3 - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân·Phi nhân sát thủ chương thứ tư: Thân thể của phi nhân và thí nghiệm của người

Ngày 8/3/2110 mưa giông

Tiểu thiếu gia và Nhật Hoàng cãi nhau một trận lớn... Nói là cãi nhau, không bằng nói là tiểu thiếu gia cuối cùng nhàm chán không chịu nổi nữa, cho nên đâm ra cáu kỉnh.

Nguyên nhân gây ra là hôm nay có người ám sát Nhật Hoàng, vậy mà còn một mạch đánh tới phạm vi tầm nhìn của Nhật Hoàng, bị tiểu thiếu gia ngụy trang thành bảo vệ nhìn thấy, ra tay giải quyết đối phương. Đây vẫn là lần đầu tiên mình nhìn thấy tiểu thiếu gia ra tay, cậu ấy có thực lực hơn nhiều so với mình tưởng tượng, thì ra thật không phải cái đồ vô dụng, có chút thay đổi cách nhìn rồi đây.

Sau khi về nhà, Nhật Hoàng đuổi việc một đống bảo vệ, lý do là bọn họ lại có thể để cho kẻ ám sát đến được trước mặt ngài ta... Đây không quan trọng, quan trọng chính là khiến cho tiểu thiếu gia nhìn thấy kẻ ám sát, cho nên đã ra tay, hơn nữa còn không cẩn thận bị xước da một chút.

Tiểu thiếu gia giận dữ hét lên với Nhật Hoàng: "Em là bảo vệ của anh, không phải bảo bối!"

Mình thấy, thực tế vừa vặn là tương phản.

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Buổi sáng gần năm giờ, ánh đèn phát sáng mạnh, ta mở mắt, ý niệm đầu tiên là muốn mau chóng chuẩn bị bữa sáng cho thiếu gia, lượng hoạt động gần đây của thiếu gia rất nhiều, cho nên lượng ăn cũng phải tăng thêm nhiều, sáu phần bữa sáng cũng có lẽ không đủ, để phòng ngừa, hay tốt hơn là làm mười phần.

Ta bước ra khỏi khoang kim loại, lúc nhìn thấy đồ vật xung quanh, nhưng lại sửng sốt, đây không phải phòng của ta... Đúng rồi! Bắt đầu từ hôm nay, ta tạm thời không cần phục vụ thiếu gia nữa, đương nhiên cũng không cần nấu bữa sáng.

Ta cảm thấy có chút không biết làm sao, vậy ta rốt cuộc nên làm cái gì đây... chẳng qua về sau lại nhớ tới, ba người Yahan cũng cần ăn sáng, mặc dù bọn họ hẳn là không như thiếu gia mà thức dậy lúc năm giờ... ta thậm chí hoài nghi cho dù đã đến bảy giờ, sợ rằng cũng không có ai sẽ dậy.

Nhưng, trong căn hộ này có thể nói là không có bất cứ đồ dùng sinh hoạt nào, cho nên, ta đúng lúc có thể thừa dịp khoảng thời gian này, đi chợ sáng một chút đồ ăn và đồ cần thiết về.

Sau khi suy nghĩ thỏa đáng, bởi vì thời gian còn sớm, không cần vội đi chợ, cho nên ta quyết định trước quét dọn trong phòng, dù sao căn hộ này đã có một thời gian không ai ở rồi, thực sự cần dọn sạch cho tốt một phen.

Ta đi đến phòng khách, phòng khách trống rỗng, quả nhiên vẫn chưa có người thức dậy. Mới vừa quét dọn không lâu, ta liền nghe thấy tiếng chuông cửa, sau khi vừa phát hiện là chuông cửa của thiếu gia, ta liền vội vàng mở cửa, nhìn thấy thiếu gia mặc đồ vận động đứng ngoài cửa.

"Thiếu gia! Bữa sáng Curtis nấu hợp khẩu vị của ngài không? Phân lượng đủ không? Thái độ anh ta đối với ngài tốt không?"

Lúc này, thiếu gia cười, cậu ấy mang ý cười nói: "Charles, mới nửa ngày không gặp, ngươi đã quên thói quen sinh hoạt của ta rồi sao? Bây giờ mới năm giờ, vẫn chưa phải là thời gian ăn bữa sáng, ta mới đang định ra ngoài chạy bộ."

A... ta từ lúc tỉnh lại, cứ vẫn luôn nghĩ chuyện bữa sáng, mới quên luôn ngay cả chuyện thiếu gia là chạy bộ xong mới ăn bữa sáng. Ta vội vàng xin lỗi: "Hết sức xin lỗi."

"Không sao." Thiếu gia cười, nói: "Ba An Đặc Khiết gọi điện thoại tới rồi, ông ấy nói ông ấy đại khái tám, chín giờ mới qua, ngươi nhớ cũng nấu bữa sáng cho ông ấy ăn. Trước khi ông ấy chưa ăn xong bữa sáng ngươi làm, tuyệt đối không cho ông ấy đi xem Yahan!"

"Vâng." Ta có chút khó hiểu, nếu như An Đặc Khiết tiên sinh không muốn ăn sáng, vậy cũng có lẽ là ông ấy đã ăn rồi? Nhưng, chức trách của quản gia là tuân theo mệnh lệnh của chủ thuê, mà không phải nghi vấn mệnh lệnh của chủ.

Thiếu gia lại chủ động giải thích: "Ba An Đặc Khiết là người cuồng thí nghiệm, ông ấy một khi làm thí nghiệm là dừng không được, thường thường khiến cho mình suýt nữa là đói chết. Cho nên, ngươi mấy ngày này ngoại trừ chăm sóc Yahan, cũng giúp chăm sóc ông ấy cho tốt, mặc kệ ông ấy nói cái gì, cũng bắt ông ấy ăn ba bữa đầy đủ, cho dù ngươi dùng vũ lực uy hiếp ông ấy ngồi xuống trước bàn ăn cũng không có vấn đề gì!"

Thì ra là thế. Ta vội vàng nói: "Được."

"Về phần chuyện của ta, ngươi không cần quan tâm nữa." Thiếu gia vừa buồn cười vừa nói: "Ta sẽ không chết đói đâu!"

"Vâng, nhưng vẫn xin ngài bảo trọng nhiều hơn."

"Không vấn đề." Thiếu gia cam đoan xong, tò mò nhìn giẻ lau trên tay ra, dò hỏi: "Ngươi đang quét dọn sao?"

Ta gật đầu nói: "Vâng, lát nữa còn phải đi chợ mua đồ."

"Chợ?" Thiếu gia lộ ra thần sắc tò mò, nói: "Là chợ đồ ăn sao? Ta vẫn chưa từng đi đây! Ta có thể cùng đi không?"

"Nếu như thiếu gia muốn." Ta vừa trả lời xong, lập tức liền nhìn thấy thiếu gia gật mạnh đầu, hiển nhiên là không còn có thể muốn hơn. Thiếu gia đúng là rất thích mới lạ, những thứ chưa từng thể nghiệm. Ta cười nói: "Vậy xin chờ một chút, tôi đi thay quần áo."

"Ngươi không phải muốn quét dọn trước sao?" Thiếu gia nghi hoặc hỏi.

Thì ra như thế, nhưng ta cười cười, nói: "Trở về rồi quét dọn sau cũng thế."

"Charles, ngươi ăn mặc ít như vậy, có được không?"

Trên đường đến chợ, thiếu gia lo lắng nhìn quần áo trên người ta, nhất là cánh tay ta, bởi vì quần áo là khoét vai, căn bản không có tay áo.

Ta vội vàng giải thích với thiếu gia: "Không sao cả, ánh mặt trời buổi sáng sớm và chiều tối đều không mạnh, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tôi."

"Lần sau đi X-killer, mua thêm cho ngươi một ít quần áo ít hở da hơn đi!"

"Cám ơn thiếu gia."

Ta nói đến một nửa, thiếu gia liền bị tiếng ồn ào của chợ thu hút, cậu ấy trợn lớn mắt, tăng nhanh bước chân, đi vào phạm vi của chợ, tò mò nhìn ngó khắp nơi. Trên cơ bản, tiếng của hàng quán nào xì xào lớn, thiếu gia liền chui về phía đó. Cậu ấy đối với thứ gì cũng ôm theo lòng hiếu kỳ cao độ, ngay cả một con cá còn sống nhảy loạn đều có thể khiến cho cậu ấy trợn lớn mắt.

Thiếu gia dừng ở phía trước hàng cá, người bán cá vô cùng nhiệt tình chào hỏi cậu ấy: "Nào nào, vị khách này ngài thật là có mắt, đây thế nhưng là cá điêu sống hoang đấy! Cá điêu không khó mua, nhưng muốn nói đến sống hoang ấy hả! Một ngày có thể nhập một con đã không tệ rồi! Vận khí của ngài thật không tệ, chẳng những hôm nay nhập đến ba con điêu sống hoang, hơn nữa mỗi một con đều là hàng chất lượng! Ngài xem xem cái vẩy cá này sáng lấp lánh, mang cá đỏ tươi nhé! Đảm bảo ngài chưa từng ăn qua món ngon thế này!"

Hai mắt của thiếu gia đều phát sáng.

Ta đi đến bên cạnh thiếu gia, cậu ấy lập tức nôn nóng nói:"Charles, Charles, ta rất muốn ăn loại cá này! Có vẻ hình như rất ngon đó!"

"Em đã từng ăn rồi, anh đã mua mấy lần, "a Dạ"." Ta vừa trả lời thiếu gia, thuận tiện nhắc nhở cậu ấy, thân phận của chúng ta bây giờ là "anh em".

Lúc này, hàng cá tò mò nhìn thiếu gia, vừa lại nhìn ta, lòng tò mò trong ánh mắt đơn giản không ít hơn thiếu gia.

Ta cười giới thiệu với hàng cá: "Đây là em trai a Dạ của tôi."

Nghe vậy, thiếu gia quay đầu qua, vừa nhạ dị vừa tò mò nhìn ta.

Ta cười giải thích với cậu ấy: "Anh thường tới chợ mua đồ ăn, mọi người đều quen anh, cũng biết nhà chúng ta là một nhà rất nhiều người đấy! Mọi người cũng đều biết em đó! Nào, chào hỏi mọi người đi!"

Chắc là nhớ đến "chuyện bịa đặt đại gia đình" lần trước lúc Yue Gang tới đi? Thiếu gia bật cười, dưới ánh mắt tò mò của đông đảo hàng quán, cậu ấy lộ ra tươi cười xán lạn, vô cùng lễ phép nói: "Chào các vị chú bác cô dì anh chị."

Sau khi thiếu gia chào xong, đám hàng quán bất kể là nam nữ già trẻ đều lộ ra thần sắc cưng chiều vừa lại tán thán. Ta nghĩ, sau này mua đồ ăn hẳn là có thể được giảm giá nhiều hơn rồi."

"Con cá điêu sống hoang này có thể tính tôi bao nhiêu tiền đây?" Ta cười hỏi hàng cá.

"Loại điêu dã sinh này không thể giảm giá..."

Khi hàng cá nói đến một nửa, thiếu gia bên cạnh hình như cảm thấy sẽ mua không được, cậu ấy lộ ra biểu tình hết sức lo lắng, khiến cho hàng cá nhất thời nổi lên lắp bắp.

"Cái, cái này... có lẽ có thể tính giảm 20%."

Thiếu gia chắc chắn không hiểu cái gì là giảm 20%, cậu ấy mở to mắt nhìn ta, ta trầm ngâm nói: "Vậy sao? Vẫn hơi đắt một chút rồi, trong nhà nhiều người, phải mua ba con mới đủ ăn đây! Hay là mua cá rô phi đi! A Dạ, có được không?"

Thiếu gia lộ ra biểu tình vô cùng thất vọng... Ta dù là sớm đã nhìn qua các loại biểu tình của thiếu gia, cũng suýt nữa đổi giọng mà nói "tôi lập tức mua cho ngài" gì gì đó.

Nhưng may là ta nhịn xuống, bởi vì một giây sau, hàng cá liền thốt ra: "Ô kìa, a Dạ cậu đừng khóc mà! Bán cho anh cậu giá thành phẩm đó!"

Ta lập tức thần tốc trả lời: "Vậy thật là cảm tạ ngài rồi! Vậy thì tôi mua ba con."

Hàng cá sửng sốt, hình như lúc này mới hiểu mình đã nói cái gì, anh ta lộ ra biểu tình chấn động.

Lúc này, thiếu gia liền kêu: "Cá, cá! Em muốn cầm, được không?"

"Được, cho em cầm, chẳng qua phải để cho người bán hàng loại vẩy cá trước mới được." Ta cười gật đầu, đồng thời, cũng nhìn thấy đám hàng quán, thậm chí là mấy bà cô đến mua đồ ăn mắt cũng không chuyển mà nhìn thiếu gia, trên mặt đều mang một loại... biểu tình giống như sắp bị hòa tan.

Hàng cá cũng không nói một câu cò kè mặc cả, anh ta mang mỉm cười ngây ngốc đem cá đi loại vẩy, sau đó bỏ vào túi giao cho thiếu gia... nếu không phải ta vội vàng đưa tiền cho anh ta, sợ rằng anh ta cũng không nhớ phải lấy tiền luôn rồi.

Mặc dù, thiếu gia đã hai mươi hai tuổi rồi, cậu ấy ở lúc xử lý sự việc rất lý trí chín chắn, thậm chí còn lý trí hơn bất cứ người nào, chẳng qua, cậu ấy lại cũng thường thường làm ra hành động y như trẻ con.

Lúc thiếu gia giống như đứa trẻ, người xung quanh cậu ấy sẽ trở nên giống như là... bà mẹ mụ mẫm.

Ta dẫn theo thiếu gia giống như đứa trẻ, sau đó đem toàn bộ người bán hàng trong chợ biến thành bà mẹ mụ mẫm, lần lượt giảm được 30%, 50%, giá thành phẩm và không cần tiền vân vân.

Nếu không phải quy tắc quản gia và phụ thân đại nhân đều nói rất rõ ràng là quản gia không thể đưa ra yêu cầu với chủ thuê, ta vẫn thật muốn hỏi thiếu gia một chút, sau này có muốn cùng đi mua đồ ăn...

"Charles, mời tôi ăn sáng."

Trên thế giới này, chỉ có một người vừa thấy ta, liền mở miệng đòi mời anh ta ăn cơm, nhưng, cái người đó lại tuyệt đối không phải là người của buổi sáng. Ta hết sức kinh ngạc quay đầu qua, không ngoài dự liệu, nhìn thấy một cảnh sát, mặc dù anh ta mặc đồ thường.

"Yue Gang, chào buổi sáng, anh hôm nay dậy thật sớm."

"Dậy cái gì?" Yue Gang khó chịu nói: "Tôi còn đã ngủ đâu... Ái chà! Chú em cũng ở đây à! Thế nào? Hôm qua không sợ chết khiếp chứ?"

Thiếu gia cười lắc đấu.

"Em trai nhà anh cũng được lắm!" Yue Gang giơ ngón cái lên với thiếu gia, sau đó, khoác vai nói: "Cùng đi ăn sáng đi, tôi cũng muốn nghe em trai nhà anh nói về quá trình bị bắt!"

"Chẳng phải đã làm ghi chép rồi sao?" Thiếu gia có chút nghi hoặc hỏi.

"Èo! Ghi chép là ghi chép, trò chuyện là trò chuyện, đi đi!" Yue Gang vừa thúc lưng ta và thiếu gia, trên đường ra ngoài chợ, còn vừa lớn giọng hô: "Tôi đói chết rồi!"

Xem ra, mặc kệ là ghi chép hay là trò chuyện, có lẽ đều là thứ yếu, bữa sáng mới là quan trọng nhất.

Ngồi ở trong tiệm ăn sáng, thiếu gia xem ra cũng đói rồi, ta dứt khoát gọi điện thoại, bảo Curtis không cần chuẩn bị bữa sáng cho thiếu gia, chúng ta đã ăn sáng trực tiếp ở tiệm rồi.

Vốn ta còn có chút lo lắng Yue Gang sẽ nổi lên nghi ngờ đối với lượng ăn của thiếu gia, nhưng, sau khi Yue Gang gọi tám phần bữa sáng, ta cũng liền không lo lắng cái gì nữa.

Yue Gang mặc dù ngoài miệng nói muốn trò chuyện, nhưng từ khi đến tiệm ăn sáng, anh ta liền ăn không ngừng, cộng thêm thiếu gia bên cạnh cũng ăn không ngớt... nếu không nói, sợ rằng người ngoài đều sẽ cho rằng hai người bọn họ là đang thi ăn.

Vừa bắt đầu, để người khác không nghi ngờ, ta cũng gọi một phần ăn sáng, miễn cưỡng ăn mấy miếng, nhưng đến bây giờ, ta sâu sắc cảm thấy mình làm điều thừa rồi.

Bởi vì cho dù nhìn làm sao, đối mặt với hai người đang điên cuồng ăn so với ta càng đáng nghi hơn.

Sau khi biết được điểm này, ta từ bỏ bữa sáng ăn như nhai sáp nến, bắt đầu phóng lực chú ý đến tivi công cộng của tiệm, tin tức buổi sáng tí nữa sẽ phát rồi. Hôm qua, Huyền Nhật và người sói đại chiến một trận, thiếu gia về sau vừa lại bị người sói bắt đi, đây đều là những tin tức lớn, hẳn là sẽ xuất hiện.

Tiệm ăn sáng gần chợ vốn hết sức ồn ào, khách khứa lớn tiếng gọi đồ ăn; ông chủ bận chiên trứng, tiếng xèo xèo trên chảo vang lên; khách trong tiệm cũng lớn giọng nói chuyện... nhưng đột nhiên, mọi người đều yên lặng xuống.

Tất cả mọi người đều nhìn màn hình tivi.

Trên màn hình, là thiếu gia rơi lệ, bên cạnh còn kéo theo mấy câu chữ.

Thiên sứ rơi vào phàm trần, lại gặp phải bắt cóc...

Hình ảnh không ngừng xuất hiện quảng cáo trang sức nước mắt thiên sứ mà Quý Lạc Sơ chụp cho thiếu gia, cộng thêm hình ảnh bắt cóc ngắt quãng mà hôm qua cậu ấy bị người sói bắt đi.

Ngay cả người sói cũng không nỡ làm hại cậu bé tuấn mỹ!

Tiếp đến, là hình ảnh người sói từng giơ móng vuốt muốn công kích cậu ấy, lại chậm chạp không hạ thủ.

Nước mắt thiên sứ, chỉ vì cậu mà chảy.

Câu cuối cùng thì dừng ở hình ảnh thiếu gia đang chảy nước mắt, trên trán cậu ấy còn mang theo sợi dây chuyền bộ thiên sứ kia.

Thời gian cả cái quảng cáo rất dài, nghĩ đến, công ty trang sức hẳn đã tốn không ít tiền... nhưng ta nghĩ, bọn họ nhất định có thể kiếm trở lại. Quảng cáo này phối hợp với vụ án thực, sợ rằng sau này, ngay cả tin tức cũng không thể không nhắc tới quảng cáo này, một lần nữa quảng cáo giùm công ty trang sức đi? Huống hồ, bản thân quảng cáo đã được chụp rất đẹp, vô cùng thu hút người.

Lúc này, ta không khỏi quay đầu nhìn thiếu gia, đồng thời cũng nhìn thấy khách trong tiệm ăn sáng và ông chủ cũng toàn bộ đều quay đầu nhìn thiếu gia... Ngay cả Yue Gang cũng vừa gặm trứng, vừa đơ ra nhìn cậu ấy.

Đối mặt với ánh mắt của mọi người, thiếu gia chớp mắt, nói với ta: "Hôm qua, anh Lạc Sơ có gọi điện nói với em chuyện quảng cáo rồi. Quảng cáo coi được không?"

Ta lập tức gật đầu, sau đó liếc thấy mọi người cũng gật đầu theo ta.

Thấy vậy, thiếu gia bật cười, vô cùng vui vẻ nói: "Vậy thì tốt." Nói xong, cậu ấy vừa lại tiếp tục ăn sáng, nhưng có lẽ là người chung quanh chú ý cậu ấy quá nhiều, cho nên cậu ấy ăn đặc biệt chậm, gần như là tốc độ ăn cơm của người bình thường.

Yue Gang nhai vài cái giải quyết trứng trên miệng, sau đó kinh ngạc hỏi ta: "Em trai anh thì ra là một minh tinh à?"

"Không phải." Ta bật cười, dùng giọng hơi lớn giải thích: "Em ấy vẫn là sinh viên đại học, chỉ là gần đây đi làm thêm làm người mẫu ảnh."

Người trong tiệm ăn sáng đều lộ ra biểu tình ngộ ra, lần lượt lại bắt đầu làm chuyện của mình, tiệm ăn sáng lại ồn ào lên, mặc dù mọi người vẫn thỉnh thoảng lén nhìn thiếu gia.

Phát xong quảng cáo, tin tức buổi sáng cũng phát luôn, nội dung quả không ngoài dự đoán, tràn ngập tin tức của đại chiến của Huyền Nhật và người sói, người sói bắt người, giáo hội ra tay vân vân.

"Hừ!" Yue Gang vừa ngẩng đầu nhìn thấy hình ảnh tin tức, liền cảm khái nói: "Huyền Nhật chuyện lần này thế nhưng phiền rồi."

Ta vội vàng hỏi: "Nghe nói cảnh sát phát lệnh truy nã Huyền Nhật?"

"Không bắt đâu có được! Nếu như thành phố này chỉ có một mình Huyền Nhật là anh hùng, vậy còn có thể coi như trường hợp đặc biệt, Tà Dương thị thế nhưng không chỉ một người làm anh hùng, thậm chí cũng không chỉ có bốn tên anh hùng!" Yue Gang chùi miệng một phát, mang theo khinh thường nói: "Mặc dù những gã khác không làm sao đủ tư cách gọi là anh hùng!"

"Những anh hùng tập sự đó đã làm cái gì vậy?" Ta có chút bất an hỏi, đồng thời, cũng nhớ tới lời Sơ Phong từng nói.

Cho dù hắn là tội phạm, cậu cũng không thể giết hắn! Cậu làm như thế, sẽ khiến cho những anh hùng khác cũng bắt chước cậu, tất cả đều tự xử quyết tội phạm! Anh hùng tuyệt đối không thể giết người! Hành động của cậu bây giờ không phải điều một anh hùng nên làm!

"Anh hùng tập sự? Chà, từ này không tệ!" Yue Gang tán thán một chút, lại lộ ra biểu tình sầu khổ, nói: "Chính là những tên anh hùng tập sự đó! Từ sau khi Huyền Nhật giết người, bọn chúng liền bắt đầu bắt chước, kẻ xấu kiểu gì cũng giết, giết người còn nói như chuyện hay lắm... gì mà chấp hành chính nghĩa! Mẹ nó, những kẻ xấu đó đúng là đáng đánh không sai, thế nhưng vẫn chưa đến mức độ đáng giết!"

Ta bảo trì tư thái nhìn thẳng vào Yue Gang, nhưng vẫn nhịn không được dùng đuôi mắt lén liếc thiếu gia một chút, thiếu gia chỉ là hơi khựng lại, rồi tiếp tục ăn bữa sáng của mình.

"Cảnh sát dùng tội giết người bắt những anh hùng đó, thế nhưng anh đoán những anh hùng tập sự đó biện giải thế nào không?"

"Huyền Nhật." Ta cười khổ trả lời.

"Không sai!" Yue Gang vỗ tay một cái, làm ra vẻ la hét: "Huyền Nhật cũng giết người đấy thôi! Mấy người làm sao không đi bắt Huyền Nhật? Lại chỉ bắt tôi!"

Làm ra vẻ la hét xong, Yue Gang khôi phục lại nguyên dạng, mặt đầy bất đắc dĩ xòe hai tay: "Anh nói, còn có thể làm sao đây?"

Anh ta thở dài nói: "Ôi, nói thật ra, cảnh sát bọn tôi nào có biện pháp bắt Huyền Nhật, Huyền Nhật bà nội hắn mạnh đến hết phải người bình thường rồi! Chẳng qua vẫn phải bắt thôi!"

Thiếu gia đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: "Nếu như Huyền Nhật thật sự ngã ở trước mặt anh, anh có bắt anh ta không?"

"Đương nhiên bắt!" Yue Gang không chút do dự nói: "Phải vậy thôi, làm sao cũng phải bắt, chức trách của cảnh sát bọn tôi là phải bắt phạm nhân!"

Thiếu gia "oh" một tiếng, liền không hỏi nữa. Đây khiến ta có chút lo lắng.

"Chẳng qua đừng lo." Yue Gang đột nhiên vừa lại nói: "Trên tay tôi có không ít vật chứng, đến lúc đó đưa hết cho quan tòa xem, nhất định có thể làm cho Huyền Nhật được phán vô tội... Cho dù thật sự có xử phạt, hẳn cũng sẽ không nặng lắm."

Thiếu gia nhạ dị ngẩng đầu, nhìn Yue Gang, khó hiểu hỏi: "Anh bắt Huyền Nhật, vừa lại không muốn anh ta bị xử phạt?"

"Ôi! Tôi bắt anh ta là bởi vì chức trách của cảnh sát là phải bắt phạm nhân! Cũng không phải muốn bắt anh ta!" Yue Gang có lẽ là nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của thiếu gia, anh ta kiên nhẫn giải thích: "Pháp luật không phải chuyện như thế sao! Cho dù mọi người đều biết anh ta không có tội, nhưng cho dù thế nào, chỉ cần đã phạm pháp, mỗi một người đều phải vô tòa, để cho quan tòa phán quyết, không ai có thể ngoại lệ!"

"Một khi có thể ngoại lệ, ai còn tuân thủ pháp luật nữa?" Anh ta như chuyện đương nhiên nói xong, vừa lại bắt đầu ăn sáng.

Thiếu gia mang biểu tình tò mò hỏi: "Vậy bản thân anh có ghét Huyền Nhật không?"

"Cái gì mà ghét với không ghét! Chú em à! Cậu cũng lớn thế rồi, đừng nói chuyện giống hệt trẻ con như thế."

Yue Gang nói đến một nửa, thiếu gia liền bởi vì không nhận được đáp án mà lộ ra biểu tình thất vọng, biểu tình này thế nhưng không có mấy người có thể chống đỡ. Yue Gang gãi đầu nói: "Anh ta lần này đã cứu không ít anh em, vậy đó!"

Ta bật cười.

Thiếu gia sau đó mới phản ứng lại, cậu ấy cũng bật cười, sau đó càng cười càng vui vẻ, càng cười càng xán lạn.

"Cười cái gì hả? Anh em các người đúng là... Còn cười! Cười nữa tôi sẽ, sẽ trở về đi làm đấy! Không đúng, mình vừa mới tan ca... tôi sẽ về nhà ngủ đây!"

A ha ha.

Lúc trở về khu nhà ở, tâm tình của thiếu gia thoạt nhìn không tệ, đây khiến cho ta cũng cảm thấy rất cao hứng, thậm chí muốn mời Yue Gang thêm một bữa lớn.

Thiếu gia còn phải đi học, cho nên sau khi ta chào tạm biệt với thiếu gia, liền bắt đầu quét dọn gian nhà.

Mãi cho đến tám giờ, Leona thức dậy, cô vừa nhìn thấy ta đang quét dọn phòng khách, mặt đỏ lên, liền vội vàng hỏi: "Cần giúp không?"

"Quét dọn là chức trách của quản gia." Ta mỉm cười từ chối, sau đó dò hỏi: "Các bạn buổi sáng hẳn là có tiết học đi? Tôi lập tức chuẩn bị bữa sáng cho các bạn."

"Cám, cám ơn." Leona ấp úng nói xong, sau đó liền chạy vào phòng ngủ của Abner, hẳn là gọi cậu ta dậy.

Ta đang muốn đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, chuông cửa lại vang lên. Ta mở cửa, ngoài cửa đúng một người đầu tóc bừa bộn, quần áo dơ bẩn, sắc mặt tái xám, còn có quầng thâm mắt đen đậm... là An Đặc Khiết tiên sinh.

Ta chào hỏi: "Lâu rồi không gặp, An Đặc Khiết tiên sinh."

An Đặc Khiết tiên sinh thoạt nhìn hết sức mệt mỏi, ông ấy gật đầu, sau đó rất trực tiếp đi vào, ngồi ở phía trước bàn ăn, cả người trải ở trên bàn, còn ngáp một cái hỏi: "A Dạ đi học rồi?"

"Đúng vậy." Ta mỉm cười hỏi: "An Đặc Khiết tiên sinh, tôi đi chuẩn bị bữa sáng, xin hỏi ngài có đặc biệt muốn ăn cái gì không?"

An Đặc Khiết tiên sinh vừa nghe, lập tức nghiêm túc nói: "Mì gói!"

"...Vâng."

Khi ta bưng bữa sáng ra, nhìn thấy Leona và Abner đã ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn, hơn nữa thoạt nhìn hết sức căng thẳng, An Đặc Khiết tiên sinh thì nằm bò trên bàn ngủ rồi, nhưng ta vừa đưa bữa sáng lên, ông ấy liền tỉnh lại, hơn nữa lập tức bắt đầu ngấu nghiến... May là, ta có chuẩn bị nhiều một chút.

Ta đứng ở một bên, chú ý mọi người có cần thêm chút đồ ăn và đồ uống hay không.

Sau khi An Đặc Khiết tiên sinh ăn hết ba phần bữa sáng, lúc này mới quay đầu hỏi ta: "Đúng rồi, a Dạ tìm ta làm cái gì?"

"Thiếu gia không đề cập với ngài sao?" Ta nhạ dị hỏi.

An Đặc Khiết tiên sinh chần chờ nói: "Có... hẳn là có đi? Không nhớ nữa, lúc đó ta đang làm thí nghiệm, nó rốt cuộc nói cái gì, ta cũng không biết, dù sao Nhật Hướng Viêm... ahem! Ý ta là a Dạ anh nó nói, a Dạ đang tìm ta, nếu ta còn không qua, hắn sẽ một súng bắn chết ta, cho nên ta liền qua đây."

Nghe vậy, Leona và Abner bên cạnh đều lộ ra biểu tình hoảng hốt.

Ta vội vàng chấn an bọn họ: "Đó chỉ là nói đùa, anh trai của thiếu gia đương nhiên sẽ không tùy tiện nổ súng giết người."

Bên cạnh, An Đặc Khiết lộ ra biểu tình hoàn toàn không tin. Thấy vậy, Leona và Abner càng sợ hãi đầy mặt, như thể bọn họ cũng sẽ bị anh trai của thiếu gia giết chết.

Ta vội vàng đổi đề tài: "An Đặc Khiết tiên sinh, thiếu gia hi vọng ngài có thể đi xem thử bạn học của thiếu gia, bạn học của cậu ấy tiến hành một số thí nghiệm cải tạo thân thể, bây giờ đang lâm và khốn cảnh..."

"Không có lâm vào khốn cảnh, bọn tôi chỉ là không có tiền mua thuốc mà thôi." Leona đột nhiên kịch liệt phản bác.

Ta phát hiện mình lỡ lời, lập tức xin lỗi: "Đúng vậy, rất xin lỗi, bởi vì tôi không hiểu tình huống mà đã quả quyết bừa rồi."

Leona lúng túng xin lỗi: "Không, không có, xin lỗi, tôi..."

"Các người là ai cải tạo loạn thân thể của mình rồi?" An Đặc Khiết tiên sinh quay đầu qua, trên dưới đánh giá hai người: "Thoạt nhìn cải không nhiều..."

"Không phải chúng tôi!" Abner đảo trắng mắt.

An Đặc Khiết tiên sinh nhún vai, "oh" một tiếng, nói: "Cái người cải loạn đang ở đâu?"

"Xin đi theo tôi." Ta vội vàng nói.

Tiếp đến, ta dẫn An Đặc Khiết tiên sinh đi vào phòng của Yahan, Leona và Abner cũng theo vào. Yahan vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, cho dù là đang ngủ, cậu ta vẫn nhíu mày, thoạt nhìn ngủ hết sức không an ổn.

An Đặc Khiết tiên sinh nhìn trái nhìn phải Yahan, cuối cùng quay lại nói với hai người kia: "Nói đi! Các người rốt cuộc đã làm chuyện tốt gì?"

Leona và Abner hai mặt nhìn nhau, Abner kiên trì đến cùng nói: "Bọn tôi lợi dụng máu của người sói làm ra một loại thuốc, vốn là muốn dùng để khai phá tiềm năng của con người, tăng cường cường độ cơ thể người, chẳng qua..."

An Đặc Khiết tiên sinh đột nhiên lộ ra biểu tình hứng trí bừng bừng, hối hả hỏi: "Máu của người sói? Oh oh oh! Thì ra còn có chiêu này à! Cải tạo gene sao? Không tệ, không tệ, ta nghĩ, đúng là có thể. Chẳng qua loại hiệu quả đó có thể có cực hạn, hơn nữa phần lớn không ổn định đi?"

Nghe vậy, Leona nhạ dị nói: "Đúng vậy, Yahan chỉ có thể biến thân ở buổi tối, hơn nữa cách mỗi đoạn thời gian thì sẽ phát điên."

"Quả nhiên không sai!" An Đặc Khiết tiên sinh lộ ra biểu tình dương dương đắc ý, mang theo chắc chắn hỏi: "Như vậy các người là dùng thuốc ổn định DP32, cộng thêm... để ức chế phát điên, đúng không?"

Leona đầu tiên là giật mình, sau đó lại bắt đầu nổi lên thảo luận sôi nổi với An Đặc Khiết tiên sinh: "Đúng vậy! Nhưng hiệu quả lại có hạn, hơn nữa lượng thuốc càng ngày càng lớn..."

Hai người đàm thoại càng ngày càng sôi nổi, nhưng ta lại bắt đầu cảm giác bất an, ta đi ra khỏi phòng, sau đó gọi điện thoại cho thiếu gia, đồng thời cầu nguyện hôm nay thiếu gia có mang điện thoại ra ngoài.

Điện thoại được nối, hơn nữa truyền đến tiếng của thiếu gia, ta vội vàng nói với thiếu gia tình huống hiện tại: "Thiếu gia, An Đặc Khiết tiên sinh tới rồi, nhưng là..."

Ta đi vào phòng, sau đó mỉm cười đưa điện thoại đến trước mặt An Đặc Khiết tiên sinh, nói: "An Đặc Khiết tiên sinh, thiếu gia tìm ngài."

Lúc này, An Đặc Khiết tiên sinh đang bận kiểm tra cánh tay của Yahan, bóp đông sờ tây khắp người cậu ta, như thể đang sờ một miếng thịt heo không bằng. Ông ấy ngay cả đầu cũng không có quay lại, chỉ là nói: "Ta bây giờ đang bận, không có tay để tiếp điện thoại, anh ấn nút khuếch âm đi."

Ta trả lời "vâng", sau đó ấn xuống nút khuếch ấm, điện thoại lập tức truyền đến tiếng thiếu gia: "Ba!"

"Huh?" An Đặc Khiết thờ ơ trả lời.

"Ba, ba còn nhớ con đã nói, Yahan là bạn của con đó!" Thiếu gia vô cùng nhấn mạnh nói: "Không phải vật thí nghiệm, là bạn đó!"

"A?" An Đặc Khiết tiên sinh ngây người, cuối cùng cũng dừng lại động tác, quay đầu nhìn điện thoại, có chút ngây ngốc nói: "Không phải vật thí nghiệm?"

"Không phải vật thí nghiệm!" Thiếu gia dụng giọng vô cùng kiên quyết nói.

An Đặc Khiết tiên sinh đột nhiên lộ ra biểu tình vô cùng khoa trương, có chút như là... đau thương đến tan nát cõi lòng? Ông ấy có chút tiếc nuối liếc Yahan một cái, nhất thời từ bỏ việc sờ đông sờ tây trên người cậu ta, than thở nói: "Được rồi! Là bạn. Chẳng qua, thân thể bạn con trên bản chất đã không coi là "thể người" rồi, cho nên muốn khôi phục thành người bình thường hẳn là không thể nữa, cùng lắm là dùng thuốc áp chế nó biến thân... Chẳng qua căn cứ vào cách nói của hai người kia, nó ở tối trăng tròn nhất định sẽ biến thân, cho dù dùng thuốc cũng không có hiệu quả. Ta vẫn chưa thấy tình huống đó, không hiểu được rốt cuộc có biện pháp dùng thuốc để ức chế hay không."

Thiếu gia nói: "Biến thân không có vấn đề gì, quan trọng nhất chính là, để cho Yahan đừng cách mỗi đoạn thời gian thì nổi điên."

"Oh, thế thì đơn giản hơn nhiều." An Đặc Khiết tiên sinh nói xong, đột nhiên hoan hỷ nói: "Đúng lúc gần đây vừa lại chết không ít người sói, tốt hơn con bảo anh con kiếm một cỗ thi thể tới cho ta làm thí nghiệm... Không, muốn kiếm thì phải kiếm sống, ta muốn người sói sống!"

"Được, con buổi tối sẽ đi giúp ba bắt nhé!"

"Không không!" An Đặc Khiết tiên sinh mặt biến sắc, vội vàng ngăn cản: "Anh con nếu là biết ta bảo con đi bắt người sói cho ta làm thí nghiệm, hắn không một súng bắn chết ta mới lạ! Con bảo anh con phái người đi bắt là được!"

Thiếu gia trầm mặc một chút, sau đó dùng giọng tràn đầy uy hiếp nói: "Vậy ba phải đáp ứng con, không được, tuyệt đối không được lấy Yahan làm thí nghiệm đó!"

"Được." An Đặc Khiết tiên sinh gật đầu, mặc dù sau khi ông ấy gật đầu, vừa lại dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn Yahan.

"Charles, ngươi giúp ta trông coi ba cho tốt, tuyệt đối không thể để cho ông ấy làm bậy."

"Vâng." Ta vội vàng trả lời.

"Còn có, ba, ba cũng phải ngoan ngoãn nghe lời Charles nói, anh ta kêu ba ăn cơm thì ăn cơm, ngủ thì ngủ, biết chưa?"

"... Con coi ta là con nít sao? Ta cũng sắp bốn mươi rồi."

An Đặc Khiết tiên sinh có chút bất đắc dĩ nói đến một nửa, trong điện thoại liền truyền đến tiếng nói đặc biệt trầm thấp của thiếu gia la lên "ba", ông ấy vội vàng đổi giọng: "Được rồi, được rồi! Ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, như đứa trẻ ngoan, thế này được chưa?"

Thiếu gia vẫn là không yên tâm mà căn dặn thêm một số chuyện, như là trời lạnh phải mặc thêm quần áo, nóng phải cởi bớt quần áo, đói phải ăn, mệt phải ngủ... ta nghe đến có chút dở khóc dở cười, đúng là hoàn toàn không rõ ai mới là ba ai mới là con rồi.

Thiếu gia sau khi cúp điện thoại, An Đặc Khiết tiên sinh quay đầu qua, do dự nói: "Này... Charles? Gọi là Charles đúng không?"

"Vâng." Ta vội vàng trả lời.

An Đặc khiết căn dặn: "Anh giúp ta chuẩn bị một số thứ cần thiết, nhất là có một số dược phẩm... Đúng rồi! Ta nhớ a Dạ hình như từng nói anh là... chủng tộc gì đó! Hình như cũng không phải loài người? Hẳn sẽ không cũng là người sói?"

Ta lập tức lộ ra mỉm cười, dò hỏi: "Xin hỏi, ngài cần ngài cần những vật cần thiết nào đây?"

"Oh đúng! Vật cần thiết!" An Đặc Khiết tiên sinh lập tức bắt đầu đọc một chuỗi danh sách: "Chủ yếu cần DP32, còn có..."

Mãi cho đến khi An Đặc Khiết tiên sinh đọc xong chuỗi danh sách dài đó, ta mới thở phào một hơi. May mắn, trên danh sách không có thứ gì như máu của vampire.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro