1 - 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký quản gia chương thứ tám: Sự biến tấu của bản nhạc

Phụ thân đại nhân soi xét:

Cảm tạ ngài ở thiên đường phù hộ con, để cho con cuối cùng cũng tìm được chủ thuê tốt, trong lòng con kỳ vọng thời kỳ sống chung vui vẻ như thế này có thể tiếp tục duy trì lâu dài.

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Sau mấy ngày nghỉ học, thiếu gia lại khôi phục cuộc sống mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, ban ngày đến trường đi học, buổi tối trở về liền chăm chỉ làm bài tập.

Thỉnh thoảng, thiếu gia còn sẽ đi ăn khuya, phần lớn sẽ tìm Ezart cùng đi, mà ta cũng vẫn như mọi khi ở bên cạnh uống máu, thỉnh thoảng lên tiếng từ chối yêu cầu Ezart tìm ta chiến đấu.

Mỗi buổi sáng, sau khi tiễn xong thiếu gia ra cửa, ta sẽ giương dù, pha một chút trà đưa đến tầng thượng, sau khi đưa lên, Tencha lời gì cũng không nói, thậm chí không hề phàn nàn những lời như thiếu gia lại biến mất, nhưng, buổi chiều lúc ta tỉnh ngủ đi thu khay trà, bình trà lúc nào cũng trống rỗng.

Cuộc sống vui vẻ mà quy luật như thế trải qua hai tuần, ngay khi ta cho rằng, cuộc sống bình thường mà quy luật như thế ít nhất có thể duy trì đến khi thiếu gia tốt nghiệp mới thôi, sự tình lại nổi lên một khúc ngoặt lớn.

Một buổi chiều nọ, ta đã thu dọn xong khay trà, trò chuyện mấy câu với tiểu Yu, cũng đã cùng Tencha chào hỏi qua, đang định đi xuống tầng thượng, cửa của tầng thượng lại mở ra trước ta, phía sau cửa, là một phụ nữ mang mũ màu đen, vành mũ to lớn đem cả người cô ta đều bao phủ ở dưới bóng mờ, nhưng đây cũng không đủ để ngăn cản diễm quang cô ta bắn ra bốn phía, đường cong lưu loát của vành mũ màu đen trái lại làm tôn lên khuôn mặt và làn da trắng sáng của cô ta đến càng thêm mê người, tiến tới khiến người mê mẩn ở trong cặp môi đỏ tươi như máu ở trên khuôn mặt cô ta, khiến người cảm thấy cho dù bị cặp môi đó hút cạn máu cũng không oán hận... Đích xác.

Diễm lệ tuyệt thế tràn ngập cảm giác tà mị như thế, đích xác là đặc thù vampire tiêu chuẩn. Hơn nữa xuất hiện ở ban ngày, đủ thấy số đời của cô ta cũng không xa, mà ở trong thế giới của vampire, số đời gần như đồng nghĩa với thực lực.

Giờ phút này, ta cũng kiến thức được sự huấn luyện của những bảo vệ, dù cho đối mặt chính là tuyệt thế mỹ nhân, phản ứng của bọn họ lại là lập tức giơ lên vũ khí, tiếng vang phát ra đều nhịp, gần như chỉ có một tiếng.

Đối mặt với vũ khí của nhiều bảo vệ như thế, người đẹp vampire lại không chút phật lòng, chậm rãi từ... từ trong ngực của cô ta móc ra một tấm thẻ, muôn vàn tư thái quyến rũ mà quơ tấm thẻ.

"Chờ đã." Tencha vừa nhìn thấy tấm thẻ kia, liền lên tiếng hô to với mọi người.

Sau đó, anh ta cũng lấy ra điện thoại, thao tác một chút, điện thoại phát ra hai tiếng "tít tít", anh ta nhìn màn hình điện thoại, gật đầu nói: "Đúng là người của công ty cấp trên, chẳng qua, cô không phải phụ trách cái vụ này, muốn làm gì thì tìm người cấp trên tôi nói chuyện đi!"

"Tôi không định nhúng tay vào vụ này." Đồng tộc của ta dùng dáng vẻ uể oải một lần nữa thu hồi tấm thẻ vào trong ngực, mười phần mị thái trả lời: "Chỉ là muốn tìm anh ta trò chuyện một chút."

"Anh ta" trong miệng cô ta không cần đặc biệt chỉ rõ, mọi người đều biết là chỉ ta rồi.

Nghe vậy, các bảo vệ buông lỏng một chút cảnh giới, có người còn cười mỉa lên, Tencha càng là tống cho ta một cái ánh mắt tức giận.

"Tôi không quen biết cô ta." Ta vội vàng làm rõ... Nhưng theo sau lại thu được vô số ánh mắt không tin, điều này khiến cho ta cảm thấy có chút chán nản, chẳng lẽ, lời ta nói không khiến cho người tin tưởng như thế sao?

"Nhưng tôi lại quen biết anh, quản gia vampire tiên sinh nổi tiếng." Cô ta dùng giọng ngọt ngào như mật nói: "Tôi là Melody, vampire đời thứ tám."

"Xin chào, tôi là Charles Endless." Đơn giản trả lời tên, cũng không muốn nói rõ "số đời" của mình.

Đối với những bảo vệ biết tầng thượng là mặt đất màu đen mà nói, sợ rằng cũng sẽ biết "vampire đời thứ năm" đại biểu cho sức mạnh, ta bây giờ cùng bọn họ chung sống hết sức vui vẻ, không muốn để cho bọn họ bởi vì biết số đời của ta, mà có cảnh giới đối với ta.

Melody kéo cặp môi đỏ mọng kia, cười nói: "Anh chàng đẹp trai, có thể mượn một chút nói chuyện không?"

Ta trầm mặc, bất luận đồng tộc của ta rốt cuộc muốn làm cái gì, ta đều nhất định phải giải quyết chuyện này, bằng không nếu như cô ta đem mục tiêu chuyển đến thiếu gia thì không ổn rồi. Ta gật đầu, trả lời: "Được."

Ta cất bước đi về phía đồng tộc của ta.

"Quản gia à! Anh nếu như không chịu nổi đại mỹ nữ này, nhớ hô cứu mạng nhá! Tôi cam đoan tôi sẽ là người đầu tiên phóng tới giúp anh!" Tiểu Yu hô to, lời của anh ta lập tức dẫn tới một trận cười gian ác.

Bên cạnh lập tức có người cười lớn chế giễu: "Người ta là vampire hẹn hò đó! Cậu phóng đi làm điểm tâm trên bàn ăn đấy à?"

Ta quay đầu lại nhìn thoáng qua, tiểu Yu nháy mắt về phía ta, anh ta nói chuyện luôn luôn không khách khí, hết sức mỉa mai người, nhưng dưới mấy ngày sống chung, ta cũng rõ ràng, cho dù ngoài miệng không buông tha người, nhưng anh ta lại tuyệt đối là người tốt, lời này phần lớn là đang ám chỉ ta, nếu thật sự gặp phải phiền toái không thể giải quyết, cũng có thể cầu viện với bọn họ đi.

Ta gật đầu, cảm tạ thiện ý của anh ta, nhưng, đấu tranh giữa vampire không thể tìm chủng tộc khác nhúng tay vào, nhất là loài người, đây là nhận thức chung của mỗi một vampire.

Ta mới đi đến trước mặt Melody, âm thanh uể oải của cô ta liền lần nữa vang lên: "Đừng xuống lầu, đến tầng thượng khác đi, dù sao ngươi cũng không ngại ánh mặt trời đi? Nếu vào trong nhà nói chuyện, làm hỏng thứ gì của thiếu gia, hai ta đều sẽ không có kết cục tốt."

"Được." Ta lập tức đồng ý, chỉ là trong lòng cũng hiểu, sợ rằng không thể tránh khỏi một trận chiến đấu.

Dưới chân của Melody đi một đôi giày cao gót màu đỏ tươi, cất bước nhanh chóng lại không mất đi ưu nhã, ngay sau đó nhảy ra ngoài tầng thượng, ta cũng cất bước theo cô ta nhảy lên cao ốc bên cạnh.

Nhưng chỉ một nhảy, sau khi vọt lên kiến trúc vật bên cạnh, cô ta liền ngừng lại, đây khiến cho ta có chút nghi hoặc, cô ta hẳn nhìn thấy được, quan hệ giữa ta và những bảo vệ kia vẫn coi như không tệ, nếu như muốn chiến đấu, hẳn là phải cách xa tầm mắt của bọn họ mới đúng.

Cô ta xoay người lại, không chút khách khí dùng đôi mắt đẹp trên dưới đánh giá ta một phen, nói: "Nghe nói ngươi là vampire đời thứ năm, Charles Endless."

"Phải."

Ta gật đầu, không ngạc nhiên cô ta biết số đời của ta, theo như lời Kyle tiên sinh từng nói, ta ở trong giới vampire vô cùng nổi tiếng, không phải bởi vì số đời, mà là vì cái điểm muốn làm quản gia này mà nổi tiếng, vampire trước giờ thiện trường được người phục vụ, mà không phải phục vụ người.

Đến tận đây, ta cũng có chút bội phục cô ta, cô ta biết rõ số đời của mình xa hơn ta ba đời, vậy mà còn dám thách thức với ta.

Melody nhíu mày nói: "Ngươi thật không giống một vampire."

"Thật sao?" Ta nhàn nhạt cười, không tin tưởng nói: "Làm sao lại không giống đây? Tôi là một vampire bẩm sinh."

"Chẳng lẽ chỉ có ta nói như thế sao?" Melody mang theo mười phần chắc chắn nói: "Ta không tin, chắc chắn có rất nhiều vampire vừa nhìn thấy ngươi, liền sẽ nói như thế."

Đó thế nhưng là thật, điểm này trước giờ vẫn luôn rất khiến cho ta băn khoăn, chỉ là di huấn của phụ thân đại nhân, khiến cho ta trước sau không có tìm họa sĩ đến vẽ ra dung mạo của mình... ta đột nhiên nhớ tới bức họa kia thiếu gia đưa cho ta, chẳng lẽ, dáng vẻ trên bức họa kia đúng là cảm giác ta cho người khác? Hòa nhã?

Một cái vampire hòa nhã. Ta không khỏi cười khổ lên, khó trách ta ở trong vampire có tiếng như thế, có lẽ không chỉ là thân phận quản gia đi.

Nhưng bất luận ta rốt cuộc trông lên như thế nào, tóm lại, cũng đã như thế qua 150 năm rồi, vẫn là giải quyết sự tình trước mắt trước đi. Ta khẽ thở dài, hỏi: "Xin hỏi, cô vì sao muốn tìm tôi đây? Trong ấn tượng, chúng ta hình như cũng không quen biết lẫn nhau."

Melody khẽ hừ một tiếng, đi đến phía dưới bóng râm của tháp nước, kéo cái mũ lớn xuống, cô ta lắc lắc đầu, cuộn tóc liền mềm mại mà buông xuống trên vai cô ta, cô ta ung dung dựa lên giá đỡ của tháp nước, hai tay khoanh trước ngực, lộ vẻ cao ngạo nói: "Hừ! Ngươi không biết ta, nhưng ta sâu sắc biết ngươi, ngươi cướp đi công việc của ta!"

Ta sửng sốt, thốt ra: "Cô chính là... vampire từng được phái tới phục vụ thiếu gia mà Kyle tiên sinh đã nói?"

"Thì ra ngươi cũng biết."

Gia tộc của thiếu gia lại có thể mời đến vampire đời thứ tám... vampire mười đời đầu số lượng hiếm hoi, luôn luôn là kẻ lãnh đạo trong giới bóng tối, hiếm khi chịu bộc lộ ở trước mặt đại chúng, càng huống chi làm người làm thuê.

Cũng khó trách Melody lại tức giận như thế, vampire đời thứ tám chịu làm bảo vệ của thiếu gia đã là không dễ, huống chi lại còn bị từ chối, có thể coi là nỗi nhục vô cùng lớn.

Ta từ đáy lòng nói: "Thiếu gia vẫn còn trẻ tuổi, chọn lựa người phần lớn là khá tùy tính, không liên quan tới năng lực chân thực, cô không cần phải để ý như thế, nếu như cô thật sự thích thiếu gia, muốn ở bên cạnh cậu ấy làm việc, tôi có thể..."

Melody lại một hơi cắt ngang, phản bác: "Ai thích tên quỷ nhỏ đó? Ta chỉ là vốn còn cho rằng đã lừa tên đó phục phục tùng tùng rồi, ai ngờ, lại đột nhiên bị đổi, nghĩ làm sao cũng không cam lòng mà thôi."

Ta càng thêm nghi hoặc hỏi: "Nếu không thích thiếu gia, bị thay thế không phải cũng tốt sao?"

"Hừ!" Melody trầm mặc xuống, lạnh lùng nói: "Tốt cái gì? Không thể làm thuộc hạ của thiếu gia, thì không tiếp cận được hắn nữa."

"Hắn? Thiếu gia?"

"Ai nói với ngươi là thiếu gia!" Melody tống cho ta một cái ánh mắt khinh bỉ.

Ta cười khổ, chúng ta không phải vẫn luôn đang thảo luận về thiếu gia sao?

"Hắn chính là..." Melody ngừng một chút, sắc mặt do dự suy tư một lát, sau đó mới tiếp tục nói: "Là, là anh trai của thiếu gia."

"Cô muốn tiếp cận lão gia?" Ta ngẩn người, không ngờ đến sự tình lại có quan hệ với lão gia.

"Lão gia?"

Melody lộ ra thần sắc hứng thú, nói: "Thì ra ngươi gọi hắn như thế à? Thế thì cũng rất thích hợp, hắn đích xác là đại lão gia cao vời vợi, coi tất cả mọi người đều là rác rưởi không đáng giá. Chỉ có thiếu gia là ngoại lệ duy nhất, chỉ có theo ở bên cạnh thiếu gia, lão gia mới sẽ bố thí một chút ánh mắt ở trên người ngươi..."

Vừa nói đến lão gia, khuôn mặt vốn diễm lệ của Melody chừng như phát ra hào quang, nhìn ra được, cô ta thật sự phi thường sùng kính lão gia.

Nhưng, ta thử nhắc nhở: "Nếu như mắt của cô đều luôn nhìn theo lão gia, làm sao có thể phục vụ tốt thiếu gia đây?"

Nghe vậy, cô ta không nói gì một hồi, thần sắc như là hiểu rõ, nhưng lại cố chấp la lên: "Ngươi biết cái gì? Ngươi trước giờ chưa từng thấy lão gia! Nào biết rằng, so với lão gia, thiếu gia nhiều lắm chỉ là một đứa trẻ ngoan, bất cứ người nào đều sẽ lấy lão gia làm đối tượng kính ngưỡng!"

Ta trầm mặc một hồi, thấp giọng thì thào: "Nếu như là như thế, vậy ta cuối cùng cũng hiểu rồi, vì sao thiếu gia không rời khỏi nhà không được, dù cho cậu ấy có yêu quý anh trai của mình làm sao, cũng không thể cả đời đều sống dưới bóng dáng của anh trai."

Melody hừ lạnh một tiếng, tuyên bố: "Nhưng cậu ta đã định trước phải sống dưới bóng của anh trai mình rồi, cho dù chạy đến đâu, kết quả đều như thế!"

Ta cười lắc đầu nói: "Con người bao giờ cũng sẽ độc lập, thiếu gia cũng không ngoại lệ, cậu ấy đã là người hơn hai mươi tuổi rồi..."

"Im ngay!"

Melody đột nhiên la to, từ tư thế dựa ung dung ban đầu biến thành toàn thân căng thẳng, như thể một con mèo bị chọc tức, hoàn toàn mất đi tư thái uể oải lúc trước của cô ta, khiến cho ta nhất thời dừng lại lời nói, giật mình nhìn cô ta.

"Vĩnh viễn cũng đừng nói ra lời xúi giục thiếu gia độc lập, nhất là ở trong nhà của thiếu gia, nếu không, ngươi sẽ phải cầu nguyện lão gia sẽ nhân từ mà ban cho ngươi một cái chết sung sướng đi!"

Lúc này, sắc trời tối dần, Melody từ dưới bóng râm đi ra, đứng ở trong ánh chiều tà, thoạt nhìn giống như nhà tiên tri tỏa ra ánh sáng, đang hạ xuống lời tiên đoán không thể thay đổi.

"Charles Endless, ngươi đừng cho rằng vampire đời thứ năm có thể thay đổi cái gì, sự thâm sâu rộng lớn của cái thế giới này, không phải loại vampire xuất thân từ gia tộc vampire như ngươi có thể hiểu rõ! Bây giờ, là thiếu gia đang che chở ngươi, nhưng cho dù có thiếu gia, lão gia cũng thừa biện pháp có thể chỉnh chết ngươi, đến lúc đó, thiếu gia có lẽ sẽ vì ngươi nhỏ vài giọt nước mắt, nhưng cậu ta vĩnh viễn cũng sẽ không vì thế mà trở mặt với lão gia."

Ta nhìn Melody, trong lòng đột nhiên dâng lên một cái ý nghĩ hoang đường, nhưng, rồi lại cảm thấy hết sức có khả năng.

"Là lão gia bảo cô đến cảnh cáo tôi?"

Thân thể của Melody run lên, oán hận trừng mắt nhìn ta, giọng điệu lạnh như băng nói: "Ngươi cho rằng lão gia sẽ nhận biết ta sao?"

Ngay cả vampire đời thứ tám cũng không thể tiếp xúc đến lão gia? Ta có chút kinh hãi, rốt cuộc là thân phận dạng gì...

Bang bang!

Đi theo hai tiếng vang rất nhẹ, bên chân ta lóe lên hai tia lửa, sửng sốt, ta cúi đầu hướng về bên chân vừa nhìn, trên nền đất có hai cái lỗ nhỏ, còn bốc lên hai làn khói nhẹ.

Ta có chút nghi hoặc, đây là...

"Ngẩn ngơ cái gì hả!"

Melody la to, sau đó lấy tốc độ phi nhân của vampire phóng tới, sau khi một phát đẩy ta ra, tay cô ta dừng ở bên hông chụp một cái, giữa ngón tay cũng bốc ra hai làn khói, cô ta xòe bàn tay, hai viên đạn từ trong rơi xuống, rớt ở trên mặt đất, còn phát ra hai tiếng leng keng.

Đúng là tiếng súng!

Lúc này, tiếng súng nổ lớn, không còn là hai súng khách khí lúc trước, mà là một chuỗi tiếng súng vang lên không ngừng, ta và Melody đồng thời lách ra, thi triển tốc độ phi nhân, khiến cho thân ảnh biến thành một bóng đen, dựa vào cái này né tránh mưa đạn.

"Bọn họ tại sao công kích chúng ta... Đám người Tencha tại sao muốn công kích chúng ta?"

Ta ngoài né tránh, cũng nhìn thấy rõ chỗ đạn phát ra, là tầng thượng của cao ốc bên cạnh, cũng chính là chỗ của đám người Tencha, ta thậm chí cảm thấy mình thoáng thấy tầm mắt của Tencha.

Nhưng Melody còn chưa kịp trả lời, đám người Tencha lại nổ súng rồi, công kích so với lần trước còn muốn mãnh liệt hơn, không chỉ là đạn, còn sử dụng cả vũ khí năng lượng, đây khiến cho hai người chúng ta càng thêm nghiêm túc né tránh, đạn có lẽ chỉ sẽ khiến cho chúng ta đau nhói một chút, nhưng tia sáng năng lượng thế nhưng đã có thể cắt đứt da của chúng ta rồi.

Mặc dù lượng máu mất đi do tia sáng năng lượng gây ra không lớn, nhưng cho dù lượng máu mất đi nhỏ bé, cũng tuyệt đối là chuyện mỗi một vampire sẽ tận lực phòng tránh, bởi vì máu là nguồn sức mạnh của chúng ta.

Ở trong vùng mưa bom bão đạn này, ta và Melody có cùng chí hướng trốn đến phía sau vật chắn, cũng chính là phía sau cửa xuống lầu, ta vừa lánh vào, cô ta liền túm lấy cổ áo ta, vội vàng la: "Trên người ngươi có mang vật gì của lão gia cho ngươi sao?"

Ta suy nghĩ một chút, lấy ra điện thoại trong người, hỏi: "Đây là điện thoại thiếu gia chuyển giao cho tôi, nhưng nghe nói của của Kyle tiên sinh cho, không phải của lão gia..."

"Kyle là tay phải của lão gia, đồ hắn cho chẳng khác nào là của lão gia cho, ngươi cho rằng lấy tính cách của lão gia, bên trong thứ này sẽ không có máy nghe trộm sao?" Melody trừng ta tức giận la: "Bây giờ lập tức gọi điện thoại cho thiếu gia, mau!"

Ở dưới loại tình huống này, ta lập tức làm theo lời Melody, nhưng, trong điện thoại truyền đến âm thanh công thức hóa, không ngừng lặp lại nói "Điện thoại của ngài hiện tại không thể gọi điện".

Ta ấn xuống nút ngừng, nói với Melody: "Không thể gọi điện."

Nghe vậy, cô ta cau mày, nhưng thoạt nhìn cũng không làm sao bất ngờ, chỉ là lại hỏi: "Thiếu gia bây giờ ở đâu?"

Ta liếc nhìn sắc trời, trả lời: "Hẳn là về đến nhà rồi."

"Đi!" Melody vọt đến bên cạnh ta, túm lấy tay của ta, nôn nóng nói: "Đi tìm thiếu gia, cậu ta là người duy nhất có khả năng cứu chúng ta."

Ta vẫn chưa kịp trả lời, liền nghe thấy một tiếng nổ, quay đầu vừa nhìn, cánh cửa sắt vốn nên ở bên cạnh chúng ta giờ đang bay ở giữa không trung, sau đó rơi ra khỏi tầng thượng, tiếp đến liền rớt xuống dưới, rời khỏi phạm vi tầm mắt của ta... Hi vọng dưới lầu không có người đi đường.

Lúc này, tiếng súng đột nhiên ngừng lại, nhưng trực giác ta cho rằng đây có lẽ không phải chuyện gì tốt, vừa mới nghĩ như vậy xong, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân nặng nề, nghe lên hẳn không chỉ một người, nhưng lại vô cùng đều nhịp, ta dè dặt ló đầu ra, Melody đi theo ghé ở trên vai ta rình.

Một chi đội ngũ vũ trang hạng nặng từ cửa đi lên, mọi người đều mặc trang phục thống nhất, quân phục toàn màu đen, ngực và chỗ hiểm phía dưới đều được kim loại phiến bao bọc, trên tay bọn họ cầm chính là súng dài, bên hông đeo hai thanh đoản đao, lưng vác súng pháo thật lớn, đặc biệt nhất chính là, bọn họ đều mang một tấm mặt nạ màu vàng.

Chỗ trán của mặt nạ, là một ký hiệu có thể thấy ở khắp nơi... Huy hiệu của liên minh Thái Dương.

Tiếng hô hấp của Melody trở nên nặng nề, cô gần như tuyệt vọng nỉ non: "Đội tài quyết..."

Đội tài quyết? Là đội tài quyết mà trong miệng Tencha nói, khi nhiệm vụ liều chết bảo vệ thất bại, sẽ đến hành quyết bọn họ? Ta suy nghĩ đến đây, Melody đột nhiên dùng sức nhéo vai ta, hung tợn hỏi: "Charles Endless, ngươi có phải từng làm qua chuyện gì gây nguy hiểm cho thiếu gia không?"

Ta sửng sốt, lúc trước, sự kiện Burt tiên sinh muốn bắt thiếu gia để uy hiếp ta thực sự quá sâu sắc rồi, lập tức liền nảy lên trong lòng, ta thốt ra: "Từng có người muốn bắt thiếu gia để uy hiếp tôi, nhưng mà, bọn chúng đã mất dấu thiếu gia, cho nên không có thành công."

"Chẳng trách lão gia làm được đoạn tuyệt như thế!"

Trên mặt của Melody lộ ra thần sắc tuyệt vọng, rên rỉ: "Đầu tiên là thiếu chút nữa khiến cho thiếu gia biến thành con tin, về sau lại nói lời xúi giục thiếu gia độc lập, lão gia không giết ngươi cũng lạ, sớm biết chuyện đã đến mức này rồi, ta còn lâu mới tới chết cùng ngươi!"

Nghe vậy, ta chỉ có cười khổ nói: "Cô đi trước đi, tôi trước ngăn cản bọn họ, cô nhảy xuống lầu đi tìm thiếu gia đi."

"Ngươi cho rằng lão gia sẽ không liệu đến vampire có thể nhảy xuống lầu sao?"

Melody lạnh lùng nói xong, giống như là để nghiệm chứng lời cô ta nói, chung quanh của tầng thượng truyền đến tiếng vang, sau đó liên tiếp mà nhảy lên những người mặt nạ giống nhau, sau đó cứ thế đứng thẳng bất động ở mép tầng thượng, vừa vặn hình thành một cái lưới bao vây.

Nhưng, đây hình như còn chưa đủ nghiệm chứng lời của Melody, không trung còn truyền đến tiếng ồn rất lớn của cánh quạt trực thăng, ta ngẩng đầu nhìn một vòng bầu trời, tổng cộng là ba chiếc trực thăng, hơn nữa còn là trực thăng vũ trang, mỗi một chiếc đều trang bị hai quả tên lửa.

"Charles Endless."

Melody hít sâu một hơi, mang theo mong đợi thắm thiết hỏi ta: "Nếu như thiếu gia phát hiện ngươi mất tích, có chạy lên tầng thượng để xem thử không?"

Mặc dù ta cũng mong đợi như thế, nhưng lại không thể không dập tắt chút hi vọng này: "Thiếu gia có lẽ sẽ cho rằng tôi là ra ngoài kiếm ăn, mà không phải mất tích, chưa chắc sẽ vội vã tìm tôi."

Ta vừa nói hết, Melody lập tức mặt suy sụp xuống, đôi mắt vốn tà mị giờ đây tràn ngập oán giận, phối hợp với sắc mặt trắng bệch, nhất thời từ đóa hoa kiều diễm biến thành người đẹp bệnh hoạn yếu ớt.

Nhìn bộ dạng có thể chết héo bất cứ lúc nào của cô ta, ta chỉ có thở dài, đề nghị: "Xin lỗi, làm liên lụy đến cô, tôi sẽ tận mọi khả năng ngăn cản tất cả công kích, trong lúc này, cô nghĩ biện pháp chạy đến trong nhà, thiếu gia hẳn là về nhà rồi."

Melody không có trả lời, mà là đột nhiên cả người rúc vào trong lòng ta, tiếp theo kéo lấy vai của ta, ngẩng đầu lên, cứ như thế đem đôi môi đỏ mọng của mình ấn ở bên miệng của ta, sau đó, cô ta kiều mị cười, lấy ra khăn tay chùi khóe miệng của ta, vừa nói: "Cám ơn, ngươi đúng là một đàn ông tốt, còn rất thích hợp dấu soi môi màu đỏ đấy!"

Ta lần nữa cười khổ, một tiếng súng vang lên, ta nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, sau đó vung tay một cái, chụp lấy viên đạn.

Một cơn đau nhức từ lòng bàn tay ta truyền đến, ta mở bàn tay vừa nhìn, viên đạn đã cắt đứt bàn tay của ta, căn cứ vào đau nhức của bàn tay, không chút nghi ngờ, viên đạn này có chứa bạc.

Lại căn cứ vào tâm đắc của ta nhiều ngày qua bởi vì nhu cầu của thiếu gia mà nghiên cứu súng pháo đạn được, viên đạn này dài đến 7 cm, rõ ràng là đạn xuyên giáp, đạn xuyên giáp vốn là dùng để đột phá áo giáp nhẹ, thông thường sẽ bọc một lớp đồng ở bên ngoài đạn, để giảm thấp tổn hại của viên đạn quá cứng rắn đối với nòng súng, nhưng hiện giờ, bao quanh viên đạn này lại không phải đồng, mà là "bạc".

Đạn xuyên giáp vốn không thích hợp dùng ở trên thân động vật, bởi vì loại đạn này chỉ có tính xuyên thấu cao, không thể gây ra chảy máu nhiều, chẳng qua nói trở về, tính xuyên thấu của nó đích xác rất thích hợp dùng để đâm thương vampire, sau đó đem "bạc" bao bên ngoài đưa vào trong thân thể vampire...

"Ngươi đang ngẩn ngơ cái gì vậy hả?"

Melody tức giận la to, sau đó dồn sức đẩy ta ra, vài viên đạn xuyên giáp liền xuyên qua chỗ ta vừa mới đứng, lúc này mới đột nhiên tỉnh táo lại, bây giờ thế nhưng không phải lúc nghiên cứu đạn! Ta vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, gần đây xem quá nhiều sách liên quan tới vũ khí, cho nên..."

"Phía sau!"

Melody vừa hô, ta lập tức biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện ở bên cạnh cô ta, hai tay ở trước ngực vung một hồi, gạt ra tất cả viên đạn, cho dù là đạn xuyên giáp, nhưng khi ta có tâm lý chuẩn bị, vẫn có thể ngăn cản nó.

Melody lại dùng đôi mắt đẹp của mình lườm ta một cái, mất hứng nói: "Ta thu hồi lời nói vừa rồi, ngươi không phải đàn ông tốt, là đàn ông ngu xuẩn! Ngươi biết né chẳng lẽ ta lại không biết né sao? Gắng gượng đỡ loại thứ này làm chi, còn có, bọn họ sợ rằng sắp đến thật rồi, đừng ngây ra nữa."

"Đến thật?"

Ta nhìn những người mặt nạ bốn phía, lúc này mới để ý thấy, bọn họ nhân số đông đảo như thế, khoảng có ba mươi mấy người, nếu đồng thời nổ súng, có thể đủ tạo thành mưa bom bão đạn, sợ rằng cho dù là ta cũng đỡ không nổi, chỉ có thể bị buộc phải né tránh khắp nơi mà thôi, nhưng là, số người vừa rồi nổ súng tối đa cũng chỉ có ba, bốn người.

Melody hừ lạnh một tiếng, nói: "Bọn họ đang làm nóng người, đầu tiên tính toán hình thức hành động của chúng ta, sau đó mới là thật sự công kích."

Tính toán hình thức hành động của chúng ta? Ta hết sức nghi hoặc, những người này nếu có thể dùng mắt nắm bắt được hành động của ta, ở trong loài người, sợ rằng đều là cao thủ rồi, làm sao có thể trong thời gian ngắn như thế, ngay tại chỗ tính toán ra hình thức hành động đây?

Đại khái là biểu tình của ta quá không dám tin rồi đi, Melody lớn tiếng nói với ta: "Đừng coi những người này như loài người, bọn họ thế nhưng so với chúng ta càng không giống loài người."

Loài người lại so với chúng ta hai cái vampire này càng không giống loài người?

Không đợi ta ngẫm nghĩ, đối phương vừa lại nổ súng, lần này không còn là số người lác đác nổ súng mà thôi, mà là hơn ba mươi người toàn thể đều nổ súng, ta triển khai né tránh, nhưng trong lòng lại không nhịn được nổi lên cảm giác kỳ quái, trận súng này không khỏi cũng quá đều nhịp rồi đi? Như thể có người đang đếm nhịp để cho những người này chiếu theo nhịp nổ súng.

Ta chiếu theo phương thức né tránh trước đây, lại đột nhiên phát hiện nòng súng của đối phương đã nhắm ngay hướng đi của ta, nhưng ở dưới tốc độ nhanh như thế, căn bản không thể kịp thay đổi hướng đi... Không! Căn bản không có cái gọi là "hướng đi", ta có thể cảm giác được, mỗi một phương hướng đều có đạn đã hoặc sắp bắn tới, phong tỏa mọi đường đi của ta, căn bản là tránh cũng không được.

"Đồ đần! Mau dùng "huyết năng" cản!"

Tiếng của Melody truyền vào trong tai ta, ta sửng sốt, thật sự cần có cái này?Nhưng lập tức, trên chân của ta đau nhói, cúi đầu nhìn, trên đùi cắm theo hai viên đạn, viên đạn dài như ngón tay chỉ còn lại một khúc ở bên ngoài, ta không còn suy nghĩ gì khác nữa, lập tức điều động máu trong cơ thể, hơi máu từ lỗ chân lông toàn thân ta phát ra.

Quanh người bao phủ vùng lớn hơi máu màu đỏ, đạn bắn ở trên vùng hơi máu này, phát ra tiếng vật thể rớt vào trong nước, cho dù là đạn xuyên giáp, cũng chỉ có thể sau khi đột tiến mười cm liền vô lực rơi xuống mặt đất.

Ta quay đầu vừa nhìn, quanh người Melody cũng là một vùng đỏ máu, cô ta xem ra hoàn toàn không có bị thương, rõ ràng so với ta đã sớm sử dụng "huyết năng".

Huyết năng, kỳ thật cũng chỉ là máu vampire phóng thích ra ngoài cơ thể mà thôi.

Công dụng máu của vampire khác xa với loài người, không phải dùng để vận chuyển khí oxy vân vân, máu của vampire so với của loài người sánh đặc hơn nhiều, chúng ta có thể tùy thích thao túng máu của mình, công năng của máu nói tóm lại, chính là dùng để điều khiển thân thể, nếu phóng thích nó ra ngoài cơ thể, cũng có thể dùng để công kích hoặc ngăn cản.

Nhưng, nói chung, nếu không tới mức độ vật lộn với tính mạng, vampire rất ít phóng thích máu ra, bởi vì phóng thích máu ra ngoài cơ thể, hoặc ít hoặc nhiếu đều sẽ tạo thành tổn thất. Đối với vampire mà nói, tổn thất máu so với thân thể bị thương càng nghiêm trọng hơn, hơn nữa càng khó để bù dắp.

Melody liếc ta một cái, giọng mang vui mừng nói: "Màu sắc của huyết năng này thật đẹp, không hổ là vampire đời thứ năm, xem ra chúng ta không cần chết nữa, ngươi còn không mau dùng huyết năng phản kích lại!"

Ta hít sâu một hơi, lộ ra thần sắc có lỗi với cô ta, giải thích: "Xin lỗi, tôi không thiện trường chiến đấu, nhất là vận dụng huyết năng, phòng ngự thì có thể, nhưng công kích thì quá miễn cưỡng rồi."

Melody lộ ra thần sắc hết sức vi diệu, cứng đờ, khó có thể tin, trợn trừng, tuyệt vọng... Mặc dù phức tạp, lại đều biểu hiện được vô cùng nhuần nhuyễn, khiến cho ta triệt để cảm nhận được cô ta giờ đây có bao nhiêu oán hận ta, nếu như có thể, đối tượng cô ta bây giờ muốn công kích phần lớn là ta, mà không phải những người mặt nạ kia.

Ta thực sự cảm thấy phi thường có lỗi, nhưng cũng bó tay không biết làm gì, phụ thân đại nhân từ nhỏ dạy dỗ ta mặc dù là một quản gia học rộng biết nhiều, gần như không gì làm khó được, nhưng ông ấy dù sao vẫn là một loài người, ở phương diện "huyết năng" này, ông ấy cũng thật sự bất lực.

"Có thể đủ phòng ngự chứ?"

Melody chỉ lên trên trời, lạnh lùng nói: "Vậy thì, những tên lửa đó thì giao cho ngươi rồi!"

Tên lửa sao... Ta ngẩng đầu nhìn hướng đầu đạn khổng lồ phía dưới trực thăng vũ trang, sau đó sâu sắc kiến nghị với Melody: "Không bằng, chúng ta phá vòng vây, sau đó nhảy xuống lầu đi?"

Melody không có trả lời ta, bởi vì cô ta không cần trả lời ta, những người mặt nạ xung quanh vừa thấy đạn không thể đột phá huyết năng, lần lượt bỏ đạn xuống, sau đó rút ra hai thanh đao bên hông, ta bây giờ mới phát hiện, trong hai thanh đao đó, một thanh là vũ khí năng lượng, thanh khác thì là vũ khí bình thường, có lẽ còn nạm bạc lên.

Sắc mặt của Melody hết sức khó coi, nhưng cô ta vẫn cố gắng lên tiếng cảnh cáo: "Những lưỡi đao của đao bạc đó là kim cương, ngươi tốt nhất đừng tưởng rằng da của mình cứng hơn kim cương."

"Bọn họ có nhanh hơn so với tôi không?" Ta đã không dám xác nhận điểm này, dù cho tốc độ là điểm ta luôn luôn tự hào.

"Đương nhiên không có." Melody ngắn gọn trả lời: "Chẳng qua, bọn họ nhất định so với ngươi càng không sợ chết."

So với vampire được công nhận khó mà giết chết càng không sợ chết? Cộng thêm ưu thế số người, sợ rằng ta và Melody muốn đột phá vòng vây thật sự là một chuyện phi thường khó khăn.

Chẳng qua cho dù như thế, ta cũng sẽ không đợi ở chỗ này, chờ tên lửa đem ta nổ thành mảnh vụn.

Ta đem huyết năng quanh người thu hồi lại, sau đó hóa nó thành thứ chiến đấu cần thiết, hai thanh tây dương kiếm cộng với hộ giáp toàn thân... Lần nữa cảm tạ hứng thú lạ lùng của thiếu gia, khiến cho ta gần đây nghiên cứu không ít vũ khí cộng với trang giáp, cho nên tốc độ đem huyết năng hóa thành những thứ này so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều.

Đây khiến cho ta cuối cùng cũng kịp ngăn cản công kích đến từ bốn phương tám hướng, tây dương kiếm màu đỏ trên tay vung múa rất nhanh, lại vẫn không thoát khỏi mấy cái động tác đơn giản, ngăn đẩy, đem công kích của đối phương văng ra, hoặc là gõ kiếm, trực tiếp đánh rớt vũ khí của đối thủ, sau đó, sau khi ngăn cản công kích của kẻ địch, chuẩn xác mà đâm trúng chỗ hiểm của đối phương.

Với mấy cái động tác đơn giản như thế, nhưng phối hợp với tây dương kiếm do huyết năng hóa thành, có thể dài ngắn, cộng với tốc độ và năng lực phản ứng của bản thân vampire, lại không gì cản nổi... Ít nhất ta đến bây giờ vẫn chưa từng gặp qua đối thủ, nhưng cũng không thể không thừa nhận, số lần chiến đấu của ta cũng không nhiều lắm.

Melody kinh ngạc hô: "Ngươi chẳng phải không thiện trường chiến đấu sao? Vậy ngươi hiện tại rốt cuộc đang làm cái gì?"

Ta vừa vung múa hai thanh tây dương kiếm do huyết năng hóa thành, vừa trả lời cô ta: "Tôi không thiện trường chiến đấu, nhưng thân là một quản gia, tất phải hiểu rõ đầy đủ mọi tiêu khiển giải trí của xã hội thượng lưu, cho nên tôi từng học qua tây dương kiếm, vật lộn tự do, Thái quyền, nhu đạo..."

"... Cho nên, ngươi cho rằng ngoài mặt cái đống đó không phải chiến đấu thì là cái gì?"

Giọng của Melody nghe lên hình như dị thường kích động, ta không nhịn được liếc cô ta một cái, đúng lúc nhìn thấy cô ta vừa đem đầu của người mặt nạ vặt xuống, vừa gào lên nói với ta: "Chẳng lẽ là trò chơi trong nhà sao!"

"Đó là..."

Song huyết kiếm giao xoa vung lên, đem cổ họng của một người mặt nạ mở ra chữ X, sau đó ta xoay người, từ phía trên vai Melody đâm qua, trúng ngay tim của một người mặt nạ, sau đó thuận đường trả lời cô ta: "Hoạt động giải trí của chủ nhân."

Hiển nhiên, Melody không thích giải thích của ta, cô trả lời ta: "Chờ ta vặt xong đầu của những người này, tiếp theo là đến lượt ngươi!"

"Sợ rằng có chút khó khăn, trừ phi cô bị tên lửa nổ qua, còn có sức vặt đầu tôi."

Ta cười khổ mà nhìn trực thăng bay gần tầng thượng, tên lửa phía dưới đang chầm chậm chuyển xuống, ta không mang kỳ vọng hỏi Melody: "Bọn họ sẽ có lo ngại cho đồng bạn của mình còn ở đây không?"

"Chết ngươi đi, những tên điên này ngay cả chính mình cũng sẽ không lo!"

Melody ngẩng đầu lên, rõ ràng cũng nhìn thấy những tên lửa kia, cô ta cắn răng một cái gào lên: "Lao ra đi! Những người này có công kích làm sao, chung quy cũng sẽ không đau bằng tên lửa."

Ta đồng ý, nhất là số lượng tên lửa là sáu quả.

Xoay người, ta đâm ngã người mặt nạ phía trước, sau đó nghiêng người đối với Melody hô câu "bên này", hai đường đao khổng lồ do huyết năng hóa thành từ trước mặt ta cự ly không tới mười cm bay qua, sau đó bổ văng mấy người măt nạ, nhất thời mở ra một con đường.

Melody từ trước mắt ta chạy qua, bỏ lại một câu: "Nếu như không chết, ngươi nên học làm sao vận dụng huyết năng cho tốt, đời thứ năm."

Ta cười khổ, vội vàng theo phía sau cô ta.

Nhưng, trên đường chạy trốn, những người mặt nạ hung hãn không sợ chết chung quanh vậy mà đều không có ngăn cản chúng ta, ta cảm giác kỳ quái, quay đầu vừa nhìn, lại nhìn thấy phía sau có mấy tên người mặt nạ đang giơ súng pháo, sau đó bắn ra... Đó lại không phải đạn pháo, nhưng là một tấm lưới giương rộng.

"Melody!"

Ta vội vàng vọt lên, xô cô ta ra, tiếp đến, sau khi cái lưới liên tiếp phủ lên, lực chấn động lớn đến xô ta ngã ở trên đất, vật dạng đinh xung quanh lưới vững vàng mà ghim vào trong mặt sàn, chất liệu của cái lưới này là kim loại, phía trên còn có gai, ta vừa vùng vẫy, những cái gai đó liền toàn bộ đâm vào da của ta, mang đến cơn đau đớn mãnh liệt... Lại là "bạc", trên cái lưới này, trên gai khắp nơi đều là "bạc"!

"Charles!"

Melody chạy hai bước, quay đầu lại do dự nhìn ta.

"Đi mau!" Ta khó khăn ngẩng đầu lên, la to với cô ta: "Mau đi tìm thiếu gia, chỉ có cậu ấy mới có thể cứu chúng ta, đây là của cô nói, không phải sao?"

Melody lại vẫn chần chờ.

Thấy thế, ta cứng rắn, nói ra lời tàn nhẫn: "Đi mau! Cái đời thứ tám như cô, thứ vampire bỏ đi, ở lại đây cũng vô ích! Còn không mau đi... mau cút!"

"Chết ngươi đi đồ đàn ông tệ hại! Ngay cả chửi người cũng không được!"

Melody dậm dậm chân, dùng huyết năng bức lui người mặt nạ, sau đó vọt tới bên cạnh ta, vừa lôi kéo cái lưới, bị bạc đâm thương đến nước mắt chảy ròng ròng, vừa la: "Ngươi mắng chẳng tàn nhẫn như thế, bảo ta làm sao đi hả? Đồ gã đàn ông tệ hại, đàn ông tốt tệ hại!"

Ta cách bởi lưới đẩy cô ta, vừa nói: "Melody, mau đi, tôi sẽ không chết, tôi là vampire đời thứ năm, cô biết tôi rất cường tráng, tôi..."

"Ta cũng biết thực lực của ngươi rất tệ hại!"

Melody rống giận lại: "Nào có vampire đời thứ năm nào lại bị mấy tấm lưới ghim ở đây! Đồ vampire ngu ngốc này, trong thân thể ngươi không phải chứa máu, mà là rơm rạ hả? Lại có thể so với ta đời tám này còn không bằng, cái tên khốn kiếp này..."

Cô ta vừa mắng, vừa ra sức kéo cái lưới, cái lưới bên ngoài cùng thật sự bị cô ta kéo ra khe hở, nhưng là... không kịp nữa rồi!

Mắt thấy tên lửa đã rời khỏi thân máy bay, ta bất chấp cái lưới trên người sẽ đâm thương chính mình và cũng đâm thương Melody, lập tức dùng sức nhào lên cô ta, đem cô ta chặt chẽ che chở ở dưới thân, sau đó đem máu của toàn thân đều bức ra, ở phía sau bày ra tường máu dày đặc... nhưng cho dù như thế, ta có thể ngăn cản sáu quả tên lửa sao?

Lúc này, ta nghe thấy tiếng vang đặc thù của một chuỗi tên lửa thoát khỏi thân máy bay, không nhịn được càng thêm ôm chặt Melody, cô ta đang run rẩy, mà ta cũng vậy.

"Dừng tay!"

Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng rống to, ta sửng sốt, quay đầu vừa nhìn, chỉ nhìn thấy... Một đôi cánh khổng lồ.

Nổ tung!

Tia chớp đoạt đi tầm mắt của ta, ầm ầm nổ lên gần như chấn động vỡ thính lực của ta, cuồng phong ập tới, thật không biết nên nói may hay là không may, cái lưới bao phủ ta ghim hết sức vững chắc, ta càng thêm ôm chặt Melody, thứ nhất là để tránh cho cô ta bị gió bão thổi đi, thứ hai lại cũng là muốn tiết ra nỗi sợ hãi của mình.

__________________________

Melody: 乐音 [yuèyīn] nhạc âm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro