6 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên quốc địa ngục tầng thứ mười: Tà Dương thị, tối nay tạm thời kết thúc và ngày mai sắp đến

"Đây là tình huống loạn xà ngầu gì vậy? Những kẻ xấu này lẻn lút ở khu thương nghiệp là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn trộm máy tính của phòng làm việc sao? Kinh tế có sa sút đến mức độ này?"

Sơ Phong phát ra rên rỉ: "Cô Điệp, phía cảnh sát truyền đến tin tức, Nhật Hoàng bị người bắt cóc rồi."

"Nhật Hoàng bị người bắt cóc rồi? Vậy chúng ta hẳn không cần qua đi?"

"Vì sao? Cô ghét Nhật Hoàng?"

"Làm gì có! Nhật Hoàng hẳn là có rất nhiều bảo vệ và nhân viên sẽ đi cứu anh ta, đó thế nhưng là Nhật Hoàng đấy! Chúng ta thật sự cần qua sao?"

"Cô nói có lý! Chúng ta..."

"Cúi đầu! Đồ đần, chú ý trạng huống xung quanh, tí nữa là ngay cả đầu cũng mất rồi, anh cũng không cần suy nghĩ có muốn qua xem hay không nữa."

Long An gầm lên: "Sơ Phong, Cô Điệp, kẻ xấu đều chạy vào tòa cao ốc chỗ của Nhật Hoàng rồi!"

"Chết tiệt! Bọn chúng hội họp qua đó làm gì chứ? Bên Nhật Hoàng hẳn sẽ không xảy ra chuyện rồi đi? Qua xem thử!"

"Uh"

...

"Bây giờ tôi hiểu rồi, bọn chúng là muốn dẫn hết chúng ta qua đây, sau đó cùng nhốt chung với Nhật Hoàng và An Hướng Dạ, bọn chúng liền có thể muốn làm gì thì làm rồi!"

"Tôi muốn bỏ phiếu cho linh mục Alex, đáng ghét!"

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Nhìn thấy cửa mở ra, Sơ Phong, Cô Điệp và Long An chỉ là sửng sốt, sau khi ta gọi ra tên của Curtis, bọn họ liếc nhau mấy cái, sau đó liền phóng ra ngoài.

Lúc này, thiếu gia đưa mắt ra hiệu với DSII, DSII lập tức liền theo những anh hùng khác ra ngoài.

"Curtis, anh làm sao tới đây?" Ta nhạ dị hỏi.

Curtis đơn giản rõ ràng nói: "Tôi biết Nhật Hoàng bị kẻ xấu bắt cóc, điện thoại của ngài vừa lại gọi không được, cơ sở ngầm tôi bố trí ở Tà Dương thị cũng tìm không được ngài, cho nên tôi vừa dùng máy bay riêng chạy tới, vừa liên lạc thư ký của Nhật Hoàng, sau khi biết các người bị kẹt ở phòng an toàn đặc biệt, còn lập tức đưa hacker mạnh nhất trong gia tộc giúp đỡ mở cửa."

Nói đến đây, anh ta nhìn hướng Nhật Hoàng, mỉm cười một cái nói: "Thật không dám tin, liên minh Thái Dương vậy mà ngay cả phòng an toàn đặc biệt của nhà mình cũng mở không ra."

Nghe vậy, lão gia kéo khóe miệng, không chút ý cười mà cười nói: "Lâu rồi không thấy, nhớ lần trước nhìn thấy ngươi, ngươi còn là tên tù nhân đây!"

Curtis xòe hai tay, nói: "Phong thủy luân chuyển, lần này hình như đến lượt ngài biến thành tù nhân rồi."

"Ngươi lại có thể vẫn nhận cái tên vampire này là tộc trường? Không định tự mình làm tộc trưởng sao?" Lão gia cười, nói: "Tộc trưởng đại diện và tộc trưởng, hai từ này thế nhưng chênh lệch rất xa."

Curtis còn chưa kịp mở miệng, thiếu gia liền nổi giận rống: "Anh! Không được gây chia rẽ ly gián giữa Charles và Curtis! Em sớm đã nói với anh rồi!"

"... Theo thói quen." Lão gia ngượng ngùng trả lời, sau đó chuyển đề tài, nói: "Vậy em vì sao vừa lại làm mình thành thế này? Em đáp ứng anh sẽ chăm sóc mình cho tốt, cho nên anh mới rút đi những bảo vệ kia, còn để cho em mời một vampire làm quản gia, kết quả em vẫn là làm thành thế này!"

Nghe vậy, thiếu gia cúi đầu, chột dạ nói: "Nhất, nhất thời bất cẩn..."

"Bất cẩn?" Lão gia đau lòng nói: "Em bất cẩn mấy lần rồi? Mỗi lần đều làm thành thế này, cho nên anh mới không muốn để em rời khỏi nhà..."

Ta mỉm cười, lão gia quả thật rất yêu thương bảo vệ thiếu gia.

"Tộc trưởng."

Quay đầu qua, Curtis đang nhìn ra, cười một cách dị thường xán lạn, nói: "Tộc trưởng, tôi chẳng phải đã nói cho ngài, tôi đã bố trí hai mươi người ở Tà Dương thị, vì sao ngài lại hoàn toàn không có gọi điện thoại đến cầu trợ, mà là tự một mình hành động đây?"

Ta thành khẩn giải thích: "Bởi vì điện thoại của tôi hư rồi, không thể sử dụng thông tin ghi chép, mà dưới tình thế cấp bách, tôi lâm thời quên mất số điện thoại của anh."

Curtis mang theo thần tình cung kính nói: "0911-299XXX, phiền tộc trưởng ngài nhớ kỹ chuỗi số này, nếu như lần sau lại "lâm thời quên mất", thì xin ngài trở về gia tộc học thuộc cái số này "mấy năm", chờ đến lúc thuộc đến không quên nổi, ngài lại rời khỏi gia tộc cũng không muộn."

"... Biết rồi, tôi lần sau sẽ gọi điện thoại." Ta có nên mừng vì ít nhất thần tình của Curtis cung kính hơn Sadina không? Mặc dù hành vi cử chỉ của hai người càng ngày càng giống rồi, thật không hổ là hai bà cháu.

"Ôi, tộc trưởng ngài thật là..." Curtis thở dài.

"Ôi, a Dạ em thật là..." Nhật Hoàng thở dài.

Hai người thở dài đến nửa chừng, phát hiện hai bên nói lời gần như nhau, nhìn nhau một cái... có lẽ trừng nhau một cái đúng hơn, sau đó mỗi bên vừa lại đọc lên đối tượng của mình, cũng chính là thiếu gia và ta.

Curtis rầy rà: "Tộc trưởng, ngài là quản gia, quản gia không phụ trách chiến đấu! Cho dù chủ có nguy hiểm, đó cũng là chuyện của bảo vệ, ngài căn bản không cần..."

Bên cạnh, lão gia lập tức quay đầu qua gầm lên: "Ngươi nói cái gì? A Dạ của ta nếu có nguy hiểm, dù là bà già quét cầu tiêu cũng phải đi chiến đấu cho ta!"

Curtis lập tức rống lại: "Quản gia không phụ trách chiến đấu! Trên hợp đồng rõ rành rành, càng huống chi ngài ấy là tộc trưởng của Alexis!"

Thiếu gia vội vàng túm lấy lão gia, hô: "Anh! Charles thật sự không phụ trách chiến đấu!"

Ta cũng vội vàng túm lấy Curtis, hô: "Curtis, xin đừng làm khó thiếu gia..."

Nói đến một nửa, trước mắt của ta đột nhiên có một cơn trời đất quay cuồng, khí lực của cả người giống như bị rút sạch, trên người không chỗ nào không đau, ngay cả đứng cũng không nổi, trực tiếp đập vào người Curtis, anh ta giật mình một cái sau đó vội vàng đỡ ta.

Cuối cùng, ta chỉ nghe thấy thiếu gia hét lớn "Charles", ngay tiếp theo liền là một vùng bóng tối...

◇◇◇◇

Lúc lần nữa mở mắt, ta có chút không rõ lắm bây giờ là tình huống gì, chung quanh tối đến không có một tia sáng, vùng vẫy bò dậy, mỗi một động tác đều mang lên tiếng nước... Không, đây là máu đi?

Ta ngửi mùi trên người một chút, toàn thân đều là mùi máu tanh.

Ngồi dậy, đây hình như giống một cái bồn tắm, chỗ ta nằm là một cái dốc nghiêng, vị trí ở cổ còn có một cái gờ, hình như là muốn tránh cho cả người ta trượt vào bồn tắm... vampire cũng là biết chết đuối.

Vừa tỉnh ngủ, đầu của ta còn có chút không rõ, không quá hiểu mình làm sao đột nhiên nằm ở trong một cái bồn máu...

Bên cạnh, cửa đột nhiên mở ra, ánh sáng bên ngoài không mạnh, là ánh đèn vàng nhạt nhu hòa, nhưng đủ cho ta nhìn rõ người tới là Curtis rồi.

"Chào buổi sáng, tộc trưởng." Curtis dùng giọng khá mừng rỡ nói, đồng thời đưa lên một cái khăn tắm trắng như tuyết, nói: "Ngài bước ra bồn tắm chính là phòng tắm, ngoài phòng tắm là phòng thay đồ, quần áo của ngài đã giúp ngài chuẩn bị xong rồi."

Ta có chút ngơ ngác mà vươn tay tiếp lấy khăn, Curtis mở miệng hỏi: "Cần phục vụ ngài thay đồ không?"

"... Không cần!"

"Thật không?" Curtis có chút thất vọng nói.

Thấy vậy, ta khó hiểu nói: "Anh có thể không cần cung kính như thế với tôi, trên thực tế, anh mới là tộc trưởng của Alexis."

Lúc trước khi Sadina vẫn còn, Curtis thế nhưng không có nhiệt tình phục vụ như thế, sau khi Sadina đi rồi, ta còn tưởng anh ta sớm muộn sẽ hoàn toàn không để ý chuyện của ta, nhưng chuyện làm sao hình như hoàn toàn tương phản rồi đây?

Curtis mang theo giọng tiếc nuối nói: "Bà nội để tôi học tập toàn bộ tri thức của quản gia, tôi có tư cách quản gia của Alexis chứng nhận, hoàn toàn không có được dễ dãi! Nhưng lại chỉ có lúc phục vụ ngài khi trước, những năng lực này mới được sử dụng, thứ tốn nhiều thời gian như thế lại không có chỗ khả dụng, thực sự là hết sức đáng tiếc."

Thì ra như thế, ta có chút hiểu rồi, học tập làm quản gia lâu như thế, nhưng ở trước khi gặp gỡ thiếu gia, lại không thể nói mình thật sự là một quản gia, bởi thế, ta cũng là thất lạc một thời gian rất dài.

"Bất luận thế nào, xin ngài trước tắm rửa đi, tôi đi giúp ngài chuẩn bị đồ uống."

"Được."

◇◇◇◇

Tắm rửa xong, ta đi ra, ở đây bố trí giống như thư phòng, chỉ là nhiều thêm một thứ mà trong thư phòng sẽ không có —- Khoang kim loại.

Curtis đã dọn xong ly rượu đế cao, anh ta đứng ở bên cạnh bàn ăn, trên tay còn cầm một bình máu, thoạt nhìn giống như một quản gia tận trách.

Lần này, ta không có xin anh ta đừng cung kính như thế, mà là trực tiếp qua ngồi xuống, để cho anh ta rót một ly máu cho ta.

Trước khi uống máu, ta nói với anh ta: "Xin phiền báo cáo một chút quá trình sau khi tôi ngất đi."

Curtis nhìn ta một cái, mang theo chút biểu tình lấy làm lạ, sau đó liền bắt đầu tận trách báo cáo: "Lúc đó ngài đột nhiên bất tỉnh, căn cứ vào phán đoán của Nhật thiếu gia, ngài trước đó hao tốn không ít huyết năng, nhưng lại bởi vì thuốc tê mà không có cảnh giác đã tiêu hao quá độ rồi, cho nên khi hiệu quả của thuốc bắt đầu sút giảm, ngài liền ngất đi, thế là chúng tôi tiến hành theo cách lần trước, ngâm ngài ở trong máu."

Nghe vậy, ta lập tức căng thẳng hỏi: "Tôi hẳn sẽ không vừa lại ngủ một năm?"

Curtis cười, nói: "Tôi vốn cũng có chút lo lắng điểm này, còn tìm bệnh viện tiến hành phân phối máu dài hạn, chẳng qua xin ngài yên tâm, ngài chỉ ngủ hai tuần."

Ta yên tâm rồi, hỏi: "Vậy thì tình huống của thiếu gia thế nào?"

Curtis cầm đến một phần báo, căn bản không cần lật ra, mặt trước đã ghi tiêu đề thật lớn: "Em trai ruột của Nhật Hoàng —- Nhật Hướng Dạ", bên cạnh là một tấm hình chụp của thiếu gia, không biết vì sao, vậy mà chọn quảng cáo son môi của thiếu gia.

"Thiếu gia của ngài là em trai ruột của Nhật Hoàng, tin tức này ở trên báo đã làm đầu đề của hai tuần, căn cứ suy đoán, ít nhất còn sẽ làm đầu đề thêm một tuần, sau đó cậu ta cũng chính danh là Nhật Hướng Dạ rồi."

"Thuận tiện nhắc tới, trong thi đấu bầu chọn nhân vật đại biểu thành thị, vốn Nhật thiếu gia và linh mục Alex của Thần Tinh thị lâm vào trạng thái giao tranh, số phiếu của hai người trên trên dưới dưới, có lúc Nhật thiếu gia dẫn đầu, có lúc là linh mục dẫn đầu, nhưng sau khi sự kiện Nhật thiếu gia là em trai của Nhật Hoàng này bị phơi bày, số phiếu liền không thắng nổi, kết quả cuối cùng là kém đối phương hơn một trăm hai mươi ngàn phiếu, còn suýt nữa thua người thứ ba vốn chêch lệch rất xa... Thanh danh của Nhật Hoàng thật sự là không tốt lắm!"

Nghe đến đây, ta cười khổ nói: "Anh thật sự không thích Nhật Hoàng lắm, phải không?"

"Đúng vậy." Curtis gật đầu, nhưng vừa lại nói: "Trên thương trường đại khái không có người thích hắn, tôi và Nhật Hoàng bây giờ ít nhất còn có cái nhận thức chung."

"Oh?" Ta thật sự tò mò rồi.

Curtis lạnh lùng nói: "Tôi và Nhật Hoàng đã có ký kết ngầm muốn cùng chèn ép giáo hội, trong vòng mười năm nhất định phải khiến cho kinh tế của bọn họ ngã đến bò lên không nổi!"

Ta lặng đi một chút, vội vàng hỏi: "Vì sao?"

"Bất luận vị Lợi Đức kia rốt cuộc muốn làm gì, nhưng hắn biết nhiều chuyện như thế, nhất định là từ chỗ nào đó biết được."

"Các anh cho rằng chỗ nào đó là giáo hội?" Ta lặng đi một chút: "Lợi Đức không giống người tín giáo."

"Hắn không nhất định phải tín giáo, chỉ cần cùng giáo hội nhất trí đã đủ rồi." Thần sắc của Curtis từ quản gia cung kính chuyển biến thành tộc trưởng Alexis kiêu ngạo, anh ta lạnh lùng nói: "Mặc dù trước mắt tôi vẫn không biết cái lợi cái hại mà bọn họ nhất trí rốt cuộc là cái gì, nhưng bọn họ năm lần bảy lượt động tay động chân với ngài, lần này cũng không thể nhân nhượng nữa! Tuyệt đối phải khiến bọn họ biết gia tộc Alexis cũng không phải ngồi không!"

"Chờ một chút!" Ta vội vàng nói: "Anh không cần vì tôi mà đối đầu với giáo hội..."

Curtis dùng ngữ khí cung kính nói lời hoàn toàn không cung kính: "Tộc trưởng, vị Nhật Hoàng kia thế nhưng là nói muốn hủy diệt triệt để giáo hội, nếu không phải Nhật thiếu gia ngăn cản, hắn có khi lập tức liền ấn nút tên lửa nổ tung tổng bộ giáo hội, làm cái khai chiến toàn diện với đối phương rồi, tôi thế nhưng không có dã man như thế, chỉ là muốn để cho bọn họ bất luận làm cái gì, dù là muốn lập một cái giáo đường nhỏ ở nông thôn cũng không thể nhận được đồng ý của thôn trưởng mà thôi."

Một người muốn nổ tung đối phương, một người muốn để cho đối phương khó đi nửa bước, hai người này nghe lên thật là nguy hiểm như nhau... lúc này, điện thoại vang lên, Curtis vừa tiếp lấy liền đưa cho ta, nói: "Tộc trưởng, điện thoại của ngài."

Điện thoại của ta? Là thiếu gia sao? Ta vội vàng tiếp lấy điện thoại hỏi: "Là thiếu gia sao?"

"Không không, ngươi đoán sai rồi! Có muốn đoán lại không?"

"... Lợi Đức?" Ta ngạc nhiên, làm sao cũng không ngờ hắn vậy mà gọi điện thoại cho ta.

Bên cạnh, sắc mặt của Curtis cũng thay đổi, anh ta ấn xuống cái nút nào đó, viết xuống vài chữ trên giấy cho ta xem: cố gắng nói lâu một chút để tôi truy tung tích chỗ của hắn.

"Charles, ngươi còn đó không?"

"Còn." Ta bảo trì bình tĩnh, nói: "Lợi Đức, ngươi thất bại rồi, Nhật Hoàng vẫn còn sống rất tốt."

Đối diện truyền đến tiếng cười: "Ta thất bại? Thật không?"

Giọng điệu của Lợi Đức khiến ta cảm giác có loại dự cảm không lành.

"Ta từng nói muốn giết Nhật Hướng Viêm sao?"

Ta sửng sốt, nghĩ kỹ lại, Lợi Đức xác thực không có trực tiếp nói ra hắn muốn giết lão gia, hắn chỉ là nói muốn cho người của toàn thế giới một tiết nhân loại học, sau đó nói Nhật Hoàng giống những người khác, cũng biết bị thương, biết chết mà thôi.

Lợi Đức giải thích kỹ thêm: "Nếu như Nhật Hướng Viêm chết rồi, kinh tế chắc chắn đóng băng, mọi người chỉ sẽ ra sức mắng hung thủ, mà không phải đi hoài nghi Nhật Hướng Viêm có phải là một cái tồn tại được thần hóa, cho nên ta làm sao có thể giết hắn đây? Ta chỉ là khe khẽ gõ một cái trên đầu của đế vương, vừa lại từ trong tay hắn bình yên vô sự mà chuồn đi, đánh vỡ thần thoại không thể đụng chạm kia của hắn mà thôi."

Sắp đặt chuyện lớn như thế, chỉ vì để gõ lên đầu lão gia một cái... nhưng muốn gõ lên đầu lão gia một cái, xác thực là một chuyện rất khó khăn, người bình thường sợ rằng ngay cả đến gần cũng khó đi?

"Đúng rồi, suýt nữa quên mục đích chủ yếu gọi điện thoại cho ngươi, ta là muốn cảm tạ thánh kinh thập tự ngược của ngươi, bên trong có một thứ rất thú vị, nể mặt ngươi cho ta cuốn thánh kinh này, ta cho ngươi một cái cảnh báo."

Nội dung của cuốn sách đó có lẽ sẽ được Lợi Đức nói thú vị, nhưng "bên trong có một thứ rất thú vị", cách nói này hình như không phải chỉ nội dung sách rất thú vị?

Khi ta đang nghi hoặc, Lợi Đức khe khẽ nói: "Rời khỏi Nhật Hướng Dạ đi! Những ngày tiếp đến, thế nhưng không phải thời cơ tốt để trổ tài anh hùng."

Nói xong, điện thoại liền bị ngắt rồi.

Ta đưa điện thoại cho Curtis, anh ta tiếp lấy ống nghe, ấn mấy cái nút, hỏi: "Tra được vị trí chưa?"

Anh ta nghe một chút, cúp điện thoại, mang theo thần tình có lỗi nói: "Bị quấy nhiễu rồi, không có tra được chỗ ở, xin hỏi hắn có nói cái gì không?"

Ta do dự một chút, vẫn là nói thật: "Hắn báo trước sẽ có chuyện xảy ra."

Nghe vậy, Curtis thở dài, nói: "Ngài nhất định không nguyện ý ở lại trong gia tộc, tôi nói không sai đi?"

"Đây là đương nhiên, tôi là quản gia của thiếu gia, phải ở bên cạnh thiếu gia. Đúng rồi, thiếu gia bây giờ đang ở đâu?"

"Ngài sao không gọi điện thoại cho cậu ta đây?" Curtis nhắc nhở: "Nhật thiếu gia đặc biệt nhắc tôi, chỉ cần ngài tỉnh rồi, liền bảo ngài gọi điện thoại cho cậu ta."

Ta gật đầu, Curtis đưa lên điện thoại.

"Charles, anh tỉnh rồi à! Tốt quá rồi!" Điện thoại vừa thông, thiếu gia nghe thấy giọng của ta liền lớn tiếng hoan hô: "Tôi còn tưởng anh vừa lại muốn ngủ một năm, không ngờ mới có hai tuần, tốt quá rồi! Thân thể của anh lành hết chưa?"

"Vâng, không có trở ngại lớn!"

"Hoan hô! Có thể không cần ăn cơm rang nữa rồi!"

Điện thoại truyền đến tiếng rống giận của Yahan: "Này, lần sau không nấu cho cậu ăn nữa, tự ra ngoài mà ăn mì!"

"Mau trở về đi! Charles."

"Vâng."

◇◇◇◇

Lúc ta trở lại khu nhà ở, là thiếu gia đích thân mở cửa, nhưng khác với vui vẻ trong điện thoại, thần sắc của cậu ấy lại là cả mặt nhăn nhó.

Khi ta đang nghi hoặc, cậu ấy liền mở miệng nói: "Charles, tôi vừa mới biết, tội phạm của P29 toàn bộ bị thả ra hết rồi."

Cái gì? Ta lặng đi một chút mới phản ứng lại, một tên Yossi chạy ra đã gây ra chuyện lớn như thế, tất cả đều được thả ra, đây là tình huống kiểu gì?

"Làm sao lại phát sinh loại chuyện này đây? Chẳng lẽ Lợi Đức cướp ngục rồi?"

"Không phải, hắn chỉ là cứu ra một tên Yossi đã tốn không biết bao nhiêu công sức mới thành công, hơn nữa Yossi sau khi chạy trốn, quản chế của P29 liền càng nghiêm ngặt rồi, hắn không thể cứu những người khác ra... nếu bình thường mà nói!"

Ta khó hiểu hỏi: "Vậy thì rốt cuộc phát sinh chuyện gì rồi đây?"

Thiếu gia thở dài nói: "Là anh trai tôi đích thân hạ lệnh, anh ấy tối qua trực tiếp nói với người của P29 thả ra mọi tội phạm, mệnh lệnh của ca ca hạ căn bản không ai dám phản bác, ngoại trừ anh Kyle và một thư ký bên người khác, nhưng ca ca không có nói cho hai người bọn họ, hạ xong mệnh lệnh liền lên giường ngủ, cho đến sáng nay tỉnh lại, anh ấy mới đột nhiên phát hiện mình đã làm cái gì, hơn nữa căn bản không biết mình vì sao lại làm như thế."

Ta lập tức thốt lên: "Chẳng lẽ là Yossi?"

Thiếu gia gật đầu nói: "Chúng ta đều bị gạt rồi, mục đích chân chính của Yossi không phải giết anh tôi, mà là muốn thả ra những tội phạm nguy hiểm có năng lực đặc thù kia của P29!"

"Lợi Đức cần thời gian để cho Yossi hạ lệnh với anh tôi... anh còn nhớ Yossi lúc đầu hạ lệnh với tôi, từng nói lời để dao động tôi trước, nói tôi là người máy không?"

Ta gật đầu, đối với sự kiện lần đó, thực sự ấn tượng quá sâu sắc, bởi vì tiếp đến thiếu gia suýt nữa đã giết Cô Điệp.

"Đối với người có ý chí quá kiên cường, Yossi cần lay động lực ý chí của đối phương, mới có biện pháp hạ lệnh, mà tôi chính là đối tượng tốt nhất để lay động lực ý chí của ca ca, Lợi Đức bắt chúng ta làm con tin sợ rằng là muốn quay hình ảnh tôi bị trói lên hoặc là bị nổ bom cho anh tôi xem... Mặc dù anh ấy cũng không nhớ đã coi những hình ảnh này."

Thì ra như thế.

Lợi Đức cộng thêm một đống tội phạm nguy hiểm có năng lực đặc thù? Ta cảm giác hết sức bất an, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ sẽ có một trận chiến tranh sao?"

"Tôi không biết." Thiếu gia nhíu mày nói: "Chẳng qua nếu như ca ca nói tin tức của Lợi Đức đến từ giáo hội, sự kiện này nếu không nói sai, vậy anh tốt hơn hết đi cảnh cáo Alkus."

"Cảnh cáo Alkus?" Ta có chút khó hiểu, sự kiện này và Alkus có quan hệ gì đây?"

"Đúng thế!" Thiếu gia gật đầu nói: "Giáo hội nhất định có nhận được chỗ tốt gì mới sẽ tiết lộ tin tức cho Lợi Đức, mặc dù Lợi Đức ở tối hôm đó đã cướp không ít tiền, nhưng đây tuyệt đối không phải mục đích của giáo hội, giáo hội không cần thiết vì tiền mà làm loại chuyện này, nhất định là vì thứ gì khác."

"Chuyện của Lợi Đức làm chỉ có cướp tiền, gõ đầu của anh tôi, bộc lộ thân phận của tôi và thả ra tội phạm của P29, ba điều trước hẳn đều không phải mục đích của giáo hội, chỉ có điều cuối cùng có khả năng! Tôi đang nghĩ, bên trong những tội phạm đó nhất định có người mà giáo hội muốn, mà giáo hội lúc trước truy bắt Alkus rất căng, tội phạm năng lực đặc thù mà bọn họ muốn có lẽ có liên quan tới truy sát Alkus!"

Nghe đến đây, ta thật sự bắt đầu lo lắng rồi, một tên Yossi đã gây náo đến long trời lở đất, những tội phạm khác thì lại có năng lực gì đây? Bọn chúng hẳn sẽ không thật sự có thể bắt Alkus về? Một khi rơi vào trong tay giáo hội, kết cục của anh ta sợ rằng bi thảm đến khiến ta căn bản không thể tưởng tượng đi!

Thiếu gia an ủi nói: "Charles, đừng lo lắng, dù sao tôi cũng phải bắt toàn bộ những tội phạm kia trở về!"

Nói đến đây, thiếu gia từ trên bàn lấy ra một xấp tư liệu, trên phong bì tư liệu vẽ một cái dấu hiệu cảnh cáo màu đỏ đập vào mắt.

"Tôi bảo anh Kyle giấu ca ca, len lén truyền tới tư liệu của tội phạm nguy hiểm nhất, những người này nhất định phải bắt về!"

Ta nghi hoặc nói: "Nhưng, Lợi Đức ở đây gây ra chuyện lớn như thế, bọn chúng hẳn không dám tới Tà Dương thị?"

Thiếu gia gật đầu nói: "Cho nên, thu thập hành lý, chúng ta phải làm một cuộc đi săn toàn thế giới!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro