5 - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

No Hero – Vol 5-4

Thiên Sứ Sa Đọa chương thứ tư: Đôi môi mềm mại; Tiếng nói chọc thủng bầu trời

Cho dù ba người hợp lực cũng không thể ngăn chặn Huyền Nhật sao?

Ba người bọn mình thật ra không có nghiêm túc ứng chiến, nếu không cũng sẽ không thua đến khó coi như thế, nhưng vấn đề là cho dù nghiêm túc rồi… bọn mình sẽ đánh thắng sao?

Hi vọng vấn đề này vĩnh viễn đều không có giải đáp, lại không khỏi nghĩ đến lời Tạ Uy từng nói trước mặt ba anh hùng bọn mình.

“Anh hùng cường đại là rất hữu dụng không sai, chẳng qua nếu như những anh hùng cường đại này quyết định không làm người tốt nữa, bọn họ sẽ biến thành tội phạm khủng khiếp nhất! Đó chính là vì sao anh hùng không nên tồn tại, anh hùng quá cường đại rồi! Những anh hùng các người… khiến người sợ hãi!”

Mình cũng không cho rằng bản thân sẽ sa ngã, cho dù có ngộ nhỡ cũng không sợ, bởi vì đối thủ mình thắng không được thực sự quá nhiều, tình huống của Cô Điệp cũng đại khái giống mình, Long An mặc dù sức lực lớn vô cùng hơn nữa không dễ dàng bị thương, đích xác là đối tượng rất khó ngăn chặn, chẳng qua còn có Huyền Nhật có thể ngăn chặn cậu ta!

Cho nên khi Tạ Uy nói ra lời này, mình cũng không phải rất để ý, nhưng hôm nay, mình lại lần đầu tiên nghĩ đến: Huyền Nhật, khi cậu sa ngã, chúng tôi ngăn chặn được cậu sao? Cậu là…

Cường đại như thế!

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Melody mặc một bộ lễ phục màu đỏ, từ ngực một đường chạy đến eo, hơn nữa phần lưng lộ ra trọn vẹn, dù là phía trước nửa thân trên của cô ta cũng chỉ có một mảnh vải khoảng chừng lòng bàn tay từ ngực trái vòng qua cổ đến ngực phải, may là váy phía dưới dài đến đầu gối, chắc là muốn biểu hiện cảm giác phiêu dật.

Quý Lạc Sơ không có đặc biệt mua quần áo ở X-Killer, anh ta cởi nút áo sơ mi, chỉ có cài cái nút thứ hai từ trên đếm xuống, sau đó quần nhét vào trong giày bốt, cả người thoạt nhìn hết sức phóng túng tự do, đây là từ hình dung của Melody khi vừa nhìn thấy Quý Lạc Sơ liền nói ra.

Tiểu Yu thì là tạo hình phát quang khiến cho ta vô cùng không quen, áo khoác trong suốt, bên trong phối hợp với áo ba lỗ không tay sát người, bông tai và dây chuyền đều đang phát quang, chiếu cái áo khoác trong suốt kia khiến nó không ngừng đổi màu. Mặc dù ta không quen, nhưng Melody thoạt nhìn trái lại rất thích, còn hiếm khi mà khen ngợi cơ bắp cánh tay của Tiểu Yu rất đáng xem.

Khen ngợi này khiến cho Tiểu Yu trên dọc đường đều không ngừng dùng các loại tư thế biểu diễn cơ bắp của anh ta.

Yahan bởi vì to cao, chỉ là mặc áo khoác da và quần jean thủng, thoạt nhìn đã đủ thu hút chú ý rồi.

Thiếu gia ở sau khi ta và Melody nỗ lực ám chỉ Olga, được ăn mặc như một thiên sứ, quần áo là hệ màu trắng, nửa thân trên là áo lệch vai kiểu gần giống Hy Lạp, phần dưới thì mặc quần lửng và giày sandal màu lam nhạt. Đây khiến cho ta thở phào, bộ quần áo này khiến cho thiếu gia thoạt nhìn rất thanh tú, hơn nữa không lõa lồ quá mức, mức độ này nhìn chung sẽ không chọc giận lão gia rồi… chứ?

“Chậc chậc chậc, cho dù nhìn làm sao cũng cảm thấy quản gia anh hôm nay thật không tệ!”

Ta sửng sốt, quay đầu nhìn thấy Melody đang dùng ánh mắt đánh giá thịt heo nhìn ta, đây khiến cho ta đột nhiên cảm giác trên mặt nóng đỏ, nhưng thật ra cũng không phải bởi vì do lõa lồ quá nhiều, mức độ lõa lồ của bộ quần áo trên người này và bộ lần trước thật ra không khác bao nhiêu, nhưng về kiểu dáng thì…

“Melody cô lại bắt nạt Charles rồi.” Bên cạnh, thiếu gia mặc dù nói như thế, nhưng tự mình lại cười không ngừng.

“Tôi nào có chứ!” Melody lập tức vô tội mà nói: “Bộ này và trang phục quản gia bình thường của anh ta không phải rất giống sao?”

Đúng là có chút tương tự, chỉ là thân trên không có sơ mi, chỉ mặc áo ba lỗ nhỏ màu đen, quần phía dưới khoảng chừng nhỏ hơn ba cỡ, biến thành quần bó sát chặt chẽ mà áp vào chân.

Căn cứ vào lời Melody vô tình thốt ra để hình dung, chính là “siêu giống trai bao”, mặc dù cô ta nói như thế, nhưng vừa lại kiên trì bắt ta phải mặc như vậy, thậm chí là lấy “anh đã đáp ứng tôi phải cùng đi night club chơi, cho nên không thể nuốt lời” để uy hiếp ta… mặc dù đáp ứng đi night club, nhưng thật ra ta cũng đâu có đáp ứng phải mặc như trai bao chứ?

Nhưng cho dù thế nào, Melody căn bản là không cho ta cởi bộ quần áo này ra hoặc là mặc thêm một bộ quần áo, cộng thêm thiếu gia vừa lại cười không ngừng, thoạt nhìn hình như hết sức vui vẻ, cho nên cuối cùng vẫn là mua bộ quần áo này và cũng mặc vô rồi.

Một đoàn người chúng ta bây giờ đã đứng ở cửa của một night club tên là “Hải Biên”, cửa tiệm này rất giống Bài, đều là màu đen, chẳng qua nó ít nhất có dùng đèn xanh lớn vẽ ra hai chữ Hải Biên này, bên cạnh chữ còn vẽ ra hình cái kèn đơn giản.

Chúng ta đi vào “Hải Biên”, Melody đến quầy ở cửa mua vé một cách thành thạo, không ngờ một tấm vé vào cửa vậy mà cần một ngàn yuan, đúng là không rẻ, sợ rằng rượu và đồ uống gì trong đó càng đắt đi?

Muốn khiến cho vampire uống đến mức độ say, ít nhất phải cần ba chai rượu cao độ trở lên, thảo nào Melody cần tiền như thế, cô ta mười ngày ít nhất có bảy ngày buổi tối đều ngâm ở trong night club.

Sau khi mua xong vé, đoàn người chúng ta vội vàng đi vào…bởi vì người bán vé hình như nhận ra thiếu gia rồi, đang kinh ngạc đến cả người cứng ngắc, sợ rằng lát nữa sẽ từ quầy xông ra.

Vừa đi vào, vốn tưởng rằng bên trong sẽ là một vùng tối tăm, nhưng không ngờ lại là một vùng xanh nước biển, còn có đàn cá chiếu hình 3D đang bơi qua bơi lại trên đầu mọi người, trên tường viền các loại vỏ sò, trung gian đại sảnh có cái sân nhảy lớn, bên ngoài thì có không ít ghế salon, vậy mà đều là tạo hình san hô, rong biển và cá biển sâu, thật ra cái night club này không nên gọi là Hải Biên, mà cần gọi là Hải Để đi? (Hải biên là ven biển, hải để là đáy biển)

“Thật là đẹp quá!” Thiếu gia vừa đi vào liền trợn lớn mắt, không ngừng phát ra tiếng kinh hô.

Melody đắc ý nói: “Đã biết thiếu gia nhất định thích chỗ này mà.”

Lúc này, người trong night club đã không ít rồi, một phần ba sân nhảy đều có người đang khiêu vũ, cũng may là người rất nhiều, tầm nhìn thật ra không tốt, cho nên hình như không có người nào chú ý đến chúng ta.

“Không ngờ lại chơi nhạc thủy tinh.” Ta có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng âm nhạc của night club phần lớn là nhạc tương đối rock and roll, không ngờ đến sẽ là nhạc thủy tinh trong trẻo của gõ pha lê.

Melody nhún vai nói: “Đó là bởi vì bây giờ vẫn còn sớm, âm nhạc càng tối sẽ càng có lực!”

Thiếu gia chọn vị trí có bàn hình vỏ trai và ghế ngọc trai, ngồi xuống một cách hết sức phấn khởi, sau đó cùng Yahan quan sát các loại vỏ sò ép dưới bàn.

Melody gọi một đống đồ ăn, phần lớn đều là hải sản, thật là phù hợp với không khí ở đây.

Không ngờ bầu không khí lại thoải mái như thế, đúng là ngoài dự liệu của ta, vốn tưởng rằng sẽ là một buổi tối vô cùng huyên náo.

“Anh thoạt nhìn thật nhẹ nhõm.” Quý Lạc Sơ cười cười nói: “Thoải mái đi, cái nơi này của Melody chọn rất tốt, sẽ không quá “trẻ trung”.”

“Cho dù chọn làm sao cũng đều quá trẻ rồi.” Ta cười nói: “Tôi sinh năm 1960.”

Melody khinh khỉnh liếc ta một cái, nói: “Hứ! Đây liên quan gì tới sinh ra lúc nào, tôi thế nhưng là năm 1762! Nhưng tôi thấy tính cách của anh lại già hơn tôi nhiều!”

Quý Lạc Sơ buồn cười không thôi.

Thiếu gia kinh hô: “Wow, Melody ba trăm năm mươi tuổi rồi à?”

“Đáng ghét quá, thiếu gia, đừng nói ra tuổi của người ta chứ!”

“Chính cô cũng đã nói năm 1762 rồi.” Thiếu gia cười hì hì nói.

Melody bĩu môi lẩm bẩm “bất cẩn nói ra”, sau đó trừng ta một cái, trách mắng: “Đều tại anh hại đó! Không dưng nhắc tới tuổi làm gì?”

Tiếp đến nhân viên lục đục đưa đồ ăn lên, mọi người vừa trò chuyện vừa ăn, bầu không khí vô cùng vui vẻ.

Thiếu gia sau khi ăn hai mâm hải sản, đột nhiên hỏi ta: “Đúng rồi, Charles, anh vì sao nói cùng cha khác mẹ đây? Cùng mẹ khác cha có gì không được sao?”

Ta vẫn chưa kịp trả lời, Melody liền bật cười, giải thích: “Thiếu gia, đó là bởi vì chỉ có nữ vampire mới có thể sinh hạ vampire bẩm sinh, nam vampire và loài người kết hợp căn bản không thể sinh hạ vampire, cho nên hai người không thể là cùng một mẹ.”

Lực sinh sản của vampire vốn vô cùng thấp, vừa lại chỉ có nữ vampire mới có thể sinh ra vampire, hơn nữa nữ vampire thông thường cũng không muốn sinh đẻ, bởi vì sinh con cũng giống như sở hữu sơ cấp đều tốn huyết năng rất nhiều, vampire bẩm sinh sinh ra lại không như vampire thông thường sẽ có khuynh hướng phục tùng huyết thống trên, những điều này chính là nguyên nhân khiến cho vampire bẩm sinh khá hiếm.

Ta càng giải thích sâu hơn: “Sợ rằng có không ít phi nhân biết tôi là vampire bẩm sinh, bây giờ phi nhân vừa lại đi ở trong đoàn người một cách quang minh chính đại, cho nên tôi lo sẽ có người bởi thế hoài nghi ngài cũng là vampire.”

“Không ít phi nhân?” Melody trừng hai mắt, nói: “Lúc trước gã có tiếng tăm lừng lẫy nhất trong vampire là Yi Alkus, chẳng qua bây giờ anh cũng không phải đèn cạn dầu!”

“Charles rất nổi tiếng sao?” Hai mắt thiếu gia đều phát sáng rồi.

Melody gật đầu nói: “Thật ra anh ta vốn đã không phải cái gã lặng lẽ vô danh gì, chẳng qua mọi người phần lớn chỉ nghe qua có cái vampire đang làm quản gia, chưa thật sự thấy qua anh ta hoặc là biết tên của anh ta, chẳng qua bây giờ quản gia thế nhưng nổi tiếng rồi, mức độ nổi tiếng chừng như là đuổi kịp Yi Alkus!”

Đây thật không phải cái tin tức tốt, bởi vì vampire càng nổi tiếng thông thường kết cục càng thảm, bá tước Dracula nổi tiếng nhất trên lịch sử đã bị giáo hội vây quét, cuối cùng bị phơi nắng chết. Vampire như Yi Alkus dưới truy nã toàn lực của giáo hội mà vẫn có thể trốn chạy ngàn năm đúng là hiếm thấy.

Sau khi nghe xong giải thích, thiếu gia gật đầu, đúng lúc nhân viên đưa lên cả một mâm bánh ngọt, cậu ấy vừa lại tiếp tục cùng Yahan tiến công đồ ngọt rồi.

“Ủ rũ cái gì?” Melody khó chịu nói với ta: “Cháu họ nhà anh đang che đậy anh đây! Giáo hội cũng không dám chính diện động vào anh, anh còn sợ cái gì chứ?”

Ta cười khổ. Chung quy không thể cứ luôn để cho Curtis phiền não về chuyện của ta đi?

Lúc này, thiếu gia đột nhiên quay đầu qua nhìn bên cạnh, ta cũng nhìn qua theo, phát hiện bàn bên cạnh có mấy người trẻ tuổi đang kinh ngạc mà trợn mắt nhìn thiếu gia… sợ rằng có chút không ổn, chẳng qua cũng không thể cả đêm đều không ai phát hiện, bây giờ là xem thiếu gia muốn ứng phó làm sao rồi.

Thiếu gia lộ ra một nụ cười xán lạn về phía đối phương, còn vẫy tay chào hỏi, đối phương lúc này như mới vừa tỉnh mộng, một cô gái trong đó đột nhiên lớn tiếng hét lên: “A! Thiên sứ kìa!”

Tiếng hét của cô ta khiến cho cả gian phòng đều an tĩnh lại, lập tức có nhân viên trầm mặt xuống, đi đến bàn của bọn họ nói: “Xin lỗi, bổn tiệm cấm chỉ dùng thuốc, phiền các người rời khỏi, tiền vé vào cửa sẽ trả lại toàn bộ…”

Nghe vậy, những người trẻ tuổi kia đảo hai mắt, bạt mạng chỉ bàn của chúng ta: “Chúng tôi không có dùng thuốc! Nhìn bên kia, bên kia kìa!”

Nhân viên cộng với mấy người khác đều quay đầu nhìn về phía chúng ta, những người tầm mắt có chút bị cản thậm chí đứng ở trên ghế nhìn, sợ rằng đã che giấu không nổi rồi.

May là, thiếu gia hình như không cảm thấy bị phiền nhiễu, trái lại lộ ra thần tình cảm thấy thú vị, nhìn thấy dáng vẻ mọi người trợn lớn mắt và toàn thân cứng ngắc, cậu ấy vừa lại cười càng vui vẻ.

“Chào mọi người.” Thiếu gia hết sức tự nhiên hào phóng chào hỏi mọi người.

Mọi người như vừa tỉnh mộng, tiếng la hét tới tấp vang lên, hai từ “thiên sứ” càng là từ bốn phương tám hướng truyền tới, người trẻ tuổi bàn bên cạnh càng đắc ý mà nói với nhân viên, “Thế nào, bây giờ là tất cả đều dùng thuốc sao?”

Tình huống thoạt nhìn không ổn lắm, mọi người hình như có loại ý đồ muốn vọt tới, chỉ thiếu mỗi người tiên phong vọt đến mà thôi…

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

Một người đầu trọc hơn nữa trên đầu có có hình xăm cái kèn đi tới, eo của anh ta còn buộc tạp đề, thoạt nhìn như là đầu bếp ở đây, nhưng bề ngoài làm sao cũng không quan trọng, quan trọng là chủng tộc của anh ta vậy mà là dạ nhân!

Anh ta đi tới, khó hiểu mà nhìn chúng ta, hỏi nhân viên xung quanh: “Có chuyện gì sao?”

“Ông chủ!” Nhân viên kia lại mở miệng gọi anh ta là ông chủ, sau dó nhanh chóng bắt đầu giải thích.

“Dạ nhân mở night club?” Melody cười đến sắp phát điên rồi, những người khác lại không hiểu dạ nhân là cái gì, thiếu gia còn trực tiếp mở miệng hỏi.

Melody vừa cười vừa giải thích cái chủng tộc dạ nhân này.

Lại là dạ nhân? Ta có chút tò mò hỏi: “Xin hỏi ngài có quan hệ gì với Diệp Nhân không?”

Ông chủ liếc ta một cái, nói: “Tôi chính là dạ nhân.” (diệp nhân với dạ nhân đọc giống nhau)

“Không phải, anh hiểu lầm rồi.” Ta vội vàng móc ra danh thiếp của Diệp Nhân cho anh ta xem.

“Oh, đây là tộc nhân của tôi, hai người chúng tôi là trước đến dò đường, xác định đô thị có phải là nơi chúng tôi có thể cư ngụ hay không.” Ông chủ trả lại danh thiếp cho ta, đồng thời nói: “Tôi là Diệp Hải. Diệp Nhân từng nhắc đến anh với tôi, anh là Charles Endless đúng không, nghe nói anh quen Poseidy?”

“Phải, anh cũng quen cô ta sao?” ta có chút kinh ngạc hỏi.

“Tộc chúng tôi sẽ nghe theo mệnh lệnh của cô ta.” Diệp Hải suy nghĩ một chút, bổ sung nói rõ: “Trên cơ bản sẽ nghe theo, nhưng nếu xâm hại đến sinh tồn của tộc nhân, chúng tôi chưa chắc sẽ nghe lệnh.”

“Thì ra như thế, vậy thì phiền anh giúp chúng tôi xử lý tình huống hiện trường một chút được không? Mời những người khách khác đừng đến đây làm phiền.”

Diệp Hải gật đầu, dặn dò nhân viên mấy tiếng, còn nói: “Mang ba chai rượu và một mâm bạch tuộc non đến coi như chiêu đãi.”

Ta vội vàng lên tiếng cảm tạ.

Nhân viên lớn tiếng la hét với mọi người: “Làm phiền xin đừng quấy nhiễu khách bàn này…”

Sau khi bọn họ tuyên bố như vậy, mặc dù lực chú ý của mọi người vẫn ở trên bàn chúng ta, nhưng ít nhất không còn dáng vẻ muốn phóng tới nữa.

Ta quay đầu quan sát tâm tình của thiếu gia có bị ảnh hưởng hay không, nhưng không ngờ cậu ấy đang bận cùng Yahan và Tiểu Yu tranh ăn bạch tuộc non, căn bản không để ý người bên cạnh không ngừng nhìn lén cậu ấy, chỉ là vừa ăn vừa kinh hô: “Cái này ăn thật ngon!”

Melody ngưỡng mộ nói: “Đồ ăn này thế nhưng là phải đặt trước đấy! Nghe nói bạch tuộc non này là ông chủ tự mình nuôi, số lượng có hạn, phải đặt trước rất lâu mới ăn được.”

Nhưng cô ta cũng không có vươn tay lấy bạch tuộc non để ăn, bạch tuộc non tươi mới và không tươi mới đối với vampire mà nói đều chẳng khác nhau lắm —- giống như nhai một miếng cao su, thực sự rất lãng phí đồ ăn tươi mới.

Melody liếc ta một cái, hỏi: “Tôi rất tò mò anh là làm sao nấu ăn? Lại có thể sẽ không nấu ra đồ ăn quá mặn hay không mặn.”

Ta mỉm cười giải thích: “Dựa vào một chút vị giác còn thừa lại và kinh nghiệm để phán đoán. Đồ ăn bao nhiêu phân lượng bỏ thêm bao nhiêu muối là có thể dựa vào kinh nghiệm nắm vững, những gia vị khác là phụ thân nói cho tôi mùi vị từng cái là như thế nào, hơn nữa có thể bỏ ở trong vật liệu gì, nhưng tôi vẫn không thể làm ra đồ ăn tinh tế như đầu bếp, chẳng hạn như những món ăn cần rất nhiều gia vị khác nhau, thực sự không thể phân biệt tới mức độ đó.”

“Một chút vị giác còn thừa lại?” Melody thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi ngoại trừ rượu mạnh đến chết người, những cái khác căn bản đều nhận không ra mùi vị…”

Phần lớn là dựa vào kinh nghiệm, ta phải thừa nhận như thế. Bây giờ trong nhà món ăn một bữa phải nấu thực sự quá nhiều rồi, thực sự không thể từng món chầm chậm đi nếm ra mùi vị, cùng lắm chỉ có canh sẽ thử một chút, những cái khác thì dựa vào kinh nghiệm rồi, may là trong nhà không có người đặc biệt chú ý mùi vị.

“Ăn no rồi!” Thiếu gia sau khi nuốt xuống con bạch tuộc cuối cùng giành được, hình như không biết nên làm gì nữa, quay đầu hỏi Melody: “Bây giờ phải làm cái gì.”

“Khiêu vũ đấy!” Melody như làm nũng nói: “Thiếu gia, khiêu vũ với người ta!”

Tiểu Yu lập tức tranh nói: “Thiếu gia làm sao biết khiêu vũ hả? Hay là nhảy với tôi đi!”

“Tôi sẽ nhảy!” Thiếu gia lại nói: “Ở lúc vũ hội tốt nghiệp trung học phải khiêu vũ, cho nên tôi đã lên mạng tra một chút.”

Tra một chút? Tra một chút là sẽ biết sao… Dựa vào tình huống của thiếu gia để xem, cậu ấy hẳn là thật sự biết.

Melody đột nhiên “oh” một tiếng, hoan hô: “Ban nhạc lên sân khấu rồi! Tuyệt quá, Thiếu gia mau theo tôi!”

Nói xong, cô ta liền kéo tay thiếu gia một mạch vọt đến sân nhảy, lúc này, người xung quanh toàn bộ đều ngừng động tác nhìn thiếu gia. Nhạc nhẹ vốn đang chơi ngừng lại rồi, hình như là vì để cho thành viên ban nhạc trên sân khấu dễ thử âm, bốn thành viên ban nhạc trong lúc thử điều âm, hình như cũng chú ý đến khác thường của sân nhảy, vừa bận điều âm vừa dùng đuôi mắt nhìn lén thiếu gia trong sân nhảy, bọn họ hiển nhiên nhận ra thiếu gia, hai nam hai nữ nghệ sĩ đều ngừng lại công việc trên tay, nhìn chằm chằm vào thiếu gia trong sân.

“Âm nhạc!” Melody bất mãn mà vẫy tay với ban nhạc trên sân khấu, nhóm nghệ sĩ lúc này mới vội vàng tiếp tục điều chỉnh âm thanh.

Bề ngoài ban nhạc này trái lại rất đặc thù, bốn người đều là tóc trắng áo trắng, ngay cả trên mặt đều hóa trang màu trắng, thậm chí là hoa văn bông tuyết, cả ban nhạc có cảm giác của vùng đất tuyết. Ca sĩ chính kiêm tay bass là nữ, mặc áo lông màu trắng và quần ngắn, hai chàng trai khác thì là áo da quần da màu trắng; tay trống nữ chôn vùi trong một đống trống, chỉ nhìn thấy nửa thân trên là áo không tay màu trắng.

So với màu trắng của trang phục, nhạc cụ của bọn họ lại tràn đầy ánh sáng màu sắc biến hóa, ghi ta bass là trong vỏ ngoài trong suốt có vô số sợi nhỏ phát quang; ghi ta là màu đen trong đó có một ít chấm sáng; đàn điện tử cả cây phát ra ánh sáng kim loại màu lam; đống trống lớn nhỏ nhìn sơ cũng là màu trắng, nhưng khi tay trống gõ vào một cái trống trong đó, toàn bộ cái trống đó sẽ phát sáng.

Nhóm nghệ sĩ hình như điều âm xong rồi, nữ ghi ta bass tiến lên nắm micro, dùng giọng tràn đầy phấn chấn la lớn: “Chào mọi người, chúng tôi là ban nhạc “Cực Quang”!”

Cực Quang? Là hiện tượng trên bầu trời của vùng nam cực bắc cực phát ra ánh sáng màu? Ta không nhịn được bật cười, tên gọi này thật là rất phù hợp với trang phục của bọn họ.

Melody cao giọng la hét hồi ứng, thiếu gia nhìn cô ta, cũng bắt chước hoan hô, nhưng toàn sân chỉ có hai người bọn họ đang hoan hô, những người khác đều dùng ánh mắt hưng phấn nhìn thiếu gia, âm thanh “thật đáng yêu” liên tiếp vang lên. Sợ rằng tình huống hôm nay đối với ban nhạc Cực Quang mà nói, sẽ là một cái thử thách lớn thảm khốc.

Chỉ là phải làm sao kéo lại lực chú ý của mọi người từ thiếu gia, đã là một cái vấn đề khó rồi đi?

Lúc này, tay trống đột nhiên đánh trống lên, tiếng trống vang dội lưu loát thoáng cái đã kéo tới ánh mắt của mọi người rồi.

“Yeah! Chính là cái này!” Melody nhỏ tiếng hoan hô một chút, tùy theo tiếng trống bắt đầu đong đưa thân thể.

Thấy vậy, nhóm nghệ sĩ dứt khoát không nói gì nữa, trực tiếp bắt đầu diễn xuất, nữ ghita bass kia vốn kiêm ca sĩ chính, giọng của cô ta khàn khàn, mặc dù âm sắc không coi là tốt, nhưng vô cùng có hơi hướng rock and roll.

Melody la hét: “Thiếu gia mau tới khiêu vũ!”

Nghe vậy, thiếu gia một tay kéo tay của Melody, tay kia thì để ở eo Melody, vừa xiết tay, cậu ấy cùng Melody lập tức biến thành tư thế múa mặt đối mặt.

Melody ngẩn ra một chút, khen ngợi: “Wow!”

Sau đó bọn họ bắt đầu những động tác cơ bản đối vũ, xoay vòng, hạ lưng này, thiếu gia thậm chí làm ra động tác độ khó cao để cho Melody trượt qua giữa hai chân của cậu ấy sau đó kéo Melody dậy.

Thiếu gia quả thật biết khiêu vũ, hơn nữa kỹ năng múa căn bản chính là trình độ chuyên nghiệp, cậu ấy và Melody hai người không biết nên nói là mười phần ăn ý, hay kỹ xảo dẫn múa của thiếu gia quá tốt, hai người thoạt nhìn như là đã qua vô số lần luyện tập, mà không phải hôm nay mới lần đầu tiên múa chung.

Ngoại trừ Melody và thiếu gia, trong sân nhảy không có người nào đang khiêu vũ, tất cả đều vây ở bên cạnh, rất nhiều người lấy ra điện thoại để ghi hình, thần sắc trên mặt vô cùng hưng phấn.

Tùy theo thời gian qua đi, càng ngày càng nhiều người tiến vào night club, hơn nữa không ít người là vừa tiến vào đã nhìn ngó trái phải, nhìn thấy thiếu gia liên kinh hô một tiếng, sau đó lập tức lấy ra điện thoại để chụp ảnh, xem ra đều là được bạn gọi tới đi?

Nhưng bọn họ không có ai tiến lên làm phiền thiếu gia, mọi người chỉ là ở bên cạnh vây xem, lắc lư thân thể theo âm nhạc, nhìn thấy động tác độ khó cao liền vỗ tay thậm chí la hét, bầu không khí của hiện trường thoạt nhìn rất sôi sục, ban nhạc cũng chơi rất hăng say.

Thấy vậy, ta thả lỏng lại, không ngờ chuyến hành trình night club này có thể thuận lợi như thế, thậm chí đáng được gọi là vui vẻ rồi.

Quý Lạc Sơ thoải mái mà dựa vào ghế, vừa nhâm nhi vừa cười cười nói: “Tay trống thì không tệ, những người khác hình như công lực vẫn có chút không đủ.”

“Đúng vậy.” Ta hết sức đồng ý.

Nghe ta trả lời như thế, Quý Lạc Sơ hình như có hứng thú, tò mò hỏi: “Anh cũng chơi nhạc?”

“Không, chỉ là đã học sơ một ít. Thân là quản gia tất phải chuyện gì cũng lướt qua một chút, bởi vì chủ nhân có lẽ sẽ thích âm nhạc, cho nên tôi đã học một chút dương cầm.”

“Dương cầm à?” Quý Lạc Sơ cười nói: “Loại nhạc cụ quả nhiên cảm giác rất thích hợp với anh, tôi đã học một chút ghi ta, chẳng qua rất lâu không chơi rồi, bận chơi nhiếp ảnh và…” anh ta nói đến đây, đột nhiên đè thấp giọng nói: “Luyện roi.”

Ta bật cười, bội phục nói: “Có thể sử dụng loại vũ khí roi năng lượng này, sợ rằng anh đã qua rất nhiều khổ công đi?”

“Hơ hơ, đúng là rất khó luyện…”

Trò chuyện một hồi, âm nhạc đột nhiên ngừng lại, ta ngẩng đầu nhìn, thiếu gia mặt ỉu xìu đi tới, thần sắc thoạt nhìn rất đáng thương. Ta vội vàng đứng lên, dò hỏi: “Thiếu gia… a Dạ, làm sao vậy?”

Thiếu gia ngồi xuống, vô cùng đáng thương mà oán giận: “Em muốn hát, hát vampire, nhưng bọn họ không biết chơi.”

“Vậy anh đi hỏi thử bọn họ có chịu cho anh mượn đàn điện tử hay không, anh dùng đàn điện tử giúp em chơi được không?”

Thiếu gia vừa nghe, lập tức cao hứng gật đầu.

Để biểu hiện lịch sự, ta trước tìm ông chủ Diệp Hải nói chuyện, nhưng không ngờ anh ta vừa nghe nói nhạc cụ ta thiện trường thật ra là dương cầm, liền lập tức bảo người đẩy ra một cây dương cầm.

Diệp Hải giải thích: “Trong đây vốn đã có dương cầm, là nhạc cụ cho những ca khúc chậm thời gian chuẩn bị, anh có thể dùng.”

“Cám ơn.”

Thiếu gia và ta đi lên sân khấu, mặc dù cắt ngang diễn xuất của ban nhạc, nhưng ban nhạc thoạt nhìn trái lại không có chút không vui, nữ ghita bass kiêm ca sĩ chính kia vừa nhìn thấy thiếu gia lên sân khấu liền phát sáng hai mắt, xem ra cô ta hình như là… đây nên nói làm sao nhỉ? Đã không phải mê ca nhạc cũng không phải mê điện ảnh, dù sao nghề nghiệp của thiếu gia là người mẫu, không phải ca sĩ nổi tiếng cũng không phải minh tinh điện ảnh.

Tóm lại, cô ta thoạt nhìn rất say mê thiếu gia.

Tay trống nữ phía sau chớp mắt với ta, nói: “Tiết tấu đơn giản có thể giúp anh đánh.”

Ta cười cám ơn: “Cám ơn nhiều.”

Ta ngồi vào phía trước dương cầm, mở nắp dương cầm, dùng ngón tay nhè nhẹ lướt qua phím đàn, một chuỗi nốt nhạc như nước chảy trượt ra, chuẩn âm của dương cầm hình như hơi lệch một chút, chẳng qua lúc này cũng không phải chơi chính thức, không cần quá chú ý.

Thật sự rất lâu không có chơi dương cầm rồi, nhớ trước đây lúc chơi đàn, Sadina luôn là dựa ở trên dương cầm, chuyên chọn một số nhạc khúc làm khó dễ, nếu ta không biết đánh, cô ấy liền sẽ nói phải trừng phạt ta, cho nên phải cùng cô ấy ra ngoài đi dạo, giúp cô ấy xách túi đồ… thật là, tìm ta ra ngoài cũng chỉ có thể ra ngoài buổi tối, hơn nữa quần áo của ta luôn là khiến người khác chú ý, nhưng cô ấy đối với việc “trừng phạt ta” trước giờ không biết mệt.

“Charles… ca!”

Ta hồi thần lại, thiếu gia đang cầm micro quay đầu lại, ta vội vàng nói: “Xin lỗi, bây giờ bắt đầu chơi ngay.”

Ta chơi khúc dạo nhạc của vampire, thiếu gia mở miệng hát “Chuông đồng hồ cổ gõ mười hai tiếng”, cậu ấy hát vô cùng vui vẻ, cho dù kỹ năng ca hát vẫn chưa đủ tốt, nhưng giọng của cậu ấy tràn ngập vui sướng, khiến người vừa nghe liền vô thức mà khẽ hát lên.

Khi thiếu gia hát xong đoạn thứ nhất, bắt đầu hát đoạn thứ hai, người nghe phía dưới bắt đầu khẽ hát theo, hơn nữa càng hát càng lớn tiếng, thiếu gia rõ ràng cũng rất vui có người cùng hát theo cậu ấy, cũng theo đó càng hát càng lớn tiếng, đến khúc cuối cùng, tiếng của mọi người gần như đều che lấp tiếng dương cầm rồi.

Vampire bước trên đường, người lạ chớ lại gần, máu tươi là thức uống ta yêu nhất

Đừng hô Hallelujah, Chúa đang đi nghỉ, Maria cũng ngoan ngoãn ngủ say

Ta tiêu sái vung áo choàng lộ ra răng nanh, đừng rối loạn, ta rất dịu dàng

Gặp phải vampire hãy mau la hét

Rốt cục sắp đến câu cuối cùng, lúc này, mọi người căn bản là đang gào hét mà hát, không khí của hiện trường sục sôi đến đỉnh điểm, thiếu gia lại đột nhiên ngừng lại, hít sâu một hơi, lúc này mới rống to: “GOD.”

Mọi người lại hét to theo: “GOD!”

“BLESS.”

“BLESS!”

“YOU—-“

Giọng của thiếu gia cao đến khó tin, âm lượng vậy mà có thể át qua gào hét “You” của mọi người, âm điệu còn tiếp tục vươn lên…

Rắc rắc!

… Đây là tiếng thủy tinh vỡ sao?

Ta có chút bối rối, chẳng qua đây hiển nhiên không quan trọng, quan trọng là thiếu gia cao hứng cùng mọi người lớn tiếng hoan hô, thậm chí là xoay người ôm nữ ghi ta bass kia, cùng vừa nhảy vừa la, gần như chưa từng thấy thiếu gia cao hứng như thế, mặc dù có chút nghi hoặc, chẳng qua thiếu gia rất cao hứng hẳn là chuyện tốt… đi?

Nhưng vì sao nhìn thấy thiếu gia cười đùa vui vẻ như thế, ta lại thấp thoáng có loại bất an?

… Ngươi có nghe không đấy? Ta bảo ngươi đi làm chuyện vui vẻ, đi làm chuyện ngươi muốn làm, đừng luôn là đi cứu người nữa!

Tên cảnh sát giả có thể thao túng người khác kia từng nói qua như thế với thiếu gia, nhưng làm chuyện vui vẻ và làm chuyện muốn làm hẳn không phải chuyện xấu đi? Thiếu gia cũng không phải người xấu, chuyện cậu ấy sẽ cảm thấy vui vẻ hẳn là chuyện tốt, giống như bây giờ cùng mọi người ca hát.

Chẳng qua… ta có chút do dự nghĩ đến: lúc thiếu gia làm anh hùng rốt cuộc có vui vẻ hay không đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro