6 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên quốc địa ngục tầng thứ năm: Bệnh viện thành phố, kêu hét đau đớn nhưng khỏe mạnh

[Dương lịch năm 2113]

"Cô Điệp!"

"Anh nói anh tin cậy tôi! Vậy vì sao không tin lời tôi? Yossi là cái vật thí nghiệm, hắn cũng là đối tượng nên được bảo hộ, không thể giao hắn về P29!"

"Tôi tin cô mà! Cô tỉnh táo mà nghĩ xem, thủ pháp xử lý của Huyền Nhật cũng không có sai, cậu ta chỉ là, chỉ là quá không hợp tình người mà thôi... Nhưng đây là có nguyên nhân!"

"Nguyên nhân gì?"

"Không biết."

"..."

"Tôi biết nghe lên rất bất hợp lý, nhưng cậu bé Huyền Nhật đó trưởng thành có chút đặc biệt, cho nên cô đừng so đo với cậu ta nhiều như thế! Để tôi khuyên nhủ cậu ta, câu ta nhất định sẽ nghe khuyên!"

"Cậu bé Huyền Nhật đó? Cậu ta rất nhỏ sao?"

"... Là rất trẻ tuổi. Chết rồi! Cô nghe một chút thì thôi, đừng có nhớ nhé! Tôi không nên tiết lộ chuyện của cậu ta."

"Cậu ta muốn bắt bằng được Yossi, lời khuyên của anh căn bản không hữu dụng!"

"Cậu ta không phải... Huyền Nhật... là DSII."

"Anh rốt cuộc đang nói cái gì?"

"Tôi cũng không biết đâu! Tóm lại, Huyền Nhật cũng không có sai, cái phạm nhân đó có năng lực rất nguy hiểm! Thả hắn chạy loạn ở Tà Dương thi, sẽ gây ra vấn đề rất lớn!"

"Anh hùng chính là nên cứu người, không phải bởi vì cái nguyên nhân này hay nguyên nhân khác mà lựa chọn vứt bỏ người! Nếu như chỉ bởi vì có vấn đề rất lớn liền vứt bỏ Yossi, vậy có ai là không thể vứt bỏ?"

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Nhân viên y tế mang ta đến bên ngoài phòng phẫu thuật, phía trên cửa, ánh đèn màu đỏ "đang phẫu thuật" đang phát sáng, anh ta nói với ta: "Ngồi ở đây đi! Phẫu thuật có thể cần rất lâu."

"Được." Ta ngồi ở trên ghế dài bên ngoài phòng phẫu thuật, nói là lo lắng không bằng nói là nghi hoặc, nếu như thật sự làm phẫu thuật, sợ rằng đã bị phát hiện có vấn đề rồi đi, làm sao vẫn tiếp tục làm phẫu thuật đây?

Nhưng, ta vừa lại không dám tùy tiện đi tới mở cửa phòng phẫu thuật, đành tiếp tục ngồi chờ.

Không lâu sau, một người cũng được nhân viên y tế dẫn đến, thì ra là Melody, cô ta ngồi xuống bên cạnh ta, mở đầu liền nói: "Đừng căng thẳng, tôi ngay từ đầu đã báo cho Kyle, là anh ta đã phái xe cứu thương đến tiếp người, bây giờ ở bên trong chắc cũng là làm phẫu thuật giả thôi!"

"Cô làm thật là tốt." Ta từ đáy lòng bội phục.

Melody liếc ta một cái, nói: "Huyền Nhật còn đang ở bên ngoài bắt cướp."

Ta gật đầu, hỏi: "Huyền Nhật hẳn là thiếu gia đi?"

"Đúng thế!" Cô ta nói: "Tôi đã hỏi nhóm Tencha rồi, Huyền Nhật thật sự là thiếu gia, người té xuống là DSII, cho nên không cần lo lắng."

Ta vừa đứng lên, vừa nói: "Vậy tôi về nhà nấu cơm đây, tránh cho thiếu gia về đến nhà sẽ đói..."

Lời còn chưa nói xong, Melody liền lườm ta một cái, nói: "Anh thế nhưng là anh trai của thiếu gia, cậu ấy cũng đã té lầu không biết sống chết rồi, anh không trông ở ngoài phòng phẫu thuật, còn muốn về nhà nấu cơm? Anh là sợ mình lên không nổi đầu đề ngày mai sao? Ngồi xuống cho tôi!"

Ta đành vừa lại ngồi xuống, nhưng không biết nên làm cái gì, lúc này, Melody mở miệng nói: "Vụ cướp lần này vẫn thật là quy mô, chẳng những một lần xuất hiện năm nhóm cướp, còn cướp năm ngân hàng tương đối xa nhau, phân tán anh hùng và cảnh lực, thậm chí có hacker phụ trách xâm nhập mạng lưới, làm cúp hết kết nối của máy theo dõi... Tôi thấy, đây chắc chắn có một tên đầu sỏ đang giở trò! Hơn nữa hắn phần lớn là ở bên cạnh xem kịch, căn bản không có đi cướp ngân hàng, đúng rồi! Nói không chừng hắn chính là tên hacker kia?"

Có người đầu sỏ? Ta lặng đi một chút, lúc này, một y sĩ mặc áo dài trắng mang khẩu trang dẫn theo mấy trợ thủ đi tới.

Ta nhìn Melody một cái, cô ta nhíu mày thấp giọng nói: "Bên ngoài có người của Kyle phái tới trông coi, không phải người của Nhật Hoàng hẳn không thể tiến vào."

Bác sĩ và mấy trợ thủ đi thẳng vào phòng phẫu thuật, nhưng trợ thủ lại sau mấy giây liền đẩy cửa mà ra, ta vội vàng hỏi: "Xin hỏi xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Trợ thủ có chút bất đắc dĩ nói: "Bác sĩ nói không cần chúng tôi, bảo bọn tôi cuốn xéo!"

"Bác sĩ này cũng thật cá tính!" Melody mở to một đôi mắt lấp lánh hỏi: "Chưa lập gia đình sao?"

Nghe vậy, biểu tình của nhóm trợ thủ càng bất đắc dĩ rồi.

Lúc này, vị bác sĩ "thật cá tính" kia từ phòng phẫu thuật đi ra, vừa đi ra nhìn thấy đám trợ thủ liền nói: "Mấy người làm sao còn ở đây?"

Nhóm trợ thủ có người mặt lộ xấu hổ, có người thì có chút căm phẫn bất bình, nhưng bất luận thế nào, bọn họ đều từng người rời khỏi.

Tránh cho Melody hỏi ra vấn đề "bác sĩ ngài có hứng thú giao du với vampire không" gì gì đó, ta vội vàng hỏi: "Xin hỏi tình huống làm sao rồi?"

Bác sĩ "oh" một tiếng rồi nói: "Mấy chỗ xương cốt đều bị lệch, may là ta có mang xương cốt dự trữ đến, lắp mới lại cho nó là được rồi."

Xương cốt dự trữ?

"Bác sĩ." Melody mỉm cười mà nói: "Anh có thể cởi khẩu trang không? Thế này dễ nói chuyện hơn mà!"

Xem ra ta lo lắng nhiều rồi, trước khi nhìn thấy mặt, Melody sẽ không dễ dàng mở miệng nhắc đến chuyện giao du này đi!

"Huh? Được chứ." Bác sĩ cởi khẩu trang, lại có thể là... An Đặc Khiết tiên sinh!

Ta liếc lén Melody một cái, cô ta gần như là trong chớp mắt từ người đẹp cười tít mắt biến thành mỹ nhân lạnh lùng, ta cảm thấy tướng mạo của An Đặc Khiết tiên sinh cũng rất không tệ, vì sao Melody lại chẳng có chút hứng thú nào đây?

"Bởi vì tôi chẳng muốn bị ông ta đem đi làm thí nghiệm chút nào!" Sau đó, ta có hỏi Melody, cô ta là nói với ta như thế, ta cũng cảm thấy hết sức có đạo lý.

"Ngài làm sao xuất hiện ở chỗ này đây?" Ta nhạ dị dò hỏi.

An Đặc Khiết tiên sinh thở dài, nói: "Ta nào biết chứ? Kyle đột nhiên bảo ta tới để sửa DSII, hơn nữa còn lập tức ném ta lên trực thăng bay ngay qua đây, ở trên trực thăng còn có người nói một đống cái gì mà "ta là lấy danh nghĩa bác sĩ ngoại khoa siêu cấp mang theo cả tiểu tổ y liệu đến đây động dao, ngàn vạn lần đừng để lộ", ta cũng không hiểu lắm rốt cuộc hắn đang nói cái gì."

"Tóm lại, Charles, anh theo tôi vào phòng phẫu thuật." An Đặc Khiết tiên sinh vẫy vẫy tay với ta, nói: "Đúng lúc bắt đầu cho anh vào khóa giải phẫu."

Khoan, khoan đã, muốn bắt đầu giải phẫu ngay bây giờ sao? Tôi hôm nay vừa mới đến học viện y báo danh, vẫn chưa học được bất cứ tri thức nào!

"Vào đi chứ!" An Đặc Khiết thúc giục: "Ngẩn ngơ cái gì? Melody cô có muốn thuận tiện vào không?"

Melody lập tức nói: "Tôi ở đây canh chừng! Nếu như có người len lén tiến vào, tôi mới có thể lập tức xử lý hắn!"

Ta cũng vội vàng nói theo: "Ngài không phải là nói có thí nghiệm phải làm, cho nên một tháng sau mới muốn qua đây dạy tôi sao?"

An Đặc Khiết tiên sinh bất đắc dĩ nói: "Nhật Hướng Viêm cùng với Kyle tới tìm ta, vừa mở cửa, hắn liền lập tức nổ súng bắn thể thí nghiệm của ta thành tổ ong rồi, còn thí nghiệm cái gì?"

Vừa nghe thấy chuyện của Nhật Hoàng, cặp mắt của Melody lập tức phát sáng, cô ta vội vàng hỏi: "Nhật Hoàng rất biết dùng súng sao? Lúc trước đâu có nghe nói về cái tin tức này?"

An Đặc Khiết tiên sinh gật đầu, trầm trọng nói: "Nhật Hướng Viêm là tay thần súng, chẳng qua, gay go chính là hắn thỉnh thoảng cũng sẽ lỡ tay."

Đây đích xác rất gay go...

"Mau vào đi chứ!" An Đặc Khiết cuối cùng thúc giục một lần nữa, sau đó tự mình lẩm bẩm: "Sửa thân thể của DSII và dạy cho anh, hai việc này cùng làm tương đối sẽ bớt việc hơn, ta cũng có thể sớm trở về làm thí nghiệm."

Dưới ánh mắt đưa tiễn "anh bảo trọng" của Melody, ta ôm theo tâm tình nặng nề đi vào phòng thí nghiệm, vừa đi vào liền nhìn thấy thiếu gia đầm đìa máu nằm ở trên bàn phẫu thuật, cho dù biết đó là DSII, ta vẫn cảm thấy một cơn choáng váng.

"Charles!" Thiếu gia máu đầm đìa... Không, là DSII bò dậy, hưng phấn nói: "Anh cũng muốn giúp tôi sửa chữa sao? Thật là tuyệt! Daddy chẳng cho tôi nói chuyện với ông ấy gì hết, tôi rất là chán đó!"

Ta đi theo An Đặc Khiết tiên sinh đến bên cạnh bàn phẫu thuật, cố gắng không để ý vết máu đầy trên người DSII, lại không nhịn được mở miệng hỏi: "Cậu có đau không?"

DSII trợn lớn mắt, như chuyện đương nhiên mà nói: "Đương nhiên không đau! Anh tưởng rằng tôi là người sao? Tôi là có thể bắt chước biểu tình cảm giác thấy đau đấy... Charles muốn tôi mô phỏng không?"

Ta vội vàng nói: "Không! Phiền cậu ngàn vạn lần đừng mô phỏng."

DSII gật đầu.

Sau đó, An Đặc Khiết tiên sinh dẫn ta xem từng cái bộ phận, thuyết minh DSII mặc dù không bằng Huyền Nhật, nhưng rất nhiều cấu tạo tương đồng, cho nên thích hợp lấy để giảng giải, tiếp đến ông ấy chụp rất nhiều ảnh X quang, bắt đầu nói rõ từng bộ phận với ta.

Ngoài dự liệu, dáng vẻ ảnh X quang chụp ra thoạt nhìn gần như không khác xương cốt của người bình thường.

"Huh?" An Đặc Khiết tiên sinh nói: "Đương nhiên giống nhau chứ! Nếu không anh cho rằng sẽ nhìn thấy cái gì?"

"Một đống đường ống, bánh răng và đinh ốc vân vân..."

"Anh rốt cuộc sống ở niên đại nào? Khoa học quái nhân sao?"

"Xin lỗi..."

"Cái niên đại này đương nhiên sẽ tận tực chế tác theo cơ thể người chân thực." An Đặc Khiết tiên sinh gãi gãi đầu nói: "Nhưng nếu như là bác sĩ đến xem, đại khái thoáng cái là phát hiện sơ hở rồi, chẳng qua thực ra thể trọng chính là sơ hở lớn nhất, cho dù làm kiểu gì đều không thể giảm nhẹ trọng lượng, cộng thêm Nhật Hướng Viêm cứ luôn bảo ta cải tạo a Dạ thêm kiên cố một chút, cho nên a Dạ càng ngày càng nặng rồi."

An Đặc Khiết vừa nhìn ảnh X quang vừa nói: "Tôi thấy DSII cũng nên sửa cho kiên cố thêm một chút, nếu không năm lần bảy lượt sẽ phải đến giúp nó sửa chữa, Nhật Hướng Viêm cũng không biết muốn phá hỏng bao nhiêu thể thí nghiệm của ta... Oh, đúng rồi, hay là dạy anh cho tốt, sau này tôi liền khỏe suốt đời rồi."

Khoan, chờ một chút...

"Qua đây xem."

Tiếp đến, chúng ta không ngừng xem đủ loại cơ quan nhân thể, đối tượng nằm trên bàn phẫu thuật bị quan sát còn nói chuyện suốt, có lúc chỉ chân trái cong vẹo của mình, nói: "Tôi làm ngã lệch xương đùi rồi, daddy cứ mắng tôi hoài, nhưng cái cao ốc đó cao quá trời! Tôi cố gắng lắm mới chỉ té lệch đùi mà thôi, daddy thật quá đáng!"

Hoặc là chỉ khoang bụng đầm đìa máu, nói: "Thật ra cũng té vỡ gan rồi, chẳng qua chỉ có một chút xíu à! Charles, Charles anh nhìn xem, chính là chỗ này, chỉ có vỡ một chút xíu đúng không?"

May là, trước kia ta thậm chí không chỉ một lần từ trong nhà chủ thuê dọn ra đủ mọi thứ, bao gồm thi thể thối rữa, nếu không bây giờ sợ rằng đã ngồi ở góc nào ọc ọe không ngừng rồi.

"Không tệ à!" An Đặc Khiết đánh giá ta một lượt: "Ta còn cho rằng anh sẽ ói đây! Thế này tốt lắm, chúng ta trực tiếp tiến hành bước tiếp theo đi!"

Chờ một chút...

"Anh cầm cái con dao này." An Đặc Khiết đưa cho ta một con dao phẫu thuật, nói: "Trực tiếp cắt mở đùi trái của DSII, xương đùi lệch quá nghiêm trọng rồi, phải trực tiếp đổi cái mới."

"Cắt từ đây đến đây." Ông ấy vẽ một đường ở đùi của DSII, chiếu theo đường đó cắt xuống, gần như đã đem cả cái đùi cắt đôi rồi.

"Là, là muốn tôi cắt sao?" Ta vạn phần hoảng sợ dò hỏi.

An Đặc Khiết khó chịu nói: "Chẳng lẽ ta đưa dao phẫu thuật cho anh cắt dưa hấu sao? Mau cắt."

Ta cầm dao phẫu thuật, cúi đầu nhìn cái đùi đó, mãi mà không hạ nổi dao...

"Cắt đi!" An Đặc Khiết tiên sinh không nhịn được thúc giục.

"Đây là lần đầu tiên tôi cầm dao phẫu thuật." Ta có chút khóc không ra nước mắt rồi.

An Đặc Khiết tiên sinh nhíu mày, hỏi: "Ta nhớ anh hình như không phải loài người, chắc là không biết dùng súng đi? Bình thường đều là dùng vũ khí gì công kích?"

Ta thành thật trả lời: "Tây dương kiếm do huyết năng hóa ra."

Ông ấy dứt khoát nói: "Làm ra cho tôi xem."

Ta làm theo lời, An Đặc Khiết tiên sinh vừa nhìn thấy tây dương kiếm liền sáng cả mắt: "Cái này vẫn thật là tiện lợi, hình dạng gì đều có thể làm ra sao? Thứ từng thấy qua đều được? Vậy độ sắc bén thì sao? Cứng nhất có thể cắt sắt thép! Dùng tốt quá rồi đi... đúng rồi, dùng cái này cắt cái đùi kia ra."

Ta lặng đi một chút, theo phản xạ liền làm theo, tây dương kiếm vừa vung, đùi trái của DSII lập tức xuất hiện một khe hở.

An Đặc Khiết tiên sinh nói: "DSII báo cáo tình trạng vết thương."

DSII vui vẻ nói: "Cắt vừa khéo, ở ngay phía trên xương, không cắt dư cũng không cắt thiếu!"

An Đặc Khiết cúi đầu nhìn xuống vết thương rồi quay đầu nhìn ta, tán thán nói: "Cắt thật đẹp! Anh có đôi tay khéo léo, hơn nữa lại có thể một dao liền cắt được vị trí chính xác, lượng máu ra cũng rất thấp... anh thật sự không phải bác sĩ?"

Ta thành thật nói: "Tôi là vampire, cho nên có thể cảm giác được vị trí đại khái của mạch máu."

"Ố ~~ Ồ! Thì ra là vampire đó à!" An Đặc Khiết tiên sinh thò tay vào trong kẽ hở của đùi DSII, vừa làm vừa gật đầu nói: "Tốt lắm tốt lắm!"

Tốt cái gì đây? Ta đột nhiên cảm giác không ổn lắm, vội vàng đánh lạc đề: "Có thể thỉnh giáo một chút, tỉ lệ sống sót của ngã xuống từ hai mươi lầu đại khái có bao nhiêu đây?"

"Từ loại độ cao đó té xuống." An Đặc Khiết tiên sinh lấy ra một cái xương đùi đầm đìa máu, nhún vai nói: "Cũng không cần đưa đi bệnh viện nữa, trực tiếp bỏ vào lò thiêu cho rồi, ngay cả tư cách làm thể thí nghiệm của ta cũng không có."

"... Nếu như nói là kỳ tích đây?" Ta cố gắng làm lơ cái xương đùi đó.

"Anh muốn nói đến kỳ tích cái thứ không thực tế này." An Đặc Khiết lườm ta một cái, khó chịu nói: "Vậy sống sót từ trên máy bay nhảy xuống cũng là có thể là kỳ tích à! Anh hỏi vấn đề này làm chi?"

Ta giải thích ngọn nguồn sự tình với An Đặc Khiết tiên sinh, trong lúc này, ông ấy vẫn cầm lấy xương đùi mới, sau đó lắp vào trong đùi trái của DSII.

"Vậy thì tuyên bố a Dạ bị trọng thương phải liệu dưỡng đi!" An Đặc Khiết dứt khoát nói: "Ta tốt hơn thừa dịp này thăng cấp cho nó một chút, nó lúc trước than phiền với ta dây chằng khớp đầu gối không đủ tốt, độ đàn hồi không đủ tốt cũng không đủ kiên cố, mỗi lần nó dùng cái chiêu thức bước trượt gì đó, dùng mấy lần liền chống không nổi, hơn nữa cũng rất dễ bị thương tổn."

Nói đến đây, ông ấy phàn nàn một chút: "Cái gì mà rất dễ bị thương tổn chứ! Cái khớp đó ít nhất kiên cố gấp đôi người bình thường rồi."

Hẳn sẽ không là bởi vì lúc trước ta ra tay công kích khớp xương của thiếu gia...

"Ta vất vả lắm mới tìm được vật liệu tốt hơn để thay thế cái cũ... đúng rồi, nó hình như nói cái bước trượt đó là học được từ anh?"

Nói đến đây, An Đặc Khiết tiên sinh như nghĩ tới cái gì mà nhìn đầu gối của ta, khiến ta cảm giác đầu gối phát lạnh...

Ring ~ ring ~~

Ta vội vàng tiếp điện thoại, có loại cảm giác được cứu vớt: "Đây là Charles! Xin hỏi có chuyện gì không!"

"... Charles, xảy ra chuyện gì rồi sao?" Đây là giọng của thiếu gia, cậu ấy có chút căng thẳng nói: "Giọng của anh nghe lên rất căng thẳng."

"Không có xảy ra chuyện gì." Ta vội vàng giải thích: "Chỉ là An Đặc Khiết tiên sinh đang dạy tôi giải phẫu, tôi lo mình học không được tốt."

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát sau đó nói: "Nếu như papa muốn nghiên cứu anh, anh có thể dùng bạo lực chế phục ông ấy, không sao đâu! Chỉ cần đừng giết ông ấy là được rồi."

"Vâng." Sau khi nhận được cho phép, ta cảm giác yên tâm rất nhiều, thật là cảm tạ sự am hiểu ý người của thiếu gia. "Thiếu gia, An Đặc Khiết tiên sinh nói xin ngài ngụy trang thành trọng thương, chờ ở trong bệnh viện liệu thương, ông ấy có thể thừa dịp này giúp ngài tiến hành điều chỉnh khớp xương."

"Oh? Được, vậy tôi bây giờ sẽ qua, dù sao cũng tìm không được cướp." Giọng của thiếu gia nghe lên có chút khổ não.

Đây khiến cho ta nhạ dị, lại có thể có người thiếu gia không tìm được.

Sau khi nói điện thoại với thiếu gia xong, An Đặc Khiết tiên sinh đột nhiên lấy một đống vật thể màu trắng để lên tay ta, mệnh lệnh: "Cầm lấy, bây giờ đổi lại anh rồi, đổi xương ngón tay phải của DSII một chút."

"..."

◇◇◇◇

"Vụ án cướp ngân hàng gần đây thật nhiều." Thiếu gia ngồi ở trên giường bệnh, vừa ăn miếng gà vừa khổ não nói.

Mọi người đều tụ tập ở trong phòng bệnh VIP của bệnh viện thành phố ăn gà rán, đương nhiên không phải gà của ta rán, thịt gà của ta còn ở chỗ Ricci, đây là của Tencha tiên sinh, Tiểu Yu và May lúc tới thuận đường mua, ngay cả Yahan cũng mang mấy chai coca và sữa đến "thăm bệnh".

Kỳ thực cũng không thể nói mọi người đều có mặt, ít nhất Melody đang bận mở họp báo nói rõ tin tức thiếu gia còn sống, cho nên cũng không ở đây.

Tiểu Yu tranh nói: "Bởi vì kinh tế sa sút đi! Tỷ lệ thất nghiệp gần đây vừa lại lên cao, mọi người không có công việc, đành đi cướp ngân hàng thôi!"

"Tỷ lệ thất nghiệp?" Nghe vậy, thiếu gia càng nhíu mày, khó xử nói: "Nhưng tôi vừa lại không thể giải quyết loại chuyện thất nghiệp này."

May an ủi nói: "Thiếu gia, vấn đề trên thế giới này nhiều như thế, ngài cũng không thể giải quyết toàn bộ, cố hết sức là được rồi."

Thiếu gia thở dài nói: "Cố hết sức hình như vẫn là không đủ, gần đây anh Lạc Sơ vừa lại rất bận, Cô Điệp hình như cũng rất bận, số lần bọn họ xuất hiện đều ít đi rồi, cho nên trị an gần đây đều có chút trở nên xấu."

"Kỳ thực cậu cũng rất bận." Yahan ở một bên yếu ớt nói, trên mặt còn mang theo oán khí.

Thiếu gia quay đầu nhìn Yahan, mừng rỡ nói: "May là cậu bây giờ ngay cả ban ngày cũng có thể biến thân rồi đây! Nếu như lúc trước chỉ có buổi tối mới xuất hiện, vậy tôi chắc chắn lo không nổi!"

"Một chút cũng không may mắn!" Yahan ném xương gà trên tay, rống giận: "Thời gian tôi làm Long An càng lúc càng dài rồi, căn bản không có thời gian đến phòng làm việc của anh Lạc Sơ giúp đỡ, bảo tôi một tháng này làm sao mặt dày lãnh tiền lương với anh ấy!"

Thiếu gia bị xương gà vụn bắn loạn làm giật mình, nhỏ giọng nói: "Lúc cậu làm Long An cũng là đang giúp anh ấy đấy thôi!"

Lúc này, ta nhặt xương vụn lên.

"Xin lỗi, anh Charles, để anh phải thu dọn rồi." Yahan xin lỗi với ta xong sau đó lại quay đầu rống với thiếu gia: "Đó không giống nhau!"

"Chỗ nào không giống chứ!" Thiếu gia lẩm bẩm, thấy Yahan cả mặt biểu tình tức giận, cậu ấy vội vàng quay đầu nói với ta: "Charles, mở tv xem thử tin tức đi!"

"Vâng." Ta đi đến bên cạnh tv, cầm lấy điều khiển đặt ở đó, đang lúc muốn nhấn nút mở, lại đột nhiên nhớ tới —- không thể để cho thiếu gia nhìn thấy tin tức!

Suýt nữa quên mất! Ta túa ra mồ hôi lạnh, giả vờ ấn điều khiển mấy cái, sau đó quay đầu nói: "Thiếu gia, tv mở không lên, có lẽ hỏng rồi."

Thiếu gia còn chưa kịp nói chuyện, Tiểu Yu liền lớn tiềng rầy rà: "Có nhầm không thế! TV phòng bệnh VIP lại có thể hỏng! Tôi muốn đi khiếu nại!"

Nói xong, anh ta vậy mà liền vội vàng nhảy lên, lập tức muốn đi khiếu nại rồi, ta vội vàng hô một tiếng: "Tiểu Yu!"

Tiểu Yu quay đầu hỏi: "Gì?"

Ta dùng giọng khéo léo nói: "Bây giờ sợ rằng không tiện để cho người của bệnh viện và người sửa tv tiến vào phòng bệnh đi? Đối với người ngoài mà nói, thiếu gia đáng lẽ là bị trọng thương, mà không phải ở đây ăn gà rán."

"Oh, đúng rồi! Tôi suýt nữa quên mất." Tiểu Yu đi về tiếp tục ăn gà rán của anh ta.

"Papa." Thiếu gia hỏi An Đặc Khiết tiên sinh: "Thăng cấp khớp xương cần bao lâu?"

An Đặc Khiết tiên sinh cũng đang ngấu nghiến gà rán, khi trong miệng đang có đồ, ông ấy ậm ờ nói: "Lắp đặt khớp gối không dễ dàng như liệu thương lúc trước, hơn nữa còn là dùng vật liệu mới, cho nên phải tiến hành rất nhiều thử nghiệm mới được, con ít nhất phải cho ta hai tuần."

Yahan nhảy lên la lớn: "Hai tuần không có Huyền Nhật?"

Thiếu gia vội vàng giải thích: "Có DSII, nó sẽ thay thế tôi đi làm Huyền Nhật."

Yahan sửng sốt rồi nói: "Oh, vậy chắc là không có vấn đề đi, chỉ cần đừng xuất hiện vụ án phức tạp như lúc trước..."

Nghe vậy, thiếu gia do dự một chút, hỏi: "Cậu gần đây có gặp được Cô Điệp không? Cô, cô ấy còn giận tôi không?"

"Giận cái gì?" Yahan sửng sốt, nói: "Cô ta cũng không có tư cách tức giận đi! Cậu vừa lại không sai, hai người chỉ là cách xử lý không giống nhau mà thôi."

"Thật không?" Thiếu gia càng nói càng nhỏ tiếng: "Nhưng lúc đó cậu cũng giúp bọn họ, tôi tưởng rằng tôi không nên làm như thế..."

Nghe vậy, Yahan trầm mặc một chút, nói: "Tôi cũng không biết cái phạm nhân đó rốt cuộc nên giết hay không, chỉ là lúc đó sự tình xem ra rất mất khống chế, hơn nữa trước không giết, sau này vẫn có thể giết, nhưng sau khi giết rồi liền cứu không được nữa! Cho nên tôi nghĩ trước đừng giết, đợi mọi người bình lĩnh lại, cùng nhau nghĩ rồi quyết định rốt cuộc có muốn giết hay không cũng không muộn à!"

Thiếu gia sau khi sửng sốt, giải thích: "Tôi là phán đoán không có biện pháp lấy được ý kiến chung, cho nên mới chọn hành động."

"Cậu làm sao biết chứ?" Yahan khó chịu nói: "Nếu như lúc đó cậu không lấy lưỡi hái tử thần truy sát cái phạm nhân kia, tôi và anh Lạc Sơ cũng chưa chắc sẽ ủng hộ Cô Điệp, ba so một là thắng rồi! Lo chi có chung ý kiến không!"

Thiếu gia bật cười, nói: "Cậu đây là bạo lực đa số đi!"

"Nói nhảm, đây gọi là dân chủ!" Yahan hùng hồn nói.

"Ăn no rồi!" An Đặc Khiết tiên sinh chùi miệng, nói: "Đi đi đi, a Dạ, chúng ta đi xem khớp xương mới của con, ta có cái đột phá thuộc tính kỹ thuật! Về phương diện dây chằng, có thể tăng mạnh tính hoạt động khớp xương của con, hơn nữa còn sẽ càng thêm kiên cố!"

"Thật không?" Thiếu gia cũng hết sức cao hứng nói: "Được, vậy chúng ta mau đi thăng cấp!"

Bên cạnh, Yahan lẩm bẩm: "Cậu thế này giống như là chơi trò chơi lấy trang bị thăng cấp vậy, thực sự rất kỳ quái!"

Lúc này, An Đặc Khiết tiên sinh vỗ vai Yahan nói: "Cậu cũng không kém nhiều, uống nước thuốc thăng cấp đi!"

"Lại, lại phải uống?" Sắc mặt của Yahan vặn vẹo rồi.

"Biểu tình gì vậy?" An Đặc Khiết tiên sinh không cho là đúng nói: "Phải biết thuốc đắng dã tật chứ!"

Yahan gầm lên: "Thuốc của ông chỉ có đắng miệng sao? Căn bản chính là toàn thân đều đau muốn chết!"

An Đặc Khiết tiên sinh khó chịu nói: "Đau cũng chỉ là đau một thời gian sau khi uống, hơn nữa trong thời gian đó, cậu vừa lại không cần làm gì, cứ nằm trên giường mà đau thôi! Nhưng a Dạ mỗi lần sau khi cải tạo đều phải phục hồi chức năng, cho dù đau muốn chết cũng phải dốc sức đứng lên, đứng không nổi thì bò, bò đến hết đau, bò đến đứng lên, sau khi đứng lên còn phải chạy... cậu cho rằng nó không đau gì hết hả? Cậu có muốn đọc sách phục hồi chức năng một lát xem thử có bao nhiêu đau không?"

"Cải tạo và phục hồi chức năng sẽ rất đau?" Yahan có chút ngạc nhên, quay đầu hỏi thiếu gia: "Vì sao tôi trước giờ không nghe thấy cậu kêu đau? Thật sự có đau?"

"Đau." Thiếu gia chỉ là gật đầu nói một cái từ này.

Yahan nghi hoặc hỏi: "Cậu khi trước cải tạo xong thoạt nhìn đâu có làm sao?"

Thiếu gia nghiêng nghiêng đầu, trả lời: "Quen rồi."

"Quen rồi?" Yahan sửng sốt.

Kỳ thực không chỉ là Yahan, ta cũng cảm thấy có chút nghi hoặc cộng với tò mò, đối với quá khứ của thiếu gia, thực sự nên tìm cái thời gian nào hỏi sơ sơ, mới có thể phục vụ thiếu gia thỏa đáng hơn.

Thiếu gia không có trả lời, lại là An Đặc Khiết tiên sinh nói: "A Dạ từ bảy tuổi đã bị cải tạo, thời gian bảy, tám năm về sau đều là sống ở những ngày bị cải tạo và phục hồi chức năng, nó đương nhiên quen rồi."

Đoạn quá khứ này, thiếu gia từng nhắc tới sơ qua, cho nên mọi người đều biết.

"Về sau vì không để cho anh nó biết cải tạo và phục hồi kỳ thực đều rất đau, nó cũng rất quen có đau làm sao đều không rên lên tiếng, vừa cải tạo xong còn có thể cười nói chuyện với anh trai đấy! Cậu phải học cái công lực này nhiều hơn!"

Nghe vậy, Yahan không ngó ngàng tới An Đặc Khiết tiên sinh, mà là nói với thiếu gia: "Ở trước mặt bọn tôi, cậu không cần nhịn đâu! Đau thì nói là cậu rất đau, bảo bọn tôi đừng ồn, hay là kêu Tiểu Yu bày trò cho cậu xem, đánh lạc chú ý cũng tốt! Đừng tự ở đó mà nhẫn nhịn, còn cười nữa! Làm thế để chi!"

Thiếu gia nhìn Yahan, khó hiểu hỏi: "Cười không được sao?"

"Đương nhiên không được!"

Thần sắc của thiếu gia thoạt nhìn rất nghi hoặc, nhưng cậu ấy vẫn là gật đầu nói: "Được, vậy lần sau lúc rất đau, tôi sẽ nói đau, cũng sẽ không cười."

Yahan gật đầu, lúc này mới nói với An Đặc Khiết tiên sinh: "Đi, uống thuốc!"

"Đây mới giống đàn ông con trai chứ!" An Đặc Khiết tiên sinh vẫy tay với ta: "Charles, anh cũng qua đây."

Ta vội vàng nói: "Có thể để cho tôi thu dọn một lát, sau đó đi qua ngay."

An Đặc Khiết tiên sinh nhún nhún vai, dẫn đầu đi ra, sau đó thiếu gia và Yahan cũng rời khỏi phòng bệnh theo.

Đợi ba người vừa rời khỏi, ta lập tức quay lại nói với mọi người: "Lão gia gần đây muốn đến Tà Dương thị."

Tencha tiên sinh nói: "Biết, nhìn thấy tin tức rồi."

Nghe vậy, ta có chút căng thẳng hỏi: "Thiếu gia cũng nhìn thấy rồi sao?"

Tencha tiên sinh nhíu mày, nói: "Không, xảy ra chuyện gì?"

"Thư ký Kyle nói lão gia muốn cho thiếu gia một sự ngạc nhiên, cho nên hạ lệnh chúng ta đừng để cho thiếu gia biết tin tức ngài ta muốn tới, cho đến mười ngày sau, lão gia "bí mật" đến thăm thiếu gia mới thôi."

Ta vừa nói xong, mọi người đều trợn lớn mắt nhìn ta, cả mặt biểu tình khó có thể tin.

Tiểu Yu lớn tiếng kêu rên: "Quản gia, nói cho tôi, anh là đùa chúng tôi! Kỳ thực hôm nay là ngày cá tháng tư ngày nói dối đi?"

Mặc dù ta cũng muốn nói như thế, đáng tiếc chỉ có thể lắc đầu.

May ngạc nhiên nói: "Nhưng tin tức lão gia muốn đến Tà Dương thị đã lên báo rồi! Đây làm sao có thể coi là bí mật?"

"Cho nên mười ngày này đều không thể để cho thiếu gia nhìn thấy tin tức tv."

"Mười ngày không xem tv?" May trợn lớn mắt, nói: "Nhưng chúng ta mỗi buổi sáng đều vừa ăn sáng vừa xem tin tức!"

"Tiểu Yu, May, bây giờ đập bể tv ngay, tránh cho thiếu gia vô tình mở tv." Tencha tiên sinh quyết đoán hạ lệnh.

"Vâng!"

Lúc hai người đập tv, sắc mặt Tencha tiên sinh trầm trọng nói: "Thực ra, cho dù đập bể tv rồi cũng không thể đảm bảo thiếu gia sẽ không nhìn thấy tin tức, cậu ấy có thể tìm kiếm tin tức mạng ở trong đầu, cho dù không có tv cũng có thể biết được tin tức."

Nghe thấy lời này, hai người đang đập tv dừng lại động tác, nhưng màn hình tv đã bị đập một nửa rồi.

Ta gật đầu nói: "Cho nên chúng ta vẫn phải cố gắng đánh lạc chú ý của thiếu gia, khoảng thời gian này cố sức để cho cậu ấy đừng đi tìm kiếm tin tức."

"Tôi kiếm tiểu Ji đến ở mười ngày!" Tencha tiên sinh lập tức gọi điện thoại: "Tiểu Ji, tới bệnh viện ở mười ngày! Phải đi học? Đến đây tự học được rồi, ở đây có thiếu gia, cậu ấy giỏi hơn thầy của con nhiều."

Tencha tiên sinh, ngài thật là rất có lực quyết đoán! Có ngài ở đây, cái nhiệm vụ bất khả thi này thoạt nhìn hình như có một chút xíu tính khả thi rồi.

Tiểu Yu cũng tranh nói: "Gọi Ezart tới cũng hữu dụng đi!"

Ta không biết làm sao nói: "Ezart tiên sinh đang thám hiểm cổ mộ, điện thoại không nối được rất lâu rồi, chờ liên lạc được anh ta, sợ rằng mười ngày cũng qua rồi."

"Đâu ra nhiều cổ mộ như thế cho cậu ta thám hiểm?" Sắc mặt May cứng ngắc nói: "Lần trước đi thám hiểm địa cực đã tặng cho thiếu gia một con sâu bự đông lạnh, lần nay đi cổ mộ, cậu ta đừng có mà gửi cỗ cương thi về cho thiếu gia!"

... Ở kiểu phân loại nào đó mà nói, kỳ thực vampire cũng được quy loại thành một kiểu cương thi.

"Thôi đi, Tiểu Mỹ cậu thật không có tri thức, cương thi rất quý! Một đống lão nhà giàu muốn sưu tầm đấy!" Tiểu Yu hò hét: "Nếu cậu ta thật gửi tới một cỗ cương thi, tôi liền đem lên mạng đấu giá! Chắc chắn kiếm bộn tiền!"

May khó chịu nói: "Cậu tưởng rằng thiếu gia sẽ để cho cậu lấy quà của Ezart tặng cậu ấy đem đi bán đấu giá sao?"

Hưng phấn của Tiểu Yu thoáng cái ngưng đọng.

Tencha tiên sinh hoàn toàn không ngó ngàng đến hai người, ông ấy nhíu mày, nói: "May mắn trong bất hạnh, thiếu gia sắp tiến hành cải tạo, hai tuần tới đều không thể ra ngoài, sẽ không nhìn thấy tin tức ở bên ngoài..."

A A A A —-

Ta sửng sốt, ba người nhóm Tencha tiên sinh lại đã đạp cửa mà ra, thần kinh phản xạ hoàn toàn không phải điều mà ta có thể so sánh, ta vội vàng đuổi theo ra.

Tiếng kêu này là từ phòng phẫu thuật truyền ra, bốn người chúng ta phóng đến phòng phẫu thuật, Tiểu Yu và May lập tức tông mở cửa.

Yahan đang nằm trên đất, bạt mạng kêu gào cộng với co rút, thoạt nhìn hết sức đau đớn, nếu như ta nhìn không sai, cơ thịt của cậu ta đang "nhúc nhích", cứ như là có vô số con rắn chui dưới da cậu ta, thoạt nhìn hết sức khiếp đảm.

Thiếu gia quỳ ở bên cạnh cậu ta, hoàn toàn không biết làm sao.

"Ya-Yahan!" Thiếu gia căng thẳng la lớn, sau đó ngẩng đầu nhìn hướng An Đặc Khiết tiên sinh: "Papa, thế này thật sự không việc gì sao? Yahan thoạt nhìn rất đau, cậu ấy trước kia cho dù đau cũng không có kêu lớn như thế!"

An Đặc Khiết tiên sinh lóe qua một tia thần sắc nghi hoặc, sau đó xụ mặt nói: "Đàn ông con trai phải chịu được khổ trong khổ, đây mới là người trên người mà! Muốn có được lực lượng đâu nhẹ nhàng như thế!"

Yahan hình như cũng nghe thấy lời này, cậu ta cắn chặt răng, nhẫn nhịn đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo biến dạng, cố áp tiếng kêu đến thấp nhất.

"Nhưng..." Thiếu gia do dự một chút, hỏi: "Papa, ba xác định thật sự không có vấn đề?"

"Đúng vậy!" An Đặc Khiết tiên sinh một mực chắn chắn: "Không có vấn đề!"

Lúc này, da của Yahan bắt đầu trở nên đỏ, hơn nữa mức độ đỏ hết sức khoa trương, cho dù uống hết cả một cái thùng rượu gỗ sồi, sợ rằng cũng không thể đỏ thành như vậy, màu sắc này đơn giản như là hoa hồng đỏ!

"Thật sự không vấn đề?" Thiếu gia tăng trọng ngữ khí hỏi một lần nữa.

"Chắc vậy..." An Đặc Khiết tiên sinh bắt đầu xuất hiện thần sắc do dự, nhìn thấy sắc mặt của mọi người không dễ coi lắm, ông ấy lập tức bổ sung: "Ít nhất sẽ không chết đâu... chắc vậy đi!"

"Papa..." Thiếu gia khóc không ra nước mắt nói: "Đã nói không được coi bạn con là vật thí nghiệm, nếu Yahan thật sự xảy ra chuyện thì làm sao?"

"ARGH!" Yahan đột nhiên bật dậy, rống to: "Tôi không sao!"

Mặc dù nói như thế, nhưng cậu ta thoạt nhìn không giống dáng vẻ không sao, trái lại càng thêm nghiêm trọng, trên mặt bắt đầu tuôn ta một sợi rồi lại một sợi gân to bằng ngón tay, cả khuôn mặt đều vặn vẹo biến dạng, tay chân còn bỗng dài bỗng ngắn, có lúc chỗ nào đó còn sẽ đột nhiên sưng lớn, cả người thoạt nhìn còn kinh khủng hơn quỷ quái trong phim kinh dị.

"Thoạt nhìn thật là đau vô địch à!" Tiểu Yu nuốt nuốt nước miếng.

Da mặt của Yahan co rút mà run rẩy, đột nhiên, cậu ta dùng tiếng của Long An rống giận: "Đi ra, toàn bộ đi ra!"

Chúng ta bị Yahan —- có lẽ là Long An, thân hình cậu ta bây giờ thực sự rất khó nói nên coi là ai —- đẩy ra ngoài cửa, chỉ là còn An Đặc Khiết tiên sinh và DSII ở lại bên trong, sau đó cửa bị đóng lại một cách nặng nề.

Thiếu gia vội vàng tựa lỗ tai lên cửa, sắc mặt hết sức lo lắng.

"Thiếu gia!" Ta cao giọng hô.

Thiếu gia quay đầu nhìn ta: "Huh?"

Ta bảo trì cao giọng: "Hôm nay tôi đi học, gặp phải rất nhiều vấn đề bài vở, không biết có thể xin ngài dạy cho tôi không đây?" Nói xong, lập tức chuyển sang thấp giọng nói: "Thiếu gia, nếu ngài ở đây, Yahan liền phải cố gắng nhẫn nhịn mà không thể kêu la rồi."

Thiếu gia lặng đi một chút, gật đầu, cũng cao giọng nói: "Được, tốt hơn chúng ta về phòng bệnh, ở đó có bàn và ghế, tiện lợi hơn!"

Sau khi nói xong, chúng ta an tĩnh một hồi, trong phòng vừa lại đứt quãng truyền ra tiếng kêu rống thống khổ, nghe thấy những tiếng kêu la này, biểu tình của thiếu gia rất lo lắng, nhưng sau khi nghe một hồi, biểu tình của cậu ấy trái lại yên tâm hơn nhiều.

"Mặc dù nghe lên hình như rất đau." Ta cười khẽ giọng nói: "Nhưng hình như vẫn rất có tinh thần."

Thiếu gia cũng cười, cậu ấy gật đầu nói: "Ừ, chắc là sẽ không sao đi! Về phòng bệnh thôi! Charles, anh là thật sự có vấn đề muốn hỏi sao?"

Ta cười khổ một chút, nói: "Kỳ thực tôi vẫn chưa bắt đầu lên lớp, nhưng An Đặc Khiết tiên sinh..."

Nghe thấy An Đặc Khiết tiên sinh, thiếu gia hình như cũng hiểu rồi, cậu ấy lý giải gật đầu nói: "Tôi giúp anh giảng giải cấu tạo đại khái của cơ thể người và mấy cái chỗ hiểm nhất định không thể động vào đi!"

"Cảm tạ thiếu gia!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro