2 - 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyền thuyết anh hùng chương thứ sáu: Bối rối, anh hùng bỏ mình hay bỏ người.

Ca ca em thất bại rồi... người mẹ và đứa con gái đều bị nổ thành mảnh vụn.

Nếu như, em thành công cứu bọn họ, người mẹ đó có thể sẽ giống như người mẹ lần trước, mỉm cười cảm ơn em, nói em giống như thiên sứ hay không đây?

Lúc đó, nếu như em chú ý nhiều hơn một chút, có lẽ có thể phát hiện kíp nổ không ở trên người kẻ xấu kia.

Em hôm nay không phải thiên sứ, em mang cái chết cho người mẹ kia... Em là một tử thần.

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Ta hôm nay đổi sang phía tây tìm kiếm, mặc dù, ta hết sức hoài nghi người sói sẽ dám xuất hiện ở phía tây, phía tây chẳng những không phải khu nghèo khổ trong thành thị, mà còn có rất nhiều tầng thượng không thể tùy tiện đặt chân, tuyệt đối không phải khu vực thích hợp cho người sói sẽ phát cuồng cư trú.

Cho nên, hi vọng có thể tìm được người sói ở phía tây vẫn rất xa vời, nhưng, nếu đã nhận giúp đỡ, cho dù thế nào cũng phải tìm kiếm mới được.

Ta như con thoi tới lui ở giữa tầng thượng và mặt cao ốc, nhất là chú ý ngõ hẻm tối tăm, vừa nhìn thấy trong hẻm có dấu hiệu đánh nhau, liền nổi lên một tia hi vọng, nhưng vừa lại thất vọng ở sau khi nhìn rõ tình huống, chỉ là một số người trẻ tuổi đang khoe sức đánh đấu mà thôi.

Sau mấy lần thất vọng, ta gần như muốn ra tay để cho những phần tử rỗi hơi này hiểu được sự quý giá của sinh mạng.

Tìm kiếm rất lâu, ta ngồi ở trên ghế dài bên đường hơi chút nghỉ ngơi, lấy đồng hồ ra nhìn, bây giờ đã là nửa đêm rồi, nhưng lại ngay cả lông dã thú cũng tìm không được một sợi, xem ra lại là một ngày tốn công rồi.

Ôi! Alkus, nhiệm vụ cậu đưa cũng có phần hơi quá khó rồi, mặc dù không muốn để cậu thất vọng, nhưng, xem ra cũng không có biện pháp rồi. Hơn nữa, cậu ngay cả điện thoại cũng không có, gửi thư điện tử cho cậu cũng không trả lời, bảo tôi làm sao liên lạc với cậu đây?

Chính ta đã là cái vampire rất bảo thủ rồi, nhưng, Alkus so với ta lại càng muốn bảo thủ. Mặc dù đây khiến cho chúng ta khá hợp nhau, chẳng qua, khi muốn liên lạc đối phương, lại là cái phiền phức lớn.

"Heh! Anh đẹp trai, có hứng thú cùng đi PUB khiêu vũ không?"

Ta ngẩng đầu lên, đang muốn từ chối, lại thấy rõ diện mạo đối phương, thốt lên: "Melody?"

Melody vẫn như cũ mặc bộ trang phục tự cho là "nữ quản gia" kia, chỉ là nút cổ áo một đường mở đến trước ngực, mắt kính gọng vàng cũng biến mất tăm, tóc thì càng là khôi phục dáng vẻ buông xõa bình thường. Cô ta dùng ánh mắt thích thú nhìn ta, nhất là bên hông quần của ta, sau đó khen ngợi: "Anh hôm nay thật là gợi cảm đấy! Quản gia tiên sinh."

"Cô hôm nay cũng rất đoan trang." Ta liếc cách ăn mặc của cô ta, cười như không cười bổ sung: "Nếu như cài nhiều thêm hai cái nút thì hết sức đoan trang rồi."

Cô ta lưu loát ngồi xuống bên cạnh ta, sau đó uể oải dựa trên lưng ghế, nói: "Thế nào, vẫn chưa tìm được sao?"

Ta lắc đầu.

"Vốn đã là không tìm được rồi." Melody vừa săm soi móng tay màu tím của mình, vừa nói: "Thiếu gia là ai hả! Cậu ấy cũng tìm không được rồi, anh cho rằng mình tìm bừa, là có thể tìm được sao?"

Ta không thể không đồng ý. Chỉ là, lại không thể không tìm.

Melody liếc ta một cái, sau đó nói: "Tùy anh, thích tìm thì cứ tìm đi! Dù sao thiếu gia cũng không để ý nữa, tôi cũng không cần phải xen vào."

Ta cười nhàn nhạt, dò hỏi: "Tình hình chụp thử tốt không?"

Vừa hỏi đến vấn đề này, mắt của Melody liền phát sáng, cao giọng kêu lên: "Tốt..."

Tốt như thế? Vậy có lẽ thiếu gia thật sự thích hợp làm người mẫu.

"Đúng là một người đàn ông tốt!"

"... Đàn ông tốt?" Đây là ý gì?

"Đúng thế!" Melody hưng phấn nói: "Cái nhiếp ảnh sư đó, Quý Lạc Sơ, dáng vẻ anh ta thật không tệ, vừa lại có phong phạm quý ông của thời đại cũ, dễ chịu vừa lại rất hiện đại, rất lâu không gặp được người đàn ông tuyệt như thế rồi!"

Nếu như ta nhớ không sai, Melody hình như rất thích Sơ Phong? Nếu cô ta biết thiếu gia cho rằng, Quý Lạc Sơ chính là Sơ Phong, vậy nhất định sẽ rất thú vị.

"Vốn muốn tìm anh ta và thiếu gia cùng đi PUB chơi, vậy tôi đã có thể trái ôm phải ấp rồi, nhất định sẽ rất tuyệt! Đáng tiếc, anh ta lúc đó có chuyện liền đi trước rồi, sau đó ngay cả thiếu gia cũng chạy luôn, thật chán!" Melody thở dài, cả người trải ở trên ghế.

Nhưng cô ta sau đó lại thẳng người lên, hết sức phấn chấn la lên: "Đi thôi!"

"Đi?" Ta ngẩn ra, nghi hoặc hỏi: "Đi đâu?"

"Tìm người sói chứ sao!" Melody như chuyện đương nhiên nói: "Tối nay tôi cùng anh đi tìm người sói, hôm nào anh phải cùng tôi đi PUB chơi!"

Ta có chút nhạ dị hỏi: "Cô không phải muốn tìm Quý Lạc Sơ và thiếu gia đi sao?"

Melody đứng lên, từ trên nhìn xuống, chầm chậm nói: "Trái ôm phải ấp, cộng thêm một quản gia mở đường, như vậy càng không phải uy phong sao?"

Ta buồn cười, sau đó bị Melody kéo dậy, tiếp đó cùng nhảy lên mặt tường.

"Cô muốn tìm khu phía tây?" Đứng trên mặt tường, Melody thoáng nhìn ta, hỏi: "Cùng nhau tìm còn phân ra tìm?"

"Cùng tìm đi!"

Mặc dù tách ra tìm có hiệu suất hơn, nhưng, thực ra có hiệu suất làm sao, cũng sẽ không hiệu suất bằng mấy vạn cái máy theo dõi của thiếu gia. So với không ngừng thất vọng một mình, không tốt bằng có cái đồng bạn ở bên cạnh.

Sau khi chúng ta liên tiếp tìm mấy con hẻm, liền phát hiện hình như chỗ không xa có rối loạn lớn, có tiếng la hét "hàng thật giá thật", hơn nữa hình như không nhỏ, không trung hoặc xa hoặc gần truyền đến tiếng ồn phát ra từ cánh quạt trực thăng, cộng với tiếng còi xe cảnh sát chói tai.

"Gần đây thật đúng là không yên ổn." Ta có chút cảm thán.

Melody lại cười ra tiếng, bỡn cợt nói: "Vậy tôi biết anh đã bao lâu không có chú ý đến tiếng la hét trên đường rồi! Đại khái là có lâu như 5 năm rồi đi? Mấy năm qua, trên đường thế nhưng chưa từng yên tĩnh, bằng không, một tòa thành thị cho dù có lớn, cũng không cần bốn cái anh hùng và một đống cảnh sát đi?"

Ta bước gần mấy bước về hướng tiếng ồn ào truyền tới, sau lưng, lại nghe thấy tiếng Melody cảnh cáo: "Quản gia, đừng đi qua, anh nếu không thích chiến đấu, vậy hẳn là không thích cuốn vào trong sự kiện chứ?"

Ta do dự một chút, cầm lấy điện thoại gọi đến số của Tencha tiên sinh, sau đó dò hỏi: "Tencha tiên sinh, xin hỏi ngài có thể nhìn thấy rối loạn lớn ở khu phía tây là chuyện làm sao không?"

"Là Sơ Phong cùng kẻ xấu đánh lên rồi, hình như có chút khó giải quyết, nhưng quá xa, thiếu gia không định qua." Tencha tiên sinh đơn giản nói rõ hết.

Ta nói cảm ơn với Tencha tiên sinh, cúp điện thoại, nói với Melody: "Tôi nghĩ không cần lo nữa, Sơ Phong đã ở đó..."

Melody kinh hô một tiếng: "Sơ Phong?"

Nghe thấy tiếng kinh hô này, ta liền có loại dự cảm không ổn, thuận tiện nhớ tới một việc, đó chính là, Melody cực kỳ thích Sơ Phong, còn có, lần trước muốn xin anh ta ký tên nhưng lại không có thành công.

Nghĩ đến đây, cũng không cần nghĩ tiếp, bởi vì, Melody đã kéo tay ta vọt lên rồi.

Ta chỉ có cười khổ rồi lại cười khổ, nhưng, cũng không phải rất để ý, nếu thiếu gia không tới, vậy thì cho dù tình huống có nghiêm trọng, ra cũng sẽ không ra tay. Về phần Melody có ra tay hay không, vậy đó là lựa chọn của cô ta rồi.

Sau khi chỉ nhảy qua mấy mặt tường, chúng ta bước lên một tầng thượng.

Vừa bước lên, ta liền nhìn thấy trên tháp nước có vẽ một cái ký hiệu thuộc về phi nhân, mà ký hiệu đó ở trong ấn tượng của ta, hình như thuộc về đối tượng đừng nên chọc vào. Ta nhíu mày, nói: "Đổi chỗ khác đi, đây hình như là nơi của một phi nhân cường đại."

Melody liếc cái ký hiệu, liền nói: "Không sao, tôi quen biết gã này."

Ta gật đầu, cũng không để ý vấn đề này nữa, ngược lại chú ý tình huống phía dưới, đây vừa nhìn, suýt nữa khiến ta tưởng rằng mình nhìn thấy vùng chiến tranh. Ở trong phim kiểu đó, tù binh thường thường là bị treo một hàng lên, hiện tại cũng là như thế.

Ở tầng giữa của một cao ốc, khoảng chừng là tầng năm, mặt tường là một hàng cửa sổ dài, mà sau cửa sổ, là một hàng người bị treo lên, nam nữ già trẻ đều có, trang phục của bọn họ cũng khá thông thường, xem ra dáng vẻ như là tan học hoặc là tan ca, thậm chí là tản bộ sau khi ăn, liền bị bắt.

Chỗ giống nhau duy nhất của bọn họ, là biểu tình hoảng sợ trên mặt, bởi vì sau lưng bọn họ đứng ba tên bắt cóc bịt mặt cầm súng.

Phía dưới, Sơ Phong đứng ở phía trước nhất cao ốc, không chút nhúc nhích. Những người khác, bao gồm cả cảnh sát, toàn bộ đều đứng khá xa, cảnh sát còn vây thành một tuyến phong tỏa, không để cho bất cứ người dân nào tiến vào.

Cảnh tượng này thực tại hết sức quen mắt, bộ dạng gần như y như đúc với đôi mẹ con lần trước, chỉ là lần đó bốn anh hùng đều đến đủ, đây lại là chỉ có một mình Sơ Phong.

Lúc trước, thiếu gia từng nói, hành động lần đó là vì để săn giết anh hùng, chẳng lẽ lần này, bọn chúng định săn giết Sơ Phong sao?

Bên tai ta truyền đến tiếng uể oải của Melody: "Ôi loài người! Đúng là càng ngày càng thiện trường đày đọa đồng loại của mình rồi."

Lúc này, trên đường truyền đến tiếng phát thanh: "Sơ Phong tiên sinh, ngài ngàn vạn lần đừng động đậy... chẳng qua động đậy cũng không quan trọng, chỉ là một cái mạng người mà thôi."

"Bọn chúng rốt cuộc muốn làm cái gì?" Melody nhíu mày, không quá xác định nói: "Lại là muốn di chuyển tiêu điểm để đi cướp châu báu gì? Chiêu này dùng lần thứ hai sẽ không hiệu quả nữa đi?"

"Không phải di chuyển tiêu điểm, bọn chúng muốn..."

Bốn chữ "săn giết anh hùng" còn chưa ra khỏi miệng, ta liền nghe thấy bốn tiếng súng vang lên, bóng dáng của Sơ Phong chầm chậm ngã xuống, ở quanh người anh ta, máu đỏ tươi từ từ tràn ra...

Thành công rồi? Ta có chút ngạc nhiên, Sơ Phong thật sự bị săn giết rồi?

Tiếng máy phát thanh lần nữa truyền tới: "Ngươi đúng là chẳng ngoan gì cả! Sơ Phong tiên sinh, đừng cho rằng ta không nhìn thấy ngươi len lén né tránh chỗ hiểm, tổng cộng di chuyển bốn cái, vậy thì..."

Lúc này, Sơ Phong bò người dậy, hét lớn: "Dừng tay!"

Nhưng, gã cầm súng đã nổ súng, tiếng súng tổng cộng bốn phát, lần lượt bắn chết một học sinh, người già và hai phụ nữ, máu phun trên cửa sổ, tạo ra bốn đóa hoa máu. Bọn họ ngay cả la hét cũng chưa kịp phát ra, chỉ là thân thể khẽ co giựt mấy cái, sau đó cũng không còn phản ứng nữa.

Sơ Phong lay động hai cái, anh ta ngẩng đầu nhìn cửa sổ, không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng, ta lại rất có thể tưởng tượng vẻ mặt của anh ta... nhất định là đau lòng vừa lại phẫn nộ đi?

Lúc này, giọng nói lại vang lên: "Xin đừng động đây nữa! Trên tay bọn ta thế nhưng là vẫn còn có mười hai con tin..."

"Súng bắn tỉa? Lại dám dùng súng bắn tỉa đả thương người đàn ông tốt của ta muốn!"

Tiếng này thật là gần, ta quay đầu nhìn, Melody cả khuôn mặt nổi lên vặn vẹo, cô ta cũng quay đầu gào lên với ta: "Charles Endless!"

Ta giật mình. Không ngờ cô ta vậy mà gọi tên đầy đủ của ta. Melody ngay cả "Charles" cũng rất ít sử dụng, chẳng phải đều luôn gọi ta là quản gia sao?

"Hai tên bắn tỉa bên trái giao cho anh." Melody hung dữ nói: "Tiêu diệt bọn chúng, nếu không tôi sẽ tiêu diệt anh!"

Nói xong, cô ta lập tức phi thân nhảy đến một tòa cao ốc khác, nếu như ta không có nhìn sai, đó là hướng của hai tên bẳn tỉa.

Giết hai tên loài người, thuận tiện có thể ăn no một bữa; so với bị Melody giết chết. Đây hình như là lựa chọn cực kỳ dễ dàng và đúng sai rõ ràng mà gần đây ít thấy!

Ta lập tức nhảy về hướng bên trái. Khi tay súng bắn tỉa vừa rồi nổ súng, đã khiến cho ta biết vị trí của bọn chúng, người đầu tiên ở ngay trên tầng thượng cao ốc bên cạnh chúng ta, ta nhảy qua, lúc đi qua tên bắn tỉa thứ nhất, một vuốt gọn gàng dứt khoát rạch cổ của hắn, sau đó liền chạy như bay về hướng tên thứ hai.

Ta bước lên một tầng thượng khác, nhìn thấy tên bắn tỉa thứ hai. Rất may mắn, đây là nữ giới. Nữ giới phần lớn sẽ so với nam giới sạch sẽ hơn, đối với vampire mà nói, dùng bữa phải ôm theo đồ ăn, hơn nữa còn phải kê miệng trên cổ đồ ăn một lúc, cho nên, sạch sẽ một chút chung quy vẫn tốt hơn.

Mặc dù tiếng hét của nữ giới luôn chói tai đến khiến cho ta không khỏi nhíu mày.

Nhưng người phụ nữ này hình như từng trải qua huấn luyện, ta đứng ở sau lưng cô ta, lúc đang muốn kéo cô ta, cô ta liền phát giác, dùng lực đẩy báng súng về phía sau, nhưng lại bị ta một phát đẩy ra, sau đó ta liền ôm lấy cô ta, cô ta từ đầu đến đuôi đều không có phát ra tiếng la hét, mặc dù cũng khá vùng vẫy, nhưng so với la hét chói tai, vùng vẫy cũng chẳng đáng là gì.

Khi đem răng nanh tiến vào cổ của cô ta, ta phát hiện, cô ta hết sức sạch sẽ, ngay cả nước hoa cũng không có phun... rất lâu không có cảm giác bữa ăn ngon lành như thế rồi.

Một lúc lâu, ta buông đồ ăn trong tay ra, đỡ cô ta chầm chậm tuột xuống đất, sau đó ta ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Melody. Cô ta liếc mặt đất một cái, liếm liếm môi nói: "Xem ra rất ngon lành, bên tôi toàn là đàn ông thối tha, chỉ ngửi cái mùi hôi thối đó đã không muốn ăn rồi."

Ta lấy ra khăn tay, nhè nhẹ chùi đi vết máu bên miệng, thuận miệng hỏi: "Sơ Phong làm sao rồi?"

Melody vừa nghe, liền mất hết hứng thú nói: "Anh ta mất máu quá nhiều, bất tỉnh rồi, sau đó Long An xuất hiện, khiêng anh ta mang đi rồi."

Ta ngẩn người, dò hỏi sâu thêm: "Vậy con tin?"

Melody làm ra tư thế bắn. Thấy vậy, trong lòng ta trầm xuống, lẩm bẩm: "Chết hết rồi sao?"

"Không sai!" Melody oán hận nói: "Lại là một tên đàn ông ngu ngốc, bốn súng anh ta chịu toàn bộ đều công toi rồi, anh ta ngay từ đầu đã không nên để ý những con tin đó!"

Bảo anh hùng đừng để ý dân chúng? Ta không khỏi âm thầm nghĩ, nếu như có thể làm được, vậy anh ta cũng sẽ không phải anh hùng rồi.

Ta liếc nhìn tình huống phía dưới, phía dưới như là bom nổ, tuyến phong tỏa sớm đã không có tác dụng, phía cảnh sát, nhân viên y tế mặc áo trắng đã vọt đến cao ốc, bên ngoài chen chúc đầy phóng viên truyền thông và dân chúng, mỗi một người đều muốn tiến lên xem.

Nhưng khi thật sự khiêng ra từng xác chết phủ vải trắng, mọi người lại an tĩnh xuống. Một, hai... năm, sáu... cuối cùng tổng cộng khiêng ra mười lăm cỗ thi thể.

"Đây đều là người vô tội!" Ta cảm thán nói.

Melody lạnh lùng nói: "Thế giới này không có kẻ vô tội."

Ta nhìn Melody, cô ta nhìn phía dưới, nói: "Những người đó, bọn họ hưởng thụ lợi ích của anh hùng mang tới, đương nhiên cũng phải nhận chỗ hại, làm gì có chuyện chỉ muốn tốt không muốn xấu đây?"

"Có lẽ bọn họ thà rằng không muốn anh hùng."

Ta lần đầu tiên mở miệng nghi vấn tồn tại của anh hùng, đây dù sao cũng là thế giới thật, không phải phim ảnh, mười lăm người cứ như thế chết đi, sẽ không ở sau khi đạo diễn hô cắt, một lần nữa đứng dậy, mà nguyên nhân bọn họ chết đi, lại chỉ là dùng để uy hiếp anh hùng không được động đậy.

Melody đột nhiên hỏi câu: "Anh biết tồn tại của anh hùng đã giảm thấp bao nhiêu tỉ lệ phạm tội trọng đại không?"

Ta sửng sốt, lắc đầu.

Tay phải Melody giơ số năm, nói: "Mỗi nhà truyền thông truyền tin đều không giống nhau lắm, chẳng qua ít nhất đều là năm mươi phần trăm trở lên, nếu đổi tính thành mạng người, chính là mỗi ngày ít nhất chết ít đi mười người, 5 năm qua, rốt cuộc bớt chết đi bao nhiêu người? Anh dám nói mười lăm người này không nằm trong những người chết đi sao? Cho dù bọn họ không có, vậy người thân và bạn bè của bọn họ thì sao?"

Ta nhìn Melody, cảm giác hết sức kinh ngạc, không ngờ đến Melody thân là vampire lại có nghiên cứu đối với anh hùng như thế.

"Làm gì nhìn tôi như thế?" Melody hình như có chút không tự nhiên, nói: "Tôi chỉ là nhìn một bài báo ghi trên báo mà thôi! Trên đó là ghi như thế mà!"

Ta hết sức chịu phục nói: "Nhưng cô nói rất có lý. Là tôi quá nông cạn rồi."

"Mặc dù anh chịu phục rồi, chẳng qua những người khác có lẽ không chịu phục dễ dàng như thế!" Melody liếc ta một cái, nói: "Gần đây ở cùng thiếu gia nhiều hơn đi! Người sói tôi giúp anh tìm rồi, nhóm Tencha cũng sẽ giúp, so với anh xông xáo bừa có ích hơn nhiều."

Cùng thiếu gia nhiều hơn? Ta có chút khó hiểu, chỉ cần thiếu gia ở nhà, ta gần như đều ở bên cạnh cậu ấy, cho dù ta gần đây thường ra ngoài, đó cũng là chuyện sau khi thiếu gia ra ngoài hoặc đi ngủ.

Melody nhìn phương xa, thở dài, như thể có ngàn vạn cảm xúc...

"Đáng ghét! Lại không xin ký tên được rồi."

¤¤¤¤

Khi ta về đến nhà, đã rạng sáng ba giờ rồi, thiếu gia cũng ở nhà, nhưng lại không có ngủ, mà là ở phòng làm việc sửa cải tạo súng giới.

Ta đi đến bên cạnh thiếu gia, nhìn thấy thiếu gia đang tỉ mỉ hộp đạn bán thành phẩm của súng lục, ta đi đến trước tủ đặt đồ dùng thiết bị, chọn một cái hộp có đạn đủ loại đường kính, vừa đặt đến trước mặt thiếu gia, vừa chào hỏi: "Thiếu gia, tôi về rồi. Rót sữa cho ngài được không?"

Thiếu gia đầu tiên là ngẩng đầu lên, sau đó vừa lại nhìn hộp đạn kia, sau đó cười nói: "Charles ngươi thật lợi hại, dường như biết mỗi một thứ ta cần, sau này không có Charles thì gay go rồi, ta nhất định sẽ rất không quen."

Nghe vậy, ta sửng sốt, thật không nghĩ tới... thật không nghĩ tới sẽ ở giờ phút này nhận được câu này.

Bình thường giống như là người tàng hình lặng lẽ đứng ở phía sau, nhưng, một khi biến mất, lại sẽ khiến cho chủ nhân cảm thấy hoàn toàn không thể thích ứng... Đây chính là quản gia.

Sau khi phụ thân đại nhân từng nói qua lời này, ta vẫn luôn ảo tưởng đến tình huống đó.

Một chủ nhân dáng vẻ hoàn mỹ ngồi ở sân vườn trước lâu đài, có cái bàn tao nhã, khi ta đưa lên hồng trà đã được pha một cách hoàn hảo, chủ nhân nhè nhẹ hớp một ngụm, lộ ra thần thái hài lòng, sau đó mở miệng nói ra câu này với ta...

Charles, không có ngươi thật sự là không được!

Nhưng, liên tiếp đổi qua năm chủ thuê, mỗi khi ta hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, bọn họ lại là tặng tiền bạc quà cáp, thậm chí là máu tươi và mỹ nữ, nhưng lại không một người nào nói với ta câu này, thậm chí ngay cả câu cám ơn cũng không có.

Bây giờ, mặc dù thiếu gia tay trái cầm tua-vít, tay phải cầm một khẩu súng, trên mặt còn dính dầu đen (ta vội vàng lấy ra khăn tay chùi đi dầu đen trên mặt thiếu gia), thứ ta đưa qua cũng không phải hồng trà, lại là một hộp đạn.

Nhưng, ta phát hiện, hết thảy cái này đều không quan trọng nữa, quan trọng chỉ có câu đó...

Phụ thân đại nhân ơi! Ngài nói thật quá chính xác, sau khi nhân được câu khen ngợi này, con cảm thấy phi thường kiêu ngạo và thỏa mãn, may là con nghe lời ngài, làm một cái quản gia.

"Charles?"

Thiếu gia trợn lớn mắt, sốt ruột nói: "Charles, ngươi đừng khóc à! Ta đã nói cái gì sao? Ngươi nói cho ta là được rồi, ngươi đừng tức giận...

Ta lúc này mới phát hiện trên gương mặt ẩm ướt, vội vàng lấy ra khăn tay chấm chấm, giải thích với thiếu gia: "Charles không dám, Charles là quá cảm động thôi, tuyệt đối không phải tức giận."

"Charles..."

Thiếu gia sau một hồi buồn cười, mới ha ha cười lớn nói: "Trên mặt ngươi dính dầu đen rồi!"

Ta sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, cái khăn trên tay này vừa mới lau xong dầu đen trên mặt thiếu gia, ta vừa lại lấy lau nước mắt...

Ta vội vàng cúi người xin lỗi: "Thực sự quá thất lễ rồi, thiếu gia, xin để cho tôi trước đi đổi phục sức quản gia, sau đó lại đến phục vụ ngài."

Thiếu gia cười nói: "Không sao, ngươi đi đi!"

Thiếu gia cải tạo súng giới, cải tạo một mạch đến năm giờ, ra ngoài chạy buổi sáng, sau đó trở về tắm rửa, ăn sáng.

Thời gian bữa sáng, Tencha tiên sinh không có vươn tay lấy điều khiển mở tivi, thiếu gia lại làm như thế, cậu ấy vừa mở tivi, tin tức buổi sáng tràn đầy trách móc, mặc dù không phải chĩa vào Huyền Nhật, mà là Long An và Sơ Phong, nhưng sau cùng lại lôi kéo đến tất cả anh hùng, nói bọn họ làm việc không đếm xỉa hậu quả, nói bọn họ hại đến người vô tội, nói bọn họ vì tư lợi, chỉ lo chạy trốn của mình, không quan tâm sinh mạng của dân chúng...

Cuối cùng, là một số lên án than thở khóc lóc của gia quyến, nội dung phần lớn là vì sao không cứu bọn họ, vì sao chạy trốn vân vân...

Vì sao hại chết người thân của chúng tôi?

Tivi không ngừng chì chiết, mọi người trên bàn ăn cũng đều bạt mạng dùng bữa, mặc dù trong miệng ăn đồ ăn, biểu tình trên mặt lại hoang mang bất an. Nếu như không phải ta biết rõ nguyên nhân không ở đồ ăn, có lẽ sẽ cho rằng mình có phải là đã nấu ra một bữa thuốc độc.

Nhưng, thần tình của thiếu gia vẫn rất bình tĩnh như cũ.

"Mọi người đừng căng thẳng, ta không hề gì." Thiếu gia nhìn tivi, mang theo giọng đồng càm nói: "Những người đó mất đi người thân yêu nhất, chung quy phải có đối tượng trút giận."

Ta nhìn thiếu gia, ấm giọng an ủi: "Thiếu gia vô cùng khoan hồng đại lượng."

"Ta mới không khoan hồng đại lượng đây..." Thiếu gia thấp giọng nói: "Vẫn là có chút khó chịu, người bọn họ trách móc không phải kẻ xấu, mà là anh hùng."

Ta ngẩn ra, lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh, đúng vậy, người thật sự nên trách là kẻ xấu, nhưng mọi người lại trách anh hùng. Chẳng qua, kể cả ta lúc mới đầu cũng nghi vấn anh hùng, thì lại làm sao có thể trách những người dân đó đây?

Thiếu gia có chút lo âu nói: "Hi vọng Sơ Phong và Long An không sao. Nếu như bọn họ từ bỏ làm anh hùng, ta và Cô Điệp không thể chú ý nổi cà tòa thành."

Anh hùng, chúng tôi không cần các người.

Ta nhìn tivi, gần như muốn vươn tay lấy điều khiển tắt phăng ti vi. Nhưng, tivi là của thiếu gia mở, cậu ấy nếu không có chủ động tắt, vậy ta cũng không nên quá phép.

... chúng tôi không cần các người!

"Ta thấy, sắp tới tốt hơn vẫn là đừng ra ngoài làm anh hùng." Thiếu gia nhàn nhạt nói: "Sắp tới mọi người có thể không cần anh hùng lắm đi."

Hành động này của thiếu gia là nghĩ sâu trông rộng, hay chỉ là đang giận dỗi đây? Lấy hai mặt tính cách tuyệt nhiên không giống nhau của thiếu gia, vẫn thật là khó nói.

Trong những ngày tiếp đến, lại đã chứng minh thiếu gia nói không sai, dân chúng khắp nơi kháng nghị, nội dung kháng nghị phần lớn là cự tuyệt anh hùng, hoặc là yêu cầu anh hùng chịu trách nhiệm với mười lăm mạng người lần trước.

Sơ Phong và Long An tại sự kiện lần đó, cũng không xuất hiện nữa, Cô Điệp vẫn từng xuất hiện, nhưng sau mấy lần đều bị dân chúng vây lại không thả, cô ta cũng im hơi lặng tiếng rồi.

Mà thiếu gia quả thật cũng làm như lời mình nói, buổi tối mấy ngày này, căn cứ vào nhóm Tencha tiên sinh nói, thiếu gia thật sự đều ngoan ngoãn đi ngủ, không có nhảy cửa sổ đi làm anh hùng nữa.

Mỗi ngày lúc ăn sáng và ăn tối, thiếu gia đều mở tivi, xem tin tức, mặc dù trong miệng nói không để ý, nhưng cậu ấy thoạt nhìn rầu rĩ không vui, tốc độ ăn cơm chậm như người bình thường.

Đến lúc này, ta mới hiểu nguyên nhân Melody yêu cầu ta cùng thiếu gia nhiều hơn, ta cũng hết sức vui lòng tuân thủ ước định. Cho nên, trừ khi thiếu gia đã ngủ, nếu không ta tuyệt đối không rời khỏi, đồng thời, trước năm giờ buổi sáng, ta cũng nhất định tiễn thiếu gia ra ngoài chạy buổi sáng.

Nhưng mà, thiếu gia thoạt nhìn càng ngày càng rầu rĩ không vui.

Cho nên, khi nghe thấy trên tivi lại đang phát tin tức dân chúng kháng nghị, biểu tình của mọi người thoạt nhìn như thể có thâm thù đại hận với tivi, nếu không phải thiếu gia ở đó, sợ rằng tiểu Yu sớm đã phóng lên đập nát tivi rồi.

Bình thường, thiếu gia đi học, mọi người vừa nhìn thấy thiếu gia ra ngoài, liền thở phào một hơi. Nếu đi học, ít nhất thiếu gia sẽ không coi ti vi nữa.

Nhưng vừa đến cuối tuần, thiếu gia không ra ngoài, sau khi chạy buổi sáng về, lại ngồi trong phòng làm việc sửa súng.

Những người khác bởi vì thiếu gia không làm anh hùng nữa, cho nên cũng không cần giám sát máy theo dõi, kết quả, mỗi người đành ngồi trong phòng khách, nhìn như mỗi người đều có chuyện làm, nhưng thực ra tờ báo của Tencha tiên sinh đã lật lần thứ ba rồi; Tiểu Yu mặc dù mắt nhìn tivi, nhưng tivi đang phát kênh địa lý quốc gia, đây là tiết mục cậu ta trước giờ không xem; May tập yoga cũng tập đến mướt mồ hôi, bởi vì cậu ta đã tập Yoga ba tiếng đồng hồ rồi.

Mặc dù, mọi người hình như đều rất muốn tông cửa xông ra, bầu không khí trong phòng cũng thực sự ngột ngạt, nhưng lại không có người có biện pháp đối với việc này, ngay cả tiểu Yu cũng mấy lần pha trò, nhưng lại chỉ có lúng túng tự mình cười, bỏ cuộc đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt tràn ngập trong nhà.

Lúc này, chuông cửa vang lên, mọi người giống như mới tỉnh mộng, lần lượt bỏ xuống việc trên tay, nhìn về phía cửa. Ta đi đến cửa, ấn xuống màn hình bên cửa, lại nhìn thấy người không ngờ, liền vội vàng mở cửa cho cô bé."

"Xin chào, Charles ca ca!"

Cô bé dùng giọng hết sức phấn chấn la lớn, đồng thời nhảy vào.

Ta cười chào hỏi: "Xin chào, Jingji."

Jingji vừa đi vào, liền đến khắp nơi gọi to: "A Dạ ca ca! A Dạ ca ca!"

Cô bé liếc mắt liền nhìn thấy thiếu gia ngồi trong phòng làm việc, sau đó liền chạy như bay đến, lúc này, thiếu gia cùng ngừng lại việc cải tạo súng giới, ôm lấy cô bé nhào tới mình, cười nói: "Jingji, em rất lâu không tới rồi."

"Bởi vì lúc trước trường đang kiểm tra mà! Em bây giờ không phải đến rồi sao?" Jingji mắt phát sáng nói: "Hơn nữa anh xem nè, em còn mang bánh mì nướng và phô mai nữa đó! Chúng ta bây giờ đi làm sandwich, sau đó là có thể ra ngoài đi dã ngoại, chơi ném dĩa, hóng gió, còn có rất nhiều chuyện có thể làm!"

"Làm sandwich và dã ngoại sao?" Thiếu gia thoạt nhìn có phần hứng thú, một hơi đáp ứng: "Được đấy!"

Lúc này, mọi người đều thở phào một hơi, lần lượt dùng ánh mắt cảm kích nhìn Jingji.

Sau đó, thiếu gia và Jingji một lớn một nhỏ tay nắm tay muốn đi phòng bếp, ta vội vàng đi theo, nhưng, Jingji lại làm ra động tác ngăn cản, la lớn: "Charles ca ca không được đến giúp! Sandwich là bọn em muốn làm!"

Ta sửng sốt, thiếu gia phụt cười, sau đó nói: "Charles, ngươi không cần đi theo nữa."

"Vâng."

Ta chỉ có thể dừng lại bước chân, nhìn thiếu gia và Jingji đi vào phòng bếp, mình thì đổi lại giúp Tencha tiên sinh pha một bình trà mới, nhẹ giọng nói: "Tencha tiên sinh, là ngài gọi Jingji đến phải chứ?"

Tencha tiên sinh trầm giọng nói: "Là tự con bé đó nhao nhao đòi đến. Lúc trước phải kiểm tra, không đồng ý để nó đến, bây giờ kiểm tra xong rồi, đương nhiên là để nó đến."

Phải không? Vậy thì, người bán rau vì sao nói cho tôi biết, con gái của bà ấy tuần sau sắp thi đây? Ta nhịn không được mỉm cười.

Trong lúc pha trà cho Tencha tiên sinh, ta mấy lần quay đầu nhìn về phía phòng bếp, thực sự có chút lo lắng, mặc dù chỉ là làm sandwich, nhưng từ khi ta phục vụ thiếu gia đến nay, cậu ấy thế nhưng ngay cả trứng cũng chưa có chiên qua.

Tencha tiên sinh vừa lật tờ báo lần thứ tư, vừa thuận miệng nói: "Đừng lo lắng, quản gia. Con bé Jingji này ba tuổi đã không còn mẹ, tám tuổi đã bắt đầu vào phòng bếp, bây giờ đã có thể nấu ra một bàn ăn rồi."

Thì ra như thế. Ta vẫn luôn đều cảm thấy, hành động của Jingji hình như chín chắn hơn so với trẻ con cùng mười hai tuổi, thì ra là bởi vì do cô bé từ nhỏ đã không còn mẹ.

Khoảng chừng qua nửa giờ, thiếu gia gọi ta, ta mới tiến vào phòng bếp. Vốn còn cho rằng sẽ nhìn thấy một đống hỗn loạn, nhưng không ngờ đến, phòng bếp thu dọn rất sạch sẽ, ngoại trừ một ít nước đọng chưa lau khô hoàn toàn, những chỗ khác thì không khác gì so với ban đầu.

Thiếu gia bưng một dĩa sandwich, hai mắt phát sáng nói: "Charles, đây là của bọn ta làm đấy! Cho ngươi một cái."

Ta nhận lấy sandwich thiếu gia đưa tới, cảm ơn: "Cảm ơn thiếu gia."

"Charles ca ca, có đồ đựng để bỏ sandwich và sữa không?"

"Có."

Ta từ trong tủ chén tìm ra một hộp đồ ăn dùng để ra ngoài, để cho thiếu gia và Jingji hứng thú đặt sandwich vào, ta ở bên cạnh tìm ra vài cái bình thủy, đầu tiên chứa hai bình sữa, rồi lại pha hồng trà bỏ thêm đá, thế ngày ngoại trừ thiếu gia thích uống sữa, những người khác cũng có trà đá để uống.

Nếu như là muốn dã ngoại, còn phải có tấm vải lớn để trải lên bãi cỏ, khăn ăn, khăn ướt, dĩa ném, quả bóng nhỏ... sau mười phút, ta đã chuẩn bị xong mọi thứ, trên tay mọi người đều ít nhiều xách theo vật phẩm thiết yếu cho dã ngoại, và chuẩn bị xuất phát.

"Charles, ngươi đi ngủ đi! Không cần theo chúng ta đâu."

Thiếu gia lại quay đầu nhìn ta, lo lắng nói: "bây giờ là ban ngày, ngươi chẳng phải không thể mặc tây trang kiểu cổ ra ngoài sao? Mặt trời sẽ khiến ngươi rất khó chịu đi?"

"Đừng lo..."

Tiểu Yu vỗ lên vai ta một cái: "Yên tâm đi! "anh hai", có "em ba" và "em tư" bọn tôi, thậm chí cũng có cả "ba", còn thêm em gái Jingji có thể cùng thiếu gia, anh còn có gì phải lo lắng đây?"

Ta ngậm miệng không nói gì.

Thiếu gia thấp giọng bật cười, Jingji thì mặt đầy tò mò, nhìn tiểu Yu vừa lại nhìn Tencha, liên thanh hỏi: "Là thế nào, là thế nào? Rốt cuộc là thế nào rồi? Tiểu Yu ca!"

Tiểu Yu ngồi xổm xuống, ra vẻ sâu xa nói: "Anh nói với em, chuyện thế này nè, một người nào đó không biết tướng mạo của mình có bao nhiêu "non nớt", còn tưởng rằng có thể giả vờ làm anh trai của người ta, suýt chút nữa là lộ rồi!"

Jingji vẫn là biểu tình không hiểu gì hết, nhưng thiếu gia lại càng ha ha cười lớn.

"Nếu đã như thế." Ta cúi người chào tạm biệt mọi người: "Các vị đi thong thả."

Tiểu Yu ác mồm ác miệng kêu la: "Ố ồ! Quản gia tiên sinh đuổi người nè!"

"Charles không dám..."

"Cũng đã đuổi người rồi còn nói không đuổi?"

Ta cứng họng, không biết nên làm sao ứng đối.

"Thôi được rồi!" Thiếu gia vỗ vỗ tiểu Yu, cười nói: "Đừng bắt nạt Charles nữa. Chúng ta đi dã ngoại thôi!"

"Thiếu gia, rõ ràng chính là anh ta đuổi tôi, làm sao nói tôi bắt nạt anh ta đây?"

Thiếu gia cười ha ha, bế Jingji lên, hai người đều quay đầu vẫy tay chào tạm biệt ta.

Ta cũng giơ tay vẫy, xem ra thiếu gia có tinh thần hơn rồi, thật là tốt quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro