6 - 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên quốc địa ngục tầng thứ bảy: Thập tự, chính và nghịch

"Cướp của bên ai đã đã đối phó xong rồi? Bọn cướp tôi truy đuổi chia thành hai nhóm, một bên bắt cóc An Hướng Dạ, một bên bắt cóc một đứa bé trai, tôi đi trước cứu cậu bé, ai rảnh thì cứ đi cứu An Hướng Dạ một chút, tuyến đường đại khái của bọn cướp đã truyền tới điện thoại rồi."

"Cái gì? Chờ một chút! Tôi đi cứu cậu bé, cậu đi cứu An Hướng Dạ đi! Nhất định phải cứu được cậu ta, An Hướng Dạ nếu xảy ra chuyện, nhất định sẽ dấy lên sóng to gió lớn..."

Cụp!

"... Vậy mà cúp điện thoại của mình!"

Sơ phong vội vàng nói: "Cô Điệp, cô bình tĩnh một chút, Huyền Nhật là nói chuyện với tất cả anh hùng, chỉ là chấm dứt trò chuyện, không phải cúp điện thoại của cô đâu!"

"Cậu ta chính là cúp điện thoại của tôi, bởi vì chỉ có tôi đang nói chuyện à!"

"Thật là, cô vốn là người rất lãnh tĩnh, vì sao gần đây dễ tức giận như vậy, nhất là chuyện có liên quan đến Huyền Nhật... A, là kỳ sinh lý sao?"

"Làm gì có!"

"Oh, đúng, tôi nhớ kỳ sinh lý của cô là cuối tháng, cho nên cuối tháng luôn là tìm tôi giúp cô trông coi phía bắc."

"Nhớ thì tốt! Tôi tức giận chẳng có liên quan gì đến kỳ sinh lý!"

"Hai người có thể nhớ còn có tôi đang online không?" Long An bất đắc dĩ nói: "Hay là cuối tháng cũng muốn tôi giúp coi phía bắc?"

"Chết, chết rồi! Quên mất còn có Long An..."

"Oh oh! Có cậu giúp trông coi thì quá tốt rồi! Sau này mỗi cuối tháng đều không cần đặc biệt giúp..."

"SƠ PHONG! Câm miệng anh đi!"

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Ta và Melody vội vàng theo Yahan đến phòng bệnh, trên đường, ta không nhịn được trước mở miệng hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?"

"Không biết." Yahan lắc đầu nói: "Dùng thuốc giảm đau xong không bao lâu, a Dạ cứ luôn kêu khóc đau quá, sau đó muốn anh qua."

Nghe vậy, ta dứt khoát dùng liên tục mấy lần cực tốc, vừa vọt đến ngoài phòng bệnh, ngay cả cửa cũng chưa kịp mở liền nghe thấy tiếng kêu khóc.

Đau quá, đau... Charles! Charles anh đang ở đâu!

Ta lập tức đẩy cửa phòng, hô một tiếng: "Thiếu gia, tôi ở đây!"

Thiếu gia quay đầu nhìn qua, ta giật mình, bởi vì cả mặt cậu ấy đều khóc nhòe rồi! Mặc dù thiếu gia không phải chưa từng khóc, nhưng lại không có khóc đến mất khống chế như thế này!

"Charles! Charles! Đau quá đi!" Thiếu gia khóc hô: "Chân của tôi đau quá! Đau quá..."

Ta lập tức trượt đến bên giường, thiếu gia nắm lấy cánh tay của ta, cậu ấy nắm vô cùng gắng sức, khiến ta thậm chí cảm giác đau buốt, đây cũng là chuyện chưa từng có, bởi vì thiếu gia cho dù là trọng thương được người dìu đỡ, cũng sẽ tự mình chịu phần lớn trọng lượng, trừ phi cậu ấy thật sự hoàn toàn không thể chống đỡ.

Giờ đây, thiếu gia lại dùng lực như thế túm lấy tay ta, đây phải chăng đại biểu cậu ấy đã đau đến không chịu nổi rồi?

Ta quay đầu nhìn người khác, trong phòng bệnh cũng không chỉ có thiếu gia, còn có An Đặc Khiết tiên sinh, Tencha, May và Tiểu Yu, ngay cả Melody và Yahan cũng về rồi, chỉ là đến bây giờ ta mới có thời gian chú ý đến bọn họ, ngoại trừ An Đặc Khiết tiên sinh thần sắc vẫn như thường, những người khác ngoại trừ đờ đẫn thì là đầy mặt thần sắc kinh hoảng luống cuống.

Nhưng nếu An Đặc Khiết tiên sinh là loại thần sắc bình tĩnh này, phẫu thuật của thiếu gia hẳn là không có thất bại?

Ta do dự một chút, tiếng khóc lóc của thiếu gia truyền tới đứt quãng, cậu ấy tuy không kêu khóc lớn tiếng nữa, nhưng nước mắt và tiếng nức nở lại không có đình chỉ, khóc như thể một đứa trẻ.

Ta cầm lấy thập tự giá trước ngực nói: "Thiếu gia, linh mục Yue vừa mới tới thăm ngài, ông ấy còn tặng tôi một món quà rất đặc biệt, ngài xem nè!"

Thiếu gia ngẩng đầu nhìn ta, mắt khóc đỏ hết rồi, khóc thành thế này, hôm sau mắt nhất định sẽ sưng lên, lát nữa nếu như có thời gian, phải giúp thiếu gia đắp đá mắt một chút mới được.

Ta cười hỏi: "Thiếu gia, ngài xem, sợi dây chuyền thập tự giá này thích hợp với tôi không?"

Thiếu gia mang theo nước mắt bật cười, gật đầu nói: "Thích hợp!"

"Là làm bằng bạc thuần đấy!" Ta cười nói, vừa nói xong, thiếu gia liền cười rồi.

Ta tiếp tục nói: "Linh mục Yue còn nói cho tôi, thập tự giá này là thứ lấy được từ tay của một vampire, lần sau chúng ta đi hỏi ông ấy chuyện nhận được cái thập tự giá này nhé?"

Nghe vậy, cặp mắt thiếu gia phát sáng, gật đầu nói: "Được!"

"Còn có cái này." Ta từ trong lòng lấy ra thánh kinh nhỏ nhắn, đưa thập tự giá do điêu khắc phác họa ra trên bìa sách cho thiếu gia xem, lúc này, ta thật sự vô cùng cảm kích linh mục Yue, nói: "Cuốn thánh kinh này cũng là của linh mục Yue cho tôi, tôi đọc truyện bên trong cho ngài nghe được không?"

Thiếu gia gật đầu nói "được", nói xong, trên mặt đột nhiên vặn vẹo một chút, hình như là thoáng qua cảm giác của một cơn đau đớn.

Ta vội vàng nói: "Thiếu gia, ngài muốn nghe bài nào đây... Ủa?"

Sau khi mở thánh kinh, ta lại phát hiện chữ viết là đảo lộn, nhưng vừa rồi bìa sách xác thực là... lật sách qua nhìn, khi chữ viết ngay thẳng, thập tự giá vậy mà nằm ngược!

Đây rốt cuộc là thánh kinh gì? Không, nó thật sự là thánh kinh sao?

Thiếu gia thúc giục nói: "Charles, mau đọc truyện cho tôi nghe."

"Vâng, vâng." Ta lật trang đầu tiên của thánh kinh, lúc này mới phát hiện bên trong căn bản không phải là kiểu chữ in ấn mà là viết tay, nét chữ khá đẹp đẽ, nhưng hình như dùng từ vô cùng cũ xưa, ngay cả kiểu chữ cũng là kiểu viết hoa, bây giờ sợ rằng căn bản không có người sẽ dùng loại cách viết chữ này, may là ta từng đọc qua không ít sách vở cổ xưa, vẫn có biện pháp nhận ra.

Ta bắt đầu đọc: "Căn cứ vào nhiều năm nghiên cứu đến nay, ở trước chúng ta xác thực có một cái văn minh khác tồn tại, tôi tạm gọi là văn minh thượng cổ, nhân loại của bây giờ cùng lắm chỉ có thể coi là kẻ sống sót, nhưng về phần văn minh thượng cổ vì sao diệt vong, chứng cứ trước mắt vẫn không đủ để hạ kết luận, bèn lược qua không nói."

Nội dung này hình như hoàn toàn không liên quan đến thánh kinh?

"Chứng cứ hiển thị ra, văn minh thượng cổ càng tiên tiến vượt xa so với bây giờ... Nói tiên tiến sợ rằng không đủ chính xác, bởi vì phương hướng phát triển cũng không tương đồng, so với văn minh cơ giới của chúng ta, bọn họ hình như thiện trường hơn về cải tạo sinh vật, tôi không thể hoàn toàn hiểu rõ cái gọi là cải tạo của bọn họ nghĩa là gì, chỉ có thể hiểu đại khái, bọn họ hình như lấy máu thịt của mình để tiến hành các loại thí nghiệm, tạo ra rất nhiều sinh vật giống người vừa lại không phải người, những sinh vật này có đặc sắc riêng của mình, trong đó có rất nhiều sinh vật thường thường có thể tìm được chủng tộc tương tự ở trong truyền thuyết thôn dã hiện nay, chẳng hạn như vampire..."

"Vampire?" Thiếu gia lộ ra biểu tình tò mò nói: "Mau đọc tiếp!"

"Vâng." Ta tiếp tục đọc: "Trong đó có một chủng tộc tên là Dạ tộc, là một trong những chủng tộc của những người thượng cổ sáng tạo ra, rất nhiều đặc trưng vô cùng giống như vampire trong truyền thuyết thôn dã, bọn họ gọi cái chủng tộc này là thất bại phẩm đến gần hoàn mỹ nhất, Dạ tộc tuyệt đối cường đại, hơn nữa có sinh mệnh vĩnh hằng, nhưng đi đôi với chính là gần như không có năng lực sinh đẻ cộng với không thể bộc lộ dưới một chút ánh nắng nào, nếu không chỉ có một con đường tan thành tro bụi..."

Đọc loại chuyện này là thật sự không cần lo sao?

Đọc đọc, ta càng ngày càng cảm giác bất an, cảm giác hình như đang biết bí mật động trời, nếu như những nội dung này xác thực là thật, cũng xác thực là bí mật động trời.

Ngẩng đầu nhìn hướng những người khác, nhưng bọn họ lại dùng biểu tình cảm động nhìn ta, đây khiến ta cảm giác vô cùng nghi hoặc? Nghe thấy loại chuyện này sẽ lộ ra thần sắc cảm động? Có lẽ thần sắc kinh hoàng cộng với khinh thường không quan tâm sẽ thích hợp hơn chứ?

Lúc này, Melody đi đến trước giường bệnh, ta nhìn theo qua, lúc này mới phát hiện, thiếu gia đã ngủ rồi, cô ta kéo chăn giúp thiếu gia đắp cho tốt.

Thấy vậy, ta thu lại sách trên tay, đứng dậy, nói với An Đặc Khiết tiên sinh: "Phiền ngài theo tôi một lát."

Hai người chúng ta cùng rời khỏi phòng bệnh, ta suy nghĩ một chút, vừa lại đi đến góc xa phòng bệnh một chút.

"Vì sao dùng thuốc giảm đau mới kêu đau đây?"

Ta xoay người liền một phát túm lấy An Đặc Khiết tiên sinh, tuyệt đối không để ông ấy nói những lời không đâu vào đâu! Ta gầm lên: "Thiếu gia thoạt nhìn thật sự rất đau, chẳng lẽ phẫu thuật có vấn đề? Hay là thuốc giảm đau căn bản không hữu dụng?"

An Đặc Khiết tiên sinh lại đẩy đẩy mắt kính nhỏ, dị thường lãnh tĩnh nói: "Anh đừng nóng, thuốc giảm đau đương nhiên có hữu hiệu, chỉ là không thể hoàn toàn không có cảm giác đau mà thôi, vừa rồi tình huống đó là bởi vì vừa mới dùng lượng lớn thuốc giảm đau, dẫn đến ý thức bây giờ của a Dạ không rõ ràng lắm, không thể dùng ý chí bức mình không kêu đau, cho nên mới sẽ liên tục kêu đau."

Ta sửng sốt, tiếp tục bức hỏi: "Vì sao phải sử dụng lượng lớn thuốc giảm đau?"

"Bởi vì lượng ít chẳng khác nào không dùng!" An Đặc Khiết dùng giọng bất đắc dĩ nói: "Thân thể của a Dạ khác với người bình thường, lượng thuốc sử dụng của người bình thường đối với nó mà nói căn bản không hữu dụng, nhất định phải sử dụng lượng lớn thuốc giảm đau mới có thể phát huy hiệu quả, cho nên nó lúc trước mới không muốn dùng như thế."

An Đặc Khiết tiên sinh thở dài, nói: "Kỳ thực để nó la đau chung quy tốt hơn nhiều so với để nó bạt mạng nhẫn nại, thậm chí còn mang tươi cười nói chuyện với các anh đi? Đau đớn của có sử dụng thuốc giảm đau hay không thế nhưng là chênh lệch rất lớn, bây giờ anh hiểu a Dạ bình thường rốt cuộc có bao nhiêu nhẫn nhịn rồi đi?"

Thì ra như thế, ta lý giải gật đầu, cái gật đầu này lại phát hiện mình đang túm cổ áo của An Đặc Khiết tiên sinh! Vội vàng bỏ ra cùng với xin lỗi: "Thực sự vô cùng xin lỗi!"

"Không sao." An Đặc Khiết nhún vai: "Dù sao ta sớm đã quen rồi, người quan tâm a Dạ không biết làm sao, luôn là đặc biệt bạo lực. Anh xem như là người không bạo lực nhất trong đó rồi, chỉ là túm cổ áo mà thôi, nếu là Nhật Hướng Viêm nghe thấy a Dạ la đau kêu trời kêu đất như thế, đại khái sẽ không nói lời nào liền nổ một phát súng vào đùi ta rồi, dù sao..."

Ông ấy đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, nói: " "Không có chân cũng có thể giúp a Dạ mổ", Nhật Hướng Viêm luôn là uy hiếp ta như thế."

"... Thật sự hết sức xin lỗi!"

"Xin lỗi cái gì? Người nổ súng cũng đâu phải là anh!" An Đặc Khiết tiên sinh thở dài nói: "A Dạ nhẫn nhịn như thế, cái lão anh hơi một tí là muốn nổ súng giết người kia của nó tuyệt đối là tiếp tay lớn nhất... Đúng rồi, cái việc đánh lạc chú ý của a Dạ này, anh làm rất tốt, hai ngày này anh đừng đi học nữa, ở cùng a Dạ đi!"

"Vâng." Ta lập tức gật đầu, bởi vì mình cũng đang định làm như vậy, lấy tình huống thế này của thiếu gia, ta làm sao có thể rời khỏi đi học đây? Cho dù thật sự đi học, sợ rằng cũng không yên lòng.

Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra rồi, người đi ra là Melody, vẫn không chờ cô ta đi tới, ta liền không nhịn được cao giọng hỏi: "Thiếu gia xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Không sao, ngủ rất ngon đây!" Melody vừa trả lời vừa đi đến trước mặt ta, sau đó nghiêng mắt liếc thập tự giá trên ngực của ta, nói: "Anh đại khái là vampire đầu tiên trên thế giới mang thập tự già bằng bạc trên người."

"Tôi cũng nghĩ vậy." Ta đồng ý điểm này.

"Chẳng qua, làm tốt lắm! Tiếp tục mang đi!" Melody cầm lấy thập tự giá, tiện tay ngắm nghía, giống như thuận miệng nói: "Nếu như có phi nhân dám cười anh mang thập tự giá, tôi liền móc hắn lên thập tự giá của giáo đường! Hừ!"

Ta cười nói: "Vâng."

"Tiểu thuyết huyễn tưởng của anh đọc vẫn thật khó nghe, lần sau đổi cuốn khác có được không? Thiếu gia hẳn là sẽ thích truyện nhi đồng hơn đi?"

Tiểu thuyết huyễn tưởng? Đúng rồi, kỳ thực, cũng là có loại khả năng này!

Mới đầu nhìn thấy thập tự giá khắc trên bìa sách, cộng thêm là linh mục Yue tự tay giao cho ta, cho nên liền quan niệm cho rằng đây là một cuốn thánh kinh, nhưng cũng có lẽ đây kỳ thực là một cuốn tiểu thuyết viết tay cũng không chừng.

Sau khi được Melody đánh thức, ta cười cười gật đầu nói: "Lần sau tốt hơn đọc truyện anh hùng cho thiếu gia nghe."

"Đó cũng không tệ."

◇◇◇◇

Sáng sớm hôm sau, thiếu gia tỉnh rồi, sau đó cậu ấy cũng không chịu sử dụng thuốc giảm đau, còn tự mình vùi cả người vào trong chăn, sau đó buồn bực ở trong chăn nói: "Mọi người đều đi ra đi! Đi, đi làm chuyện của mình, Yahan cậu cũng đến phòng làm việc của anh Lạc Sơ đi! Cậu chẳng phải đã nói ngại lãnh tiền lương? Đi ra, đi ra hết đi!"

Kỳ thực, mọi người cũng không có chuyện gì để làm, thiếu gia không đi làm anh hùng và người mẫu, nhóm Tencha tiên sinh liền không nhất định phải đi quan sát máy theo dõi, mặc dù quan sát vẫn có thể giúp đỡ cảnh sát và những anh hùng khác, nhưng bọn họ chung quy vẫn là nhân viên của thiếu gia, giúp cảnh sát và anh hùng khác chỉ là thuận tiện mà thôi, không phải công việc chính thức.

Melody cũng không khác, bây giờ căn bản không thể làm công việc người đại diện, dù sao đối với giới bên ngoài mà nói, thiếu gia thế nhưng là người bị trọng thường cần phải nghỉ ngơi dưỡng thương, người đại diện nếu còn tiếp tục sắp xếp hành trình làm việc, sợ rằng sẽ bị người ngoài nói là người đại diện máu lạnh vô tình đi?

"Vâng! Thiếu gia." Sắc mặt ba người Tencha tiên sinh đều có chút âm trầm, nhưng bọn họ lại không thể không nghe lệnh làm việc, chỉ có thể xoay người rời khỏi.

"Chú Tencha."

Tencha tiên sinh đi đến cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của thiếu gia: "Vâng, thiếu gia, có chuyện gì?"

"Đừng gọi Jingji qua đây, cô ấy muốn cũng tuyệt đối đừng để cho cô ấy qua đây!"

Nghe vậy, sắc mặt của Tencha tiên sinh càng thêm ngưng trọng rồi, nhưng ông ấy vẫn trả lời: "Tuân mệnh!"

Ông ấy đẩy cửa đi khỏi, Tiểu Yu và May cũng đi ra theo, mặc dù sắc mặt hai người đều có chút không cam tâm tình nguyện, Tiểu Yu căn bản là thụt lùi đi ra ngoài, ngay cả May cũng nhiều lần quay đầu lại nhìn.

Ngoại trừ thiếu gia, trong phòng bệnh còn lại Yahan, Melody và ta.

Yahan không chấp nhận, cậu ta phản bác nói: "Anh Lạc Sơ cho tôi nghỉ, cho nên tôi bây giờ đang nghỉ phép, cứ muốn ở đây..."

Ring ring...

Yahan tiếp điện thoại, càng nghe biểu tình càng bất đắc dĩ, cuối cùng, cậu ta vô cùng bất đắc dĩ nói: "Khu nam xảy ra mấy vụ cướp, tôi phải rời khỏi rồi."

Nói đến cuối, Yahan quay đầu nhìn ta, ta gật đầu với cậu ta, lúc này mới khiến cho thần sắc của cậu ta xem ra không lo lắng như thế nữa, ngay sau đó rời khỏi.

"Melody, Charles, một mình tôi được rồi." Thiếu gia cũng không có từ trong chăn ló đầu ra, nhưng cậu ấy lại biết chúng ta chưa rời khỏi.

"Vâng, vâng, đúng lúc công ti bách hóa gần đây là tròn một năm, người ta muốn đi mua thật nhiều thật nhiều quần áo đây!" Melody từ trong túi xách lấy ra một tấm quảng cáo, nói: "Thiếu gia, người ta thuận tiện mua cho cậu cái này về được không? Cậu xem thử đi nào! Cái này tuyệt lắm đó!"

Nghe vậy, thiếu gia không nhịn được ló nửa mặt, Melody lập tức đem quảng cáo sáp đến trước mặt thiếu gia, hỏi: "Thiếu gia cậu thích cái nào?"

Đó là một tấm quảng cáo mô hình, phía trên đều là một số mô hình, có hình người cũng có một số tạo hình máy móc, ví dụ như xe máy và xe đua vân vân.

"Thật là tuyệt!" Thiếu gia kinh hô, cả khuôn mặt đều lộ ra rồi, cậu ấy cầm lấy quảng cáo tập trung tinh thần nhìn.

"Rất tuyệt chứ?" Melody cười nói: "Người ta biết cậu sẽ thích mà! Cậu xem cái mô hình xe máy này, rất đẹp đi! Sửa DSII thành thế này có được không?"

Thiếu gia cười, nói: "Cái tạo hình này thật khoa trương, sửa thế này có chút quá nổi bật rồi, đại khái không thể cưỡi ra ngoài, chẳng qua nếu cho Huyền Nhật cưỡi, hình như vẫn không tệ."

Đích xác, xe máy trên quảng cáo là tạo hình mang chút phong cách huyễn tưởng, so với xe máy Huyền Nhật dùng trong nhà càng thêm khoa trương hóa, lái ở trong hiện trực, có lẽ sẽ có người cho rằng là đang quay phim khoa học viễn tưởng đi?

"Thiếu gia ngài trước xem cái này, người ta hôm nay sẽ đi lấy càng nhiều quảng cáo mô hình về cho thiếu gia xem, rồi quyết định mua những cái nào đi! Dịp mừng tròn một năm hiện tại, mua năm ngàn yuan liền tặng phiếu ưu đãi năm trăm yuan, rất có lời đấy!"

Cùng lúc nói chuyện, cô ta từ trong túi xách lấy ra cả một xấp quảng cáo, đều toàn là quảng cáo mô hình, khiến ta vô cùng bội phục, ta tin Melody tuyệt đối không có hứng thú sưu tập quảng cáo mô hình, sợ rằng là nửa đêm lâm thời đi tìm, vậy mà có thể tìm được nhiều như thế, thực sự không dễ dàng.

"Được." Thiếu gia nhận lấy chồng quảng cáo đó, nhìn một cách hứng thú.

Lúc này, Melody quay đầu nhìn ta, mặc dù cô ta không nói lời nào, nhưng ta hoàn toàn có thể lý giải... cảnh cáo trong mắt cô ta. Sau khi cô ta rời khỏi, phòng bệnh liền chỉ còn lại ta và thiếu gia, nếu như ta cũng dám rời khỏi, đại khái ở lúc đi ra khỏi cửa liền sẽ bị móng tay trét sơn đâm xuyên ngực.

Melody rời khỏi phòng bệnh, lúc này, thiếu gia ngẩng đầu nhìn ta, sắc mặt cứng ngắc nói: "Charles anh..."

Không đợi thiếu gia nói xong, ta lập tức cười nói: "Thiếu gia, tôi là quản gia của ngài, đi làm chuyện của mình không phải chính là phục vụ ngài sao?"

Thiếu gia lặng đi một chút do dự nói: "Nhưng..."

"Thiếu gia." Ta buông tầm mắt, thỉnh cầu: "Xin đừng ở lúc ngài xác thực cần phục vụ đuổi tôi đi, thế này sẽ khiến tôi cảm giác mình hoàn toàn là cái người vô dụng, ngài căn bản không cần tốn nhiều tiền như thế để thuê tôi, cho nên từ..."

Thiếu gia trợn tròn măt, khẽ hô: "Anh đương nhiên hữu dụng, muốn ở lại thì ở lại! Còn có, tôi không muốn nghe thấy hai cái từ kia!"

"Cho nên "từ" đó tôi cảm thấy có chút đau lòng, câu này không chỉ dừng ở hai từ." Ta cười nói: "Cảm tạ thiếu gia, vậy tôi sẽ ở lại để phát huy hiệu dụng của quản gia."

Thiếu gia sửng sốt một hồi, khổ não nói: "Charles, anh hình như càng ngày càng..."

Càng ngày càng gì đây?

Cậu ấy khổ não nói: "Tôi không biết phải hình dung làm sao."

"Là chuyện không tốt sao?" Ta có chút lo lắng rồi.

"Không phải." Thiếu gia nghiêng đầu nói: "Chính là cảm giác "hình như không thể phản bác anh" đi!"

"Chủ thuê không cần phải phản bác quản gia, nếu như thiếu gia muốn tôi rời khỏi, tôi cũng sẽ rời khỏi, nhưng..."

"A! Chính là loại cảm giác này!" Thiếu gia chỉ vào ta, nói: "Chính là loại "cảm giác không thể kiên quyết hạ lệnh muốn anh làm theo", lúc trước cũng có loại cảm giác này, nhưng loại cảm giác này hình như càng ngày càng nhiều rồi!"

Ta cười nói: "Đó là bởi vì thiếu gia bắt đầu coi tôi thành người nhà rồi đi. Vừa tỉnh ngủ, ngài chắc là khát nước rồi? Tôi rót sữa cho ngài."

Lúc đến tủ lạnh lấy sữa, sau lưng truyền đến tiếng dò hỏi nhỏ của thiếu gia: "Hôm qua, tôi khóc như thế, dọa đến mọi người rồi đi?"

Ta quay đầu qua, thiếu gia lại lập tức vùi mình vào trong chăn.

Cầm sữa và ly trở lại bên giường bệnh, vừa rót sữa, vừa chậm rãi nói: "Có thể nhìn thấy ngài lộ ra mặt yếu đuối, kỳ thực khiến chúng tôi cảm giác thấy vô cùng vinh hạnh, đó biểu thị đối với thiếu gia mà nói, chúng tôi là đối tượng đáng tín nhiệm, cho nên ngài mới nguyện ý lộ ra mặt này."

Thiếu gia chầm chậm ló đầu ra, thấp giọng nói: "Nhưng tôi cảm thấy rất mất mặt..."

"Ngài cảm thấy mấy ngày trước sau khi Yahan uống thuốc đau đến la hét, đó cũng là chuyện đáng xấu hổ sao?"

"Đương nhiên không phải!" Thiếu gia lập tức phản bác: "Cậu ấy là thật sự rất đau, cũng không phải đang kêu loạn."

Ta cười hỏi ngược lại: "Vậy vì sao dùng tiêu chuẩn khác nhau để đối đãi chính ngài đây?"

Thiếu gia sửng sốt, hình như có chút không biết nên trả lời làm sao.

"Đây, sữa của ngài." Ta đưa sữa lên, sau khi nhìn thiếu gia uống mấy ngụm, dò hỏi: "Chân còn đau không?"

"Đau." Thiếu gia gật đầu trả lời.

Quả nhiên vẫn là đau, nhưng thiếu gia hẳn là sẽ không nguyện ý sử dụng thuốc giảm đau.

"Ngài muốn làm chút chuyện gì không? Làm chuyện gì đó có thể chuyển di lực chú ý, sẽ tương đối không đau nữa."

Thiếu gia suy nghĩ một chút, nói: "Đọc cuốn thánh kinh hôm qua cho tôi nghe."

Ta sửng sốt, nói: "Thiếu gia, cuốn sách đó hình như không phải thánh kinh."

Thiếu gia "oh" một tiếng: "Nội dung hình như không quan hệ với thánh kinh, nhưng trên đó nhắc đến chuyện của vampire, tôi muốn nghe thử xem."

"Vâng." Ta từ túi lấy ra cuốn sách nhỏ nhắn đó, khi nhìn thấy thập tự trên bìa, mở miệng hỏi: "Thiếu gia, trên bìa ngoài có thập tự ngược, đây hẳn sẽ không là sách phản giáo hội chứ?"

Thiếu gia lắc đầu nói: "Đó là hiểu lầm, thập tự ngược kỳ thực gọi là thập tự thánh Peter, tượng trưng thánh Peter là hi sinh bằng cách treo ngược, cho nên thập tự ngược cũng là dấu hiệu truyền thống của giáo hội, có thể là bởi vì đảo ngược với thập tự giá, mới thường thường bị hiểu làm là dấu hiệu phản giáo hội, nhưng kỳ thực không phải như vậy, cho nên nếu như thật sự là tổ chức phản giáo hội, sẽ không sử dụng chữ thập ngược."

"Thì ra là thế."

"Trước đọc cho tôi nghe đi."

"Vâng, thiếu gia." Ta lật sách, nói: "Nhưng trang kế tiếp có dán một bức vẽ, muốn trực tiếp lướt qua, hay ngài muốn xem một chút?"

"Tôi xem thử... Ủa?" Thiếu gia cầm lấy sách nhìn, ngỡ ngàng nói: "Đây hình như là kết cấu đồ của gene, nhưng cuốn sách này thoạt nhìn hình như rất cũ, làm sao lại có kết cấu đồ gene đây?"

"Có lẽ là về sau mới thêm vào? Thiếu gia?"

Sắc mặt của thiếu gia đột nhiên trở nên có chút tái nhợt, cậu ấy trầm mặc mấy giây, nói: "Những cái này lướt qua đi! Đọc sách cho tôi nghe."

"Vâng!" Xem ra hình như vừa lại đau rồi, ta vội vàng tiếp lấy sách đọc.

"Những tranh ảnh này là tôi nhiều năm thu thập mà có, có mấy bức phía trên đều là lấy văn tự thượng cổ ghi rõ đây là bức vẽ của Dạ tộc, nhưng những tranh ảnh này hoàn toàn không phải hình người, mà là dạng xích xoắn ốc không thể lý giải, nếu như cái gọi là Dạ tộc là hình dạng này, vậy cùng vampire trong tuyền thuyết thôn dã thực sự cách xa nhau rất lớn, thậm chí không giống một cái sinh vật, trăm điều khó hiểu..."

Ta chớp mắt... vì sao cảm giác mí mắt nặng như thế, cảm giác rất buồn ngủ, chẳng lẽ là bởi vì gần đây bận đi học và đọc sách, cho nên thời gian ngủ quá ít rồi sao?

"Ngoài cái này, cũng có tranh ảnh hình dạng không khác lắm ghi rõ tên khác nhau, chẳng lẽ sinh vật loài người thượng cổ sáng tạo ra đều là hình dáng như vậy sao..."

Đọc đến đây, ta ngẩng đầu nhìn, thiếu gia vậy mà đã ngủ rồi, có lẽ là sau phẫu thuật quá mệt, thế này cũng tốt, sau khi ngủ hẳn là sẽ không đau nữa.

Ta cũng dừng lại, tránh cho tiếng đọc sách đánh thức thiếu gia.

Hm! Thật sự hết sức mệt mỏi, nhưng ta hẳn nên đi đọc sách, nếu không thi giữa kỳ sợ rằng qua cửa không nổi...

Không biết Lợi Đức có thể nói giúp không? Nhưng nếu như mà... tốt hơn vẫn là tự mình thi...

...

"Charles, Charles?"

Hm...

Ta mở mắt, cảm giác toàn thân đều hết sức uể oải, rốt cuộc là làm sao rồi? Gần đây có lẽ là mệt một chút, nhưng lấy thể lực của vampire mà nói, hẳn là vẫn ở phạm vi có thể chịu đựng, ta thật sự không nên mệt như thế này, mau đứng lên, thiếu gia đang gọi ta rồi...

Ngẩng đầu nhìn hướng giường, thiếu gia lại ngủ say sưa, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

"Này! Charles."

Ta sửng sốt, vội vàng cả người thẳng dậy, lại nhìn thấy người không nên thấy, không nhịn được thốt lên: "Lợi Đức?" Đây là mơ sao? Lợi Đức không thể nào sẽ ở đây.

Lợi Đức cười một chút, dùng ngón út đẩy đẩy mắt kính, cái động tác này thực sự rất quen thuộc, anh ta xác thực là Lợi Đức.

"Anh làm sao lại ở đây?" Ta từ trên giường bò dậy... khoan đã, làm sao lại đứng không nổi?

Cho dù có thử thế nào, thật sự không thể đứng lên, thậm chí ngay cả giơ tay cũng trở nên rất khó khăn, ta vội vàng vươn tay đi đẩy đẩy thiếu gia, cậu ấy vậy mà không chút phản ứng, chẳng lẽ... Không không, đừng căng thẳng, thiếu gia đích xác có hô hấp, chăn chỗ ngực đang hơi hơi nhấp nhô lên xuống.

"Đừng bận bịu nữa, các ngươi vừa mới hít vào lượng lớn thuốc mê, trong thời gian ngắn không thể động đậy." Lợi Đức cao hứng nói: "Nhưng thật không ngờ, ngươi lại có thể tỉnh dậy sớm hơn An Hướng Dạ, đây trái lại rất thú vị, bởi vì là vampire sao?"

Không hiểu bây giờ là tình huống gì, nhưng ta lại cũng sẽ không ngu xuẩn cho rằng Lợi Đức không có ác ý, thủ vệ bên ngoài rốt cuộc đi đâu rồi?

"Đừng nhìn bên ngoài, thủ vệ rút đi hết rồi, cũng đừng muốn gọi cứu viện, bởi vì điện thoại của ngươi..." Lợi Đức cầm lấy một thứ lắc lắc nói: "Đang ở chỗ ta!"

Làm sao có thể? Bên ngoài toàn là người của Nhật Hoàng, bọn họ làm sao có thể rút đi đây? Nhưng, nếu như người bên ngoài không có rút đi, Lợi Đức vừa lại làm sao tiến vào?

Lợi Đức nhàn nhạt cười một cái: "Ta đoán, cho dù là em trai, nếu quá không ngoan, cũng là không được!"

Ta nhạ dị nói: "Ngươi biết..."

Hắn dứt khoát trả lời: "Phải, ta biết vị An Hướng Dạ đáng yêu này là em trai của Nhật Hướng Viêm, hay ta nên gọi nó là Nhật Hướng Dạ? Hoặc nên gọi nó là... Huyền Nhật?"

Không ngờ Lợi Đức vậy mà biết được rõ ràng như thế, hắn là của bên nào phái tới? Chẳng lẽ là giáo hội? Ta cố hết sức bảo trì bình tĩnh, hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

"Lời ta vừa mới nói, ngươi không có nghe rõ sao? Em trai nếu như không —"

"Không thể nào!" Ta lập tức ngắt lời hắn: "Xin đừng nói loại lời nói này nữa, ta không biết ngươi là làm sao biết được thân phận của thiếu gia, nhưng ngươi tuyệt đối không hiểu cảm tình giữa thiếu gia và lão gia có bao nhiêu sâu đậm! Loại chuyện đột nhiên trở mặt muốn mạng của đối phương sẽ không phát sinh ở trên thân hai người bọn họ!"

Lợi Đức mang theo tò mò hỏi: "Ngươi xác định như thế? Loại chuyện anh em đánh nhau này ở nhà quyền thế chẳng lẽ hiếm thấy sao?"

Ta bình tĩnh trả lời: "Thiếu gia ngay cả thân phận cũng không có, họ cũng không phải Nhật, người đời căn bản không biết cậu ấy là em trai của Nhật Hoàng, có gì để đánh nhau đây?"

"Xét nghiệm DNA chẳng phải đã có thể chứng thực bọn họ là anh em rồi?" Lợi Đức cười nói: "Ngươi có nghĩ quá đơn giản rồi không đây?"

"Người nghĩ quá đơn giản là ngươi." Ta lắc đầu nói: "Lão gia thế nhưng là Nhật Hoàng, ngài ta muốn phủ nhận một chuyện, phòng thí nghiệm kiểm nghiệm DNA chẳng lẽ còn dám chứng thực sao? Bất luận lấy đi mấy nhà kiểm nghiệm, cho dù trong đó có một hai nhà nguyện ý kiểm nghiệm, cũng rất dễ dàng làm thành là thiếu gia mua chuộc những phòng thí nghiệm đó, chỉ cần lão gia không muốn nhận thiếu gia, thiếu gia vĩnh viễn cũng không thể chứng thực cậu ấy và lão gia có quan hệ huyết thống."

Kỳ thực, dựa vào "phí duy tu" của thiếu gia để xem, lão gia chỉ cần cắt đứt nguồn kinh phí của thiếu gia, thiếu gia liền rất khó chống đỡ, dù cho cậu ấy bây giờ là người mẫu kiêm ca sĩ nổi tiếng, sợ rằng cũng chống đỡ không nổi phí duy tu khổng lồ đó, trừ phi cậu ấy nguyện ý không đi làm anh hùng nữa không để cho mình bị thương.

"Nếu như là di sản đây?" Lợi Đức cười nói.

... Di sản?

"Nếu Nhật Hướng Viêm chết rồi, cơ suất thiếu gia nhà ngươi dựa vào DNA đoạt được di sản chẳng phải tăng mạnh?" Lợi Đức giơ ngón trỏ, suy đoán: "Giả thiết gần đây Nhật Hướng Viêm gặp phải quá nhiều lần ám sát, ngươi đoán hắn có sẽ hoài nghi đến thiếu gia của ngươi không đây?"

Nếu như là như thế, không, hẳn là vẫn không khả năng, lão gia ngài ta...

Lợi Đức khẽ nói: "Ngươi dao động rồi, đúng chứ?"

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Ta không đổi giọng mà chuyển đề tài, đồng thời cũng thật sự rất thắc mắc, hỏi: "Cho dù là Nhật Hoàng phái ngươi đến giết thiếu gia, vậy thì, lúc bọn ta hôn mê, ngươi liền có thể động thủ rồi."

"Đó là dưới tình huống ta không có ôm rắp tâm khác."

"Rắp tâm?"

Lợi Đức cười nói: "Mặc dù việc làm thêm của ta là sát thủ, chẳng qua làm thêm vĩnh viễn đều không quan trọng bằng chính thức, ngươi nói đúng không?"

Chính thức? Nhưng Lợi Đức chỉ là một giáo sư, đây càng không có quan hệ với Nhật Hoàng.

Lợi Đức đi đến bên cửa sổ, vén màn, nhìn cảnh đêm rực rỡ bên ngoài cửa sổ, nói: "Ta là một giáo sư nhân loại học, nghiên cứu nhiều năm như thế cuối cùng nhận được kết luận, cho nên, ta muốn cho người của toàn thế giới đều học một khóa nhân loại học!"

"Kết luận?" Ta sửng sốt, lập tức nhớ tới: "Là "giữa người và người căn bản không có khác biệt" mà ngươi nói lần trước."

"Ngươi nhớ thật rõ ràng, thật là cái học sinh tốt hiếm có, đáng tiếc... Tóm lại, ngươi nói đúng!"

Lợi Đức xoay người lại, chầm chậm nói: "Cho dù là Nhật Hoàng trong miệng bọn họ gọi, cái tồn tại cao cao tại thượng, kỳ thực căn bản không có gì khác người bình thường, hắn biết đau lòng, biết trở ngại, biết bị thương... cũng biết chết! Cho nên không có người có thể là "hoàng" của cái thế giới này!"

Ta trợn lớn mắt. Chẳng lẽ Lợi Đức định muốn giết Nhật Hoàng?

"Nhật Hướng Viêm tìm ta giết các ngươi, ta thừa dịp lúc hồi báo nhiệm vụ thành công đi giết hắn, thực sự tràn đầy trào phúng của vở hài kịch, đúng chứ? Ta thích cái an bài này!"

Ta nhìn hắn, lắc đầu nói: "Ngươi không thể giết chết Nhật Hoàng."

Lợi Đức dùng ngón cái chỉ phía sau, cười nói: "Có hỗ trợ của hắn thì đơn giản hơn nhiều."

Cửa phòng đi vào một người, trên mặt của hắn mang theo nụ cười gian tà... có chút giống biểu tình của trẻ con làm thành công trò tai quái, ta kinh hô: "Ngươi là phạm nhân lúc trước!"

Hắn vừa nghe, tức giận nói: "Phạm nhân cái gì! Tên của ta là Yossi! Những người các ngươi thật là xấu, ta đâu có làm cái gì, hở một tí là muốn giết người, chỉ có tiểu Điệp là người tốt!"

"Ngươi không phải chết rồi..." Nói đến đây, ta đột nhiên nhớ tới, người lúc đó "giết chết" Yossi chính là Lợi Đức, kỳ thực lúc đó, ta chỉ là nhìn thấy Yossi nằm trên đất, dưới thân của hắn cộng với trên bút máy của Lợi Đức đều có vết máu, bởi vậy kết luận hắn đã chết rồi.

Nếu như Lợi Đức và Yossi căn bản chính là đồng lõa, vậy rất dễ dàng có thể làm bộ rồi.

Lợi Đức tức giận hô: "Ta tốn biết bao thời gian cứu ngươi ra khỏi P29, kết quả ngươi không trực tiếp đến địa điểm hội họp tìm ta, gây mưa gió cho cả thành, còn suýt nữa bị Nhật Hướng Dạ giết rồi, khiến cho mọi cực nhọc của ta đều uổng phí!"

"Xin lỗi mà..." Yossi thoạt nhìn hết sức sợ hãi Lợi Đức.

Nhìn hai người bọn ho, ta đột nhiên hiểu rồi, thốt lên: "Ngươi là lợi dụng Yossi điều thủ vệ đi, căn bản không phải lão gia bảo ngươi đến giết thiếu gia!"

"Ngươi thế nhưng thật không dễ lừa." Lợi Đức cười một chút: "Mặc dù ta cũng chỉ là thuận miệng nói, muốn xem thử phản ứng của các ngươi thế nào, không ngờ ngay cả ngươi đều gạt không được, sợ rằng Nhật Hướng Dạ cũng sẽ không tin rồi."

Thiếu gia tuyệt đối sẽ không tin!

"Trên thực tế, ta không nên ở chỗ này, có rất nhiều chuyện phải làm đây! Ngươi cũng biết, chuyện ta phải làm thế nhưng không đơn giản, chuyện phải sắp xếp nhiều như núi! Nhưng, ta thật sự rất thích ngươi, cho nên, ít nhất muốn đích thân đến tiễn ngươi đi, như vậy mới có lễ độ."

"Ngươi muốn giết thiếu gia và ta?"

"Không không!" Lợi Đức liên tục lắc đầu nói: "Chỉ là ta có thể trong khoảng thời gian ngắn đều sẽ không còn nhìn thấy ngươi và vị thiếu gia đáng yêu này nữa. Khuôn mặt ngủ của cậu ấy vẫn thật sự rất đáng yêu, dùng đáng yêu để hình dung con trai hơn hai mươi tuổi, đây thế nhưng thật quỷ dị, chẳng qua dùng ở trên thiếu gia của ngươi, lại thực sự rất thích hợp."

"Ngươi nói cậu ta thật sự là Huyền Nhật à?" Yossi đến gần mấy bước, cúi đầu nhìn thiếu gia, đây khiến ta cảm giác rất bất an. "Nhưng Huyền Nhật rất ngầu, An Hướng Dạ thoạt nhìn lại như đứa trẻ con! Ta cũng thích cậu ta, áp phích của cậu ta đều rất xinh đẹp, hát cũng hay! Tuyển chọn nhân vật thành thị trước kia, ta nghĩ rất lâu mới quyết định bỏ cho cậu ta không bỏ cho Huyền Nhật, kết qua lại có thể là cùng một người..."

" Có giống trẻ con bằng ngươi sao?" Lợi Đức bực mình nói.

Vì sao, thiếu gia đến bây giờ vẫn còn ngủ đây?

Lúc này, cửa phòng lần nữa bị người đẩy ra, một bóng người đi vào, dùng giọng lạnh nhạt nói: "Nên đi rồi."

"Giáo sư Neitzsche?" Ta ngạc nhiên.

Tuy đã biết Lợi Đức và giáo sư Neitzsche có giao tình, nhưng không ngờ đến hắn cũng là một đồng lõa... gay go rồi, lý do công khai lão gia tới Tà Dương thị chẳng phải chính là muốn gặp giáo sư Neitzsche sao?

"Kinh ngạc như thế làm gì?" Lợi Đức cười nói: "Ngươi sẽ không cho rằng ta là đơn thương độc mã đi làm chuyện này chứ?"

Lợi Đức liếc thiếu gia một cái, sau đó quay đầu nói với Neitzsche: "Không thêm cho nó một liều thuốc?"

"Không, liên tục hai ngày đều dùng lượng lớn thuốc tê, cộng thêm đầu gối vừa cải tạo, cho dù tỉnh lại cũng không thể hoạt động tự nhiên." Neitzsche lắc đầu nói: "Hơn nữa tôi không thể nắm chính xác tình trạng thân thể của nó, thuốc tê dùng đã là lượng lớn hết cỡ rồi, nó hai ngày đều dùng thuốc như vậy, còn thêm thuốc có lẽ sẽ chết, anh còn có chỗ phải dùng nó, không muốn để nó chết chứ?"

Vậy mà đám đối đãi thiếu gia như thế!

"Vậy thì trực tiếp chuyển đi thôi." Lợi Đức gật đầu nói.

Ta không nhịn được mở miệng hỏi: "Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì thiếu gia?"

Lợi Đức đầu tiên là giơ ngón trỏ: "Trước hết là làm con tin để uy hiếp Nhật Hoàng." Tiếp đến vừa lại giơ ngón giữa nói: "Chờ đến sau khi chuyện của ta hoàn thành, lại đưa cho Neitzsche làm thí nghiệm phẩm, chi phí của hắn thế nhưng không rẻ, may là có các ngươi làm thù lao, hắn mới chịu giúp đây!"

"Để kỷ niệm một hồi quen biết, cứ lấy của ngươi một thứ đi!" Lợi Đức đi lên, liếc mắt liền nhìn thấy sách ở trên giường, quái lạ mà "hử" một tiếng: "Thánh kinh... không, đây là thập tự thánh Peter, một vampire cầm theo thánh kinh có thập tự thánh Peter, ha, vậy mà còn mang theo dây chuyền thập tự giá, ngươi thật thú vị như tưởng tượng của ta, cứ lấy hai thứ này của ngươi đi!"

Hắn lấy sách, tiếp đến vươn tay lấy thập tự giá trước ngực ta, thừa dịp này, tay phải của ta đâm vào cổ họng của hắn, nếu có thể thành công, móng tay bén nhọn sẽ xuyên qua cổ họng của hắn...

Lòng bàn tay bị một cây bút máy xuyên thấu, nhưng ta lại không có một chút cảm giác đau, chỉ có tiếc nuối vì đánh lén thất bại, mặc dù đã thấp thoáng biết không thể nào thành công rồi, chỉ là vươn ra móng tay tiến hành kích này đã hao tốn mọi khí lực, hơn nữa lực công kích còn không mạnh...

"A!" Lợi Đức rút bút máy từ lòng bàn tay của ta ra, không giận trái lại cười: "Ta sẽ nhớ ngươi, chủ yếu là nhớ sự chăm chỉ học tập của ngươi cộng với..."

Neitzsche đi lên, một kim đâm vào cổ của ta, sau đó lạnh lùng nói với Lợi Đức: "Bắt cóc thì bắt cóc, giết người thì giết người, đừng làm loại chuyện hạ lưu cướp đồ này."

"... Bình luận đạo dức của anh đối với phạm tội vẫn thật thú vị. Được được! Ta không lấy thập tự giá của hắn, được rồi chứ?"

Lợi Đức có chút bất đắc dĩ trả lời, ý thức của ta dần dần mơ hồ, cuối cùng chỉ nghe thấy một câu.

"Tóm lại, tạm biệt nhé, Charles."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro