1 - 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký quản gia chương thứ chín: Lần nữa nhận thức thiếu gia.

Phu thân đại nhân soi xét:

Xin phù hộ cho đôi cánh kia có thể vĩnh viễn bay lượn.

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Ta không rõ rốt cuộc trải qua bao lâu, vụ nổ khiến cho não của ta là một mảnh hỗn độn, không thể chuẩn xác phán đoán thời gian, có lẽ chỉ là một cái chớp mắt, có lẽ đã qua mười mấy phút, ta không thể nào xác định, chỉ là khi trong đầu vẫn còn là một mảnh hỗn độn, có một đôi tay xuất hiện trước mắt ta, đầm đìa máu tươi, phân không rõ da thịt, thậm chí lấy góc độ kỳ quái mà uốn khúc, tàn tạ đến gần như là cánh tay của người chết thối rữa mới có.

Nhưng chính là đôi tay thế này, kéo ra cái lưới kim loại bao phủ ta.

Ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là một người máu, quần áo của người đó sớm đã rách nát không chịu nổi, cho dù là bộ phận hơi chút hoàn chỉnh, cũng ngâm ở trong máu tươi, chỉ có đầu tóc màu bạc kia, ở dưới ánh trăng chiếu rọi, dù là máu tươi dính ở trên, cũng được dung hợp thành một vùng hào quang màu bạc ôn hòa.

Ánh mắt của ta từ mái tóc bạc đó chuyển đến khuôn mặt cậu ta, kính bảo vệ màu bạc cậu ta mang ở trên mặt đã vỡ một bên, lộ ra một con mắt, đang lo lắng nhìn ta.

"Ta run rẩy nói: "Thiếu, thiếu..."

Vừa nghe thấy ta mở miệng nói chuyện, thần sắc của cậu ấy liền buông lỏng rất nhiều, mở miệng nói: "Trở về nhà."

Sau đó, cậu ta xoay người qua đối mặt với những người mặt nạ kia, cũng chỉ là đứng yên bất động, nhưng, những người mặt nạ kia vậy mà toàn bộ đều lấy đao tự rạch cổ mình một cái, sau đó tới tấp ngã sụp xuống đất.

Thấy thế, ta á khẩu không nói được gì, đây rốt cuộc là chuyện làm sao?

Nhưng là, cậu ta cũng không có làm bất cứ giải thích nào, sau khi tất cả người mặt nạ đều ngã xuống, cậu ta lại lấy thân thể trọng thương đó chạy đi, tiếng bước chân còn hết sức nhẹ nhàng, sau đó từ cao ốc nhảy xuống.

Cảnh tượng này khiến cho ta đờ ra một hồi, mới đứng thẳng lên, trên tay vẫn đang ôm Melody, mà cô ta cũng không nhúc nhích, ta cúi đầu nhìn cô ta một chút, lúc này mới phát hiện Melody đã bất tỉnh rồi, sau khi bế cô ta lên, ta nhảy về tầng thượng ban đầu.

Bảo vệ trên tầng thượng mặc dù vẫn còn, nhưng lại là một mảnh yên lặng vô thanh, Tencha đứng thẳng lặng lẽ, tiểu Yu cũng trợn lớn mắt nhìn ta.

"Vừa mới nhận được mệnh lệnh của cấp trên, hạ lệnh muốn công kích các người, về sau vừa lại hạ mệnh lệnh ngừng công kích." Tencha nhàn nhạt giải thích.

"Tôi hiểu."

Ta đơn giản trả lời xong, không quan tâm anh ta hình như còn muốn nói cái gì, ta dùng tốc độ phi nhân phóng xuống lầu, sau đó trở về trong nhà, bởi vì trên tay bế Melody, cho nên ta hết sức không lễ độ mà đá văng cửa chính, cửa chính vừa mở ra, nhìn thoáng qua phòng khách.

Thiếu gia, lông tóc không chút thương tổn đang ngồi ở trên salon, còn quay đầu nhìn ta.

"Thiếu gia?"

Ta đờ ra đứng ở cửa. Đây làm sao có thể? Vừa rồi, bây giờ... rốt cuộc làm chuyện làm sao!?

Thiếu gia tò mò nhìn ta hỏi: "Charles, ngươi đã đi đâu vậy? Còn có, người ngươi bế trên tay là ai thế?"

Đây không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Mới vừa rồi ở trên tầng thượng, người đỡ tên lửa, cứu vớt bọn ta, khiến cho toàn thân bị thương... là Huyền Nhật, nhưng, cũng là thiếu gia!

Ta không có nhận nhầm, lần này tuyệt đối không có nhận nhầm! Huyền Nhật toàn thân dính máu đó chính là thiếu gia!

Nhưng mà, người trước mắt và thiếu gia cũng là giống y như đúc, bất luận là khuôn mặt, giọng nói hay là thân hình... khoan khoan! Trên mặt đất làm sao lại có bất máu? Lúc ta đánh giá thiếu gia, lại đột nhiên chú ý đến vết máu trên mặt đất.

Cậu ta hình như chú ý đến ta đang nhìn mặt đất, cho nên lộ ra thần sắc áy náy, nói: "Ta lúc ở khóa thực tiễn bị thương chân, vừa rồi băng bó vết thương, làm bẩn sàn nhà thật sự xin lỗi."

Lúc này, Melody trong lòng rên rỉ một tiếng, tỉnh lại, cô ta vừa nhìn thấy thiếu gia, liền sốt ruột hô: "Ngươi còn không mau nói với thiếu gia, xin cậu ấy bảo vệ chúng ta, chỉ có cậu ấy mới có thể cứu chúng ta từ trên tay lão gia..."

"Đó không phải thiếu gia!"

Ta cắt ngang lời của Melody, cô sững sờ, nhưng là, ta cũng sững sờ, giọng điệu nói chuyện của mình vậy mà kiên quyết như thế.

"Charles?" Cậu ta nhíu mày, vẻ mặt mê hoặc nhìn ta: "Ngươi đang nói cái gì?"

Đó không phải thiếu gia, cho dù ta bây giờ thật sự không hiểu, vì sao lại có người trông giống y như đúc với thiếu gia, hơn nữa còn ngồi ở trong nhà, cứ như bình thường gọi ta là Charles, nhưng mà...

Đó – không – phải – thiếu – gia!

Ta không để ý câu hỏi của cậu ta, mà là trực tiếp đi vào trong nhà, đi qua bên cạnh cậu ta, sau đó đặt Melody lên salon, rồi vươn tay lấy điều khiển TV trên bàn lên, ở trên ký hiệu mặt trời phía trên ấn ba giây, màn hình hiện ra mấy chữ —- "Phòng làm việc đang phong tỏa".

Ngẩng đầu lên, thiếu gia bình tĩnh nhìn ta nói: "Ta khóa phòng làm việc lại rồi, điểm này không cần báo cáo với ngươi chứ?"

"Nếu như cậu thật sự là thiếu gia, đương nhiên không cần."

Sau khi ta lạnh lùng nói xong, đi qua bên cạnh cậu ta, đến ngoài phòng làm việc, hít sâu một hơi, hai tay nắm lại, dùng sức mà đấm lên vách tường, phát ra tiếng vang ầm ầm, hô lớn: "Thiếu gia, thiếu gia! Ngài ở bên trong, đúng không? Xin mở cửa, xin để cho tôi giúp ngài băng bó vết thương..."

Vách tường không mảy may di chuyển.

"Charles, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?" Sau lưng truyền đến âm thanh giống như đúc với thiếu gia: "Ta chính là thiếu gia! Trong phòng làm việc không có người, chỉ là có thứ không thể cho ngươi thấy, cho nên mới khóa lại."

Ta ngừng lại, nhưng lập tức lần nữa đấm vách tường, hô lớn: "Thiếu gia, tôi là quản gia của ngài, tôi nên phải chiếu cố ngài, mà không phải được ngài chiếu cố, kết quả, ngài không những đã cứu tôi, hơn nữa ngay cả băng bó cũng không muốn để cho tôi làm, tôi cái quản gia này rốt cuộc có tác dụng gì?"

"Charles! Ta sắp tức giận rồi đó, đừng làm loạn nữa!"

Nghe thấy âm thanh giống với thiếu gia nói ra lời này, giống như đả kích một đòn nặng nề trong lòng ta, nếu ta thật sự sai rồi, người sau lưng chính là thiếu gia, vậy sự tình nhất định sẽ gay go đến không thể nào cứu vãn đi... Nhưng đó không phải thiếu gia, tuyệt đối không phải!

"Thiếu gia, thiếu gia!"

Ta không ngừng đấm vào vách tường, không ngừng la to, nhưng vách tường vẫn cứ một chút động tĩnh cũng không có, một chút hồi ứng đều không có, cuối cùng, ta chán nản quỳ rạp xuống đất, khẽ hô: "Ngài làm ơn..."

Sau lưng lần nữa truyền đến âm thanh, là giọng điệu nghiêm khắc của thiếu gia, ta chưa từng nghe qua: "Charles! Ngươi cứ thế này, ta sẽ đuổi ngươi!"

Đuổi... Ta nhắm lại mắt, muốn cẩn thận suy nghĩ mình vì sao nhận định người sau lưng không phải thiếu gia, nhưng, trong não hiện ra, vẫn là thiếu gia mới vừa rồi toàn thân nhiễm máu, cho dù cậu ấy bị thương đến cả người là máu, lại vẫn dùng ánh mắt lo lắng nhìn ta, sau đó kêu ta trở về nhà... trở về nhà?

Ta sửng sốt. Bình thường không phải nên nói "đi về nhà" sao? Trở về nhà, đây là chỉ có người trong nhà mới dùng cái chữ "trở" này đi?

Ta mở mắt, không còn hoài nghi nữa, một lần nữa từ đáy lòng thỉnh cầu: "Thiếu gia, tôi khẳng định ngài ở ngay bên trong, tuyệt đối không có sai, cho nên ngài làm ơn, xin để cho tôi vì ngài băng bó, cho dù sau đó ngài muốn đuổi tôi, hay là muốn giết tôi, Charles đều sẽ không có bất cứ lời oán giận nào."

Sau lưng, truyền đến tiếng Melody hít ngược một hơi, ta ngẩng đầu lên, vách tường như mọi khi mà vô thanh mở ra, phía sau, là một phòng làm việc rộng lớn.

Trong phòng làm việc, một người toàn thân nhiễm máu nghiêng người đối vào chúng ta, cậu ấy đứng ở trước bàn bình thường dùng để cải tạo súng giới, kính bảo hộ bị vỡ một nửa đặt ngay ở trên bàn, mặc dù không có kính bảo hộ, nhưng mái tóc buông xuống che lấp khuôn mặt của cậu ấy.

Tay phải của cậu ấy uốn khúc thành một cái góc độ kỳ quái, lại vẫn cầm theo một bình phun thuốc, khó khăn mà phun về phía cánh tay trái cũng tàn tạ không chịu nổi.

Ta lập tức đứng dậy, bước mau lên trước, không chút lễ độ từ trên tay cậu ấy đoạt lấy bình phun thuốc đó, sau đó, cậu ấy ngẩng đầu lên, sâu sắc nhìn ta, trên khuôn mặt dính đầy máu, có vết tích nước mắt chảy qua.

Thấy vậy, ta kinh hãi hỏi: "Thiếu, thiếu gia, rất đau sao?"

Thiếu gia lại lắc đầu, điều này khiến cho ta không biết nên làm thế nào, chỉ có lắp bắp nói: "Vậy, vậy... Xin để cho Charles làm thay, cái này phải phun ở đâu?"

Thiếu gia chỉ là gật đầu, nói: "Toàn bộ, đó là thuốc cầm máu."

Đúng là vậy. Ta nhìn xuống thương thế của thiếu gia, chỉ có thể dùng thảm không nỡ nhìn để hình dung, căn bản nhìn không ra bên nào có vết thương đang mất máu, dưới thương thế như vậy, thiếu gia lại vẫn có thể đứng...

"Thiếu gia, ngài có cần ngồi xuống không?" Ta từ đáy lòng kiến nghị.

Thiếu gia có thể có hoặc không mà gật đầu, sau đó nhìn trái phải một chút, nhìn thấy salon, liền đi qua ngồi xuống, ta vội vàng đi theo qua, sau đó bắt đầu tỉ mỉ mà phun thuốc lên người thiếu gia.

"Gì thế này... đây rốt cuộc là chuyện làm sao?"

Giọng nói cao vút của Melody vang lên: "Làm sao lại có hai thiếu gia? Các, các người là sinh đôi sao?"

Sinh đôi? Đây lại rất có khả năng. Ta ngẩn ra, nhưng lập tức vừa lại tiếp tục phun thuốc, bây giờ quan trọng nhất là mau chóng cầm máu.

"Melody, thì ra là cô."

Thiếu gia nghiêng đầu, ở dưới loại tình huống này, cậu ấy lại còn lộ ra thần sắc tò mò, hỏi: "Thì ra cô cũng biết Charles sao?"

"Thiếu gia! Bây giờ vấn đề quan trọng nhất không phải cái đó đi?" Melody dùng âm thanh càng cao vút so với ban đầu kêu lên.

Thiếu gia lại bật cười.

"Bình tĩnh một chút, Melody, tên của nó gọi là DSII (Dark Sun Two), DSII, lên tiếng chào hỏi đi."

Âm thanh giống như đúc thiếu gia đó lại vang lên, cậu ta dùng tiếng cười hì hì nói: "Melody và Charles, chào hai người nhé! Tôi là DSII, rất vui gặp được hai người đây."

Ta chú ý đến, lời nói và ngữ điệu cậu ta dùng đều thay đổi rồi, mặc dù giống như giọng của thiếu gia, nhưng cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Thiếu gia nhàn nhạt nói: "Hơn nữa chúng ta cũng không phải sinh đôi, DSII là người phục chế của ta."

"Cái gì?" Melody sửng sốt, thốt ra: "Nhưng làm sao có thể? Người phục chế không phải đều toàn là một lũ ngớ ngẩn sao?"

"Thiếu gia." Ta mở miệng cùng thiếu gia nói chuyện, nhưng lại là muốn nhắc nhở Melody, đừng bức hỏi thiếu gia nữa: "Nếu ngài không muốn nói cho chúng tôi biết, có thể nói rõ, chúng tôi có thể hiểu."

"Ta không có gạt các ngươi."

Thiếu gia bình tĩnh giải thích: "DSII là người cải tạo phục chế của ta, còn có những người các ngươi gặp phải trên tầng thượng kia, bọn họ cũng đều không phải loài người thực sự, đều là người cải tạo phục chế, mà bất luận là DSII hay là những người đó, bọn họ căn bản không có não, đều là lấy chip máy tính để điều khiển, cho nên, mới vừa rồi ta từ trên tay ca ca đoạt lại quyền khống chế, khiến cho bọn họ toàn bộ đều tự vẫn."

Nghe vậy, ngay cả ta cũng sững sờ một chút, mới có thể tiếp tục công việc trong tay.

"Nhưng bọn họ thoạt nhìn không giống người cải tạo à, trên người lại không có chỗ từng qua cải tạo..." Melody ngơ ngác trả lời.

Thiếu gia cười, hỏi ngược lại: "Ta thoạt nhìn giống người cải tạo không?"

"Đương nhiên không..."

Melody trả lời đến một nửa, lại đột nhiên ngừng lại không nói nữa, nhưng ta có thể hiểu tại sao, tay của thiếu gia cũng vặn vẹo rồi, máu chảy đầy đất, mà cậu ấy lại vẫn còn có thể như người không hề gì mà nói chuyện, đây thực sự không quá giống loài người bình thường, hơn nữa, máu trên người thiếu gia, mùi ngửi lên hình như có chút kỳ dị...

"Charles." Thiếu gia đột nhiên gọi ta một tiếng.

"Vâng, thiếu gia." Ta theo phản xạ trả lời.

"Ngươi từng hỏi qua ta, trên người ta không có vết tích cải tạo qua, có phải là không thích cải tạo, đúng chứ?"

Ta sửng sốt, đó là chuyện ở KTV...

"Phải."

Thiếu gia trầm mặc một chút, mới mở miệng lần nữa nói: "Trên thực tế, ta toàn thân trên dưới không có chỗ nào là không có cải tạo qua, kể cả trong não cũng cấy chip máy tính, khác biệt duy nhất của ta và DSII, chỉ có điểm não của ta vẫn không có bị móc ra này mà thôi."

Giọng điệu thiếu gia mô tả bình tĩnh như thế, nhưng ta sau khi nghe xong, lại run rẩy gần như nói không ra lời: "Đây, đây là do lão gia làm sao?"

"Không phải! Không phải, ngươi đừng hiểu lầm anh trai ta."

Thiếu gia giật mình một cái, cậu ấy vừa lúng túng vừa sốt ruột nói: "Ca ca cho dù làm sao đều sẽ không thương tổn ta, anh, anh ấy thật sự sẽ không thương tổn ta, anh ấy rất yêu ta, anh, anh ấy chỉ là muốn bảo vệ ta..."

Thiếu gia càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng gần như là lí nhí, căn bản nghe không ra đang nói cái gì, cuối cùng, cậu ấy ngừng lại, chỉ là ngẩn ngơ nhìn phía trước, hình như căn bản không phát giác trong mắt của mình đang rớt xuống nước mắt.

"Thiếu gia?"

Melody không nhịn được đặt tay lên vai thiếu gia, nhẹ giọng gọi một tiếng.

Thiếu gia như thể bị giật mình tỉnh giấc, cậu ấy chấn động, sau đó quay đầu lại, trong thần sắc mang theo mệt mỏi sâu sắc, xin lỗi ta và Melody: "Ta rất xin lỗi, ca ca anh ấy lại có thể muốn giết các ngươi... các ngươi sắp tới trước tiên ở bên cạnh ta được không? Chờ sau khi ta tìm ca ca nói chuyện xong, các ngươi có thể tự do rời khỏi rồi."

Ta cố gắng muốn cười với thiếu gia một chút, lại phát hiện mình kéo không nổi khóe miệng, chỉ có bỏ cuộc mỉm cười, chỉ có nhắc nhở: "Thiếu gia, ngài quên rồi sao? Tôi là quản gia của ngài, làm sao có thể rời khỏi đây?"

Thiếu gia nhìn ta, do dự một chút, vẫn là mở miệng: "Không, Charles, ngươi, ngươi hay là đừng làm quản gia của ta nữa, ngươi và Melody nữa, đến lúc đó, các ngươi đều đi đi!"

"Thiếu gia!" Ta thiếu chút nữa nhảy lên.

Thiếu gia nhắc nhở ta: "Charles, ngươi vừa rồi không phải nói, chỉ cần để cho ngươi giúp ta băng bó, sau đó muốn đuổi ngươi cũng có thể sao?"

"Đó là..." Ta á khẩu không nói được.

Thiếu gia bình tĩnh lại kiên quyết nói: "Bất luận thế nào, sau khi sự việc kết thúc, ngươi đi ngay đi... Ngươi bị đuổi rồi!"

Đuổi... Cho dù biết thiếu gia làm như thế, phần lớn là vì bảo vệ ta, nhưng lần đầu tiên bị đuổi, cú đả kích này vẫn là lớn đến khiến cho ta có chút hoảng hốt. Phụ thân đại nhân, con lại có thể bị đuổi rồi, hơn nữa còn là bị chủ thuê duy nhất coi con là quản gia đuổi rồi!

"A Dạ." DSII vẫn luôn an tĩnh đột nhiên mở miệng gọi một tiếng.

"Cái gì?" Thiếu gia quay đầu nhìn DSII người phục chế giống như đúc với mình.

DSII cười tít mắt nói: "Cậu lần trước hạ lệnh, cho dù ca ca hạ mệnh lệnh gì với tôi, đều phải nói trước cho cậu biết, mới đi chấp hành, cho nên, tôi muốn nói cho cậu, ca ca muốn tôi giết chết toàn bộ người ở đây, đương nhiên, chỉ có a Dạ ngoại lệ đó!"

Thiếu gia nhảy dựng lên, vết thương mới vừa dùng thuốc cầm máu để ngưng tụ lại nứt ra, phun ra không ít máu, máu tươi ấm áp phun lên người ta và Melody, hai ta đồng loạt ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không hiểu tình huống hiện tại.

Thiếu gia lớn tiếng hô: "Lưỡi hái tử thần!"

Phòng làm việc truyền đến tiếng vang kỳ quái, rất giống tiếng kim loại va chạm, sau đó, một thanh vật thể khổng lồ bay đến trên tay thiếu gia, lúc này, ta mới nhìn rõ thanh vật thể màu bạc đó, hình dạng của nó cong như lưỡi hái, chỉ là tổng chiều dài còn cao hơn người, hơn nữa thân đao lớn đến đủ để đem người chém thành hai khúc, chỗ thân đao và chuôi đao nối tiếp lại có thể là cái vuốt khổng lồ, hình tượng toàn thể giống như lưỡi hái trong truyền thuyết mà tử thần cầm.

"Thật sự là lưỡi hái tử thần?" Melody trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không còn hình tượng mỹ nữ vampire.

DSII lui về phía sau một bước, nhưng tốc độ của thiếu gia nhanh hơn, chỉ thấy lóe lên tia sáng bạc, xẹt qua cổ của DSII, sau đó, một khối đầu lâu "bịch" một tiếng rớt xuống đất.

Ta hơi chút há miệng, tin rằng biểu tình hiện tại của mình không khác với sự mất hình tượng của Melody lắm.

Sau khi thiếu gia chém đứt đầu của DSII, tay cầm lưỡi hái tử thần, lẳng lặng nhìn đầu lâu trên mặt đất nói: "Xin lỗi, DSII, về sau ta sẽ giúp ngươi sửa chữa tốt."

Khối đầu lâu đó lăn mấy vòng, sau đó mặt chính đối vào chúng ta, biểu tình trên mặt vậy mà còn cười tít mắt, đầu lâu mang tươi cười nói: "Không sao, a Dạ chém rất đều! Cơ suất có thể tu sửa hoàn toàn là 90%."

"Đầu đang nói chuyện?"

Melody sững sờ nói xong, đột nhiên tát ta một phát vang dội, sau đó ngơ ngác hỏi: "Đau không?"

"... Rất đau."

"Vậy đúng là không phải nằm mơ!" Cô ta kéo cổ áo của ta, giống như điên cuồng mà lắc ta.

Thiếu gia cầm trong tay lưỡi hái giống như tử thần, thân thể không có đầu lại đứng sừng sững không đổ, mà đầu lâu lăn lóc trên đất thậm chí còn lộ ra tươi cười ngây thơ vô tội, đối mặt với tình huống quỷ dị này, cho dù Melody và ta đều là tộc vampire kẻ lãnh đạo trong bóng tối, cũng chưa từng nhìn thấy qua.

Thiếu gia buông lưỡi hái tử thần, thân thể lung lay vài cái, ta vội vàng đỡ cậu ấy lên, hỏi: "Thiếu gia, ngài không chuyện gì chứ?"

Thiếu gia gật đầu: "Có, ta lượng máu ta mất gần 40%, 80% thân thể đều bị tổn hại."

Đây hình như đã không phải có chuyện hay là không chuyện gì nữa, tại sao vẫn có thể còn sống mới là trọng điểm... Nghe đến cái dạng "báo cáo có chuyện" này, lại nhìn thiếu gia ngay cả một tiếng kêu đau đớn cũng không có, ta thật sự không biết nên phản ứng làm sao, chỉ có ngây ngẩn hỏi: "Có chỗ nào tôi có thể giúp không?"

Thiếu gia nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nói: "Gọi điện thoại cho "An Đặc Khiết papa", ông ấy là bác sĩ."

"Được."

Ta vội vàng đỡ thiếu gia ngồi trên ghế salon, sau đó lấy điện thoại ra, nhìn thấy phía trên màn hình không có tín hiệu, ta mới nhớ đến, cái điện thoại này đã không thể gọi nữa.

"Thiếu gia!"

Khi ta đang muốn mở miệng, ở cửa lại có người trước ta một bước, quay đầu vừa nhìn, lúc này mới phát hiện người lên tiếng lại là Tencha, phía sau anh ta còn có hai bảo vệ, một người trong đó là tiểu Yu.

Sau khi Tencha hô thiếu gia, ba người không không nói lời nào mà liền dùng lực quỳ xuống, đầu gối đập lên mặt đất phát ra tiếng vang khiến người kinh hãi, Tencha nhìn thiếu gia, cứng ngắc nói: "Thiếu gia, phía trên đã hạ mệnh lệnh tử, nếu ngài còn không mở máy theo dõi trong nhà, ba trăm bảy mươi hai bảo vệ ở tầng thượng, sẽ phải từng người đi xuống, tự vẫn ở trước mặt ngài."

Nghe xong lời này, trong lòng ta giật mình một cái nặng nề, càng huống chi là thiếu gia.

Ta quay đầu liếc nhìn mặt của thiếu gia, còn chưa nhìn rõ thần sắc, lại trước nhìn thấy thứ kinh người... trong con ngươi màu đen của thiếu gia, lại lóe qua một chuỗi ký hiệu.

Tiếp theo, TV đột nhiên mở ra, trên TV đang phát tin tức, nội dung là vụ nổ không rõ, sau đó, đèn của toàn phòng cũng đều phát sáng lên, máy tính truyền đến âm thanh khởi động, lò nướng trong nhà bếp ding một tiếng...

"Ca ca!"

Thiếu gia đi đến chính giữa của phòng khách, đối mặt với cửa, ngẩng đầu nhìn một cái đồ trang trí phía trên cửa, trong cái đồ trang trí đó có một cái máy theo dõi, ta từng tìm thấy được.

"Ca ca anh nhìn em xem!"

Thiếu gia giang hai tay uốn khúc, đối vào máy theo dõi, khàn cả giọng hô: "Anh từng nói, anh vĩnh viễn đều sẽ không thương tổn em, anh cũng từng nói, chỉ cần em vui vẻ, làm cái gì cũng được, nhưng mà, anh lại lấy mạng người để ngăn cản em làm chuyện ưa thích, anh lại bắn tên lửa vào bạn của em... Anh muốn em làm sao vui nổi? Anh làm sao có thể nói anh vĩnh viễn sẽ không thương tổn em!"

Thiếu gia buông hai tay xuống, nước mắt không ngừng từ trong mắt rớt xuống, từ thần sắc đau lòng đến tư thế đứng chán nản của thiếu gia, toàn bộ đều lộ ra mệt mỏi nồng đậm.

Thiếu gia cúi đầu lau đi nước mắt, lúc lần nữa ngẩng đầu, cậu ấy đã thu hồi thần sắc đau lòng, vẻ mặt lạnh như băng nói: "Anh, đừng đụng vào Charles, đừng đụng vào Melody, đừng đụng vào những bảo vệ, hơn nữa cũng không được đụng vào bất cứ người nào có quan hệ với bọn họ, nếu không... em sẽ không bao giờ muốn nhìn anh nữa! Cho dù anh có toàn bộ thế giới, em cũng có thể khiến cho anh vĩnh viễn không tìm được em, anh biết, em có thể làm được."

Lúc này, ba người Tencha quỳ ở cửa đột nhiên đứng lên, sau đó giơ vũ khí đối mặt hành lang, mà ta mặc dù không nhìn thấy cái gì, nhưng lại cũng nghe thấy tiếng bước chân, giống như đúc với tiếng bước chân đều nhịp của những người mặt nạ kia ta vừa rồi nghe thấy trên tầng thượng.

Ta lập tức hóa ra hai thanh tây dương kiếm, mà Melody cũng vươn ra móng vuốt, hai thanh đao khổng lồ màu máu thì trái phải mỗi bên lơ lửng ở trên vai cô ta.

"Đừng công kích!"

Thiếu gia kêu ngừng chúng ta, chúng ta nhìn về phía thiếu gia, sắc mặt mệt mỏi trên mặt cậu ấy càng đậm, hơn nữa trong mắt vẫn không ngừng lóe qua ký hiệu, cậu ấy giải thích: "Những người này là ta tìm đến để bảo vệ các ngươi, bọn họ sẽ đứng thủ vệ ở bên ngoài, tránh cho ca ca ta vẫn muốn giết chết các ngươi."

Ta thu hồi kiếm do huyết năng hóa thành, hết sức lo lắng nói: "Thiếu gia, ngài có ổn không?"

Thiếu gia lắc đầu, mệt mỏi nói: "Ta mất máu quá nhiều rồi, phải hôn mê một hồi, trong giai đoạn này, các ngươi không nên ra khỏi tòa cao ốc này, chờ ta tỉnh lại, rồi đi tìm ca ca nói chuyện..."

Nói đến đây, thiếu gia nghiêng sang bên cạnh ngã xuống, ta vội vàng bước nhanh tiến lên đỡ lấy cậu ấy... Nặng quá! Đây căn bản không phải trọng lượng mà thân hình của thiếu gia nên có.

Ta cuối cùng nhớ tới, lúc trước, Huyền Nhật có trọng lượng ngoài dự liệu của ta, mà thiếu gia chính là Huyền Nhật, cậu ấy đương nhiên là rất nặng. May là, ta lần này là đỡ vai của thiếu gia, mà không phải chỉ túm hai ngón tay, cho dù sức nặng vượt ngoài dự liệu của ta, ta vẫn có thể chống đỡ cậu ấy.

Sau khi chống đỡ thiếu gia, ta lại đột nhiên chợt nhận ra, lúc đầu, mới vừa rồi ta vươn tay đỡ thiếu gia, không cảm thấy nặng, là bởi vì cậu ấy kỳ thực vẫn còn tự mình chống đỡ phần lớn trọng lượng sao?

Mà bây giờ thiếu gia lại đem trọng lượng đều giao cho ta, đây có phải là đại biểu, cậu ấy chống không nổi nữa?

"Gọi điện thoại cho An Đặc Khiết papa." Thiếu gia yếu ớt vô lực nói với ta.

Ta lo lắng nói: "Nhưng điện thoại của tôi không gọi..."

"A Dạ!"

Một tiếng la sốt ruột từ trong phòng làm việc truyền ra, cắt ngang lời của ta.

Sau đó, một người đàn ông mang đôi mắt kính nhỏ, tuổi khoảng ba mươi mấy vội vội vàng vàng từ trong phòng làm việc chạy ra, phía sau anh ta còn có hai người mặt nạ, trên tay người mặt nạ khiêng theo đủ loại dụng cụ khác nhau.

Thiếu gia quay đầu qua, yếu ớt gọi tiếng: "Papa..."

Lập tức, cậu ấy cuối cùng đã ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro