3 - 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân·Phi Nhân sát thủ chương thứ sáu: Cường đại của phi nhân và cải tạo của người

Bất ngờ, tiểu thiếu gia lần này không chiến tranh lạnh với Nhật Hoàng nữa.

Cậu ấy bắt đầu cả ngày ngồi trước máy tính, hình như là đang tra tư liệu.

Mình lén liếc qua vài lần, đó hình như đều là tư liệu của đại học, chẳng lẽ tiểu thiếu gia muốn học đại học sao? Đó cũng không tệ, dù sao cậu ấy cũng rất nhàm chán.

Chẳng qua mỗi khi Nhật Hoàng vừa đi đến, tiểu thiếu gia liền chuyển màn hình máy tính thành tư liệu vũ khí.

Không biết tiểu thiếu gia vì sao muốn giấu Nhật Hoàng?

Có loại cảm giác sắp nổi bão táp rồi đây!

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Ta phóng ra khỏi cao ốc, vốn còn có chút không biết nên bắt đầu tìm từ đâu, nhưng Tencha tiên sinh gọi điện thoại đến nói hướng đi của Melody. Cho nên, ta chiếu theo chỉ thị của bọn họ bắt đầu một mạch lần theo Melody, đa phần đều đi ở trên tầng thượng, nhưng thỉnh thoảng không có tầng thượng liên tiếp, cũng sẽ nhảy xuống đường phố chạy.

Nhưng, ta rất nhanh mà từ bỏ đường phố, bởi vì mấy lần đều suýt nữa đụng phải cảnh sát tuần tra, hoặc là đám người trẻ tuổi kết đàn kết nhóm, tay cầm vũ khí, thậm chí trên người chỗ chỗ đều là máy móc cải tạo, mà những người này thoạt nhìn không chút quan hệ với cái từ "hòa bình" này, mà ta giờ phút này tuyệt đối không muốn chọc đến phiền phức.

Ta trở về tầng thượng tiếp tục chạy băng băng, nhưng cho dù là đi ở tầng thượng, hình như cũng không phải rất an bình. Không biết có phải ảo giác, ta luôn cảm giác trên tầng thượng đi qua, bóng đen rình mò đặc biệt nhiều.

Những phi nhân hình như cũng có chút rục rịch?

Người và phi nhân thoạt nhìn đều nóng nảy như thế, hình như không phải cái hiện tượng tốt. Mặc dù cảm giác bất an, nhưng, cấp bách hàng đầu trước mắt là tìm được Melody, những việc khác đều là thứ yếu...

"Charles."

"Vâng? Tiếp đến đi hướng nào đây?" Ta ngừng lại bước chân, cúi đầu nhìn điện thoại trước ngực, Tencha tiên sinh vẫn luôn trong trạng thái trò chuyện, không ngừng nói cho ta nên đi hướng nào.

"Melody ở ngay tầng thượng cao ốc cách vách, còn có tên kia vừa lại biến thân rồi, thiếu gia đang bận áp chế nó, thiếu gia bảo anh tự xem tình huống quyết định nên làm sao, không cần hỏi cậu ấy nữa."

"Được." Nghe thấy lời này, ta chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Long An có thể bình yên vô sự... Ta nghĩ lấy sự cường hãn của thiếu gia, cậu ấy nhất định sẽ không có chuyện gì, cho nên cũng không cần cầu nguyện cho thiếu gia.

Ta nhìn hướng cao ốc cách vách, lại kinh ngạc mà phát hiện, tòa cao ốc này cũng không phải xa lạ, đó là nơi của một phi nhân cường đại, Melody từng nói, cô ta quen biết phi nhân này.

Chẳng lẽ, Melody là muốn tìm phi nhân kia sao?

Ta nhảy một cái, phóng qua kẽ hở giữa hai cao ốc, sau khi nhảy lên cao ốc cách vách, vừa ngẩng đầu liền trông thấy Melody, cô gái tên là Yina kia cũng đang cuộn người ở bên chân cô ta, thoạt nhìn hẳn là ngất xỉu rồi.

"Melody?" Ta vừa đến gần, vừa dò hỏi: "Cô vì sao muốn bắt Yina đi? Anxiou vẫn chưa có đuổi tới sao? Hay là cô đã đem hắn..."

"Không ngờ ông ta vậy mà không có ở đây, lần này gay rồi!" Melody quay người lại, nhìn ta nói, nhưng lại trả lời một nẻo.

Thần sắc của Melody xem ra rất nghiêm túc, đây khiến cho ta không khỏi vừa căng thẳng vừa nghi hoặc dò hỏi: "Ai không ở đây?"

"Chủ nhân của vùng địa bàn này." Melody nói xong, hình như cho rằng nói như thế này không đủ, vừa lại bổ sung: "Ông ta là phi nhân cường đại nhất thành phố này... không tính Yi Alkus lúc trước tới đây."

"Tôi biết." Nhưng ta vẫn hết sức mê hoặc, đành lần nữa dò hỏi: "Cho dù ông ta không ở đây, vậy thì có liên quan gì?"

Melody trầm mặc một hồi, trong khoảng thời gian này, ta đi đến trước người cô ta, cũng không có mở miệng nói chuyện, mang mỉm cười chờ đợi trả lời, phụ thân đại nhân từng dạy, mỉm cười và nhẫn nại là phương pháp tốt nhất làm cho chủ thuê nguyện ý bộc lộ hết.

Melody quay người qua, ngắm nhìn cả vùng đất màu đen, cuối cùng cũng bắt đầu nói ra: "Quản gia, anh biết, ở Tà Dương thị loại nơi đô thị hóa cao độ này, muốn ẩn giấu thân phận có bao nhiêu khó khăn không? Gần như mỗi một bước đi đều có máy theo dõi, muốn lấy được hình ảnh của máy theo dõi căn bản không khó khăn, trên đường phố bất kể ngày đêm đều có người chạy loạn, mỗi chỗ trên tầng thượng đều có phi nhân đang nhìn xuống dưới!"

Ta hết sức kinh ngạc, lời này chẳng lẽ là nói thân phận anh hùng của thiếu gia cũng...

"Cho dù thật sự không có ai từng thấy thiếu gia từ cửa sổ phòng mình nhảy ra, chỉ cần phân tích tốc độ xuất hiện nhanh chậm của Huyền Nhật ở trong thời gian khác nhau, rất dễ dàng đã có thể tìm ra thiếu gia đại khái đang ở khu vực nào, khu vực này nếu như chỉ có thiếu gia có loại màu tóc trắng bạc kia..."

Melody quay đầu nhìn ta, dứt khoát nói: "Thiếu gia chính là Huyền Nhật, anh tưởng điểm này thật sự sẽ không có người, nhất là phi nhân đoán được sao?"

Ta cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng cho rằng Melody nói hết sức có đạo lý, thân phận của thiếu gia nếu như bị vạch trần, vậy...

"Đừng lo lắng, quản gia tiên sinh." Melody khó chịu nói: "Ngay từ đầu, tôi đã tìm tới phi nhân cường đại nhất ở đây, cũng cùng hắn thỏa thuận hiệp nghị, giữa người và phi nhân, nước giếng không phạm nước sông! Phi nhân chỉ cần không làm hại loài người, cũng không làm hại anh hùng, anh hùng sẽ không làm hại phi nhân."

Thì ra như thế. Ta từ đáy lòng khen ngợi: "Cô nghĩ thật chu đáo."

"Đương nhiên rồi!" Melody hết sức kiêu ngạo nói xong, vừa lại lộ ra thần sắc ảo não, khẽ quát: "Thế nhưng những gã của giáo hội kia phá vỡ hiệp nghị! Bây giờ, gã có thể ràng buộc phần lớn phi nhân vừa lại không ở đây!"

Cô ta hết sức nôn nóng nói: "Anxiou chỉ là tiểu tổ đi trước, nếu như bọn chúng cầu viện với giáo hội, thì sẽ có hàng loạt những tên của giáo hội phóng đến Tà Dương thị! Tà Dương thị thế nhưng không phải địa bàn của giáo hội, là đại bản doanh của phi nhân! Bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho giáo hội ở đây hoành hành ngang ngược, đến lúc đó, phi nhân và người nhất định sẽ đại chiến một trận!"

"Đại chiến?" Ta sửng sốt, cũng bắt đầu có chút bất an rồi.

Melody không kiên nhẫn gật đầu nói: "Hơn nữa Anxiou đã biết thiếu gia chính là Huyền Nhật, hắn sẽ không coi thiếu gia là người, mặt khác, phi nhân cũng tuyệt đối sẽ không xem thiếu gia như là phi nhân! Thiếu gia căn bản là kẹp giữa người và phi nhân, một khi khai chiến, cậu ấy nhất định sẽ thành vật hi sinh."

"Thiếu gia sẽ không hi sinh." Ta trái lại không làm sao lo lắng điểm này, cũng thử nhắc nhở: "Chẳng lẽ cô đã quên, cậu ấy là em trai của "vị nào" sao? Chỉ cần thiếu gia gọi điện cho lão gia, tôi tin lão gia ít nhất có thể giải quyết vấn đề bên phương diện giáo hội."

Melody lại dùng giọng lạnh lùng nói: "Quản gia, anh thật sự hiểu rõ thiếu gia vì sao muốn rời khỏi nhà sao?"

Ta ngẩn ra. Lúc này mới nhớ tới, thiếu gia rời nhà đương nhiên là để rời khỏi che chở của lão gia.

Melody oán hận nói: "Cái tên Anxiou kia đã bức thiếu gia không thể không dùng danh hiệu của lão gia để uy hiếp hắn, nếu như tiếp đến sự tình trở nên ồn ào, thiếu gia vẫn phải gọi điện cầu cứu với lão gia, vậy cậu ấy dứt khoát về nhà cho rồi!"

Ta gật đầu. Huống hồ, bản thân thiếu gia không phải người thích cầu viện, cậu ấy vẫn luôn lặng lẽ chịu đựng tất cả mọi chuyện và đau khổ.

Melody như chuyện đương nhiên nói: "Cho nên, không để cho thiếu gia bị bức đến bước ngoặt cuối cùng chính là chức trách của tôi."

"Chức trách?" Ta quay đầu nhìn Melody, mặc dù thần sắc cô ta rất kiên quyết, nhưng ta lại vẫn không hiểu chức trách cô ta chỉ là cái gì.

Melody hùng hổ dọa người mà ném ra rất nhiều vấn đề: "Anh là quản gia của thiếu gia, nhóm Tencha là giúp thiếu gia giám sát máy theo dõi, vậy tôi đây? Mời một vampire đời tám tiền lương một năm hơn mười triệu để giám sát máy theo dõi? Dù thiếu gia có giàu có, đây cũng không khỏi quá không biết trọng tài rồi đi?"

Ta vội vàng nói: "Cô giúp thiếu gia rất nhiều việc."

Cô ta hừ một tiếng, dùng giọng hết sức bất mãn nói: "Thiếu gia ngay từ đầu mời tôi chỉ là muốn để tôi ở bên cạnh, tránh cho tôi bị lão gia vô thanh vô tức làm thịt mà thôi! Quản gia, nếu như thiếu gia mời anh làm quản gia của cậu ấy chỉ là bởi vì anh là bạn của cậu ấy, cậu ấy muốn bào vệ anh, thật ra căn bản không cần anh làm việc, anh sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh cậu ấy không?"

Ta lập tức lắc đầu, đương nhiên sẽ không.

"Tôi thế nhưng cũng không phải ăn không ngồi rồi!" Melody kiêu ngạo nói: "Anh là quản gia của thiếu gia, mà tôi, là sát thủ của thiếu gia, chuyên môn phụ trách thay thế cậu ấy giải quyết chuyện sau màn. Đây chính là chức trách của tôi! Cho nên, anh đối với việc tôi bắt Yina đi, để uy hiếp Anxiou không cho nói ra thân phận anh hùng của thiếu gia, có gì bất mãn không?"

"Không có, sát thủ tiểu thư."

Ta mỉm cười mà trả lời hết, liền nhìn thấy Melody lộ ra thần sắc kinh ngạc. Ta cười nói: "Chỉ cần cô đang chấp hành chức vụ của mình, tôi không có bất cứ lý do cộng với bất cứ cần thiết nào ngăn cản cô. Tôi nghĩ, cô cũng luôn sẽ không ngăn cản tôi chấp hành chức vụ quản gia, ví dụ như quét dọn căn hộ của thiếu gia chứ?"

"Quét dọn..." Melody ngẩn người, sau đó lại lộ ra nụ cười kiều diễm, giọng quyến rũ nói: "Đúng là quét dọn, anh quét nhà, tôi quét bất cứ thứ gì dám trở ngại thiếu gia!"

Ta gật đầu, cúi đầu nhìn Yina đang hôn mê, mặc dù cảm giác rất là tiếc nuối, nhưng lại cũng sẽ không ngăn cản Melody, chỉ là còn có chút tò mò hỏi cô ta: "Cô định uống máu cô ta sao?"

"Anh muốn uống thì cho anh uống, chẳng qua đừng làm chết cô ta." Melody hờ hững nói: "Cô gái này còn chỗ hữu dụng, cần dùng để uy hiếp Anxiou, hắn nếu như dám báo cho giáo hội hoặc là vạch trần thân phận anh hùng của thiếu gia, tôi sẽ giết cô ta."

"Tôi không uống." Ta trả lời xong, không nhịn được cười lắc đầu nói: "Nghe đoạn đối thoại này, chúng ta thật giống như là nhân vật người xấu."

Melody cũng nổi lên nụ cười quyến rũ, giọng nũng nịu nói: "Thiếu gia là tử thần anh hùng, cho nên chúng ta thế nhưng là quản gia và sát thủ của tử thần đấy! Làm sao, anh còn tưởng mình là một vampire tốt sao?"

"Đương nhiên không phải." Ta mỉm cười phủ nhận. Nhưng vẫn không khỏi ở trong lòng cầu nguyện, hi vọng sự kiện lần này có thể kết thúc với thương tổn và sinh mạng thấp nhất...

"Thì ra là như thế à? Thiếu gia, có cần, tôi mời vampire của gia tộc để trấn áp phi nhân của thành phố này, có được không?"

Đây không phải giọng của Melody. Ta sửng sốt, quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện Cung Phượng Hương đang cười mỉm mà đứng ở chỗ không xa phía sau ta và Melody. Xuất hiện của cô ta không chỉ khiến cho ta có chút ngạc nhiên, ngay cả Melody bên cạnh cũng lộ ra thần sắc hết sức cảnh giới.

Cô ta lại như thể không thấy cảnh giới của hai người chúng ta, chỉ là tự mình nói: "Thiếu gia, chỉ cần ngài hạ lệnh một tiếng, gia tộc Endless lập tức có thể giải quyết chuyện này."

Nghe vậy, ta nhíu mày, nghiêm túc giải thích với cô ta: "Ta là quản gia, "trấn áp" cũng không phải chức vụ của một quản gia, cho dù thiếu gia hạ lệnh muốn ta trấn áp, ta cũng sẽ không làm. Cho nên, không cần gia tộc hoặc là cô ra tay, cô hiểu không?"

"Vâng, thiếu gia." Cung Phượng Hương cung kính trả lời.

Nhưng, ta vẫn không tin cô ta, hẳn nên nói, ta không tin tưởng bất cứ vampire nào của gia tộc Endless, dù cho mình cũng là một thành viên trong bọn họ.

"Nhưng mà, thiếu gia." Cung Phượng Hương đột nhiên lo lắng nói: "Xin ngài nhất định phải bớt chút thời gian trở về gia tộc một chuyến, nếu như tôi chậm trễ không thể mời ngài về nhà, cuối cùng, Avrisila bá tước phu nhân có thể sẽ tự mình đến đây."

"Cái gì?" Ta giật mình. Đây làm sao có thể? Không nhịn được nhìn hướng Cung Phượng Hương, cô ta vẫn cười ngọt ngào như cũ, lại hoàn toàn nhìn không ra cô ta là cười đùa hay là nghiêm túc.

Avrisila phu nhân muốn tới? Mục, mục đích của bà ấy rốt cuộc là cái gì đây?

Ta hít sâu một hơi, mới có biện pháp mở miệng nói với Cung Phượng Hương: "Mấy ngày này ta sợ rằng sẽ rất bận rộn, cho dù phải trở về gặp Avrisila phu nhân, cũng phải qua một hồi rồi nói sau."

"Vậy quá tốt rồi." Cung Phượng Hương cười mỉm nói: "Thiếu gia ngài cũng nói như thế rồi, vậy thì, khoảng thời gian này sẽ không làm phiền ngài nữa. Nếu như ngài có bất cứ chuyện gì cần giúp đỡ, tôi đều sẽ ở trong căn hộ cư trú hiện nay, xin ngài đừng khách khí, cứ việc nói ra."

Sau khi ta gật đầu, cô ta liền chầm chậm lui về sau, hòa vào trong bóng tối, cũng không nhìn thấy bóng dáng của cô ta nữa.

Melody tiến lên, cảnh giới nói: "Anh biết cô ta bao nhiêu tuổi không? Xem dáng vẻ cô ta, ít nhất xấp xỉ với tôi, có thể chí ít có ba trăm tuổi, thế nhưng cô ta là đời sáu!"

Ta cười khổ nói: "Tôi không rõ..."

"Anh làm sao cái gì cũng không rõ?" Melody không vui nói: "Đó không phải gia tộc của anh sao?"

"Không phải." Ta nhàn nhạt phản bác: "Gia tộc của tôi là quản gia thế gia, cũng không phải gia tộc vampire, tôi là do phụ thân đại nhân nuôi dưỡng thành... nuôi lớn." Mặc dù câu này từ ngữ hẳn là "nuôi dưỡng thành người" nhưng ta đột nhiên nhớ tới mình làm sao cũng không thể coi là "người", chỉ có thể đến đó đổi giọng.

Melody cảm thấy rất hứng thú nói: "Nhưng họ anh là Endless, đó thế nhưng là họ của gia tộc vampire."

"Đó là chuyện phụ thân đại nhân đáp ứng mẫu thân, mặc dù mẫu thân bà ấy..." Ta ngừng lại một chút, cười cười, tiếp tục nói: "Bà ấy về sau rời khỏi rồi, nhưng phụ thân đại nhân luôn luôn nói là làm, cho nên để cho tôi lấy họ mẹ."

Melody tò mò trên dưới đánh giá ta, nhưng ta chỉ là mỉm cười lại, cô ta hừ một tiếng rồi nói: "Quên đi, quên đi, không nói thì không nói, chẳng lẽ hiếm lắm à?"

"Anh giúp tôi báo cáo với thiếu gia đi! Tôi không về đâu, cũng không tiếp điện thoại của thiếu gia, tránh cho cậu ấy cản trở, cố muốn tôi thả cô gái này đi. Còn có, anh có chuyện thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tiếp, chẳng qua cái gì có thể nói cái gì không thể nói, tôi tin anh cũng biết!"

Melody sau khi nói xong những lời này, liền cúi người bế Yina lên.

Ta không khỏi cười khổ. Hi vọng thiếu gia sẽ không phát hiện Melody mặc dù không tiếp điện thoại của cậu ấy, nhưng lại tiếp điện thoại của ta, nếu không sợ rằng cậu ấy sẽ dùng thần sắc mong đợi khiến người khó có thể từ chối, thỉnh cầu ta gọi điện thoại cho Melody, muốn cô ta thả Yina.

Lúc này, Melody ôm theo Yina nhảy xuống lầu, mặc dù ta đột nhiên nhớ tới, hình như hẳn là nên cảnh cáo một chút, phía dưới có rất nhiều cảnh sát... chẳng qua cô ta đã nhảy xuống rồi, cũng đành coi như thôi. Nhớ tới, Melody hẳn cũng không sợ cảnh sát, cô ta luôn đều rất thiện trường làm tan chảy người, nói không chừng còn sẽ nghênh ngang mà đi qua bên cạnh cảnh sát, thuận tiện cho đối phương một nụ cười quyến rũ.

Ta cũng nên đi rồi, phải mau chóng trở về xem xem tình huống của thiếu gia và Yahan. Đang cất bước muốn nhảy đến cao ốc cách vách —-

"Đứng lại, nhưng đừng quay đầu."

Ta dừng lại bước chân, đột nhiên có loại cảm giác sởn gai ốc. Lại có thể có hai người đang nghe ta và Melody nói chuyện, mà chúng ta lại không hề biết, nếu như bọn họ là muốn giết ta và Melody, sợ rằng hai chúng ta đã hóa thành tro bụi rồi.

Người cao thâm khó lường trong Tà Dương thị đúng là hơi quá nhiều rồi. Bây giờ, nhân vật này sau lưng ta, thực lực sợ rằng cũng không thấp hơn Cung Phượng Hương vampire đời sáu này, chỉ là không biết Cung Phượng Hương có phát hiện hắn hay không?

Ta theo lời ngừng lại bước chân, cũng không có quay đầu, lễ độ dò hỏi: "Xin hỏi ngài là vị nào? Tìm tôi có chuyện gì không?"

"Ngươi đang đứng ở nhà ta." Âm thanh đó lạnh lùng nói.

"Vậy thật là thất lễ rồi, tôi là đến tìm Melody, nếu như mạo phạm đến ngài, tôi cảm thấy rất có lỗi." Ta thử lấy tên của Melody, dù sao cô ta nói mình quen biết phi nhân này... chỉ hi vọng bọn họ không chỉ quen biết, hơn nữa còn là quen thuộc.

"Ta biết. Con bé kia đúng là phiền phức... Còn có, ngươi có thể gọi ta là Đại Thạch." Giọng nói đó nghe lên rất là bất đắc dĩ.

"Vâng, Đại Thạch tiên sinh."

Nghe giọng điệu này, ta cảm giác yên tâm một chút, phi nhân này giọng điệu khi nhắc tới Melody cứ giống như Tencha nhắc đến Jingji, là loại giọng điệu bề trên nói với đứa con gái nhỏ, bất đắc dĩ nhưng vừa lại cưng chiều, xem ra, bọn họ quả nhiên là quen thuộc.

Đột nhiên, Đại Thạch tiên sinh lại trở nên hung dữ: "Nhưng lần này, dù là lời con bé Melody đó nói cũng vô dụng! Cornell lần này mặc dù làm ẩu một chút, nhưng cũng là để sống dưới tay Yi Alkus. Hắn đang ở tình thế cầu được sống, đã cố sức nghe lời của ta, không để cho người sói phía dưới hắn trực tiếp ra tay công kích loài người... Huyền Nhật lại vẫn giết hắn!"

"Đại Thạch tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi!" Ta vội vàng giải thích: "Cornell không phải là Huyền Nhật giết! Huyền Nhật chỉ có hôm đó ở trên đường, giết năm người sói tùy ý công kích loài người và phá hỏng công vụ mà thôi!"

Đại Thạch tiên sinh có chút phẫn nộ khẽ gào lên: "Không phải hắn, là ai..."

"Yi Alkus." Ta dứt khoát trả lời, dù sao kẻ thù của Yi Alkus cũng không thiếu một người này. Ta tỉ mỉ giải thích: "Alkus và Cornell hình như có thâm thù đại hận, cho dù Huyền Nhật giết hắn, sợ rằng Alkus còn không chịu. Ngày đó, sau khi sự kiện súng bắn tỉa kết thúc, Alkus liền lên đường đi tìm Cornell rồi."

Giọng nói sau lưng trầm mặc một thời gian rất dài, Đại Thạch tiên sinh thở dài nói: "Ôi! Vẫn là chết ở dưới tay Yi Alkus sao? Mà thôi, cũng coi như xong một đống oán thù."

May mắn, ông ta chịu tin ta, đây khiến cho ta thở phào một hơi. Nhưng, lại vẫn có chuyện quan trọng hơn, ta thử đề xuất ra thỉnh cầu: "Đại Thạch tiên sinh, nếu giữa ngài và Melody có hiệp nghị, có thể xin ngài nhắc nhở một chút những phi nhân đang rục rịch không? Ngài hẳn là rất rõ ràng, nếu như cứ như thế, giữa người và phi nhân có lẽ sẽ có một trận đại chiến."

"Lần này ta không thể chen vào." Đại Thạch tiên sinh lại quả quyết từ chối.

Ta kinh ngạc khẽ hô: "Nhưng mà..."

"Những phi nhân đã rục rịch rất lâu rồi! Kể từ sau đại chiến của Huyền Nhật và Yi Alkus... loài người thực tại đã đem mình cải tạo được quá mạnh rồi, những phi nhân đã mất đi ưu thế vũ lực tuyệt đối, cho nên bắt đầu cảm thấy bất an. Loài người cường đại cộng thêm giáo hội đến đây... nếu còn ràng buộc phi nhân, sợ rằng phi nhân thật sẽ bị loài người áp chế."

Đại Thạch tiên sinh ngừng lại một chút, mới tiếp tục nói: "Ngươi cũng là phi nhân, ngươi nên hiểu... A! Đúng rồi, Charles Endless, ngươi là vampire để cho loài người nuôi lớn, không! Thật ra ngươi vốn chính là con của người và phi nhân, sớm đã coi như là bán phi nhân rồi."

Ta trầm mặc không nói.

Đại Thạch tiên sinh cười lên: "Ngươi và Huyền Nhật... ha ha! Đây coi là vật tụ họp theo loại sao? Các ngươi đều đồng thời là người, cũng là phi nhân."

"Thiếu gia là người." Ta nhấn mạnh sự thật này.

Ông ta khẽ cười một hồi, nhàn nhạt nói: "Hắn giống sao?"

Ta trầm mặc một hồi, lần nữa nói: "Thiếu gia là người."

"Thiếu gia nhà ngươi là người... vậy còn ngươi?"

"Tôi?" Ta có chút khó hiểu hỏi ngược lại.

"Tà Dương thị sắp triển khai một trận đại chiến của người và phi nhân rồi. Charles Endless, đứa con của người và phi nhân, ngươi muốn đứng ở bên nào đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro