5 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

No Hero – Vol5-5
Thiên Sứ Sa Đọa chương thứ năm: Biểu hiện hữu tình; lừa gạt vô tình

“Thật là vui! Ca hát thật sự chơi thật vui! Melody, cô sau này giúp tôi tiếp công việc ca hát có được không?”

… Cái gì? Ngoài người mẫu còn muốn làm ca sĩ?

A Dạ, cậu có phải đã quên cậu còn có cái thân phận anh hùng không hả? Lại thêm ca sĩ sẽ vô cùng bận đấy!

“Không được sao?” A Dạ buông đầu, thoạt nhìn hết sức thất vọng.

Hm! Có thể, đương nhiên có thể! Dù sao cậu có phân thân DSII và thần công mỗi ngày ngủ hai tiếng, hẳn là không vấn đề đâu… A!

Đáng hận, vì sao mỗi lần a Dạ bày ra loại biểu tình này, mình liền đành chịu thua em ấy… Là em gái thì không nói, em trai đáng yêu thế này thật là phạm quy à!

Mình có chút hiểu Nhật Hoàng rốt cuộc là làm sao biến thành cá gã “chỉ nghe theo em trai” rồi.

May là Lạc Luân không có đáng yêu như vậy, nếu không mình chắc chắn sẽ bị nó xơi tái chết, may là… vừa lại có chút đáng tiếc, đáng hận!

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Ta đang ở trong nhà bếp chuẩn bị một số nguyên liệu bữa tối cần, nhưng không ngờ đến Tencha tiên sinh lại đột nhiên tiến vào phòng bếp, đây thật là chuyện hiếm có, bình thường người chạy vào phòng bếp chỉ có Tiểu Yu, anh ta luôn là muốn trước phóng vào để xem thử lát nữa ăn cái gì.

Ta đang muốn chủ động mở miệng dò hỏi, nhưng Tencha tiên sinh mở đầu liền hỏi: “Tối qua ở night club có xảy ra chuyện gì không?”

Ta có chút kinh ngạc, vội vàng trả lời: “Không có xảy ra bất cứ chuyện gì, bầu không khí của night club rất tốt, thiếu gia cũng chơi rất vui vẻ.”

Lần này đổi lại Tencha tiên sinh sửng sốt, ông ấy hình như chẳng hề mong đợi nhận được loại đáp án này, thậm chí nghi hoặc mà lần nữa xác nhận: “Thật sự không sao?”

“Phải, thật sự không có xảy ra chuyện.” Trả lời xong, ta có chút thắc mắc hỏi: “Xin hỏi làm sao vậy?”

Tencha tiên sinh nhíu mày nói: “Tối qua xảy ra vụ án, chúng tôi như mọi khi thông báo cho thiếu gia, cậu ấy lúc đó lại trả lời “kêu DSII đi”.”

“Thế này có vấn đề gì sao?” Ta không quá hiểu hỏi: “Thiếu gia hiếm khi chơi được cao hứng, có lẽ không muốn bị quấy nhiễu, nếu như không phải chuyện quá nghiêm trọng, nhờ DSII thay thế thiếu gia qua hẳn là sẽ không kỳ quái đi?”

“Chính là kỳ quái!” Tencha tiên sinh lại lắc đầu nói: “Thiếu gia rất ít để DSII đi làm Huyền Nhật, phần lớn là làm người phát ngôn nhiều hơn, nếu như là đang chụp dở chừng quảng cáo, dù sao Quý Lạc Sơ là người một nhà, hai người bọn họ vẫn có thể trước tạm dừng, sau đó cùng đi giải quyết chuyện.”

“Thiếu gia kiên trì muốn tự mình làm Huyền Nhật sao?” Đây trái lại không khiến ta cảm thấy bất ngờ lắm.

Tencha tiên sinh lắc đầu nói: “Không phải, là năng lực ứng biến của DSII đối với sự kiện đột phát không đủ tốt, có lúc sẽ làm quyết định sai… hoặc là làm quyết định đúng.”

Làm quyết định đúng có gì không đúng sao? Ta thực sự khó hiểu.

Ông ấy giải thích kỹ thêm: “DSII sẽ lựa chọn phương pháp có lợi nhất đối với Huyền Nhật, sự kiện lần đó thiếu gia được gọi là tử thần, nếu như là DSII làm, tuyệt đối sẽ không giết tội phạm để uy hiếp, bởi vì đó đối với thanh danh của Huyền Nhật rất bất lợi.”

Thì ra như thế, có lợi nhất đối với Huyền Nhật, mà không phải có lợi nhất với dân chúng sao?

“Nhưng tối qua đích xác không có xảy ra chuyện gì, có lẽ thiếu gia chỉ là quá vui vẻ thôi.”

“Phải không? Nhưng tôi ngay cả Jingji cũng kêu tới rồi…” Tencha tiên sinh lẩm bẩm đến một nửa, hình như phát hiện ta đang nhìn ông ấy, ông ấy ahem một cái rồi giải thích: “Phụ đạo nghỉ hè của trường học vừa kết thúc, cho nên tôi mới chịu để cho nó qua đây chơi mấy ngày, nó cũng lên trung học rồi, cũng nên nghiêm túc đọc sách phải không?”

“Phải.” Ta mỉm cười nói: “Nhưng Jingji hẳn không phải cô bé cần người lo lắng, cô bé rất hiểu chuyện.”

Lời ta vừa nói xong, Tencha tiên sinh liền phản bác: “Con bé này vẫn còn phải học đây!” Tuy nói như thế, trên mặt của ông ấy lại tràn đầy kiêu ngạo.

Lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa, ta vội vàng đi mở cửa, vừa mở cửa, một người xa lạ cầm tờ đơn đưa ta nói: “Xin ký nhận.”

Là nhân viên vận chuyển hàng hóa sao? Nhưng ta cũng không có đặt hàng mua cái gì, đây cũng không phải nhân viên chuyển hàng bình thường đưa máu tới, có phải đưa nhầm rồi đây? Ta vội vàng hỏi: “Xin hỏi là cái gì vậy?”

Anh ta có chút nghi hoặc mà liếc ta một cái, nói: “Tôi là người của hãng nhạc cụ, đưa dương cầm tới đây, còn mang theo điều âm sư tới giúp ngài điều âm.”

Dương cầm? Ta vội vàng nói: “Có phải đưa nhầm rồi không? Tôi không có đặt dương cầm.”

“Không phải chứ? Người đặt hàng là…” Anh ta nhìn hóa đơn, nói: “An Hướng Dạ, có sai sao?”

Thiếu gia? Cậu ấy vậy mà đặt một cái dương cầm?

“Có đưa sai sao?” Người hãng nhạc cụ cũng nổi lên căng thẳng, liên tiếp hỏi: “Địa chỉ hẳn là không sai à? Hơn nữa tiền cũng đã thanh toán rồi, cũng không phải chưa trả tiền… các người không phải muốn trả hàng chứ?”

Ta vội vàng trả lời: “Không, không có, rất xin lỗi, tôi nhầm, xin chuyển dương cầm vào đi.”

Ta có chút khổ não dương cầm phải đặt ở đâu mới được, may là phòng khách còn có chút không gian, miễn cưỡng có thể đặt một cái dương cầm mà không bị cản đường, nhưng sau khi bỏ dương cầm xuống, phòng khách thoạt nhìn có chút chật chội.

Nhân viên công tác từng lớp từng lớp hủy đi lớp bao bảo vệ mặt ngoài dương cầm, cuối cùng mới lộ ra nguyên dạng của dương cầm. Nó là màu đen, nhưng màu đen này lại lóe những điểm sáng, thoạt nhìn giống như là…

“Bầu Trời Đêm.” Nhân viên hãng nhạc cụ có chút kiêu ngạo nói: “Toàn cầu chỉ chế tạo chín mươi chín cái dương cầm Bầu Trời Đêm này, hãng nhạc cụ chúng tôi cũng mới giành được hai cái, cái kia sớm đã bán rồi! Ngài nếu chậm thử hai ngày mà xem, sợ rằng cũng không nhìn thấy được rồi. Bầu Trời Đêm rất đẹp đi?”

Đích xác rất đẹp. Ta mở nắp đàn, ngón tay lướt qua phím đàn, vang lên một chuỗi nốt nhạc êm tai. Mặc dù chuẩn âm còn phải điều chỉnh, nhưng âm sắc lại khá tốt, cái dương cầm này sợ rằng trị giá xa xỉ, chẳng lẽ thiếu gia muốn học dương cầm sao?

Nhân viên hãng nhạc cụ nói: “Bây giờ sẽ giúp ngài điều chỉnh âm sắc.”

“Không cần đâu, anh có công cụ điều âm không?”

Anh ta vội vàng từ trong thùng carton lớn bên cạnh lấy ra hai cái hộp gỗ cùng kiểu với dương cầm, một lớn một nhỏ, nói: “Có, Bầu Trời Đêm tặng kèm nguyên bộ công cụ chuyên điều âm và bảo dưỡng, đều ở trong đây, nhưng điều âm dương cầm nhất định phải giao cho điều âm sư chuyên nghiệp cao cấp, hơn nữa khách hàng mua Bầu Trời Đêm được tặng hai lần điều âm miễn phí mỗi năm của hai năm đầu!”

Ta mỉm cười nói: “Tôi có giấy phép kỹ thuật điều âm dương cầm.”

Mặc dù giấy phép là thi từ một trăm năm trước, hẳn là sớm đã hết hạn rồi, nhưng thao tác thực tế hẳn là không có vấn đề.

Nhân viên nhạc cụ bừng tỉnh, gật đầu nói: “Thì ra như thế, vậy thì không làm phiền ngài nữa, nếu như dương cầm có bất cứ vấn đề nào, đều hoan nghênh gọi đến.”

“Cám ơn.”

Sau khi tiễn những người kia đi, ta quay đầu vừa nhìn, Tencha tiên sinh đang đứng ở trước dương cầm, nói: “Jingji cũng biết đánh dương cầm, cho nên nhà tôi cũng có một cái, nếu anh biết điều âm, hôm nào giúp cái ở nhà tôi điều âm một chút đi!”

“Không vấn đề.”

“Tôi lên tầng thượng đây.”

“Xin đi thong thả.”

◇◇◇◇

Chờ xử lý xong nguyên liệu nấu ăn, ta cũng nên ra tay điều âm cho dương cầm, có lẽ lúc thiếu gia về nhà sẽ muốn đàn thử xem, cho nên phải mau chóng điều tốt mới được, nhưng có một thời gian không điều âm rồi, cảm giác có chút không quen, may là trình tự vẫn nhớ rất rõ, làm từng bước vẫn không đến nỗi làm sai.

Mặc dù bây giờ có rất nhiều máy móc điện tử phụ trợ khiến cho điều âm trở nên đơn giản mau chóng, nhưng ta lại rất ít sử dụng máy móc điện tử để tiến hành điều âm, mặc dù đó có thể khiến cho chuẩn âm của dương cầm càng thêm chuẩn xác, nhưng chung quy là ít đi một chút… nên hình dung làm sao đây? Căn cứ theo Sadina nói, dương cầm ta điều âm ra luôn là hơi trầm một chút, đánh lên có loại cảm giác ấm áp trầm ổn.

Giống như bản thân anh, luôn khiến người cảm thấy an tâm… anh đồ cái vampire kỳ quái khiến người cảm thấy yên tâm này!

Sau khi hoàn thành điều âm, ta ngồi vào trước dương cầm, dùng ngón tay ấn mỗi phím, dựa vào đây càng thêm xác định chuẩn âm có chính xác hay không, nghe lên đã gần như ổn rồi, đây chung quy coi như hoàn thành điều âm thô lần đầu, chờ qua mấy ngày, dây đàn sẽ lỏng hơn một chút, lúc đó tiến hành điều chỉnh lần thứ hai là được rồi.

Ấn phím đàn, một tiếng hai tiếng, âm điệu thanh thúy này là giọng nói của Sadina nói chuyện, nhưng lại là cô ấy lúc trẻ tuổi một chút; ấn phím đàn, một tiếng hai tiếng, âm thanh càng ngày càng trầm, cứ như Sadina từ trẻ tuổi dần dần già đi… Ta đặt hai tay trên dương cầm, mười ngón tay lướt nhanh đánh đàn, âm điệu vừa nhanh vừa vội, giống như là nước chảy cuồn cuộn.

Nhạc dạo nhanh chóng chơi đến một đoạn, bản nhạc hơi chậm lại, ta khẽ mở miệng hát:

Dưới ánh nắng tươi cười xán lạn của em hướng về anh

Trong chói lòa không thể không vươn tay che khuất hào quang

Giữa kẽ hở thấp thoáng vẫn nhìn thấy khuôn mặt của em

Nói cho anh biết làm sao có thể ngăn cản tình yêu của em?

Tiến đến một bước muốn chạm vào khuôn mặt của em dù cho ánh nắng thiêu đốt anh cũng không hối hận

Vươn hai tay muốn tiếp nhận tình thương của em năm tháng lại vạch trần em và anh khác biệt

Anh hé đôi môi muốn hét yêu em mãi mãi bây giờ biết rõ tương lai không còn nữa

Giữa kẽ hở thấp thoáng vẫn nhìn thấy khuôn mặt của em

Nói cho anh biết làm sao có thể ngăn cản tình yêu của em?

Tiến đến một bước biết rõ không thể hạnh phúc bên miệng chảy xuống tơ máu mang đến bóng tối

Ôm lấy ánh mặt trời dù cho thiêu đốt tàn lụi khuôn mặt thản nhiên nói ra bất tử

Anh muốn dùng mưu đồ từng có lừa gạt nỗi đau bây giờ biết rõ tương lai không còn nữa

Giữa kẽ hở thấp thoáng vẫn nhìn thấy khuôn mặt của em

Nói cho anh biêt làm sao có thể không để em buồn?

Anh…

Tiến đến một bước rồi lại lui một bước cầu mong người khác có thể cho em hạnh phúc

Sadina, em có hạnh phúc không?

Sau khi anh rời khỏi em; Sau khi em cuối cùng cũng kết hôn với anh ta; sau khi em có con…

Tiếng bước chân?

Ta vội vàng xoay người khẽ hô: “Sadina? Là em sao?” Hô xong, lại cũng lập tức hiểu không thể là Sadina, hẳn là thiếu gia về nhà rồi đi?

Người đó bước vào phòng khách, lại là một người xa lạ, cô ta là… Đúng rồi! Là tay trống của ban nhạc Cực Quang. Cô ta bây giờ không có hóa trang dày theo kiểu vùng đất tuyết, nhất thời vẫn nhận không ra, may là khuôn mặt của cô ta rất đặc biệt, mặt trái xoan cộng với mắt phượng mang theo một loại mùi vị cổ điển, cho nên mới khiến ta nhớ tới.

Cô ta nhìn chằm chằm vào ta, ta vội vàng đứng lên, cười cười nói: “Bêu xấu rồi, xin hỏi cô có chuyện gì không?” Cô ta là làm sao đi vào? Chẳng lẽ vừa rồi quên đóng cửa?

Cô ta cười, cười nói: “Nếu như đây gọi là bêu xấu, vậy tôi thế nhưng thật phải trốn đi không dám gặp người rồi.”

Cùng lúc nói chuyện, cô ta vươn tay kéo trên đầu một cái, kéo cả mái tóc trắng xuống, thì ra đó là tóc giả, tóc nguyên bản của cô ta lại là tóc ngắn màu đen hoàn toàn tương phản.

“Xin lỗi, mang tóc giả làm đầu tôi phát ngứa rồi.”

Sau khi ta lắc đầu tỏ vẻ không để ý, cô ta tò mò hỏi: “Tình cảm anh đặt ở trong ca khúc nồng đậm đến tôi tin lời bài hát là chuyện thật sự xảy ra, phải không?”

Ta gật đầu, nhưng hỏi chuyện quan trọng hơn: “Mạo muội xin hỏi cô là làm sao vào được đây?”

“A Dạ cho tôi chìa khóa bảo tôi đến trước, cậu ấy còn phải đi chở người khác về.”

Cùng lúc nói chuyện, cô ta còn phe phẩy chìa khóa trên tay, đó đích xác là chìa khóa của thiếu gia không sai, trên đó còn có chìa khóa xe máy của DSII, mặc dù thiếu gia rất ít dùng nó phát động xe máy, bình thường trước khi cắm chìa khóa, DSII đã tự mình phát động rồi.

“Cậu ấy còn muốn tôi nói trước với anh, hôm nay có rất nhiều người muốn đến ăn bữa tối đó! Poseidy và Jingji đều muốn qua, muốn anh chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút.”

Cô ta cười nói chuyện, hơn nữa tươi cười khiến ta cảm giác có chút quen mắt, vừa lại không nhớ đã thấy ở đâu.

“Tôi hiểu rồi, xem ra thật sự phải chuẩn bị rất nhiều đồ ăn.”

Chỉ hi vọng vị tiểu thư này đừng bị dọa mới được, lượng đồ ăn tiêu hao của cái nhà này thực sự không phải người bình thường có thể tiếp nhận, ta cầu mọng lượng ăn của Poseidy đừng quá lớn, rốt cuộc phải chuẩn bị phần ba người hay là phần năm người đây? Lượng ăn của loại chủng tộc người cá này không biết có bình thường không… có lẽ ta không nên nướng cá?

Cô ta đột nhiên nghi hoặc hỏi: “Vì sao không tiến lên một bước? Bởi vì anh là vampire? Bây giờ mọi người đều biết có vampire, đây đã không trọng yếu như thế nữa rồi đi?”

Trên thực tế, người của gia tộc lúc đó sớm đã biết ta là vampire rồi, nhưng biết có vampire tồn tại và cùng kết hôn với vampire, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, có quá nhiều chuyện phải suy xét…

“Vampire?” Tiếng gọi của đối phương khiến ta hồi thần.

“Quá muộn rồi, cô ấy đã qua đời rồi.” Ta không có giải thích quá nhiều.

Cô ta sửng sốt, vội vàng nói câu “xin lỗi”, hình như muốn chuyển đề, cho nên vội vàng tự mình giới thiệu: “Tôi là Lâm Đinh.”

Ta hoài nghi hỏi: “Linh Đinh của cô khổ linh đinh?” (cô khổ linh đinh: lẻ loi một mình, chữ Linh [伶] đọc rất giống chữ Lâm [林])

Cô ta cười, giải thích: “Lâm hai chữ mộc, Đinh của đinh đương.” (Hai chữ mộc [木] ghép lại thành chữ lâm [林], đinh đương là từ diễn tả âm thanh leng keng loong coong gì đó)

Cô ta giới thiệu xong, ta lại có chút không biết nên xử lý tình huống hiện tại thế nào, xấp xỉ đến lúc vào bếp xử lý bữa tối rồi, nhưng lại không thể để cho Lâm Đinh một mình chờ ở phòng khách, phòng khách của thiếu gia thật sự có quá nhiều cám dỗ rồi, lấy đại cái nào đó cũng là thứ trên cả triệu, thực sự không thể để cho người quen biết không lâu một mình chờ ở đây.

Có nên gọi Melody qua một chút không đây? Nhưng cô ta có ở nhà không?

May là lúc này, Yahan đi vào phòng khách, cậu ta có chút nhạ dị mà nhìn Lâm Đinh, sau đó quay đầu hỏi ta: “Anh Charles, đây là bạn anh sao?”

“Không phải, là tay trống của ban nhạc Cực Quang, là a Dạ dẫn cô ấy tới.”

“Huh? Tay trống?” Yahan sửng sốt, hoài nghi hỏi: “A Dạ tìm cô tới? Cậu ấy tìm cô làm gì?”

Hỏi như thế thật là có chút đường đột, chẳng qua đáp án của cái này lại là chuyện ta cũng muốn biết, thiếu gia làm sao hôm nay vừa ra cửa đã mua một cỗ dương cầm và mang một tay trống về rồi? Chẳng lẽ cậu ấy muốn thành lập ban nhạc sao?

Lâm Đinh vội vàng giải thích: “Cậu ấy nghe nói ca khúc của Cực Quang chúng tôi đều là của tôi viết, cho nên muốn tìm tôi giúp cậu ấy viết ca khúc.”

“Viết ca khúc?” Yahan nhảy dựng lên, lẩm bẩm: “Tên đó vẫn thật định làm ca sĩ à? Anh Lạc Sơ nhất định sẽ khóc… khỉ thật! Mình cũng muốn khóc rồi.”

Nhìn đồng hồ trên tường, ta vội vàng nói: “Yahan, phiền cậu cùng Lâm Đinh được không? Tôi phải trước đi nấu bữa tối.”

Yahan nhún vai nói: “Oh được, dù sao tôi cũng muốn qua xem tin tức, thuận tiện chờ ăn cơm, nhóm anh Tiểu Yu cũng sắp xuống rồi đi.”

Thật sự sắp không kịp nấu bữa tối rồi! Ta vội vàng nói với Lâm Đinh: “Tôi phải đi nấu cơm, xin cô cứ tự nhiên, có thể mở tivi để xem, nếu như có hứng với sách trong tủ sách, cũng có thể tự lấy xem.”

“Đừng để ý đến tôi.” Lâm Đinh cười mỉm mà trả lời: “Chẳng qua tôi có thể dùng dương cầm của anh không?”

“Đó là dương cầm của a Dạ.”

Lâm Đinh “ủa” một tiếng, nói: “Nhưng a Dạ nói đó là dương cầm cậu ấy mua cho anh.”

… Thiếu gia mua dương cầm cho ta? Chẳng lẽ là lúc ca hát muốn để ta có thể đánh dương cầm đệm nhạc sao? Mặc kệ làm sao, chuyện quan trọng nhất bây giờ là nấu cơm.

“Vậy thì xin tùy ý sử dụng, tôi đi trước nấu cơm đây.”

◇◇◇◇

Bận bịu đến nỗi phải dùng cực tốc để nấu cơm, nếu Alkus nhìn thấy ta dùng năng lực trưởng thành của vampire như thế, có lẽ sẽ ra tay giúp tộc vampire thanh lý môn hộ đi?

Dùng cực tốc chớp mắt di chuyển đến phòng khách, ta đưa lên bánh ngọt và hồng trà, có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm, nấu cơm thế này giật gân như thể đánh một trận chiến.

“Đinh Đinh nói muốn giúp em viết một loạt ca khúc có liên quan đến vampire đó!”

Thiếu gia đều đón Jingji và Poseidy đến, nhưng lại cả đêm tán gẫu với Lâm Đinh về chuyện viết ca khúc, gần như chưa từng nói chuyện với người khác.

Tencha tiên sinh, May, Tiểu Yu và Yahan trái lại không để ý, bọn họ rất nghiêm túc mà ăn cơm, hứng thú đối với trò chuyện không nhiều, nhưng ở đây lại có Jingji và Poseidy, mục đích bọn họ đặc biệt đến đây thế nhưng không phải ăn bữa tối.

Jingji thỉnh thoảng dùng ánh mắt do dự nhìn thiếu gia một chút, lập tức lại thu hồi ánh mắt, cúi đầu ăn cơm, nhưng Poseidy lại là trực tiếp lộ ra biểu tình không vui.

May và Tiểu Yu đều cảm giác không ổn, dùng đuôi mắt không ngừng nhìn lén phát triển của sự việc, Yahan thậm chí dùng giọng nhỏ không thể nghe thấy lẩm bẩm: “Vợ lớn nhỏ đều tới rồi, cậu còn trò chuyện với cô gái khác, thật là… lợi hại à!”

Thiếu gia lại một chút cũng không có phát giác, chỉ là tiếp tục nói chuyện với Lâm Đinh, Lâm Đinh cảm giác lên không phải là cái người chậm chạp, hẳn là không đến nỗi không thể phát hiện bầu không khí không ổn, nhưng cô ta vừa nói đến âm nhạc liền sáng cả hai mắt, đừng nói đến bầu không khí, cô ta thậm chí không chú ý đến lượng ăn của mọi người có bao nhiêu bất bình thường, hoặc là sợi tóc của Poseidy tung bay gì gì đó.

Ăn cơm xong, ngay cả bàn ăn đều thu dọn sạch rồi, thiếu gia vẫn cùng nói chuyện với Lâm Đinh, trên bàn rải ra một đống nhạc phổ và ca từ, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng ca, thoạt nhìn hẳn là đang chỉ bảo kỹ thuật hát, nhưng mặc kệ là bọn họ nói cái gì, chỉ cần bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, hai vợ lớn nhỏ bên cạnh… ớ, là Jingji và Poseidy, liền hiển nhiên rất không vui, nhất là khi thiếu gia luôn là dùng Đinh Đinh để xưng hô Lâm Đinh.

Cách thiếu gia quyết định vị hôn thê rất tùy hứng, chỉ là đã cứu Jingji liền quyết định đính hôn với cô bé, bây giờ trò chuyện với Lâm Đinh vui vẻ như thế… cũng khó trách sắc mặt của Jingji và Poseidy đều khó coi.

Dưới tình huống mọi người liên tiếp ra hiệu ánh mắt với ta, ta đành tiến lên dò hỏi thiếu gia: “A Dạ, thời gian cũng không sớm nữa, có cần gọi xe cho tiểu thư Lâm Đinh trước?”

Mặc dù trên lễ độ thật ra hẳn là phải hỏi thiếu gia có cần đưa Lâm Đinh về nhà, nhưng lúc này, ánh mắt của Poseidy cuồn cuộn sóng lớn như biển cả, nếu ta nói ra lời bảo thiếu gia đưa Lâm Đinh về nhà, có lẽ trong khoảng khắc thiếu gia bước ra, ta sẽ bị nhấn chìm vào cái góc biển nào đó. Vampire cũng biết chết đuối đấy ạ.

“Huh? Đã khuya rồi sao?” Thiếu gia quay đầu nhìn đồng hồ, nghi hoặc hỏi: “Mới chín giờ à?”

“A Dạ, tiểu thư Lâm Đinh về nhà quá muộn sợ rằng sẽ có vấn đề về an toàn.”

Nếu như Lâm Đinh đi trễ hơn chút nữa, sợ rằng ngay cả thiếu gia cũng sẽ có vấn đề về an toàn, thực lực chân thực của Poseidy không rõ, nhưng cô ta có năng lực thao túng nước, đây là sức mạnh hết sức phiền toái, nếu như cô ta lấy nước nhấn chìm khu nhà, sợ rằng thiếu gia dù có mạnh, chuyện duy nhất có thể làm cũng chỉ có giương cánh bay khỏi đi?

“Chín giờ rồi?” Lâm Đinh lại giật mình một cái, kinh hô: “Chết rồi, mười giờ có biểu diễn ở Hải Biên, tôi phải đi rồi!”

“Tôi lập tức gọi xe.” Ta vội vàng gọi số điện thoại của Diệp Nhân.

Thiếu gia cũng gật đầu, nói với Lâm Đinh: “Vậy tôi đưa cô xuống lầu.”

“Không cần đâu!” Lâm Đinh cởi mở mà nói xong, vội vàng cầm lên nhạc phổ trên bàn nhét vào trong túi, nói với mọi người “làm phiền rồi”, sau đó liền vội vàng mà vọt ra, thiếu gia cũng theo đến cửa.

Nhưng Lâm Đinh hình như không có lập tức rời khỏi, mà là ở cửa nói chuyện một chút với thiếu gia, cuối cùng, cửa truyền đến tiếng của thiếu gia: “Đinh Đinh, vậy tôi ngày mai lại tìm cô nhé! Tạm biệt.”

Nghe thấy lời này, Poseidy đứng bật dậy, nhưng lại bị Jingji túm được quần áo, poseidy cúi đầu nhìn Jingji, sắc mặt rất là không vui, Jingji lắc lắc đầu với cô ta. Thấy vậy, Poseidy do dự một hồi, cuối cùng vẫn là ngồi xuống.

Ta bắt đầu có chút hiểu vị nào là vợ lớn vị nào là vợ nhỏ rồi, mặc dù phán đoán này thực sự rất không hợp lý, bình thường mà nói, vợ lớn luôn là vị tuổi lớn hơn, nhưng tình huống của thiếu gia hình như vừa vặn tương phản, tuổi của vợ lớn Jingji sợ rằng còn không lớn bằng số đuôi tuổi của Poseidy.

Lúc này, thiếu gia trở lại, cậu ấy hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Jingji và Poseidy, lại là nói với ta: “Charles, Yue Gang đang ở ngoài, anh ta nói muốn tìm anh, nhưng vừa lại không chịu đi vào, anh đi ra xem thử đi!”

Ta sửng sốt, vội vàng đáp “vâng”, sau đó đi đến cửa, nhưng không ngờ Yue Gang lại không phải đứng ở cửa, mà là ở thang máy chỗ hơi xa.

Ta vừa đi tới, vừa nói: “Yue Gang? Tìm tôi có chuyện sao?”

“Thằng khốn!” Yue Gang lại không nói nhiều lời mà phóng lên, lúc ta đang nghi hoặc, anh ta lại bất ngờ xuất một quyền với ta, quyền tốc đối với ta mà nói thật sự rất chậm, hoàn toàn có thể đủ né tránh… nếu như ta không có ngẩn ra.

Chịu một quyền rắn chắc, thật ra không đau lắm, trái lại là chấn động nhiều hơn một chút… Yue Gang lại có thể ra tay đánh ta?

Anh ta vừa vẫy vẫy tay vừa mắng: “Mẹ kiếp, mặt của vampire đúng là cứng!”

Ta sửng sốt, không kịp nói lời nào, Yue Gang đã rống: “Đúng đó! Ta biết ngươi là vampire. Tổ cha ngươi vậy mà lại gạt ta!”

Đúng rồi, lúc trước ở phòng nhiếp ảnh đã bộc lộ chuyện ta là vampire, nhưng ta vậy mà quên chuyện này cuối cùng sẽ truyền đến tai Yue Gang. Trầm mặc một hồi, ta lại vẫn không biết nên nói cái gì, chỉ có nói: “Xin lỗi.”

Yue Gang hừ lạnh một tiếng, gầm lên: “Mẹ kiếp ngươi tốt nhất đừng gây chuyện cho ta, gây chuyện cũng bắt ngươi vô tù như thường!”

Nói xong, anh ta không chút do dự mà quay người rời khỏi, hình như không muốn nghe bất cứ lời biện giải nào, nói dối bị vạch trần, như thế mà thôi, cho nên ta cũng không có giữ lại, chỉ là hô tiếng: “Yue Gang, sau này đừng mua quá nhiều vũ khí.”

Nghĩ đến, anh ta sau này có lẽ sẽ không tới tìm ta mượn tiền, cũng đừng lại hết tiền ăn cơm, còn làm cho linh mục Yue tức đến không cho anh ta cơm ăn.

Bước chân của Yue Gang khựng một chút, sau đó tiến vào cửa thang máy.

Nhìn cửa thang máy đóng lại, mặc dù có chút tiếc nuối mất đi người bạn này, chẳng qua kỳ thực cũng không bất ngờ, từ lúc bắt đầu lừa gạt đối phương đã dự trước sẽ có kết quả này.

Ta xoay người về nhà, không ngờ vừa bước và liền nghe thấy một cơn rống giận.

“Đồ khốn! Anh quên anh đã đáp ứng cái gì rồi sao? Tôi có thể chờ anh lần nữa đơn thân, nhưng trừ Jingji, tôi thế nhưng không cho anh lại tìm người khác, trước khi tôi cùng với anh chỉ cho anh có em Jingji.

Người la lớn là Poseidy, cô ta tức giận mà không ngừng la hét với thiếu gia, Jingji thì liều mạng túm lấy tay của Poseidy, thoạt nhìn là muốn bảo đối phương dừng tay, nhưng chính cô bé mắt lại ứa lệ.

Trên mặt thiếu gia có dấu tay đỏ ửng, sức lực của Poseidy rõ ràng mạnh hơn Yue Gang nhiều, nhưng thiếu gia chỉ là ngơ ngác vuốt mặt, khó hiểu hỏi: “Cô vì sao muốn đánh tôi?”

Nghe vậy, Poseidy phẫn nộ trừng thiếu gia: “Đừng giả ngu! Cái Lâm Đinh kia là đâu ra?”

Người khác bao gồm cha của Jingji đều cúi đầu, dọc báo, coi tin tức, không tìm được chuyện gì làm đành giả bộ tập thể dục.

“Đinh Đinh?” Thiếu gia vô cùng thành thật nói rõ: “Đinh Đinh là quen biết ở night club…”

“Night club?” Poseidy càng phẫn nộ, tiếng rống so với tiếng gào rít của vampire càng kinh khủng, tiếng rống như thể hét to ở giữa núi, tiếng hét không ngừng vang vọng: “Còn Đinh Đinh? Đinh cái đầu anh! Sau này không cho anh đi tìm cô ta!”

“Không được!” Thiếu gia trợn lớn mắt, nói: “Tôi còn phải tìm cô ấy viết nhạc!”

Nghe thấy từ chối, Poseidy lửa giận ngút trời… không, là nước giận ngút trời. Ta nghe thấy phòng bếp và phòng tắm đều truyền đến tiếng nứt toác cộng với tiếng của lượng lớn nước phun ra, sợ rằng phải tìm thợ điện nước tới rồi.

“Poseidy, đừng như vậy!” Jingji sợ hãi ôm chặt Poseidy.

Poseidy gằn từng chữ nói: “An-Hướng-Dạ, anh thật sự còn muốn đi tìm cô ta?”

Thiếu gia hình như không có nghĩ nhiều cái gì, trực tiếp gật đầu.

Poseidy dùng sức mà “hừ” một tiếng, sau đó kéo lấy Jingji, nói: “Tiểu Ji, chúng ta đi”, sau đó thật sự quay người rời khỏi, còn dùng sức đóng sầm cửa.

“Thiếu gia, ngài không đi đuổi theo cô ấy… bọn họ sao?” Ta liếc Tencha tiên sinh một cái, nhưng ông ấy lại không có phản ứng gì, như thể con gái của ông ấy không phải bị một nhân ngư đang phẫn nộ mang đi, chỉ là được một bà thím dắt đi dạo phố.

“Đuổi theo?” Thiếu gia ngỡ ngàng một chút, đột nhiên tức giận la: “Không muốn! Poseidy vì sao vô duyên vô cớ tức giận với tôi?”

Yahan lẩm bẩm: “Đây cũng không coi là vô duyên vô cớ đi? A Dạ cậu gần đây thật sự quai quái, kêu ba cậu tới kiểm tra thân thể cho cậu đi!”

Ta cũng thấp thoáng có loại cảm giác này, thật ra những người khác hẳn là cũng cảm thấy không ổn, chỉ là không có người có thể lên tiếng khuyên bảo thiếu gia, dù sao bọn ta đều là nhân viên làm công của thiếu gia, hơn nữa thiếu gia thực sự cũng không có làm chuyện quá khác thường.

Cậu ấy chỉ là đến night club chơi, lười biếng làm anh hùng, muốn kiêm làm ca sĩ và trò chuyện rất vui vẻ với cô gái khác mà thôi, những cái này hình như đều không phải chuyện gì nghiêm trọng, như lời Yahan nói, chỉ là có chút “quai quái” mà thôi.

May là còn có Yahan có thể đề xuất kiến nghị, chẳng qua, thiếu gia sẽ nghe lời khuyên của cậu ta sao?

Ngoài dự liệu, thiếu gia chỉ là khó hiểu hỏi ngược lại: “Tôi thật sự quai quái sao?”

Yahan không chút do dự trả lời: “Cậu quai quái.”

“Vậy được thôi, Charles, giúp tôi gọi ba tới.” Thiếu gia nói xong, tự mình có chút lo lắng lẩm bẩm: “Hẳn sẽ không là chuyện của cái gã phạm nhân lúc trước làm chứ…”

Không ngờ chính thiếu gia cũng đang phiền não sao? Ta vội vàng đáp “vâng”, sau đó gọi điện thoại của An Đặc Khiết tiên sinh… cộng với điện thoại của thợ điện nước.

Nước tràn đến phòng khách rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro