2 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyền thuyết anh hùng chương thứ năm: Trên sân khấu, anh hùng cần thân phận

Đừng cứ luôn nói về Charles? Oh, được thôi! Vậy nói những người khác trong nhà nhé, bọn họ rất thú vị đó!

Tiểu Yu ca thú vị nhất, anh ấy nói với em rất nhiều chuyện thú vị; May ca thích làm vận động kỳ quái, anh ấy nói đó gọi là Yoga; chú Tencha rất nghiêm túc, rất có cảm giác của ba đó!

Đúng rồi! Còn có Jingji, cô ấy là con gái của chú Tencha, năm nay mười hai tuổi.

Cô ấy là vị hôn thê của em đấy!

Ca ca?! Làm sao tiếng lớn như thế, anh ngã rồi sao? Không chuyện gì chứ?

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Sau bữa tối, gọi điện thoại chào hỏi Olga, ta và thiếu gia liền khởi hành đến X-Killer. Đương nhiên, vẫn là cưỡi DSII đi.

Nhất định phải đi thi bằng lái và mua xe máy... đây không biết lần thứ mấy, ta nổi lên cái ý niệm này.

Sau khi xuống xe, ta có chút không quen mà kéo kéo quần, hoài nghi mình sợ rằng vĩnh viễn sẽ không quen hoa văn khắc rỗng bên hông quần. Mặc dù không thích cái quần này, nhưng để tránh dẫn đến phiền phức, ta vẫn là quyết định sau này cố gắng không mặc tây trang kiểu cũ nữa, trừ phi là phải lấy thân phận vampire xuất hiện.

"Charles."

Sau khi đỗ xe xong, thiếu gia đột nhiên gọi ta một tiếng.

"Vâng." Lực chú ý của ta lập tức từ cái quần chuyển đến thiếu gia.

Thiếu gia tựa trên DSII, do dự một chút, nhìn ta, mở miệng nói: "Cho dù ngươi tin hay không tin, đôi mẹ con đó không phải dùng để đánh lạc chú ý của vụ cướp tiệm đá quý."

"Nếu như thiếu gia không ngại phiền toái, có thể toàn bộ giải thích một chút cho tôi nghe không?"

Ta mang tươi cười hòa nhã nói với thiếu gia, tươi cười luôn luôn có thể khiến cho thiếu gia buông lỏng tâm tình, hi vong đây có thể khiến cho cậu ấy mở miệng nói với ta mọi chuyện. Mặc dù nói với ta cũng không làm nên chuyện gì, nhưng nói ra ít nhất sẽ không buồn bực ở trong lòng.

"Mục đích chân chính của những kẻ xấu đó là muốn... săn anh hùng."

Săn anh hùng? Ta ngẩn ra, khi vẫn chưa kịp phản ứng, thiếu gia đã tiếp tục nói.

"Muốn khiến cho vụ cướp tránh khỏi tai mắt của anh hùng rất đơn giản, chỉ cần không chế hai thứ là được rồi, máy theo dõi và nhân viên. Thay đổi màn hình máy theo dõi, anh hùng sẽ không thể tự mình nhìn thấy vụ cướp đang xảy ra, khống chế nhân viên, đừng để cho bọn họ ấn chuông báo động. Chỉ cần làm được thế này, cho dù là ta, cũng không thể biết xảy ra vụ cướp, đây so với bắt cóc con tin trên đường, gây lớn chuyện đơn giản hơn nhiều."

Thiếu gia ngừng bước chân, nhìn ta nói: "Bắt cóc con tin trên đường, về sau là vô cùng khó thoát thân. Ngươi hiểu không?"

Ta gật đầu, đích xác, cho dù có thể đào thoát nhất thời, nhưng nếu cảnh sát và anh hùng nắm giữ mọi máy theo dõi trong thành, rất dễ dàng liền có thể tra ra kẻ xấu chạy hướng nào rồi.

"Vậy thì, săn anh hùng thiếu gia nói là ý gì đây?"

"Charles thật ngu ngốc!" DSII đột nhiên lớn tiếng kêu la: "Nếu anh hùng biết săn kẻ xấu, kẻ xấu đương nhiên cũng biết săn ngược lại anh hùng!"

"DSII, an tĩnh một chút! Ở trên đường không được mở miệng nói chuyện." Thiếu gia vỗ vỗ DSI, sau khi thấy nó an tĩnh lại, mới tiếp tục giải thích: "Kẻ xấu thế nhưng không phải người ngoan ngoãn bị đánh. Trước đây còn từng có đoạn thời gian, đám kẻ xấu tập hợp thành một cái đoàn thể, đoàn thể này cái gì cũng không làm, chỉ đến khắp nơi săn giết anh hùng."

Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng vừa lại không ngoài dự liệu, nếu là kẻ xấu, làm sao cho phép có người luôn là ở lúc bọn chúng làm việc đi ra quấy nhiễu đây?

"Chẳng qua sau này liền rất ít có săn giết quy mô lớn như thế nữa, bởi vì kẻ xấu cũng biết, anh hùng thực sự có uy hiếp đối với bọn chùng kỳ thực cũng không nhiều."

Ta cười , hỏi: "Số lượng không nhiều này là bốn người sao?"

Thiếu gia cũng cười: "Đúng thế! Chính là bốn người. Đôi mẹ con đó chính là đạo cụ săn giết bốn anh hùng, bom trên người bọn họ đều sẽ nổ. Lúc đó, ta leo lên tầng thượng, xác thực ngay từ đầu đã chế phục kẻ xấu rồi, nhưng trên người tên đó căn bản không có kíp nổ, hắn chỉ là cái bia đỡ đạn, kíp nổ ở chỗ khác, trên tay người khác."

Ta cả kinh, hết sức thất lễ mà nhìn thẳng thiếu gia.

Thiếu gia lẳng lặng nói: "Trong tổ chức đen, truy giết đối vào bốn anh hùng trước giờ chưa từng chấm dứt, chỉ cần giết một người trong đó, liền có thể trở thành trùm xã hội đen của Tà Dương thị. Cho nên, Sơ Phong vừa nghe thấy tiếng của ta liền không chút do dự kéo Long An lại, hoàn toàn không quan tâm an toàn của mẹ con đó, bởi vì..."

Thiếu gia ngừng lại một chút, sâu sắc nhìn ta nói: "Bởi vì bọn ta đều biết, người đầu tiên kẻ xấu muốn giết vĩnh viễn đều không phải con tin, là anh hùng. Cho nên, người đầu tiên bọn ta phải bảo vệ, là chính mình."

Người đầu tiên anh hùng phải bảo vệ là chính mình. Nghe lên hình như có chút quái dị, nhiệm vụ hàng đầu của anh hùng hình như hẳn là bảo vệ dân chúng đi? Nhưng sau khi nghĩ một chút, lại cảm thấy có lý, nếu như bản thân anh hùng cũng chết rồi, vậy còn có thể bảo vệ cái gì đây?

Chỉ là như thế, khó tránh khiến người có chút thất vọng không thôi, nếu ngay cả anh hùng cũng giống như người bình thường cũng sẽ từ bỏ, ở lúc đó, đối với mẹ con bị treo ở tầng thượng và người đàn ông đau khổ phía dưới, rốt cuộc còn có thể khẩn cầu cái gì đây?

"Charles, ngươi biết anh hùng chuyện đầu tiên phải học là cái gì không?"

"Cái này... là cứu người sao?" Ta thử đoán.

Thiếu gia cười, trả lời: "Là cứu người thất bại." Cậu ấy ngừng một chút, vừa lại tiếp tục nói: "Cho nên, các người không cần lo cho ta như thế, đây cũng không phải lần đầu tiên ta thất bại. Ta chỉ là có chút buồn, nhưng... không cần lo!"

"Được rồi, đi thôi! Olga bọn họ nhất định chờ rất lâu rồi."

Nói xong thiếu gia liền đi đến X-Killer. Nhưng ta không nhịn được mở miệng hỏi: "Bốn anh hùng đều từng thất bại sao?"

Thiếu gia ngừng chân lại, quay người nói: "Ừ, bọn họ đều từng thất bại, thế nhưng cũng vẫn tiếp tục làm anh hùng, cho nên, ta mới có hẹn ngầm cùng ba người bọn họ, anh hùng khác cũng không ở trong cân nhắc của bọn ta."

Chưa từng thất bại... không coi là anh hùng sao? Đây trái lại là quan điểm ta chưa từng nghĩ tới. Anh hùng trong phim thế nhưng cực kỳ hiếm khi thất bại, cho dù tạm thời thất bại, người vì thế bị thường cũng phần lớn là bản thân anh hùng. Nhưng trong hiện thực, cái giá của thất bại lại là sinh mạng của người khác sao?

Nghe lên hình như rất không liên quan, vừa lại hình như... vô cùng trầm trọng.

Ta bắt kịp bước chân của thiếu gia, tạm thời gác lại mọi chuyện của anh hùng, cùng đi vào X-Killer.

Vừa đi vào, liền nhìn thấy Jill và Lạc Luân, khách trong tiệm có năm, sáu người, Olga, Jill và Lạc Luân đều bận chào hỏi khách.

Lúc này, có một khách quay đầu tới, sau khi nhìn thấy thiếu gia, kinh hô một tiếng, sau đó mắt liền nhìn chằm chằm thiếu gia không buông, người khác khác cũng nghe thấy tiếng kinh hô, tới tấp quay đầu qua, sau khi thấy được thiếu gia, mắt đều phát sáng.

Trong tiệm treo ba bức ảnh chụp của thiếu gia, mỗi một bức đều so với người thật còn muốn lớn hơn.

Olga nói với chúng ta: "Cứ tự nhiên xem một chút trước."

Thiếu gia hưng phấn gật đầu, sau đó lập tức đi đến phía trước một bức ảnh chụp trong đó, tò mò đánh giá bức ảnh, ở bên cạnh chúng ta, còn có một người cũng đang xem ảnh chụp, nhưng anh ta thoạt nhìn hình như không phải khách, trên cổ còn đeo theo máy chụp hình hết sức chuyên nghiệp.

"Anh! Giúp em tiếp đãi a Dạ một chút." Lạc Luân cao giọng hô: "A Dạ, bên cạnh cậu chính là anh trai tôi."

Thiếu gia lập tức đem lực chú ý chuyển đến người bên cạnh, nhưng cậu ấy không quên lịch sự, chào hỏi trước: "Xin chào, tôi là An Hướng Dạ."

Người đàn ông đó quay người lại, tuổi tác xem ra có hai bảy, hai tám tuổi, tướng mạo hết sức anh tuấn, nhưng khí chất hết sức ôn hòa nho nhã, khiến người sinh hảo cảm, anh ta cũng hết sức lịch sự trả lời: "Xin chào, An Hướng Dạ phải không? Tôi là Quý Lạc Sơ, anh trai của Lạc Luân."

"Lạc Sơ ca, gọi tôi là a Dạ được rồi. Đây là Charles, là, là quản gia của tôi." Thiếu gia do dự một chút, vẫn là giới thiệu ta là quản gia. Đây cũng là chuyện không có biện pháp, dù sao lần trước, nhóm người Lạc Luân đều đã nghe thấy ta gọi cậu ấy là "thiếu gia" rồi.

"A Dạ sao?" Quý Lạc Sơ cười nói: "Màu tóc của cậu thật đặc biệt, rất hiếm nhìn thấy loại tóc màu trắng bạc này, chẳng qua, rất đẹp đó!"

"Cám ơn." Thiếu gia lộ ra tươi cười xán lạn.

"Hơn nữa cũng rất ăn ảnh." Quý Lạc Sơ quay đầu nhìn ảnh chụp, dùng giọng tán thán nói: "Bây giờ rất ít có thể nhìn thấy người trẻ tuổi có loại khí chất này như cậu, càng hiếm chính là, cậu lại có thể sắm vai "thiên thần và ác ma" được tốt như thế, có lẽ cậu là diễn viên bẩm sinh đấy!"

"Thiên sứ và ác ma?" Thiếu gia nghiêng đầu, nói: "Ý anh là hình chụp màu đen và màu trắng sao?"

Ảnh chụp treo trong tiệm có hai tấm là hệ màu trắng, còn có một tấm, lại là hệ màu đen lúc đầu ở trong album nhìn thấy, khí chất hết sức giống Huyền Nhật.

Có lẽ phải thương lượng với Olga, bỏ hết ảnh chụp hệ màu đen xuống, nếu không, sớm muộn sẽ có người hoài nghi thiếu gia là Huyền Nhật.

"Nghe Lạc Luân nói, cậu vẫn còn là học sinh? Tôi là nhiếp ảnh sư, cùng bạn lập cái phòng làm việc. Lúc Lạc Luân vừa lấy ảnh chụp của cậu cho tôi xem, tôi liền rất muốn hỏi cậu một chút, có hứng thú làm người mẫu cho tôi không?"

Nghe vậy, thiếu gia chần chờ một chút, quay đầu nhìn ta. Ta vội vàng bước lên một bước, giúp thiếu gia giải vây: "Có thể cho xem thử trước một chút không?"

"Đương nhiên có thể." Quý Lạc Sơ nhìn ta, cười nói: "Không ngờ Lạc Luân nói rất đúng! Ngay cả quản gia tiên sinh cũng là một người mẫu rất không tệ, có muốn cùng thử một chút không?"

Quý Lạc Sơ vừa nói xong, ta liền nhìn thấy hai mắt của thiếu gia đều phát sáng, vội vàng từ chối: "Không không! Tôi là quản gia, không có ý định làm gì khác."

Nếu bị chụp hình, trên ảnh chụp lại không có bóng dáng của ta, chắc chắn sẽ dẫn đến sóng to gió lớn.

"Vậy thật đáng tiếc." Quý Lạc Sơ cười cười, xem ra không có rất để ý từ chối của ta, anh ta quay đầu nhìn thiếu gia, dò hỏi: "A Dạ, cậu có thể giúp tôi lấy cái quần ở tủ bên trái trên cao nhất không?"

"Được chứ!"

Thiếu gia nhìn cái quần trên cao nhất, sau đó đi qua, kiễng chân lấy cái quần trên tủ, mặc dù ta muốn làm giúp, nhưng Quý Lạc Sơ lại cầm lấy máy ảnh trên cổ bắt đầu chụp thiếu gia.

Thiếu gia sửng sốt, quay đầu qua, dùng biểu tình nghi hoặc nhìn Quý Lạc Sơ.

"A Dạ, nhìn ở đây!"

Bên cạnh, Lạc Luân đột nhiên gọi lớn, khi ta và thiếu gia cùng nhìn anh ta... anh ta chỉ có vặn vẹo mặt mũi, làm ra các loại mặt hề cổ quái.

Thiếu gia bật cười, cười mắng: "Lạc Luân, anh đang làm gì thế?"

Lạc Luân lại không có trả lời, chỉ là lần nữa làm ra các loại mặt hề, chọc cho thiếu gia cười không ngừng. Đồng thời, Quý Lạc Sơ bấm máy càng siêng năng.

Qua một hồi sau, Quý Lạc Sơ mới ngừng chụp hình, dùng giọng điệu hài lòng nói: "Rất tốt, cậu rất quen với máy chụp ảnh. Rất nhiều người chỉ cần biết có người đang chụp ảnh, dùng có nhiều phương pháp để đánh lạc chú ý cũng vô dụng, nhưng cậu hoàn toàn không có, giống như căn bản không có thứ gì đang chụp cậu."

Nghe vậy, ta lại giật mình trong lòng, đây sợ rằng là bởi vì do thiếu gia lúc làm anh hùng, đối diện với vô số máy chụp ảnh. Hơn nữa anh ta ngay mới đầu đã nhắc tới màu tóc của thiếu gia, màu tóc trắng bạc giống với Huyền Nhật... Quý Lạc Sơ này hẳn sẽ không đã nổi lên hoài nghi gì rồi chứ?

Quý Lạc Sơ sau khi chụp xong hình, liền cùng thiếu gia tùy ý trò chuyện về ảnh chụp.

Khách hàng tụm năm tụm ba rời khỏi, đợi đến sau khi người khách cuối cùng trong cửa hàng rời khỏi, Jill lập tức vọt đến, la hét nói: "A Dạ! Cậu có thấy không? Ngay cả khách hàng cũng không ngừng hỏi chuyện của cậu đó! Khách hàng nữ vừa rồi rất muốn xin cậu ký tên, chỉ là Olga không cho."

"Anh!" Lạc Luân cũng vọt tới, hưng phấn nói với Quý Lạc Sơ: "Thế nào? Em nói không sai chứ? Đã nói với anh mà, anh chắc chắn sẽ hài lòng a Dạ và Charles!"

"Phải phải! Em nói đều đúng." Quý Lạc Sơ cười nói xong, nhìn về phía thiếu gia dò hỏi: "Lần sau thử đến phòng làm việc của tôi thử chụp hình xem nhé? Nếu như không có vấn đề, coi như hình chụp chính thức cũng có thể, phòng làm việc chúng tôi thì thiếu người mẫu."

Thiếu gia lần này không nhìn ta nữa, chỉ là nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, liền gật đầu đồng ý: "Được đấy! Dù sao trường học sắp nghỉ hè rồi, tôi vốn đã muốn tìm việc."

"Oh?" Quý Lạc Sơ cao hừng nói: "Vậy đúng lúc! Công việc của nghỉ hè là nhiều nhất rồi, lão Đại ở phòng làm việc của tôi vừa nhìn thấy cậu, chắc chắn sẽ cực kỳ thích thú!"

Thấy thiếu gia đồng ý rồi, Lạc Luân và Jill càng hưng phấn, hai người nổi lên tranh biện, Lạc Luân khăng khăng trang phục ác ma mới đủ cool, Jill lại thích thiếu gia khí chất thiên sứ... đây lại đã nhắc nhở ta.

"Quý tiên sinh, xin ngài ở lúc chụp ảnh, nhất định phải dùng hình tượng hệ màu trắng."

Ta dùng ngữ khí hết sức kiên quyết nói xong, lại nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của người khác, ta đành vội vàng bổ sung: "Bởi, bởi vì lão gia có thể không thích thiếu gia mặc quá, quá... quá giống người trẻ tuổi!"

Kỳ thực ta muốn dùng cái từ "quái gở" này, nhưng nói đến một nửa, lại nhớ tới quần áo quái gở này thế nhưng là cua X-Killer, hơn nữa còn là chủ cửa hàng Olga đích thân chọn, nói những quần áo này rất quái gở rõ là là chuyện vô cùng thất lễ, đành cố đổi từ hình dung.

Ta liếc thiếu gia, mặc dù biểu tình của thiếu gia có chút nghi hoặc, hình như không hiểu ta vì sao muốn nói như thế, nhưng cậu ấy vẫn là gật đầu với ta.

Thấy thiếu gia gật đầu, ta càng thêm thần sắc kiên định thỉnh cầu: "Cho nên loại bỏ mọi hình chụp hệ màu đen được không? Bao gồm bên trong mục lục, bởi vì nếu như để cho lão gia nhà chúng tôi nhìn thấy, có lẽ sẽ không cho phép thiếu gia làm người mẫu, thậm chí sẽ yêu cầu các người lấy xuống mọi ảnh chụp."

Olga hào phóng nói: "Không vấn đề, vốn đã phải qua đồng ý của các anh mới có thể dùng những hình chụp này, tôi sẽ tiêu hủy mọi ảnh chụp màu đen trong mục lục, tấm màu đen trên tường cũng sẽ dùng màu trắng thay thế. Thế này đã không có vấn đề rồi chứ?"

"Vậy thật có chút đáng tiếc, thế này làm đường của người mẫu hẹp lại một nửa." Mặc dù, Quý Lạc Sơ dùng giọng có chút thất vọng nói như thế, nhưng anh ta vẫn là gật đầu nói: "Chẳng qua cũng tốt, chung quy tốt hơn so với không thể dùng hệ màu trắng, bây giờ quá nhiều gã ăn mặc lạnh lùng, như khí chất thiên sứ lại vẫn khó tìm hơn."

Lạc Luân xen miệng: "Anh, vậy em cũng có thể đi xem các anh chụp ảnh chứ?"

"Em cũng muốn đ!" Jill lập tức phụ họa.

Quý Lạc Sơ cười như không cười nhìn hai người nói: "Được rồi! Olga cũng cùng đến..."

A!

Mọi người đều an tĩnh lại, hai mặt nhìn nhau.

"Có người đang la sao?" Jill nhỏ giọng nói.

"Không có gì chứ?" Lạc Luân có chút không xác định nói: "Chỉ là có người đang la hét mà thôi, trên đường thường thường có người hét..."

"Không đúng, tiếng la này nghe lên như thật sự xảy ra chuyện rồi." Quý Lạc Sơ nhíu chặt mày, nói: "Tôi ra ngoài xem xem."

Nói xong, anh ta liền đi ra ngoài, thiếu gia hô câu "tôi đi theo anh", ta tự nhiên cũng phải đi theo, tiếp đến, Lạc Luân cũng đi theo.

Vừa đi ra khỏi cửa tiệm, liền nhìn thấy mấy người vây ở miệng ngõ hẻm bên cạnh. Miêu tả tường tận một chút, là một cô gái ngồi bẹp ở bên miệng hẻm, những người trẻ tuổi khác không xa không gần đứng ở bên cạnh cô gái, nhưng hướng nhìn của mọi người đều là con hẻm kia.

Quý Lạc Sơ đi lên trước, đỡ cô gái lên, nhưng cô gái sau khi đứng lên, lại hất khỏi tay của Quý Lạc Sơ, mang theo thần sắc hoảng sợ, một đường lảo đảo chạy đi.

Người trẻ tuổi còn lại vừa nhìn thấy cô gái chạy đi, cũng lập tức giải tán, về phần người khác ở trên đường, xem ra hình như cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ là thờ ơ lạnh nhạt, khi cô gái chạy đi rồi, bọn họ cũng tiếp tục làm chuyện của mình.

Cho nên? Trong con hẻm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây? Ta có chút lúng túng, nhìn ăn mặc của cô gái và những người trẻ tuổi kia... hình như không phải đám trẻ ngoan ngoãn lắm, hẳn sẽ không bị một chút chuyện cỏn con dọa sợ mới phải.

Quý Lạc Sơ đi về phía con hẻm u ám, thiếu gia và Lạc Luân cũng đi theo. Ta liếc về phía X-Killer, phát hiện Olga và Jill đều không có đi theo, sau đó ta cũng đi theo vào con hẻm.

"Đừng nhìn!"

Quý Lạc Sơ đột nhiên la lên một tiếng, sau đó quay người, một phát ôm lấy đầu của thiếu gia, vừa lại la lớn với Lạc Luân cách anh ta xa hơn: "Quý Lạc Luân, quay sang chỗ khác cho anh! Nếu mà để cho anh thấy em nhìn lén thì coi chừng đó! Còn có, gọi điện thoại cho cảnh sát."

Lạc Luân lập tức làm theo, cậu ta quay lại đối mặt vào ta, sau đó vội vàng từ túi rút ra điện thoại.

Ta đi qua bên cạnh cậu ta, mùi máu tanh dày đặc lập tức xộc tới, đồng thời cũng nhìn thấy rõ tình huống.

Trong con hẻm rải đầy máu thịt, phương thức văng tung tóe gần giống như là có người cố ý muốn dùng máu để trải lớp thảm đỏ lên con hẻm nhỏ, mà bộ phận thân thể thừa lại chủ yếu nhất thì dựa vào vách tường, kỳ thực cũng phần lớn thừa lại xương cốt, xương người trắng dính đầy máu thịt, bộ phần hoàn chỉnh nhất là cái đầu, ít nhất còn có thể nhìn thấy nửa lớp da và một con mắt.

Máu ngửi lên rất tươi mới, hình như sự kiện đã xảy ra không lâu... máu tươi... thật lãng phí...

"Charles!" Quý Lạc Sơ gọi ta một tiếng.

Ta đột ngột hồi thần lại, theo phản xạ trả lời: "Vâng?"

"Qua đây, che mắt thiếu gia nhà anh cho tốt... Ngàn vạn lần đừng để cho cậu ấy nhìn!" Câu cuối cùng, Quý Lạc Sơ là dùng ngữ khí hết sức nghiêm khắc nói.

"Được." Ta vội vàng đi lên trước, che mắt của thiếu gia.

Quý Lạc Sơ nhíu mày, nói: "Che chặt một chút! Đừng để cho cậu ấy nhìn lén."

Ta đành càng thêm một bước, dùng hai cánh tay đem cả đầu của thiếu gia ôm chặt, đây mới khiến cho Quý Lạc Sơ hài lòng gật đầu. Sau đó, anh ta không chú ý ta và thiếu gia nữa, mà là đi lên trước, ở chỗ cách thi thể mấy bước, dùng máy ảnh chụp hình ở đủ góc độ.

Lúc này, thiếu gia đột nhên nhéo ta, ta hiểu ý, hơi chút nới lỏng tay, điều chỉnh vị trí, để cho thiếu gia có thể từ khe hở nhìn được tình huống.

Một cỗ thi thể gần như bị xé thành mảnh vụn... Cái này là ai làm đây?

Nếu là ở mười năm trước, ta gần như có thể khẳng định đây không phải loài người làm, nhưng bây giờ con người đã cải tạo càng ngày càng nhiều, một cánh tay cơ giới đã có thể tay không xé người thành mảnh vụn rồi.

Hiện tại, đây rốt cuộc là của loài người hay phi nhân, sợ rằng thật sự rất khó nói.

Quý Lạc Sơ sau khi chụp một hồi, liền bỏ máy ảnh xuống, thấy vậy, ta lập lức lại ôm chặt đầu của thiếu gia, tránh cho anh ta phát hiện thiếu gia đang nhìn lén tình huống thi thể.

Anh ta đi tới, nói với ta: "Ra ngoài đi, nếu cảnh sát tới rồi, nhìn thấy chúng ta cách thi thể quá gần, sẽ rất không vui."

Ta gật đầu, ôm theo đầu của thiếu gia, xoay người qua, sau đó mang theo cậu ấy cùng ra khỏi con hẻm... trong lòng lại cảm thấy có chút buồn cười, thiếu gia cũng từng đã không chút do dự chặt bỏ đầu của DSII, đối với cậu ấy mà nói, khác biệt duy nhất của thi thể này và người sống nhảy tưng tưng, đại khái là nó sẽ không biết mở miệng nói chuyện mà thôi chăng?

"Trị an gần đây quá kém rồi!"

Sau khi đi ra khỏi con hẻm, Quý Lạc Sơ xem ra rất không vui, anh ta chuyển hướng em trai, dùng giọng điệu không thể làm trái nói: "Lạc Luân, buổi tối sau này anh sẽ đón em tan ca, nửa đêm cũng không được tùy tiện chạy lung tung!" Lạc Luân giật mình, lớn giọng la: "Anh!"

"Không được..."

Tít tít!

Quý Lạc Sơ nhíu mày, sau khi lấy ra điện thoại thao tác một chút, liền lộ ra thần sắc xin lỗi với chúng ta, nói: "Tôi không thể ở lại cùng chờ cảnh sát rồi, lão Đại của phòng làm việc tìm tôi."

"Charles cũng không thể ở lại." Thiếu gia nhìn ta nói: "Anh ta buổi tối xin tôi nghỉ, muốn đi tìm người!"

"Như vậy sao? Vậy thì hai người đi trước cũng được." Nói xong, Quý Lạc Sơ chuyển hướng em trai, căn dặn: "Lạc Luân, đi nhờ Olga tới đây, xin cô ấy trước tiên đóng cửa, ở đây chờ cảnh sát, thuận tiện cùng em đi cục cảnh sát làm cái ghi chép."

Lạc Luân vội vàng nói: "Em có thể chờ một mình..."

"Không được!" Quý Lạc Sơ quát khẽ một tiếng ngắt lời cậu ta, đây cũng khiến cho Lạc Luân lộ ra biểu tình không phục, nhưng cậu ta hiển nhiên cũng rất e sợ quyền uy của anh trai mình, mặc dù trên mặt tràn đầy ấm ức, lại không dám tùy tiện đáp trả.

Lúc này, thiếu gia đột nhiên bật cười, điều này làm cho hai anh em đang tranh chấp sửng sốt, nghi hoặc nhìn cậu ấy. Thiếu gia cười nói: "Lạc Luân, anh trai tôi cũng giống như anh cậu đó, luôn là không được cái này không được cái kia, a ha!"

Lạc Luân thấp giọng lẩm bẩm: "Của cậu chắc chắn không lắm lời như của tôi..."

Lúc này, điện thoại của Quý Lạc Sơ vừa lại vang lên, thần sắc trên mặt anh ta đầy áy náy nói: "Xin lỗi, tôi thật sự phải đi rồi. Lạc Luân, mau đi giúp Olga đóng cửa tiệm."

Lạc Luân lẩm bẩm "được rồi", sau đó rời khỏi trước.

Lúc này, Quý Lạc Sơ lộ ra thần sắc do dự, ta nói với anh ta: "Không sao, anh đi trước đi, chúng tôi sẽ đợi đến khi Olga tới."

Đợi sau khi Quý Lạc Sơ rời khỏi, thiếu gia đột nhiến nói: "Đại khái vừa lại có chuyện xảy ra rồi đi!"

Ta sửng sốt, theo phản xạ nói: "Nhóm Tencha tiên sinh nói cho ngài rồi sao?"

"Không phải. Tối qua sau khi ta bảo bọn họ không cần báo cáo tình huống của máy theo dõi cho ta, bọn họ đến bây giờ đều chưa từng báo cáo qua với ta!" Thiếu gia nghiêng đầu, nhìn hướng Quý Lạc Sơ rời khỏi, nói: "Là bởi vì Lạc Sơ ca vội vàng rời khỏi."

Quý Lạc Sơ tiên sinh rời khỏi và có chuyện xảy ra rốt cuộc có liên quan gì đây? Ta hết sức mờ mịt, chỉ có thể mở miệng hỏi: "Tôi không hiểu, thiếu gia."

Thiếu gia lộ ra tươi cười, dùng ngữ khí khẳng định nói: "Quý Lạc Sơ, anh ta chắc chắn chính là Sơ Phong!"

Ta sửng sốt, một hồi lâu cũng nói không ra lời, hoàn toàn không ngờ đến thiếu gia lại đột nhiên nói ra lời khiến người chấn động như thế.

Nhưng dưới ngẫm nghĩ, ta vừa lại cảm thấy kỳ quái, chỉ đành nói: "Thiếu gia, cánh tay trái của Quý Lạc Sơ tiên sinh không có cải tạo qua, nhưng cánh tay trái của Sơ Phong là đã cải tạo."

Thiếu gia cười hề hề nói: "Charles, ta thoạt nhìn toàn thân trên dưới đều không có cải tạo đi?"

Nghe vậy, ta cũng bật cười. Nói như thể cũng phải, thiếu gia mặc dù thoạt nhìn không có cải tạo, nhưng kỳ thực lại toàn thân trên dưới đều từng cải tạo qua. Nếu đã như thế, Sơ Phong hẳn là cũng có phương pháp ngụy trang của mình đi?

Lúc này, thiếu gia giải thích với ta: "Chỉ cần thời gian nhìn đủ dài, ta đã có thể rất tinh tế "lượng ra" bề ngoài của một người. Màu tóc của Lạc Sơ ca mặc dù là màu vàng khá phổ biến, chẳng qua cho dù là màu vàng, cũng vẫn là có phân chia nông sâu, màu tóc của Lạc Sơ ca và Sơ Phong đều là màu vàng trầm. Chiều cao, thể trọng, hình dạng cằm và độ dài cánh tay trái đều y như đúc Sơ Phong. Mặc dù giọng nói có chút không giống, nhưng giọng của Sơ Phong có thể là biến tạo. Cho nên, Lạc Sơ ca chắc chắn là Sơ Phong!"

Ta có chút kinh ngạc nói: "Nói như vậy, nếu như lại gặp phải Cô Điệp và Long An, thiếu gia cũng có thể nhận ra bọn họ sao?"

"Cô Điệp thì có thể, Long An có lẽ không được." Thiếu gia nghiêng đầu suy nghĩ, nói: "Long An có chút kỳ quái, kiểu hình thể của anh ta căn bản không thể ẩn ở trong thành phố mà không bị phát hiện, cho nên ta nghĩ anh ta bình thường nhất định không phải loại hình thể đó."

Ta sâu sắc tán đồng. Ngay cả người sói sau khi biến thân, ở trước mặt Long An, cũng giống như đứa trẻ.

"Thiếu gia." Ta đột nhiên nhớ tới nói: "Có lẽ Quý Lạc Sơ tiên sinh giống như ngài, có chút nhận ra thân phận của ngài rồi."

Thiếu gia sờ sờ đầu, nói: "Ừ, bởi vì màu tóc vẫn là quá rõ rồi đi? Nhưng tóc của ta thì lại không thể nhuộm... hi vọng papa mau chóng sửa xong thân thể của DSII, như vậy An Hướng Dạ và Huyền Nhật có thể đồng thời xuất hiện rồi."

Ta còn đang suy nghĩ vấn đề tóc của thiếu gia vì sao không thể nhuộm, thiếu gia vừa lại kéo kéo ra, nói: "Charles, ngươi đi tìm người sói đi!"

Ta sửng sốt, lấy ra đồng hồ bỏ túi nhìn, nói: "Thiếu gia, bây giờ mới mười giờ."

Thiếu gia nhún vai nói: "Ta muốn để cho chú Tencha tiếp tục báo cáo tình huống máy theo dõi rồi, cũng sẽ thay đồi trang phục Huyền Nhật đến phụ cận tuần tra một chút, ngươi sẽ không cần theo ta đi nữa."

Thì ra như thế. Ta khom người, nói: "Được, vậy thì xin thiếu gia cẩn thận."

Lúc ngẩng đầu lên, trước mặt ta đã không còn người nào nữa... thiếu gia đúng là càng ngày càng có phong phạm của anh hùng trong phim – đến không bóng đi không vết.

Sau khi xác định thiếu gia đã đi, ta nhìn trái phải một chút, xác định không có người nào chú ý ta, liền đạp lên mặt tường của cao ốc, sau đó một đường chạy băng băng.

Mặc dù đã nhận giúp đỡ người bạn Alkus, nhưng mấy ngày qua, ta thực tại không thể nói mình thực sự là để tâm tìm kiếm, đây khiến cho ta cảm thấy hết sức áy náy, từ bây giờ trở đi nhất định phải nghiêm túc tìm kiếm mới được.

Ta nhảy lên tầng thượng, nhìn quanh bốn phía, suy nghĩ rốt cuộc phải bắt đầu tìm từ đâu. Tà Dương thị dù sao cũng cái thành phố lớn, nếu như muốn lần khắp mọi ngõ hẻm, nhất định sẽ vượt quá kỳ hạn hai tuần của Alkus nói, cho nên nhất định phải trước tiên tìm ở những nơi có khả năng mới được.

Hm... bình thường mà nói, một người sói khao khát giết chóc nếu muốn giết người, nếu như không phải đặc biệt đi ra khỏi thành, bằng không, đều sẽ chọn nơi khá bần cùng lạc hậu trong thành thị. Dù sao, loài người trong đó cho dù liên tiếp biến mất, cũng sẽ không dẫn tới tao động quá lớn.

Trong Tà Dương thị, hoàn cảnh cuộc sống gay go nhất, chính là phía nam thành thị rồi.

Vị trí X-Killer ta ở thì là ở hướng lệch về tây trong thành thị, nói lên như thế, đây đúng là chỗ của quý công tử Sơ Phong. Nhiếp ảnh sư làm việc theo thời gian, dáng vẻ lãnh tĩnh khi vừa nhìn thấy thi thể, có chuyện thì vội vàng muốn đi... Quý Lạc Sơ đích xác rất phù hợp đặc trưng của anh hùng nên có. Chỉ là không biết, em trai của anh ta Lạc Luân có biết hay không đây?

"Đừng nghĩ về anh hùng nữa." Ta cười khổ một hồi, bây giờ nên là lúc hoàn thành cho tốt nhờ vả của người bạn rồi.

Ta ngắm nhìn mặt đất màu đen kéo dài. Ánh trăng hôm nay tràn trề, đích xác là thời cơ tốt tìm người sói.

Vậy thì, sẽ bắt đầu tìm từ phía tây nam đi... phía nam hình như là phạm vi thế lực của Long An, hi vọng hai tuần này đừng chạm mặt anh ta mới được.

◊◊◊◊

Tiếp đến, ta bắt đầu trải qua cuộc sống mỗi buổi tối ra ngoài tìm kiếm người sói Cornell.

Mỗi tối, thiếu gia mười giờ đã ra ngoài, mà trước khi ta trở về, cậu ấy vừa lại ra ngoài chạy buổi sáng. Đây khiến cho ta hết sức lo lắng, thiếu gia hẳn sẽ không là vì để cho ta có thêm một chút thời gian tìm kiếm, cho nên cố ý đi sớm về trễ chứ?

Dưới lo lắng, ta dò hỏi tiểu Yu, cậu ta thờ ơ trả lời: "Có chứ! Thiếu gia đại khái đều hai giờ về nhà, nếu có sự kiện thì không nhất định, có lúc ba, bốn giờ mới về."

Sau đó năm giờ liền ra ngoài chạy buổi sáng? Đây coi như có ngủ sao?

Bên cạnh, Tencha tiên sinh tử tế giải thích: "Quản gia, anh đừng căng thẳng. Tôi đã hỏi qua thiếu gia rồi, thiếu gia nói, cậu ấy thực ra không cần ngủ mỗi ngày, cho dù mấy ngày không ngủ cũng không sao, nếu như mỗi ngày đi ngủ, hai tiếng cũng đủ rồi, ngủ nhiều, thực ra cũng không giúp ích gì."

Miêu tả này nghe lên đúng là vô cùng quen thuộc, nếu không phải thiếu gia không hút máu, ta có lẽ sắp cho rằng mình phục vụ một đồng tộc.

May cũng cười nói: "Thiếu gia trước đây cũng thường làm như thế, mặc dù nói mười giờ là về phòng ngủ, chẳng qua, vừa có chuyện xảy ra, liền từ cửa sổ phòng nhảy ra, trời gần sáng mới trở về."

Thì ra là thế, ta yên tâm một chút, chỉ là vẫn cảm thấy có chút áy náy, cho nên càng nỗ lực phục vụ thiếu gia, thậm chí mỗi ngày đều làm ra các loại đồ ăn mùi vị khác nhau cho thiếu gia ăn. Mặc dù thiếu gia không kén chọn, đối với đồ ăn cũng không có sở thích đặc biệt, chẳng qua, cậu ấy thích thứ mới lạ, chưa từng nhìn thấy, cho nên chỉ cần sử dụng cách chế biến cậu ấy chưa từng nhìn thấy, liền có thể khiến cho cậu ấy rất vui vẻ.

Ví dụ như, bữa tối hôm nay chính là kaiseki. Thiếu gia đối với sashimi lộ ra hết sức tò mò, khi ta đang khom lưng rót trà lúa mạch, cậu ấy liền đem sashimi tẩm lên tương mù tạc dày đặc, khi ta vừa nói ra "chờ một chút" cậu ấy đã đem cả miếng sashimi nhét vào trong miệng.

"Thiếu gia..." Ta có chút không biết làm sao, chung quy không thể xin thiếu gia mau chóng đem đồ ăn nhả ra.

Thiếu gia nhai hai cái, biểu tình trên mặt bắt đầu vặn vẹo, dáng vẻ xem ra hình như hết sức thống khổ, ta vội vàng đưa trà lên, vỗ nhẹ lưng thiếu gia nói: "Thiếu gia, mau uống hớp trà!"

Thiếu gia cầm lấy cái ly, một hơi uống sạch bách, sau đó thở ra một hơi dài, như không chuyện gì nói: "Sặc quá, chẳng qua ăn rất ngon."

Sau đó, cậu ấy vừa lại gắp một miếng sashimi, tẩm lên lượng mù tạc như cũ, vừa lại nhét vào trong miệng... khẩu vị của thiếu gia quả nhiên cũng rất "anh hùng".

Sau khi qua bữa tối, thiếu gia lấy ra bài tập, ta cũng rót cho thiếu gia một ly sữa, liền quay người định đi quét dọn, nhưng thiếu gia đột nhiên gọi ta một tiếng: "Charles."

Ta ngừng bước chân, quay người trả lời: "Vâng."

Thiếu gia vừa uống sữa vừa nói: "Hôm đó lúc chúng ta ở X-Killer, chẳng phải có người chết ở trong hẻm sao? Báo cáo giám định pháp y ra rồi. Người chết là một kẻ lang thang, bị sức lực khổng lồ kéo xé đến chết, thân thể vụn nát, có không ít dấu móng và răng, dấu răng nanh phát triển dị thường, không phải kiểu răng mà loài người sẽ có. Trừ cái đó ra, còn thu thập được lông của động vật, phân tích là bị động vật cỡ lớn công kích."

Động vật cỡ lớn dạng gì mà đem một người xé thành cái dạng đó? Hơn nữa còn ở trong một thành phố lớn, chung quy không thể có một con gấu ở đây công kích loài người, lại vẫn có thể không bị phát hiện.

Ngoại trừ người sói, ta thực tại nghĩ không ra khả năng khác, nhưng vị trí của X-Killer là ở phía tây, cùng phía nam ta vẫn luôn tìm kiếm hoàn toàn không giống. Có lẽ ta ngay từ đầu đã sai rồi.

"Đáng tiếc trong con hẻm đó không có máy theo dõi." Thiếu gia mang chút tiếc nuối nói xong, vừa lại cười: "Chẳng qua, vẫn có thể tra ra một chút manh mối! Ví dụ như nói, lúc vụ án xảy ra, chỉ có kẻ bị hại vào trong con hẻm đó, lại không có người khác đi vào."

Ta lấy làm kinh hãi, thốt lên: "Cái này làm sao có thể đây? Người sói không biết tàng hình."

Thiếu gia cười nói: "Đương nhiên không phải tàng hình, là bởi vì có một nơi máy theo dõi hoàn toàn không thể chiếu tới được. Đó là đường cống ngầm."

Đường cống ngầm?

Nếu như tên người sói kia ở đường cống ngầm, như vậy thật sự là rất phiền rồi." Thiếu gia lo lắng nói: "Đường cống ngầm của Tà Dương thị vô cùng rắc rối phức tạp, hơn nữa rất nhiều dân lang thang ở dưới, nếu như có người dám bước vào chỗ của bọn họ, sẽ công kích bất kể phải trái đúng sai. Mặc dù bọn họ thực sự rất yếu ớt, nhưng lại rất không sợ chết, muốn ở dưới điều kiện không giết chết bọn họ, từng người từng người đánh bại, thực sự rất khó khăn."

Thiếu gia đột nhiên nhìn về phía ta, dùng giọng điệu hết sức nghiêm túc căn dặn: "Charles, ngươi vẫn là ở trên mặt đất tìm là được rồi. Nếu chỉ cần trong đầu ngươi không có lắp vệ tinh dẫn đường, thì ngàn vạn lần đường xuống đường cống ngầm đấy!"

Thiếu gia, trong đầu mọi người đều không có lắp vệ tinh dẫn đường đi... Ta trầm mặc. Có lẽ thiếu gia có.

"Được rồi. Charles, ngươi có thể ra ngoài tìm người sói rồi."

Nghe thấy lời này, ta lặng đi một chút, vội váng nói: "Thiếu gia, bây giờ mới tám giờ."

Thiếu gia nhún vai nói: "Dù sao ta bây giờ muốn ra ngoài rồi mà! Ta đã hẹn với Lạc Sơ ca, hôm nay phải đến phòng làm việc của anh ấy chụp thử đây!"

Ta vội vàng nói: "Thiếu gia, xin cho tôi cùng ngài đi..."

"Không cần phải."

Ta sửng sốt, lời này lại không phải thiếu gia nói, quay đầu lại, Melody đang từ cửa chính đi vào, cười duyên nói: "Thiếu gia có tôi đi cùng đây!"

Ta lại dở khóc dở cười, thiếu gia thì càng cười ha ha nói: "Melody, cô làm sao mặc cái dạng này?"

Trên người của Melody là sơ mi cổ cao màu trắng, tóc chải chỉnh tề, ở sau đầu buộc thành một cái búi, còn đeo một cái mắt kính gọng vàng, mặc váy ngắn, dưới chân còn đi giày cao gót màu đen gót thô, thoạt nhìn giống như là nữ quản lý cấp cao ở văn phòng... ngoại trừ cái váy ngắn kia thực sự quá ngắn rồi.

Melody tại chỗ quay một vòng, nói: "Nữ quản gia giỏi giang tháo vát! Giống chứ!"

Ta cười lắc đầu. Thiếu gia lại đặc biệt gật đầu.

Melody ôm vai thiếu gia, nhìn ta, dùng giọng khiêu khích nói: "Thiếu gia nói giống là giống."

Ta mỉm cười, không để ý khiêu khích của cô ta, chỉ là dặn dò: "Có cô đi theo thiếu gia thì tốt. Xin nhớ rằng, cho dù nhiếp ảnh sư nói làm sao, cũng ngàn vạn lần đừng để cho thiếu gia mặc trang phục suất khí cộng với lộ ra biểu tình lãnh khốc, bởi vì loại khí chất đó thực sự quá giống Huyền Nhật rồi."

Thiếu gia lộ ra biểu tình chợt hiểu, Melody thì không kiên nhẫn nói: "Biết rồi. Thiếu gia, chúng ta đi thôi!"

Thật không biết Melody vì sao sốt ruột như thế, lần trước ra ngoài đúng lúc gặp phải chuyện, khiến cô ta không thể không giúp kéo dài thời gian, từ đó trở đi cũng không thấy qua cô ta đối với việc cùng thiếu gia ra ngoài có hứng thú nhiều như thế.

Thiếu gia cúi đầu cười: "Ta nói với Melody, Lạc Sơ ca là người rất tốt, bề ngoài cũng rất đẹp đây!"

Thì ra như thế.

"Gì thế! Hai người thì thầm nói cái gì! Còn không đi, vậy tôi sẽ đi khỏi đó." Melody bĩu môi phàn nàn.

"Bây giờ đi liền!" Thiếu gia lập tức kéo Melody, không để cho cô ta rời khỏi, đồng thời chào tạm biệt ta: "Vậy bọn ta ra ngoài đây!"

"Được, xin đi thong thả."

Ta đưa mắt nhìn thiếu gia và Melody ra ngoài, sau đó đi thay phục sức quản gia trên người, đổi phục trang của X-Killer, sau đó như mọi khi, ra ngoài tìm kiếm tung tích của người sói Cornell.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro