7 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước đến kết thúc – bước thứ hai: Father, người cha tóc vàng

"Mấy cái này rốt cuộc là cái quái quỷ gì?" Ezart rống to: "Cương thi tôi đã gặp qua không ít, đây rốt cuộc xem như là cái gì?"

Súng máy trên tay căn bản không thể dừng, ta cũng rất nhạ dị, trước mặt những kẻ địch này đột nhiên bốc ra, tốc độ của bọn chúng nhanh như thế, lực lượng cường đại, đội mạo hiểm này nếu như không phải hỏa lực cường đại, sợ rằng sẽ bị diệt hoàn toàn!

Càng đáng nể chính là bọn chúng chẳng xấu chút nào, hoàn toàn là hình người, da trắng mắt hẹp, thân hình hoàn mỹ, động tác ưu nhã như nhảy múa, mỹ lệ như thế... cứ như Dạ tộc trong "cuốn sách kia" ghi chép!

"Anh rốt cuộc đang cười cái gì?" Ezart trừng ta một cái, súng máy trên tay chưa từng dừng, nhưng vũ lực của anh ta hết sức tuyệt vời, không uổng cho ta tốn nhiều tiền như thế để mời.

Thật sự không tìm sai nơi, nơi trong sách ghi chép quả nhiên là ở đây, hoa văn trên bìa quả nhiên là một tấm bản đồ, chỉ là tỷ lệ xích thực sự quá lớn, nếu không phải là đặc biệt đi so sánh, căn bản không thể tìm được địa điểm này.

May là thế giới này có máy tính, viết chương trình xong, không có gì so không ra.

Cũng may ta có cái người bạn bác sĩ, liếc mắt liền nhìn ra hoa văn này thực ra là tấm bản đồ.

Trong sách có nhiều hình vẽ gene như thế, nếu ta đoán không sai, nơi này tuyệt đối không phải cổ mộ gì, mà là một cái phòng thí nghiệm khổng lồ.

Phòng thí nghiệm sinh vật!

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

"Tôi muốn biết chuyện của Sin Simon."

Thì ra thiếu gia muốn hỏi chuyện này, đây xác thực có thể đến hỏi thử linh mục Yue, ta vậy mà một chút cũng không ngờ đến, thật không biết bạn lâu năm của Yi Alkus rốt cuộc là ta hay là thiếu gia.

Nhưng thực tại cũng không thể nói ta không quá quan tâm đến an nguy của bạn bè, trước đây lúc còn ở gia tộc Alexis, ta từng nhiều lần lợi dụng gia tộc Alexis muốn trợ giúp Alkus thoát ly khỏi khốn cảnh bị truy sát, nhưng luôn là bị anh ta mắng té tát, càng không cho ta xen vào, nếu không sẽ đoạn tuyệt qua lại với ta, dần dà, mình cũng nuôi thành thói quen không nhiều chuyện nữa.

Vừa nghe thấy "Sin Simon", thần sắc của linh mục Yue biến đổi rõ ràng.

"Rất xin lỗi, tôi không thể nói cho các cậu." Ông ấy nhàn nhạt nói: "Mặc dù tôi không làm sao thích cách làm của giáo hội, nhưng chung cuộc vẫn là cái linh mục, nói cho các cậu một số chuyện nhỏ thì không sao, nhưng liên quan đến bí mật của giáo hội lại không thể nói ra."

Thiếu gia rõ ràng không có ngờ đến linh mục Yue lại nói như thế, nhất thời trở nên căng thẳng, vội vàng xin lỗi: "Xin, xin lỗi, tôi không biết đây là bí mật lớn như thế, chỉ nghe nói Sin Simon là người chuyên môn bắt Yi Alkus, cho nên có chút lo lắng, mới muốn tìm ông hỏi thử xem."

Linh mục Yue lộ ra thần sắc cổ quái, nói: "Vậy các cậu đã biết hắn là người truy bắt Yi Alkus?"

"Phải phải!" Thiếu gia gật đầu xong, vừa lại thành thật nói: "Chẳng qua chỉ biết hắn là người chuyên môn bắt Yi Alkus, Charles còn nói Sin Simon không phải một người, kỳ thực là một cái chức vị, còn sẽ liên tục thay đổi người."

Linh mục Yue lườm một cái, nói: "Vậy các cậu căn bản đều biết rồi mà!"

"Huh?" Thiếu gia và ta đồng thời ngẩn ra.

"Chỉ thế mà thôi!" Linh mục Yue xòe hai tay: "Bí mật lớn nhất của Sin Simon cũng chính là những cái các cậu nói, cái khác đều là chi tiết phụ mà thôi."

Thiếu gia sững sờ nói: "Thế sao? Tôi tưởng còn có cái khác cơ!"

Linh mục Yue suy nghĩ một chút, nói: "Những Sin Simon thông thường đều sẽ không hành động một mình, bởi vì họ tuyệt đối đánh không thắng Yi Alkus, cho nên đều là một nhóm người, phần lớn đều không phải người bình thường, thông thường là những gã mạnh nhất trong tổ trừ tội."

"Không phải người bình thường?" Thiếu gia hết sức nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ là phi nhân sao?"

"Thông thường không phải, chẳng qua cũng có khả năng."

Đáp án này thật là ngoài dự liệu của ta, mặc dù giáo hội vẫn không tới mức độ thấy phi nhân liền giết ngay, nhưng cũng tuyệt đối không có sắc mặt tốt. Trái lại mà nói, phi nhân cũng như vậy, phần lớn đều thống hận giáo hội, trong tổ trừ tội vậy mà có thể có phi nhân?

Linh mục Yue sờ cằm nói: "Lúc trước tôi từng thấy đều là một số quái nhân, nói có bao nhiêu quái thì có quái bấy nhiêu, còn như bây giờ, có thể sẽ có bán người máy cải tạo chi thể đi?"

"Bố già à! Các người rốt cuộc đang nói cái gì thế?" Yue Gang nghe đến sửng sốt, nhìn biểu tình của anh ta, hình như đã coi cha mình và thiếu gia đều là sinh vật ngoài hành tinh rồi.

"Đây không liên quan đến chuyện của anh, đi đi đi, đi ngủ cho ta, nhìn cái quầng thâm của anh như thể cương thi, hôm nào trực đêm đừng có mà dọa chết người!"

Yue Gang gãi gãi mặt, lẩm bẩm: "Gì chứ! Thế giới này làm gì có cương thi!"

Theo một cách phân loại nào đó mà nói, vampire cũng xem như là một loại cương thi.

"Cương thi cũng là một loại người, làm sao không có?"

Yue Gang khinh thường mà nói: "Nếu chiếu theo lời của lão già ông đây, củ cải cũng là một loại người rồi!"

Linh mục Yue rống giận: "Ta chẳng phải sinh ra anh cái đầu củ cải này sao!"

Yue Gang trong miệng nhai sandwich, lườm cha mình một cái, vẫy vẫy tay với ta và thiếu gia xem như tạm biệt, quay người rời khỏi.

Yue Gang vừa đi, linh mục Yue lập tức tận tình khuyên bảo thiếu gia: "A Dạ, cậu vẫn là bớt quản chuyện của Yi Alkus đi, dù sao hắn tuyệt đối không phải kẻ yếu, giáo hội ít nhất một ngàn năm qua đều không có biện pháp bắt được hắn, tin rằng trong thời gian ngắn cũng vẫn là tiếp tục không thể bắt được."

Nghe lên, linh mục Yue ngài hình như căn bản không phải nhân sĩ giáo hội.

Thiếu gia vừa nghe, quay đầu nhìn ta.

Kỳ thực, ta rất cao hứng thiếu gia muốn giúp đỡ Alkus, thậm chí trong khoảng khắc nghĩ đến, nếu như ta và thiếu gia liên hợp lại để cho gia tộc Alexis và Nhật Hoàng đồng thời ra tay, nói không chừng thật sự có thể khiến cho giáo hội không truy sát Alkus nữa...

"Thiếu gia, Alkus lại là không thích người khác giúp đỡ."

Nghe vậy, mặt của thiếu gia xìu xuống, gật đầu.

"Vậy được thôi! Thiếu gia bất đắc dĩ mà nhất trí, sau đó vừa lại lập tức nhấn mạnh nói: "Nhưng dù sao tôi đều phải đi truy bắt tội phải, đây cũng không phải đang giúp Yi Alkus, anh ta cũng không thể mắng tôi giống như mắng Charles, hay là dùng tuyệt giao để ngăn cản tôi!"

"Vâng, thiếu gia." Ta cười trả lời.

Tạm biệt linh mục Yue và Yue Gang, đi ra khỏi giáo đường, ta liền nhìn qua phía vị trí đậu xe, bởi vì không biết phải đợi bao nhiêu thời gian, cho nên vừa rồi là nói Diệp Nhân sau khi đậu xe xong, có thể tùy ý đi nghỉ ngơi, ta sẽ gọi điện cho anh ta sau.

Nhưng Diệp Nhân cũng không có rời khỏi, anh ta dựa ở ngay bên cạnh xe, trên tay cầm một bình nước khoáng, vừa nhìn thấy chúng ta đi ra, anh ta liền gật đầu, mở cửa xe, sau khi khởi động xe rồi lái qua đây.

Thiếu gia tán thán nói: "Diệp Nhân thật sự rất ngầu! Lái xe cũng rất ngầu! Nếu như anh ta thật sự chịu đáp ứng làm tài xế của tôi thì tốt rồi."

Xác thực có thể dùng "ngầu" để hình dung Diệp Nhân, cả mặt anh ta luôn là lạnh như băng, trên mặt phần lớn mang kính mát, hiếm khi lấy xuống, mặc dù vóc người không phải rất cường tráng, nhưng lại khá cao, nhìn đoán có thể gần một mét chín. Chẳng trách anh ta lựa chọn cái nghề tài xế taxi này, nếu là nghề cần đối mặt chào hỏi khách, sợ rằng mười người khách có tám người bị dọa chạy, hơn nữa tài xế taxi là ngồi, một khi khách lên xe, cho dù nhìn thấy tài xế có chút dọa người, phần lớn cũng sẽ không lựa chọn xuống xe... đi?

Mặc dù bởi vì khá ngầu mặt lại vô biểu tình, nhưng kỹ thuật lái xe của Diệp Nhân rất tốt, cho dù vừa rồi nói với anh ta có thể đi nghỉ ngơi, anh ta lại lựa chọn chờ ở bên cạnh xe, mức độ nghiêm túc tận trách thoạt nhìn cũng đạt tiêu chuẩn.

Vừa ngồi lên xe, ta liền nói rõ ý của thiếu gia với Diệp Nhân.

"Tài xế riêng?" Giọng của Diệp Nhân hiếm hoi có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy, thiếu gia nhà tôi rất cần một tài xế." Ta vội vàng nói: "Đối đãi đều có thể thảo luận."

"... Rất cần một tài xế sao?"

Giọng của Diệp Nhân có chút dao động, ta nghĩ, loại phi nhân Dạ Nhân này vô cùng cần "được cần" mới có biện pháp sinh tồn, mà thân là một tài xế taxi, anh ta vừa lại là người không nói nhiều, sợ rằng rất ít nghe thấy người nói "cần anh ta", cho nên vừa nghe thấy cái từ cần này, lập tức liền dao động rồi.

"Đúng vậy, vô cùng cần." Ta nhấn mạnh: "Nhất là tài xế có kỹ thuật lái xe cao siêu vừa lại làm tròn trách nhiệm giống như anh, tuyệt đối là tài xế "cần nhất" của thiếu gia nhà tôi!"

"... Tôi về tìm tộc nhân thương lượng, sau đó trả lời các người."

"Được."

Thiếu gia thoạt nhìn hết sức hưng phấn, còn len lén giơ ngón cái với ta, hi vọng Diệp Nhân sẽ đáp ứng mới được, vậy thiếu gia nhất định sẽ lộ ra tươi cười xán lạn như mặt trời, nhưng trái lại... ta thế nhưng thật không muốn nhìn thấy thần sắc thất vọng của thiếu gia.

Đã một thời gian không tới X-Killer, bởi vì quần áo của thiếu gia đã nhiều đến nhét đầy tủ đồ rồi, trong đó rất nhiều cái còn chưa cắt mác, căn bản mặc không hết, mà bây giờ còn muốn mang quần áo về... May là phòng ngủ của thiếu gia còn có rất nhiều không gian có thể đặt tủ quần áo, nghĩ đến lát nữa nên gọi điện kêu một cái tủ tới.

Mặc dù là buổi sáng, vừa lại không phải ngày nghỉ, đúng lúc lượt người trong tiệm quần áo ít nhất, nhưng vẫn có sáu, bảy người khách ở trong tiệm. Mới đầu, bọn họ vẫn chưa có chú ý đến thiếu gia, nhưng khi cậu ấy vui vẻ hô một tiếng: "Olga, Lạc Luân, Jill, tôi đến lấy quần áo đây."

Mọi người đầu tiên là thờ ở mà liếc mắt qua, sau đó lộ ra đủ loại biểu tình sững sờ, rồi cũng không chuyển tầm mắt nữa.

Jill phóng tới, hô lớn: "A Dạ, cậu cuối cùng cũng đến rồi! Giúp tôi ký tên ảnh chụp một chút, là của bạn nhờ."

Thiếu gia gật đầu, nhưng Olga nhíu mày đi tới, không vui nói: "Jill, cô quên tôi đã nói cái gì sao?"

Jill lập tức cứng lại, chán nản buông đầu thấp giọng nói: "Không được động tay động chân với a Dạ, không được tìm a Dạ ký tên, không được bắt nạt a Dạ..."

Bắt nạt thiếu gia?

"Bị mắng rồi kìa!" Lạc Luân hả hê nói, bị Jill hung dữ trừng một cái.

"Đi chào hỏi khách." Olga nói với hai người, nhưng ta nghĩ ý thật sự của cô ta hẳn là muốn bọn họ đi ngăn cản khách mới đúng, những người khách đó sau khi Jill vọt qua muốn xin ký tên, cũng có một số rục rịch, nếu không phải Olga đến mắng Jill mấy câu, sợ rằng bọn họ cũng phóng qua xin ký tên rồi.

Nhưng hiệu quả hiển nhiên không rõ, tâm tư của những khách hàng hoàn toàn không ở trên quần áo, mấy cô gái trong đó hình như không ngó ngàng đến chào hỏi của Jill, đã muốn đi qua rồi.

Thấy vậy, Olga dứt khoát nói với thiếu gia: "A Dạ, đến phía sau, hình chụp sắp treo ở trong tiệm đã in ra rồi, sau khi cho cậu xem qua sẽ treo lên."

"Hình xong rồi sao?" Cặp mắt của thiếu gia phát sáng.

Olga nhìn về phía nhân viên nói: "Lạc Luân, cậu qua đây giúp."

"Vâng!" Lạc Luân đi qua trước mặt Jill ném một cái ánh mắt gây hấn, Jill bĩu môi trừng cậu ta, hai người này vẫn thật là một đôi oan gia.

Chúng ta đi vào phía sau tiệm, đây là kho hàng của X-Killer, ở giữa bày một cái bàn nhỏ, là để dùng cho nhân viên ăn cơm.

Vừa đi vào, không cần Olga chỉ rõ, liếc mắt đã có thể nhìn thấy bức ảnh chụp kia rồi, bức ảnh này vẫn thật là lớn kinh người, gần như là bằng cả mặt tường, thiếu gia phía trên mặc một cái áo màu đỏ phối hợp với hoa văn loang lổ màu trắng, lưng kèm theo một sợi thắt lưng to màu xám, phần dưới là một cái quần lửng, chân đi giày ống cao, cả người thoạt nhìn hết sức phấn chấn.

Olga quay đầu hỏi: "Thích không?"

Thiếu gia dùng sức gật đầu, thậm chí nói: "Hôm nay có họp báo, tôi cứ mặc thế này đi nhé!"

"Được, tôi lấy quần áo cho cậu thay."

Thiếu gia thích ăn mặc thế này, quần áo Olga phối hợp hẳn cũng là tiêu chuẩn lưu hành, ta âm thầm nhớ mấy bộ này, tương lai lúc chọn quần áo cho thiếu gia có thể làm loại phối hợp này.

Thay quần áo, thiếu gia trong ảnh và ngoài ảnh y như đúc, thoạt nhìn có một loại cảm giác kỳ diệu.

"Ảnh chụp thật là lớn!" Thiếu gia nghi hoặc hỏi: "Nhưng trong tiệm có chỗ nào có thể đặt sao?"

Olga giải thích: "Để ở trên tường phía sau quầy, thế này có thể lộ ra phần lớn, cùng lắm là che một số bối cảnh, sẽ không che đến cậu."

Thiếu gia gật đầu, vừa ngắm nghía ảnh chụp khổng lồ, vừa cười nói: "Nhìn thấy mình lớn như thế, cảm giác thật kỳ quái!"

Olga nhướng mày, hỏi ngược lại: "Tường tv trên đường và quảng cáo không phải càng lớn?"

"Nhưng đó đều cách rất xa!" Thiếu gia nhún vai nói: "Không giống cái này, ở ngay trước mặt tôi mà thôi, con ngươi to như nắm tay của tôi!"

Olga gật đầu, có lẽ là chú ý đến ta đang nhìn cái rương ở bên cạnh, cô ta giải thích: "Đó là catalog quảng cáo muốn gửi cho hội viên, trong đó có không ít ảnh chụp của a Dạ, cũng sẽ cho các anh, đã kèm theo trong quần áo sắp đưa a Dạ rồi."

Ta gật đầu, đây đối với phối hợp quần áo sẽ có không ít hữu dụng.

"A, đúng rồi!" Thiếu gia đột nhiên kinh hô một tiếng, sau đó vội vàng nói: "Olga, cô có thể chọn một số quần áo không giống vampire cho Charles?"

"Quần áo không giống vampire?" Olga có chút thắc mắc, ta cũng vậy.

Thiếu gia gật mạnh đầu: "Muốn quần áo không giống vampire nhất!"

Olga cũng không nói nhiều, suy nghĩ một chút rồi liền nói: "Thế à? Vậy tôi biết rồi, ở đây chờ tôi nhé, tôi đi lấy quần áo vào."

Ta đột nhiên có loại cảm giác rất không ổn, cái gọi là quần áo không giống vampire nhất rốt cuộc là quần áo gì đây? Từ hình dung này khiến người hoàn toàn không có đầu mối, chỉ xác định tuyệt đối không phù hợp phong cách ăn mặc bình thường của mình.

"Xin đừng hở da quá nhiều." Ta khéo léo nói ra yêu cầu.

Olga liếc ta một cái, gật đầu, sau đó liền ra lấy quần áo rồi.

Ta có chút thắc mắc hỏi: "Thiếu gia, lúc trước đã mang rất nhiều quần áo về, vì sao muốn mua thêm quần áo đây?"

Trong tủ đồ của ta kỳ thực cũng đã có rất nhiều quần áo, mặc dù không nhiều như thiếu gia, nhưng bởi vì ta bình thường ít mặc quần áo thông thường hơn, cho nên mác trên quần áo sợ rằng phải có một thời gian không cần cắt rồi.

"Bởi vì tiếp đến phải chung sống lâu dài với người của giáo hội! Bất luận làm sao, ăn mặc không giống vampire chung quy tốt hơn đi?"

Luận điểm của thiếu gia vẫn rất có ý nghĩa, nhưng ta nghĩ quần áo hẳn là không có nhiều tác dụng, người của giáo hội thực sự không phải lấy quần áo để phân biệt vampire, đương nhiên, nếu mặc nguyên bộ đồ vampire đích xác sẽ dẫn tới hoài nghi hơn, chẳng qua quan trọng nhất chính là —- toàn Tà Dương thị đều biết thiếu gia có cái quản gia vampire.

"Vâng, thiếu gia." Nhưng thử một chút cũng không sao, có lẽ ăn mặc không giống vampire có thể khiến nhân sĩ giáo hội không chú ý ta hơn.

Olga đi vào: "Tôi lấy trước một bộ, anh xem thử phong cách này có được hay không, nếu được, tôi lấy thêm cho anh mấy bộ sau.

"Charles, mau đi thay đi!"

"Vâng." Ta nhận lấy quần áo, đi vào nơi duy nhất có thể thay đồ, vừa thay vừa đánh giá quần áo.

Áo là tay ngắn cao cổ, vạt áo thẳng đến đầu gối, quần cũng là quần tây màu đen, thoạt nhìn quả thật không giống vampire, nhưng có chút giống cái nhà luân lý học, cũng chỉ có cánh tay là lộ ra, xác thực đồng thời phù hợp với yêu cầu của thiếu gia và ta.

Chỉ là, quần áo này vẫn thật không giống phong cách của X-Killer, thoạt nhìn hết sức bình thường, nhưng ta vẫn cảm giác có chỗ nào không đúng...

Mang theo thắc mắc đi ra khỏi phòng thay đồ, thiếu gia vừa nhìn thấy ta liền trợn lớn hai mắt, không ngừng đánh giá trên dưới, rõ ràng rất bất ngờ về kiểu dáng của bộ quần áo này, thật sự có kỳ lạ như thế sao? Hay chỉ là bởi vì ta chưa từng mặc phục sức phong cách kiểu này?

Ngay cả Lạc Luân và Jill đều đi vào rồi, không có ai trông mặt trước cửa hàng mà được sao?

Thiếu gia tán thán nói: "Charles, anh giống hệt "linh mục" đó!"

... Quả nhiên không thích hợp!

Thiếu gia và ta cùng nhìn hướng Olga, cô ta nhún vai nói: "Là các cậu nói muốn quần áo hoàn toàn không giống vampire, đúng lúc gần đây linh mục Alex trở thành quán quân giải thi đấu nhân vật đại biểu thành thị, cho nên trang phục linh mục vô cùng lưu hành, tôi nghĩ đây hẳn là cái không giống vampire nhất, cũng không lõa lồ, rất phù hợp với yêu cầu của các cậu."

Thiếu gia nghiêng nghiêng đầu, tiến lên, kéo dây chuyền thập tự giá khỏi ngực ta, lùi một bước, vỗ tay nói: "Thế này đúng hơn rồi đó!"

"..."

Jill, Lạc Luân, thậm chí ngay cả Olga đều bật cười.

Lạc Luân vừa cười vừa nói: "Anh, anh chẳng phải là vampire sao? Vì sao lại đeo dây chuyền thập tự giá ở trên người hả?"

"Do nhiều loại nhân tố không thể kháng cự."

"Cái thứ gì thế!" Jill cười đến nước mắt cũng rớt ra rồi.

Tâm tình thiếu gia hết sức hớn hở, hỏi Olga: "Các cô có nhiều trang phục linh mục lắm không?"

"Có." Olga cười nói: "Vừa có một đống hàng đến tiệm, kiểu dáng na ná như nhau."

"Vậy cho Charles thêm mấy bộ đi!"

Thiếu gia, ngài thật sự không thể bồi dưỡng một số cách vui vẻ giống người trẻ tuổi hơn sao?

Xách theo túi lớn túi nhỏ, vừa đi ra, Diệp Nhân liền đi qua giúp, trên đường còn cất điện thoại vào túi, xem ra anh ta vừa mới gọi điện thoại, anh ta một hơi tiếp lấy mọi cái túi, mặc dù ta muốn ít nhiều cầm giúp một chút, nhưng nhìn anh ta có thừa sức làm, liền cũng không nhiều chuyện nữa.

Vừa giúp bỏ túi vào trong thùng xe sau, anh ta vừa dò hỏi: "Có thể để tôi thực tập không?"

"Thực tập?" Ta có chút nhạ dị.

Diệp Nhân gật đầu nói: "Tôi vừa mới hỏi tộc nhân, bọn họ không có ý kiến gì, tôi muốn trước làm tài xế thực tập một thời gian, thử xem có được hay không."

Thiếu gia lập tức nói: "Không vấn đề! Anh muốn thực tập bao lâu cũng được!"

Thế là, ta nhìn tài xế thực tập tân nhiệm, cười nói: "Vậy thì, mấy ngày này xin chỉ giáo nhiều rồi, tài xế tiên sinh."

"Xin chỉ giáo nhiều." Diệp Nhân ngắn gọn trả lời xong, mở cửa xe do dự một chút, sau đó nói: "Thiếu gia, mời lên xe."

Thiếu gia cười tít mắt, cúi người một chân bước vào trong xe, lúc này lại truyền đến tiếng bước chân vội vã, còn có tiếng kêu la hoảng hốt.

"Chờ một chút! Hướng Dạ, Hướng Dạ... con ơi! Đừng đi!"

Ta ngẩn ra một chút, trên đường người sẽ gọi thiếu gia không ít, nhưng trước giờ không có người gọi cậu ấy là "con ơi".

Dù là An Đặc Khiết tiên sinh cũng sẽ không gọi thiếu gia như thế, kỳ thực ông ấy là thật sự đối xử với thiếu gia như con.

Xưng hô này đã khiến ta hết sức nhạ dị, nhưng một giây sau liền nhìn thấy chuyện càng khiến người giật mình, thiếu gia ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo thần tình kinh khủng mà ta chưa từng thấy qua... thiếu gia?

Thiếu gia trừng mắt nhìn người chạy tới, tuổi tác của đối phương thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt tương đối giống bốn mươi mấy, nhưng một mái tóc vàng lại xen lẫn rất nhiều tóc bạc, khiến ông ta thoạt nhìn già nua rất nhiều.

Mặc dù ông ta lên tiếng gọi thiếu gia là "con ơi", tướng mạo thoạt nhìn cũng không giống thiếu gia, nhưng lại vô cùng giống —- lão gia!

Đơn giản giống như là lão gia lớn tuổi hơn một chút, nếu như đối tượng ông ta gọi "con ơi" là lão gia, ta sợ rằng lập tức liền tin tưởng ông ta thật sư là cha của lão gia rồi, nhưng người đối phương gọi đúng là thiếu gia.

Ông ta chạy đến chỗ cách ba bước, thở hổn hển, nhất thời không không ra lời.

Cự ly càng gần, cảm giác ông ta càng giống lão gia rồi.

Hổn hển một hồi, đối phương cuối cùng cũng có dư lực mở miệng nói chuyện, dùng giọng hồi hộp lắp ba lắp bắp nói: "Hướng Dạ, ta, ta là ba của con, con lớn lên giống y như đúc mẹ con —-"

"Tôi đã giết ông!" Thiếu gia ngắt lời ông ta, suy sụp hét lớn: "Sau đó ca ca vừa lại giết ông một lần nữa, chúng tôi đã giết ông hai lần! Ông vì sao cứ liên tục "sống lại"? Rốt cuộc muốn giết ông mấy lần, ông mới chịu thật sự chết đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro