anh ta nói thiếu gia mấy ngày này sẽ có chút hoảng hốt, muốn ta nấu nhiều thêm một số đồ ăn nhiệt lượng cao, để cho cậu ấy ăn no ngủ tốt, qua mấy ngày sau, sẽ chầm chậm khôi phục như cũ.

"Charles!" Thiếu gia đột nhiên tỉnh lại.

"Vâng."

Thiếu gia nhìn ta, nói: "Charles, sắp tới, ca ca có lẽ sẽ qua đây... ngươi đừng ghét anh ấy. Anh ấy là thật sự rất yêu ta, anh ấy chỉ là rất ghét ta phơi dưới nguy hiểm, cũng rất không thích ta biến thành Huyền Nhật, càng không thích ta đi làm anh hùng..."

Ta lẳng lặng nghe theo thiếu gia nói, cậu ấy muốn thuyết phục ta đừng ghét lão gia, nhưng, cậu ấy lại không phát hiện, biểu tình của mình càng ngày càng ủy khuất, cuối cùng, cậu ấy gần như là oán giận nói: "Nhưng ta không thể không làm anh hùng! Ta có sức mạnh đáng sợ như thế, cho dù không thương tổn bất cứ người nào, đối với người khác mà nói, ta vẫn là cái ác ma, chỉ là một cái ác ma không biết khi nào sẽ phát cuồng... Nhưng chỉ cần ta dùng cỗ lực lượng này để giúp đỡ người khác, ta chính là anh hùng!"

Thiếu gia ngọ ngoạy ngồi dậy, cố gắng muốn biện giải: "Hơn nữa, ta chính là không thể cái gì cũng không làm, theo như ca ca nói, chỉ cần chơi đùa vui vui vẻ vẻ là được rồi, ta, ta chính là muốn làm chút chuyện gì...

"Thiếu gia."

Ta lên tiếng gọi cậu ấy, cậu ấy ngừng lại, nghi hoặc nhìn ta.

Ta nhẹ nhàng nói: "Tôi là một vampire, thiếu gia, hơn nữa là vampire rất giàu có, tôi vốn có thể ở trong lâu đài của mình, mời một cái quản gia đến phục vụ tôi, sau đó trải qua cuộc sống cực kỳ thoải mái, nhưng, tôi lựa chọn làm một quản gia, đến phục vụ ngài."

Thiếu gia quay đầu qua, như mọi khi trợn lớn mắt nhìn ta, đương nhiên cũng mang theo thần sắc tò mò mọi khi của cậu ấy.

Ta nhàn nhạt cười một chút, giải thích: "Mặc dù có thể trải qua cuộc sống hưởng thụ, nhưng, tôi thà làm một vị quản gia, tôi thích nhìn sự vật được tôi chỉnh lý ngay ngắn trật tự, thích nhìn chủ nhân để cho tôi phục vụ đến không chút ưu phiền, tôi từ công việc quản gia này nhận được vui sướng thỏa mãn từ đáy lòng."

"Mặc dù, mỗi một vampire đều cười tôi là một kẻ ngu."

Ta mang giọng mang thương xót nói: "Nhưng tôi cho rằng, bọn họ lấy xa hoa hưởng thụ để bổ sung vào sự trống rỗng của năm tháng trường cửu, bất luận làm sao cũng lấp không đầy, lại vẫn không biết đi tìm kiếm thỏa mãn chân chính, bọn họ mới là kẻ ngu thực sự."

"Thiếu gia, ngài chỉ là không ngu giống bọn họ, cho dù có anh trai dung túng ngài, chính ngài cũng sẽ không dung túng mình." Ta cười nhìn cậu ấy, hỏi: "Lúc ngài cứu Jingji, thiếu gia, ngay cả tôi cũng không nhịn được tán thán ngài là một anh hùng! Chính ngài cũng nhất định cảm thấy rất kiêu ngạo đi? Vì cỗ kiêu ngạo đó, cho dù có nguy hiểm, ngài cũng muốn tiếp tục làm anh hùng chứ?"

Thiếu gia ngây ngẩn nhìn ta, hình như vẫn đang tiêu hóa những lời này, một hồi sau, cậu ấy mới thờ dài, lại không phải ý đau thương, cậu ấy mỉm cười nói: "Charles, ngươi đúng là một quản gia rất tuyệt đó! Ta thu hồi lời lúc trước nói, ta không muốn đuổi ngươi nữa, ngươi với ta tốt hơn dứt khoát ký một cái hợp đồng một trăm năm, không, hai trăm năm... không không! Dứt khoát tốt hơn ký hợp đồng "Endless", bởi vì An Đặc Khiết papa từng nói, loại thân thể này của ta ít nhất có thể đánh vỡ kỷ lục tuổi thọ dài nhất của nhân loại, rốt cuộc có thể sống đến bao nhiêu tuổi, ngay cả ông ấy cũng không biết đây!"

Endless.

"Ngài cũng là một chủ thuê rất tuyệt." Ta từ đáy lòng nói: "Ở khoảng thời gian sinh thời của ngài, tôi đều sẽ rất nguyện ý phục vụ ngài."

Nghe vậy, thiếu gia yên tâm rồi, cậu ấy nằm xuống, cười nói: "Đó đúng là quá tốt rồi."

"Đích xác. Bây giờ thì xin ngài ngủ cho tốt một lát đi, tỉnh lại liền có thể ăn bữa tối rồi."

Thiếu gia "ừm" một tiếng, nhắm lại hai mắt.

Ta lần nữa giúp thiếu gia đắp chăn, sau đó đi ra khỏi phòng, vừa nghĩ tới đồ ăn của bữa tối, món trước thì gan ngỗng kèm ức vịt, canh nhất định phải là canh đặc, món chính đương nhiên phải dùng nguồn protein tốt nhất, bò bittet, đồ ngọt tráng miệng sẽ là bánh ngọt sôcôla đi!

Khi ta đi qua phòng khách, ngừng lại bước chân, bởi vì gian nhà vốn chí có ta và thiếu gia, bây giờ lại có người ở trong phòng khách.

Ta quay đầu vừa nhìn, có một người đang ngồi ở trên salon trong phòng khách, lưng người đó đối về phía ta, thân thể đều bị salon che khuất, chỉ có phía trên lộ ra một đầu tóc vàng óng ánh.

Hai bên ghế salon còn đứng theo ba người, ba người này đều đối mặt vào ta, một người trong đó mặc tây trang, đầu tóc chải ngay ngắn nhẹ nhàng, trên tay còn xách theo túi máy tính, hai người khác đều mặc trang phục bó người thích hợp chiến đấu, hẳn là thân phận kiểu như bảo vệ.

Một người mặt vô biểu tình, thắt lưng đeo một thanh kiếm quang năng, trên lưng còn vác súng, một người khác mặt lại mang mỉm cười ôn hòa, thắt lưng của anh ta đeo theo hai thanh kiếm quang năng.

Lúc này, người mặc tây trang mở miệng nói: "Charles Endless, nhận ra giọng của tôi không?"

Ta hơi hơi khom người trả lời: "Vâng, Kyle tiên sinh."

Kyle tiên sinh gật đầu, tay đưa ra về phía người trên salon, giới thiệu: "Đây là anh trai của thiếu gia."

Quả nhiên như thế. Ta lần nữa cung kính nói: "Lần đầu gặp mặt, lão gia."

Nói xong, ta liền lẳng lặng đứng bất động, chờ đợi lão gia mở miệng nói chuyện, trong lúc này, người bảo vệ mang mỉm cười ôn hòa kia còn nháy mắt với ta, hình như là muốn ta đừng căng thẳng, đối với sự thân thiện của anh ta, ta cũng mặt mang mỉm cười, gật đầu hồi ứng về phía anh ta.

Lúc này, lão gia tóc vàng cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện: "Ngươi nhất định cảm thấy ta không phải người anh tốt đi?"

"Charles không dám."

Ta cố gắng bảo trì lễ tiết quản gia cần có, đây là lão gia, là người có quyền thế nhất trong gia tộc, ta không nên làm bất cứ hành vi có thể sẽ chọc giận lão gia, thiếu gia cũng sẽ không hi vọng ta chọc giận lão gia, nhưng ta phải thừa nhận, sau khi trải qua chuyện lần trước, ta thực sự không thể đối với lão gia có bất cứ hảo cảm nào.

Lão gia trầm mặc một hồi lâu, mới lại mở miệng nói chuyện: "Ta lớn hơn a Dạ mười tuổi, mẹ mất sớm, cha lại không thích a Dạ, cho nên, từ khi a Dạ còn là một đứa trẻ sơ sinh, ta đã nuôi dưỡng nó, cho nó ăn, dạy dỗ nó, cho nên ta không chỉ là anh trai, ta cũng là người cha, càng là người mẹ, mà nó bây giờ cũng là người thân duy nhất của ta!"

Thì ra như thế, ta gật đầu, đây đã giải thích rất nhiều chuyện, bao gồm sự quyến luyến của thiếu gia đối với lão gia, cộng với nguyên nhân chưa từng nhắc đến cha mẹ... An Đặc Khiết tiên sinh một mực phủ nhận xưng hô An Đặc Khiết lão gia, giải thích anh ta chỉ là bác sĩ của thiếu gia, chỉ là thiếu gia coi ông ta như là cha mà cư xử.

"A Dạ là em trai của ta, con của ta, người thân duy nhất của ta!"

Lão gia càng nói, tâm tình càng kích động, đến cuối cùng, gần như là gào lên: "Nhưng nó cứ luôn là muốn đi làm một số chuyện nguy hiểm, luôn là muốn để cho mình bị thương, luôn là... luôn là muốn rời khỏi nhà, rời khỏi ta!"

Ta không nhịn được muốn giúp thiếu gia biện giải, vừa lại không dám tùy tiện mở miệng, chỉ có nhìn Kyle một chút, nhưng người sau hình như mang thần sắc cổ vũ.

"Lão gia."

Ta cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng mở miệng giúp thiếu gia biện giải: "Thiếu gia cũng rất yêu ngài, cậu ấy chẳng những lấy thân phận em trai để yêu ngài, cũng lấy thân phận người con để yêu ngài, nhưng mặc kệ là em trai hay người con, đều là sẽ lớn lên! Cậu ấy không thể vĩnh viễn sống dưới bảo hộ của ngài, mà lão gia... chẳng lẽ ngài thật sự hi vọng nhìn thấy người thân duy nhất của mình biến thành con cháu nhà giàu say mê chơi bời, mềm yếu vô lực sao?"

Lão gia không có trả lời.

"Thiếu gia là một đứa trẻ rất không chịu thua kém, cho dù biết ngài sẽ vĩnh viễn bảo hộ cậu ấy, cậu ấy cũng không có vì thế trở nên mềm yếu, cậu ấy thậm chí có thể bảo vệ người khác, cậu ấy là một anh hùng."

"Anh hùng cái thứ này..." Lúc này, lão gia đột nhiên nổi cơn thịnh nộ gầm lên.

"Lão gia!"

Ta lại càng cương quyết ngắt lời của lão gia, hỏi ngược lại: "Khi thiếu gia ở dưới sự chăm chú theo dõi của mọi người, mang theo mong đợi của mọi người, một lần nữa đứng lên, khi đó chẳng lẽ ngài đều chưa từng vì thế cảm thấy kiêu ngạo sao? Nếu như là như thế, thiếu gia nhất định sẽ rất buồn, bởi vì cậu ấy đã không có phương pháp khác có thể khiến cho người cao cao tại thượng, cái gì cũng đều làm được như ngài vì cậu ấy mà cảm thấy kiêu ngạo rồi."

Ta chân thành thỉnh cầu: "Xin tin tưởng, cho dù thiếu gia rời khỏi bên cạnh ngài, đó cũng là vì càng yêu ngài, là vì nói cho ngài biết, đứa con ngài nuôi dưỡng từ nhỏ đã trưởng thành rồi, có thể rời khỏi bảo hộ của ngài, thậm chí là phản lại, để cho ngài vì cậu ấy cảm thấy kiêu ngạo."

Đến tận đây, thứ ta có thể nói đều nói hết rồi, chỉ là không biết rốt cuộc có tác dụng hay không, dù sao loại lời nói này nhất định có rất nhiều người từng nói cho lão gia rồi đi? Ít nhất An Đặc Khiết tiên sinh và Kyle tiên sinh... ta ngẩng đầu nhìn, Kyle vẫn luôn lãnh tĩnh giờ lại khiếp sợ đến trợn lớn mắt, mà người bảo vệ mặt mang mỉm cười thì hai tay giơ ngón cái. dùng thần tình kích động cộng thêm cảm động nhìn ta.

Ta đột nhiên có chút không biết làm sao, những lời vừa rồi thật sự có thể dẫn tới phản ứng lớn như thế sao?

Không đợi ta ngẫm nghĩ, lão gia đột nhiên chậm rãi đứng lên, sau đó quay qua đối mặt ta, khuôn mặt của lão gia...Ta hơi hơi trợn lớn mắt. Mặc dù biết lão gia chắc chắn thân phận bất phàm, nhưng cũng nghĩ không đến, thì ra anh trai của thiếu gia là một vị đại nhân vật, đây căn bản đã không phải hai chữ "hiển hách" có thể hình dung rồi.

Chẳng trách Kyle tiên sinh và bảo vệ mỉm cười kia lại có phản ứng khoa trương như thế, nếu ta sớm biết thân phận của lão gia, sợ rằng cũng không dám nói ra những lời vô lễ đó đi... Người của toàn thế giới đều biết, vị này thế nhưng không phải lấy thiện lương để nổi tiếng, một từ máu lạnh vô tình trái lại càng thường đươc dùng ở trên người anh ta.

Lão gia chỉ là nhàn nhạt nhìn ta, nhưng luồng khí thế đó tựa như quân vương, chỉ là thân là một quản gia, huấn luyện nhận được từ nhỏ luôn luôn là phải đứng ở bên cạnh đại nhân vật, mà không phải đề kháng khí thế của đại nhân vật, cho nên ta chỉ là trả lại cho lão gia mỉm cười quản gia có huấn luyện.

Lão gia thu hồi tầm nhìn, sau đó quay đầu hướng về phòng của thiếu gia liếc nhìn một cái, trong giọng nói đầy ắp ân cần hỏi: "Nó có khỏe không?"

"Thiếu gia rất tốt." Ta trả lời xong, lại vẫn không nhịn được nói: "Thiếu gia vừa rồi còn nói hi vọng tôi không ghét ngài, ngài là thật sự rất yêu cậu ấy."

"Nó nói như thế?" Lão gia sửng sốt, trong giọng nói hình như mang theo ủy khuất, nói: "Nhưng nó lúc trước còn nói vĩnh viễn đều không muốn nhìn thấy ta."

Nhìn thấy loại dáng vẻ oán giận này, ta đột nhiên có loại cảm giác muốn cười, thiếu gia và lão gia không hổ là anh em, kỳ thực bọn họ thật sự rất giống nhau.

"Thiếu gia chỉ là giận dỗi nói mà thôi, ngài biết, cậu ấy sẽ không thật sự làm." Ta ấm giọng giải thích, thần thái hòa nhã luôn luôn có thể khiến cho thiếu gia thả lỏng, nói không chừng đối với lão gia cũng hữu dụng.

Quả nhiên, thần tình của lão gia buông lỏng rất nhiều, lão gia gật đầu sau đó nói: "Charles Endless, chăm sóc cho tốt em trai của ta."

"Chăm sóc tốt thiếu gia là trách nhiệm của Charles thân là quản gia." Ta cung kính nhưng lại kiên định trả lời.

Lão gia gật đầu, sau đó quay người đi về phía phòng làm việc, kể cả Kyle tiên sinh cộng với hai bảo vệ cũng đi theo.

Ta vội vàng hô: "Lão gia, có thể nghe Charles nói một lời?"

Lão gia ngừng cước bộ, nhưng lại không có quay đầu.

"Nói đi." Kyle tiên sinh quay đầu lại nói.

Ta do dự một chút, sau đó dùng giọng lễ độ nhưng kiên định thỉnh cầu: "Xin lão gia dỡ bỏ máy theo dõi trong nhà, rút đi bảo vệ ở đỉnh lầu, cùng với không quy định thiếu gia mỗi ngày đều phải cùng ngài thông tin."

Nghe vậy, Kyle tiên sinh và bảo vệ mỉm cười kia đều hít mạnh một hơi, mà toàn thân đều trở nên căng chặt, xem ra, ta sợ rằng đang giẫm ở bên bờ vách đá nguy hiểm nhất.

Quân vương tóc vàng quay đầu lại, từ mắt đến toàn thân đều phát tán ra lửa giận nồng đậm.

Ta ổn định lại tâm thần, ôn hòa nói rõ: "Lão gia, ngài không có lúc nào là không nhìn thấy thiếu gia, thiếu gia cũng mỗi ngày đều từ trong tivi thấy được ngài, đây bảo thiếu gia nên làm sao lấy lý do nhớ nhung để về nhà thăm hỏi ngài đây? Mà tồn tại của những bảo vệ kia, cũng không phải chính là nguyên nhân khiến thiếu gia nói ra vĩnh viễn không muốn thấy ngài sao?"

Nghe vậy, lão gia trầm mặc một hồi, mới dùng giọng gần như oán giận nói: "Làm như vậy, nó sẽ thật sự trở về gặp ta sao?"

Ta suýt nữa bật cười, may là, chỉ suýt nữa mà thôi.

Nhưng là, Kyle tiên sinh và bảo vệ mỉm cười kia mặt đang đối vào ta lại là đồng loạt kéo cao khóe miệng, đây khiến cho ta nhẫn nhịn càng khốn khổ.

Ta cố gắng bảo trì giọng cung kính trả lời: "Nhất định sẽ, lão gia, xin tin tưởng thiếu gia cũng vô cùng yêu ngài, ngay cả Charles tôi chưa từng gặp qua ngài cũng có thể từ mỗi lời nói hành động của thiếu gia biết được, thiếu gia là kính yêu lão gia ngài cỡ nào."

Lão gia trầm mặc một hồi, giọng nói hình như khá vui thích quay đầu nói với thư ký kiêm quản gia: "Kyle, đi làm theo lời hắn đi!"

"Vâng." Kyle tiên sinh cung kính trả lời, sau đó dùng thần sắc phi thường tán dương nhìn ta.

Lão gia đã đi vào phòng làm việc, Kyle tiên sinh và bảo vệ lãnh khốc mặt vô biểu tình đi theo vào, rõ ràng, trong phòng làm việc còn có mật đạo ta không biết...

Cuối cùng là người bảo vệ mỉm cười kia, anh ta len lén nhét tấm danh thiếp cho ta, ta cúi đầu nhìn danh thiếp, tên trên danh thiếp là Elian, mặt sau danh thiếp ghi có vấn đề thì hoan nghênh tìm anh ta, còn vẽ cái hình <(^O^)Y.

Ta mỉm cười, thấp giọng nhắc nhở: "Ezart tiên sinh hình như không định trả tiền ngài rồi."

"... Cái thằng khốn đó!"

Sau đó, Elian tiên sinh cũng lửa giận trùng trùng mà tiến vào phòng làm việc, hi vọng anh ta có thể khiến cho Ezart tiên sinh trong một khoảng thời gian, đều không có hứng thú đưa ra yêu cầu chiến đấu với ta.

Khi gần thời gian ăn tối, ta đang định bắt đầu làm salad, thiếu gia liền vọt vào nhà bếp, thần sắc căng thẳng hô lên: "Charles, máy theo dõi làm sao biến mất rồi? Ngươi dỡ xuống?"

"Không phải, là lão gia phái người dỡ." Ta mỉm cười giải thích: "Lúc buổi chiều, lão gia đã tới, và cho dỡ xuống máy theo dõi, cũng rút đi bảo vệ tầng thượng, còn nói cho tôi, sau này thiếu gia ngài không cần mỗi ngày cùng lão gia thông tin nữa."

Thiếu gia càng căng thẳng hô lên: "Ca ca? Anh ấy vì sao muốn làm như thế? Anh, anh ấy thật sự tức giận rồi sao?"

"Không phải." Ta dùng mỉm cười ôn hòa trấn an cậu ta, hơn nữa trả lời: "Lão gia đã hiểu những việc làm này là không tốt, cho nên lão gia mới làm như thế, hi vọng ngài sẽ không lại vì thế mà cùng lão gia có không thoải mái."

Nghe vậy, căng thẳng của thiếu gia biến mất, chí còn lại biểu tình mờ mịt: "Anh ấy buổi chiều nếu đã đến, vì sao không gọi ta đây? Anh ấy không muốn gặp ta sao?"

Ta cười, nhắc nhở: "Lão gia đang chờ ngài chủ động trở về nhà thăm hỏi ngài ấy."

"Ca ca cũng thật là, cũng hơn ba mươi tuổi rồi, lại còn thích làm nũng như thế."

Thiếu gia hai mắt lườm một cái, bất đắc dĩ xòe hai tay: "Ta vốn đã muốn trở về mà! Cuối tuần là sinh nhật ca ca đây, ta ngay cả quà cũng chọn xong rồi."

Ta cười nói: "Lão gia và thiếu gia không hổ là anh em, tính cách vô cùng giống nhau đây."

"Thật không? Thực ra, Kyle ca cũng từng nói như thế đó..." Thiếu gia ngơ ngác trả lời xong, đột nhiên chợt hiểu la lên: "A! Charles, ngươi chế nhạo ta cũng thích làm nũng!"

"Charles không dám."

Sau khi ta trả lời xong, nhẹ cười lên.

"Charles, không được cười!"

"Vâng, ha ha ha..."

Khi ta cười, mà thiếu gia đầy mặt bực mình, lại đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa, đây khiến cho chúng ta đều ngẩn người, chuông cửa của cái nhà này thực sự không thường vang lên lắm.

"Thiếu gia, tôi đi mở cửa."

Thiếu gia nghiêng đầu, nói: "Ta đi theo ngươi."

"Vâng."

Ta đi tới cửa, ấn xuống màn ảnh bên cửa, trên màn ảnh hiển thị ra người tới, nhìn thấy bọn họ thực sự khiến ta có chút nhạ dị.

Ta mở cửa, đứng ngoài cửa là Tencha, tiểu Yu, còn có một bảo vệ khác.

Thần sắc của ba người bọn họ rất cứng ngắc, ta quay đầu vừa nhìn, sắc mặt của thiếu gia cũng trầm xuống, bầu không khí giữa hai bên hiển nhiên không phải tốt lắm, thậm chí có thể nói là rất căng chặt.

Thấy vậy, ta mang mỉm cười ôn hòa giới thiệu: "Thiếu gia, vị này là Tencha, ngài có thể gọi ông ấy là chú Tencha, vị này là tiểu Yu, ngài có thể gọi anh ta là tiểu Yu ca, còn có vị này..."

Ta ngừng lại, mặc dù nhiều lần ở tầng thượng thấy qua anh ta, ta lại không biết tên của anh ta.

Tiểu Yu cười hề hề tiến gần giới thiệu: "Hắn ấy hả! Gọi là tiểu Mỹ."

"Tiểu Mỹ? Đó chẳng phải là tên con gái sao?" Thiếu gia tò mò hỏi.

"Đúng thế!" Nhìn thấy thần sắc của thiếu gia, tiểu Yu hình như càng lớn gan, nói: "Thiếu gia, cậu xem hắn xem, môi đỏ răng trắng, da dẻ cảng trắng, còn có một khuôn mặt trái xoan, chẳng phải giống hệt đại mỹ nhân sao?"

"Đừng nghe hắn nói nhảm! Tôi tên là May." May hung dữ trừng tiểu Yu một cái, chỉ là tướng mạo của anh ta nhã nhặn, cái trừng mắt này thật sự không có khí thế.

"Oh! May ca, vẫn là tiểu Mỹ ca mà!" Thiếu gia hình như nổi lên hứng thú xấu, cười hì hì xưng hô. (May [mei]: là tháng năm, đọc giống "mỹ" [měi])

Tiểu Yu phá lên cười, bầu không khí của hiện trường đã không căng chặt như lúc trước nữa.

Lúc này, Tencha mới mở miệng nói: "Thiếu gia, Tencha tôi nợ cậu một mạng."

Thiếu gia nhìn anh ta, thần sắc đã không còn bài xích, trái lại tràn đầy tò mò.

"Cấp trên đã rút nhiệm vụ liều chết bảo vệ, ba người bọn tôi là tự nguyện đến."

Tencha giải thích xong, ra vẻ tự lẩm bẩm: "Nhiệm vụ là rút rồi, nhưng tầng thượng này chung quy nên có người coi giữ, tránh cho có thứ tới trú ở phía trên, nếu như lúc người nào đó bay đi, bị những thứ đó nhìn thấy, đó thế nhưng không tốt rồi."

Nghe vậy, biểu tình của thiếu gia có chút ngơ ngẩn.

"Chuyện nói xong rồi, tiểu Yu, May! Đi thôi."

Hai người trả lời tiếng "rõ", rồi vội vàng theo phía sau Tencha rời khỏi.

"Chú Tencha!"

Thiếu gia lên tiếng gọi, ba người sửng sốt, quay đầu, thiếu gia đang lộ ra nụ cười tươi rói khiến người không thể cự tuyệt, nói: "Ở lại ăn bữa tối đi, đồ ăn Charles nấu rất ngon đó!"

Biểu tình của ba người rất kinh ngạc, nhưng cũng không chờ bọn họ trả lời, thiếu gia lại đột nhiên nhíu mày, nói: "Gay go rồi, trên đường phố vừa lại có chuyện xảy ra, ta phải đi một chuyến mới được."

Thiếu gia là làm sao biết được đây? Ta có chút nghi hoặc, nhưng không có mở miệng hỏi, đồ vật trên người thiếu gia thực sự nhiều đến có chút khiến người không kịp tiếp thu rồi.

Con ngươi của thiếu gia vừa lại lóe qua một chuỗi ký hiệu, đồng thời cậu ấy cũng bỏ đi sơ mi trên người, phía dưới, là áo sát người màu đỏ của Huyền Nhật.

Lúc này, phòng làm việc đột nhiên mở ra, một cỗ xe hạng nặng "tự mình" từ trong chạy ra, đèn đầu không ngừng chớp tắt, còn từ thân xe phát ra giọng nói rât hưng phấn, la lên: "A Dạ, a Dạ! Chúng ta lên đường rồi sao?"

"Đúng thế! Lấy kính bảo hộ cho ta."

Đệm ngồi của xe máy mở ra, bật ra một cái kính bảo hộ màu bạc, thiếu gia thuận tay đón lấy đeo lên, sau đó nhìn về phía chúng ta, có lẽ là nhìn thấy thần sắc chúng ta trợn mắt há mồm, cho nên cậu ấy cười, giải thích: "Đó là DSII, thân thể của nó được An Đặc Khiết papa lấy đi sửa chữa rồi, chỉ để lại chip máy tính, nhưng nó không thích bị lắp trong máy trò chơi loại cầm tay của ta, cho nên ta đành lắp nó ở trong xe máy trước."

Chúng ta vẫn nhìn cỗ xa máy hưng phấn đó, sau khi nghe thấy giải thích của thiếu gia, chỉ có ngơ ngác gật đầu.

"Vậy ta ra ngoài một chút, chốc nữa sẽ trở về." Thiếu gia có chút căng thẳng nói: "Phải chờ ta ăn cơm đó!"

"Được." Ta cuối cùng coi như có chút hồi thần, vội vàng hồi ứng thiếu gia.

Thiếu gia nhảy lên xe máy, nhưng xe máy hình như so với cậu ấy càng hưng phấn, vừa chờ được thiếu gia nhảy lên, nó liền đột nhiên phát ra tiếng gia tốc, sau đó một mạch phóng đi, tông vỡ cửa sổ sát đất của phòng khách, phóng ra ngoài.

"DSII! Không được đụng vỡ cửa sổ!"

Ngoài cửa sổ, truyền đến tiếng la giận dữ của thiếu gia.

"Xin lỗi, DSII lần sau không dám nữa!" Tiếng xe máy nghe lên một chút ý kiểm điểm cũng không có.

Ta đi về phía cửa sổ, cúi đầu nhìn thiếu gia và xe máy của mình chạy như bay ở trên mặt tường của cao ốc, trên mặt không nhịn được nổi lên mỉm cười.

Một ngày nào đó, anh hùng sẽ gọi tới cái xe có thể nói chuyện, hoặc là giơ tay lên, ở dưới theo dõi của mọi người bay về phía trời cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro