2 - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyền thuyết anh hùng chương thứ tư: dưới kêu khóc, anh hùng bị căm hận

... Lúc làm anh hùng, bảo Charles đến hỗ trợ em?

Không được! Tuyệt đối không được!

Em đã làm ước định với anh ta.

Charles là quản gia của em, không phụ trách chiến đấu!

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Ta tìm thẳng đến buổi sáng bốn giờ hơn mới về nhà, vốn cho rằng thiếu gia hẳn là vẫn chưa ra ngoài, bởi vì thiếu gia vĩnh viễn đều ở đúng năm giờ bước ra khỏi cửa, nhưng bây giờ mới bốn giờ bốn mươi phút, trong nhà lại đã không còn người nào.

Đối với điều này, ta thực sự có chút kinh ngạc, cuộc sống quy luật của thiếu gia rất hiếm khi bị phá vỡ. Chẳng qua, cũng có khả năng là đột nhiên có sự kiện phát sinh, cho nên cậu ấy mới đi rồi.

Ta đi đến phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Lúc sáu giờ năm mươi, khi Tencha tiên sinh, tiểu Yu và May xuống chờ đợi bữa sáng, liền đánh tan suy đoán hồi nãy của ta.

"Sự kiện?" May lắc lắc đầu nói: "Thiếu gia tối hôm qua đã không dùng giám sát nữa, cậu ấy không muốn ra ngoài."

Ta có chút kinh ngạc. Có lẽ là nhìn thấy thần sắc của ta, tiểu Yu nhún vai nói: "Đừng căng thẳng, quản gia. Đây cũng không có gì phải kỳ lạ, thiếu gia cũng không phải mỗi lần xảy ra chuyện đều sẽ đi cứu viện."

Tencha mỉm cười một cái nói: "Sự kiện của Tà Dương thị quá nhiều rồi, thiếu gia không thể mỗi lần xảy ra chuyện liền đi cứu viện. Bình thường mà nói, sự kiện đánh nhau thông thường cho dù ầm ĩ đến đánh chết người, thiếu gia cũng sẽ không đi cứu viện."

"Quản gia, chẳng lẽ anh không nghe nói qua sao?" Tiểu Yu đột nhiên hứng trí bừng bừng la lớn.

Ta đương nhiên không biết cậu ta chỉ rốt cuộc là chuyện gì, cũng liền lắc đầu.

Cậu ta lập tức cười he he, sau đó như xướng vè nói: "Làm người xấu ở Tà Dương thị thế nhưng phải biết quy củ, đến nhà Cô Điệp ngàn vạn lần đừng bắt nạt phụ nữ; ở trong phạm vi thế lực của Long An phải yêu quý động vật; đi đến tầm mắt của Sơ Phong, ngàn vạn lần đừng mua bán thuốc phiện và đòi nợ bạo lực; nếu là bước lên địa bàn của Huyền Nhật, già yếu phụ nữ trẻ em đều không thể ra tay."

Già yếu phụ nữ trẻ em... Tối hôm qua, đôi mẹ con đó hoàn toàn ở trong phạm vị già yếu phụ nữ trẻ em.

Tencha càng chỉ đạo sâu thêm: "Quy củ này chỉ là nói rõ đối tượng anh hùng đặc biệt thích cứu viện, nếu như xảy ra vụ như cướp ngân hàng gì đó, anh hùng vẫn là sẽ đi cứu viện."

May đột nhiên mở miệng nói: "Thiếu gia có lẽ là rất buồn đi! Không cứu được đôi mẹ con đó... đối tượng cậu ấy chưa bao giờ bỏ cứu viện, chính là người mẹ mang theo đứa con nhỏ."

Thì ra là thế. Bởi vì thiếu gia rất buồn lòng, cho nên tối qua mới không muốn đi cứu viện nữa, hơn nữa, buổi sáng còn ra ngoài sớm sao? Ta gật đầu, dò hỏi ba người: "Tối qua, trên tầng thượng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây?"

Tiểu Yu nhún vai nói: "Máy theo dõi trên tầng thượng bị kẻ xấu trước đó phá hỏng rồi, chúng tôi chỉ có tể nhìn từ máy theo dõi của cao ốc khác, biết cũng không nhiều hơn anh."

"Đó đều không phải trọng điểm, quản gia!" Tiểu Yu đột nhiên sắc mặt nghiêm túc lên, khiến cho ta cũng theo đó trở nên nghiêm lại...

"Trọng điểm là, anh rốt cuộc nấu bữa sáng xong chưa?"

Thì ra là bữa sáng. Ta vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Cái nên chuẩn bị đều chuẩn bị xong rồi, chờ sau khi thiếu gia trở về, nhân lúc cậu ấy tắm rửa, tôi mới bắt tay làm món nóng, tránh cho đồ ăn nguội mất."

Tiểu Yu "oh" một tiếng, sau đó liền như mọi khi, cả người trải ở trên salon vừa kêu đói, vừa chờ đợi bắt đầu ăn.

Ta liếc đồng hồ, hai phút nữa là bảy giờ rồi, vội vàng đi lấy khăn lông, sau đó ổn định vị trí ở bên cạnh cửa.

"Sáu giờ năm mươi chín... mười giây, chín giây... bảy giờ rồi!"

Tiểu Yu bật dậy, la lớn về phía cửa: "Thiếu gia, hoan nghênh trở về!"

Ta đứng ở cửa, hơi hơi khom người, trên tay giơ khăn lông cho thiếu gia lau mồ hôi, trên mặt còn mang mỉm cười quản gia hoàn mỹ, một câu "Hoan nghênh ngài trở về" đã ngậm ở trong miệng, chuẩn bị lên tiếng bất cứ lúc nào.

"..."

Mọi người nhìn cửa, nhưng cửa một chút dấu hiệu mở ra cũng không có, phòng khách một mảnh trầm tĩnh. Thời gian mỗi phút mỗi giây trải qua, ta vẫn đứng ở cửa, trên tay cầm khăn lông, tươi cười... có lẽ có chút cứng ngắc.

Tiếng của May truyền tới: "Bảy giờ mười phút rồi."

Cửa vẫn như cũ đóng chặt.

Lại trải qua một hồi, tiểu Yu cười khổ nói: "Bảy giờ hai mươi rồi, tôi đói quá..."

Ta thẳng người lại, phần lưng và phần mặt đều cảm giác có chút cứng ngắc, quay người nói với mọi người: "Tôi gọi điện thoại cho thiếu gia."

"Điện thoại của thiếu gia ở kia." Tencha tiên sinh ngắt lời ta, chỉ vào một cái điện thoại trên salon.

Ta có chút không biết nói gì. Xem ra, cũng chỉ có tiếp tục chờ đợi rồi.

"Xin lỗi, đến muộn rồi."

Ta sửng sốt, quay người qua, liền nhìn thấy thiếu gia từ cửa đi vào, cậu ấy toàn thân đều là mồ hôi, ngay cả tóc cũng tỏ ra có chút ẩm ướt. Ta chưa từng nhìn thấy thiếu gia có bộ dạng chảy nhiều mồ hôi như thế, mặc dù kinh ngạc, nhưng ta vẫn vội vàng đi lên, đưa khăn lông, nói: "Thiếu gia trước đi tắm rửa đi, quần áo thay đã để ở phòng tắm rồi."

"Được." Thiếu gia tiếp khăn lông, vừa lau chùi đầu tóc, vừa nói: "Charles, giúp ta chuẩn bị bữa sáng nhiều hơn một chút, ta rất đói."

Ta ngớ ra, vội vàng trả lời: "Được."

Thiếu gia đi qua phòng khách, còn chào hỏi với mọi người: "Chào buổi sáng, chú Tencha, tiểu Yu ca, còn có May ca."

Phải chuẩn bị bữa sáng nhiều hơn một chút... ta trước khi vội vàng vào phòng bếp, còn nghe thấy tiếng tiểu Yu lẩm bẩm: "Thiếu gia là đã đi đánh nhau với quái vật sao?"

Ta ở trong lòng cũng không khỏi âm thầm tán đồng.

Dưới tình huống thật sự không biết thiếu gia rốt cuộc đói đến mức độ nào, ta chỉ có thể nấu bữa sáng phần mười người, hơn nữa âm thầm kỳ vọng đây sẽ đủ lấp đầy bụng "rất đói" của thiếu gia.

Ta vừa mới đưa bữa sáng lên bàn, thiếu gia liền đi vào phòng khách, nhưng cậu ấy vậy mà không có mặc đồ ra ngoài, mà là mặc đồ trong nhà bình thường.

Ta có chút kinh ngạc dò hỏi: "Thiếu gia, ngài hôm nay không đi học sao?"

"Uh, hôm nay không đi học!" Thiếu gia trả lời dứt khoát xong, lại đối với mọi người nói câu "ăn cơm thôi", sau đó liền ngồi xuống cật lực ăn sáng.

Thấy vậy, mọi người cũng chỉ có cúi đầu cố gắng ăn sáng, mặc dù không có gì khác biệt so với mọi khi, nhưng, lại có thể cảm thấy ra bầu không khí có chút áp lực, ngay cả tiểu Yu luôn thích nói lung tung cũng không làm sao mở miệng, mọi người chỉ là cố gắng ăn phần bữa sáng của mình.

Lúc này, Tencha tiên sinh theo thói quen cầm lấy điều khiển TV, chuyển đến kênh tin tức buổi sáng.

Ta đầu tiên không để ý, nhưng lập tức nhớ tới... sự kiện tối qua nghiêm trọng như thế, chắc chắn sẽ lên tin tức buổi sáng!

Ta nhìn về hướng Tencha tiên sinh, đây mới phát hiện tiểu Yu và May cũng trừng mắt nhìn anh ta, sắc mặt người sau biến đổi, đang muốn ấn điều khiển, thiếu gia lại đột nhiên nói: "Đừng tắt!"

Tencha tiên sinh cũng chỉ có buông điều khiển. Thiếu gia ngừng ăn, chuyên tâm nhìn TV, những người khác cũng vậy.

Buổi tối hôm qua khoảng hơn mười giờ, xảy ra vụ án xã hội lớn kẻ xấu bắt đôi mẹ con uy hiếp.

Căn cứ vào điều tra phía cảnh sát, mục đích của kẻ xấu đó kỳ thực là để đánh lạc chú ý phía cảnh sát, dựa vào đó đánh cướp hai tiệm vàng ngoài phố...

Mặc dù có ba anh hùng và cảnh sát đều ở hiện trường cảnh giới, nhưng trên đường lại xuất hiện người không rõ ở hiện trường đánh nhau, trong lúc đánh nhau, đôi mẹ con bất hạnh rơi xuống cao ốc, hơn nữa xảy ra vụ nổ. Căn cứ vào dân chúng hiện trường mục kích, lúc đó anh hùng Huyền Nhật ở ngay trên tầng thượng...

Hiện tại sẽ chuyển đến giải thích của phía cảnh sát.

Màn hình tivi vừa chuyển, từ người phát thanh biến thành một người đàn ông mặc trang phục cảnh sát, đứng ở trên bục cắm đầy microphone, mặc dù anh ta râu ria đầy mặt, nhưng ta nghĩ, anh ta hẳn là chỉ có hơn hai mươi tuổi, thần sắc và ngữ khí nói chuyện cũng quả thật kích động giống như người hơn hai mươi tuổi.

Anh ta quắc mắt, thần sắc kích động gào lên: "... Huyền Nhật, cho dù ngươi là anh hùng hay thứ gì, đây chính là kết quả của việc không có trải qua ước định và phán đoán đã hành động, nếu như không phải ngươi làm loạn, đôi mẹ con đó vốn có thể không phải chết! Nghe thấy chưa? Ngươi đã hại chết bọn họ!"

Nghe thấy lời khắc nghiệt như thế của cảnh sát kia, ta gần như muốn hít mạnh một hơi rồi, tiếp đến dùng đuôi mắt nhìn những người khác, sắc mặt của mọi người cũng đều thay đổi, lông mày của bọn họ nhíu chặt, chẳng qua lại cố sức cúi đầu ăn đồ ăn, không nhìn về phía thiếu gia.

Nghĩ đến, mọi người có lẽ là sợ thiếu gia xấu hổ, cho nên mới không nhìn cậu ấy, nhưng ta trái lại không có loại băn khoăn đó, chức trách của quản gia luôn luôn đều là nhìn chủ, giờ phút này cũng không ngoại lệ.

Thiếu gia đờ ra một chút, sau đó quay đầu nói với ta: "Charles, dùng điện thoại của ngươi giúp ta gọi số của Kyle ca."

"Vâng." Ta lập tức làm theo, sau đó đưa điện thoại cho thiếu gia. Nhưng trong lòng lại có chút bất an, thiếu gia hẳn sẽ không là muốn vận dụng lực lượng của lão gia đi trừng phạt tên cảnh sát kia chứ?

Thiếu gia tiếp điện thoại, nói: "Kyle ca hả? Em là a Dạ. Anh nói với ca ca, đừng ra tay với cảnh sát trên tivi kia, cũng đừng ra tay với bất cứ truyền thông nào nói xấu Huyền Nhật, cũng đừng... Hmm! Tóm lại, nói với ca ca em không để ý, kêu anh ấy đừng bởi vì thế này mà giết người khắp nơi!"

... Giết người khắp nơi?

Bao gồm cả ta, mọi người lúc này đều đã trừng lớn mắt nhìn thiếu gia, sớm đã không còn vấn đề xấu hổ hay không xấu hổ gì rồi.

Tiếp đến, thiếu gia an tĩnh nghe điện thoại, nhưng khoảng mười mấy giây sau, cậu ấy đột nhiên kích động đứng lên, gào lên với điện thoại: "Báo thù mà không giết người cũng không được! Tóm lại, dù sao cũng đừng để ca ca bởi vì em mà ra tay giáo huấn bất cứ người nào! Nói cho anh ấy, anh ấy nếu như dám làm, vậy, vậy... vậy sau này cho dù là ngày nghỉ, em cũng sẽ không về đi gặp anh ấy nữa!"

Thì ra, chuyện "ngày nghỉ về gặp ca ca" đơn giản như thế cũng có thể cứu vớt mạng người sao? Ta thở dài, đây thế nhưng so với làm anh hùng đơn giản hơn nhiều.

Sau khi gào xong, thiếu gia liền an tĩnh nghe điện thoại, qua khoảng mấy phút sau, cậu ấy dùng ngữ khí kiên trì một mực bác bỏ nói: "Không được! Lúc em nghỉ hè cũng sẽ không về ở. Em đã nói rồi, trước khi học xong đại học, đều sẽ ở bên ngoài... nhàm chán? Không có đâu! Có Charles, có Melody, còn có nhóm người chú Tencha cùng với em, hơn nữa em đã quyết định nghỉ hè muốn đi làm thêm kiếm tiền rồi."

Làm thêm kiếm tiền? Bao gồm ta, sắc mặt mọi người đều là một mảnh ngạc nhiên.

Mặc dù không nhìn thấy thần sắc của Kyle tiên sinh, chẳng qua ta nghĩ anh ta nhất định cũng hết sức nghi hoặc, anh ta có lẽ là đã hỏi kiểu như "tại sao", cho nên thiếu gia dùng giọng điệu như chuyện đương nhiên trả lời: "Bởi vì em đã hỏi bạn học nghỉ hè muốn làm cái gì, bọn họ đều nói muốn đi làm thêm kiếm tiền, cho nên em cũng muốn đi làm thêm kiếm tiền. Hmm, không cần giúp em tìm công việc, em sẽ tự mình đi tìm... Được rồi! Em đói bụng rồi! Muốn ăn bữa sáng đây. Tóm lại, Kyle ca anh kêu ca ca phải ngoan một chút, cái gì cũng đừng làm, buổi tối em sẽ gọi điện thoại cho anh ấy."

Thiếu gia cúp điện thoại, bắt đầu nỗ lực ăn bữa sáng. Cậu ấy thoạt nhìn đúng là vô cùng đói, tốc độ ăn cơm so với bình thường còn muốn nhanh hơn.

Chờ đến khi bữa sáng ăn xong, ta đưa khăn lau miệng cho thiếu gia, mà thiếu gia sau khi đơn giản ấn ấn lên miệng, liền ngẩng đầu nhìn ta, mở miệng hỏi: "Vì thế, ta nên làm công việc gì đây?"

"Thiếu gia, tôi chưa từng làm thêm." Ta cười khổ trả lời.

Ta vừa trả lời xong, ánh mắt của thiếu gia liền chuyển đến Tiểu Yu và May, hai người đều lộ ra thần sắc cổ quái, ai cũng không có mở miệng nói chuyện, nhưng thiếu gia vẫn cứ luôn nhìn hai người bọn họ, chờ đợi đáp án.

Trầm mặc trong chốc lát, May khó khăn mở miệng, thử đề nghị: "Thiếu gia cậu có thể, có thể... làm hacker?"

"Có rồi! Còn có thể bán vũ khí đạn dược!" Tiểu Yu vỗ tay một cái, lộ ra dáng vẻ dương dương tự đắc, hình như cho rằng đây là đề nghị tốt.

Tencha tiên sinh lắc lắc đầu, sau đó tiếp tục uống trà đọc báo.

Lúc này, thiếu gia nhìn ta, hỏi: "Charles, ngươi cảm thấy thế nào đây?"

Ta trong nhất thời cũng nghĩ không ra đáp án tốt hơn "hacker" và "bán vũ khí đạn dược", chỉ đành dò hỏi: "Vậy thì xem thiếu gia muốn làm công việc tính chất gì rồi."

Thiếu gia nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nói: "Chỉ cần công việc giống người bình thường sẽ làm là được."

Hacker và bán vũ khí bất kể thế nào đều không giống công việc người bình thường sẽ làm. Mọi người vừa lại trầm mặc xuống.

Công việc bình thường... Bưng chén dĩa? Bán đồ uống? Phát tờ rơi?

Kỳ thực phần lớn công việc, thiếu gia hẳn là đều có thể đảm nhiệm. Dù sao thiếu gia có thể nói là văn võ song toàn, cho dù là công việc trí lực hay thể lực đều không có vấn đề, chỉ là, thực sự rất khó tưởng tượng, một cái thiếu gia có quản gia tiền lương hai mươi triệu đi làm những công việc bán thời gian đó.

"Tóm lại, mấy ngày này nhất định phải tìm được công việc! Nếu không sẽ càng ngày càng khó tìm rồi!" Thiếu gia cao giọng nói hết, quay đầu nói với mọi người: "Đây là Abner nói cho ta... Ôi! Thật ra cũng không cần hỏi các người, ta ngày mai lại đi hỏi Abner là được rồi."

Xem ra thiếu gia hôm nay vẫn không định đi học. Ta vội vàng nói: "Thiếu gia, nếu ngài hôm nay không đi học, vậy thì, tôi cũng không ngủ nữa, xin để tôi..."

Thiếu gia ngắt lời ta, lắc đầu nói: "Không, ngươi đi ngủ đi, rời giường như mọi khi là được rồi, đợi đến buổi tối, lại cùng ta đi X-Killer xem hình chụp đi!"

"Thiếu gia, vampire mấy ngày không ngủ cũng không sao, sau nửa đêm hai tuần này, ngài để cho tôi nghỉ phép là đã vô cùng khoan hồng đại lượng rồi, cho nên hôm nay vẫn là để tôi phục vụ ngài..."

Thiếu gia đột nhiên gọi lên tiếng: "Charles."

"Vâng?"

"Ngoan ngoãn đi ngủ."

"... Vâng."

Ta có chút bất đắc dĩ trả lời xong, Tiểu Yu nổ ra tiếng cười, ta quay đầu qua, muốn cho anh ta một cái ánh mắt bất đắc dĩ, lại phát hiện, ngay cả khóe miệng của May và Tencha tiên sinh cũng mang theo ý cười.

◊◊◊◊

Như mọi khi, ta luôn là pha trà đưa đến tầng thượng, mới trở lại khoang kim loại ngủ, hôm nay cũng không ngoại lệ. Khi ta đưa xong trà, đang muốn xuống lầu, Tiểu Yu lại gọi ta một tiếng.

Ta quay đầu nhìn thấy Tiểu Yu mặt lộ biểu tình kỳ dị, mở miệng hỏi: "Quản gia. Lương một năm của anh là bao nhiêu?"

Nghe thấy vấn đề này, ta sửng sốt, vẫn là thành thật nói: "Hai mươi triệu."

"Chà, thật không ít à!" Tiểu Yu dùng ánh mắt hâm mộ liếc ta một cái rồi nói: "Chú Tencha, tôi và May cộng lại cũng xấp xỉ sáu, bảy triệu. Theo tiền lương của công ty, Melody hẳn có thể lấy hơn mười triệu đi."

Anh ta dùng ngón tay tính toán, tính toán... Đột nhiên cười lớn: "Tiền lương nhân viên của thiếu gia cộng lên cũng phá vỡ bốn mươi triệu rồi, cậu ấy lại có thể muốn làm thêm kiếm tiền? Cậu ấy làm hai tháng cũng không biết có được 40.000 yuan hay chưa!"

Đúng thật là. Nhưng ta lại tán thành thiếu gia đi làm thêm. Cũng không phải vấn đề tiền bạc, mà là làm thêm đối với quan hệ xã hội của thiếu gia và phương diện đối nhân xử thế cũng có hỗ trợ, cho nên không ngại thử một lần.

"Charles tiên sinh." May gọi ta một tiếng.

"Vâng?"

Anh ta nhìn ta, trong mắt mang theo lo âu nói: "Anh nói, lời của cảnh sát kia vừa rồi trên tivi... cậu ấy thật sự không để ý sao?"

"Tôi cũng không rõ." Ta thành thật trả lời.

"Ba tiểu tử các người đừng nghĩ làm gì!" Tencha tiên sinh vừa rót trà, vừa chậm rãi nói: "Thiếu gia không thích lộ ra dáng vẻ buồn rầu, thì đừng bức cậu ấy. Mặc dù thiếu gia dễ tương xử, các người cũng vĩnh viễn đừng quên, các người chỉ là thuộc hạ của người ta!"

Ba tiểu tử... Bao gồm ta sao?

Ta trầm mặc một chút, vẫn là không có phản bác Tencha tiên sinh. Dù sao, 152 tuổi trong tuổi tác của vampire, đích xác coi như là "tiểu tử".

◊◊◊◊

Khoang kim loại thiết định thành bốn giờ sẽ phát sáng mạnh, dùng để đánh thức ta, cho nên, khi tia sáng vừa sáng, ta lập tức liền mở mắt.

Thiếu gia hẳn là đang ở trong phòng làm việc sửa súng đi? Vậy thì, ta nên đi rót sữa cho cậu ấy, sau khi sơ tẩy đơn giản, ta lập tức cầm lấy bình sữa và ly, đi về phía phòng khách, nhưng khi đến gần phòng khách, ta lại nghe thấy tiếng cười, vì thế thả chậm bước chân.

Tiếng này nghe lên hình như không phải tiếng của thiếu gia, như là... tiếng cười của một cô gái?

Ôm theo tâm tình nghi hoặc, ta đi vào phòng khách, liếc mắt liền nhìn thấy thiếu gia đang cùng một cô bé cười cười nói nói, tuổi của cô bé rất nhỏ, có thể ở khoảng chừng mười đến mười hai tuổi, trên bàn của cô bé bày ra thứ gì đó giống như vở bài tập, mà phía trước thiếu gia thì là một bức tranh và một hộp bút màu, trên tay cậu ấy còn cầm một cây bút màu.

"Charles, ngươi dậy rồi à!" Thiếu gia chú ý đến ta, cười giới thiệu: "Đây là Jingji, con gái của chú Tencha."

Cô bé cột kiểu tóc hai cái búi, hai má hồng hồng, cằm khá nhọn, khuôn mặt thoạt nhìn như một quả đào, phối hợp với một đôi mắt to, hết sức đáng yêu. Ta nhớ rồi, đây đúng là cô gái nhỏ lần trước bị kẻ xấu bắt, mà sau đó lại được thiếu gia cứu.

Cô bé cười hi hi nói: "Là quản gia a Dạ ca ca nói, Charles ca ca sao?"

"Phải. Chào em nhé! Jingji." Ta cười trả lời.

Jingji chớp mắt rồi nói: "Charles ca ca gọi em là tiểu Ji là được rồi."

Thiếu gia giải thích: "Chú Tencha nói, trường học không biết vì sao, vô duyên vô cớ cho nghỉ, chú ấy không yên tâm để tiểu Ji một mình ở nhà, vừa lại không có người quen có thể gửi gắm, cho nên đã dẫn tiểu Ji đến đây."

Trường học cho nghỉ vào thứ năm? Ta nói "thì ra như thế", nhưng trong lòng lại có chút không nghĩ như thế, nhất là khi thiếu gia giải thích xong, tiểu Ji liền lộ ra mỉm cười, len lén chớp mắt với ta.

"Charles."

"Vâng."

Thiếu gia có chút nghi hoặc hỏi: "Bình thường ngươi lúc này đều làm cái gì?"

Ta chân thực trả lời: "Bình thường là ra ngoài mua đồ ăn."

"Oh! Vậy ngươi bây giờ cũng đi ra ngoài mua đồ ăn đi." Thiếu gia dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn ta nói: "Không cần bởi vì ta ở trong nhà mà liền không giống với bình thường!"

"Vâng." Ta dò hỏi: "Vậy thì xin hỏi có món gì đặc biệt muốn ăn không?"

Thiếu gia nhún vai, rõ ràng không quan tâm bữa tối ăn gì, đây cũng không ngoài dự liệu của ta, thiếu gia là "cái gì" cũng ăn, ngoại trừ đặc biệt thích thịt rán và sữa, cậu ấy đối với đồ ăn cũng không có đặc biệt thích cái khác.

"Jingji thì sao?" Ta quay dầu, cười hỏi khách.

"Cái gì cũng được sao?" Jingji hai mắt phát sáng hỏi.

"Cái gì cũng được."

Nếu như người trước mắt là người trưởng thành, ta có lẽ không dám nói câu này, nhưng, Jingji chỉ là một cô bé, hơn nữa không phải tiểu thư nhà giàu, cho nên cô bé hẳn không thể sẽ đề xuất ra món ăn ta không thể làm được.

"Vậy em muốn ăn cơm cà ri!" Jingji cao hứng đứng lên la lớn: "Muốn cơm cà ri trẻ em đó!"

Cơm cà ri trẻ em? Ta giật mình một chút, cơm cà ri đương nhiên là không có vấn đề, nhưng cơm cà ri trẻ em là cái gì? Phụ thân đại nhân, có phải là bởi vì ngài chưa từng phục vụ qua chủ thuê nhỏ tuổi, cho nên không thể dạy con nấu cơm cà ri trẻ em đây?

Lúc này, Jingji ngoắc ngón tay với ta, ta đến gần một chút, cô bé thấp giọng nói: "Là làm cơm thành nửa hình tròn, phía trên cắm cái cờ nhỏ, hơn nữa còn có củ cải hình con thỏ nhỏ, súp lơ tỉa thành bông hoa nhỏ, rắc lên rất nhiều đường, khoai tây nghiền đủ màu... a Dạ ca nhất định sẽ rất thích!"

Thì ra đây là cơm cà ri trẻ em sao? Nghe lên hình như có chút vẻ trẻ con, nhưng ta không thể phủ nhận, thiếu gia có lẽ thật sự sẽ rất thích.

"Hai người đang nói cái gì?" Thiếu gia tiến gần, tò mò hỏi: "Cái gì là cơm cà ri trẻ em?"

"Là, bí, mật!" Jingji nhảy lên đùi thiếu gia, dùng hai tay bịt lỗ tai của thiếu gia, vừa lại la lớn: "A Dạ ca ca không thể biết trước, cho nên không cho phép anh hỏi Charles ca ca đó!"

Thiếu gia nghiêng đầu, mặc dù thần sắc tò mò không giảm, nhưng cậu ấy cũng không có hỏi ta, chỉ là cười nói: "Tiểu Ji, em bịt tai anh, vừa lại hét to vào anh, rốt cuộc là muốn anh nghe hay không nghe hả?"

"Đương nhiên là muốn anh nghe!" Jingji quay đầu qua, liên thanh hét lên: "Charles ca ca, anh mau ra ngoài đi mua đồ ăn, mau đi mau đi!"

Ta cười với cô bé, nhưng ánh mắt lại phiêu đến người thiếu gia, nhìn thấy thiếu gia gật đầu với ta rồi ta mới nói: "Được, vậy thì tôi ra ngoài mua đồ ăn đây."

Thiếu gia gật đầu. Vì vậy, sau khi giúp thiếu gia và Jingji rót ly sữa, ta liền ra ngoài mua đồ ăn. Mặc dù không thể phục vụ thiếu gia, nhưng lo lắng của ta lại so với trước khi ngủ giảm đi rất nhiều. Jingji hình như so với tuổi thực tế chín chắn hơn nhiều, thiếu gia hình như cũng rất thích cô bé, có cô bé ở đó, thiếu gia hẳn sẽ không có chuyện gì.

Vừa đi ra ngoài, điện thoại trên tay liền vang lên, tên hiển thị trên điện thoại là "đội trưởng bảo vệ", ta tiếp điện thoại, điện thoại lập tức truyền đến tiếng của Tencha tiên sinh: "Thiếu gia... Không! Tiểu Ji làm sao rồi?"

Ta chân thực trả lời: "Tiểu Ji đang vừa trò chuyện vừa làm bài tập với thiếu gia."

"Vậy... thoạt nhìn thế nào? Vui không?"

Ta bật cười, cố ý dò hỏi: "Là nói tiểu Ji sao? Phải, cô bé thoạt nhìn rất vui vẻ."

"Vậy thiếu gia vui... Ahem! Thiếu gia cậu ta không ghét tiểu Ji chứ?"

"Không có chuyện đó, thiếu gia thoạt nhìn rất thích tiểu Ji."

"Vậy thì tốt. Không chuyện gì nữa, anh lo chuyện của mình đi!"

Sau khi nghe thấy Tencha lẩm bẩm "Đã biết con bé tiểu Ji này sẽ không để ta thất vọng", điện thoại liền ngắt, lúc này, tâm tình của ta đột nhiên phi thường tốt.

Chỉ là thuộc hạ của thiếu gia sao?

Tencha tiên sinh, lời của ngài thế nhưng một chút lực thuyết phục cũng không có.

◊◊◊◊

Chỗ phiền phức nhất của cà ri là hương liệu gia vị.

Bởi vì sở thích của mỗi một người đều không giống nhau lắm, cho nên điều phối hương liệu cũng rất không giống. Vì thế, phụ thân đại nhân lúc đó chỉ dạy ta phối liệu cơ sở nhất, sau đó nói cho ta, phải căn cứ vào sở thích của chủ nhân để điều phối khẩu vị.

Thiếu gia thích đồ ăn khẩu vị nặng và khá ngọt, Jingji cũng vẫn là một đứa trẻ, cho nên, ta định làm cà ri táo mật ong. Hai người bọn họ hẳn là sẽ thích.

Sau khi đến siêu thị mua xong các loại hương liệu, ta đi đến chợ.

Trong những người tới tới lui lui, có người trừng lớn mắt nhìn ta, đây phần lớn là người lần đầu tiên nhìn thấy ta; cũng có người cười và gật đầu với ta, ta tự nhiên cũng mỉm cười lại; tiếp đến là các nhà buôn bán vô cùng quen thuộc.

Từ sau khi ta trở thành quản gia của thiếu gia, vẫn luôn ở cái chợ này mua đồ. Mặc dù vừa bắt đầu, mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ta, chắc là bởi vì trang phục dày ta mặc trên người, nhưng sau khi ta mở miệng mua năm ký thịt heo với hàng bán thịt, mọi người liền hoàn toàn buông lỏng xuống.

Thậm chí, sau khi ta mấy lần mua đồ ăn, có không ít hàng bán tò mò tìm ta bắt chuyện.

Ta đi đến trước mặt hàng bán thịt gà, cười hỏi: "Xin hỏi hôm nay có thịt gà ngon không?"

Người bán thịt gà là một người trẻ tuổi cao lớn, vừa mới tiếp nhận quầy hàng của cha mình không lâu, nhưng ánh mắt nhìn gà độc đáo, buôn bán cũng thẳng thắn thành thật, là cái người trẻ tuổi không tệ. Anh ta vừa chặt gà, vừa ngẩng đầu lên, nói: "Oh! Charles anh đến rồi à! Hôm nay tới trễ đấy!"

"Phải, chậm trễ một chút."

"Gà hôm nay đều không lớn, tôi thấy nhà anh nhiều miệng ăn, có thể phải năm con gà mới đủ." Mắt của anh ta tít lại, thấp giọng nói: "Nếu như giới thiệu em gái nhà anh cho tôi làm quen một chút, vậy năm con gà đó coi như quà gặp mặt nhá!"

"Đó thế nhưng không được, anh cả sẽ mắng tôi chết." Ta như chuyện đương nhiên một hơi từ chối, bởi vì trong nhà căn bản không có em gái có thể giới thiệu cho anh ta.

Một người đàn ông thường tới chợ mua đồ ăn nhiều như thế, vừa lại mặc quần áo dày, khó tránh sẽ dẫn đến rất nhiều của chú ý của của người khác. Cho nên dưới dò hỏi tò mò không ngừng của mọi người, ta cũng bịa ra rất nhiều chuyện để hưởng ứng, ví dụ như trong nhà có mười hai đứa con, mẹ mất sớm, thân là anh thứ hai, khi cha và anh cả ra ngoài làm việc, thì phải nấu cơm cho bọn trẻ trong nhà ăn.

Từ sau khi thuận miệng bịa ra một cô em gái thứ năm bây giờ đang hai mươi tuổi, lớn lên rất đáng yêu, dưới ta có em trai mười tám tuổi, dáng vẻ rất giống ta, anh cả ta gần đây xét được tư cách viên chức, hơn nữa anh ấy đẹp trai hơn ta rất nhiều vân vân, ta luôn là có thể mua được giá hết sức rẻ.

Bởi vì, mỗi một hàng bán đều muốn ta giới thiệu anh trai, em trai hay em gái cho bọn họ. Về phần người bán gà muốn làm quen nhất chính là "em gái thứ năm hai mươi tuổi đáng yêu".

"Xin cho tôi năm con gà." Nói xong, ta vừa lại bổ sung: "Em gái tôi rất thích ăn thịt gà, con bé thích thịt gà mềm tươi, cho nên..."

"Không vấn đề!" Người bán gà cởi mở nói: "Tuyệt đối cho anh thịt gà tốt nhất mềm nhất! Rảnh thì giới thiệu em gái anh làm quen một chút nhá!"

"Cám ơn." Ta nói tránh, trả lời: "Hôm nay phải làm cà ri, cho nên xin giúp tôi cắt một..."

"Ngươi tên này không được động đậy!"

Sau lưng truyền đến tiếng hét lớn, ta sửng sốt, vốn còn không cho rằng tiếng hét đó là đối vào ta, nhưng, thần sắc ngạc nhiên của người bán thịt gà lại nói cho ta... Đích đích xác xác là đối vào ta. Hơn nữa, sợ rằng không phải chuyện gì tốt.

"Bỏ mọi thứ trên tay xuống! Sau đó chậm rãi quay lại."

Ta làm theo lời nói bỏ một đống túi nhựa xuống quầy của người bán thịt gà, tiếp đến quay người qua. Xuất hiện trước mặt ta chính là một người đàn ông mặc cảnh phục, đang chỉa súng vào ta, hơn nữa mặt của anh ta... là cảnh sát trong tin tức sáng hôm nay mắng Huyền Nhật!

"Xin hỏi..." Ta hết sức khó hiểu mở miệng.

"Ngươi câm miệng!" Cảnh sát gào lớn: "Đồ vampire xấu xa này, ở đây không có phần cho ngươi nói chuyện!"

Ta ngẩn ra. Anh ta làm sao lại biết ta là vampire đây?

Cảnh sát liếc hàng bán gà, giọng điệu chắc chắn nói: "Ngươi mua gà là muốn trở về hút máu đi?"

"Là muốn làm cơm cà ri." Ta cười khổ nói: "Cảnh sát tiên sinh, giết gà là phải rút máu trước, cho dù tôi có phải vampire hay không, gà mua ở đây đều không thể có máu cho tôi hút."

Nghe vậy, cảnh sát kia sửng sốt, hàng bán xung quanh cùng dân chúng vây xem cũng nhao nhao khẽ cười lên.

"Cảnh sát tiên sinh, tôi cũng không phải vampire." Ta thử thăm dò nói: "Anh có thể hỏi hàng quán gần đây, tôi mỗi ngày đều tới đây mua đồ ăn, nếu như tôi là vampire, vậy thì không thể đến mua đồ ăn chứ? Tôi nghe nói, vampire chẳng phải hút máu để sinh tồn sao? Nhưng, trong chợ đồ ăn này cũng không có bán máu."

Hàng bán xung quanh bắt đầu ồn ào lên.

"Charles đến mua đồ ăn rất lâu rồi!"

"Dọa tôi giật mình, gì mà vampire, bây giờ vẫn còn ban ngày đây!"

"Cảnh sát tiên sinh, anh cũng đừng bắt oan người tốt à!"

Nghe vậy, cảnh sát hình như cũng có chút dao động, nhưng anh ta vẫn cứng đầu nói: "Ai nói không có? Đó chẳng phải tiết gà, tiết vịt, còn có tiết heo đây!"

Ta bật cười, hàng bán xung quanh cũng cười ầm lên. Nếu như vampire có thể ăn tiết gà, tiết vịt và tiết heo để no bụng, sợ rằng loài người sẽ không sợ chúng ta như thế đi?

Cảnh sát mặt đỏ bừng, gào lên: "Cười cái gì mà cười? Ngươi, ngươi cởi hết mũ và áo khoác xuống, mặc dày như thế, ngươi chắc chắn là vampire sợ ánh sáng."

Ta còn chưa kịp mở miệng, người bán gà phía sau đã lớn tiếng kêu la: "Cảnh sát tiên sinh, không được à! Charles dị ứng với ánh sáng, nếu cởi đi sẽ chết đấy!"

Đối với điểm dị ứng ánh sáng này, đương nhiên cũng là một trong những lời nói xạo ta bịa ra. Chẳng qua thật muốn nói, kỳ thực ở rất lâu trước kia, đối với bệnh nhân dị ứng ánh sáng đúng là bị đối xử như vampire. Đương nhiên, ở thời đại y học phát triển như thế, là không có loại chuyện này nữa.

Ta mang theo ánh mắt xin lỗi nhìn cảnh sát tiên sinh.

Kỳ thật, cho dù cởi mũ và áo choàng xuống cũng không sao. Ánh mặt trời đúng là sẽ khiến ta khó chịu, nhưng trong thời gian ngắn muốn không lộ ra dị trạng cũng không khó khăn, nhất là bây giờ là gần tối, ánh mặt trời cũng không mạnh, chẳng qua, dựa trên nói xạo "dị ứng ánh sáng" ta bịa ra, lại không thể làm theo mệnh lệnh của cảnh sát.

Cảnh sát nhíu mày, dùng tay trái không có cầm súng lục lọi trong túi, lấy ra một thập tự giá kiểu cổ.

"Ngươi đừng động đó!"

"Vâng." Ta giơ hai tay lên, biểu lộ dáng vẻ không có ác ý.

Anh ta cảnh giác đi tới, súng trên tay vẫn chỉa vào ta, khi đi đến chỗ cách ta một bước, liền đem cả thập tự giá dán lên mặt của ta, còn rất cố sức ấn nó lên mặt của ta, mà ta chỉ có thể cười khổ với anh ta.

May mắn, cảnh sát này đối với vampire hiểu biết nửa vời. Thập tự giá anh ta cầm là làm từ bạc, vampire đúng là sợ bạc, chẳng qua, anh ta hình như không biết, bạc phải tiếp xúc với máu của vampire mới có thể đạt hiệu quả.

Mà chúng ta kỳ thực cũng không sợ thập tự giá.

Thập tự giá giống như là phù hiệu cảnh sát, không có tác dụng thực tế gì, một vampire nếu thật sự sợ thập tự giá, cũng là sợ "Giáo Hội" của nó đại biểu, mà không phải bản thân thập tự giá.

"Ngươi thật sự không phải vampire?" Cảnh sát do dự một chút, thu lại thập tự giá và súng, lẩm bẩm: "Không lý nào, quần áo ngươi mặc rõ ràng giống như đúc với vampire tối qua."

Thì ra là quần áo gây ra họa. Ta ngộ ra, cũng cảm giác mình thực sự quá sơ ý rồi.

Cảnh sát dùng ánh mắt hoài nghi nhìn ta từ trên xuống dưới, hỏi: "Anh tên gì?"

"Charles, Charles Endless."

"Charles phải không? Dẫn tôi tới nhà anh!" Cảnh sát dương dương đắc ý nói: "Chỉ cần đến nhà anh, chắc chắn sẽ biết anh có phải vampire hay không rồi!"

Theo một vampire về nhà của hắn?

Đây thực sự không phải một cái ý kiến hay. Nếu ta không phải một quản gia, chỉ là một vampire, có lẽ sẽ cân nhắc có nên đem tên cảnh sát này mang về nhà cắn chết, vừa có thể trừ đi một người hoài nghi mình, còn có thể ăn no một bữa.

Đáng tiếc, ta là cái quản gia, hơn nữa cũng không muốn làm bẩn nhà của thiếu gia, cho nên không thể thực hành kế hoạch hấp dẫn vampire như thế.

"Vậy thì, xin hỏi tôi có thể lấy những đồ ăn này, còn có mua gà một chút không?" Ta cười khổ nói: "Đám em trong nhà còn chờ tôi về nấu cơm đây!"

Cảnh sát không kiên nhẫn phất phất tay nói: "Mau một chút!"

Ta bất đắc dĩ nói với người bán gà: "Xin giúp tôi chặt gà, phiền nhanh lên một chút."

"Nấu cơm cà ri phải không? Biết rồi!" Người bán gà buồn cười vừa nói vừa chặt gà, thậm chí đùa giỡn nói: "Có cần thuận tiện mua chút máu gà về hút không? Vampire tiên sinh." Ta chỉ có thể cười khổ với anh ta.

Không bao lâu sau, ta liền xách mấy túi đồ ăn lớn và hai túi thịt gà chặt vụn, cộng thêm một cảnh sát, bắt đầu đi về nhà.

"Đàn ông con trai, mua đồ ăn cái gì?" Cảnh sát không cho là đúng nói với ta, sau đó đoạt lấy hai túi thịt gà trên tay ta.

"Cảm ơn, cảnh sát tiên sinh." Ta có chút nhạ dị, không ngờ anh ta sẽ giúp ta cầm đồ.

"Ài! Gì mà cảnh sát tiên sinh, tôi gọi là Yue Gang. Này! Anh còn chưa nói đấy!"

"Nói cái gì đây?"

Yue gang liếc túi nhựa trên tay ta, nghi hoặc hỏi: "Anh đàn ông con trai mua đồ ăn nhiều như thế làm cái gì?"

"Là thế này."

Ta đành phải lại nói về mẹ mất sớm, cha và anh cả ra ngoài công tác, cộng với đám em nheo nhóc đòi ăn...

Yue Gang vừa nghe xong, lập tức gãi đầu, vẻ mặt đáng tiếc nói: "Chà! Con gái lớn nhất mới hai mươi tuổi, hơi nhỏ, tôi cũng hai mươi tám rồi."

Ta bật cười. Cái cảnh sát gọi là Yue Gang này, có lẽ không ngờ, là một người sẽ được thiếu gia nói "thú vị".

◊◊◊◊

Về đến nhà, mặc dù có chìa khóa, ta lại cố ý ấn chuông cửa.

Đợi một lát, cửa chính được mở, thiếu gia ló đầu ra, có chút nghi hoặc nhìn ta, mở miệng: "Char..."

Ta lập tức ngắt lời thiếu gia, mỉm cười nói: "Anh về rồi, a Dạ, em có ngoan ngoãn coi nhà không? Có trông em gái cho tốt, không để cho con bé chạy lung tung chứ? Ba và anh cả đều chưa về sao?"

Cậu ấy lặng đi một chút, sau đó ánh mắt nhìn về phía sau ta, Yue Gang đang đứng ở đó.

Thiếu gia chỉ ngừng lại trong thời gian vô cùng ngắn, sau đó giọng điệu liền thay đổi, dùng giọng hơi làm nũng nói: "Charles ca, anh về rồi! Em đói bụng muốn chết đây, anh mau nấu cơm cà ri cho em ăn!"

Jingji cũng đã đi tới, ta đang lo cô bé không thể phối hợp, sẽ khiến trò lừa bịp này bị lột trần, đôi mắt to của cô bé nhanh như chớp mà chuyển, sau đó liền nhào tới, hét to: "Ca ca! Tiểu Ji cũng đói lắm nè, cà ri! Cà ri!"

Ta quay người qua, mỉm cười nói: "Yue Gang tiên sinh, mời vào ngồi?"

"Không!" Yue Gang xấu hổ nói: "Không cần nữa. Là tôi hiểu lầm thôi! Chẳng qua..."

Anh ta đột nhiên đè thấp giọng nói: "Cô em năm nhà anh đâu?"

Xem ra, mọi người đối với "cô em năm" đáng yêu đó của ta đều hết sức có hứng thú à... Ta cười khổ nói: "Con bé đi học đại học rồi, cuối tuần mới về nhà."

"Thế à... vậy tôi đi đây!"

Anh ta thoạt nhìn đúng là hết sức thất vọng, lời vừa nói xong, lập tức liền xoay người rời đi, nhưng sau đó, lại ngừng lại bước chân, dùng thần sắc hoài nghi nhìn phía sau ta... Ta quay đầu nhìn, Tencha tiên sinh, tiểu Yu và May đang đi tới, ba người đều dùng thần sắc kinh ngạc và cảnh giới nhìn Yue Gang.

"Phụ thân, ngài hôm nay tan ca thật sớm, vừa lại lên lầu sao?" Ta vội vàng lớn giọng hô với Tencha tiên sinh, sau đó vừa lại quay đầu giới thiệu với Yue Gang: "Đó là phụ thân tôi, em trai thứ ba và thứ tư."

Yue Gang cảm thán: "Đúng là một đại gia tộc! Bây giờ đã rất ít thấy rồi."

"Phải, đúng là rất ít thấy."

Anh ta hoài nghi nhìn tiểu Yu và May, vừa lại nhìn ta, hỏi: "Chẳng qua, hai em trai của anh làm sao thoạt nhìn còn lớn hơn anh thế?"

Ta á khẩu. Căn bản đã quên, mặc dù tuổi của tiểu Yu và May so với ta nhỏ hơn nhiều, nhưng bề ngoài mà nói, có lẽ so với ta trưởng thành hơn nhiều cũng không chừng. Nhưng cũng không thể khẳng định điểm này, bởi vì ta rất hiếm có cơ hội có thể nhìn thấy dung mạo của mình.

Nói dối nếu đã ra khỏi miệng, ta chỉ có thể miễn cưỡng ứng đối: "Bọn họ dáng vẻ trưởng thành hơn một chút."

Thiếu gia và Jingji thấp giọng cười.

"Có khách sao?" Tencha tiên sinh đi tới, tỉnh rụi hỏi: "Làm sao không mời người ta vào ngồi? Đúng là không biết quy củ!"

"Vâng, vô cùng xin lỗi."

"Cái thằng này làm nhân viên phục vụ riết nên nghiện rồi!" Tencha ký đầu ta, trách mắng: "Nói chuyện với ba là như thế hả?"

"A... xin lỗi, phụ thân đại... ba!" Ta vội vàng sửa miệng, suýt nữa mắc lỗi rồi.

Tencha tiên sinh nhìn Yue Gang, khách khí nói: "Cậu là bạn của Charles à? Xin mời vào ngồi."

"Không, không!" Yue Gang vội vàng vẫy tay, la lớn: "Tôi thật phải đi rồi! Xin lỗi, hiểu lầm anh là vampire! Tạm biệt nhé!"

"Không sao." Ta cười trả lời, đồng thời cũng cảm nhận được mọi người dùng ánh mắt ném tới... như thể đang hỏi ta "hiểu lầm"?

Yue Gang đi đến thang máy, ta đang thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến trò hề này cuối cùng cũng kết thúc, một người khác từ thang máy đi ra... là Kyle tổng quản!

Kyle tiên sinh như mọi khi xách túi máy tính, đi ra thang máy, vừa vặn sát qua người Yue Gang mà qua, Yue Gang không bước vào thang máy, lại quay đầu qua, hoài nghi nhìn Kyle tiên sinh.

Kyle tiên sinh trực tiếp nhìn về phía thiếu gia, mở miệng: "Thiếu..."

Lời của anh ta vừa ra, sắc mặt mọi người cùng biến đổi, ngoại trừ Tencha tiên sinh, mọi người đều đồng loạt hét to: "Anh cả! Anh cuối cùng cũng về rồi!"

Kyle tiên sinh sững sờ.

"Anh cả." Thiếu gia đến gần, giành lấy bao máy tính của Kyle tiên sinh, còn lấy lòng nói: "Làm việc vất vả rồi!"

Kyle tiên sinh nhìn mọi người một chút, đẩy mắt kính, sau đó liền dịu giọng, dò hỏi: "Làm sao rồi? Mọi người đều tụ tập ở cửa làm cái gì? Hm, ba, ba đã tan ca rồi à? Sớm vậy. Còn có Charles, em còn chưa nấu cơm sao?"

Câu cuối cùng, anh ta là nhìn Tencha tiên sinh và ta. Đúng là lợi hại, ở trong thời gian ngắn như thế đã biết rõ tình huống, thậm chí là "quan hệ gia đình" sao? Thật không hổ là tổng quản.

"Vâng, à phải! Hôm nay không có tăng ca." Tencha trả lời có chút miễn cưỡng. Nghĩ đến, muốn anh ta đem "cấp... trên trên trên trên" coi như con, rõ ràng không phải chuyện dễ dàng.

Lúc này, Yue Gang bước vào trong thang máy, cao giọng hô: "Tôi đi trước đây! Rảnh rỗi tìm cậu uống trà nhá! Tiểu đệ Charles."

Tiểu đệ sao? Ta cười khổ vẫy tay chào tạm biệt. Đầu tiên là tiểu tử, bây giờ là tiểu đệ, nhưng tuổi của ta rõ ràng so với bất cứ người nào ở đây đều nhiều hơn cả trăm tuổi, thật khiến cho ta không biết nên sửa chữa bọn họ hay là im lặng tiếp nhận.

Đợi cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, ta lập tức khom lưng, hướng về Kyle tiên sinh xin lỗi: "Hết sức xin lỗi. Kyle tổng quản."

Kyle tiên sinh khôi phục mặt vô biểu tình, dùng giọng điệu bằng phẳng công thức hóa nói: "Tôi là thư ký, không phải quản gia, xin cậu nhớ điểm này, "Charles đệ đệ"."

Ta ngớ ra, bày ra biểu tình thụ giáo trả lời: "Vâng, Kyle thư ký, khiến cho ngài phải cùng nói dối."

"Ha ha ha!"

Một trận cười lớn đột nhiên nổ ra, tiếng cười này là... tiếng của thiếu gia. Tiếp đến, là một chuỗi tiếng cười như chuông ngân, trong những người ở đây, chỉ có Jingji sẽ có tiếng cười như thế. Ta cúi người, chỉ có thể dùng đuôi mắt liếc thấy thiếu gia và Jingji hai người đang cười hi hi thành một đống.

Cuối cùng, ngay cả tiểu Yu, May, thậm chí là Tencha tiên sinh cũng bật cười.

Trong tiếng cười của mọi người, Kyle tiên sinh cũng lộ ra tươi cười nhàn nhạt, anh ta đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, như chuyện đương nhiên nói: "Không có gì, thiếu gia vui là được."

Nghe vậy, ta thẳng người dậy, nhìn về phía thiếu gia.

Thiếu gia thật sự cười vô cùng vui vẻ, cậu ấy cùng Jingji cười huyên náo với nhau, thoạt nhìn như cái đứa trẻ to xác, bầu không khí áp lực buổi sáng đã hoàn toàn không tồn tại nữa.

Thiếu gia ôm bụng cười ha ha, lúc tiếng cười tạm ngừng thì nhìn ta, sau đó cười càng lớn tiếng, cậu ấy vừa cười vừa nói: "Char-Charles, ngươi thật là thú vị đó! Tiểu Yu, May, các anh còn không gọi Charles ca sao?"

May liếc Kyle tiên sinh một cái, sau đó quy quy củ củ gọi tiếng "Charles ca". Tiểu Yu hoàn toàn không có nhìn Kyle tiên sinh, mà là lập tức dùng giọng điệu nịnh bợ nói: "Charles ca ca à! Cách bữa tối chỉ còn lại nửa giờ thôi, anh còn chưa nấu cơm sao?"

Mặc dù đối với xưng hô tiểu tử, tiểu đệ cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng thật sự bị gọi là ca ca, ta lại hình như cảm thấy càng bất đắc dĩ.

Thiếu gia đột nhiên nói: "Chú Tencha, chú cũng phải gọi à!"

"Cái gì?" Tencha tiên sinh giật mình, khó có thể tin nói: "Ta cũng phải gọi Charles là ca?"

Đây đúng là một chuyện khiến cho ta cũng hết sức kinh hồn, mặc dù tuổi của ta đủ làm trưởng bối cỡ ông nội của Tencha tiên sinh rồi.

"Đương nhiên không phải!" Thiếu gia như chuyện đương nhiên nói: "Gọi là con à!"

Tencha tiên sinh không biết nói gì một hồi, sau khi Kyle tiên sinh ahem hai tiếng, Tencha tiên sinh mới xoa xoa đầu ta, lời nói thấm thía mà nói: "Con ngoan, mau đi nấu cơm."

"...Vâng."

Thiếu gia phụt cười một tiếng, sau đó bắt đầu cười lên, cùng Jingji cười đùa với nhau gọi đối phương "anh trai", "em gái".

Lúc này, ta ở trên mặt mọi người đều nhìn thấy cùng một câu:

Thiếu gia vui là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro