5 - 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

No Hero – Vol5-8
Thiên Sứ Sa Đọa chương thứ tám: Ca hát; Khóc lóc

Huyền Nhật! Cậu cuối cùng cũng tới rồi…

“Không phải, không phải!” ‘Huyền Nhật’ lớn tiếng kêu: “Tôi là DSII đó!”

DSII? Đây nghĩa là gì? A Dạ thật sự bận đến thế sao?

“A Dạ hả?” DSII nghiêng nghiêng đầu nói: “Cậu ta ở nhà, nhưng cậu ta nói không muốn tới.”

Không muốn tới? Đây nghĩa là gì? Anh hùng nào còn có muốn với không muốn! A Dạ rốt cuộc gần đây là chuyện làm sao?

“A Dạ quai quái, daddy nói qua một thời gian là được, nhưng lời của daddy nói không thể tin đâu, ai tin đều là đồ ngu!”

… Cậu có thể dùng giọng chín chắn hơn một chút không?

DSII ra sức lắc đầu: “Daddy thiết định tôi là đứa trẻ mười tuổi! Trừ khi là lúc sắm vai “Huyền Nhật”, a Dạ ra lệnh nói sắm vai Huyền Nhật phải chín chắn thận trọng, nhưng chín chắn thận trọng thật là nhàm chán!”

Vậy cậu bây giờ có thể tiếp tục sắm vai Huyền Nhật rồi.

“Không muốn! Sơ ca ca biết tôi không phải Huyền Nhật mà! Vì sao phải sắm vai Huyền Nhật?”

Sơ ca ca… đừng dùng mặt của a Dạ mà gọi tôi như thế, da gà tôi muốn nổi lên hết rồi.

“Vậy Sơ thúc thúc?”

Càng không được!

“Tiểu Sơ Sơ thân ái?”

Cậu sắm vai trẻ con mười tuổi chỗ nào hả!

“Đây không được kia cũng không được, Sơ ca ca anh thật là phiền phức quá!

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Thiếu gia thật sự trở thành ca sĩ, mặc dù kỹ thuật ca hát của cậu ấy vẫn không đủ tốt, nhưng cậu ấy vốn đã rất có tiếng, hơn nữa âm sắc trong trẻo cũng bù đắp cho kỹ thuật không đủ tốt, album mới của thiếu gia vẫn là khen nhiều hơn chê, cho dù người chuyên âm nhạc cũng cho rằng cậu ấy có nhiều triển vọng.

Album mới cũng rất thú vị, sau khi trưng cầu đồng ý của ta, thiếu gia đặt tên album là “Endless”, trong album toàn là ca khúc về vampire, nhưng lại được thuyết minh từ góc độ của một vị thiên sứ, thiên sứ này bởi vì tò mò về cuộc sống của vampire, tiến đến không ngừng nhìn lén, từ nhìn lén mà hát một bài ca.

Trong ca khúc tràn đầy dò hỏi đối với vampire; máu tươi phải chăng thật sự dễ uống? Phải chăng hoài niệm ánh mặt trời? Nếu như lựa chọn một lần nữa, sẽ lựa chọn trở thành một tộc bóng tối hay là chết?

Lâm Đinh người viết ca khúc này hình như là cái người rất thú vị.

Thu đĩa nhạc, lên chương trình tuyên truyền, chụp quảng cáo, người phát ngôn… thiếu gia bận rộn đến đã rất lâu không có đi làm Huyền Nhật rồi, nhưng Huyền Nhật vẫn tích cực trong Tà Dương thị, đây đều toàn là công lao của DSII, nó luôn than phiền mình muốn làm xe máy, không thích cơ thể hình người.

Cuộc sống nhìn sơ hình như vẫn bình thường, nhưng vừa lại có một chút khác mọi khi, ít nhất từ sau khi thiếu gia và hai vị hôn thê cãi nhau, Jingji và Poseidy liền không tới khu nhà ở nữa, thiếu gia đương nhiên chưa từng tìm bọn họ.

Thiếu gia liên tiếp mấy lần đi “tiệm cho con gái”, bây giờ căn phòng của cậu ấy dán đầy trẻ sơ sinh, cún con cộng với áp phích bé gái, còn có một đống đồ chơi, cuối cùng thậm chí còn nuôi một con cá vàng.

Tencha tiên sinh vẫn là cái gì cũng không có nói, nhưng số lần ông ấy nói chuyện hình như cũng ít đi theo.

May và Tiểu Yu trái lại thường thường cùng thiếu gia đi night clup “Hải Biên” chơi, bởi vì Yahan bận tối tăm mặt mũi, căn bản không thể cùng thiếu gia đi, hình như là bởi vì Sơ Phong và Cô Điệp đều nhờ cậu ta trông coi khu vực của mình một chút.

Melody trái lại không có bao nhiêu bất ngờ đối với sự chuyển biến của thiếu gia, cô ta nói đây là thời kỳ nổi loạn, trải qua là ổn thôi, mặc dù cô ta cũng thừa nhận hai mươi ba tuổi mới tới thời kỳ nổi loạn thực sự có hơi muộn.

Cuộc sống của một tháng qua giống như thiếu gia, có chút quai quái, nhưng vừa lại không có thay đổi quá nhiều. So với quá khứ, mọi người hình như chỉ là trầm mặc một chút, nhưng tình huống vừa lại không phải quá nghiêm trọng, nhưng đây trái lại khiến người không biết nên ứng đối làm sao, đành cứ tiếp tục như thế…

“Melody, hôm nay phải làm gì?”

Thiếu gia sau khi ăn xong bữa sáng liền hỏi Melody, người sau bởi vì phải hành trình theo thiếu gia, ngày ngày “đảo lộn ngày đêm”, ban ngày thức buổi tối ngủ, cho nên luôn là có chút tư thái uể oải vẫn chưa tỉnh ngủ.

Melody biếng nhác mà lật một cuốn sách nhỏ, nói: “Hai giờ chiều phải đi thu sẵn tiết mục, năm giờ phải đi chụp một cái quảng cáo nước suối, chín giờ tối có một buổi liên hoan từ thiện.”

Thiếu gia “oh” một tiếng, không nói cái gì, cậu ấy thoạt nhìn cũng không có không vui, nhưng cũng không có đặc biệt vui vẻ, hình như là… dáng vẻ rất buồn bực.

“Thiếu gia, hôm nay để cho Charles hành trình cùng ngài được không?” Melody làm nũng nói.

Thiếu gia quay đầu nhìn cô ta, trên mặt vậy mà lóe qua một tia tức giận, nói: “Cô cũng không muốn cùng tôi sao?”

Melody sửng sốt, chớp đôi mắt đẹp nói: “Thiếu gia, ngài đang nói cái gì vậy? Người ta chỉ là rất mệt, muốn ngủ mà thôi.”

Thiếu gia lúc này mới thu lại vẻ giận dữ, có chút xin lỗi nói: “Được, cô đi ngủ đi.”

Melody cười cười, xoa đầu thiếu gia, ấm giọng nói: “Thiếu gia, ngài gần đây là làm sao vậy? Dáng vẻ thoạt nhìn rất giống không làm sao vui vẻ.”

Thiếu gia do dự một chút, nói: “Không có gì, tôi muốn ca hát liền thật sự ca hát rồi, muốn mua đồ chơi liền đi mua đồ chơi, không có chuyện gì không vui vẻ.”

“Nhưng ngài vẫn là không vui à!” Melody có chút cưng chiều nhéo mặt thiếu gia, nói: “Liên hoan từ thiện tối nay có thể mang bạn nữ, ngài có muốn tìm bạn nữ đi không đây?”

Thiếu gia nghiêng nghiêng đầu, hỏi: “Buổi tối cô có theo tôi không?”

“Bí mật!” Melody lại cười thần bí.

Một tháng qua, ánh mắt của thiếu gia lần đầu tiên phát sáng rồi, cậu ấy không có truy hỏi Melody rốt cuộc là ai muốn làm bạn nữ của cậu ấy, hình như rất mong chờ cái bí mật này.

◇◇◇◇

“Bí mật trực tiếp đi hội trường rồi!”

Thiếu gia sau khi nghe thấy trả lời của Melody liền hết sức phấn khởi mà xuất phát đi hội trường của vũ hội từ thiện, nhưng ta lại có chút lo lắng, chúng ta nên làm sao nhận ra “bí mật” đây? Lấy tiếng tăm bây giờ của thiếu gia, vừa đến hội trường nếu có một đống cô gái đến gần cũng không có gì lạ đi?

Nhưng Melody hẳn là sớm đã nghĩ đến điểm này mới đúng, cô ta nếu đã an bài như thế hẳn là có ý của cô ta, vì vậy ta cũng không hỏi nhiều, trực tiếp theo thiếu gia đến hội trường từ thiện, hơn nữa còn cưỡi DSII đi.

Thiếu gia không biết vì sao kiên trì không muốn lái xe, cậu ấy chính là muốn cưỡi xe máy tới… nhưng đây cũng không phải chuyện kỳ quái, hơn một tháng qua, thiếu gia thỉnh thoảng sẽ đặc biệt kiên trì về chuyện nào đó.

Chỉ thêm một chút ngang ngạnh mà thôi, sóng người của cái dạ hội từ thiện này khá nhiều, trên đất vậy mà còn lót thảm đỏ, hai bên dựng đầy máy ảnh.

Không biết có phải bởi vì chỉ có thiếu gia cưỡi xe máy tới, hay là tiếng tăm của thiếu gia đã vô cùng lớn rồi, chúng ta vừa đến hội trường, thiếu gia mới vừa tháo mũ an toàn, lập tức dẫn tới một hồi kinh hô, ánh đèn chớp lóe một cách điên cuồng.

Đầu tóc vốn đã được thiếu gia chỉnh lý tốt đều bị mũ an toàn đè rối rồi, ta vội vàng lấy lược giúp cậu ấy chỉnh lý đầu tóc, lúc này đèn flash lóe càng lợi hại, lóe đến mắt ta cũng bắt đầu xuất hiện một chút điểm đen, thiếu gia cũng nhíu mày, dáng vẻ hình như không phải rất cao hứng.

“Xong rồi.”

Lời ta vừa nói xong, không ngờ thiếu gia đột nhiên quay người qua, hung hăng trừng mọi người, ta đang lo thiếu gia muốn mở miệng mắng người, nhưng đột nhiên có người gọi tiếng: “A Dạ…”

Thiếu gia sửng sốt, nghi hoặc mà nhìn về phía âm thanh truyền tới… một cô gái bước chân nhẹ nhàng, chầm chậm đi tới. Trên mặt của cô ta điểm chút son phấn, ngũ quan nhu mỹ, mặc một bộ lễ phục đuôi cá màu trắng phủ lên màu xanh nước, lễ phục là kiểu tay áo dài lộ vai, cổ tay áo và làn váy đều đặc biệt làm thành gợn nước. Mái tóc màu xanh nước vén lên phần lớn, chỉ có vài lọn buông ở trước ngực, giữa tóc còn điểm thêm ngọc trai, dây chuyền đeo trên cổ là đá san hô màu cam dịu dàng, thoạt nhìn cứ như là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết… cô ta cũng đích xác là nhân ngư.

Mặc dù cô gái trước mắt thật là nhu mỹ động lòng người, ta lại có chút gây mất hứng mà nghĩ thân thể của cô ta làm sao có thể lúc nam lúc nữ như thế đây? Nam nữ chỉ là đường cong thân thể đã khác xa nhau rồi, nhưng Poseidy mặc bộ lễ phục ôm sát người lại hoàn toàn như một cô gái, nhân ngư thật là một chủng tộc khó tin.

Poseidy nhẹ nhíu mày, bước chân càng ngày càng chậm, gần như là một loại tư thái không dám đi tới.

“Poseidy.” Thiếu gia tán thán nói: “Cô thật là xinh đẹp đó!”

Poseidy sửng sốt, mày giãn ra, còn tràn ra một nụ cười tuyệt mỹ.

Thiếu gia chủ động đi lên dắt tay của Poseidy, đây khiến cho đèn flash lóe lên sáng như ban ngày, ta vội vàng hơi hơi cúi đầu nheo mắt, tránh cho bị chói đến mắt phát đen.

Poseidy thấp giọng nói: “Melody đã nói với tôi rồi, anh với Lâm Đinh thật sự không có quan hệ, sau khi ca khúc viết xong liền rất ít gặp mặt riêng.”

“Vốn chính là như thế mà!” Thiếu gia thấp giọng lẩm bẩm.

“Người ta rất lo lắng mà!” Poseidy có chút ủy khuất nói: “Lúc trước anh chấp nhận tôi dễ dàng như thế, tôi không phải nói anh chấp nhận tôi là không tốt, nhưng, nhưng nếu anh cũng là chấp nhận người khác quá dễ dàng… như vậy cũng không tốt!”

Thiếu gia nhíu nhíu mày, hình như không thể lý giải lời này.

“Tóm lại cô không tức giận nữa chứ?”

Poseidy nhẹ nhàng “uh” một tiếng, thiếu gia lập tức nở nụ cười, đây là lần cậu ấy cười được vui vẻ nhất trong một tháng qua.

Melody quả nhiên rất hiểu rõ thiếu gia, cái “bí mật” này an bài thật là tốt quá.

Hai người dắt tay nhau đi vào cửa hội trường, trên đường đèn flash đều lóe không ngừng, có lẽ tiêu đề tin tức giải trí ngày mai chính là thiếu gia cùng bí mật của cậu ấy rồi, mặc dù hình như sẽ dẫn tới một đợt nghị luận sôi nổi, chẳng qua thiếu gia cũng sẽ vì thế càng trở nên nổi tiếng đi?

◇◇◇◇

Trong vũ hội, người muốn đến gần nói chuyện không ít, nhưng người thật sự đến gần lại không nhiều, ánh mắt của những cô gái phần lớn ở trên người thiếu gia, nhưng vừa quay đầu nhìn thấy Poseidy, liền lộ ra thần sắc tự ti mặc cảm; trái ngược lại, những chàng trai vừa nhìn thấy Poseidy liền tới tấp lộ ra thần sắc kinh diễm, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Poseidy thân thiết dắt tay thiếu gia, vừa lại tới tấp lộ ra thần sắc nghi hoặc và do dự.

“Nhớ anh là… Charles đúng không? Hôm nay chỉ có anh cùng thiên sứ tới hả?”

Quay đầu nhìn, đối phương là cái người trung niên tóc bạc, ta hồi tưởng Melody là làm sao xưng hô đối phương…

“Tiêu Đạo, lâu rồi không gặp.”

“Ít gặp tốt hơn, tránh cho mỗi lần thấy anh là mỗi lần đau lòng.” Tiêu Đạo lắc đầu nói: “Anh nói ống kính làm sao cũng không thể lưu lại hình ảnh của vampire? Thật là uổng phí cho nhiều tuấn nam mỹ nữ như thế!”

Mỹ nữ? Ta thoáng nghĩ, liền hiểu đối phương là chỉ Melody.

Tiêu Đạo quay đầu qua, ánh mắt quét tới quét lui trên người Poseidy, cảm thấy hứng thú hỏi: “Thiên sứ, hôm nay làm sao mang một đại mỹ nữ tới?”

Thiếu gia lườm mắt, nói: “Chú Tiêu, đã nói với chú bao nhiêu lần rồi, tôi tên là An Hướng Dạ, gọi tôi là a Dạ cũng được, không phải thiên sứ!”

Tiêu Đạo ha ha cười lớn: “Ái chà! Ai bảo hình tượng thiên sứ của cậu thực sự quá kinh điển rồi, mọi người đều thiên sứ tới thiên sứ lui, tôi muốn nói là a Dạ, mọi người còn phải nghĩ một lát mới biết là ai, phiền chết rồi!”

Thiếu gia bĩu môi, nhưng không có nói cái gì.

Tiêu Đạo đánh giá Poseidy, tràn trề hứng thú hỏi: “Người đẹp này chung quy không phải lại là vampire chứ?”

Poseidy lùi hai bước, trốn vào phía sau thiếu gia, còn cúi đầu, một câu cũng không nói.

Thiếu gia che chắn cô ta, nói: “Chú Tiêu, chú đừng bắt nạt Poseidy, cô ấy có công việc khác, không muốn làm minh tinh.”

“Thiên sứ à, cậu có lầm hay không, người bên cạnh cậu người nào người nấy đều rất xinh đẹp anh tuấn, mà không có lấy nửa người cho tôi mượn quay cái MV sao? Cũng không phải thật sự phải làm minh tinh.”

Thiếu gia kiên quyết mà lắc đầu.

Tiêu Đạo thở dài, nhưng lại không có mở miệng khuyên nhủ nữa, nghe nói thiếu gia một năm qua đã triệt để khiến người trong giới giải trí biết cậu ấy mặc dù rất dễ giao tiếp, nhưng lại có tính cách nói một là một, dụ dỗ uy hiếp đều vô dụng.

“Thật là!” Tiêu Đạo oán giận thì oán giận, lại không quên dựa vào đây đề xuất yêu cầu: “Vậy cậu có thể giúp tôi quay cái MV, có nữ ca sĩ chỉ định cần cậu.”

Thiếu gia gật đầu, Tiêu Đạo lúc này mới cảm thấy thỏa mãn, vỗ vai thiếu gia nói: “Vũ hội từ thiện hôm nay chỉ xem cậu thôi đấy! Một đống người muốn đấu giá cho điệu nhảy đầu tiên của cậu, đừng nói nữ giới, ngay cả nam giới cũng một đống!”

“Uh!” Thiếu gia gật đầu, cậu ấy hình như cũng rất mong chờ hoạt động đấu giá.

Sau khi Tiêu Đạo rời khỏi, Poseidy thấp giọng nói: “Vũ hội từ thiện hôm nay là muốn đấu giá điệu nhảy đầu tiên của người tham gia? A Dạ, tôi muốn đấu giá điệu nhảy đầu tiên của anh!”

“Muốn khiêu vũ thì trong nhà là được rồi đi? Bằng không đi Hải Biên cũng được à! Không cần đặc biệt tốn tiền đấu giá tôi đi?” Thiếu gia hết sức khó hiểu, nhưng bây giờ hình như đổi lại Poseidy muốn nổi lên chút ngang ngạnh rồi, cô ta hơi hơi cúi đầu, hình như không định từ bỏ tốn tiền đấu giá thiếu gia.

Thiếu gia nhíu mày, quay đầu hỏi: “Charles, tôi làm người mẫu tổng cộng đã kiếm được bao nhiêu tiền đây?”

Ta có chút nhạ dị thiếu gia đột nhiên hỏi về tiền lương, nhưng vẫn tận trách cho biết: “Số tiền chính xác vẫn cần tra rõ, khoản tiền của album cũng vẫn chưa gộp vào, nhưng bây giờ trong tài khoản ít nhất có mười ba triệu.”

“Vậy thì dùng khoản tiền này đấu giá điệu nhảy đầu tiên của tôi đi! Charles anh từng nói, quà tặng phải dùng tiền của mình kiếm được mua, đúng chứ?”

Ta cười gật đầu. Poseidy sửng sốt, sau đó mừng rỡ như điên, cao hứng như thể muốn bay lên trời rồi. Nhìn thấy cô ta cao hứng như thế, tâm tình thiếu gia hình như cũng vui vẻ.

Đấu giá tiếp đến vô cùng thuận lợi, mặc dù giá trị điệu nhảy đầu tiên của thiếu gia không nhỏ, nhưng thiếu gia không để ý chút tiền này, cộng thêm vừa lại đang làm từ thiện, giá tiền cao một chút cũng không sao.

“… Năm trăm năm mươi ngàn lần thứ ba, thành giao!”

Sau khi đấu xong, ta quay đầu đang muốn báo cáo với thiếu gia, nhưng lại nhìn thấy thiếu gia đang nghe điện thoại, không biết là điện thoại của ai gọi tới khiến cho sắc mặt vui vẻ ban đầu của cậu ấy biến mất tăm, thậm chí là chuyển sang trầm trọng.

Đợi đến khi thiếu gia cúp điện thoại, Poseidy không nhịn được hỏi: “Làm sao rồi?”

“Sơ Phong nói Huyền Nhật đả thương Cô Điệp.”

Huyền Nhật… A! Là DSII đi? Ta khẽ hô: “DSII kháng lệnh rồi sao?”

“Không, DSII không có kháng lệnh, nó cũng không khả năng sẽ kháng lệnh.” Thiếu gia thấp giọng nói: “Là Cô Điệp bảo vệ cái phạm nhân kia, DSII phán đoán Cô Điệp có khả năng là bị khống chế, cho nên muốn mang phạm nhân đi, nhưng Cô Điệp không chịu, hai người liền động thủ.”

Ta lo lắng hỏi: “Cô Điệp thật sự bị khống chế sao?”

“Anh Lạc Sơ nói anh ấy không thể trăm phần trăm khẳng định, nhưng anh ấy cho rằng Cô Điệp không có bị khống chế.”

Nếu đã là phán đoán của Quý Lạc Sơ, vậy thì tính chân thực hẳn là rất cao, nếu như thiếu gia ở đó, cậu ấy hẳn là sẽ tin lời của Quý Lạc Sơ nói, chỉ là DSII lại không lựa chọn tin phán đoán của Quý Lạc Sơ, dù cho nó luôn là dùng tiểu Sơ Sơ, Sơ ca ca để gọi Quý Lạc Sơ.

Ta thấp giọng dò hỏi: “Thiếu gia, ngài bây giờ có cần qua không?”

“Tôi vẫn chưa khiêu vũ với Poseidy đây!” Thiếu gia nhíu mày suy nghĩ một hồi, nói: “Tôi không muốn đi! Charles, anh qua giúp tôi xem thử, dùng điện thoại này liên lạc với anh Lạc Sơ đi.”

… huh?

“A Dạ anh không đi sao?” Poseidy hình như bị dọa rồi, cô ta vội vàng nói: “Không nhảy cũng không sao, thật đó! Chúng ta đi “Hải Biên” khiêu vũ là được rồi.”

Thiếu gia lại có chút không vui nói: “Charles, anh có qua hay không.”

“Vâng, tôi lập tức qua.”

An Đặc Khiết tiên sinh, lời của ngài thật sự không thể tin tưởng, tình huống của thiếu gia làm sao càng ngày càng nghiêm trọng rồi đây? Chẳng qua, hiện giờ tốt hơn đừng tranh biện với thiếu gia, trước qua xem thử tình huống, ngày mai lại liên hệ với An Đặc Khiết tiên sinh thôi.

◇◇◇◇

Suy nghĩ một chút, ta đi đến tầng thượng của hội trường, nếu như muốn truy tung tích của người nào đó, tầng thượng sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Nhưng không ngờ, tầng thượng của hội trường này lại có thể là một cái sân trò chơi, trẻ con chạy tới chạy lui chơi thiết bị chơi game, quầy hàng xung quanh hò hét “bỏng ngô”, “hot dog”… ở đây thậm chí có một cái vòng đu quay khổng lồ.

Ta một người ăn mặc thịnh trang đứng ở đây, thực sự rất khiến người chú ý, không ít người đều dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá ta, còn chặt chẽ kéo con lại… ta vội vàng đi đến mép lan can, sau đó ẩn vào trong bóng tối.

Vừa mới cầm điện thoại muốn gọi điện cho Quý Lạc Sơ, điện thoại liền vang lên. Vừa tiếp điện thoại, Sơ Phong gần như là dùng rống mà nói: “Huyền Nhật! Phạm nhân đi về phía khu Bắc, mới ngang qua quảng trường lớn Tịch Nhật, cậu bảo thuộc hạ của cậu mở máy theo dõi, sẽ không quá khó tìm. Tôi qua từ phía Tây, cậu từ phía đông đánh bọc sườn đi! Nhớ mang nút tai, điện thoại chỉnh chế độ rung, tránh cho nghe thấy giọng nói của hắn sẽ bị khống chế.”

“Tôi không phải…”

Cạnh!

Huyền Nhật. Hơn nữa tôi thân ở khu Bắc. Nói đến một nửa, điện thoại lại đã cúp rồi, hơn nữa gọi qua cũng không có người tiếp, sợ rằng Sơ Phong là bận đến không có thời gian tiếp điện thoại rồi.

Thở dài, ta gọi một số điện thoại khác: “Tencha tiên sinh, phiền ông giúp tôi tìm kiếm phạm nhân, Sơ Phong đang đuổi hắn, nghe nói vừa mới qua quảng trường lớn Tịch Nhật…”

Điện thoại truyền tới tiếng cười của Tiểu Yu: “Chúng tôi vừa mới quan sát vở kịch trong giờ vàng —- siêu cấp đại hỗn chiến! Cô Điệp vừa mới đối đầu Huyền Nhật, hai người đều mang theo nút tai, khua tay múa chân một hồi rồi cuối cùng đánh nhau, Sơ Phong muốn tiến lên can bọn họ, kết quả bị đều song phương coi thành kẻ địch, may là Long An kịp thời mang anh ta ra khỏi chiến trường, nếu không anh ta đã bị đánh thành nhân bánh quy rồi.”

Quý Lạc Sơ thế nhưng thật là vất vả rồi. Ta lặng lẽ thở dài.

“Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tiểu tổ NC đã đến cứu viện! Nhưng bọn họ không rõ trạng huống, kết quả không mang nút tai, trực tiếp bị phạm nhân khống chế, vậy mà đi công kích ba anh hùng… ha ha ha! Ôi mẹ ơi, cười chết tôi rồi!”

“Tiểu Yu, cậu không khỏi có chút cười trên đau khổ của người khác quá mức rồi.” Ta cảm thấy có chút vô lực, hi vọng những anh hùng và tiểu tổ NC đều không bị tổn thương quá lớn.

“Phạm nhân đó hình như không có ác ý gì.” May mở miệng nói: “Mệnh lệnh hắn hạ với NC chỉ là bảo bọn họ ngăn cản ba anh hùng ngoài Cô Điệp. Theo chúng tôi quan sát, tính cách của hắn hình như có chút ngây thơ.”

Ta lặng đi một chút: “Thiếu gia bảo tôi qua xem thử tình huống, Sơ Phong vừa lại nhầm tôi thành Huyền Nhật, muốn tôi tiến hành đánh bọc sườn, có thể phiền mọi người giúp tôi tìm phạm nhân đang ở đâu không?”

“Thiếu gia bảo anh qua?” May có chút thắc mắc nói: “Thiếu gia chẳng phải vẫn luôn không để anh tham dự chuyện chiến đấu sao?”

Ta trầm mặc một chút, bất đắc dĩ nói: “Trước kia là vậy, nhưng thiếu gia bây giờ… tóm lại phiền mọi người rồi.”

May cũng không hỏi nhiều, trực tiếp nói: “Biết rồi, bây giờ bắt đầu điều tra ngay. Phạm nhân đang trong truy tung tích. Vị trí của Sơ Phong trước mắt ở trên ranh giới của khu Bắc và khu Tây, hơn nữa đang tiến về khu Bắc, cách các anh khá xa, lấy tốc độ tiến của thiếu gia, cự ly khoảng chừng năm mươi phút, hm… Sơ Phong nếu như giữa đường không đổi lộ tuyến, có thể sẽ ngang qua hội trường vũ hội.”

Huh? Nếu như thế, ta rốt cuộc nên ở tại chỗ chờ Sơ Phong tới, hay là đi hội họp cùng anh ta đây?

Đang lúc suy nghĩ, lại đột nhiên nghe thấy phương xa truyền đến một đợt kinh hô, nghe lên như là rất nhiều người đang kinh hô, này thật là khó tin, ở đây thế nhưng là tầng thượng!

Nhìn về phía âm thanh truyền tới, thành thị lại có thể thủng một cái lỗ… trên thực tế, là đèn ở đó biến mất rồi, trong biển đèn rộng lớn của thành thị đột nhiên đen một vùng, thật sự giống như thành thị bị thủng một lỗ lớn.

Hơn nữa còn không ngừng thủng lỗ, ở đây một vùng, chỗ kia một vùng, cuối cùng ngay cả ta cũng lâm vào trong lỗ, chung quanh một vùng tối tăm, tiếng la hét của đám trẻ con vang lên bốn phía… chỉ có phương xa vẫn có đèn, giống như là hi vọng chạm không tới, cảm giác hết sức gay go.

Trong điện thoại truyền tới tiếng kêu của Tiểu Yu: “Quản gia! Tình huống của chỗ các anh làm sao vậy?”

“Một vùng tối tăm, ngoại trừ cái này không có dị trạng gì.”

“Phù! May là không sao. Màn hình máy theo dõi chỗ các anh đột nhiên đen thui, cái gì cũng nhìn không thấy. thật là lạ, cho dù cúp điện đáng lẽ cũng sẽ có hệ thống cấp điện khẩn cấp chứ.”

May lạnh lùng nói: “Một chút cũng không may mắn, hệ thống cấp điện không có tác dụng, sợ rằng đây căn bản là do người phá hỏng.”

Trong điện thoại ngoài điện thoại đồng thời trầm mặc một chút, sau đó đồng thời kinh hô: “Tên phạm nhân đó!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro