2 - 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyền thuyết anh hùng chương thứ bảy: trong thành phố, anh hùng ẩn núp

Ca ca, đừng lo lắng cho em, em không sao.

Mọi người đều rất nỗ lực muốn an ủi em... em thật sự không sao.

Đừng nói cái đó nữa, ca ca, anh biết không? Em thật sự tìm được công việc rồi đó, là làm người mẫu quảng cáo đây! Nhiếp ảnh sư là Lạc Sơ ca, anh ấy là anh trai của Lạc Luân đấy! Anh ấy...

...

Thật lo lắng cho Sơ Phong, anh ấy nhất định sẽ rất buồn đi!

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Một tuần kế tiếp, Jingji quả nhiên là phải kiểm tra, nhưng mà, cô bé vẫn là mỗi ngày đều tới, thậm chí ngay cả sách học cũng mang tới nhà thiếu gia ôn tập. Mỗi ngày sau khi tan học, cô bé liền ngồi ở trong phòng làm việc của thiếu gia, thiếu gia làm bài tập hoặc là sửa súng, cô bé cũng làm bài tập hoặc là đọc sách, có bất cứ chỗ nào không hiểu liền quay đầu hỏi thiếu gia, thiếu gia có thể giải đáp mọi vấn đề của cô bé.

Bầu không khí trong nhà cũng không còn nặng nề như lúc trước, cho nên mọi người, bao gồm ta với Tencha tiên sinh ở bên trong, đều thường thường ném ánh mắt cảm kích vào Jingji. Thậm chí khi lúc tivi đang phê bình anh hùng, Jingji luôn là có thể dùng đủ loại phương pháp chuyển đi lực chú ý của thiếu gia, thậm chí khiến cho cậu ấy cười ha ha, hoàn toàn không đi nghe phê bình trên tivi.

Ngoại trừ chuyện trong nhà, còn có kỳ hạn hai tuần của Alkus cho ta cũng tới rồi.

Nhưng mà, ta lại hoàn toàn tìm không được một chút tung tích của người sói, thậm chí ngay cả Alkus cũng liên lạc không được. Đây khiến cho ta có chút tức giận, lại cũng có chút lo lắng. Tức giận chính là anh ta hai tuần nay bặt vô âm tín, cũng không chủ động liên lạc ta; lo chính là, Alkus và ta không giống nhau, kẻ thù của anh ta thực sự không ít, hẳn sẽ không xảy ra chuyện rồi chứ?

Cho dù thế nào, hôm nay đã là ngày cuối cùng của kỳ hạn, xem ra đạt thành nhờ vả của Alkus là không thể rồi...

"Charles? Charles? Anh đang nghĩ cái gì thế?"

Ta hồi thần lại, trước mặt, là người trẻ tuổi bán gà đang quơ tay trước mặt ta, sau khi anh ta thấy ta tỉnh lại, cười đưa tới túi thịt gà lớn đã chặt xong, hỏi: "Lại làm cơm cà ri?"

Ta vội vàng nhận lấy thịt gà, sau đó vừa trả tiền, vừa trả lời: "Không phải, là muốn hầm canh gà."

"Canh gà à? Tôi gần đây thật là rất muốn uống một chút."

Người bán gà và ta đều sửng sốt, ta quay đầu nhìn, bật thốt: "Yue Gang tiên sinh? Anh làm sao lại tới rồi?"

Yue Gang lườm ta một cái, khó chịu nói: "Không hoan nghênh tôi cũng không cần thẳng thừng như thế!"

A... ta vội vàng xin lỗi: "Thật là thất lễ, tôi không phải ý đó, xin bỏ qua cho tôi..."

"Được!" Yue Gang dứt khoát nói: "Mời tôi ăn một bữa thì sẽ bỏ qua cho anh."

Mặc dù, ta rất nghi hoặc mình vì sao phải mời một cảnh sát mới gặp qua một lần một bữa, nhưng ta đã nói lời thất lễ trước, đành phải đối với yêu cầu của đối phương không nên quá đáng, ta nghĩ mình sẽ không từ chối.

Cho nên, ta đành xách theo rau và thịt, theo đối phương đến một tiệm ăn nhanh.

Yue Gang không chút khách khí gọi một phần "cơm gia đình", ta khéo léo biểu đạt ta không muốn ăn cái gì, nhưng đối phương cũng kiên quyết nói anh ta sẽ không cho ta ăn, đó đều là phần của anh ta.

Vừa lấy được đồ ăn, Yue Gang liền không thể chờ được mà bắt đầu ăn, như thể đã mấy ngày không có ăn cơm rồi. Thấy vậy, trong lòng ta thực sự rất buồn bực, cũng đâu có ai giành ăn với anh ta, hà tất gì ăn hối hả như thế đây?

Ăn một hồi, Yue Gang mới từ từ chậm lại tốc độ ăn, nói: "Chà chà! Thiếu chút nữa đói chết rồi."

Ta mỉm cười, người này không khỏi cũng quá khoa trương rồi.

Yue Gang vừa liếc, nói: "Anh không tin à? Tôi ba ngày qua chỉ ăn một miếng bánh mì nướng!"

Ta ngậm miệng không nói gì, chỉ có hỏi: "Vì sao?"

Yue Gang vừa nói câu "vì cái này", sau đó từ ba lô đeo nghiêng móc ra một cuốn giống như catalog, liền ném qua.

Đó đúng là một cuốn catalog. Ta tùy ý lật xem, trong đó toàn là một số thiết bị quân sự, như là kính viễn vọng hồng ngoại, dụng cụ dò nhiệt, các loại áo chống đạn, thậm chí còn có các loại súng giới.

Ta ngẩng đầu lên nhìn Yue Gang, người sau "chậc" một tiếng, giải thích: "Bây giờ tội phạm hung ác như thế, trang bị cấp trên phát nào đủ được chứ! Nếu như không tự mình mua một chút vũ khí, lúc ra làm nhiệm vụ, chỉ có thể tránh cho xa rồi."

Mà Yue Gang tiên sinh hình như không phải người sẽ chịu tránh cho xa.

"Những đồ chơi này thế nhưng thật đắt." Yue Gang cảm thán nói: "Mặc dù đã cứu tôi mấy cái mạng, chẳng qua cũng thiếu chút nữa đòi mạng già của tôi, cách ngày phát lương đầu tháng còn hơn một tuần, tôi đã cháy túi rồi... thế nào?"

"Cái gì?" Ta nghi hoặc hỏi.

Yue Gang mang theo thần sắc khát vọng nói: "Để cho tôi mang về thêm một phần nhé? Anh hẳn sẽ không trơ mắt nhìn một cảnh sát tốt cứ như thế đang sống đói chết chứ? Chỉ cần thêm một phần cơm gia đình cho tôi mang về, là có thể chống giữ đến cuối tuàn rồi."

"Những thứ đó cho dù hâm nóng cũng sẽ ăn không ngon."

"Ăn không ngon chung quy tốt hơn so với đói chết." Yue Gang lẩm bẩm nói.

Ta mỉm cười nói: "Mới vừa rồi trong chợ đó có tiệm mì, anh xem anh muốn ăn cái gì cứ đi gọi, cứ dùng tên của tôi ghi nợ, đợi đến khi phát lương, lại qua trả là được rồi."

Yue Gang mặt lộ vui mừng, kêu to một tiếng: "Anh em tốt!"

Ta cười khổ một chút: "Thứ tôi mạo muội hỏi một chút, anh tới chợ tìm tôi, chỉ là vì hết tiền ăn cơm, muốn tôi mời sao? Vì sao không tìm người quen biết đây? Tôi nhớ, chúng ta hình như chỉ gặp mặt qua một lần mà thôi."

"Người quen chung quanh toàn là cảnh sát, làm sao mở miệng được?"

Yue Gang có lẽ là nhìn thấy thần sắc không hiểu của ta, anh ta tử tế giải thích: "Cho dù là cảnh sát tránh được xa nhất, cũng không dám không cho mình thêm mấy món, nếu không sớm đã cho người trong nhà lĩnh tiền trợ cấp rồi. Công việc cảnh sát này, nhìn sơ tiền lương vẫn khá tốt, chẳng qua, tiền vũ khí phải thêm càng nhiều! mọi người đều không tránh khỏi phải mua một chút vũ khí hộ mạng, mà khoa học kỹ thuật lại tiến bộ thật nhanh, cảnh sát vừa mới đổi áo chống đạn tối tân, bọn xấu liền mua được súng pháo càng mới, chúng tôi cũng đành lấy vốn đi mua áo chống đạn mới hơn... đây căn bản là cái hang không đáy! Chỉ cho những ông lớn kinh tế kiếm no tiền mà thôi."

Ta gật đầu.

Yue Gang thở một hơi dài, oán giận: "Cho nên hả! Cảnh sát chúng tôi mỗi người đều khốn khổ, nhất là đã kết hôn còn phải nuôi gia đình, không nỡ lấy tiền đi đổi trang bị mới, trái lại là thường để cho người nhà lĩnh tiền trợ cấp nhất."

Nói tới đây, anh ta đột nhiên lộ ra thần sắc có phần không cam lòng nói: "Thực ra bây giờ ngẫm lại, anh hùng cũng không tệ như thế, từ sau khi tứ đại anh hùng kia xuất hiện, anh em lãnh tiền trợ cấp đúng là ít đi."

Anh ta chuyển hướng ta, như đang tự hỏi, cũng như đang đặt câu hỏi: "Anh nói, bốn tên anh hùng đáng chết kia lúc nào mới muốn xuất hiện? chẳng lẽ thật sự là bị mắng chửi liền chạy rồi? Đây còn coi là anh hùng sao?"

Ta không nhịn được phản bác: "Anh hùng cũng là người bình thường, bọn họ cũng biết đau lòng khó chịu."

"Đau lòng? Cảnh sát chúng tôi mỗi ngày đều mất anh em, chẳng lẽ sẽ không đau lòng? Đây chính là nguyên nhân tôi không thích anh hùng! Bọn họ không đủ trách nhiệm, không đủ chuyên nghiệp, còn muốn chạy là chạy! Cảnh sát chúng tôi thế nhưng không làm việc như thế, mọi người lại cho rằng thành phố này chỉ có anh hùng đang lo chuyện, cảnh sát đều là về sau mới tới thu thập tàn cục!"

"Anh em, tôi nói cho anh biết, không có một cảnh sát nào thích anh hùng!"

Yue Gang nặng nề đập lên mặt bàn, gào lên: "Nhưng càng đáng chết hơn, anh hùng sau khi biến mất, vụ án của mỗi ngày nhiều hơn ít nhất năm lần, cảnh lực căn bản không đủ dùng!"

Ta mang theo ánh mắt thương xót nhìn Yue Gang, người sau căn bản vẫn không hiểu tình huống chân chính, không chỉ là cảnh lực không đủ mà thôi, cảnh sát cũng thực tại không nhiều cường đại. Chống lại tội phạm đã cải tạo qua chi thể, phần lớn cảnh sát căn bản không có lực bắt bọn chúng.

Càng huống chi, trong thành phố này còn có nhiều phi nhân như thế.

Những anh hùng hoặc nhiều hoặc ít vẫn có thể đe dọa "phi nhân", phi nhân căn bản không bỏ cảnh sát vào trong mắt. trong những vụ án phạm tội lớn, sợ rằng có không ít là phi nhân "bỏ lệnh cấm" bắt đầu tùy ý làm bậy.

Chính bởi vì tội phạm là người cải tạo và phi nhân, cường đại đến không phải người bình thường có thể đủ đối phó, cho nên mới sẽ sinh ra anh hùng cũng không phải người bình thường đi?

Sau một hồi, truyền đến tiếng Yue Gang rầu rĩ: "Anh nói xem, bốn anh hùng đó thật sự đều không xuất hiện sao?"

"Tôi cũng không hiểu được." Ta chỉ có thể nói thật mà chống đỡ, ta đương nhiên không thể biết Cô Điệp, Sơ Phong và Long An đang nghĩ cái gì, trên cơ bản, ta thậm chí không xác định thiếu gia đang nghĩ cái gì.

Thiếu gia rốt cuộc có bằng lòng lấy thân phận Huyền Nhật xuất hiện nữa hay không đây?

Vốn ta có lẽ vẫn còn khẳng định, nhưng từ sau khi Jingji tới, thiếu gia thoạt nhìn rất có thể điều chỉnh thời gian rảnh rỗi khi không làm anh hùng. Có lẽ, cậu ấy sẽ không sẵn lòng trở lại làm anh hùng cũng không chừng.

Dù sao, anh hùng có lẽ là nghề nghiệp vất vả nhưng không thu được kết quả nhất trên thế giới.

Lúc này, Yue Gang lau miệng, đứng lên nói: "Cũng nên trở lại làm việc rồi! Anh em tốt, Chờ tôi nhận lương rồi, lại mời anh một bữa!"

"Không cần khách khí." Ta cười gật đầu.

◊◊◊◊

Sau khi ăn bữa tối, thiếu gia nói cho ta biết, Quý Lạc Sơ gọi điện tới, nói cho cậu ấy biết có mấy bạn hàng đều chỉ đích danh muốn cậu ấy làm người mẫu, hỏi cậu ấy tối nay có rảnh, lại đi qua chụp hình.

Nghe thấy tin tức này, ta mỉm cười nói: "Xem ra Sơ Phong không sao."

"Đúng thế!" Thiếu gia gật đầu, biểu tình trên mặt thoạt nhìn cũng rất hớn hở, "Chỉ là thật đáng tiếc, không thể hỏi chuyện của Long An đây!"

Ta suy tư nói: "Có lẽ có thể thử nói bóng nói gió."

Thiếu gia tò mò nhìn ta, ta cưởi nói: "Thiếu gia, đến lúc đó xin cho phép tôi đặt câu hỏi."

"Được chứ!"

Thiếu gia mở phòng làm việc, lúc đi vào còn gọi: "DSII, ra ngoài nào!"

"Hoan hô!"

Trong phòng làm việc, cái xe máy bị nhốt đã quá lâu truyền đến tiếng kêu hét hưng phấn vô cùng.

"Có thể siêu tốc không? A Dạ, để cho tôi siêu tốc một lần, một lần là được rồi! Người ta bị nhốt lâu lắm rồi đó..."

Thiếu gia đầu tiên là lộ ra biểu tình khó xử, nhưng dưới van xin não nề của DSII, cậu ấy nhanh chóng mềm lòng nói: "Được rồi!"

... Có lẽ ta không nên quá bảo thủ, không có bằng lái cũng không phải vấn đề gì lớn, ta tốt hơn là tự mình cưỡi một chiếc xe máy khác đi?

"Một cỗ xe máy khác? Có thể chứ!" Thiếu gia do dự một chút, vừa lại hỏi: "Chẳng qua đó là xe sườn ngang! Charles ngươi biết lái xe sườn ngang không?"

"Không biết..."

Thiếu gia cười nói: "Không sao, vậy DSII cho ngươi cưỡi, ta cưỡi xe sườn ngang được rồi."

"Thiếu gia, xin ngài hay là chở tôi một đoạn đi!"

◊◊◊◊

Lúc bước xuống xe, ta đột nhiên không biết nên cảm thấy may mắn hay là đau thương... mình hình như có chút quen với hành động vút xe của DSII, cho dù nó dọc đường phóng như cuồng phong, ta cũng không có xúc động muốn nhảy xe.

Mặc dù, sau khi xe máy vừa dừng lại, ta vẫn là không thể chờ được mà xuống xe.

Ngẩng đầu nhìn cao ốc, ta lần đầu tiên đến phòng làm việc của Quý Lạc Sơ. Thiếu gia đã đến một lần rồi, cho nên cậu ấy vô cùng quen thuộc bước vào cao ốc, bước lên thang máy, sau đó một mạch đến phòng làm việc của lầu mười ba.

Vừa đi vào phòng làm việc, ta liền bị một tấm ảnh chụp khổng lồ thu hút, nhân vật trên tấm ảnh đó là thiếu gia, cậu ấy mặc phục sức đơn giản màu vàng nhạt, hai chân duỗi thẳng, ngồi ở trên một đống bông trắng thuần, đang giơ hai tay, duỗi lưng, trên mặt còn mang theo tươi cười hết sức đẹp đẽ.

"Cảm giác thế nào?"

Ta quay đầu nhìn, thì ra Quý Lạc Sơ đã đứng bên cạnh ta rồi. Ta vội vàng chào hỏi: "Quý tiên sinh, xin chào."

Quý Lạc Sơ bật cười nói: "Gọi tôi là Lạc Sơ hoặc là a Sơ được rồi."

Ta cũng cười, trả lời: "Được, Lạc Sơ."

Quý Lạc Sơ chỉ ảnh chụp trên tường nói: "Đây là quảng cáo bông vải, về sau lúc đưa cho bạn hàng, còn sẽ thêm tiêu đề vân vân. A Dạ, cậu cảm thấy thế nào?"

"Rất đẹp!" Thiếu gia thoạt nhìn vô cùng thích.

Ta cũng cho rằng vô cùng đẹp, hoàn toàn nắm bắt được loại cảm giác ngây thơ vô tội đó của thiếu gia.

"Trời ơi!" Quý Lạc Sơ khoa trương cao giọng nói: "Tôi rất hài lòng, lão Đại tôi hài lòng, bạn hàng rất hài lòng, người mẫu cùng hài lòng, quản gia của người mẫu cũng rất hài lòng... Trời ơi! Đây có thể là lần khiến nhiều người hài lòng nhất từ khi tôi làm nhiếp ảnh sư đến nay. Tốt! Tiếp đến phải khiến cho càng nhiều người hài lòng rồi, a Dạ, mau qua đây chụp ảnh."

Khi Quý Lạc Sơ kéo thiếu gia đi, một người khác đi đến bên cạnh ta. Ta lập tức chào hỏi: "Chào ngài."

"Anh chính là Charles quản gia của a Dạ?" Người đó hào sảng nói: "Gọi tôi là a Đại là được rồi."

A Đại? Ta "a" một tiếng nói: "Chẳng lẽ ngài chính là lão Đại mà Lạc Sơ nói?" (Lão Đại = boss)

A Đại cười ha ha nói: "Cái gì mà ngài với không ngài! Tôi chỉ là tên có chữ Đại, a Sơ liền luôn thích gọi tôi là lão Đại, thật ra chúng tôi là cộng sự! A Sơ phụ trách chụp ảnh, tôi phụ trách phương diện thiết kế, chúng tôi là bạn học đại học, về sau cùng mở cái phòng làm việc này."

"Thì ra là thế." Mặc dù nói như thế, nhưng ta vẫn là có chút khó có thể tin, bởi vì a Đại để râu đầy mặt, thoạt nhìn hình như lớn hơn Sơ Phong không ít.

"Chúng ta cũng qua đi!" A Đại vỗ vai ta nói: "Xem xem quá trình chụp ảnh, đến lúc đó tôi thiết kế cũng có cảm giác hơn."

Lúc chúng ta tiến vào, thiếu gia đã đổi quần áo, cậu ấy mặc một bộ trắng, đứng ở phía trước bối cảnh trắng tinh, trên người và mặt đất đều là lông vũ màu trắng.

Phối hợp với mái tóc màu trắng bạc của thiếu gia, hình ảnh này hẳn là màu trắng đơn điệu, nhưng trên thực tế lại không phải, hình ảnh vẫn cảm giác ra được biến đổi nông sâu, cũng không đơn điệu. Ta dưới quan sát tỉ mỉ, mới phát hiện những thứ đó cũng không phải đều là màu trắng, mà là mang theo màu xám xanh nông sâu không giống nhau, chỉ là bởi vì màu sắc rất nhạt, cho nên dưới nhìn sơ, mới cho rằng toàn là màu trắng.

Lúc này, a Đại giải thích với ta: "Đây là một cái quảng cáo trang sức, chủ đề là thiên sứ."

"A Dạ, qua đây đi!"

Thiếu gia theo lời đi đến bên cạnh Quý Lạc Sơ, người sau đeo một cái dây chuyền lên đầu cậu ấy, mặt dây chuyền vừa vặn đọng ở chính giữa trán, đó là... một thiên sứ.

Một viên ngọc màu lam nhạt hình tròn cộng với một viên hình giọt nước tạo thành đầu và thân thể của thiên sứ, hai bên là cánh màu bạc, mặc dù là trang sức của con gái, nhưng thoạt nhìn thật sự vẫn rất thích hợp với thiếu gia, có lẽ chờ trang sức ra rồi, ta có thể mua một bộ về để ở trong nhà.

Sau khi mang trang sức xong, Quý Lạc Sơ dẫn thiếu gia đến đống lông vũ kia, sau đó tự mình trở lại phía sau máy ảnh.

"Được rồi, sắp chụp đây!"

Thiếu gia dùng sức gật đầu, sau đó lộ ra mỉm cười.

"Rất tốt!" Quý Lạc Sơ vừa chỉnh cửa trập vừa nói: "A Dạ, cười xán lạn thêm một chút, cứ giống như lần trước, sau đó tùy tiện đi đi, xoay tròn một chút."

Thiếu gia lộ ra tươi cười lớn, sau đó đi lại khắp nơi, động tác thoạt nhìn rất ung dung nhẹ nhõm, một chút cũng không cứng ngắc. Thiếu gia quả thật vô cùng thích hợp làm người mẫu.

"Cười vui vẻ thêm một chút!"

Sau khi chụp một hồi, Quý Lạc Sơ ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cười nói: "Cậu hôm nay không vui vẻ lắm sao? A Dạ."

Thiếu gia ngừng lại động tác, hơi chút do dự, sau đó gật đầu.

"Tôi biết mà, cậu cười hình như không xán lạn lắm. Chẳng qua, cố gắng một tí nhé! Nghĩ nhiều thêm một số chuyện vui vẻ."

Sau đó, anh ta lại chụp mấy tấm, rồi ngừng lại, lẩm bẩm "thế này không được rồi", một bộ dạng hao tâm tổn trí... cuối cùng, anh ta quay đầu thương lượng với a Đại: "Lão Đại, đổi phương thức thuyết minh nhé? Nếu là quảng cáo trang sức, cũng chưa chắc cần dáng điệu vui vẻ đi?"

A Đại nhún vai nói: "Chụp hình là chuyện của cậu, tùy cậu thích, tôi thường nói hả..."

"Chụp làm sao cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là chụp tốt... biết rồi! Nghe cậu nói hơn một ngàn lần rồi đi?"

Quý Lạc Sơ biểu tình bất đắc dĩ nói xong, liền bị a Đại lườm một cái, tiếp đến, anh ta lần nữa trở về trước máy ảnh, nói với thiếu gia: "Nếu cười không được, vậy a Dạ, cậu có chuyện buồn không đây? Có thể nghĩ một chút về chuyện buồn nhất không?"

Thiếu gia ngẩn người, có chút không biết làm sao nói: "Chuyện buồn nhất sao?"

"Đúng, chuyện buồn nhất."

Mặc dù, thiếu gia ngay từ đầu có chút không biết làm sao, nhưng sau một hồi, cậu ấy hình như lâm vào trong hồi ức, bắt đầu lộ ra thần sắc bi thương, kỳ thực đó chỉ là một thoáng đau thương nhàn nhạt, chỉ có thể từ trong chân mày tìm ta một chút dấu tích, từ trong mắt lờ mờ sương mù; từ bờ môi hơi hơi mím chặt; từ lông mày hơi hơi cau lên, thấp thoáng có thể nhìn được một chút đau thương...

Nhưng, một bầu không khí của đau thương lại bắt đầu lan tràn, ngay cả a Đại quan sát bên cạnh, trên mặt cũng dần dần mất đi tươi cười.

Nói lên như thế, đau thương của thiếu gia hình như rất ít khi trực tiếp biểu hiện ra bên ngoài. Cậu ấu luôn là đè nén xuống, nhưng, lại khó tránh khỏi từ trong cử chỉ tiết lộ ra. Giống như sự kiện dân chúng trách mắng anh hùng lần này, trước khi Jingji đến, mặc dù thiếu gia không có khóc cũng không oán giận, nhưng, trong nhà cứ có một luồng không khí trầm buồn lan tỏa, bức bách khiến lòng người không thở nổi.

Dường như, đau thương không ngừng đè nén trái lại so với khóc càng nặng nề.

Cuối cùng, trong mắt thiếu gia rớt ra một giọt lệ...

Thấy vậy, Quý Lạc Sơ dứt khoát tuốt máy ảnh ra, sau đó đến gần bên cạnh thiếu gia, ở xung quanh không ngừng chụp cận cảnh, sau khi tiếng bấm máy vang lên một hồi, cuối cùng mới ngừng lại.

"Tốt, bộ này đổi tên là "nước mắt thiên sứ"!"

Lão Đại giơ ngón tay cái, la lớn: "Còn chưa nhìn thấy ảnh chụp đã biết khách hàng nhất định sẽ hài lòng! A Dạ, cậu đúng là người mẫu bẩm sinh, cho dù tươi cười hay là đau thương, tất cả đều tuyệt vời! A Sơ, cậu đúng là tìm được báu vật rồi."

"Đây thế nhưng không phải tôi tìm được, xem ra tốt hơn tôi phải đãi Lạc Luân một bữa rồi. A Dạ?"

Thiếu gia vẫn đứng ở tại chỗ bất động, Quý Lạc Sơ nhẹ nhàng gọi cậu ấy một tiếng, cậu ấy lúc này mới sửng sốt, nhìn về phía Quý Lạc Sơ.

"Thật là, nghĩ đến cái gì rồi à?" Quý Lạc Sơ vươn tay vuốt tóc thiếu gia, nhẹ giọng trách cứ: "Người trẻ tuổi không nên đa sầu đa cảm như thế, nào, cười một cái!"

Thiếu gia cười, nhưng thoạt nhìn lại có chút miễn cưỡng.

Quý Lạc Sơ vỗ vai cậu ấy nói: "Trước nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa còn phải chụp một nhóm khác, lau nước mắt, sau đó đi đổi bộ quần áo tiếp theo đi!"

Thiếu gia ngoan ngoãn đi vào phòng thay đồ, Quý Lạc Sơ thì cùng a Đại bắt đầu thảo luận chuyện của phương diện thiết kế.

Qua một hồi sau, thiếu gia mặc một bộ như là đồng phục trường học khá hoa lệ, đi đến cái bàn ở chỗ ta, ta vội vàng kéo ghế để cậu ấy ngồi xuống.

Tiếp đến, ta vừa rót sữa cho thiếu gia, vừa tò mò hỏi: "Chuyện buồn nhất của thiếu gia là cái gì đây?"

Thiếu gia nhìn ta, do dự một chút, bất đắc dĩ nói: "Quá nhiều rồi, không biết là chuyện nào buồn nhất. Có lẽ là bị nhốt hết bảy năm, không ngừng tiến hành phẫu thuật và phục hồi; hoặc là tự tay giết chết cha; cũng có thể là thiếu chút nữa đã bị người phục chế của mình thay thế mất, vĩnh viễn đều không thấy được ca ca... mỗi một chuyện đều rất buồn, không biết đâu mới là buồn nhất."

Ta trợn lớn mắt, hết sức thất lễ mà nhìn thẳng vào thiếu gia.

"Quá khứ rất gay go đi?" Thiếu gia nhàn nhạt cười nói: "Cho nên ta nói, các ngươi thật sự không cần để ý phê bình gần đây trên tivi, ta thật sự không có để ý như thế, thật đấy! So với chuyện lúc trước, những cái này đều không coi là gì... cho nên, bảo chú Tencha không cần để cho Jingji mỗi ngày đều qua cùng ta, cô bé cũng muốn ra ngoài cùng bạn bè đi?"

Bị nhốt bảy năm, giết chết cha và bị người phục chế của mình thay thế... quá khứ này căn bản không phải hai chữ gay go là có thể hình dung được, nhưng, gay go nhất chính là ta lại có thể xuất ra biểu tình thất lễ.

Phụ thân đại nhân ơi! Con lúc nào mới có thể trở thành quản gia đúng quy cách như ngài nói, không để cho tâm tình của mình ảnh hưởng đến chủ nhân đây?

"Charles."

"Vâng?" Ta thu lại thần sắc kinh ngạc, cho dù thiếu gia làm chuyện gì, ta đều nhất định không thể lộ ra bất cứ biểu tình nào nữa!

"Sữa tràn ra rồi..."

Ta cúi đầu nhìn, cái ly sớm đã chứa đầy sữa, còn tràn ra khỏi miệng ly, thậm chí chảy trên mặt bàn... thật gay go! Ta vội vàng bỏ phích nước xuống, lấy ra giẻ lau mang bên người ra sức chùi cái bàn.

Bên tai, truyền đến tiếng cười lanh lảnh của thiếu gia.

Ta dưới tâm tình có chút lúng túng chùi xong cái bàn, mới thẳng người dậy, liền nghe thấy một tiếng "Được rồi!"

Được rồi? Cái gì được rồi? Ta quay đầu qua, lúc này mới phát hiện trên tay Quý Lạc Sơ cầm máy ảnh, xem ra hình như đã chụp dược một hồi.

"Chụp được rồi!" Quý Lạc Sơ cười ha hả nói.

Một bên, a Đại cười ha ha nói: "Các cậu còn chưa biết rõ tiểu tử này à? Chuyện tên đó thích nhất chính là chụp lén! Dáng vẻ a Dạ vừa rồi đang cười xán lạn toàn bộ đều chụp được."

Thiếu gia tò mò hỏi: "Vậy coi như đã chụp tốt rồi sao?"

"Đúng thế!" Quý Lạc Sơ hài lòng nói: "Cậu vừa rồi lộ ra tươi cười xán lạn nhất hôm nay, chắc chắn không thể chụp được tốt hơn so với vừa rồi, cho nên đến đây kết thúc đi!"

Ta vội vàng nói "kết thúc rồi sao? Vây thì, có cần uống trà hoa không? Tôi lập tức đi nấu nước."

"Quản gia tiên sinh hối hả muốn tẩy rửa nỗi nhục rót sữa vừa rồi sao?" Quý Lạc Sơ buồn cười nói: "Đương nhiên, xin ngài pha bình trà cho chúng tôi đi!"

Khi ta bưng trà trở lại, mọi người đang ngồi ở bên bàn xem tivi, trên tivi đang phát vẫn là tin tức, biểu tình của mọi người xem ra đều hết sức nghiêm túc, xem ra phần lớn là có chuyện lớn xảy ra rồi.

Ta bỏ trà xuống, rót cho mỗi một người một ly, lúc này mới có thời gian rảnh chú ý đến tin tức gì, mặc dù, sớm có tâm lý chuẩn bị, ước chừng lại là kẻ xấu đang phạm tội đi?

Quả thật không sai, trên tivi đang phát tin một tên bắt cóc đã cưỡng ép bắt hai nữ sinh viên đại học một mạch đi lên tầng thượng, sau đó dừng lại ở phía trên, không cho bất cứ người nào tiếp cận.

Màn hình tin tức đột nhiên biến thành góc độ từ dưới hướng lên, tên bắt cóc đó từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt có thể thấy rõ, hắn dùng giọng lãnh đạm nói với mọi người phía dưới: "Ba giờ sau, anh hùng không xuất hiện, bọn chúng sẽ chết, hoặc là, các ngươi và cảnh sát vừa tới gần, bọn chúng lập tức sẽ chết, sau đó ta sẽ tiếp tục đi bắt người khác."

Tiếp đến tin tức chỉ ra hình ảnh truy đuổi trước đó, một cái hình ảnh có thể thấy rõ khuôn mặt của hai nữ sinh viên đại học, thiếu gia lập tức kinh hô: "Đó là Ingrid và Yuri!"

"Ingrid và Yuri?" Quý Lạc Sơ quay đầu qua, nghi hoặc hỏi: "Cậu quen bọn họ sao?"

Thiếu gia ngây người trả lời: "Đó là bạn học của tôi..."

Nghe vậy, sắc mặt của Quý Lạc Sơ biến đổi mấy lần, cuối cùng, anh ta nghiến răng một cái, nói: "Tôi đi mua đồ ăn khuya!"

"Ha ha ha!" Lão Đại xấu hổ cười nói: "Thằng đó thường như thế, nghĩ đến muốn ăn cái gì liền lập tức đi mua, đừng để ý nhé! À..ờ... Tôi đi vệ sinh một chút, các cậu cứ tùy ý nhé!"

Nói xong, anh ta cũng chạy đi.

Khi chỉ còn lại ta và thiếu gia, thiếu gia nhìn tin tức, như nghĩ tới cái gì nói: "Lại xảy ra ở khu phía tây? Có lẽ ta sai rồi, bọn chúng không phải muốn săn giết anh hùng, đối tượng bọn chúng chân chính muốn săn giết chỉ có Sơ Phong mà thôi!"

Mặc kệ là Ingrid, Yuri, hay sau đó là Sơ Phong mới là đối tượng bị săn giết, những tin tức lớn này giờ đây đều không thể chấn động ta, ánh mắt của ta chỉ có thể nhìn chằm chằm tên bắt cóc trên màn hình.

Thiếu gia dùng giọng do dự dò hỏi: "Charles, tên tội phạm đó hẳn sẽ không là vampire chứ? Hắn mặc tây trang kiểu cũ rất giống ngươi..."

Ta gật đầu. Tên tội phạm bắt cóc đó là một phi nhân, cũng chính là vampire, thậm chí chính là...

Alkus!

Alkus, anh rốt cuộc đang làm cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro