7 - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước đến kết thúc – bước thứ ba: Pure, thuần khiết nhất

"Lui lại!" Ezart điên cuồng rống: "Lui lại hết cho tôi!"

Vốn đã biết tính nguy hiểm rất cao, bởi thế cho dù nên bảo mật, cũng vẫn là tìm đội mạo hiểm hai mươi người, trang bị hỏa lực cường đại, lấy để tấn công một tòa thành phố nhỏ cũng đủ rồi, nhưng xem ra ta vẫn là nghĩ quá đơn giản.

Lúc đầu nghĩ cái nơi này cho dù vẫn tồn tại, trải qua nhiều năm như thế, sợ rằng cũng không có bất cứ năng lực phòng ngự nào, lại quên rằng cái phòng thí nghiệm này lúc đó bị diệt vong nhất định có cái nguyên nhân rất lớn.

Là những Dạ tộc trước mắt đây sao?

Hay là còn có thứ cường đại hơn?

Ta muốn xem —- ta muốn xem toàn bộ chúng!

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

"Thiếu gia!"

Ta vội vàng bắt lấy thiếu gia, dáng vẻ cậu ấy thoạt nhìn thật sự rất muốn tiến lên giết chết đối phương, nhưng khi ta túm lấy cậu ấy, lại phát hiện hoàn toàn không phải chuyện như thế, thiếu gia gần như sắp đứng không nổi rồi, so với giết chết đối phương, chuyện cậu ấy bây giờ càng muốn làm có lẽ là trượt xuống đất khóc lóc.

Người đàn ông đối diện cả mặt nhạ dị, tay chân luống cuống nói: "Con, con đang nói cái gì vậy? Cái gì mà giết ta hai lần? Ta vẫn là lần đầu tiên mặt đối mặt nhìn thấy con!"

Thiếu gia sửng sốt, thần sắc suy sụp thu lại rất nhiều, cậu ấy xem xét đối phương một hồi, nhẹ nhàng đẩy ta ra, tự mình đứng thẳng, cố đè nén mọi kích động, nói: "Trước lên xe, ở đây có quá nhiều người rồi."

Kỳ thực người xung quanh cũng không nhiều, chỉ có năm, sáu người, nhưng bọn họ đã bắt đầu lấy điện thoại ra chụp, thiếu gia nếu cứ tiếp tục kích động, hay đối phương gọi thêm mấy lần "con ơi", có lẽ ngày mai lại phải lên tin tức rồi.

Vừa nghe thấy câu này, đối phương kích động mà dùng tay vỗ ngực của mình, hô to: "Ta là La Diệp, là cha của con!"

Ta vẫn luôn chú ý thiếu gia, khi cái tên "La Diệp" này vừa ra, cậu ấy đầu tiên là nghi hoặc, hình như không quen với cái tên này, nhưng sau đó lập tức phản ứng lại, biểu tình thậm chí so với vừa rồi được gọi là con càng thêm chấn kinh.

"La Diệp...?"

Biểu tình của thiếu gia thực sự rất vi diệu, ta nói không ra đó là thần sắc gì, cảm nhận của cậu ấy đối với cái tên này rốt cuộc là tích cực hay tiêu cực —- hay là ngay cả chính thiếu gia cũng không rõ?

Thiếu gia muốn nói nhưng lại thôi mấy lần, cuối cùng lại chỉ là quay đầu nói với Diệp Nhân: "Đến hội ký giả."

"Vâng."

Vốn ta hẳn là ngồi ở bên cạnh chỗ điều khiển, nhưng thiếu gia không thích một mình ngồi ở phía sau, cho nên trước đây luôn là yêu cầu ta ngồi ghế sau, nhưng bất luận thế nào, chính giữa phía sau đều không phải chỗ ta nên ngồi, đây là vị trí của chủ nhân.

Bây giờ, bên tay phải của ta là thiếu gia, bên tay trái thì là người đàn ông tên là "La Diệp", đây thực sự là tình huống vô cùng quỷ dị, nhưng thiếu gia trước khi lên xe cố gắng ám chỉ cậu ấy không muốn sóng vai ngồi cùng đối phương, ta chỉ có ngồi ở cái vị trí không thích hợp này.

Trên dọc đường, La Diệp vừa khóc vừa cười, nói không ngừng, ánh mắt chưa từng rời khỏi thiếu gia.

"Ta cứ luôn cho rằng con đã chết rồi, trước giờ không dám hi vọng xa vời Nhật Cơ Ngôn sẽ bỏ qua cho con, không ngờ lại nhìn thấy tin tức Nhật Hoàng có em trai, lúc đó ta vẫn không dám tin là con, nhưng vừa nhìn thấy mặt của con, ta liền biết con nhất định là Hướng Dạ, con lớn lên giống y như đúc Lâm Lâm!"

Thiếu gia cuối cùng cũng có phản ứng: "Lâm Lâm?"

La Diệp gật đầu, sau đó nhìn thấy thần sắc nghi hoặc của thiếu gia, ông ta hình như lĩnh ngộ rồi, sắc mặt đột biết, giận dữ mà rống: "Cơ Ngôn ngay cả tên mẹ cũng không nói cho con sao?"

Cơ Ngôn? Trong ấn tượng, trước Nhật Hoàng, kẻ chủ sự của liên minh Thái Dương tên là "Nhật Cơ Ngôn", ông ta cũng chính là cha của Nhật Hoàng, chiếu theo lý thuyết hẳn cũng nên là cha của thiếu gia, nhưng căn cứ vào lời nói thiếu gia mấy lần vô ý lộ ra, sự thật hình như cũng không phải như thế, mà giờ đây cái "La Diệp" này tự xưng là cha thì lại là chuyện làm sao đây?

"Mẹ?" Thiếu gia chấn động, quay người lại, cậu ấy đối với chuyện của mẹ hình như có hứng thú hơn cha nhiều.

Ta cố gắng áp vào trên lưng ghế, không trở ngại đàm thoại của cậu ấy và vị La tiên sinh này.

La Diệp dịu lại biểu tình, nói: "Mẹ của con tên đầy đủ là Ngả Lạc Lâm, ta luôn gọi bà ấy là Lâm Lâm."

Thiếu gia lẩm bẩm: "Ngả Lạc Lâm, tên của mẹ?"

"Cơ Ngôn vậy mà thật sự không có nói cho con?" La Diệp cố nén tức giận: "Hắn làm sao có thể tàn nhẫn như thế!"

Căn cứ vào manh mối đến giờ nghe được, thủ đoạn của vị Nhật Cơ Ngôn tiên sinh đó sợ rằng muốn tàn nhẫn hơn nhiều.

La Diệp từ trong ngực lấy ra một sợi dây chuyền, mặt dây là quả táo màu đỏ dẹp, chẳng qua kiểu dáng không giống của đàn ông sẽ đeo, hơn nữa rất rõ ràng là có thể đặt tấm ảnh vào, ông ấy đưa dây chuyền cho thiếu gia.

"Con đã thấy mẹ con chưa? Đây là dây chuyền của Lâm Lâm, bà ấy thích táo nhất, thường thường cả ngày chỉ ăn táo mà thôi, ta thường khuyên bà ấy đừng như thế, bà ấy gầy đến ngay cả một chút thịt cũng không có."

Vừa nói, ông ta mở rộng dây chuyền ra, bên trong quả thật có một tấm ảnh chụp: "Ta tiện tay nhét tấm ảnh ở trong hốc cây của hàng cây bên đường, vậy mới thoát khỏi lục soát của Cơ Ngôn."

Thiếu gia tiếp lấy nhìn, lập tức lộ ra thần sắc quyến luyến không rời, nói: "Trong nhà có ảnh chụp của mẹ, không có nhiều lắm, cũng không có tấm nào cười vui vẻ thế này."

Thiếu gia đưa mặt dây chuyền cho ta xem, cô gái trong ảnh có một mái tóc thẳng dài màu bạc, giống như sa tanh lấp lánh tỏa sáng, có một cặp mắt to màu đen, môi như hoa hồng, nước da như tuyết, vô cùng mỹ lệ, vốn có chút khí chất thanh lãnh bởi vì nụ cười này, như thể hoa hồng nở trong tuyết khiến người kinh diễm.

Mỹ lệ như thế cũng không xa lạ, cô gái hệt như tinh linh trong tuyết, thiếu gia thì được gọi là thiên sứ, bề ngoài cùng khí chất của hai người đơn giản là y như đúc.

"Ngài và mẹ thật sự rất giống nhau." Ta từ đáy lòng nói.

Thiếu gia nghe xong rất vui vẻ, quyến luyến không rời tấm ảnh chụp kia, xem ra cậu ấy quả thật rất yêu thích mẹ.

La Diệp ấm giọng nói: "Ta sợ bị tiêu hủy. Sao chép rất nhiều tấm giấu khắp nơi, lấy thêm ảnh chụp lớn hơn một chút cho con nhé? Hướng Dạ."

Nghe vậy, thiếu gia trầm măc một chút, nói: "Tôi buổi chiều còn phải đi mở họp báo, lát nữa cứ đợi ở trên xe, buổi tối cùng ăn tối, rồi nói chuyện sau."

"Diệp Nhân, anh trước giúp tôi mang... ông ấy đến phụ cận tìm chỗ ngồi được không?" Thiếu gia hình như có chút không biết nên làm sao xưng hô đối phương.

"Vâng, thiếu gia."

◇◇◇◇

Không bao lâu, đã đến sân họp báo rồi, ta có chút lo lắng lâm thời phát sinh sự cố lớn như thế, thiếu gia vẫn thật có thể bình tĩnh mà đi tham gia họp báo sao.

Nhưng ta rõ ràng lo lắng nhiều rồi, thiếu gia lúc nghe thấy cái tên "La Diệp" này cùng lắm là có chút không biết làm sao, so với thần tình phát điên lúc mới đầu tốt hơn rất nhiều.

"Thiếu gia, xin chờ một chút."

Thiếu gia quay đầu khó hiểu nhìn ta, khi ta đang muốn nhắc nhở một người khác, lại đã nghe thấy tiếng mở cửa xe, Diệp Nhân đã xuống xe, đi tới giúp thiếu gia mở cửa xe rồi.

Tài xế riêng này càng có thể tiến nhập trạng huống hơn so với tưởng tượng, ta hạ quyết tâm, bất luận thế nào đều phải khiến cho Diệp Nhân ở lại làm tài xế riêng của thiếu gia.

Lúc bước xuống xe, thiếu gia cười lên, đèn flash lập tức lóe không ngừng, lúc này ta cũng xuống xe, có một số ống kính chuyển hướng ta, nhưng lóe lên mấy cái liền ngừng lại rồi, xem ra những ký giả đã nhớ tới ta là vampire, chụp ảnh căn bản là chuyện phí công vô ích, chỉ là máy quay phần lớn vẫn là quay một chút, ít nhất phát sóng trực tiếp vẫn là có thể nhìn thấy ta.

"Nghe nói họp báo hôm nay là tin tức liên quan đến phương diện điện ảnh?"

"Xin hỏi là phim loại gì đây?"

"Là định vừa hát vừa diễn sao?"

Vấn đề của những ký giả vô cùng nhiều, thiếu gia chỉ là ngây ngốc cười nhìn bọn họ, gặp phải vấn đề thật sự không biết thì chỉ nói một câu "tôi không biết."

Thiếu gia hết nhìn đông ngó tây, không biết nên đi bên nào, ta tiến lên muốn dẫn đường, mặc dù mình cũng không biết nên đi hướng nào, nhưng bất luận làm sao, vẫn là trước dẫn thiếu gia đến nơi ít người, lúc này truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Thiếu gia, bên này."

Thiếu gia và ta đều quay đầu nhìn, thiếu gia thốt lên: "Melody, cô chẳng phải ở nhà ngủ sao?"

Melody đi qua, bĩu cặp môi đỏ, nói: "Tên Bạch thư ký kia muốn tôi tới tự mình xử lý, còn mắng tôi một trận, nói chuyện trọng yếu như thế tôi lại có thể còn ở nhà ngủ, hắn muốn sa thải tôi đây!"

Lời này vừa nói ra, nhóm ký giả càng thêm điên cuồng.

"Xin hỏi Bạch thư ký là chỉ tay trái của Nhật Hoàng sao?"

"Cô thật sự bị sa thải rồi sao?"

Melody chỉ là trừng nhóm ký giả một cái, nghe nói cô ta ở trong lòng những ký giả có thể so với sư tử hà đông, nhưng cho dù là vampire cộng với sư tử hà đông cũng không thể ngăn cản những ký giả tiếp tục đặt câu hỏi.

Cô ta vô cùng nũng nịu nói: "Rất không may, các vị ký giả, tôi vẫn chưa bị đuổi đây! Các người vẫn phải tiếp tục đối mặt với tôi cái vampire hung dữ chụp không được ảnh này."

Chung quy tốt hơn đối mặt với tay trái của Nhật Hoàng.

Không biết từ đâu truyền đến tiếng nói thầm thì này, hiện trường vậy mà trầm mặc trong chớp nhoáng, lúc này mới vừa lại có người bắt đầu đặt câu hỏi.

Tay trái của Nhật Hoàng không nổi tiếng như thư ký Kyle tay phải của Nhật Hoàng, nhưng hình như càng khiến người kiêng kỵ, chỉ là hiểu biết của ta đối với giới thương nghiệp đại khái lỗi thời đã sáu mươi năm, cho nên vẫn không biết nhiều như những ký giả trước mắt đây.

Cho dù sớm đã nghe thấy Bạch thư ký là phụ trách một số phạm vi nghiệp vụ ngầm, nhưng cũng không biết rốt cuộc là nghiệp vụ "không thể công khai cỡ nào", hơn nữa đối phương thoạt nhìn hết sức thanh tú, không quá giống một cái đối tượng khiến người sinh lòng sợ hãi.

"Hừ hừ!" Melody đối với câu này hình như cũng không dám phát biểu ý kiến gì, đây thế nhưng thật là hiếm thấy. Cô ta nũng nịu nói: "Được rồi! Mọi người đừng cuống, lát nữa họp báo sẽ để cho các người hỏi, được rồi chứ?"

Nói xong, cô ta quay đầu nói: "Thiếu gia, đi theo tôi đi!"

Một đường tiến vào thang máy, Melody ấn tầng cao nhất, nói: "Thiếu gia, lát nữa ký giả sẽ ở tầng thượng, sẽ có con người sói bắt giữ ngài, lộ diện từ vị trí tháp nước, ngài chỉ cần biểu hiện ra dáng vẻ sợ hãi, những cái khác để cho con người sói đó tự mình biểu diễn, cho ký giả quay khoảng chừng ba phút, ngài liền có thể nghỉ ngơi rồi."

Thiếu gia tò mò hỏi: "Là người sói thật sao?"

"Là thật." Melody gật đầu nói: "Kỳ thực là muốn tìm vampire, mới phù hợp chủ đề phim, nhưng nếu là vampire, chỉ có hiện trường truyền trực tiếp mới thấy được, tin tức báo chí đều không có, vậy thời gian tuyên truyền quá ngắn rồi, cho nên mới tìm người sói."

Thiếu gia gãi mặt nói: "Đừng nói là cái con lần trước tôi bắt giao cho papa đi? Tôi cảm thấy hình như có chút áy náy với người sói đó, mặc dù hắn ít nhất đã giết ba người, nhưng là..."

Sắc mặt của Melody có chút phức tạp: "Không phải con đó."

Thần sắc của thiếu gia xìu xuống: "Tôi cũng nghĩ vậy, hắn hẳn là không thể còn sống đi? Cũng đã vào phòng thí nghiệm của papa rồi, làm sao còn ra đây?"

Nghe lên, "đưa vào phòng thí nghiệm của An Đặc Khiết tiên sinh" hình như nghĩa là có đi không về, nhưng ta hoàn toàn có thể lý giải, lúc trước trong thời gian ngắn ngủi chăm sóc An Đặc Khiết tiên sinh, cho dù mình cũng không phải thí nghiệm phẩm, lại vẫn thường thường cảm giác một giây sau có lẽ sẽ bị nổ thành mảnh vụn.

Melody đánh giá thiếu gia, hài lòng nói: "Thiếu gia quần áo hôm nay của ngài thật không tệ, tôi thấy không cần đổi nữa, cứ mặc vậy đi! Chẳng qua tầng thượng gió mạnh, mặc áo may ô có thể sẽ có chút lạnh..." cô ta có chút do dự nói.

Thiếu gia cười, thấp giọng nói: "Y phục của Huyền Nhật cũng đâu có ấm bằng bộ này!"

Melody nghi hoặc hỏi: "Thiếu gia, chẳng lẽ ngài không sợ lạnh sao?"

Ta cũng rất muốn biết cái vấn đề này, đây đối với phối hợp quần áo sẽ có trợ giúp rất lớn.

Thiếu gia suy nghĩ một chút, nói: "Sẽ có cảm giác lạnh, chẳng qua không mãnh liệt như người bình thường, đại khái phải dưới 150C mới cảm thấy lạnh, nhưng nếu như nhiệt độ thật sự quá thấp, tôi cũng cần biện pháp để mình bảo trì nhiệt độ cơ thể ở trạng thái vận động."

Mười lăm độ trở lên có thể mặc đồ mùa hè, ta âm thầm ghi nhớ.

Ra khỏi thang máy, gió của tầng thượng quả nhiên rất mạnh, nhưng thiếu gia cũng không có lộ ra thần sắc dị dạng nào, quả nhiên không làm sao sợ lạnh.

Tầng thượng bố trí thành một vùng đổ nát, ngay cả chỗ của hội ký giả ở giữa cũng là bàn ghế cũ nát hợp thành, còn có rất nhiều nhân viên công tác đi qua đi lại, thoạt nhìn có chút căng thẳng.

Melody không để ý nói: "Đây chính là con người sói lát nữa sẽ bắt ngài."

"Lấy "con" để làm đơn vị số lượng của người sói đối với người ngoài mà nói có chút xúc phạm, nhưng chính người sói lại không cho rằng như thế, bọn họ phần lớn coi dã tính là vinh quang, cũng không ai coi bị gọi là dã thú là sỉ nhục.

Người sói cũng xác thực có tư cách lấy lực lượng làm vinh quang, ít nhất "đã từng" như thế, nhưng đến bây giờ, tình huống của bọn họ cũng không khác vampire lắm, hay nên nói không khác mọi phi nhân lắm, người sói cường đại chân chính càng ngày càng ít thấy, phần lớn là ẩn cư, né tránh cái thế giới thay đổi quá nhanh, khiến người đuổi không kịp này.

"Thiếu gia, ngài lát nữa phải đến bên tháp nước đợi lệnh, công việc duy nhất chính là bị người sói "bắt cóc", lộ ra biểu tình khiến người yêu không chịu được." Nhìn thấy thiếu gia gật đầu, Melody liếc ta một cái, giống như vô ý nhắc tới: "Quản gia, anh muốn đi theo thiếu gia, đúng chứ?"

Ta hiểu ý của cô ta, người sói dù sao cũng là đối tượng khó có thể khống chế, nếu thật sự phát điên, ta cái vampire này ra tay đẩy lùi đối phương, chung quy so với thiếu gia thân là loài người ra tay tốt hơn nhiều, nhưng thiếu gia nếu biết, nhất định sẽ không để cho ta theo. Cho nên Melody chỉ có thể dùng lời ẩn ý để dò hỏi, nếu như người sói thật sự phát điên, ta sẽ giống như "vệ sĩ" ra tay chiến đấu.

"Đương nhiên." Ta không đổi giọng trả lời: "Chức trách của quản gia chính là phải theo chủ nhân."

Đến bây giờ, cho dù phương thức giúp thiếu gia là chiến đấu, ta cũng sẽ không có do dự.

Melody "uh" một tiếng, thiếu gia thoạt nhìn cũng không có sinh nghi với lời của hai người chúng ta.

Melody lập tức cười nói: "Vậy anh cùng đến tháp nước đi, chỉ là đừng đứng một cách quá minh hiển, người sói sẽ dẫn các người qua, tôi ở đây chờ ký giả tới."

"Vâng."

Người sói dùng giọng cứng nhắc nói "Xin hai vị theo tôi."

Trên trường đi, thiếu gia tò mò hỏi: "Anh là làm việc bên cạnh anh trai tôi sao?"

Vị người sói tiên sinh này thoạt nhìn có chút căng thẳng, vội vàng nói: "Không không, tôi làm sao có thể nhận biết Nhật Hoàng, tôi chỉ là làm việc ở công ty mậu dịch nào đó, cũng không biết công ty đó có quan hệ với liên minh Thái Dương, về sau tôi bị phát hiện là người sói, mới bị mang đến liên minh làm việc, nhưng tôi cũng chưa bao giờ gặp Nhật Hoàng, ngay, ngay cả thư ký cũng chưa từng thấy qua!"

"Làm sao bị phát hiện?" Thiếu gia càng tò mò rồi: "Tôi hoàn toàn nhìn không ra anh là người sói đây!"

"Tôi cắn chết một lão chủ quản cứ luôn làm khó tôi, về sau bị tra ra rồi..."

Thiếu gia "oh" một tiếng, vừa lại tiếp tục hỏi: "Vậy anh giúp anh trai tôi làm gì vậy? Giết người sao?"

Đối với vấn đề của thiếu gia, người sói rõ ràng không quá dễ chịu, nhưng ta hoàn toàn có thể hiểu cảm thụ của anh ta, đối mặt với một cậu bé như thiên sứ, thuận miệng nói ra chuyện giết người, sự tương phản thực sự khiến người có chút không thể chấp nhận.

"Phần lớn là vậy, nhưng gần đây đều ở một cái phòng thí nghiệm làm thí nghiệm."

Hẳn sẽ không là đến cái phòng có đi không về kia? Thiếu gia hiển nhiên có cùng ý nghĩ giống ta, cậu ấy trầm mặc không nói, không hỏi nữa, hơn nữa còn cúi đầu, hình như muốn che giấu biểu tình thương xót không nhịn được trên khuôn mặt.

Người sói đột nhiên xoay người, một phát liền ôm thiếu gia lên, ta cả kinh, nhưng đối phương cũng không có biến thân, thiếu gia cũng không có biểu tình không thoải mái, hai đầu gối của người sói khuỵu xuống, nhảy lên tháp nước cao bằng một tầng lầu.

Ta trực tiếp đi lên mặt tường, lúc người sói rơi xuống, nói với hắn: "Lực lượng của anh khiến người rất ấn tượng."

Người sói càng cường đại lúc ở hình người có thể sở hữu càng nhiều lực lượng, nhưng tuyệt đại đa số người sói nếu không biến thân, liền chẳng khác gì người bình thường.

Người sói lại giật mình, trừng mắt nhìn ta, thốt lên: "Anh làm sao nhanh như thế?"

Thiếu gia đắc ý nói: "Tốc độ của Charles là siêu nhanh đó!"

Người sói lộ ra thần sắc kiêng kỵ, nhưng đây trái lại chẳng có gì, giữa phi nhân vốn đã tràn đầy phòng bị, cho dù là cùng chủng tộc cũng chưa chắc sẽ hữu hảo. Ta dùng giọng khéo léo nhắc nhở: "Bây giờ tới lúc bắt đầu hẳn là còn có một khoảng thời gian, làm phiền xin bỏ thiếu gia xuống trước được không?"

Anh ta cứng đờ, suýt nữa làm té thiếu gia xuống, may là thiếu gia phản ứng nhanh, đứng vững một cách rất tự nhiên.

"Xin, xin lỗi!" Người sói tiên sinh sợ đến hồn bay phách tán, bạt mạng xin lỗi với thiếu gia: "Tôi không nên tùy tiện bế cậu, nhất thời quên vampire đã có thể mang cậu lên, thật sự rất xin lỗi! Xin tha thứ cho tôi!"

Thiếu gia cũng ngây ngẩn, liên tục nói: "Không sao", nhưng đối phương lại vẫn là bộ dạng sợ hãi hồn bay phách tán.

"Anh rất sợ tôi sao?" Thiếu gia trầm mặc một chút, hỏi: "Là a Nguyệt... Là Bạch thư ký đã nói cái gì rồi sao? Anh có thể không cần để ý, tôi sẽ không nói với Bạch thư ký bất cứ chuyện gì.

"Bạch thư ký? Người ở loại tầng cấp đó làm sao sẽ đích thân nói chuyện với tôi?" Kinh hoảng nói xong, người sói không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt tái nhợt, mang theo thần sắc tuyệt vọng nói: "Ngài, ngài là em ruột của Nhật Hoàng, đương nhiên địa vị cao hơn!"

Thiếu gia thoạt nhìn hoàn toàn không hiểu đối phương đang nói cái gì, ta lại có thể lý giải, anh ta vừa rồi nói Bạch thư ký sẽ không đích thân nói chuyện với anh ta, nhưng thiếu gia lại đích thân nói chuyện với anh ta rồi, nghĩ theo hướng khác, ý này căn bản là chỉ địa vị của thiếu gia còn thấp hơn Bạch thư ký —- nhưng thiếu gia nói chuyện thì không theo hướng khác.

Thấy sắc mặt đối phương tái nhợt, thiếu gia cũng bắt đầu hoảng lên, ta tiến tới, ngăn ở giữa anh ta và thiếu gia, khẽ giọng nói "Thiếu gia nhà tôi không hiểu những chuyện đó, anh chỉ cần bảo trì tôn trọng thích hợp là đủ rồi."

Nghe vậy, người sói vừa lại nhìn thiếu gia, thần tình thoạt nhìn buông lỏng rất nhiều.

"Thiếu gia, ngài biết vì sao người sói bắt cóc ngài khi đó lúc sắp ra tay, lại dừng tay ở thời điểm mấu chốt không?"

Anh ta hình như muốn bù đắp sự lỡ lời của mình, vội vàng muốn nói một số chuyện để cho thiếu gia biết.

Thiếu gia lắc lắc đầu, biểu tình thoạt nhìn rất tò mò, đây khiến người sói lộ ra biểu tình an tâm, hình như rất cao hứng mình sẽ không vì lỡ lời mà bốc hơi giữa trần gian.

"Người sói có giới luật cổ xưa, bây giờ gần như không ai tuân thủ, chẳng qua ít nhiều vẫn là có lưu truyền, trong đó có một điều "không được làm hại những sự vật thuần khiết nhất", tôi nghĩ hắn lúc đó là nhớ đến giới luật này rồi."

Vampire cũng có giới luật, nhưng lại lãng quên còn lợi hại hơn người sói, sợ rằng lấy khả năng của phụ thân đại nhân, cũng chỉ có thể tra ra một điều "Khi hút máu không được hút ngụm máu cuối cùng còn lại", nhưng nguyên nhân xác thiết là vì sao lại cũng không thể biết được.

Mặc dù không biết điển cố của giới luật này, phụ thân đại nhân vẫn là tha thiết cảnh cáo ta, cho dù bất đắc dĩ hút máu từ trên thân loài người, cũng đừng uống ngụm máu cuối cùng.

Nhưng thông thường, trên thân một người sống sờ sờ có khoảng năm, sáu lít máu, ta căn bản không thể uống hết, dưới tình huống không muốn giết người, có lẽ sẽ uống dưới một lít, đây đã đủ khiến ta no bảy tám phần rồi, cố ý muốn giết người thì uống hai lít trở lên, đây sẽ khiến ta suốt hai ngày đều cảm thấy không đói bụng.

Cho nên điều luật này rốt cuộc vì sao tồn tại, thực sự khó có thể lý giải.

"Tôi mới không phải thứ thuần khiết nhất." Thiếu gia lên tiếng phản bác.

Người sói nhìn cậu ấy, chỉ là cười, sau đó vừa lại nhìn ta một chút, chỉ thiếu mỗi việc không mở miệng nói ra "thiếu gia nhà anh thật là một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu" gì gì đó.

Ta lại nói không được có thể tán đồng câu này hay không, thiếu gia xác thực có chút ngây thơ, nhưng có một mặt lý trí đến vô tình như "Huyền Nhật", luôn luôn khó có thể phán định.

"Ký giả tới rồi." Người sói căng thẳng nói.

Trong quá trình chúng ta đàm thoại, ký giả đã bắt đầu tiến vào hội trường, mặc dù số người không ít, nhưng tốc độ bọn họ tiến vào sân vô cùng nhanh, còn có gắng muốn chen ở chỗ trước nhất, nhưng đáng tiếc, vị trí chỗ của chúng ta lại đúng lúc là lệch phía sau.

Lúc này, người sói hô lên một tiếng bắt đầu biến thân, thiếu gia trợn lớn mắt, nhưng không có lộ ra thần tình kinh ngạc, bởi vì quá trình này cũng không xa lạ, gần như y đúc quá trình Yahan biến thân thành Long An, khác biệt duy nhất chính là thể hình của Long An lớn hơn, cũng sẽ không mọc ra lông.

Thể hình của người sói này so với những tên gây chuyện lúc trước còn muốn lớn hơn, quả thật không phải đẳng cấp bình thường, chẳng trách sẽ bị liên minh của Nhật Hoàng hấp thu.

Người sói khom lưng nói với thiếu gia: "Tôi phải bế ngài lên, xin đừng sợ hãi, tôi tuyệt đối sẽ không làm ngài bị thương!"

Thiếu gia gật đầu.

Người sói này khiến ta cảm thấy có chút kỳ lạ, bình thường mà nói, người sói sau khi biến thân cho dù vẫn có thể bảo toàn thần trí, cũng vẫn là hết sức dễ xúc động phẫn nộ, chỉ cần đối phương liếc hắn một cái, phần lớn sẽ đón lấy một quyền trí mạng.

Nếu không phải như vậy, tộc người sói cũng sẽ không khó tránh khỏi máu tanh trên tay như thế, nhưng người sói này lại tự kiềm chế lãnh tĩnh như vậy, chẳng lẽ người sói càng cường hãn cũng càng lãnh tĩnh sao? Điểm này trái lại chưa có nghe qua.

Sau khi một phát bế thiếu gia lên, người sói đầu tiên là rống một tiếng lớn, vang tận mây xanh, ngay cả tháp nước cũng hơi hơi chấn động, ta không khỏi có chút lo lắng sẽ dẫn tới chú ý của người sói khác, nhưng nghĩ đến đây là chuyện của Bạch thư ký đích thân an bài, hẳn là sẽ không có sai lầm.

Tiếng rống vừa ngừng, người sói nhảy lên, đạp xuống tháp nước, giẫm bẹp cả nửa cái tháp, lượng lớn nước từ khe nứt rỉ ra, như hàng vạn thác nước nhỏ không ngừng chảy xuống, khiến tầng thượng vốn đã bố trí thành đống đổ nát càng giống đống đổ nát.

Có lẽ là người sói này quá dọa người, nhóm ký giả hiếm hoi không có phóng lên... hay sợ nước sẽ làm dơ máy quay?

Qua khoảng ba giây, nhóm ký giả hình như đã phản ứng lại, hiểu rằng mọi thứ trước mắt đều là một bộ phận của hội ký giả, ánh đèn lập tức chớp không ngừng.

Để cho nhóm ký giả chụp một hồi, người sói lúc này mới rống giận với bọn họ: "Tà Dương đã trầm luân, từ nay sẽ là thiên hạ của phi nhân!"

Người sói giống như khoe khoang mà giơ thiếu gia lên, rống: "Tà Dương thị, thiên sứ, tất cả đều thuộc về phi nhân!"

Lời này thật là quá khiêu khích rồi, nếu có một số người tưởng thật, cho rằng đúng là phi nhân khiêu khích người, sợ rằng sẽ khơi mào đối lập của song phương, loại cách tuyên truyền này thật sự có ổn không?

"Có ai dám cứu hắn không? Ngươi? Hay là ngươi?" Anh ta liên tiếp chỉ các nhiếp ảnh gia, rống giận: "Hay là giáo hội? Các ngươi vẫn còn dũng khí sao?"

Nghe thấy người sói hạ chiến thư với giáo hội, nhóm ký giả hít mạnh một hơi, ngay cả ta cũng cảm thấy nhạ dị, đây thật sự chính là tuyên truyền phim bình thường sao?

So với khiêu khích liên tục của người sói, thiếu gia căn bản ngay cả một câu thoại cũng không có lấy được, cũng không biết nên làm cái gì, chỉ có vô tội nhìn máy quay, lúc này, người sói đột nhiên ném cậu ấy xuống đất, sau đó vung một chưởng xuống, thiếu gia bị đánh đến quay đầu đi... vậy mà dám đánh thiếu gia!

Ta dùng một cái bước trượt ngăn ở trước mặt thiếu gia, tuyệt đối không để cho người sói làm hại thiếu gia lần nữa.

"Charles, đừng!" Sau lưng thiếu gia phát ra kinh hô.

Cho dù thiếu gia nói như thế, ta vừa lại làm sao có thể thật sự dừng tay mặc kệ, để cho thiếu gia bởi vì máy quay đang quay mà không thể ra tay, mặc cho người sói làm hại cậu ấy!

"Thật sự phát điên rồi sao?" Quả nhiên không nên tìm người sói, chủng tộc này quá khó tự kiềm chế, ta dùng tiếng gào trống rỗng của vampire cảnh cáo: "Lui xuống đi!"

Người sói ngửa mặt lên trời cười dài: "Chỉ bằng ngươi? Vampire nhỏ bé, ngươi muốn đứng ở bên loài người sao?"

Đã không biết bị chất vấn bao nhiêu lần rồi, loài người như chuyện đương nhiên mà cho rằng ta là phi nhân, nhưng lời nói cử chỉ của ta vừa lại khiến phi nhân hoài nghi ta đứng ở bên loài người, trước kia, ta luôn là trả lời không ra đáp án, nhưng lần này —-

"Ta đứng ở bên thiếu gia!"

Người sói cúi đầu nhìn ta, có chút nhạ dị, ta nổi lên ngờ vực, động tác và thần tình của đối phương đều không giống dáng vẻ phát cuồng lắm.

"Charles, anh ta không có thật sự đánh tôi đâu! Chỉ là nhẹ nhàng đẩy mặt tôi một cái, tiếng tát là từ nơi khác phát ra."

Phía sau, thiếu gia vội vã nhỏ giọng giải thích.

"..."

Hiện trường một mảnh lặng im, ta có phải là đã quấy nhiễu tiến hành của hội ký giả rồi? Có chút bàng hoàng bất an, nhìn về phía bục phát biểu của hội kí giả, Melody đứng ở trên bục, thở dài lắc đầu với ta, dùng miệng mấp máy chửi một câu "anh thật dễ lừa".

Dễ lừa? Ta lặng đi một chút, chẳng lẽ ngay cả "ta sẽ tiến lên ngăn cản" cũng là một phầncủa hội ký giả sao?

Chỗ xa xa, một cái trực thăng chầm chậm bay tới, ta càng nghi hoặc rồi, chẳng lẽ đây cũng là nội dung của hội ký giả?

Trực thăng đến gần một chút, ta cảm giác có chút bất thường, nếu như không nhìn sai, biểu tượng trên thân trực thăng hình như thuộc về...

Bang, bang!

Một cái bước trượt, ta ngăn ở trước mặt người sói, dùng lớp lớp huyết năng giảm chậm xung lực của đạn, nhưng sau khi tốc độ của đạn giảm chậm, ta lại gạt đi phần lớn, chỉ dùng tay bắt mấy viên trong đó, nhìn vào lòng bàn tay, quả thật là đạn xuyên giáp để đối phó vampire.

Kỳ thực chỉ là đạn bình thường thậm chí là chút ít đạn xuyên giáp, ta cũng không cần dùng huyết năng ngăn cản, trực tiếp có thể dùng tay bắt, chỉ là vừa rồi sau khi nhìn thấy biểu tượng trên trực thăng, ta liền không dám xem nhẹ, dù sao đó là —-

"Giáo hội!" Lần này giọng của người sói là thật sự phẫn nộ rồi.

Mọi người quay qua nhìn không trung, trực thăng càng ngày càng gần, chữ thập to lớn trên thân máy khiến nhóm ký giả thoạt nhìn cũng càng hưng phấn rồi.

Thiếu gia lẩm bẩm: "Tiếng của cỗ trực thăng này phát ra thật nhỏ, thì ra có thể làm đến yên tĩnh như thế sao? Chẳng qua giáo hội đến làm cái gì? Đừng nói cũng là an bài của a Nguyệt ca đi? Nhưng quan hệ của ca ca và giáo hội rõ ràng rất gay go..."

Trực thăng đã đến tầng thượng, gió cánh quạt mang đến thổi tầng thượng thành một đống ngổn ngang, lúc này, cửa trực thăng mở ra rồi, xuất hiện một khuôn mặt vô cùng quen thuộc —– một khuôn mặt đủ khiến cho truyền thông điên cuồng.

"A Nguyệt ca!"

Ta quay đầu nhìn, thiếu gia đang nói điện thoại, cậu ấy mang theo giọng bất mãn nói: "Thì ra a Nguyệt ca sớm đã tìm được Alex rồi, còn gạt em nói muốn lợi dụng em và Charles để dẫn dụ hắn đáp ứng đóng phim."

Thiếu gia nghe một hồi, hoài nghi hỏi: "Phải không? Anh thật sự không biết? Anh muốn tới đây?" Dừng một chút, cậu ấy cười nói: "Anh không tới, ca ca cũng sẽ không thật sự giết anh đâu! Dù sao anh ấy suốt từ sáng đến tối đều nói muốn giết anh, vẫn là đâu có giết... A, không nói với anh nữa, Alex hình như muốn qua đây rồi."

Thiếu gia cúp điện thoại, lập tức nói: "Charles, đến phía sau tôi, cố gắng đừng nói chuyện."

"Vâng." Ta lập tức làm theo.

Trực thăng chầm chậm hạ xuống tầng thượng, âm thanh xác thực nhỏ đến kinh người, gần như chẳng khác gì một cỗ xe rồi.

Người đầu tiên đi xuống chính là linh mục Alex.

Có thể nhận được ưu ái của người trẻ tuổi, trở thành đại biểu Thần Tinh thị, thậm chí cuối cùng đánh bại thiếu gia, trở thành người thứ nhất của đại biểu đô thị —- mặc dù thanh danh không tốt của lão gia giúp làm thấp số phiếu của thiếu gia —- đây là chuyện không dễ, ít nhất phải có bề ngoài hơn người.

Linh mục Alex xác thực hết sức tuấn mỹ, một mái tóc vàng dưới ánh nắng chiếu rọi lấp lánh phát sáng, ngũ quan sâu sắc, thân hình thon dài, nếu như nói thiếu gia là thiên sứ ngây thơ vô tội, linh mục Alex chính là vị thần rực rỡ lẫm liệt.

Ngoại trừ Alex, trong trực thăng tổng cộng mười linh mục đi xuống... ít nhất ta cho rằng là linh mục, bởi vì bọn họ đều mặc áo bào đen của linh mục, mặc dù trên tay cầm theo đủ loại súng khiến bọn họ thoạt nhìn không giống linh mục lắm.

Alex lại một mình đi tới.

Nhóm ký giả đến gần chụp ảnh, nhưng linh mục Alex có một loại khí chất đặc biệt, khiến người không dám mạo phạm quá mức, cho nên nhóm ký giả vừa chụp vừa lùi, để cho linh mục Alex vẫn có thể thuận lợi mà đi tới, anh ta luôn mang tươi cười mờ nhạt, cũng không trả lời một câu hỏi nào.

Cuối cùng, anh ta đi đến phía dưới tháp nước, ngẩng đầu nhìn thiếu gia, thiếu gia đang quỳ ở trên đất, cúi đầu nhìn Alex, hai người một cao một thấp nhìn nhau, biểu tình của Alex chân thành, hết sức hòa nhã nói: "Tôi vẫn luôn rất muốn gặp mặt cậu, đứa trẻ có khí chất như cậu bây giờ thật sự rất hiếm thấy, nhưng nhìn thấy cậu dùng phương thức tuyên truyền thế này, tôi cảm giác có chút tiếc nuối, đây sẽ khơi mào đối lập của phi nhân và con người.

Loại phương thức tuyên truyền này đúng là không tốt, nhưng lại không phải quyết định của thiếu gia.

Thiếu gia thẳng thừng nói: "Anh trực tiếp nổ súng thì tốt hơn sao?"

Nghe vậy, Alex cười khổ: "Là không tốt lắm, nhưng xin tin tưởng những đồng bạn này của tôi cũng không có sử dụng vũ khí quá trí mạng." Anh ta có chút bất đắc dĩ quay đầu nhìn đồng bạn của mình, những linh mục không giống linh mục đó thoạt nhìn xác thực là loại hình nổ súng ngay không nói nhiều lời.

Lực sát thương của những viên đạn vừa rồi xác thực không cao, thiếu gia hình như cũng biết, cho nên không có tức giận, chỉ là tò mò hỏi: "Anh là qua để từ chối đóng phim sao? Cho nên mới nổ súng?"

"Không không!" Alex vội vàng làm rõ, sau đó hơi cảm thấy khó khăn nói: "Tôi vâng mệnh đến đây, nhưng lại không biết diễn, đáp ứng hình như không hay lắm."

"Không quan hệ đi? Dù sao tôi cũng không biết diễn." Thiếu gia vậy mà thành thật nói rồi.

Alex đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bật cười: "Cho nên, hai người không biết diễn chúng ta phải đóng phim cùng nhau sao?"

"Phải, chính là như thế đi!"

Ký giả phía dưới có chút trợn tròn mắt, cũng có người bật cười, ngay cả người sói bên cạnh cũng lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.

Alex và thiếu gia hai người nhìn nhau cười, thoạt nhìn tương xử rất tốt.

"Được rồi, được rồi!" Melody đi lên, mới đến gần Alex một chút, chín linh mục khác lập tức giơ đủ loại vũ khí nhắm vào cô ta.

Melody nguy hiểm mà nheo lại mắt, nhưng cũng không có nổi giận, trái lại là thiếu gia trực tiếp từ trên tháp nước nhảy xuống, chắn ở trước mặt Melody, cả mặt giận dữ, nhưng không chờ thiếu gia mở miệng, những nhân viên phục vụ đang bưng trà đưa nước hai bên hội ký giả lật khay trà đi, cũng từ dưới khay lấy ra đủ loại vũ khí, thậm chí có người người mang kiếm năng lượng đi lên, ngăn ở giữa thiếu gia và linh mục.

Chẳng qua là một hội ký giả, liền sắp diễn biến thành một cuộc xung đột rồi, thiếu gia và linh mục Alex thật sự có thể thuận lợi diễn hết một bộ phim sao? Ta không khỏi có chút lo lắng.

"Các vị anh em, Chúa nói, phàm là kẻ làm chảy máu người, máu của hắn cũng tất bị người làm chảy, cho nên vì người vì mình đều tận khả năng không lấy bạo lực đối lẫn nhau."

Alex chỉ là nhíu mày, lộ ra thần sắc không tán đồng chút nào, lại triệt để khiến người cảm giác thấy thất vọng của anh ta, nhóm linh mục do dự một chút, lần lượt thu lại vũ khí, mặt lộ vẻ hổ thẹn, nhưng cũng có mấy người không phục cãi lại: "Alex, bọn chúng là vampire! Bản thân bọn chúng chính là tội!"

Alex bình tĩnh nói: "Giữa các bạn ai là không có tội, người đó có thể cầm lấy đá đánh anh ta trước."

"Đá?" thiếu gia cúi đầu lẩm bẩm: "Bọn họ cầm là súng đi?"

Ta khẽ giọng nói: "Thiếu gia, đây là câu chuyện trong thánh kinh."

Thiều gia "oh" một tiếng.

Những linh mục không phục này trầm mặc mà thu vũ khí lại.

Thấy vậy, sắc mặt của thiếu gia nhất thời tốt hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn Alex cũng không mang cảnh cáo nữa, đây khiến ta không khỏi có chút lo lắng, bất luận thế nào, sự kiện ngày trước đã khiến quan hệ của song phương không có khả năng hữu hảo, nhưng thiếu gia là người không quá nhớ thù, cùng sự thân thiện của Alex có lẽ sẽ khiến cậu ấy thiếu cảnh giác.

Alex quay đầu qua, mỉm cười một cái: "Rất vinh hạnh có thể đóng phim cùng cậu, tôi rất mong đợi."

Thiếu gia cười nói: "Tôi cũng vậy!"

"Tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không?" Alex đột nhiên nói.

Thiếu gia nhún vai, nói: "Được chứ!"

"Vì sao vị sau lưng cậu muốn mặc áo bào linh mục cộng với mang theo dây chuyền thập tự giá? Đây là một loại trào phúng, hay là tôi hiểu lầm rồi, kỳ thực đây là cách anh ta biểu lộ thân thiện?"

Thiếu gia theo phản xạ quay đầu nhìn, ta đang mặc trang phục linh mục sau khi thay ở X-Killer, liền quên mất đổi lại.

Ta trầm mặc một chút, nói: "Đây là... mốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro