3 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân·Phi nhân sát thủ chương thứ năm: Điên cuồng của phi nhân và lãnh tĩnh của người

Ngày 10/3/2110 mưa nhỏ

Tiểu thiếu gia và Nhật Hoàng duy trì chiến tranh lạnh... hẳn nên nói tiểu thiếu gia trong chiến tranh lạnh đối vào Nhật Hoàng, chọn chính sách không thấy không nghe không nói chuyện. Hiệu quả đúng là tuyệt, mới ba ngày, Nhật Hoàng đã đầu hàng rồi.

Nhưng hôm sau, không biết là trùng hợp hay làm sao, sát thủ lại đến, tiểu thiếu gia cũng đã ra tay, hơn nữa lần này còn bị đạn sượt qua mặt. Nhưng cậu ấy đáng ra có thể tránh được súng này, có lẽ là cố ý hoàn toàn không né tránh.

Nhật Hoàng lập tức kêu tất cả vệ sĩ bên cạnh đi "cứu" tiểu thiếu gia về... Mặc dù mình cảm thấy lúc đó người duy nhất cần cứu thật ra là tên sát thủ đó.

Tiểu thiếu gia một lần nữa phát cáu, nhưng biểu tình cậu ấy nhìn Nhật Hoàng thật là... Khiến người thật muốn ôm lấy cậu ấy, để an ủi cậu ấy một chút!

Nhật Hoàng đúng là rất chín chắn chững chạc, chẳng qua lúc chuyện vừa dính đến tiểu thiếu gia, ngài ta hình như rất dễ dàng trở nên còn ấu trĩ hơn cả thiếu gia.

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Ba ngày tiếp đến, ta cuối cùng cũng hiểu vì sao thiếu gia lại coi An Đặc Khiết tiên sinh như một đứa trẻ nhỏ, chẳng những căn dặn một số chuyện đương nhiên như "đói phải ăn cơm" này, còn đặc biệt muốn ta chăm sóc ông ấy cho tốt.

Ba ngày qua, An Đặc Khiết tiên sinh chưa từng chủ động đi ngủ, phần lớn là ta liên tục dỗ dành khuyên giải, thậm chí dùng danh nghĩa của thiếu gia cộng thêm lão gia để uy hiếp, An Đặc Khiết tiên sinh mới chịu đến giường ngủ.

Cho dù như thế, ông ấy luôn là ngủ không có bao nhiêu liền bò dậy làm thí nghiệm. Trong hai mươi bốn giờ một ngày, ông ấy ước chừng chỉ có ba giờ là thật sự ngủ, vừa lại tốn một giờ ăn ba bữa, thời gian khác đều là làm thí nghiệm.

Ngay từ đầu, ông ấy rút máu của Yahan, sau đó dùng để làm đủ loại thí nghiệm, không ít vẫn là thí nghiệm động vật. Mấy lồng chuột bạch, chai chai lọ lọ ly đong thủy tinh, tiếp đến là máy móc không biết tên rất nhiều ống trong suốt... Cả gian phòng cứ như một cái phòng thí nghiệm của nhà khoa học quái dị.

Ta mặc dù muốn thu dọn một phen, nhưng sau khi cầm lên một cái ly đong, An Đặc Khiết tiên sinh lại quay đầu qua, dùng giọng không để ý lắm căn dặn "cái ly đong đó ngàn vạn lần đừng lắc, bởi vì lắc một cái sẽ dẫn đến nổ lớn", ta liền chỉ quét dọn bụi trên nền nhà.

Lượng công việc giảm bớt lại khiến cho cuộc sống trở nên có chút thanh nhàn, mặc dù An Đặc Khiến tiên sinh vô cùng cần người chăm sóc, nhưng ngoại trừ mời ông ấy đi ngủ và nấu cơm ba bữa, ta cũng không dám giúp ông ấy làm bất cứ chuyện gì.

Đây khiến ta cảm thấy có chút áy náy, không nhịn được nhắc nhở: "Có bất cứ chuyện gì tôi có thể giúp, thì xin cứ nói cho tôi."

An Đặc Khiết tiên sinh đầu cũng không ngẩng, nói: "Vậy giúp ta rửa ly đong một chút, phải rửa ở bồn rửa tay chuyên dụng ta mang đến."

"Vâng, nhưng là..." Ta mang mỉm cười, lần nữa dò hỏi: "Là những ly đong này sao? Thật sự đều có thể rửa sao? Trong đó không có dịch thể lắc một cái sẽ nổ tung chứ?"

Mặc dù, chức trách của quản gia là theo lệnh làm việc mà không phải đặt câu hỏi, nhưng khi xử lý đến loại vật phẩm nguy hiểm có thể nổ tung căn hộ, cộng thêm một chủ thuê lơ mơ, ta thực sự không thể không hỏi rõ.

An Đặc Khiết tiên sinh cuối cùng coi như là ngẩng đầu lên, ông ấy nhìn trần nhà, suy nghĩ khoảng mười giây, sau đó nói: "Không có, chắc là không có. Chẳng qua nhớ mang bao tay, bên trong hình như có chất lỏng ăn mòn thì phải!"

"Chắc là" và "hình như" hai từ này khiến ta cảm thấy hết sức bất an... lát nữa bao tay tốt hơn là mang nhiều thêm hai đôi, sau đó cố sức đừng lắc cái ly đong.

Ta cẩn thận mang ly đong đến bồn rửa tay, vừa rửa ly đong, vừa suy nghĩ không biết tình huống bên thiếu gia như thế nào đây?

Mặc dù, Curtis xuất thân từ quản gia thế gia, nhưng anh ta đối với thiếu gia không quen thuộc, sợ rằng không thể phục vụ được tận tâm lắm đi? Ôi... Sau này tốt hơn là làm thêm nhiều thứ mới lạ để bồi thường khoảng thời gian không thể phục vụ thiếu gia rồi.

Lúc đang nghĩ đến thiếu gia hẳn sẽ thích lẩu cay, điện thoại lại vang lên, sau khi liếc mắt nhìn tên hiển thị, ta tiếp điện thoại, dò hỏi: "Melody, có chuyện gì sao?"

"Quản gia, qua bên phòng tôi."

Nói xong, cô ta liền cúp điện thoại.

Ta mang tâm tình nghi hoặc, trước nhìn xem An Đặc Khiết tiên sinh có bất cứ nhu cầu nào không. Ông ấy đang xem kính hiển vi, vừa nhìn, vừa ghi chép, lần trước lúc ông ấy làm như thế, ngồi ở vị trí hết tám giờ, cho đến khi ta dùng danh nghĩa của thiếu gia cộng thêm lão gia khuyên ông ấy đi ngủ mới thôi.

"An Đặc Khiết tiên sinh, hết sức xin lỗi, tôi phải đi trước một lát, rồi sẽ trở lại."

Ông ấy chỉ "mm" một tiếng.

Sau khi xác định An Đặc Khiết tiên sinh ít nhất tám giờ sẽ không nhúc nhích, ta mới yên tâm rời khỏi căn hộ, đến chỗ ở của Melody cũng là căn hộ cách vách."

Ta gõ gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng hô lớn của Melody: "Cửa không khóa!"

Ta theo lịch sự hô một tiếng "tôi vào đây", sau đó đẩy cửa tiến vào. Đây vẫn là lần đầu tiên ta đi vào chỗ ở của Melody.

Vừa đi vào liền thấy Melody lười biếng nằm vắt ngang trên salon màu tím sậm, trên người chỉ mặc bộ áo ngủ bằng lụa màu đỏ, hơn nữa váy ngắn đến chỉ có thể che phần mông.

Trong căn hộ, nền nhà trải thảm nhung màu đen thuần, rèm cửa sổ màu đen hết sức dày, tường xung quanh cũng sơn màu xám, cả gian phòng thoạt nhìn hết sức u ám, hoàn toàn không giống như phòng của loài người, nhưng, lại phi thường thích hợp cho vampire cư trú.

"Tôi vào đây."

Ta đi vào căn hộ, thuận theo tầm nhìn của Melody nhìn qua, lúc mày mới phát hiện cô ta đang xem tivi, mà tivi của phòng khách này cũng thật kinh người, gần như là chiếm cả một mặt tường. Nhưng là, cô ta lại không phải đang xem phim hay tiết mục tivi. Tivi mặc dù rất lớn, lại chia thành rất nhiều hình ảnh nhỏ, thoạt nhìn như là màn hình máy theo dõi thường xuất hiện trong phòng bảo vệ.

Ta bước lên thảm trải nhung, vừa đi về phía Melody, vừa dò hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Melody vươn ngón tay đầy sơn móng tay, uể oải chỉ lên màn hình tivi.

Ta nghi hoặc quay đầu nhìn tivi, lúc này mới kỹ lưỡng nhìn nội dung tivi, phát hiện, mặc dù màn hình chia làm rất nhiều ô nhỏ, nhưng, ô vuông ở giữa lại đặc biệt lớn, gần như là bằng với tivi 40 inch rồi... hơn nữa màn hình này hình như rất quen mắt.

Đó là một cái phòng khách, chẳng những tất cả bày biện đều rất quen mắt, ta thậm chí có thể nói ra bên trong cái ngăn kéo đó đặt những thứ gì... Đó là căn hộ của thiếu gia.

"Melody?" Ta có chút bất an hỏi: "Chúng ta không nên nhìn lén sinh hoạt ngày thường của thiếu gia.

Melody liếc ta một cái, nói: "Thiếu gia cho phép chúng ta xem, cậu ấy còn nói: "Phải tìm Charles cùng xem đấy! Bởi vì anh ta không thể ở bên cạnh chăm sóc ta, nhất định sẽ rất lo lắng cho ta.""

Thiếu gia thật nói trúng rồi. Ta có chút xấu hổ nhìn Melody, người sau co lên đôi chân dài, vỗ vỗ xuống vị trí trống chừa ra, trêu chọc nói: "Qua đây ngồi đi, quản gia tiên sinh. Đừng giả vờ! Ai chẳng biết anh cái quản gia này có bao nhiêu lo lắng cho thiếu gia!"

Ta đi đến bên cạnh salon, ngồi xuống, đồng thời làm sáng tỏ: "Đó là chức trách của quản gia."

Melody đảo mắt khinh khỉnh nhìn ta, nói: "Làm gì mà mạnh miệng cứ như Tencha? Quan tâm thiếu gia là chuyện không thể nói ra như thế sao? Thiếu gia đáng yêu như thế, người nhìn thấy cậu ấy đều coi cậu ấy như bảo bối, cho dù là người sói cũng không nỡ làm tổn thương cậu ấy! Càng đừng nói tới chúng ta ngày ngày ở cùng với thiếu gia, quan tâm cậu ấy cũng là chuyện đương nhiên!"

Nghe thấy những lời này, ta chỉ suy tư một chút, liền từ đáy lòng nói: "Cô nói phải."

"Đó đương nhiên!" Melody nâng cằm lên, như chuyện đương nhiên nói hết, vừa lại chuyển ánh mắt đến tivi: "Xem tivi đi, vừa rồi thiếu gia xuống lầu đón những người kia của giáo hội, cũng sắp trở về rồi."

Ta có chút nhạ dị hỏi: "Ba cái thành viên của tổ trừ tội sao?"

"Đúng. Tôi đã nghe ngóng một chút chuyện của bọn họ, bọn họ là tiểu tổ Anxiou."

"Anxiou?" Ta suy nghĩ một chút, hỏi: "Đó là tên của thành viên lớn tuổi nhất?"

"Không phải, tiểu tổ đó là của gã nam trẻ tuổi nhất kia lãnh đạo."

"Là cậu bé to xác kia?" Ta có chút nhạ dị nói.

"Cậu bé to xác?" Melody phụt cười: "Cho xin đi, hắn chỉ là mặt baby mà thôi! Hắn làm nhân vật lãnh đạo của tổ trừ tội cũng có mười năm rồi, bây giờ ít nhất cũng ba mươi tuổi rồi, so với May và Tiểu Yu đều lớn hơn."

Đây đúng là khiến cho ta vô cùng kinh ngạc, ta tưởng rằng tuổi của hắn hẳn là không chênh lệch với thiếu gia lắm.

"Thanh danh của tiểu tổ Anxiou vẫn không tính là quá kém, thủ đoạn vẫn không coi là tàn bạo, tiểu tổ này thiện trường nhất là lần theo dấu vết." Nói đến đây, Melody ngừng lại, còn liếc ta một cái.

Ta nghiêm mặt một chút. Lần theo dấu vết? Quả nhiên là đến tìm Alkus sao?

"A!" Melody kinh hô một tiếng: "Thiếu gia về rồi."

Ta vội vàng chuyển tầm mắt về tivi, quả nhiên nhìn thấy thiếu gia đang đẩy cửa vào phòng khách, phía sau chỉ đi theo hai người, cậu bé to xác kia là người đầu tiên đi vào... bây giờ nên gọi hắn là Anxiou rồi. Người còn lại, thì là cô gái trầm mặc ít nói kia, vị lớn tuổi nhất hình như không có tới.

Trên tivi, thiếu gia đang cười nói với bọn họ: "Mời vào."

Anxiou lập tức phóng vào phòng khách, hỏi: "Nhà cậu thoạt nhìn rất không tệ! Không có người ở nhà à?"

"Uh, anh trai và ba còn đang đi làm, phải tối nay mới trở về." Thiếu gia thuận miệng trả lời, sau đó vừa lại dò hỏi: "Tôi đi lấy đồ uống cho hai người, muốn coca hay là hồng trà đây?"

"Coca!" Anxiou cười tít mắt nói.

"Gì cũng được." Cô gái lạnh nhạt không chút để ý nói.

Thiếu gia gật đầu, rời khỏi phòng khách lấy đồ uống.

Cô gái kia vẫn như cũ ngồi ngay ngắn ở trên salon, ngay cả tầm mắt cũng không hề di động. Còn đối với Anxiou thì ngó đông ngó tây ở phòng khách, thỉnh thoảng còn động tay sờ một chút sức phẩm. May là, ta đã căn dặn với Curtis, bảo anh ta đem những thứ giá trị thu hết về phòng của ta rồi.

Nhớ tới Curtis, anh ta đi đâu rồi? Ta hỏi Melody.

"Trước khi người của giáo hội sắp đến, anh ta đã để cho thiếu gia phái đi tầng thượng, giúp nhóm Tencha pha trà rồi."

Thì ra như thế.

Trên tivi, Anxiou đúng lúc liếc mắt một cái nhìn thấy hình chụp phóng lớn treo trên tường, đó là ảnh chụp nước mắt thiên sứ thiếu gia từng chụp, nhưng lại không phải ta treo lên, sợ rằng mấy ngày này, thiếu gia mới từ phòng làm việc của Quý Lạc Sơ lấy về.

Anxiou nhìn chằm chằm ảnh chụp, cho đến khi thiếu gia bưng đồ uống vào phòng khách, hắn mới quay đầu qua, vừa lấy đồ uống trên tay thiếu gia, vừa nói: "Không ngờ cậu lại có thể là một minh tinh."

Thiếu gia vừa đưa hồng trà cho người khách kia, vừa giải thích: "Không phải đâu, tôi chỉ là làm thêm đi làm người mẫu ảnh mà thôi, tôi vẫn đang học đại học đây!"

"Thì ra cậu là đại học sinh à!" Anxiou ngồi xuống bên cạnh đồng bạn, sau đó vẫy tay với thiếu gia: "Nào nào! Đừng bận tiếp đón nữa, ngồi xuống trò chuyện đi!"

"Được." Thiếu gia ngồi xuống bên cạnh Anxiou, cậu ấy hết sức tò mò nhìn hai người, hỏi: "Vậy hai người là làm công việc gì đây? Là cha đạo và nữ tu sao?"

Anxiou suýt nữa phun coca trong miệng ra, hô lên: "Bọn tôi thoạt nhìn giống cha đạo và nữ tu sao?"

Thiếu gia nhìn Anxiou, vừa lại nhìn cô gái kia, sau đó nói với Anxiou: "Anh không giống cha đạo, thế nhưng chị Yina vẫn rất giống nữ tu."

Anxiou cười phụt ra một tiếng, vừa cười vừa nói: "Yi-Yina, a Dạ nói cô giống nữ tu kìa!"

"Có gì mà buồn cười?" Yina lạnh như băng nói: "Tôi vốn đã định làm nữ tu! Nếu như không bị chọn làm thành viên tổ trừ tội gì đó."

Anxiou đã chạm phải đinh, đành sờ sờ cái mũi, tự làm mất mặt.

"Tổ trừ tội?" Thiếu gia hơi hơi trừng lớn mắt, lộ ra thần sắc vô cùng tò mò. Thần sắc này giống như thần sắc thất vọng của cậu ấy, đều khiến người khó có thể từ chối.

Anxiou quả nhiên cũng khó có thể từ chối, sau khi hắn liếc Yina một cái, bắt đầu nói: "Nói bọn tôi là cha đạo với nữ tu cũng là không sai! Dù sao đều thuộc về giáo hội, bọn tôi thế nhưng là phụ trách truy nã phi nhân phạm tội."

Yina đột nhiên lạnh lùng quát một tiếng: "Anxiou!"

Anxiou cũng cứng người một chút.

"Phi nhân là cái gì?" Thiếu gia lúc này mới mở miệng hỏi.

May mắn, thiếu gia còn nhớ phải hỏi, mặc dù chậm hết cả một nhịp.

"Oh, chính là chủng tộc không phải loài người, kiểu như người sói gì đó, cậu cũng đã từng gặp, không phải sao?". Anxiou hình như không muốn giải thích rõ ràng lắm. Hắn ngay sau đó quan tâm hỏi: "Cậu tối hôm đó cũng chết khiếp rồi, người sói kia đáng sợ lắm đi?"

Thiếu gia đương nhiên là gật đầu.

"Thật là đáng thương..."

Anxiou xoa xoa đầu của thiếu gia, sau đó trò chuyện cái này cái kia với thiếu gia. Thậm chí than phiền cấp trên của mình, nói đến giáo quy cứng nhắc của giáo hội, thậm chí than phiền mà như thể trêu chọc đồng bạn bên cạnh, Yina, cứ như một tảng băng, trời nóng cũng không cần dùng máy lạnh, ở bên cạnh cô ta là đủ rồi.

Nhìn thấy bầu không khí của phòng khách khá tốt, ta thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói với Melody: "Thật tốt quá rồi, tiểu tổ trừ tội này hình như không phải người xấu."

"Cái gì? Anh không phát hiện sao?" Melody nhạ dị hỏi, hơn nữa giọng của cô ta nghe lên có chút bất mãn.

"Phát hiện?" Ta hết sức bối rối hỏi ngược lại: "Phát hiện cái gì đây?"

"Tôi tưởng rằng chỉ có đàn ông loài người rất chậm tiêu, không ngờ nam vampire cũng chậm tiêu như vậy!" Melody khó chịu nói: "Cái gã gọi là Anxiou kia, hắn cứ luôn động tay động chân với thiếu gia!"

Ta ngẩn người, mới hỏi: "Nghĩa là gì?"

"Anh cái vampire này chẳng những mù rồi, ngay cả tai cũng điếc rồi sao? Thì là chữ sao nghĩa vậy!"

Melody nổi giận đùng đùng nói: "Hắn đang sờ lén thiếu gia, thế này hiểu chưa?"

Ta nhìn động tác của Anxiou, cũng không cảm thấy có chỗ nào kỳ quái, hắn thoạt nhìn là người rất tùy tính, tính cách có chút giống với Yue Gang, mà Yue Gang vẫn luôn là người phóng thoáng, thỉnh thoảng khoác lưng kề vai vẫn là chuyện rất bình thường. Có lúc anh ta mắng ta mắng đến kích động, thậm chí còn nhéo mặt của ta.

"Động tác của hắn hẳn vẫn coi như là bình thường, Yue Gang cảnh sát tôi quen biết, anh ta cũng thường khoác lưng khoác vai với tôi."

Melody lạnh như băng nói: "Cái gã Dung Dăng gì kia của anh, chung quy sẽ không sờ đùi và mông anh chứ?"

Là Yue Gang. Sau khi ta đính chính ở trong lòng, lắc đầu nói: "Đương nhiên là không... Khoan khoan! Ý của cô là, Anxiou hắn làm những cái, những cái động tác đó sao?"

Melody gật đầu, trào phúng nói: "Hắn làm còn rất kín đáo, xem ra không ít luyện tập những động tác sờ lén đó, cái cô kia thoạt nhìn không hề phát hiện đồng bạn của mình đang làm cái chuyện tốt gì!"

Vừa nghe qua Melody nói như thế, ta tỉ mỉ nhìn động tác của Anxiou, lúc này mới phát hiện, tay trái của hắn đều luôn đặt ở giữa hắn và thiếu gia...

Ta có chút không biết làm sao, đành dò hỏi Melody: "Vậy, vậy làm sao bây giờ đây? Thiếu gia cậu ấy có biết ứng phó loại chuyện này không?"

"Anh và tôi hai cái vampire này còn có thể làm sao đây? Chẳng lẽ còn có thể nhảy ra, hét lên với hắn "đồ cái tên biến thái chết tiệt của giáo hội, buông thiếu gia nhà ta ra" sao?" Melody trào phúng nói xong, lúc này mới nói: "Chẳng qua, anh có thể gọi điện kêu ba về nhà."

Ba? A! Là Tencha tiên sinh! Ta liền vội vàng cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Tencha tiên sinh. Ta vừa nhìn tivi, vừa nói rõ tình huống với ông ấy.

Tencha tiên sinh có lẽ là đã ấn nút khuếch âm, để cho Tiểu Yu và May cũng có thể nghe thấy ta nói, bởi vì ta vừa nói xong, lập tức liền nghe thấy Tiểu Yu đang ở bên cạnh hét to "hắn phải chết" gì gì đó, ngay cả hai chữ "nhất trí" lạnh lùng của May đều nghe lên hết sức rõ rệt.

Sau khi biết Tencha tiên sinh sẽ đi giúp thiếu gia, ta yên tâm, tiếp tục theo dõi màn hình tivi.

Anxiou vẫn trò chuyện này kia với thiếu gia: "A Dạ rốt cuộc là học khoa hệ gì vậy?"

"Là hệ chiến đấu." Thiếu gia cười trả lời.

"Hệ chiến đấu? Wow!" Anxiou lộ ra biểu tình khoa trương, kinh hô: "Vậy cậu nhất định rất cường hãn nhỉ?"

Thiếu gia gật đầu trả lời: "Phải rất cường hãn."

"Có bao nhiêu cường... A!"

Anxiou đột nhiên kêu lớn ra tiếng, ngay giây sau, thiếu gia túm ra cánh tay trái của Anxiou, góc độ cong của cánh tay đó hiển nhiên không phải kiểu thoải mái lắm.

Thiếu gia vẫn như cũ mang nụ cười hết sức ngây thơ, trả lời: "Bao nhiêu cường à? Đại khái là mức độ nếu anh còn sờ tôi, tôi sẽ bẻ gãy cánh tay của anh đi?"

Nghe vậy, Anxiou lộ ra biểu tình vừa kinh ngạc vừa đau đớn, Yina vẫn luôn lạnh như băng cuối cùng cũng có biểu tình, cô ta phẫn nộ quát lên: "Anxiou, anh lại..."

Cô ta nói đến một nửa, cửa chính đột nhiên bị mở ra, truyền đến tiếng kêu réo lớn tiếng của Tiểu Yu: "A Dạ, a Dạ!"

"Ủa?" Thiếu gia bỏ tay của Anxiou ra, nhìn ba người ở cửa, nghi hoặc hỏi: "Ba, anh, làm sao sớm vậy đã về rồi?"

Tiểu Yu lửa giận phừng phừng nhìn Anxiou, gào lên: "Ngươi thằng khốn này lại có thể dám..."

"Tiểu Yu!" Tencha quát lại anh ta, sau đó dùng giọng bình tĩnh hòa nhã hỏi: "A Dạ, những người này là ai?"

Đối với tiếng gào của Tiểu Yu, Anxiou mặc dù thoạt nhìn có chút chột dạ, nhưng hắn và Yina phần nhiều vẫn là không hiểu gì cả. Cho dù đã quấy rối con nhà người ta, cũng không nhanh như thế đã bị phát hiện chứ?

Thiếu gia khôn khéo trả lời: "Là bạn, đến nhà chúng ta chơi."

"Thế à..."

Tencha tiên sinh kéo ra tươi cười, mặc dù thoạt nhìn có chút miễn cưỡng, lúc này, May thúc thúc Tiểu Yu, người sau mới thu lại vẻ giận dữ, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, mặc dù tươi cười so với Tencha càng miễn cưỡng.

Tình huống thoạt nhìn có chút lúng túng. Ta thở dài, nếu sớm biết thiếu gia tự mình đã có thể giải quyết, vậy ta thật không nên gọi điện thoại cho Tencha tiên sinh, trái lại khiến cho tình huống càng thêm phức tạp, bây giờ chỉ có thể hi vọng hai người kia mau chóng rời đi đi!

Lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng nứt toác nặng nề lại tuyệt đối rõ ràng có thể nghe.

Ta và Melody hai mặt nhìn nhau, cô ta nhíu mày nói: "Tiếng gì vậy? Nghe lên hình như là tiếng nổ nhỏ, hình như là từ cách vách?"

Cách vách...A! Ta kinh hô: "An Đặc Khiết tiên sinh!"

Ta vội vàng rời khỏi nhà Melody, vọt về phía căn hộ của An Đặc Khiết tiên sinh ở, vừa mở cửa, ngay cả hỏi cũng không cần, ta liền biết đã xảy ra tình huống gì.

Trong phòng khách, Long An thân hình to lớn đang giơ cao nắm tay, muốn công kích An Đặc Khiết tiên sinh đang co rúm ở trước mặt cậu ta... Ta một cái bướt lướt, sau khi vọt lên mang An Đặc Khiết tiên sinh đi, sau lưng lập tức truyền đến tiếng vang lớn, ta quay đầu nhìn thấy, Long An đã làm nền nhà lõm hai lỗ.

Nhìn hai lỗ lớn trên nền nhà, ta có loại cảm giác da đầu tê dại.

"Char-Charles... May là anh về rồi."

An Đặc Khiết tiên sinh dùng giọng run rẩy nói xong, ông ấy nhìn Long An, trong mắt đột nhiên phát sáng, mặc kệ bây giờ là tình huống khẩn cấp gì, ông ấy cứ tự mình lẩm bẩm giải thích: "Rõ ràng đã chích thuốc rồi, cậu ta vẫn biến thân. Ta nghĩ, nhất định là lần trước dùng thuốc cưỡng bách biến thân, dẫn đến sản sinh biến dị, cho nên lượng thuốc như cũ đã không đủ, thậm chí là hiệu quả suy giảm..."

Ta vô cùng muốn nói với An Đặc Khiến tiên sinh, mặc kệ Long An rốt cuộc vì sao đột nhiên biến thân, giờ phút này đều không quan trọng. Thật sự! Một chút cũng không quan trọng.

Né tránh nắm tay không ngừng vung vẩy của Long An mới là chuyện quan trọng nhất.

Ta vẫn luôn né tránh về sau, lúc không còn đường lui, đành tông cửa mà ra, cho dù biết rõ những người của giáo hội có thể đã đi ở hành lang xem xét nguyên nhân vụ nổ, ta cũng không còn lựa chọn khác. Sau khi xông đến hành lang, Long An cũng đuổi tới, nhưng cậu ta bởi vì thân hình quá lớn, không thể dễ dàng thông qua cửa, thế là nổi giận đánh nát khuôn cửa kể cả vách tường xung quanh.

Thừa dịp lúc này, ta vội vàng hỏi An Đặc Khiết tiên sinh: "An Đặc Khiết tiên sinh, có biện pháp gì có thể khiến cho cậu ta khôi phục thành Yahan?"

Lúc này, một nửa thân thể Long An từ khuôn cửa đã bị hủy một nửa chen ra, vung đấm một cái, ta lập tức thấp người né tránh, né qua một cách hiểm hóc, đuôi tóc thậm chí bị quyền phong của cậu ta làm bung ra.

An Đặc Khiết tiên sinh nhỏ giọng hét lên một chút, lập tức không nói nội dung thí nghiệm nữa, chỉ là cấp tốc nói rõ: "Phải chích thêm thuốc trấn định cho cậu ta, thuốc trấn định ở trong phòng thí nghiệm của ta, đống ống chích đó ở ngăn thứ hai tủ bên phải, ít nhất phải cho cậu ta ba chích mới đủ."

Lúc này, Long An vừa lại đập vỡ một mảng tường, thoát khỏi khốn cảnh bị kẹt ở khuôn cửa... bây giờ, đổi lại ta lâm vào khốn cảnh rồi.

"An Đặc Khiết tiên sinh, xin ngài chạy mau!"

Ta bỏ An Đặc Khiết tiên sinh ra sau, sau đó dùng huyết năng hóa ra hai thanh tây dương kiếm, bắt đầu triền đấu với Long An đang nhào lên.

Vừa bắt đầu, Long An căn bản vẫn không thèm để ý công kích của kiếm tây dương, nhưng sau khi ta liền một mạch rạch ra một vết thương trên người Long An, cậu ta cuối cùng cũng cảm thấy đau rồi, lùi từng bước về phía sau... Chỉ hi vọng vẫn còn kịp bức cậu ta về lại trong phòng, tránh cho bị người của giáo hội nhìn thấy, mang phiền toái đến cho thiếu gia.

Nghĩ tới đây, cho dù không thích chiến đấu, nhưng ta lại vung nhanh kiếm tây dương, động tác cũng càng thêm quỷ quyệt khó đoán.

Long An thần trí không rõ mặc dù có lực lượng cường đại, nhưng, rõ ràng không có đủ lực phán đoán để ứng phó kẻ địch tốc độ nhanh quá mức, cậu ta chỉ là không ngừng vung vẩy nắm đấm, quyền tốc mặc dù không chậm, nhưng đối với vampire mà nói, lại cũng không khó né tránh.

Chỉ là ta vẫn âm thầm kêu khổ, cậu ta thỉnh thoảng đánh trúng vách tường và nền nhà, phát ra tiếng vang chừng như ngay cả cao ốc cách vách cũng có thể nghe thấy, càng đừng nói đến căn phòng chung một tầng lầu. Cho nên, sợ rằng là không thể ngăn cản tổ trừ tội nhìn thấy Long An rồi. Chỉ hi vọng bọn họ đừng coi Long An như phi nhân mà đối xử...

Long An đột nhiên một cước đá tới, bởi vì cậu ta lúc trước chưa từng dùng chân công kích, ta phản ứng không kịp, suýt nữa né không được, may là, tốc độ của ta vượt xa cậu ta, trước lúc suýt nữa bị đá trúng, ta ném đi tây dương kiếm, dùng tay túm được chân cậu ta, thuận thế lộn lên trên, nhảy lên vai cậu ta.

Tiếp đến, dùng tay chặt xuống sau gáy cậu ta một cái, muốn như lần trước ở cống nước, đánh ngất cậu ta, nhưng đánh liên tiếp ba, bốn cái, Long An lại một chút dấu hiệu bất tỉnh cũng không có, còn suýt nữa lôi ta xuống. Ta vội vàng nhảy xuống, khiến cho kiếm tây dương huyết năng lần nữa trở về tay ta.

Vậy mà cường hãn như thế sao? Mấy cú chặt này nếu như đánh ở cổ người bình thường, sợ rằng cái cổ đó cũng gãy rồi.

Ta không khỏi cười khổ, muốn tổ trừ tội coi Long An như loài người, sợ rằng có chút khó khăn rồi.

"Ôi trời ơi..."

Vừa né tránh công kích của Long An, ta đã nghe thấy tiếng kinh hô, nghĩ đến, rốt cuộc không thể tránh cho Long An bị tổ trừ tội phát hiện rồi.

Long An hình như cũng chú ý đến tiếng kinh hô này, cậu ta quay đầu qua, nắm chặt nắm tay to lớn, gào rống vào người tới.

Nhìn thấy tình huống này, ta do dự một chút, thu lại tây dương kiếm huyết năng, sau đó thừa dịp Long An chuyển đi lực chú ý, lánh mình vào trong nhà, vọt vào trong phòng thí nghiệm.

Cái tủ... Ta vừa kéo ngăn kéo thứ hai, bên trong xếp mấy hàng ống chích, toàn bộ đều chứa chất lỏng. Ta lấy lên một nắm ống chích, sau đó liền phóng ra hành lang, lúc này, lại nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của Long An.

Chẳng lẽ, cậu ta đã bắt đầu công kích nhóm thiếu gia rồi sao?

Ta nổi lên sốt ruột, vội vàng vọt ra khỏi căn hộ, đúng lúc nhìn thấy Long An vọt về phía thiếu gia, Anxiou đẩy thiếu gia ra, sau đó từ trong người rút ra một khẩu súng, mặc sức nổ súng vào Long An.

Long An căn bản không bỏ những viên đạn kia vào trong mắt, cậu ta chỉ là giơ lên cánh tay ngăn đỡ hoặc cuồng loạn vung vẩy, những viên đạn leng keng rơi xuống đầy đất, lại không có một viên làm cậu ta bị thương.

"Yina! Hắn không sợ đạn bạc!" Anxiou hét lớn.

Vừa nghe, Yina cũng rút ra khẩu súng, không chút do dự nổ súng, bắn ra lại không phải là đạn, mà là từng vệt chùm sáng... Là súng năng lượng!

Long An vẫn dùng tay ngăn chặn, nhưng khác nhau chính là, cậu ta lần này lại đau đớn gào lên, cánh tay còn bốc khói.

Thấy vậy, ta thừa dịp "lướt" đến phía sau Long An, lấy ra một cây ống chích, liền đâm xuống người cậu ta... rắc! Kim châm vậy mà gãy rồi!

Ta ngạc nhiên, cái này nên làm sao đây? Dùng cách uống được không? Nhưng làm sao khiến cho Long An ngoan ngoãn uống xuống?

"Charles!" Thiếu gia gọi ta? Ta nhìn về phía thiếu gia, nhưng trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một cái bóng khổng lồ, ta không chút nghĩ ngợi liền giơ lên tay trái ngăn cản, tiếp đến chính là một cỗ lực đạo khổng lồ đánh bay cả người ta, trong chớp mắt đó, ta chỉ có thể thuận thế nhảy ra sau một cái, giảm đi phần lớn lực đạo, nhưng vẫn là bị đánh văng đi, sống lưng tàn nhẫn đập lên vách tường.

Cho đến lúc rơi xuống đất, ta mới cảm giác được cánh tay và sống lưng đều truyền đến đau nhức... Hi vọng không có thứ nào gãy mới được.

"Đây rốt cuộc là chuyện làm sao?" Anxiou hổn hển gào lên: "A Dạ, cậu gọi hắn? Cậu quen biết vampire đó... các, các người?"

Nghe thấy rất nhiều tiếng súng nổ, ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tencha tiên sinh, Tiểu Yu và May đều móc ra súng giới, hơn nữa còn đứng thành vòng vây tam giác, hết sức có hiệu suất mà công kích Long An. Long An vừa định công kích người nào, hai người kia lập tức mặc sức nổ súng, khiến cho cậu ta không có dư lực đi công kích, khi cậu ta vừa quay đầu lại muốn công kích một trong hai người kia, hai người còn lại vừa lại bắt đầu điên cuồng nổ súng.

Sách lược này đối với Long An thần trí không rõ vô cùng có hiệu quả, Long An gần như bị ba người bọn họ xoay như xoay dế.

Thiếu gia vội vàng hô lớn: "Chú Tencha, đừng giết cậu ấy!"

"Thiếu gia à!" Tiểu Yu vừa thay đổi vị trí, vừa nổ súng bắn, vậy mà còn có thể lộ ra biểu tình cười khổ trả lời: "Cậu không cảm thấy hẳn là phải kêu cậu ta đừng giết bọn tôi, đây mới phù hợp thực tế hơn sao?"

Thiếu gia lại không trả lời anh ta, mà là vọt đến trước mặt ta, vừa nâng ta dậy, vừa lo lắng hỏi: "Charles, ngươi vẫn ổn chứ?"

Ta đứng dậy, hơi chút mở lòng bàn tay, mặc dù hết sức đau đớn, nhưng vẫn có thể hoạt động, xem ra xương cốt hắn là không có gãy. Ta dùng tay run rẩy đưa ống chích lên, giải thích: "Thiếu gia, đây là thuốc để cho Long An bình tĩnh xuống, An Đặc Khiết tiên sinh nói ít nhất phải chích ba phát, nhưng, kim châm căn bản không thể cắm vào trong thân thể Long An."

Thiếu gia gật đầu, lấy ống chích từ tay ta, nói: "Ta đến nghĩ biện pháp đi, ngươi trước nghỉ ngơi một chút, xem có cần đi uống chút máu hay không."

"Vâng, thiếu gia." Ta mặc dù trả lời như thế, nhưng lại cũng biết, mình tuyệt đối không thể xoay người rời khỏi đống hỗn loạn này, sau đó tự mình về phòng dùng bữa.

Anxiou có chút khó có thể tin hỏi: "Các ngươi rốt cuộc là người gì?"

Thiếu gia liếc Anxiou một cái, dùng giọng rất trầm nói: "Không phải người! Bây giờ các ngươi trước tránh sang một bên đi."

Xem ra, thiếu gia thật sự là rất ghét Anxiou... một khi tình huống gay go đến độ không cần che đậy, liền hoàn toàn không cho hắn sắc mặt tốt.

Thiếu gia la lên với ba người Tencha tiên sinh: "Chú Tencha, Tiểu Yu và May, các người yểm hộ ta!"

Bọn họ lập tức cùng hô lớn: "Vâng, thiếu gia."

Thiếu gia đem ba ống chích lần lượt kẹp ở giữa khe ngón tay trái, sau đó không chút e dè đi qua phía Long An.

Vừa có người tiếp cận, Long An liền bắt đầu nổi lên bất an, cậu ta bắt đầu gào rít vào thiếu gia. Dưới ngăn cản của ba người Tencha tiên sinh, cậu ta vừa tiến lên liền có người nổ súng, cho nên cậu ta không thể nào đến gần thiếu gia. Nhưng cho dù như thế, cậu ta vẫn đối vào thiếu gia vung quyền thị uy, thoạt nhìn không khác gì động vật hoang dã.

Thiếu gia đi quanh quẩn bên cạnh Long An, lúc Long An quyết định bỏ cuộc công kích cậu ấy mà chuyển hướng ba người kia, thiếu gia cuối cùng cũng có hành động, cậu ấy gần như là trượt đến bên cạnh Long An, Long An quay đầu qua, một chưởng đánh về phía đầu của thiếu gia, nhưng thiếu gia dùng tay phải bắt ngược lại tay Long An, sau đó lộn một cái đầu dưới chân trên, nhảy lên thân thể của Long An.

Đồng thời, sau khi thiếu gia nhảy lên, trên cánh tay của Long An đột nhiên lóe lên sáng bạc, ta mới phát hiện, trên tay của cậu ta cắm một cây ống chích! Thiếu gia trong khoảng khắc nhảy lên đã cắm một cây vào, hơn nữa còn lợi dụng vết thương Yina lúc trước bắn ra, giải quyết vấn đề lớn là ống chích không thể xuyên vào da Long An.

Sau khi giải quyết vấn đề ống chích không thể cắm vào, thiếu gia cứ như thế ở trên người Long An nhảy tới nhảy lui, tìm kiếm thời cơ cắm ống chích, thân pháp của cậu ấy và cách di động tay chân quỷ quyệt như thể một con rắn, vừa lại giống như là, như là... vampire!

Có phải là ảo giác của ta không? Thân pháp của thiếu gia hình như càng ngày càng mang chút bóng dáng của vampire. Lúc mới đầu nhìn thấy thiếu gia chiến đấu, thân pháp của cậu ấy hoàn toàn không giống vampire.

Đột nhiên, Long An hình như đã phát giác tình huống không ổn, cậu ta cũng không để ý thiếu gia nữa, trái lại vọt đi về phía cửa sổ của hành lang.

Thiếu gia la lớn: "Đừng để cho cậu ta chạy trốn!"

Tiếng la của cậu ấy vừa ra, tiếng súng liền mãnh liệt nổi lên, đạn cộng thêm quang tuyến năng lượng bức Long An không thể không cách xa cửa sổ, ở trong thời gian này, thiếu gia vừa lại liên tiếp cắm hai ống chích vào trong vết thương của cậu ta.

Không bao lâu sau, động tác vùng vẫy của Long An càng ngày càng nhỏ, cũng càng ngày càng chậm. Lúc này, thiếu gia hô câu "ngừng bắn", sau đó nhảy xuống mặt đất. Cuối cùng thân thể của Long An vừa đổ, cả người té đổ xuống đất, thở hổn hển, mắt mở một nửa, thoạt nhìn hết sức mệt mỏi.

Tiếp đến, cậu ta lại có thể bắt đầu biến nhỏ, đầu tiên là tay, nắm tay vốn to gần như đầu người, dần dần rút nhỏ lại như tay người bình thường, tiếp theo là chân, cả thân thể, sau đó là đầu, cuối cùng, Long An đã khôi phục thành Yahan.

Yahan nằm ngửa hình chữ đại trên mặt đất, mặc dù hai mắt nhắm nghiền, nhưng ngực phập phồng rất lớn, rõ ràng không có nguy hiểm tính mạng gì.

Cho đến lúc này, sắc mặt của thiếu gia mới hòa hoãn rất nhiều...

"Đừng động!"

Ta ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn, phát hiện Anxiou vậy mà kê súng ở sau gáy thiếu gia! Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi là Huyền Nhật, đúng chứ? Ta nhận ra thân ảnh của ngươi... Tất cả mọi người đừng lộn xộn!"

Hắn quát lên với nhóm người Tencha tiên sinh đang muốn cứu viện, cười lạnh nói: "Cây súng này thế nhưng là súng của giáo hội đặc chế, chuyên môn dùng để đối phó phi nhân, nổ súng ở cự ly gần thế này, cho dù đầu của ngươi là làm bằng sắt, cũng vẫn nở hoa như thường!"

"Ngươi dám nổ súng thì cứ thử xem đi." Thiếu gia hết sức bình tĩnh nói: "Nếu như không sợ Nhật Hoàng đem cả giáo hội đuổi cùng giết tận."

Nghe thấy lời này, Anxiou nhất thời biến sắc, nghi hoặc hỏi: "Ngươi và Nhật Hoàng có quan hệ?"

"Heh! Lũ trẻ con của giáo hội!"

Nghe thấy tiếng gào rít trống rỗng đặc thù của vampire, Anxiou và Yina biến sắc, quay đầu qua nhìn, phía sau là một vampire đã biến mặt... là Melody!

Melody đứng ngay ở bên cạnh Yina, Melody một vuốt vung về phía Yina, đánh ngất cô ta, sau đó khiêng lên, rồi dùng tốc độ nhanh chóng phóng xuống lầu.

"Yina!"

Anxiou la lớn một tiếng, quay đầu nhìn chúng ta một cái, thần sắc có phần phức tạp, nhưng hắn vẫn là bỏ súng xuống, đuổi theo Melody.

Thiếu gia đờ ra nhìn hướng ba người rời đi một chút, sau đó hồi thần lại, kêu lên: "Ba, ba ở đâu? Mau đến xem xem Yahan!"

Lúc này, An Đặc Khiết tiên sinh mới từ trong căn hộ của thiếu gia ló đầu ra nhìn, mãi cho đến sau khi ông ấy xác định tình huống không còn tí nguy hiểm nào, mới chịu đi ra, ngồi xổm xuống bên cạnh Yahan, bắt đầu kiểm tra thân thể cậu ta.

Vừa bắt đầu kiểm tra, trong mắt ông ấy vừa lại tràn đầy hăng hái... hăng hái đối với thể thí nghiệm. Ông ấy mới vừa rồi còn không chịu đi ra, nhưng ta nghĩ, bây giờ cho dù là Yahan bắt đầu biến thân, ông ấy sợ rằng cũng không chịu đi nữa.

Sau khi nhận được câu "Yên tâm đi! Cậu ta bây giờ rất khỏe mạnh, chỉ cần ngủ một giấc, phần lớn ngay cả vết thương cũng lành bảy tám phần" từ chỗ An Đặc Khiết tiên sinh, thiếu gia cũng không lo lắng cho Yahan nữa. Cậu ấy do dự nhìn cầu thang, lẩm bẩm: "Melody vì sao mang Yina đi đây? Ta hẳn là nên đi theo xem xem..."

Cậu ấy nói đến đây, vừa lại có chút không xác định cúi đầu nhìn Yahan, hình như không biết đuổi theo, hay là nên ở lại trông chừng Yahan, người sau nếu như ở lúc cậu ấy rời khởi lại biến thân, đó sẽ là tai nạn lớn.

Ta vội vàng nói: "Thiếu gia, xin để cho tôi đi tìm Melody."

Thiếu gia nhíu mày, không xác định nói: "Nhưng tay ngươi bị thương rồi."

Ta giơ tay lên, linh hoạt chuyển động ngón tay một chút, cười nói: "Không việc gì, tôi nói làm sao cũng là một vampire."

Thiếu gia lại chậm chạp không có đồng ý, ta dùng giọng nghi hoặc gọi "thiếu gia", cậu ấy mới nho nhỏ tiếng nói: "Nhưng mà, ta sợ lại sẽ khiến người dính vào một trận chiến đấu..."

Thì ra như thế.

Ta mỉm cười nói: "Thiếu gia, tôi muốn đuổi theo không chỉ là bởi vì mệnh lệnh của ngài mà thôi, cũng là bởi vì Melody là bạn của tôi, tôi quan tâm an nguy của cô ấy."

Thiếu gia gật đầu.

Nhưng, ta cũng không chỉ muốn nói những lời này mà thôi, nếu như không cùng thiếu gia giải thích một lần cho rõ, loại chuyện này về sau vẫn sẽ không ngừng xảy ra. Ta khom lưng cúi đầu, trước nói xin lỗi: "Thiếu gia, Charles có thể thất lễ nói thẳng với ngài một lời không?"

Thiếu gia tò mò nhìn ta, trả lời: "Không sao, ngươi nói đi!"

Ta thẳng người dậy, kiên định nói: "Bởi vì từng cùng ngài nói rõ ước định, quản gia không phụ trách chức vụ chiến đấu, cho nên nếu như ngài hạ mệnh lệnh chiến đấu, tôi tuyệt đối sẽ không tuân thủ! Nhưng nếu như tôi vẫn ra tay chiến đấu, đó tuyệt đối là bởi vì quan tâm bạn bè, mà không phải bởi vì mệnh lệnh của ngài, cho nên tôi cũng sẽ không bởi vì cấm chỉ của ngài mà lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, xin ngài hiểu điểm này!"

Nói xong ta có chút bất an nhìn thiếu gia. Lời này có thể nói quá nặng rồi không? Có lẽ ta nên dùng giọng mềm mỏng một chút mới đúng. Ta có phần hối hận.

Thiếu gia đầu tiên là kinh ngạc, sau đó sâu sắc nhìn ta... cuối cùng, cậu ấy rốt cuộc cũng gật đầu, lộ ra nụ cười vô cùng xán lạn, vui vẻ nói: "Được rồi, ngươi đi đi! Thật sự ứng phó không được, cứ cùng Melody trở về, hoặc gọi điện thoại cho ta. Đừng quên, ta cũng là bạn của ngươi và Melody đấy!"

Bạn thật sao? Thiếu gia ngay từ đầu đã từng nói, hi vọng có thể cùng ta đối xử như bạn bè, nhưng ta lúc đó vẫn có nghi ngại... mãi cho đến gần đây, ta mới thật sự mở mang kiến thức, mức độ nói là làm của thiếu gia.

Ta mỉm cười nói: "Vâng, thiếu gia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro