6 - 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên quốc địa ngục tầng thứ sáu: TV, chân tướng nhìn mà không thấy

"Cô Điệp, Huyền Nhật sửa chân của cô xong rồi."

"Cuối cùng sửa xong rồi sao? Chân dự phòng thực sự không đủ lực lắm, roi của anh cũng ổn rồi?"

"Chẳng những ổn rồi, còn siêu ổn! Công suất vận chuyển tăng mạnh, lực sát thương càng lớn, thời gian sử dụng cũng tăng nhiều, càng khoa trương chính là chẳng những có thể dùng làm roi, còn có thể đổi kiểu thành kiếm năng lượng hoặc là chủy thủ, thậm chí còn có thể bắn ra đạn dùng như súng năng lượng! Tôi cũng không biết cái này có còn tính là roi nữa không, ha ha!"

"Trước đưa chân của tôi đây."

"Oh, oh! Đúng rồi, Huyền Nhật còn có viết sách thuyết minh cho cô."

"Tôi đối với chân của mình còn cần xem sách thuyết minh cậu ta ghi?"

"Đương nhiên cần, cô xem thử roi của tôi, nếu không thuyết minh, tôi nào biết đã thêm nhiều công năng như thế!"

"Dù sao cũng đưa đây đi!"

"Mau nói xem chân của cô có thêm công năng gì?"

"Hm... Bên hông đùi trái phải đều có thể mở ra, chỉ cần nhấn cái nút trang sức màu bạc là được, thứ bên trong đùi trái là lựu đạn, đùi phải là đạn tia chớp; đầu gối có thể phát xạ đạn năng lượng; bên hông cẳng chân và đầu mũi chân đều có thể vươn ra lưỡi dao; lòng bàn chân có thể vươn ra bánh xe tiến hành trượt, tốc độ trượt tối đa là 60km/h."

"Wow, chân của cô cũng có thể dùng như xe rồi."

"..."

"Hài lòng không?"

"..."

"Thích không?"

"..."

"Rốt cuộc thế nào chứ?"

"Vừa hài lòng vừa thích! Tôi không rảnh, đi trước đây."

"Ha ha!"

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

"Anh biết giữa người và người có gì khác biệt không?"

Ta khó hiểu mà nhìn Lợi Đức, do dự nói: "Rất có nhiều khác biệt, tôi không biết anh chỉ là cái nào."

"Tôi nghiên cứu nhân loại học, chính là chuyên môn nghiên cứu sự khác biệt giữa người với người, anh biết kết luận của tôi là cái gì không?" Lợi Đức vung theo một cái nĩa, ta lắc lắc đầu, anh ta cười, nói: "Kết luận chính là —- căn bản không có khác biệt!"

"Thật không?" Lúc này, tầm mắt của ta dời xuống, anh ta lộ ra ánh mắt nghi hoặc, nhìn xuống theo, cuối cùng tầm nhìn của chúng ta cố định trong khay ăn của anh ta, ta mở miệng nói: "Bữa trưa của anh cũng gần như không có khác biệt với dáng vẻ mới đầu mang lên."

"..."

Ta lắc đầu nói: "Phải thường xuyên ăn ba bữa, vậy mới tốt cho cơ thể."

"Thân là một vampire, anh có thể đừng quan tâm cho sức khỏe của tôi như thế được không?" Lợi Đức cười như không cười nói: "Cảm giác vô cùng kỳ diệu, tôi không có người thân, cho nên không ai sẽ lo cho sức khỏe của tôi, trái lại là một vampire vừa mới quen biết quan tâm cho sức khỏe của tôi như thế, cảm giác thực sự rất vi diệu."

"Xin lỗi, có chút quen rồi." Ta có chút ngượng ngùng nói: "Trong nhà cũng có người luôn là quên ăn cơm, cho nên phải thường thường nhắc nhở ông ấy ăn cơm."

Ở phương diện nào đó mà nói, tính chung của An Đặc Khiết tiên sinh và Lợi Đức vẫn không ít, chỉ là An Đặc Khiết tiên sinh không thích dùng miệng dạy người lắm, mà là trực tiếp bảo người lấy dao phẫu thuật bắt đầu mổ ngay rồi, mà Lợi Đức thì là dạy không biết mệt, nói chuyện nói cho đến có thể quên mình đang ăn cơm.

"Tôi biết."

... Huh?

Lợi Đức nhìn ta một cái, cười nói: "Ý là tôi hiểu. Anh buổi chiều có tiết không?"

"Hai tiết."

"Sau đó định đi đâu?" Lợi Đức hỏi xong, vừa lại bổ sung: "Hiếm khi tôi lại có cơ hội cùng một vampire trò chuyện, anh không ngại tôi hỏi nhiều như thế chứ?"

Ta cười lắc đầu nói: "Đương nhiên không ngại, có thể có một người quen ở trường học, khiến tôi cảm giác an tâm rất nhiều. Sau khi học xong, tôi muốn đi chợ đồ ăn."

"Hả?" Lợi Đức lặng đi một chút, lúc này mới hiểu ra nói: "Oh, anh hẳn là chỉ chợ máu người đi?"

"Không phải, tôi là chỉ cái chợ bán gà vịt cá thịt và rau kia."

"... Có ai nói anh thật sự rất không giống vampire chưa?"

"Vẫn rất thường nghe thấy cái câu này." Ta thành thật thừa nhận.

"A a... xin lỗi." Trên người Lợi Đức đột nhiên vang lên tiếng điện thoại, anh ta nói xin lỗi, cũng không có rời khỏi, cứ trực tiếp ở trên ghế bắt điện thoại.

Ta cúi đầu uống máu, mặc dù ra vẻ không để ý, nhưng cũng không thể thật sự ngăn cản cái tai mình khỏi lời nói.

"Oh? Thành công rồi sao? Thành công mấy phần đây? Hai phần? Tệ hơn tưởng tượng của tôi một chút, tôi cho rằng ít nhất sẽ thành công ba phần đây... ừ ừ, đừng lo, mua xong thứ cần thiết, sau đó đem tiền thừa đến nơi đã nói."

Nói xong, Lợi Đức cúp điện thoại, cười nói: "Đầu tư của tôi hình như có mừng có lo đây! Có cái thành công có cái thất bại, may là tóm lại mà nói vẫn là kiếm được không ít."

"Thật không? Đầu tư cái gì đây?"

"Ngân hàng."

Ta có chút nhạ dị nói: "Ngân hàng? Cảm giác hình như là đầu tư rất lớn." Thực sự không giống hạng mục đầu tư mà một cái giáo sư sẽ có, nhưng nghĩ một chút, Lợi Đức còn kiêm làm sát thủ, sát thủ hẳn là vẫn rất có tiền đi?

Lợi Đức cười nói: "Cũng không tính quá lớn, là cần một ít tài chính khởi động, nhưng tỷ suất lãi rất tốt."

Lúc này, Lợi Đức đột nhiên như bị một thứ gì đó hấp dẫn, biểu tình đột nhiên cố định, ta lặng đi một chút, thuận theo tầm mắt của anh ta nhìn qua, thì ra anh ta đang xem tin tức tv.

Hình ảnh của tin tức nhìn ra được là từ chỗ xa được kéo đến cận cảnh, cho nên màn hình đều có chút không rõ, trên màn hình là một nhóm người mặc tây trang, chỉ có chàng trai tóc vàng ở giữa kia mặc áo khoác dài màu sẫm, một nhóm người cấp tốc đi qua, trên đường, chàng trai tóc vàng còn bực mình mà liếc ống kính một cái.

Kỳ thực hình ảnh cũng không phải vô cùng rõ ràng, gần như đều sắp mơ hồ giống hình ảnh của máy theo dõi rồi, nhưng bên cạnh hình ảnh có hai chữ lớn do tin tức đánh ra, hơn nữa ta cũng từng thấy qua vị tóc vàng này, cho nên rất dễ dàng liền nhận ra được đó là Nhật Hoàng.

Nhật Hoàng cực hiếm lên tin tức, chứ đừng nói đến phỏng vấn, ngay cả chụp lén cũng rất ít thấy, không ngờ truyền thông tin tức vậy mà có thể quay được cái hình ảnh này, mặc dù chỉ là trong chớp nhoáng, nhưng ngay cả chớp nhoáng này cũng thực sự cực kỳ khó khăn rồi.

"Nhật Hướng Viêm..." Lợi Đức đột nhiên quay đầu hỏi ta: "Anh có nhận định gì đối với Nhật Hướng Viêm?"

"Nhận định?" Ta lặng đi một lát, có chút không biết trả lời thế nào, chỉ có ậm ờ nói: "Trên cơ bản không có nhận định gì, khoảng cách của Nhật Hoàng với dân chúng bình thường thực sự quá xa rồi."

"Nói như thế cũng phải." Lợi Đức cười như không cười nói: "Chẳng qua anh tự quy mình trong dân chúng bình thường sao?"

"Cho dù đối với vampire mà nói, Nhật Hoàng vẫn rất xa xôi." Ý của ta là, đối với vampire ngoài ta mà nói.

"Anh nói cũng phải, Nhật Hướng Viêm đơn giản cứ như là đế vương duy nhất của cái thế giới này." Lợi Đức nhàn nhạt nói: "Mặc dù nói chế độ đế vương đã biến mất rất lâu, nhưng thật sự đã biến mất rồi sao?"

Ta lặng đi một chút, không biết đề tài làm sao chuyển đến chế độ đế vương rồi.

Lợi Đức mang theo giọng giễu cợt nói: "Hay chỉ là đổi cái tên gọi, đối tượng để cho bị nô dịch không phát hiện ra mình kỳ thực là nô lệ? Cái gọi là nhóm ông trùm thương nghiệp rốt cuộc có gì khác biệt với đế vương cổ đại?"

Nếu như ta không phải quản gia của thiếu gia, có lẽ sẽ cùng Lợi Đức tham khảo một phen đi, nhưng giờ đây người ta phục vụ là thiếu gia, thực sự không dễ dàng tùy tiện thảo luận về lão gia, cho nên chỉ có trả lời: "Cho dù Nhật Hoàng thật sự là đế vương, cũng đâu có quan hệ với dân chúng bình thường đi?"

"Đây mới là chỗ lợi hại!" Lợi Đức dùng sức ném ra một thứ, nói: "Không có ai cho rằng đó có liên quan gì với mình, không có ai đi quan tâm cái chuyện này! Nhưng anh biết xí nghiệp dưới cờ của liên minh Thái Dương có bao nhiêu không?"

Ta cúi đầu nhìn thứ bị ném lên bàn, lúc này mới phát hiện đó lại có thể là một cây bút máy: "Ơ, rất nhiều, nhưng không biết chính xác là bao nhiêu... Lợi Đức, anh ném cây bút này, hình như không tốt lắm đi?"

"Đừng lo, cây bút đó làm bằng inox, là bút tôi chuyên môn dùng để ném."

Thế, thế sao?

"Đi đến cuối một con đường, dân chúng đại khái sẽ ngang qua phân nửa số cửa hàng đều là sản nghiệp dưới cờ của liên minh Thái Dương hoặc là có hợp tác, nhưng bọn họ căn bản không biết điểm này! Cũng không biết chỉ cần Nhật Hướng Viêm muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho vật giá tăng lên, thậm chí là của cải vật chất cần thiết, đều không ai có biện pháp dị nghị, bởi vì rất nhiều sản nghiệp đều đã bị hắn độc quyền rồi."

"Sống hay chết có cơm ăn hay không cơm ăn, hết thảy đều nắm trong tay của vị này, anh dám nói hắn không phải đế vương, anh dám nói dân chúng không phải bị nô dịch mà không tự biết? Dân chúng thậm chí gọi hắn là Nhật Hoàng, căn bản sẽ không hô thẳng tên thật của hắn!"

Nghĩ đến Lợi Đức lại có định kiến lớn như thế với Nhật Hoàng, khiến ta cảm giác hết sức lo lắng, nhưng vừa lại nói không ra chuyện lo lắng là cái gì, cho dù Lợi Đức kiêm làm sát thủ, anh ta cũng không thể có biện pháp ám sát Nhật Hoàng đi?

Ta nhíu mày nhìn Lợi Đức, không biết nên nói cái gì khuyên bảo, nhưng đối phương lại cười, tư thái ung dung nhắc nhở: "Chuông vào học sắp vang rồi, tôi nghĩ lấy tính cách của anh, hẳn không thích đến muộn đi?"

Ta cúi đầu nhìn đồng hồ, quả thật sắp vào học rồi, vội vàng nói: "Xin lỗi, tôi phải đi trước đây."

Vội vã đi đến một nửa, ta quay đầu nhìn một cái, Lợi Đức đang dùng bữa, nhìn thấy ta quay đầu, anh ta còn đặc biệt xiên lên một đống đồ ăn sau đó bỏ vào trong miệng, hình như đang tỏ rõ anh ta có ngoan ngoãn ăn cơm.

Ta cười cười với anh ta, sau đó mới vội đi vào lớp.

Nghĩ đến, hẳn là ta lo lắng quá nhiều rồi, rất nhiều người ở lúc nói đền vấn đề xã hội hay chính trị, thần thái đều là hết sức kích động, Lợi Đức hẳn cũng chỉ là như thế, không có chỗ gì đặc biệt hoặc là cần lo lắng.

◇◇◇◇

Ta vội vàng đi vào phòng học, chuông vào học đúng lúc vang lên, bên trong thật là vô cùng an tĩnh, học sinh của hệ y học quả nhiên rất chăm chỉ... Không! Bọn họ đang nhìn ta, học sinh đầy phòng học đều đang nhìn ta!

Ta ngạc nhiên nhìn học sinh đầy phòng, bây giờ rốt cuộc là tình huống gì đây?

"Thật sự là cậu ta đó!" Học sinh kinh hô.

Có người ngẩng đầu nhìn tv treo ở trần nhà hai bên phòng học, ta quay đầu cũng nhìn hướng màn hình, trên đó đang phát tin tức, kỳ thực trên hình ảnh cái gì cũng không có, chỉ có vách tường của bệnh viện cộng với đông đảo truyền thông.

"Buổi tối hôm qua có nhìn thấy tin tức của cậu, lúc đó hình ảnh còn có cậu đó! Hôm nay lại có thể biến mất rồi, thật thần kỳ, căn cứ vào suy đoán của tôi, cơ thể của vampire có thể sẽ phát tán ra một loại tia sáng nào đó ngăn trở, khiến cho hình ảnh không thể lưu tồn ở trên phim ảnh..."

"Đúng là đẹp ngây người, cậu cứ như thế đi trên vách tường, hoàn toàn vi phản nguyên tắc lực hút của trái đất!"

Có càng nhiều người lo lắng hỏi: "Thiên sứ thật sự vẫn còn sống đúng không? Người đại diện không nói dối chứ? Có nguy hiểm tính mạng không? Chỉ số hôn mê là bao nhiêu?"

Ta gật đầu nói: "Đúng vậy, cậu ấy không có nguy hiểm tính mạng, đã tỉnh lại rồi, chỉ là cơ thể nhiều chỗ bị thương, cần điều dưỡng một thời gian, nhưng không có trở ngại lớn."

"Tốt quá rồi!" Học sinh hết sức cao hứng hoan hô: "Thiên sứ quả thật không hổ là người của hệ chiếu đấu, lúc rớt xuống cố gắng nắm bắt rất nhiều thứ, giảm chậm tốc độ rơi xuống, nếu không chết chắc rồi!"

Nhìn dáng vẻ bọn họ vui vẻ như thế, ta cũng cảm giác hết sức cao hứng, thiếu gia quả thật có rất nhiều fan quan tâm cậu ấy.

"Học trò, hãy ngồi xuống."

Ta lặng đi một chút, quay đầu nhìn, một người trẻ tuổi đứng ở phía sau ta, anh ta mặc một bộ áo da màu đen và giày ống dài, sắc mặt hết sức lãnh đạm, trên tai trái còn đeo một cái bông tai nhỏ phát sáng trắng mờ mờ, mặc dù tổng thể thoạt nhìn như là người trẻ tuổi trên đường phố, nhưng nếu ta không nhìn sai, sách trên tay anh ta cầm đều là sách y học chuyên nghiệp.

Anh ta bảo ta ngồi xuống? Chẳng lẽ là giáo sư? Đây cũng quá trẻ tuổi rồi, anh ta thoạt nhìn còn trẻ hơn Lợi Đức, thậm chí cũng, cũng giống một cái sát thủ hơn đối phương.

"Vâng." Ta có chút bối rối nói xong, vội vàng tìm cái chỗ trống ngồi xuống.

Bạn học ngồi bên cạnh thấp giọng nói: "Cậu biết giáo sư này là ai không?"

Ta vừa lấy sách giáo khoa ra, vừa lắc lắc đầu.

"Neitzsche đó! Cái bác sĩ bởi vì phát biểu luận văn cải tạo bộ não mà đoạt giải!" Bạn học hưng phấn nói: "Là nhà trường đặc biệt mời tới, nghe nói nếu như không phải giáo sư nào đó của hệ nhân loại học quen biết bác sĩ Neitzsche, cho nên đặc biệt nhờ vả, căn bản sẽ không khả năng tìm anh ta đến dạy!"

Nhân loại học... Lợi Đức sao? Thì ra anh ta quen biết Neitzsche, cũng đúng, anh ta từng nói nếu như giáo sư không chịu ký tên, vậy bảo ta cứ đi tìm anh ta, thì ra là bởi vì anh ta quen biết giáo sư.

"Đúng rồi, cậu làm sao bắt đầu vào học từ năm ba?" Bạn học ngồi vị trí bên kia khó hiểu hỏi.

Ta có chút căng thẳng rồi, có nên nói lúc trước đã học qua khóa trình năm một và năm hai không?

Cậu ta không đợi ta trả lời đã tự mình nói: "Đàn em năm một và năm hai nôn muốn chết! Bọn họ biết cậu là sinh viên năm ba, học những khóa bọn họ vẫn chưa thể học, cả đám đều sắp khóc rồi."

Khóc? Ta nhạ dị hỏi: "Vì sao?"

"Oh!" Bạn học cười nói: "Rất nhiều nguyên nhân! Có người thích thiên sứ, có người rất mê vampire, còn có người bởi vì nhìn thấy tin tức tv liền mê cậu luôn rồi, nữ đàn em trực thuộc của tôi cũng vậy! Cậu dứt khoát ra mắt giống em cậu luôn cho rồi!"

Ta cười một chút, cảm giác cũng không kỳ quái, chuyện say mê vampire kỳ thực cũng không ít thấy.

"Nữ đàn em trực thuộc của tôi nói nếu như tôi không giúp cô ấy ký tên, cô ấy liền sẽ không gọi tôi là học trưởng nữa, cho nên, phiền một chút nhé?"

Bạn học hết sức nghiêm túc nói xong, còn lấy ra một tấm bản ký tên rất chính thức và bút ký tên.

"... Là muốn chữ ký của em trai tôi?"

"Không, muốn của cậu."

Ta không biết nói gì, đành cầm lấy bút ký tên, ký tên mình xuống, đương nhiên, họ là lược bớt không ghi.

"Cám ơn! Kỳ thực cô ấy là muốn ký trên ảnh, chẳng qua máy ảnh căn bản không chụp được cậu, tôi còn cười cô ấy đây..."

Bạn học thu hồi bản ký tên, vừa ghi gì đó lên tờ ghi chú, vừa nói: "Này, cho cậu số điện thoại của tôi, có vấn đề đều hoan nghênh gọi tới!"

Sau khi ta tiếp lấy, nghe thấy ba chữ "có vấn đề", đột nhiên nhớ tới mình xác thực có rất nhiều vấn đề, vội vàng nói: "Xin hỏi cậu đã học khóa giải phẫu chưa?"

"Đã học." Bạn học gật đầu, sau đó thấp giọng nói: "Tôi trước kia đã thường thường xem rồi! Bởi vì trong nhà mở bệnh viện, thỉnh thoảng cũng giúp chút việc nhỏ... ahem! Cậu biết đấy! Chẳng qua không phải tôi muốn nói, kỹ thuật của tôi thế nhưng không thua ông già tôi đâu!"

"Sau này có thể gọi điện thỉnh giáo ngài vấn đề có liên quan đến phương diện giải phẫu không?" Ta chân thành thỉnh cầu, đồng thời lập tức nhập số vào trong điện thoại, có lẽ tối nay ta phải gọi điện thoại cho vị bạn học này, vừa dò hỏi vừa tiến hành giải phẫu.

"... Được chứ." Bạn học bất đắc dĩ nói: "Chẳng qua cậu có thể đừng dùng cái chữ "ngài" này không, cậu dọa đến tôi rồi đấy!"

Ta nói câu "xin lỗi", đối phương bật cười, tự giới thiệu: "Tôi là Matthew Gal, gọi tôi là Matt được rồi."

"Vậy thì xin gọi tôi là Charles thì được rồi."

Vừa giới thiệu xong, đối phương lại chuyển tầm nhìn không nhìn ta, khi ta đang cảm thấy nghi hoặc, cậu ta mắt không chuyển mà thấp giọng nhắc nhở: "Charles, nhìn bảng đen, giáo sư đang trừng chúng ta rồi."

Nghe vậy, ta vội vàng cũng nhìn hướng bảng đen, giáo sư Neitzsche quả thật đang trừng chúng ta, kỳ thực cũng không coi là trừng, chỉ là lạnh lùng mà quét mấy mắt, nhưng mấy mắt này vẫn thật là lạnh, bị trừng một cái liền như rơi vào hầm băng, ngay cả tim cũng bị cảm giác đông kết, so với Lợi Đức, vị giáo sư Neitzsche này thật sự càng thích hợp làm sát thủ.

Đối mặt với chú ý của giáo sư, ta có loại cảm giác không biết làm sao, nhưng may thay, anh ta chỉ là quét qua mấy mắt liền bắt đầu lên lớp, trong lúc đó cũng không có chú ý ta nhiều, cuối cùng cũng khiến người thở phào một hơi.

Giáo sư Neitzsche bắt đầu giảng giải cấu tạo cơ thể người, đây khiến ta cảm giác được nhiều thu hoạch, hôm nay về hẳn là có thể tương đối có sức lực để đối mặt với kiểu trực tiếp cầm dao dạy học của An Đặc Khiết tiên sinh rồi.

"Lạ quá, giáo sư lần trước chẳng phải đã giảng đến kết cấu chi tiết não bộ." Matt nhíu mày một chút, vừa lại lẩm bẩm: "Có thể là sắp thi giữa kỳ rồi, cho nên ôn tập mà thôi đi!"

Nghe vậy, ta vội vàng quay đầu hỏi: "Thi giữa kỳ lúc nào?"

"Hai tuần sau... ặc, tôi có thể cho cậu mượn vở ghi chép, đừng lộ ra loại biểu tình như trời long đất lở này mà..."

Hai tuần sau sẽ thi giữa kỳ, nhưng ta mỗi tối về đều phải ở dưới giám sát của An Đặc Khiết tiên sinh cầm dao thực tế, đồng thời phải phục vụ thiếu gia... may là bây giờ ở bệnh viện, không cần phải quét dọn nhiều, hơn nữa không thể nấu cơm trong bệnh viện, cho nên Tiểu Yu và May sẽ phụ trách mua đồ ăn, đây thật là may mắn trong bất hạnh.

"Đúng rồi, giáo sư Neitzsche rất nghiêm khắc, ông ấy nói ông ấy sẽ kiểm tra đề mục hợp lý, cho nên trong thi giữa kỳ người không đạt, thi xong liền không cần đến học nữa... Chẳng, chẳng qua cậu vừa mới đến, có lẽ ông ấy sẽ nương tay với cậu? Tôi là nói có lẽ, giáo sư Neitzsche thật sự rất nghiêm khắc!"

"..."

◇◇◇◇

Thi giữa kỳ rốt cuộc nên làm sao đây? Ta nhìn ngoài cửa sổ, thực sự vô cùng khổ não.

"Sau khi chiết khấu đã trừ đi 167 yuan, cảm ơn ghé thăm." Giọng bằng phẳng của Diệp Nhân từ ghế trước truyền tới.

"Làm phiền xin ở đây chờ tôi một lát, tôi sau đó sẽ tới."

"Được."

Xuống xe, mặc dù có chút căng thẳng nhóm hàng quán sẽ có phản ứng gì, nhưng thịt gà lại không thể không lấy, dù sao Ricci đều chặt hết rồi, thực sự không thể để cho anh ta chịu cái tổn thất này.

Ta một mạch đi tới, mới đầu người trong chợ vẫn không có chú ý đến ta, nhưng tùy theo ta càng đi càng gần, mọi người hình như cũng dần dần chú ý đến ta, sau đó vậy mà bắt đầu theo ở phía sau ta.

Ta có chút không biết làm sao, quay đầu nhìn, các bà các cô dừng cái rụp, sau đó bắt đầu hoảng hốt mặt hướng sang hai bên, giả vờ đang xem quầy hàng mua đồ, thấy vậy, ta đành quay đầu lại đi đường của ta, cuối cùng đi đến trước hàng gà của Ricci, nói: "Ricci, tôi đến lấy thịt gà đây."

Ricci ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn ta, sau đó nói: "Charles, tôi và vợ tôi lúc xem tv có nhìn thấy anh."

"Nhiều người nhìn thấy hiện trường truyền trực tiếp như vậy sao?" Ta có chút nhạ dị rồi.

"Nhiều!" Ricci lập tức gật đầu nói: "Người quan tâm thiên sứ có biết bao nhiêu! Mọi người đều canh ở trước tv quan tâm tình hình làm sao, đương nhiêu đều xem rồi! Charles, em của anh thật không sao chứ? Tin tức là nói cậu ấy đại nạn không chết, hơn nữa mặc dù bị thương cũng không nguy hại tính mạng... Nhưng đây là lời của tin tức nói, có một nửa đáng tin đã là may rồi!"

Ta cười nói: "Xin yên tâm, a Dạ thật sự không sao, nếu như có chuyện, tôi cũng không thảnh thơi như thế mà đến mua thịt gà đi?"

Ricci khó xử nói: "Gà của anh tôi lấy bán nửa giá rồi! Tôi sợ lạnh đông quá lâu, hơn nữa em của anh sau đó lại xảy ra chuyện, tôi nghĩ anh có lẽ sẽ không rảnh tới lấy."

Nghe vậy, ta vội vàng nói: "Xử lý thế này rất tốt, tổn thất của bán ra nửa giá xin để tôi trả..."

"Anh nói bậy cái gì vậy?" Ricci trách cứ: "Anh đã cứu mạng của tôi! Là tôi phải trả tiền cho anh mới đúng đi! Nếu để vợ tôi biết tôi còn lấy tiền anh, cô ấy không mang theo đứa con trong bụng bỏ nhà mới lạ! Còn có, vợ tôi nói sau này anh tới mua gà đều giảm cho anh một nửa, nếu không cô ấy sẽ ly hôn với tôi!"

Giảm một nửa! Hơn nữa sau này toàn bộ đều giảm một nửa!

"Charles, anh thật sự là vampire sao?" Ricci gãi mặt nói: "Chuyện của vampire đã nghe không ít, nhưng nghe thấy vampire mua gà có thể được giảm giá một nửa liền sáng cả mắt vẫn thật chưa nghe qua!"

Ta cười cười nói: "Tôi đã ở trước mặt anh lộ ra dáng vẻ của vampire rồi, còn hoài nghi sao?"

"Huh?" Ricci lặng đi một chút rồi chợt hiểu mà nói: "Anh là nói cái lần anh rống lúc đó? Mặc dù tiếng rống rất có đặc sắc, chẳng qua đó chính là dáng vẻ của vampire à?"

Rất có đặc sắc... ta có chút không biết hồi ứng thế nào.

"Đúng rồi, vợ tôi muốn tôi xin anh ký tên, nếu không xin được..."

"Liền muốn ly hôn với anh?"

"Đúng!" Ricci từ phía dưới quầy hàng lấy ra một bản ký tên, nói: "Vì hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn của tôi, vậy thì phiền anh rồi!"

Vì đã không phải lần đầu tiên, Matt cũng đã lấy bản ký tên cho ta ký rồi, cho nên lần này ta lấy bản ký tên, ký xuống chữ Charles một cách thông thạo, sau đó đưa lại, Ricci lúc nhận lấy bản ký tên lại chỉ chỉ phía sau ta.

Ta quay đầu nhìn, giật nảy mình, phía sau tụ tập mấy chục bà bà cô cô, mỗi một người đều đầy mặt mong chờ, trên tay nếu không phải cầm giấy bút, thì cũng là đang tìm giấy bút. Ta vội vàng nói: "Xin lỗi, tôi nên trở về rồi!"

Lần này một khi ký sợ rằng sẽ không dứt, thực sự không thể ký...

Phía sau, Ricci lớn tiếng rêu rao: "Này này, không giảm giá mà muốn ký cái gì?"

Tiếp đến, một phần giấy bút đưa lên, một người bán hàng dùng biểu tình và giọng hết sức thành khẩn nói: "Mua cá giảm 30%."

Ta trầm mặc một chút rồi tiếp lấy giấy bút...

"Mua rau giảm 30%!"

"Mua nồi giảm 20%!"

"Mua quan tài giảm 10%... trừng tôi làm gì, tôi không phải trù ẻo anh ta, anh ta là vampire đấy thôi! Không phải ngủ trong quan tài sao?"

Mọi người bừng tỉnh "Ồ" một tiếng.

"..."

◇◇◇◇

"Lát nữa giúp ta cắt miếng khối não này, làm sáu phần, sau đó lần lượt nhỏ lên dịch thể trong sáu ống nhỏ giọt này."

"Vâng, cần ghi chép tình huống sau khi nhỏ xong thuốc không? Khoảng cách thời gian ghi chép là bao lâu?"

An Đặc Khiết tiên sinh nhìn ta, đột nhiên thở dài nói: "Có trợ thủ kỳ thực vẫn không tệ, ít nhất chút việc vặt này sẽ giúp ta làm tốt... Không đúng, lúc trước ta cũng có trợ thủ, làm sao liền bị bọn họ chọc tức cho gần chết? Anh nói xem, nếu như ta nói với a Dạ, cho ta mượn anh mấy năm, nó có đồng ý không?"

"Đương nhiên không được!"

Ta ngẩng đầu nhìn, thiếu gia đang đi vào, khó chịu nói: "Papa, con vất vả lắm mới tìm được Charles đến làm quản gia, không cho ba cướp đi đâu! Anh Kyle chẳng phải đã giúp ba tìm một đống trợ thủ rồi sao?"

"Hứ! Lũ ngu ngốc đó bị ta đuổi đi hết rồi!" An Đặc Khiết tiên sinh bất mãn nói: "Mỗi một tên đều chịu đựng không bao lâu, còn nói ta dùng bọn chúng như tạp vụ..."

Thiếu gia buồn cười nói: "Nhưng mà papa, ba chính là thật sự coi người ta như tạp vụ đấy thôi!"

"Nói cũng phải... Ta chỉ là kêu bọn họ nấu cơm, quét nhà và ghi chép thí nghiệm mà thôi à! Thế này đã muốn bỏ việc không làm, cũng quá không có tính chịu áp lực rồi đi!"

Thiếu gia giải thích với ta: "Trợ thủ anh Kyle tìm đến đều là nhân sĩ thuộc lĩnh vực chuyên nghiệp, rất nhiều đều có ba bằng cấp trở lên, bọn họ ở bên ngoài đều được kính xưng là học giả, có lẽ còn đã được rất nhiều giải thưởng nổi tiếng!"

Sau đó bị An Đặc Khiết tiên sinh bảo đi nấu cơm quét nhà, đây đích xác là sẽ bỏ việc.

Ta đề nghị: "Tôi có thể nhờ gia tộc phái quản gia đến giúp đỡ An Đặc Khiết tiên sinh, nếu như chỉ là loại chuyện ghi chép thí nghiệm này, rất nhiều quản gia đều có thể đảm nhiệm, bọn họ cũng thường phục vụ cho chủ thuê loại học giả này."

"Charles!" Vừa đề nghị xong, An Đặc Khiết tiên sinh đột nhiên nghiêm túc sắc mặt gọi ta.

"Vâng?"

"Tôi muốn người biết nấu cơm!"

"... Xin yên tâm, quản gia của gia tộc Alexis tất phải học nấu cơm, mới trở thành quản gia chính thức."

"Tốt lắm!" An Đặc Khiết tiên sinh gật đầu rồi quay đầu hỏi: "A Dạ, con lúc nào muốn tiến hành phẫu thuật dây chằng khớp đầu gối? Ta đã chuẩn bị xong hết rồi, bây giờ lập tức có thể làm phẫu thuật ngay."

Thiếu gia do dự nói: "Mấy ngày gần đây, Tà Dương thị vẫn rất an tĩnh... Charles, anh ở trường học có gặp phải chuyện gì không?"

"Không có xảy ra chuyện, mấy hôm nay lên lớp đều không có vấn đề." Ngoài trừ thi giữa kỳ có thể có vấn đề, nhưng đây cũng không phải vấn đề thiếu gia có thể giúp ta giải quyết mà cũng không trở ngại tiến hành phẫu thuật... Nhưng bởi vì ta mà trở ngại đến phẫu thuật của thiếu gia, sợ rằng ngay cả phụ thân đại nhân cũng sẽ trừng mắt với ta!

Thiếu gia gật đầu, nói với An Đặc Khiết tiên sinh: "Vậy thì bây giờ đổi đi!"

"Chắc chứ?" An Đặc Khiết tiên sinh lần nữa xác nhận hỏi: "Lần này là phẫu thuật lớn, không như lúc trước đau mấy ngày là xong, sau phẫu thuật khoảng chừng một tuần, chân của con đại khái ngay cả động cũng động không nổi."

Nghe vậy, thiếu gia xuất hiện thần sắc do dự, nhưng vừa lại lập tức lắc đầu: "Chờ thêm cũng sẽ không có thời điểm tốt hơn, bây giờ con là trạng thái "trọng thương", không cần đi hành trình người mẫu, là thời gian tốt nhất làm phẫu thuật rồi!"

An Đặc Khiết tiên sinh gật đầu, nói: "Vậy thì lát nữa làm phẫu thuật đi, dù sao ta chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi, để cho DSII đi xếp đặt dụng cụ phẫu thuật một chút là được." Nói xong, ông ấy quay đầu nói với ta: "Charles, anh cũng đừng cắt miếng nữa, qua đây cùng xem."

Nghe vậy, ta vạn phần khủng hoảng hỏi: "Hẳn, hẳn không phải muốn tôi cầm dao chứ?"

"Đương nhiên không phải!" An Đặc Khiết tiên sinh một hơi bác bỏ, nói: "Cái gì cũng có thể để anh động thủ, DSII cũng không có vấn đề, chính là a Dạ thì không được."

Ta thở phào một hơi, may thay An Đặc Khiết tiên sinh không có tùy tính đến mức độ vô biên giới.

"Đừng buồn, không phải không để cho anh làm." An Đặc Khiết tiên sinh đột nhiên lên tiếng an ủi ta, nhưng ta một chút cũng không buồn, chỉ có yên tâm mà thôi, ông ấy giải thích: "DSII muốn tu sửa thậm chí thay đổi linh kiện đều rất dễ dàng, nhưng Huyền Nhật lại không phải như thế."

"Không giống sao?" Ta tưởng rằng, cấu tạo thân thể của DSII và Huyền Nhật là hoàn toàn giống nhau.

"Kết cấu tổng thể thì không khác lắm, chẳng qua đương nhiên vẫn là không giống!" An Đặc Khiết tiên sinh gãi đầu, nói: "Nói tóm lại, nếu như Huyền Nhật là loại hình chính thức, DSII chính là loại hình gọn nhẹ đi. Bất luận là chỉ nhìn mức độ kiên cố của thân thể hay năng lực đánh đấu của bọn nó, DSII và Huyền Nhật đều không như nhau!"

Thiếu gia đưa ví dụ giải thích kỹ thêm: "Nếu chiến đấu với kẻ xấu bình thường, tôi và DSII không có bao nhiêu khác biệt, nhưng nếu như là đối thủ kiểu như Alkus, tôi có thể đấu ngang tay với ông ta, nhưng DSII thì không thể, nó sẽ thua trong vòng năm phút."

Vậy mà kém nhiều như vậy sao? Ta có chút nhạ dị.

"Còn có, lúc trước DSII từ hai mươi lầu té xuống gãy rất nhiều xương cốt, mặc dù nó lo ngại không thể bị truyền thông phát hiện không thích hợp, cho nên cố ý té thẳng xuống, chẳng qua nếu như là tôi, cho dù rớt thẳng xuống, cũng sẽ không té gãy xương."

"Thì ra như thế."

Lúc này, DSII đẩy cửa tiến vào nói: "A Dạ, phòng phẫu thuật chuẩn bị xong rồi đó!"

Ủa? Từ lúc nào... Đúng rồi, thiếu gia có thể ở trong đầu trực tiếp hạ lệnh với DSII.

Tiếp đến, chúng ta liền tiến vào phòng phẫu thuật, bác sĩ đương nhiên là An Đặc Khiết tiên sinh, trợ thủ duy nhất là DSII, ta cùng lắm chỉ là một kẻ học hỏi mà thôi.

DSII dùng giọng công thức hóa nói: "Phẫu thuật bây giờ tiến hành là thay đổi cơ gân đùi, xương bánh chè cộng với dây chằng chữ thập trước sau, đối tượng phẫu thuật là Huyền Nhật, dự tính thời gian phẫu thuật..."

Thiếu gia nằm ở trên giường, toàn thân đều phủ vải cách ly, chỉ lộ ra vị trí đầu gối.

Chờ giọng nói công thức bằng phẳng của DSII vừa xong, An Đặc Khiết tiên sinh liền tiến lên, sau đó... sau đó ta cũng không muốn tường thuật quá trình phẫu thuật.

Chỉ có thể nói, cái quy tắc bác sĩ thông thường không giúp người thân mổ này là hoàn toàn chính xác, chỉ là nghĩ đến người nằm ở trên bàn phẫu thuật thật sự là thiếu gia, ta liền không thể bình tĩnh đối mặt với đủ loại tiến trình của phẫu thuật, từ dao đầu tiên cắt xuống, trong đầu của ta chỉ nghĩ đến làm sao lại cắt lớn như thế, tiếp đến nhìn thấy da bị vén ra, máu thịt... không! Vẫn là đừng nghĩ nữa.

"Vẫn ổn chứ?"

Khi phẫu thuật tiến hành đủ tám giờ, trong lúc này, An Đặc Khiết tiên sinh chỉ đi vệ sinh một lần.

Sau khi kết thúc, DSII đẩy thiếu gia đến phòng bệnh, An Đặc Khiết tiên sinh vừa cởi khẩu trang, mũ và găng tay, vừa quay đầu hỏi ta còn ổn hay không.

Mặc dù ta muốn khách sáo nói "vẫn ổn", nhưng lại phát hiện mình căn bản nói không ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ có cười khổ thừa nhận: "Một chút cũng không ổn."

"Bình thường!" An Đặc Khiệt vỗ vỗ vai của ta, an ủi: "Luyện tập nhiều là được."

Luyện tập... ta cười khổ một chút, dò hỏi: "Thiếu gia khoảng chừng lúc nào sẽ tỉnh lại đây?" Nếu như có thể, thật hi vọng mau chóng nhìn thấy thiếu gia mở mắt, xác định phẫu thuật hoàn toàn thành công.

"Khoảng chừng?" An Đặc Khiết tiên sinh đẩy đẩy mắt kính nói: "Tôi có thể nói cho anh thời gian chính xác, nó bây giờ đã tỉnh rồi."

Đại khái là biểu tình của ta quá ngạc nhiên, ông ấy cười giải thích nói: "Thân thể của a Dạ khá đặc biệt, trên cơ bản phải dùng lượng thuốc tê vô cùng lớn mới có thể khiến cho nó hôn mê bất tỉnh, nhưng dùng lượng thuốc tê lớn như thế gánh nặng với cơ thể quá lớn, cho nên ta rất ít dùng, mà là trực tiếp để cho nó tự mình "tắt máy", sau khi phẫu thuật hoàn tất, DSII liền giúp nó "mở máy" rồi."

"..."

"Đi thôi, đi xem a Dạ." An Đặc Khiết tiên sinh cởi cả bộ áo phẫu thuật nhiễm máu, tiện tay ném vào thùng rác.

Trong phòng bệnh, thiếu gia quả thật đã tỉnh rồi, chúng ta vừa đi vào, cậu ấy liền quay đầu nhìn chúng ta, thần sắc tự nhiên, hoàn toàn không giống người vừa mới phẫu thuật xong và hai chân đều bó thạch cao.

"A Dạ, muốn dùng thuốc giảm đau không?" An Đặc Khiết tiên sinh mở miệng hỏi: "Mặc dù con lúc trước đều không dùng, chẳng qua lần này sẽ đau hơn đi?"

Thiếu gia chỉ là lắc đầu.

Ta không nhịn được mở miệng hỏi: "Thiếu gia, đau lắm không?"

Thiếu gia cười lắc lắc đầu, nhưng không có mở miệng trả lời.

Phản ứng như thế của cậu ấy khiến ta cảm giác vô cùng không yên tâm, lúc đang muốn hỏi lần nữa, cửa phòng đột nhiên bị người tông ra, sau đó truyền đến tiếng rêu rao lớn tiếng của Yahan: "A Dạ, cậu mổ xong chưa?"

"Này, nó thật sự là "vừa mới" mổ xong, phải tĩnh dưỡng... quên đi." An Đặc Khiết nói đến dở chừng liền từ bỏ.

Yahan, vọt đến trước giường, cúi đầu nhìn chân của thiếu gia, nhưng trên chân phủ chăn, căn bản cái gì cũng nhìn không thấy, thiếu gia liền dứt khoát vén chăn ra để cậu ta nhìn.

Bởi vì bọc thạch cao, Yahan nhìn một lát cũng nhìn không ra cái gì, trực tiếp mở miệng hỏi: "Đau không?"

Thiếu gia lắc lắc đầu.

Yahan lại gầm lên: "Cậu đang nhịn đau có đúng không?"

Thiếu gia lặng đi một chút, khó hiểu hỏi: "Vì sao..."

"Nào có ai phẫu thuật xong mà sẽ không đau!" Yahan một mực chắc chắn: "Cho nên cậu nói dối!"

Thiếu gia lườm Yahan một cái, khó chịu nói: "Cậu hỏi đau hay không, vừa lại nói nhất định sẽ đau, nào có ai như thế!"

Yahan rống giận: "Đương nhiên chính là như thế!"

"Mới không có ai như..." Thiếu gia nói đến một nửa lại đột nhiên im bặt.

"Cậu làm gì mà nói có một nửa..." Chính Yahan lại cũng nói đến một nửa, chuyển sang căng thẳng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không sao." Thiếu gia tuy trả lời như thế, nhưng ta lại phát hiện, cậu ấy vừa trả lời xong liên mím chặt môi.

"Ta đã nói nó phải tĩnh dưỡng." An Đặc Khiết tiên sinh mỉa mai nói: "Mới phẫu thuật xong mà lại không uống thuốc giảm đau, nó bây giờ hẳn là trạng thái vô cùng đau đấy!"

"Rất đau?" Yahan gầm lên: "Cậu chẳng phải đáp ứng tôi, đau thì sẽ nói sao? Bây giờ cậu vừa lại nhịn cái gì hả! Mấy ngày trước tôi uống thuốc xong cũng đã kêu khó nghe như thế rồi, cậu sợ cái gì?"

Nghe vậy, thiếu gia lúc này mới không còn thần sắc tự nhiên nữa, cậu ấy xụ mặt, nhíu mày và môi mím chặt, nhưng vẫn không la hét, chỉ là nhỏ giọng nói: "Thật sự đau hơn lúc trước nhiều, chân đau giống như..." cậu ấy nghiêng nghiêng đầu, lại không nói đau như cái gì.

"Dùng chút thuốc giảm đau đi!" An Đặc Khiết tiên sinh nhíu mày nói: "Con cứ thích nhịn quá rồi, ta biết trước kia con không thể không nhịn, nhưng con bây giờ có thể không cần nhịn nữa, ở đây đều là bạn của con, không có người muốn con đau cũng không kêu ra tiếng."

Nghe vậy, ta vội vàng khuyên theo: "Thiếu gia, xin nghe kiến nghị của An Đặc Khiết tiên sinh, dùng một chút thuốc giảm đau."

Thiếu gia nhíu mày, nói: "Nhưng, thuốc giảm đau có rất nhiều tác dụng phụ, cũng có thể sẽ gây nghiện..."

An Đặc Khiết tiên sinh nhún vai nói: "Con có thể dùng hôm nay và ngày mai, dùng hai ngày không đến nỗi sẽ gây nghiện đâu! Nếu dễ dàng nghiện như vậy, người đã làm qua phẫu thuật chẳng lẽ đều nghiện hết à?"

Thiếu gia do dự một chút, cuối cùng gật đầu.

"Ta đi lấy thuốc giảm đau." An Đặc Khiết tiên sinh vừa đi ra vừa lẩm bẩm: "Papa khuyên đều vô hiệu, quản gia khuyên thì hữu hiệu, chậc chậc! Ta sẽ đi nói với Nhật Hướng Viêm, có cái quản gia chăm sóc a Dạ tuyệt đối là có lợi hơn có hại!"

Sau khi An Đặc Khiết tiên sinh đi ra, vừa lại ló đầu về, kêu một tiếng "Charles".

"Vâng?"

"Bên ngoài có người báo cáo nói có người tên Yue Gang tới tìm anh."

Nghe vậy, ta vội vàng dò hỏi: "Thiếu gia, có thể cho phép tôi tạm rời khỏi một lát?"

Thiếu gia gật đầu.

Vừa đi ra phòng bệnh, mặc dù xác thực có người ở một bên chờ đợi, An Đặc Khiết tiên sinh lại vẫy vẫy tay với ta, ta mang theo nghi hoặc theo ông ấy đi đến vị trí cách phòng bệnh có chút xa, ông ấy quay đầu qua nói: "Charles, sau khi dùng thuốc giảm đau, ý thức hai ngày tới của a Dạ sẽ có một chút không rõ ràng lắm, có thể sẽ có chút..."

Nói đến đây, An Đặc Khiết tiên sinh liên tiếp dùng tay ra hiệu, nhưng ta thực sự không hiểu ý của ông ấy.

"Tóm lại! Nó hai ngày tới bất luận có trạng huống gì, đều là vấn đề của thuốc giảm đau, chỉ cần hiệu quả của thuốc qua đi là được, không cần lo lắng!"

"Vâng, tôi hiểu rồi." Ta gật đầu nói xong, vừa lại không yên tâm hỏi: "Thuốc giảm đau này thật sự sẽ không gây nghiện chứ?"

"Yên tâm đi!" An Đặc Khiết lườm ta một cái, nói: "Hơn nữa đó thế nhưng là a Dạ đấy! Đừng nói thuốc giảm đau, cho dù ta cho nó thuốc phiện mạnh, nó đều cai được! Căn bản không cần lo lắng!"

"Anh mau chóng đi tìm cái gì Gang kia đi, a Dạ gần đây thường thường nhắc đến anh ta, anh mau hòa hảo với anh ta, mang anh ta đến thăm a Dạ, để cho a Dạ có thể dời lực chú ý một chút, tương đối sẽ không đau như thế nữa."

Ta cười khổ một chút, lại không có biện pháp trả lời "vâng", cho dù Yue Gang là đến làm gì, ta nghĩ anh ta hẳn là không phải muốn đến hòa hảo, cho nên ta sợ rằng làm không được điều này.

◇◇◇◇

Ta được người dẫn đấn một gian phòng tiếp khách, vừa mở cửa, bên trong chỉ có Melody và linh mục Yue, lại không có nhìn thấy Yue Gang.

Melody giơ chân ở trên bàn hội nghị, cô ta mặc quần ngắn, một đôi chân trắng ngần gác ở trên bàn hội nghị màu gỗ đàn, thực sự vô cùng nổi bật, cô ta đang sửa móng chân của mình, bên cạnh còn để sơn móng màu đỏ, cộng thêm người ngồi bên cạnh là một linh mục có chút tuổi, hình ảnh này thật là làm sao nhìn cũng có chút kỳ dị.

Cô ta ngẩng đầu nhìn ta một cái, nói: "Tôi ở bên ngoài nhìn thấy bọn họ, liền thuận tiện dẫn vào rồi." Sau đó tiếp tục sửa móng chân của mình.

Nghe nói mấy ngày gần đây, cô ta bất luận đi đến đâu xử lý và hiệp thương hành trình dự định ban đầu của thiếu gia, dọc đường đều bị truyền thông đuổi sát, tức đến cô ta tuyên bố muốn cắn mấy phóng viên để làm bữa tối, nhưng đây hình như cũng không hữu dụng.

Linh mục Yue cười nói: "Thật là cảm tạ tiểu thư Melody, nếu không chúng tôi vẫn thật sự vào không được đấy! Truyền thông và nhóm fan ở bên ngoài thật sự quá nhiều rồi! Quản chế thật sự rất nghiêm khắc, cho dù thằng bé Yue Gang đó đưa ra giấy chứng nhận cảnh sát cũng vô dụng."

"Yue Gang thật sự đến rồi?" Ta khó hiểu hỏi, bởi vì lúc này, anh ta cũng không ở đây.

"Là đến rồi, nhưng thằng bé đó vừa mới quay đầu đi rồi, tôi ngăn cũng không được." Linh mục Yue có chút bất đắc dĩ nói xong, quan tâm hỏi: "Thằng bé a Dạ đó vẫn ổn chứ?"

Ta gật đầu nói: "Thiếu gia không sao."

Linh mục Yue Gật đầu nói: "Tôi cũng nghĩ vậy." Nói xong, ông ấy thấp giọng nói: "Thật ra tôi chỉ là muốn dùng cái lý do thăm em trai của anh lôi Yue Gang qua mà thôi, nhưng nó hình như phát hiện a Dạ không phải em của anh... Mặc dù vẫn là đi theo tới, nhưng mà mới vừa lại thẹn quá hóa giận mà đi rồi."

"Thẹn quá hóa giận?"

"Ờ, tôi bất cẩn nói một câu "Ngoài miệng cứ nói không đi, cuối cùng vẫn là đi theo", sau đó nó liền tức mình chạy mất rồi." Linh mục Yue đỡ trán nói: "Thằng bé này làm sao kỳ cục như vậy đây? Nói đi thì nói lại, điểm này thật giống mẹ nó, không hổ là con của mẹ nó sinh."

"Thì ra như thế."

"Đến đây, cho anh cái này đi!" Linh mục Yue nói như thế, tiếp đến lại từ trong người lấy ra một sợi dây chuyền thập tự giá, ngay cả Melody cũng dừng lại động tác sơn móng, cười như không cười mà nhìn sợi dây chuyền kia.

Linh mục Yue hết sức thành khẩn đưa thập tự giá, nói: "Bởi vì tôi nghĩ không ra có thể mang gì đến để thăm."

Giỏ trái cây?

Ta tiếp thập tự giá, phát hiện từ thập tự giá đến dây chuyền, vậy mà đều là chế phẩm bằng bạc thuần, đây thật là khiến người có chút không biết nên hồi ứng thế nào, mà Melody ở bên cạnh đã không phải cười như không cười nữa, mà là cười không ngớt rồi, cười đến ngay cả tay cũng run rẩy không thể tiếp tục sơn móng.

Dưới tiếng cười làm nền, linh mục Yue càng thành khẩn nói: "Lúc trước, a Dạ nhìn thấy anh mang thập tự giá, cười rất là vui vẻ, cho nên tôi liền muốn tặng cái thập tự giá đến, còn là bạc thuần, a Dạ nhất định sẽ cười càng vui vẻ đi?"

Nghe vậy, lại nhớ đến lời của An Đặc Khiết tiên sinh, tìm chuyện gì để cho thiếu gia chuyển lực chú ý, có thể giảm nhẹ đau đớn... ta lặng lẽ mà đeo lên dây chuyền thập tự giá bằng bạc.

Linh mục Yue giơ ngón cái, sau đó từ trong lòng móc ra một cuốn thánh kinh xinh xắn, cỡ chỉ có lòng bàn tay mà thôi.

Melody phì ra một tiếng cười.

Vừa tiếp lấy thánh kinh, ta liền phát hiện trọng lượng của cuốn thánh kinh này không đúng lắm, cúi đầu nhìn, bìa thánh kinh không phải giấy, mà là một cái khung kim loại... không, là khung bạc!

Cả cái khung bìa bằng bạc đều điêu khắc hoa văn, ở giữa là một cái thập tự giá, cả cuốn sách thoạt nhìn hết sức cổ điển và giá trị không nhỏ, đây khiến ta lặng đi một chút, vội vàng cầm lấy thập tự giá vừa rồi, mặc dù giá trị của thập tự giá bằng bạc sẽ không quá cao, nhưng cây thập tự giá này cũng lộ ra một vẻ cổ điển như vậy, dây chuyền có một số chỗ ố vàng và đen sẫm, dấu tích hết sức có tuổi, nếu là lấy góc độ đồ cổ để xem, nói không chừng cũng là vật đắt giá.

Ta nhạ dị mở miệng hỏi: "Thập tự giá và thánh kinh này là thật sự muốn tặng cho tôi sao? Hay chỉ là cho tôi mượn? Hai thứ này thoạt nhìn giá trị không nhỏ, hình như là đồ cổ."

"Là đồ cổ không sai." Linh mục Yue cười nói: "Bất luận anh tin hay không, nhưng hai thứ này là lấy từ trong tay của một vampire, là vật cất giữ của hắn, tôi đem hai thứ này trả cho một vampire biết bảo tồn chúng cho tốt, cũng coi như là một loại bồi thường đi!"

Ta khó hiểu hỏi: "Vì sao không trả cho chính hắn?"

"Hm..." Linh mục Yue mỉm cười nói: "Bởi vì lúc đó tôi dùng súng tản đạn chứa đầy đạn bạc nổ hắn thành tro?"

"Nổ thành tro? Huh?" Melody mang theo nụ cười diễm lệ như hoa hồng nói: "Ngài thế nhưng thật là dũng mãnh!"

Linh mục Yue hiền lành hòa nhã cười đáp lại, nói: "Đâu có đâu có, lúc còn trẻ thì tương đối dũng mãnh một chút, đối với loại vampire cắn người không nương răng đó, tôi cũng là nổ súng không nương tay thôi à!"

"Hm, nhóc con ngu ngốc đáng yêu, Melody tỷ tỷ cắn người không nương răng này lúc bắt đầu cắn người, ngay cả ông nội ngươi đều còn ở trong bụng mẹ đấy!" Melody cười quyến rũ nói: "Muốn nổ súng bắn ta, ngươi sợ rằng làm không được đâu! Hay là ngoan ngoãn để Melody tỷ tỷ cắn một miếng đi!"

"Huh?" Linh mục Yue chậm rãi nói: "Nếu cô nói đến vai vế trên ông nội của tôi, vậy hẳn là xưng hô bà cố nội Melody gì đó mới đúng đi?"

"... Ngươi!"

Bây giờ cái bầu không khí này hình như có chút không ổn rồi, ta vội vàng dùng một cái bước trượt, ngăn ở giữa hai người, tránh cho bọn họ thật sự nổi lên xung đột thì không hay...

Rầm!

"Anh Charles!"

Sau tiếng tông cửa là một tiếng rống to, giọng nói vô cùng kinh hoảng, ta vội vàng quay đầu nhìn, đó là Yahan, cậu ta hoảng đến tay chân luống cuống, la to: "A Dạ thoạt nhìn rất không ổn, cậu, cậu ấy cứ luôn kêu đau, hơn nữa cậu ấy muốn anh qua!"

Thiếu gia?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro