3 - 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân·Phi Nhân Sát Thủ chương thứ bảy: Huyền Nhật của phi nhân và a Dạ của người

Ngày 10/4/2110 Trời nhiều mây

"Cùng tôi đi xem nhà được không?"

Tiểu thiếu gia đưa ra yêu cầu.

Mình rất kinh ngạc, vì sao phải xem nhà đây? Nhưng mình cũng không có tư cách đặt câu hỏi, tiểu thiếu gia muốn đi đâu, mình đi theo là được rồi.

Không ngờ vừa về đến nhà, Nhật Hoàng ngồi ở trong phòng khách, sắc mặt không thể khó coi hơn. Ngài ta tám phần là đã nhận được tin tức rồi.

"Vì sao muốn xem nhà?" Nhật Hoàng hỏi vấn đề mình cũng muốn biết.

"Em muốn rời khỏi nhà... rời khỏi ta sao?" Nhật Hoàng cũng hỏi vấn đề mình chưa nghĩ qua.

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Cuộc sống cuối cùng lại khôi phục bình thường của trước kia... có lẽ không thể tính là bình thường, nhưng là kiểu cũng hết sức quy luật.

Ta trở về căn hộ của thiếu gia, tiếp tục phục vụ cậu ấy.

Nhưng ngoài ý liệu của ta, sau khi nghe lời của Melody muốn ta chuyển đạt, thiếu gia mặc dù lo lắng, nhưng vẫn là gật đầu, nói với ta "Chỉ cần Melody có kế hoạch là được", bởi vì cậu ấy thật sự không biết phải làm sao ứng phó tiểu tổ ba người kia cộng với giáo hội phía sau bọn họ, Melody có thể giúp xử lý thật là quá tốt rồi.

"Thiếu gia kỳ thực vô cùng tin cậy cô."

Lúc gọi điện thoại cho Melody, ta nói với cô ta như thế, nhưng cô ta hung hăng cho ta một câu "không cần anh xen vào chuyện người khác", căn cứ lý luận "Melody lúc mắc cỡ trái lại sẽ cố ý biểu hiện ra dáng vẻ tức giận" của thiếu gia, Melody kỳ thực hẳn là rất thích mà có chút mắc cỡ đi?

Mà ở trong một căn hộ khác, Yahan phần lớn thời gian vẫn là hôn hôn mê mê, thỉnh thoảng sẽ khôi phục thần trí, nhưng cũng chỉ là trầm mặc không nói, mặc cho An Đặc Khiết tiên sinh rút máu hoặc tiêm chích thuốc không rõ lên người mình.

Bây giờ quản qua phụ trách phục vụ An Đặc Khiết tiên sinh, Curtis, luôn là vội vội vàng vàng mà chạy đến tìm thiếu gia, nói rõ An Đặc Khiết tiên sinh đang thử đem một ống nước thuốc bảy màu tiêm vào cơ thể Yahan, khiến cho anh ta cảm giác vô cùng bất an... Thực tế chứng minh, Curtis quả nhiên là quản gia nghề chuyên xem mặt nhìn sắc, suy đoán của anh ta luôn là rất chính xác, ống thuốc trên tay An Đặc Khiết tiên sinh tám chín phần mười đều là vật phẩm nguy hiểm.

Cũng bởi vì trách nhiệm nghiêm túc của anh ta, Yahan mới không có đột tử hoặc là ở lúc phát điên trở nên càng khổng lồ.

Ta nghĩ, đợi đến lúc đỡ bận rộn hơn, ta hẳn là đã có thể viết một bức thư tiến cử, để cho anh ta trở về kế thừa quản gia thế gia.

Bắt đầu từ tối hôm đó, Cung Phượng Hương liền chưa từng đến nhà, hoàn toàn làm như lời cô ta nói, lẳng lặng chờ đợi ta giải quyết xong chuyện.

Trong nhà bảo trì yên ổn, mà bên ngoài, hình như cũng ở dưới một loại yên ổn tạm thời.

Bầu không khí rực lửa trên đường giảm đi không ít, mọi người hình như cũng cảm giác không thích hợp. Nhưng, số người mất tích lại trở nên nhiều, mọi người thường thường vô thanh vô tức mà liền biến mất, bóng đen ở cuối phố, con hẻm, thậm chí là trên tầng thượng lại trở nên nhiều hơn, mỗi một nơi, mỗi một xó xỉnh, hình như đều có một đôi mắt đang rình rập.

Mọi người trái lại trở nên có chút dè dặt, đối với con hẻm tối tăm bọn họ luôn yêu thích, bây giờ trái lại giống như là nhìn thấy quái vật, không dám dễ dàng tiếp cận.

Những cảnh sát ngày ngày đêm đêm đều tuần tra ở trên đường, hỏa lực trang bị trên người cũng càng ngày càng cường đại.

Bình thường, người trẻ tuổi nếu như là nhìn thấy cảnh sát, nếu không có nhổ một ngụm nước miếng, ít nhất cũng lộ mặt khinh thường, nhưng lúc này, bọn họ lại ở lúc nhìn thấy cảnh sát, lộ ra biểu tình thở phào một hơi. Mỗi một nơi nếu như hoàn toàn không có cảnh sát tuần tra, thậm chí ngay cả người trẻ tuổi cũng không dám ở lại!

Rất nhiều sự kiện giống như đối lập của người và phi nhân, kỳ thực đều chưa giải quyết, nhưng cũng lâm vào bế tắc, chỉ có thể bảo trì yên ổn trên bề ngoài, tạm thời cũng không có biện pháp gì có thể giải quyết.

Ở dưới thời kỳ thế này, thiếu gia cũng bắt đầu được nghỉ hè.

Vốn, cậu ấy còn vui vẻ mà nói với ta, muốn mang mọi người cùng đi du lịch, sau đó thuận đường đi gặp ca ca, cũng mang ca ca đi du lịch, tiếp đến... mặc kệ thế nào, kế hoạch của cậu ấy bị một cuộc điện thoại cắt ngang.

Quý Lạc Sơ gọi một cuộc điện thoại tới, muốn thiếu gia đóng gói toàn bộ hành lý, sau đó chuyển đến phòng làm việc... bởi vì đề án chỉ đích danh muốn thiếu gia làm người mẫu nhiều đến cho dù bấm máy liên tục không ngừng cũng chụp không hết, anh ta thế nhưng là dùng tới sức mạnh trâu bò, mới có thể đem những đề án đó kéo dài đến khi thiếu gia kiểm tra cuối kì xong.

"Bấm máy liên tục cũng chụp không hết?" Thiếu gia vô cùng bối rối mà nói: "Vậy, vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự phải hoàn toàn không nghỉ ngơi, liên tuc chụp hai tháng sao? Nhưng tôi sợ sẽ hết điện, ít nhất phải cho tôi thời gian nạp điện!"

Bên kia điện thoại trầm mặc khá lâu, mới truyền đến âm thanh miễn cưỡng: "A Dạ, cậu nói nạp điện nghĩa là nghỉ ngơi?"

Thiếu gia nghiêng đầu, trả lời: "Là chỉ ăn cơm và đi ngủ."

"Oh!" Quý Lạc Sơ thở phào một hơi, thấp giọng lẩm bẩm: "Nói rõ một chút, tôi suýt nữa tưởng rằng cậu thật sự phải dùng phích cắm để nạp điện..."

"Vậy cũng có thể." Thiếu gia lập tức trả lời.

Sau khi điện thoại trầm mặc rất lâu rất lâu, Quý Lạc Sơ dùng giọng hết sức phức tạp nói: "Charles, giúp cậu ấy đóng gói hành lý. Nếu như chỉ là vấn đề nạp điện... tôi nghĩ, chúng ta thật sự có thể chụp rất lâu."

Ta chỉ giúp thiếu gia thu thập một bộ quần áo thay đổi và một số vật phẩm cần thiết, liền theo cậu ấy đến phòng làm việc. Cho dù thiếu gia thật sự muốn ở lâu trong phòng làm việc, ta cũng có thể mỗi ngày lui tới nhà cùng phòng làm việc, cho nên cũng không cần thật sự thu thập một túi hành lý lớn.

Chúng ta vừa đến phòng làm việc, Quý Lạc Sơ liền dùng biểu tình không thể chờ đợi được mà tiếp đón, sau khi anh ta một đường dẫn chúng ta tiến vào chỗ chụp hình, ngồi vào cái bàn tròn để nghỉ ngơi, sau đó ôm đến một chồng tư liệu, đem mọi tư liệu nửa ném nửa để lên bàn.

Anh ta bất đắc dĩ mà từng phần từng phần cầm lấy thuyết minh với thiếu gia: "Cái này là thiên sứ rơi lệ, cái này là thiên sứ mỉm cười, còn có thiên sứ cuối cùng..."

"Đều là thiên sứ sao?" Thiếu gia tò mò nhìn đống tư liệu đó.

Quý Lạc Sơ có chút bất đắc dĩ nói: "Đúng, bởi vì cậu lần trước mặc bộ quần áo nước mắt thiên sứ kia bị người sói bắt đi, cộng thêm quảng cáo thiên sứ sau đó đẩy ra, ấn tượng cho người thực sự quá sâu sắc, mỗi một chủ quảng cáo đều chỉ đích danh muốn tạo hình thiên sứ của cậu."

"Cậu còn chưa nói hết, a Sơ." A Đại đẩy cửa, từ phòng bên cạnh đi ra, vừa gặm một tảng thịt gà cốt lết, vừa nói: "Thời kỳ này thực sự quá tối tăm cũng quá quỷ dị, mọi người đều muốn một chút hi vọng!"

Nghe thấy lời này, Quý Lạc Sơ chần chờ một chút, vẫn là mở miệng hỏi: "A Dạ, cậu có chú ý đến sự không thích hợp trên đường không?"

Thiếu gia gật đầu nói: "Charles nói với tôi, giáo hội đến khiến cho phi nhân bắt đầu bất an."

Lúc đầu, khi ta đề cập có lược qua những nhân tố khác. Nghĩ đến, thiếu gia chỉ cần biết bất an của phi nhân là được rồi, về phần đánh đấu của cậu ấy và Alkus cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu dẫn đến bất an, đó không cần đề cập.

"Thì ra là như thế." Quý Lạc Sơ trái lại thở phào một hơi, nhẹ nhõm nói: "Tôi còn tưởng rằng có ai đang vạch âm mưu lớn gì đó, thì ra chỉ là phiền toái của giáo hội, đó cũng đơn giản, chờ bọn họ đi khỏi, phi nhân sẽ an tĩnh xuống đi!"

Thiếu gia gật đầu.

Sự tình thật sự có đơn giản như thế sao? Ta thấp thoáng cảm giác có chút bất an, cho dù Melody thật sự lợi dụng con tin bức ba người Anxiou đi rồi, những phi nhân sẽ bỏ qua sao?

Ngoại trừ giáo hội, Đại Thạch tiên sinh còn từng nói, loài người đã cải tạo mình quá mạnh rồi, khiến phi nhân mất đi ưu thế lực lượng... có lẽ, đây mới là nguyên nhân chủ yếu chân chính đi?

"Tôi cảm thấy đề án có thể tiếp nhận có ba cái "thiên sứ cuối cùng", đây là quảng cáo vũ khí; "giọt lệ", đây là quảng cáo kim cương; còn có "nụ hoa", đây là quảng cáo son môi."

Quý Lạc Sơ và thiếu gia bắt đầu bàn bạc chuyện chụp ảnh, ta cũng đem lực chú ý chuyển về bọn họ, thân là quản gia thế nhưng không thể miên man suy nghĩ, nên là tùy thời chú ý thiếu gia có bất cứ nhu cầu nào hay không.

"Ba cái đề án này là tốt nhất trong mọi đề án, những cái khác thì..." Nói đến đây, Quý Lạc Sơ lộ ra biểu tình có chút bất đắc dĩ, nói: "Những cái khác chính là chủ quảng cáo kiên trì muốn làm như thế."

"Vậy đừng chụp những cái đề án nào anh không thích!" Thiếu gia như chuyện đương nhiên nói.

Quý Lạc Sơ sửng sốt, thử hỏi: "Nhưng thù lao rất dụ người đấy?"

Bên cạnh, a Đại cũng một hơi nuốt xuống miếng thịt gà trong miệng, chen miệng nói: "Thật là pà nó dụ người, tôi đời này còn chưa thấy qua nhiều tiền như thế! Cho dù những đề án đó thoạt nhìn như đống bỏ đi, cộng thêm thù lao phía sau, cũng biến thành như cái đề án!"

Thiếu gia nghiêng đầu, thoạt nhìn hình như có chút bối rối.

Ta thì kỹ lưỡng quan sát thần sắc của Quý Lạc Sơ và a Đại, sắc mặt bọn họ đều rất do dự, nhưng khi nhìn đống đề án bỏ đi kia, lại rõ ràng nhíu mày lại, a Đại thậm chí lộ ra biểu tình cảm giác ghê tởm.

Ta cúi đầu ở bên tai thiếu gia nói mấy câu, thiếu gia bật cười, hiên ngang mà nói: "Tôi không chụp những bức ảnh như thứ bỏ đi! Không chụp chính là không chụp!"

Nghe vậy, Quý Lạc Sơ và a Đại ngây ngẩn, hình như muốn mở miệng khuyên bảo, nhưng, thiếu gia dùng thần sắc kiên quyết nhìn hai người.

"Nhiều tiền như thế... Thật là đáng tiếc! Nhưng người mẫu không chịu chụp, vậy cũng không còn cách nào khác, chung quy không thể cưỡng bách người ta mà!"

Hai người cuối cùng vẫn là gật đầu, mặc dù miệng của a Đại vẫn không ngừng lẩm bẩm, nhưng, lại lộ ra biểu tình thở phào nhẹ nhõm. Hành động của Quý Lạc Sơ càng rõ ràng, anh ta cười gật đầu với ta, biểu đạt cảm kích.

Ta mỉm cười hồi ứng. Thực ra, cuối cùng bọn họ vẫn là sẽ không lựa chọn chụp những đề án không hài lòng kia, ta chỉ là giúp bọn họ làm quyết định mau một chút mà thôi.

"Được!" Quý Lạc Sơ tinh thần phấn chấn mà la lớn: "Vậy thì đến chụp thôi! A Dạ cậu muốn bắt đầu từ cái nào?"

"Son môi!" Thiếu gia vô cùng cao hứng hô lớn.

"... Cậu thích son môi?" Biểu tình của Quý Lạc Sơ hết sức quỷ dị, ngoài miệng mang mỉm cười, nhưng là lại nhíu mày, thoạt nhìn dở khóc dở cười, hết sức khôi hài.

Ta cười giải thích: "Thiếu gia thích thứ mới lạ, mà vũ khí và kim cương đối với cậu ấy mà nói, đều không phải thứ mới lạ."

"Thì ra như thế." Quý Lạc Sơ tiên sinh thở phào một hơi, giải thích: "Quảng cáo son môi phải chờ nhà hóa trang của chủ quảng cáo chỉ định tới, để cho anh ta giúp cậu hóa trang mới có thể chụp, cho nên trước chụp hai cái kia đi! Trước chụp... thiên sứ cuối cùng, được không?"

Thiếu gia gật đầu.

"Quần áo đã đặt ở phòng thay đồ rồi, là bộ treo ở cuối bên trái, cậu trước đi thay đi."

"Được."

Sau khi thiếu gia đi vào phòng thay đồ, Quý Lạc Sơ và a Đại bắt đầu trò chuyện với ta.

"Kiểm tra cuối kỳ của a Dạ thi được thế nào rồi?"

"Ta cười trả lời: "Trên phương diện học hành của thiếu gia luôn luôn không cần lo lắng."

Trên cơ bản, ta chỉ cần lo thiếu gia sẽ thi trọn điểm, khiến cho giáo sư và bạn học toàn bộ trợn lớn mắt mà thôi, nhưng về sau nghe thiếu gia nói, cậu ấy mỗi lần đi thi đều trọn điểm, nếu như không có trọn điểm, giáo sư và bạn học mới trợn lớn mắt.

Lúc này, thiếu gia đột nhiên lo lắng vọt ra, còn vừa hô: "Lạc Sơ ca, không được rồi, quần áo hỏng rồi!"

"Quần áo hỏng rồi?" Quý Lạc Sơ kinh ngạc quay đầu qua.

Ta cũng nhìn hướng thiếu gia, quần áo trên người cậu ấy và phục trang lần trước chụp nước mắt thiên sứ khá giống nhau... chỉ là bộ quần áo đó không có rách tả tơi cộng thêm còn có vết tích cháy đen mà thôi.

"Không phải." Quý Lạc Sơ cười nói: "Đây là cố ý. Chủ yếu là muốn tạo ra hiệu quả sống sót sau trận chiến. Ở trong quảng cáo này, cậu là một thiên sứ còn lại cuối cùng sau khi trải qua đại chiến."

"Đây vẫn không đủ gay go, lát nữa còn phải thêm một chút máu." A Đại nháy mắt nói: "Không phải máu giả, là máu tươi tôi vừa mới rút ra đó! A Dạ cậu sợ không?"

Thiếu gia chỉ là cười mà không đáp. Quý Lạc Sơ khó chịu nói: "A Dạ làm sao có thể sẽ sợ! Cậu cho rằng cậu ấy là ai?"

"A..." A Đại chợt ngộ ra: "Đúng rồi! Cậu là Huyền Nhật."

Thiếu gia và ta đồng thời sửng sốt, sau đó nhìn hướng Quý Lạc Sơ, anh ta vội vàng giải thích: "Mặc dù tôi đã đồng ý không nói cho bất cứ người nào, chẳng qua, a Đại là người giúp tôi giám sát máy theo dõi, không thể gạt cậu ấy, cho nên, cho nên..."

"Tôi hiểu." Ta cũng vội vàng trả lời.

"Thì ra là a Đại đang giúp Sơ Phong xem máy theo dõi à!" Thiếu gia chợt hiểu ra kinh hô.

Quý Lạc Sơ nhìn thần sắc của thiếu gia, sau khi xác định cậu ấy không có một chút không vui, lúc này mới thật sự yên tâm, thậm chí đùa giỡn nói: "Không sai, cậu ta luôn là phàn nàn tôi hại cậu ta cận thị thêm mấy trăm độ, phải đi làm phẫu thuật cận thị."

"Vốn chính là cậu hại! Cả một màn hình theo dõi mấy trăm ô là của người xem sao?" A Đại khó chịu nói.

Quý Lạc Sơ khó chịu nói: "Tôi lại chẳng phải chưa từng xem, bình thường cũng không phải cùng xem với cậu sao? Hơn nữa còn phần lớn đều là tôi xem, cậu căn bản đều đang xem dĩa sex..."

A Đại ahem mạnh một tiếng, thấp giọng nói: "A Dạ ở đây đấy! Cậu đừng dạy hư người ta."

"Vâng, vâng." Quý Lạc Sơ ra vẻ không kiên nhẫn nói: "Đi lấy túi máu của cậu ra đi! Còn không lấy ra, tôi thấy máu của cậu tám phần bị thiu rất nhanh, a Dạ bị vẩy máu hôi mới quá đáng thương."

"Xì! Cậu mới là toàn thân đều hôi!"

A Đại vừa lẩm bẩm vừa lấy đến một túi máu, sau khi cắt ra, hai người bắt đầu nhỏ máu lên người thiếu gia, thiếu gia đương nhiên một chút cũng không sợ hãi, thậm chí còn tò mò dùng tay quệt một ít máu để chơi.

Ta trêu đùa nói: "Quả nhiên là máu tươi, có lẽ là rút từ nửa tiếng trước đi?"

Nghe vậy, thiếu gia cười, dính máu đầy tay, giơ cao hai tay với ta, hỏi: "Muốn uống một chút không?"

Đề nghị của thiếu gia vừa ra, ta liền nhìn thấy a Đại lộ ra thần sắc căng thẳng, hình như lo lắng ta sẽ xông lên cắn anh ta một phát. Thấy anh ta như thế, ta nổi lên lòng hứng thú, cố ý nói: "Ngài biết đấy, thiếu gia, vampire chỉ uống máu xử nữ thuần khiết, nếu như là loại đàn ông lực lưỡng như a Đại tiên sinh, sợ rằng không hợp khẩu vị của tôi."

A Đại xem ra thở phào một hơi, nhưng thiếu gia cười càng kịch liệt. Cậu ấy sớm đã nghe ta nói qua, ta là không thể chỉ bằng máu, liền phân biệt ra chủ của nó rốt cuộc là xử nữ thuần khiết hay là đàn ông lực lưỡng. Nếu như, có vampire nào chuyên cắn xử nữ thuần khiết, đó cũng chỉ là bởi vì xử nữ thuần khiết thường thích tắm rửa, cổ sẽ rửa sạch sẽ hơn mà thôi, cùng bản thân máu chẳng có quan hệ nào.

Đối với vampire mà nói, khác biệt của máu chỉ có tươi mới với không tươi mới mà thôi, máu ấm vừa mới hút ra chính là mỹ thực tốt nhất.

"Thật đáng tiếc, máy ảnh không thể chụp được Charles, đề tài "thiên sứ cuối cùng" này thực sự rất thích hợp cho anh với a Dạ cùng vào ảnh." Quý Lạc Sơ hết sức tiếc xót mà nói: "Rõ ràng từ ống kính của máy ảnh và quay phim đều có thể nhìn thấy anh, nhưng đem ảnh chụp và phim phóng để xem lại cái gì cũng không có, đây đúng là hiện tượng quỷ dị."

Đúng là vậy. Loại hiện tượng quỷ dị này bắt đầu từ giây phút máy chụp ảnh xuất hiện ở trên thế giới này, chính là câu đố vĩnh viễn trong lòng của mỗi một vampire.

"Mặc dù đáng tiếc, chẳng qua cũng đành vậy, a Dạ! Đến chụp ảnh đi!"

Thiếu gia cao giọng đáp được, nhưng a Đại lại vội vàng hô "khoan khoan", vừa hô vừa ở bên trán thiếu gia vảy mấy giọt máu, thoạt nhìn giống như cậu ấy bị đụng vào trán mà chảy máu.

Tiếp đến, anh ta vừa lại vội vàng mà chạy đi, lúc trở lại, anh ta mang một thứ nhét vào trong tay thiếu gia.

Thiếu gia tò mò mà mở tay ra nhìn, đó là một khẩu súng màu bạc bỏ túi, phía trên thậm chí có một ít trang sức điêu khắc, thoạt nhìn gần như là cái đồ mỹ nghệ, mà không phải vũ khí giết chóc.

"Đẹp chứ?" Quý Lạc Sơ cười giải thích: "Khẩu súng này chủ yếu dành cho nữ giới, chuyên cho nữ giới dùng để phòng thân, kích thước nhỏ có thể để ở trong túi, lực phản chấn cũng không mạnh, còn có chức năng nhắm tự động."

Thiếu gia lật khẩu súng nhìn trái nhìn phải, nói: "Hỏa lực quá nhỏ." Sau đó động tác thành thạo mà đem hộp đạn bật ra, nhìn một cái liền nói: "Số lượng đạn cũng quá ít. Khẩu súng này rất không tốt."

Cả mặt của Quý Lạc Sơ và a Đại đều cứng ngắc, thoạt nhìn như thể... nhìn thấy tiểu thiên sứ thuần khiết lấy ra vũ khí không phải cung tên nhỏ đáng yêu của thần tình yêu, mà là một ống pháo hỏa tiễn có thể nổ tung cả tòa cao ốc.

"Cho dù nhìn mấy lần cũng không quen được!" A Đại lớn tiếng rêu rao: "A Dạ cậu thoạt nhìn tựa như thiên sứ, làm sao sẽ là..." Anh ta đột nhiên im bặt, dùng hình miệng nói "Huyền Nhật".

Thiếu gia bật cười.

"Được rồi, chụp hình trước đã." Quý Lạc Sơ khó chịu nói với a Đại: "Trừ khi cậu muốn để cho những chủ quảng cáo kia tiếp tục thúc giục."

A Đại lập tức dùng hai tay bắt chéo trước ngực.

Quý Lạc Sơ đi đến phía sau máy ảnh, chỉ thị: "A Dạ, cậu ngồi ở trên cái ghế trước màn trắng, sau đó tưởng tượng cậu bây giờ đang ngồi ở trên lan can ở tầng thượng, xung quanh của cậu là một vùng hoang tàn..."

Thiếu gia nghiêng nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: "Vậy sao không đi tầng thượng thật sự mà chụp? Đi lên lầu là được rồi đi?"

Quý Lạc Sơ ngẩn người, quay đầu cùng a Đại nhìn nhau một cái, hai người đồng thời lộ ra biểu tình bừng tỉnh. Quý Lạc Sơ xòe hai tay, nói với thiếu gia: "A Dạ, cậu thật là gãi đúng chỗ ngứa."

Chúng ta di chuyển vị trí, khiêng theo rất nhiều dụng cụ chụp ảnh mới lên được tầng thượng. Tầng thượng này xem ra rất ít người đi lên, ngay cả cửa sắt cũng rỉ sét đến suýt nữa mở không ra, Quý Lạc Sơ còn là dùng cánh tay trái đã cải tạo mới có thể mở cửa ra.

Vừa đi vào, ta lập tức chú ý một chút xung quanh có ký hiệu nào hay không, sau khi phát hiện ở đây không có phi nhân tiến vào cư trú, ta thở phào một hơi. Phi nhân bây giờ nếu như ở chỗ của mình nhìn thấy loài người sợ rằng sẽ không lựa chọn né tránh.

Quý Lạc Sơ và a Đại đến khắp nơi xem một chút, mang theo biểu tình chán ghét nói: "Xem ra người quét dọn tầng thượng có chút lười biếng, lại có thể chất nhiều tạp vật như thế này! Toàn là bụi bặm, cũng không tìm đội vệ sinh đến chuyển đi. A Dạ, cậu có để ý... Eh?"

Quý Lạc Sơ vừa nói vừa quay đầu nhìn, lại đột nhiên kinh ngạc ngẩn người.

Thiếu gia nằm bò xuống, lăn mấy vòng trên đất đầy bụi bặm. Dưới ánh mắt kinh ngạc của chúng ta, cậu ấy vừa lại bò dậy, nhưng, cả người cậu ấy đã dính đầy bụi bặm, ngay cả mặt cũng dính một mảng đen, khiến cho ta suýt nữa muốn lấy ra khăn tay, tiến lên chùi đi vết bẩn đó, nhưng ta không có làm như thế, ta tin thiếu gia sẽ không vô duyên vô cớ mà lăn trên đất.

Thiếu gia cười nói: "Như thế này hẳn là càng giống dáng vẻ sống sót sau trận chiến chứ?"

Hai người bọn họ đầu tiên là ngơ ngác gật đầu, a Đại nhìn xung quanh một chút, ánh mắt càng ngày càng sáng, trong miệng lẩm bẩm: "Sống sót sau trận chiến, sống sót sau trận chiến... Nơi này thật vừa vặn! A Sơ, mau đến giúp tôi mang những vật dụng này qua đây! Những cái này đều dùng được! Càng tốt hơn so với dùng hiệu ứng máy tính!"

Quý Lạc Sơ sửng sốt, cũng nhìn hướng đống vật dụng tồi tàn đó, thần sắc bắt đầu trở nên hưng phấn giống như a Đại, anh ta quay đầu, ra sức vỗ vai thiếu gia, nói: "A Dạ, cậu thật là vô cùng thích hợp làm người mẫu!"

Thiếu gia nghiêng nghiêng đầu, trên mặt tràn đầy ngơ ngác.

Một mình Quý Lạc Sơ bận lên bận xuống mà chuyển đồ vật, phần lớn đều là dùng cánh tay trái xuất lực, cánh tay phải chỉ là phụ trợ. Ta vội vàng nói câu "Tôi tới giúp anh", sau đó đi lên trợ giúp anh ta di chuyển salon.

"Tôi cũng giúp!" Thiếu gia hô lớn.

"Cậu khỏi cần!" A Đại kéo thiếu gia lại, buồn cười nói: "Cậu còn bẩn tiếp, sẽ biến thành một đống bụi rồi."

Chúng ta bận bịu một hồi, đem tạp vật chất càng thêm hỗn loạn, tầng thượng này thoạt nhìn càng giống như là bãi hoang tàn. Lúc bố trí gần như được rồi, Quý Lạc Sơ đánh giá lan can ven tầng thượng, do dự nói: "Cậu nói xem nếu như chúng ta kéo nứt lan can một chút, có hơi quá đáng không? Đó hình như phạm vào tội nguy hiểm công cộng, hoặc là phá hoại của công gì đó..."

Ta đi qua, một cước đá vẹo lan can, sau đó quay đầu nói với anh ta: "Tôi không phải loài người, anh không thể mong đợi một vampire tuân thủ pháp luật của loài người chứ?"

Quý Lạc Sơ cười lớn ra tiếng, ra vẻ cung kính nói: "Vậy thì phiền ngài đạp thêm mấy cước rồi, vampire tiên sinh."

"Như ý nguyện của ngài." Ta cũng cung kính mà hồi ứng, sau đó xoay người bắt đầu phá hoại lan can sắt.

Sau khi chúng ta đem xung quanh phá hoại giống như cảnh tượng của thế giới tận thế, Quý Lạc Sơ không thể chờ được mà dựng máy ảnh sau đó liền nói: "Được rồi, bắt đầu chụp thôi! A Dạ, cậu trước tùy tiện đi lại, vun đắp một chút tâm tình, cũng thuận tiện để cho tôi chụp thử một chút."

Thiếu gia theo lời bắt đầu đi chuyển, cậu ấy đi đến mép cao ốc, lan can của chỗ đó đã bị ta đạp ra một lỗ thủng lớn, cậu ấy từ lỗ thủng đó khom lưng cúi nhìn xuống cao ốc.

"A Dạ!" Quý Lạc Sơ từ phía sau máy ảnh ngẩng đầu lên, la hoảng một chút, căng thẳng nói: "Như, như vậy có hơi nguy hiểm đi! Cậu đừng đứng gần mép như thế..."

Thiếu gia cười, quay người cao giọng hô: "Lạc Sơ ca, anh cũng giống a Đại, quên tôi là ai rồi sao?"

Quý Lạc Sơ ngẩn người, lúc này mới bừng tỉnh "oh, oh" mấy tiếng.

Ta đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng, vội vàng nói: "Thiếu gia, tầng thượng có lẽ có máy theo dõi..."

Thiếu gia cười lớn ngắt lời: "Ta sớm đã tắt rồi!"

Nói xong, cậu ấy vậy mà nhảy lên lan can sắt cong vẹo, đây khiến cho lan can lay động mạnh một hồi, thậm chí phát ra tiếng "két két", cảnh tượng thoạt nhìn vạn phần nguy hiểm.

Cậu ấy lại quay người qua, mặt mang mỉm cười xán lạn.

Ánh trăng tối nay tràn trề, chiếu rọi ở trên người thiếu gia, khiến cho cậu ấy thoạt nhìn cả người giống như thể đang phát quang, nhất là đầu tóc bạc kia, tối nay mặc dù gió không mạnh, nhưng ở đây dù sao cũng là tầng thượng, gió vẫn đem tóc của thiếu gia thổi tán loạn, tơ bạc bay múa, giống như mái tóc đó là thứ có sinh mệnh, đang vẫn còn hứng gió mà bay.

Thiếu gia mang tươi cười, dang hai tay, chân của cậu ấy giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi lan can sắt, sau đó dang đôi cánh trắng thuần bay lên.

Thiên sứ

Ngoại trừ thiên sứ, ta thật sự không thể tìm được từ hình dung nào khác.

Nhưng, động tác tiếp theo của thiên sứ lại là móc ra khẩu súng trang sức màu bạc kia, nhắm chuẩn vào hướng máy ảnh, phía sau khẩu súng dùng để giết chóc lại là tươi cười thuần khiết như thiên sứ, hình ảnh này thực sự khiến người không khỏi hoài nghi đây có phải là ảo giác của mình hay không, hoàn toàn không thể tin tưởng thiên sứ này sẽ thật sự nổ súng...

Bang!

Thiên sứ bởi vì lực phản chấn của súng mà đứng không vững, cả người cậu ấy ngã về sau, dang hai tay, cả người trình hiện tư thế thập tự giá, sau đó thẳng tắp mà ngã xuống...

Ba người chúng ta đều ngây ngẩn cả người, thậm chí không thể tiến lên đi xem thử tình huống của thiếu gia.

Giống như là cả đời, nhưng trên thực tế hẳn chỉ có mấy giây sau, thiếu gia cười hi hi mà trèo lên, tò mò hỏi: "Dọa đến mọi người rồi sao?"

A Đại chầm chậm quay đầu nhìn Quý Lạc Sơ, hỏi: "Vừa rồi máy ảnh có đang chụp không?"

Quý Lạc Sơ ngơ ngác mà trả lời: "Nếu như không đang chụp, người đầu tiên tôi muốn làm thịt là chính mình."

A Đại gật đầu, vừa lại chầm chậm lắc đàu nói: "Tôi đánh cược với cậu, nhất định không có ai tin đây hoàn toàn không có dùng hiệu ứng máy tính, nhất định không có! Tôi có thể lấy mạng để đánh cược với cậu!"

Thẳng đến lúc này, Quý Lạc Sơ mới thật sự hồi thần lại, anh ta khoa trương mà cười lớn: "Cho xin đi, mạng của cậu vừa lại không đáng giá tiền, cậu muốn tôi lấy cái gì để đánh cược? Một trăm đồng?"

"Đi chết đê..."

Lúc này, điện thoại trước ngực lại vang lên, ta tiếp lấy điện thoại trả lời: "Đây là Charles."

Trong điện thoại truyền đến tiếng của An Đặc Khiết tiên sinh, ông ấy lo lắng mà nói: "Charles à! A Dạ ở chỗ anh phải chứ? Anh nói với nó một chút, Yahan cậu ta chạy ra ngoài rồi."

"Cậu ấy vừa lại phát điên rồi sao?" Ta vội vàng dò hỏi: "Ngài không có bị thương chứ?"

"Không phải không phải!" An Đặc Khiết tiên sinh vội vàng phủ nhận: "Thần trí của cậu ta rất tỉnh táo, cũng không có biến thân, gần đây mấy phần thuốc đều khống chế được rất tốt, chỉ cần cậu ta uống thuốc đúng hạn, hẳn là đều có thể khống chế biến thân. Cậu ta là tự mình muốn đi ra ngoài một chút, chỉ là tâm tình của cậu ta thoạt nhìn hình như rất trầm thấp, cho nên ta muốn nói với các anh một chút."

"Được, tôi chuyển đạt cho thiếu gia biết."

"Oh oh! Đúng rồi, nhóm Tencha nói sẽ giám sát hướng đi của Yahan, nếu như a Dạ muốn biết, có thể gọi điện thoại hỏi bọn họ."

Khi ta chuyển lời cho thiếu gia, thiếu gia chần chờ một chút, ngẩng đầu liền nhìn thấy Quý Lạc Sơ đang vẫn tay với mình, hình như đã không thể chờ đợi mà muốn tiếp tục chụp rồi, cậu ấy chỉ có nói với ta: "Charles, ngươi đi giúp ta xem xem được không? Xem xem Yahan bây giờ đang làm cái gì, nếu như có thể biết cậu ấy vì sao không vui thì càng tốt."

"Được."

Ta làm theo chỉ thị của Tencha tiên sinh nhảy lên một tầng thượng, quả nhiên nhìn thấy một bóng người đang ngồi ở bên mép cao ốc. Gần đây, hình như không chỉ phi nhân thích ở tầng thượng, ngay cả loài người cũng thích ở tầng thượng ngắm nhìn rồi.

Ta đi đến gần cậu ta, cố ý phát ra tiếng bước chân, để nhắc nhở đối phương ta đã đến.

Bóng lưng của cậu ta cứng đờ một chút, trong chớp mắt quay người lại, bảo trì cảnh giới chuẩn bị chiến đấu, giống như một con sói đang phát giận, nhưng vừa nhìn thấy ta, cậu ấy sửng sốt, sau đó buông lỏng xuống, gật đầu nói: "Thì ra là anh, Charles ca."

"Là tôi." Ta gật đầu,đi đến bên cạnh cậu ta, giống như cậu ta ngồi ở mép cao ốc, nói: "Cảnh đêm tối nay rất đẹp."

Yahan thoáng giật mình, cũng lần nữa trở lại ngồi ở bên mép cao ốc, tư thế hai chân lơ lửng. Cậu ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nói: "May là không phải trăng tròn, nếu không tôi cũng không thể ngồi ở đây rồi."

"Vì sao không thể?" Ta cười nói: "Tôi cũng không phải chưa thấy qua dáng vẻ cậu biến thân thành Long An, cậu lúc đó là tỉnh táo, đã có thể bình tĩnh cứu người rồi, nhìn ánh trăng một chút thì có gì không thể?"

Yahan trầm mặc một hồi, mới nói: "Lúc trăng tròn, tôi rất dễ dàng phát điên, giống như lần trước ở dưới cống nước... tôi suýt nữa đã giết các người!"

"Đó thế nhưng không phải suýt nữa, cậu muốn giết chết tôi, sợ rằng còn kém rất nhiều đấy! Vampire thế nhưng không phải là chủng tộc dễ dàng bị giết chết như thế." Ta đùa giỡn nói.

"May là có anh ở đó." Yahan đột nhiên kích động nói: "Nếu như, nếu như lúc đó không có anh, tôi, tôi có lẽ đã giết Leona và Abner!"

"Có lẽ không có." Ta vô cùng nhấn mạnh nói: "Tôi là một vampire, cậu thì có máu của người sói, người sói luôn thiện trường phát giác nguy hiểm, trực giác cũng vô cùng mạnh, cậu sở dĩ phát điên như thế, rất có khả năng chính là bởi vì tôi ở đó, cậu cảm giác được nguy hiểm của tôi, cho nên mới phát điên."

Yahan ngây ngẩn.

"Cậu không biết điểm này, đúng không?" Ta mỉm cười nói: "Cậu đáng lẽ nên đem lo lắng nói cho tôi sớm một chút, tôi đã có thể nói cho cậu chuyện này rồi, còn có thể nói cho cậu một số đặc trưng của người sói, cậu cũng không cần một mình phiền não."

Yahan suy tư một hồi, lại vẫn lắc đầu nói: "Tôi vẫn không thể trở về chỗ Leona và Abner, quá nguy hiểm rồi."

"Vậy thì tạm thời ở lại trong căn hộ của thiếu gia đi, ở đó, cậu muốn làm hại đến người khác thế nhưng không dễ." Ta cười nói: "Trên thực tế, "người" ở trong đó cũng không nhiều lắm."

Nghe vậy, Yahan không nói gì một hồi, buồn bực hỏi: "An Hướng Dạ rốt cuộc là thân phận gì? Tôi biết cậu ta là Huyền Nhật." Hai chữ Huyền Nhật, cậu ta nói đặc biệt nhỏ tiếng: "Nhưng hẳn là không chỉ như thế đi? Cậu ta thực sự, thực sự... quá kỳ quái rồi.'

Cậu ta ấp a ấp úng cả buổi, mới miễn cưỡng nói ra một từ "kỳ quái".

"Thiếu gia cậu ấy... gia tộc của cậu ấy khá có quyền thế, nhưng bản thân thiếu gia cũng không xa hoa." Ta tìm từ ngữ vô cùng khéo léo để hình dung, chỉ hi vọng Yahan đừng vì thế sản sinh ngăn cách với thiếu gia.

"Nếu như thế, cậu ta vì sao muốn làm anh hùng?"

Ta sửng sốt, cái này và anh hùng có liên quan gì?

Yahan đột nhiên nổi lên kích động, cậu ta vung hai tay nói: "Cậu ta vừa lại không như tôi! Cậu ta vừa có tiền, đầu óc thông minh, vừa, vừa lại bề ngoài đẹp đẽ... Mặc dù cậu ta trước kia ăn mặc rất kỳ quái, đám con gái trên lớp luôn là cười cách ăn mặc của cậu ta, thế nhưng bọn họ lại không nhịn được vẫn luôn lén nhìn cậu ta! Nhưng về sau cậu ta vừa lại thay đổi quần áo... Anh biết không, khi An Hướng Dạ lần đầu tiên mặc quần áo của X-Killer đi vào lớp, cả lớp đều ngây người, ngay cả thầy giáo cũng ngơ ra đến nỗi quên lên lớp, mọi người cứ như thế nhìn cậu ta hết nửa tiết!"

Nếu như, thiếu gia mặc chính là bộ quần áo hở cả vùng bụng dưới kia, ta tin cái lớp đó có thể sẽ đơ cả một tiết, may là, ta đã khuyên thiếu gia đừng mặc bộ quần áo đó nữa.

"Người như cậu ta vì sao muốn làm anh hùng?" Yahan bực tức nói: "Cậu ta căn bản không cần làm anh hùng, mỗi một người đều sẽ nhìn cậu ta rồi! Nhìn đến ngay cả mắt cũng không chuyển!"

Thì ra như thế. Ta nhìn Yahan, cậu ta cũng không khó coi, nhưng cũng không tính là đẹp, tóc là màu nâu, kiểu tóc không khác người trẻ tuổi bây giờ lắm, thân hình có chút gầy nhỏ, tổng thể thoạt nhìn chính là cậu bé bình thường và có chút không nổi bật.

"Mỗi một người đều có lý do làm anh hùng của họ, thiếu gia cũng không phải muốn để cho mọi người nhìn mình."

Ta đột nhiên rất tò mò, nếu như nguyên nhân Yahan làm anh hùng là muốn để cho mọi người chú ý mình, vậy thì, Quý Lạc Sơ thì lại vì sao muốn làm anh hùng đây? Anh ta không giống dáng vẻ muốn dẫn đến chú ý. Hôm nào thử hỏi một chút xem.

"Cậu ta thì lại là vì cái gì?" Yahan gào lên: "Cậu ta cái gì cũng có, có tiền có đầu óc có bề ngoài, cậu ta căn bản không cần bất cứ thứ gì!"

"Vấn đề chính là ở đó." Ta cảm khái nói: "Cậu ấy không cần kiếm tiền, cậu ấy cũng không cần quá nghiêm túc học bài, cậu ấy cũng không cần tốn tâm tư ở bề ngoài, cậu ấy không cần bất cứ thứ gì. Cho nên, cậu ấy cũng không biết mình có thể làm chuyện gì mới được coi là có ý nghĩa."

Nghe vậy, Yahan ngẩn người, nghĩ đến, cậu ta cũng không làm sao hiểu rõ điểm này.

"Thiếu gia không phải một đứa nhà giàu say mê chơi bời, điểm này cậu cũng đồng ý chứ?" Ta nhìn thấy Yahan gật đầu, mới nói: "Cho nên, cậu ấy có thể làm gì đây? Bất cứ chuyện gì thoạt nhìn đều có thể tiện tay làm được... Cậu ấy có thể theo đuổi cái gì đây?"

"Sẽ không sa đọa mà trái lại lựa chọn làm anh hùng sao?" Yahan lạnh mặt nói: "Chẳng những có tiền có bề ngoài có lực lượng, đồng thời cậu ta cũng rất thiện lương, lựa chọn làm anh hùng cái việc tốn sức nhưng chẳng được lợi lộc gì, bây giờ chẳng những đã cứu tôi, còn cố gắng để cho tôi thoát khỏi khốn cảnh, hoàn toàn không tính toán tôi mang đến cho cậu ta nhiều phiền toái như thế... Cậu ta đúng là cái người hoàn mỹ!"

Cậu ta tự giễu nói: "Thật khó tin trên thế giới lại có thể có loại người này. Tôi cảm thấy, Tà Dương thị căn bản không cần tôi cái anh hùng sẽ phát điên này, chỉ cần có cậu ta, có Huyền Nhật hoàn mỹ, đã đủ rồi."

"Không phải như thế, tòa thành này là cần bốn anh hùng, thiếu một người cũng không được!" Ta từng nghe thiếu gia nói qua, nếu không có bốn anh hùng, căn bản không thể lo được cho cả tòa thành phố.

Yahan lại vùi đầu vào giữa đầu gối, một câu cũng không nói, ta cũng không biết cậu ta có tin lời ta hay không, nhưng cũng biết bây giờ không phải thời cơ mở miệng, chỉ có thể hi vọng Yahan có thể tiếp tục mở miệng nói chuyện với ta, chỉ cần hơi chút nói chuyện giải tỏa một ít, ta tin cậu ta sẽ cảm giác tốt hơn rất nhiều.

Rất lâu, Yahan vẫn như cũ không ngẩng đầu lên, nhưng lại mở miệng nói: "Tôi, tôi hận cậu ta! Tôi biết như thế không đúng, nhưng cậu ta đối với tôi càng tốt, tôi càng không thể nhịn được... vì sao trên thế giới có người hoàn mỹ như thế? Anh hùng hoàn mỹ như thế?"

"Yahan, xin đừng nghĩ như thế, thiếu gia cậu ấy... Ai?"

Ta bật dậy, đồng thời xoay người qua, liếc mắt liền nhận ra mái tóc màu bạc lấp lánh ở dưới ánh trăng.

Thiếu gia đứng ngay ở chỗ không xa.

Trong chớp mắt đó, ta hình như nhìn thấy cậu ấy lộ ra ánh mắt đau thương, nhưng một giây sau, sau khi cậu ấy phát hiện ta xoay người lại, liền lập tức biến thành rất hoảng loạn, căng thẳng mà giải thích: "Tôi, tôi vẫn là có chút không yên tâm, chỗ này lại không xa, cho nên muốn qua xem một chút... xin lỗi, tôi không phải cố ý nghe lén, tôi, tôi bây giờ lập tức rời khỏi."

Cậu ấy vừa nói xong, thật sự lập tức xoay người rời khỏi, ta vội vàng đi theo, khẽ hô: "Thiếu gia! Xin chờ một chút."

Thiếu gia quay đầu lại nhìn ta một cái, đây khiến cho ta dừng lại bước chân, trên cảm giác, cậu ấy hình như hi vọng ta ở lại đây, mà không phải rời đi theo cậu ấy.

Ta dừng lại bước chân, mặc dù chần chờ, nhưng chức trách của quản gia là tuân thủ mệnh lệnh của chủ nhân mà không phải nghi vấn, cho nên ta gật đầu với thiếu gia, không có đuổi theo nữa, chỉ là đưa mắt nhìn cậu ấy xoay người rời khỏi.

Lúc này, ta nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn, Yahan đi đến bên cạnh ta, vẻ mặt tái nhợt mà nhìn hướng thiếu gia rời khỏi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tôi không phải, tôi chỉ là... A Dạ..."

"Thực ra cậu rất thích thiếu gia đúng chứ?"

Lời ta vừa ra khỏi miệng, Yahan liền hoàn toàn ngây ngẩn, mấy giây sau, cậu ấy gần như là nhảy dựng lên, kinh hoảng nói: "Làm, làm sao có thể? Anh không nghe tôi nói, tôi hận, er... Tôi ghét cậu ta à!"

Thấy cậu ta ngay cả chữ hận cũng nói không ra, ta bật cười, nói: "Mặc dù cậu lúc trước nói cậu hận cậu ấy, nhưng cậu toàn là khen ngợi thiếu gia, ngay cả mắng cậu ấy một câu cũng không có, dù cho thiếu gia thật sự hoàn mỹ như thế, cậu ít nhất cũng có thể mắng cậu ấy giả vờ giả vịt, cố ý làm ra bộ dạng học sinh ngoan đúng chứ? Nhưng, cậu hiểu thiếu gia, cậu biết cậu ấy cũng không có giả vờ giả vịt."

Yahan nhìn ta, ta có thể từ trong ánh mắt đến biểu tình của cậu ta nhìn ra cậu ta có lời muốn nói, nhưng lại hết sức do dự. Ở dưới loại tình huống này, thực sự không phương pháp nào tốt hơn so với mỉm cười và chờ đợi, cho nên ta mang mỉm cười chờ đợi cậu ta mở miệng nói chuyện.

"Leona và Abner bọn họ... Không, là bọn tôi, bọn tôi tiếp cận a Dạ là có mục đích, bọn tôi biết cậu ấy rất giàu." Yahan nhìn ta, bình tĩnh nói: "Bọn tôi cần tiền, rất nhiều tiền. Kết quả bây giờ chính là phí thuốc men bọn tôi cần nhất, An Hướng Dạ sẽ giúp tôi trả tất cả, giải quyết phiền não lớn nhất của bọn tôi."

Cậu ta càng nói càng kích động, đã hoàn toàn không còn bình tĩnh của lúc mới đầu: "Cho nên, cho nên, cậu ta căn bản đã không nên giúp tôi, cậu ta chỉ là bị gạt mà thôi... Thật ngốc! Một chút cũng không biết bọn tôi đang gạt cậu ta!" Cuối cùng, cậu ta gần như là gào lên mà nói hết.

"Tôi hiểu rồi." Ta nhìn Yahan, người sau quay ngoắt đầu qua, hình như không muốn nhìn biểu tình của ta, như thể ta sẽ lộ ra thần sắc khinh thường, hoặc là cảm thấy hổ thẹn với cậu ta.

Ta trái lại hết sức hiểu rõ mà nói: "Cậu rất buồn đúng chứ? Mấy ngày qua... Thiếu gia giúp cậu càng nhiều, cậu liền càng khó chịu, đúng không?"

Yahan đột nhiên quay đầu qua, trừng ta, gầm lên: "Cậu ta không cần giúp tôi! Tiếp đến cậu ta cũng không cần giúp tôi, vậy là được rồi, anh đừng quản!"

"Tôi không cho rằng như vậy." Ta cười nói: "Cho dù cậu không quen biết An Hướng Dạ cái người này, nếu như cậu nhìn thấy Huyền Nhật ngã ở bên đường còn chảy máu không ngừng, chẳng lẽ cậu sẽ không giúp cậu ta sao? Nếu như cậu ta mở miệng nói cậu ta hận cậu, chuyện của cậu ta không cần cậu lo, cậu sẽ mặc kệ cậu ta ở bên đường chờ chết, hay là đánh ngất cậu ta mang đi?"

Yahan trừng mắt nhìn ta, ta cũng kiên nhẫn dùng mỉm cười chờ cậu ta trả lời, cuối cùng, cậu ta không cam tâm tình nguyện mà thừa nhận: "Đánh ngất mang đi."

Ta cười, sau đó tiếp tục nói: "Thiếu gia cũng là như vậy, cậu ta giúp cậu là bởi vì cậu là Long An, cậu cần trợ giúp, không có nguyên nhân khác, cho nên cậu không cần nghĩ quá nhiều. Đương nhiên, các cậu có dụng ý khác mà tiếp cận thiếu gia là không đúng, nhưng chỉ cần một câu xin lỗi, cậu biết cậu ấy sẽ tha thứ cho cậu."

Yahan giận dữ gào lên: "Tôi không cần..."

"Phải, cậu cần trợ giúp!" Ta cương quyết mà ngắt lời cậu ta, gầm lên: "Nếu như cậu không thích mình mắc nợ, vậy thì làm bạn tốt của cậu ấy đi! Thiếu gia nhà tôi cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu bạn tốt đối xử ngang hàng với cậu ấy."

"Tôi nghĩ, tôi phải đi xem xem thiếu gia rồi."

Ta khôi phục bình tĩnh nói: "Xin tin tôi, An Hướng Dạ thiếu gia không hoàn mỹ như tưởng tượng của cậu đâu, cậu ấy không rành về quan hệ giữa con người, rất dễ dàng ở trên mặt này gặp khó khăn, càng gay go chính là cậu ấy sợ rằng không hiểu vì sao cậu hận cậu ấy, cũng không hiểu cậu thực ra cũng không phải thật sự hận cậu ấy, cậu ấy không thể lý giải... tâm tình rất nhiều phức tạp."

Nhất là loại tâm tình phức tạp trộn lẫn ghen tị, áy náy nhưng vừa lại rất thích đối phương này của Yahan, sợ rằng thiếu gia muốn có thể đủ lý giải, còn có một đoạn đường rất xa để đi.

"Cũng hi vọng cậu trở về. Nếu cậu không trở về, thiếu gia thật sự sẽ rất lo lắng."

Nói xong, ta cất bước, chạy nhanh hai bước sau đó nhảy lên một tòa cao ốc khác, tiếp đến lấy ra điện thoại ấn số.

"Tencha tiên sinh, xin hỏi thiếu gia đi đến đâu rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro