7 - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bước đến kết thúc – bước thứ tư: Devil, quần ma loạn vũ

Những Dạ Tộc này quá cường đại rồi!

Ta có chút nản lòng, còn muốn nghiên cứu kỹ tập tính của những sinh vật này, sinh vật thú vị mà cuốn sách này ghi chép nhiều như thế, rất nhiều loại đều có thể tìm được chủng tộc phi nhân tương ứng, giữa cái này nhất định có liên quan!

Chỉ là liên quan này, ta có thể vĩnh viễn cũng tìm không ra.

Uổng phí cơ hội tìm kiếm được cuốn sách này, nếu Charles biết cuốn sách này hại chết ta, sợ rằng cũng khá đáng giá đi?

Oh không, nếu ta chết rồi, Ezart tám phần cũng sẽ chôn chung, cái quản gia lấy thiếu gia làm trọng kia sợ rằng thà cho ta tiếp tục sống, chỉ cần đừng kéo Ezart chết theo.

"Đã là lúc nào rồi, anh còn mò sách?" Ezart ngạc nhiên nhìn ta.

Sách? Oh, là cuốn này trên tay ta sao?

Sách... khoan khoan! Nếu như những thứ trước mắt thật sự là Dạ tộc!

Bọn họ gọi cái chủng tộc này là thất bại phẩm tiếp cận hoàn mỹ nhất, Dạ tộc tuyệt đối cường đại, hơn nữa có sinh mệnh vĩnh hằng, nhưng đi kèm theo chính là gần như không có năng lực sinh sản và không thể bộc lộ dưới nắng, nếu không chỉ có con đường tan thành tro bụi...

"Ánh nắng! Chúng ta cần ánh nắng!"

"... Chúng ta đang ở dưới lòng đất."

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Nhân vật chính đều đã gật đầu, tiếp đến chính là thảo luận tình tiết, những cái này đương nhiên là chờ đến khi nhóm ký giả đều rời khỏi, mới chuyển đến phòng hội nghị thương lượng.

"Phim ít nhất cần có hai phần ba cảnh quay ở Thần Tinh thị, một phần năm cảnh phải có giáo đường hoặc là sản nghiệp tương quan, hơn nữa hình tượng giáo hội ở trong phim không được là tiêu cực..."

"Phim này thế nhưng không phải phim tuyên truyền của giáo hội!"

Melody và linh mục mặc cả, đây thực sự là hình ảnh ta có nghĩ cũng không nghĩ tới, trước kia, vampire và linh mục nếu không phải kẻ trước cắn chết kẻ sau, thì cũng là kẻ sau lấy đạn bạc bắn chết kẻ trước, mặc dù bầu không khí của bây giờ không thể nói thân thiện, nhưng chỉ là không có động thủ muốn giết chết đối phương, cũng coi là một loại hòa bình rồi.

Thiếu gia hoàn toàn không có hứng thú với thảo luận tình tiết, cậu ấy đang trò chuyện với linh mục Alex: "Vì sao trong nhiều phi nhân như thế, các người ghét vampire nhất đây?"

Alex mỉm cười: "Chúa nói, phàm là động vật sống đều có thể làm đồ ăn của các ngươi, hết thảy cái này ta đều ban cho ngươi, giống như rau cải, duy chỉ có thịt mang theo máu, đó chính là sinh mệnh của nó, các ngươi không thể ăn."

Thiếu gia suy nghĩ một chút, khó hiểu hỏi: "Vậy ăn thịt bò tái chín ba phần có tính không?"

"Quan điểm này là có chút tranh nghị, nhưng hàm ý chủ yếu nhất là tôn trọng sinh mệnh." Alex ôn hòa nói: "Nếu như cậu nguyện ý lắng nghe thử thánh kinh, trong những ngày về sau, xin để cho tôi nói một chút cho cậu nghe, được không?"

Thiếu gia gãi gãi mặt: "Nghe thì không sao, nhưng tôi có lẽ sẽ không tín giáo đâu."

"Tín giáo hay không tín đều không sao, coi như nghe kể chuyện đi."

Thiếu gia gật đầu nói: "Được, vậy coi như trao đổi đi, anh cũng đáp ứng tôi một chuyện, đừng động vào Charles và Melody, nếu không tôi sẽ rất tức giận, là vô cùng tức giận đó!"

Alex thoạt nhìn có chút bối rối, nói: "Tôi chỉ là linh mục, tình cờ trở thành nhân vật đại biểu của Thần Tinh thị, cũng đang vì thế cảm thấy khổ não, đã nhiều ngày đều không thể tiến hành giảng đạo vào chủ nhật cho tốt rồi, chuyện cậu nói hoàn toàn không phải chuyện tôi có thể quyết định, bởi vì tôi chỉ là được phái tới mà thôi."

Thiếu gia nhíu mày, không biết có tin hay không, nhưng cũng không có bức đối phương đáp ứng nữa.

Cho dù Alex có bề ngoài hoàn mỹ, nhưng nếu hoàn toàn không có tạo thế tuyên truyền, cũng không thể trở thành đại biểu thành thị, tất phải có can dự của lực lượng giáo hội, mà giáo hội sẽ có khả năng tốn nhiều tinh lực như thế giúp một linh mục bình thường lên làm đại biểu đô thị sao?

Ta vẫn còn hoài nghi cái này.

Cuối cùng, Melody và đối phương thảo luận xong rồi, có một nửa cảnh quay tất phải ở Thần Tinh thị, có một phần sáu địa điểm có liên quan với giáo hội hoặc sản nghiệp của giáo hội, như vậy, Alex liền đáp ứng quay phim.

Đổi lại, giáo hội cũng thỏa hiệp một số chuyện, ví dụ như đáp ứng ta và Melody có thể theo thiếu gia ra vào Thần Tinh thị vân vân.

Không biết vì sao, hai bên đều rất sốt ruột, thời gian quay phim vậy mà ở ngay ba ngày sau, hơn nữa cũng không phải quay ở Tà Dương thị, mà là Thần Tinh thị, xem ra quay về phải lập tức thu dọn hành lý rồi. May là lúc trước thiếu gia vốn đã định đi truy bắt phạm nhân, cho nên đã thu dọn một phần rồi.

"Thập tự của anh hết sức đặc biệt..."

Ta đang suy nghĩ phải thu dọn những hành lý nào, mặc dù nghe thấy lời này, lại không cảm thấy có liên quan đến mình, cho đến khi thiếu gia gọi tiếng "Charles, linh mục Alex đang nói chuyện với anh đó", ta mới hồi thần lại, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi lơ đễnh rồi, xin hỏi ngài nói thập tự giá làm sao?"

"Charles thường thường lơ đễnh, rất thú vị đó!" Thiếu gia cười giải thích với linh mục Alex.

Alex mỉm cười, nói: "Thập tự giá của anh thoạt nhìn khá trang nhã, hình như khá có niên đại, tôi có chút hứng thú với nghiên cứu những loại cổ vật này, nếu như anh chỉ là coi nó như trang sức phẩm, không biết có thể nguyện ý chuyển nhượng cho tôi không?"

Ta ngẩn ra, vội vàng giải thích: "Ngại quá, đây là quà của bạn, hết sức quan trọng, không thể chuyển nhượng."

Alex lắc đầu nói: "Người nên xin lỗi là tôi, tôi quá đường đột rồi."

Vị linh mục này quả thật vô cùng thân thiện, cho dù ta là vampire, anh ta vẫn hết sức hữu hảo và lễ độ, nhưng ta luôn cảm thấy đối phương không thể nào là mang theo thiện ý đến đây, nhưng không liên quan với bản thân linh mục Alex, mà là giáo hội tất phải có ý đồ.

Nhắc đến thập tự giá, ta không khỏi chú ý thập tự giá trước ngực linh mục Alex nhiều hơn, đó là một cái thập tự giá màu vàng rất bình thường, không lộng lẫy lắm, có lẽ cũng có chút niên đại, chỉ là hình như hơi lớn, gần như to như ngón tay của người, nhìn độ dài có thể vượt quá hai mươi phân, mặc dù cỡ này không phải thường thấy lắm, nhưng cũng không tính là quá kỳ quặc.

"Anh đang nhìn thập tự giá của tôi sao?" Alex mở miệng hỏi.

Alex giơ thập tự giá lên, cười nói: "Đây cũng tính là cái cổ vật, từ thời ông cha tôi truyền lại, đã có lịch sử một trăm năm rồi."

"Bảo dưỡng thật là tốt."

Lúc này, thiếu gia đột nhiên đứng lên, nói: "Chúng ta nên đi thôi, Melody, tôi có thể đi trước không?"

Melody rõ ràng có chút kinh ngạc, ta cũng vậy, ta còn tưởng rằng thiếu gia cùng Alex trò chuyện rất vui vẻ, hẳn là muốn ở lại thêm một lát.

"Đương nhiên có thể, thiếu gia đi thong thả."

Melody vẫy vẫy tay, sau đó nhìn ta một cái, sự ăn ý của hai người chúng ta bây giờ tương đối không tệ, chỉ cần một cái ánh mắt, ta phần lớn liền có thể đoán ra cô ta có ý gì, nhưng đây chỉ áp dụng trên những chuyện liên quan với thiếu gia.

Ý của Melody là bất luận ta biết hay không biết thiếu gia làm sao, cuối cùng tiếp đến lập tức làm cho rõ, về sau lúc cô ta hỏi, nếu ta trả lời không được, sợ rằng liền sẽ có một đôi tay trét đầy sơn móng xuyên ra từ ngực ta.

Thiếu gia và ta trực tiếp rời khỏi, đối với cái này, linh mục Alex vẫn mang tươi cười nói "Nguyện Chúa chúc phúc cho cậu", nhưng những linh mục khác rất hiển nhiên cảm thấy rất bất mãn đối với việc thiếu gia rời khỏi trước.

Trên đường đến bãi đỗ xe, ta gọi điện thoại: "Diệp Nhân, thiếu gia muốn rời khỏi rồi, làm phiền lái xe qua đây."

"Vâng, chúng tôi ở phụ cận, có thể cần khoảng chừng mười phút."

Gọi điện thoại xong, ta quay đầu bẩm báo: "Thiếu gia, tài xế khoảng chừng mười phút mới tới, chúng ta có thể đi chậm một chút, hay là ngài có ý định nào khác..."

"Uh, được."

... Rất hiển nhiên, thiếu gia lòng không yên và đầy mặt ưu sầu, ta đầu tiên là khó hiểu, sau đó nhớ tới còn có một người đang chờ thiếu gia, đó chính là người gọi thiếu gia là "con".

Thiếu gia thoạt nhìn cũng không phải rất cao hứng khi nhìn thấy "cha", nhưng lại hình như cũng không có ý phủ nhận.

"Thiếu gia không muốn nhìn thấy vị La Diệp tiên sinh đó sao?"

Thiếu gia nhìn ta, có chút khổ não mà nói: "Cũng không phải không muốn, chỉ là kỳ thực ông, ông ấy không phải ba của tôi đâu! Nhưng ông ấy hình như không biết chuyện này, tôi cũng không biết có nên nói với ông ấy."

Nhật gia thật không hổ là nhà quyền thế đệ nhất, cho dù số người ít ỏi, quan hệ vẫn rắc rối phức tạp như cũ, khiến cho ta càng ngày càng không thể lý giải thiếu gia và lão gia rốt cuộc có phải là anh em không nữa.

"Thiếu gia, xin hỏi quan hệ thân thuộc giữa ngài và lão gia có phải là chuyện tôi có thể dò hỏi không?"

Thiếu gia gật đầu, thậm chí trực tiếp trả lời: "Chúng tôi là anh em cùng mẹ khác cha."

Thì ra như thế, lúc trước thấp thoáng đã có chút suy đoán, lão gia và thiếu gia quả thật không phải anh em hoàn toàn, đây cũng giải thích vì sao cùng là người của Nhật gia, lão gia kế thừa toàn bộ gia sản, thiếu gia lại từ nhỏ đã tiến hành phẫu thuật cải tạo khắc nghiệt.

"Charles, anh biết cái tên Nhật Cơ Ngôn này không?"

Ta lập tức trả lời: "Biết, là gia chủ tiền nhiệm của Nhật gia, cha của Nhật Hoàng."

Kỳ thật, Nhật Cơ Ngôn đối với ta mà nói là cái vãn bối nổi lên sau này, nhưng nếu thật muốn nói, những ông trùm của giới thương nghiệp bây giờ mỗi một người đều tính là vãn bối nổi lên sau này, dù sao cách thời gian ta làm tộc trưởng đã qua sáu mươi năm rồi.

"La Diệp và Nhật Cơ Ngôn là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng La Diệp là con riêng, lấy họ mẹ, cho nên họ của hai người khác nhau."

Thì ra như thế, anh em cùng cha khác mẹ vừa lại tranh đoạt cùng một cô gái, sinh ra lão gia và thiếu gia cùng mẹ khác cha sao? Quả nhiên thật phức tạp!

Nói đến đây, thiếu gia do dự một chút nói: "La Diệp tưởng rằng ông ấy là ba của tôi, nhưng ông ấy kỳ thực không phải."

... Cô gái này vừa lại gặp gỡ người thứ ba sao?

Chờ một chút, nếu như thiếu gia là con của La Diệp, vậy chính là con của anh em của gia chủ, coi như là chi thứ của gia tộc, nhưng kỳ thực cậu ấy vừa lại không phải con của La Diệp, thế này tính lên —- Thiếu gia không có một chút quan hệ với Nhật gia! Chỉ là có cùng một mẹ với lão gia mà thôi.

Chẳng trách mọi thứ của Nhật gia, thiếu gia đều không có phần kế thừa, tài sản cậu ấy có hoàn toàn là của lão gia cho.

"Không biết sau khi ca ca biết sẽ như thế nào?" Thiếu gia thở dài nói: "Chúng ta đi thôi!"

Hàn huyên như thế một hồi, Diệp Nhân đã lái xe tới rồi, vị La Diệp tiên sinh đó còn đứng ở bên ngoài xe chờ đợi, vừa nhìn thấy thiếu gia liền cười cởi mở, khuôn mặt đó khiến ta như thể nhìn thấy lão gia đang cười cởi mở, thật là hình ảnh khiến người cảm thấy hết sức kinh khủng.

"A Dạ." La Diệp cười tít mắt nói: "Xử lý xong mọi chuyện rồi? Con đói chưa?"

Thiếu gia nghiêng đầu, thần tình không tự nhiên lắm, nói: "Có chút đói."

"Con thích ăn cái gì nhất đây?"

Thiếu gia nghĩ cũng không nghĩ liền nói: "Món ăn Charles nấu."

Ta suýt nữa không kiềm chế được khóe miệng giơ lên.

"Oh? Tay nghề của anh ta tốt như thế sao?" La Diệp nhìn ta một cái, nhưng không có nói thêm cái gì, lực chú ý lập tức vừa lại trở về thiếu gia, cười nói: "Vậy tốt hơn trở về nấu cơm, nếu như con vẫn chưa đói lắm."

Thiếu gia gật đầu nói tiếng "được", nếu không phải cậu ấy vừa mới nói vị tiên sinh này không phải cha của cậu ấy, đối thoại này vẫn thật là hết sức giống trò chuyện của người trong nhà.

Chúng ta lên xe, lần này, ta ngồi ở chỗ lái xe.

"Quản gia của con là của gia tộc Alexis đi? Tài xế cũng chọn không tệ." La Diệp hết sức hài lòng nói: "Bây giờ lớp trẻ đều không quá để ý tố chất, quản gia thuê tới thậm chí sẽ trộm đồ, thực sự không ra làm sao cả!"

"Uh, Charles là Alexis không sai, chẳng qua tài xế vẫn đang trong thời gian thử việc, chưa chắc sẽ ở lại."

"Ta kiến nghị con giữ lại, anh ta rất trầm mặc, đây là tố chất cơ bản của một tài xế tốt."

La Diệp tiên sinh hình như hiểu nhầm rồi, người phân vân là tài xế không phải thiếu gia.

"Phải phải! Con cũng rất hi vọng anh ta ở lại." Thiếu gia gật đầu nói, còn không ngừng liếc trộm Diệp Nhân, cho rằng sẽ không bị phát hiện, lại không biết nhất cử nhất động của mình từ kính chiếu hậu đã có thể nhìn thấy rõ ràng.

Ta hơi hơi nghiêng đầu nhìn Diệp Nhân, anh ta trước sau không có biểu tình gì, nhưng chiếc xe vẫn luôn bình ổn đến khó tin vừa rồi khe khẽ mà lắc một chút.

"Diệp Nhân, trước để tôi xuống xe." Thiếu gia đột nhiên lên tiếng, sau đó quay đầu nói với La Diệp: "Con đi mua đồ, lát nữa sẽ về nhà, ở nhà chờ con được không?"

La Diệp khẽ gật đầu, cũng không có hỏi nhiều, cảm giác ông ấy cho người khác hết sức giống quý tộc kiểu cũ, vô cùng có giáo dục, cho dù mỉm cười cũng mang mùi vị khiến người không thể xem thường, ngay cả thiếu gia cũng không có loại khí chất này, nhưng lão gia trái lại có, hơn nữa còn hệt như đế vương.

"Charles, anh giúp tôi chiếu cố... ông ấy nhé." Thiếu gia hình như vẫn không biết nên xưng hô đối phương làm sao.

"Vâng, thiếu gia."

Thiếu gia xuống xe, động tác hết sức nhanh chóng mà đi vào con hẻm nhỏ, mặc dù lấy cớ là mua đồ, nhưng thiếu gia hiếm khi tự mình mua đồ, cho dù là ăn vặt, cậu ấy phần lớn cũng sẽ gọi ta đi mua, đây cũng là một trong những tác phong con em nhà quyền thế rất hiếm thấy của thiếu gia, mặc dù đây cũng có thể là bởi vì thiếu gia thường thường không nhớ phải mang theo túi tiền ra ngoài.

Hẳn là chuyện của bên anh hùng, không biết xảy ra vụ án gì, mặc dù rất muốn biết, nhưng La Diệp tiên sinh đang ở đây, ta cũng không thể gọi điện về hỏi Tencha tiên sinh, trước khi thiếu gia trở về, phải cẩn thận đừng để cho La Diệp tiên sinh biết quá nhiều chuyện.

La Diệp tiên sinh nhàn nhạt nói: "Quản gia, nhắc a Dạ, để nó gọi ta là chú thì được rồi."

"Vâng." Ta từ kính chiếu hậu nhìn ông ấy, đối phương nhìn ngoài cửa sổ, thần thái hết sức tự kiềm chế và hờ hững, nhìn không ra tâm tình thế nào, tư thái này càng giống lão gia hơn vừa rồi.

Chẳng trách thiếu gia nhanh như thế đã nhận định đối phương là cái "La Diệp" mà cậu ấy biết, La Diệp tiên sinh bất luận từ tướng mạo hay thần thái đều hết sức giống lão gia, chắc hẳn vị tiên sinh này cũng rất giống anh em cùng cha khác mẹ của mình, cũng chính là cha của lão gia, mới sẽ tạo thành tình huống kỳ diệu như thế —- tình huống người giống lão gia lại gọi thiếu gia là con.

Đến chung cư, chúng ta xuống xe, ta đang muốn nói xin thứ lỗi với La Diệp tiên sinh, sau đó xoay người nói một số câu với Diệp Nhân, nhưng La Diệp tiên sinh ngẩng đầu vừa nhìn, kinh ngạc quay đầu hỏi ta: "A Dạ sống ở đây?"

"Vâng, thiếu gia ở lầu hai mươi ba."

Mặc dù trên biểu hiện là lầu hai mươi ba, nhưng là lấy phòng làm việc của thiếu gia để tính, sợ rằng cả tòa nhà này ngay cả tòa cách vách đều là của thiếu gia, chỉ là che giấu hết sức xảo diệu, còn an bài một số hộ gia đình giả ở những tầng lầu khác, ngụy trang thành chung cư bình thường.

La Diệp thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Xem ra Nhật Hướng Viêm xác thực giống anh của ta."

Mặc dù không có từ hình dung xác thiết nào, nhưng nghe lên, La Diệp tiên sinh hình như cảm thấy rất bất mãn đối với chỗ ở của thiếu gia.

Lấy cái thân phận em trai của Nhật Hoàng này mà nói, sống ở nơi thế này có thể nói là keo kiệt rồi, nhưng đây là bởi vì lúc đó lão gia cũng không hi vọng thân phận của thiếu gia bị phơi bày, hơn nữa trang hoàng trong cao ốc xác thực xứng với thân phận của thiếu gia —- còn hết sức quá mức rồi.

Nhớ lúc đó Yahan lúc phát cuồng, cũng chẳng qua chỉ là làm hỏng cánh cửa, những nơi khác dưới bạo lực của Long An và súng đạn của ba người Tencha tiên sinh, vẫn không có bao nhiêu tổn hại, nghĩ đến tòa cao ốc này dù cho bị tên lửa oanh tạc cũng sẽ không có vấn đề quá lớn.

"La Diệp tiên sinh, thứ cho tôi thất lễ, xin chờ một chút, tôi dặn dò một số chuyện với tài xế."

Giải thích xong, ta đi đến chỗ điều khiển, Diệp Nhân đã xuống xe chờ đợi, còn đặc biệt đứng xa hai bước, rõ ràng biết ta không muốn để khách biết quá nhiều chuyện, ta không khỏi cộng thêm điểm cho anh ta.

"Tôi hi vọng anh có thể dọn đến chung cư của thiếu gia, tiện cho thiếu gia ra ngoài bất cứ lúc nào, mặc dù là thời gian thử việc, nhưng vẫn hi vọng anh đến đây trước, chỗ ở ban đầu có thể không cần trả lại, tiền thuê tính vào tiền công là được."

Diệp Nhân gật đầu, không có gì mâu thuẫn, đơn giản nói từ "được", sau đó hỏi: "Tôi lát nữa có cần đi đón thiếu gia về nhà không?"

Ta suy nghĩ một chút, thiếu gia là lấy thân phận Huyền Nhật hành động, thực sự không quá có thể ngồi trên taxi, để DSII đi vẫn hữu dụng hơn.

"Không cần, nhưng tùy thời chú ý đến điện thoại, nếu thiếu gia có cần, tôi sẽ thông báo anh sau." Ta ngừng lại một chút, thấp giọng nói: "Lúc anh lên xe, lập tức giúp tôi thông báo Tencha tiên sinh, nói tôi lập tức sẽ mang khách lên, xin ông ấy để một người ở phòng khách, giúp tôi trông coi khách."

Diệp Nhân gật đầu.

Ta quay đầu qua, mỉm cười nói: "La Diệp tiên sinh, xin đi theo tôi."

◇◇◇◇

Yahan ngồi ở phòng khách đọc sách, vừa nhìn thấy ta về liền đứng lên, lễ phép nói: "Anh Charles."

Không ngờ Yahan ở nhà, Tencha tiên sinh an bài thật là tốt, thân phận của Yahan xác thực là dễ giải thích nhất.

Ta xoay lại nói với người đằng sau: "Đây là Yahan, là bạn của thiếu gia, sống ở ngay cách vách mà thôi."

"Yahan, vị này là La Diệp tiên sinh."

Yahan nhìn đối phương, lễ phép chào hỏi: "Chào chú La Diệp."

La Diệp tiên sinh thì ôn hòa mà nhìn đối phương, hiển nhiên rất cao hứng khi nhìn thấy bạn của thiếu gia.

"La Diệp tiên sinh, phiền ngài cứ tự nhiên, tôi đi trước nấu cơm, nếu cần gì thì xin hãy gọi tôi bất cứ lúc nào."

"Mau đi đi, a Dạ nói nó đói rồi." La Diệp tiên sinh thúc giục.

Ta đi đến phòng bếp bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, đồng thời cũng nghĩ đến tình huống hỗn loạn này.

Mặc dù thiếu gia và lão gia chỉ là cùng mẹ khác cha, chuyện này nghe sơ qua hình như rất nghiêm trọng, mà thiếu gia căn bản không có huyết thống của Nhật gia thì càng nghiêm trọng, nhưng nghĩ kỹ, lão gia và thiếu gia đều biết những chuyện này, bọn họ cũng đều không để ý, vậy chuyện này kỳ thực cũng không phải chuyện gì lớn.

Bỏ đi mặt tình cảm, cái chuyện huyết thống này dính dáng lớn nhất chính là vấn đề gia sản, nhưng thiếu gia vốn đã không có năng lực tranh gia sản với lão gia, có phải người của Nhật gia hay không cũng không quan hệ nữa.

Lúc này, Yahan đi vào, cầm túi hồng trà.

"Tủ lạnh có sữa." Ta vội vàng nhắc nhở nói: "Bỏ vào lò vi ba gia nhiệt trước."

Yahan gật đầu, vừa pha trà vừa nói: "A Dạ có khả năng sẽ về trễ một chút, sự tình hình như có chút phiền toái, bọn lần này có mấy tên, hơn nữa có vẻ không dễ truy lùng lắm."

Ta gật đầu nói: "Tôi lát nữa lấy một ít món ăn ra cho hai người ăn trước."

"La Diệp đó là ai?" Yahan khó hiểu hỏi: "Ông ta hình như rất có hứng thú với a Dạ, hỏi rất nhiều vấn đề, tôi không biết cái gì có thể nói cái gì không thể nói."

"Trước tiên cứ coi ông ta là chú của thiếu gia, nói một ít chuyện nhỏ thì không sao, chuyện của anh hùng nhất định không thể nói, cái khác như là chuyện liền quan đến lão gia, nếu ông ta hỏi, cậu cứ nói không biết đi."

Yahan gật đầu, tò mò hỏi: "Cho nên ông ta là chú của a Dạ? Dáng vẻ ông ta thật giống Nhật Hoàng."

"Tôi cũng không phải rõ lắm." Ta lắc đầu nói.

"Tình huống của nhà a Dạ vẫn thật loạn! Người có tiền đều như thế sao?" Yahan lắc đầu, đặt sữa nóng và hồng trà lên khay, cầm khay đi ra ngoài.

Xác thực là có chút loạn, nếu như La Diệp tiên sinh xác thực không phải cha của thiếu gia, vì sao thiếu gia không nói rõ đây? Hay là lát nữa về nhà sẽ nói cho đối phương?

Lúc đang bày món cá hồi hun khói, lại đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng kêu lớn.

"Anh Charles! Tôi muốn ra ngoài một lát!"

Uh? Ta dùng bước trượt trong nháy mắt đến phòng khách, lại chỉ kịp nhìn thấy Yahan tông cửa mà ra, ngay cả cửa cũng không đóng, vô cùng hoảng hốt.

Trong phòng khách chỉ còn lại một người, ta đành mở miệng hỏi: "La Diệp tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Đối phương nhạ dị nói: "Tôi cũng không biết, vừa xem tin tức đến lúc đang căng thẳng, cậu ta đột nhiên đứng dậy liền hô muốn ra ngoài."

Xem tin tức đến lúc căng thẳng? Ta quay đầu nhìn tv, suýt nữa cũng hét ra tiếng. Trên màn hình, Huyền Nhật đang đối đầu với bốn người, dáng vẻ ba người kia khá lạ lùng, nhưng trọng yếu nhất chính là —- tay trái của Huyền Nhật chảy máu đầm đìa.

Thiếu gia!

Ta nhìn màn ảnh chằm chằm, mặc dù biết bất luận là quản gia tận trách, hay là phải làm tốt ngụy trang trước mặt La Diệp tiên sinh, mình đều nên về phòng bếp nấu cơm, đây mới là lựa chọn trọng yếu nhất, rõ ràng biết lại không có biện pháp làm như thế.

Huyền Nhật đứng ở giữa bốn người, máu từ tay trái liên tục nhỏ xuống mặt đất, không biết cậu ấy đã bảo trì tư thế này bao lâu rồi, trên mặt đất vậy mà có một vũng máu nhỏ.

"Anh hùng mạnh nhất cũng chẳng qua chỉ là như thế thôi!"

Trong bốn người bao vây có một người là nữ, cô ta ăn mặc hết sức lõa lồ, áo ba lỗ vận động với quần ngắn, toàn thân trên dưới vậy mà toàn là hình xăm.

Người nữ cách Huyền Nhật gần nhất, cô ta kêu lên một tiếng chói tai, sau đó phóng tới, đối mặt với người nữ tay không tấc sắt, Huyền Nhật lại thối lui, cậu ấy rút súng ra, muốn nổ súng vào cô ta, liên tục nổ súng lại căn bản không làm đối phương bị thương được, ta chưa từng thấy Huyền Nhật nhắm tệ như thế.

Sau khi nổ thêm mấy súng vô ích, Huyền Nhật dứt khoát ném súng đi, cất bước xông lên phía trước, mục tiêu lại không phải người nữ phát động công kích, mà là người trung niên cao gầy trong ba người kia, ở lúc này, người nữ đuổi theo, cô ta vẫn không có bất cứ vũ khí nào, nhưng Huyền Nhật lại bị cô ta bức phải lùi sang bên cạnh, hoàn toàn không dám đến gần cô ta.

Nhưng lại lùi quá chậm! Ngay từ đầu, ta đã phát hiện động tác của Huyền Nhật quá chậm rồi, hoàn toàn không bằng mức độ thường ngày, bất luận cậu ấy vì sao bị bức lui, nhưng cậu ấy đã bị đối phương bức gần đến trong phạm vi công kích rồi.

Đột nhiên, người nữ toàn thân toát ra gai dài, cả người cứ như một con nhím, những cái gai đó là màu trắng, đâm vào cánh tay trái vốn đã bị thương của Huyền Nhật, máu tươi thuận theo gai trắng chảy xuống, càng thêm khiến người giật mình.

Loại màu sắc trắng xám này hết sức quen mắt, hết sức giống với xương cốt mà lúc An Đặc Khiết tiên sinh duy tu DSII lấy ra để thay đổi.

Huyền Nhật trượt ra sau, để mình triệt để thoát ly phạm vi của gai, người nữ thu hồi gai dài, nhưng lúc gai trở về người thì cũng không phải biến mất tăm, mà là bắt đầu cải biến hình thái, bao trùm ở trên người, cuối cùng, người nữ cứ như kỵ sĩ cổ đại, mặc một bộ trọng khải giáp màu trắng.

Đó tuyệt đối là xương cốt! Lúc màn hình tv kéo gần, ta thậm chí có thể nhìn thấy chỗ khớp nối có dây chằng nối liền, cô ta vậy mà đem xương cốt mặc ở bên ngoài làm khải giáp rồi!

Người trung niên cao gầy đột nhiên mở miệng hô một tiếng: "Bao vây!"

Hai người còn lại cùng di chuyển, lần lượt đột tiến về phía trái phải của Huyền Nhật, Huyền Nhật muốn lui, nhưng phía sau có người nữ nhìn chằm chằm như hổ đói, cậu ấy liền lui về phía trái, mới bước một bước, động tác khựng lại, địch nhân phía sau không biết lúc nào đã xuất hiện ở bên trái thiếu gia, ta toàn tâm chú ý thiếu gia, căn bản không nhìn thấy hắn, nhưng dựa theo cự ly, hắn sợ rằng có tốc độ vô cùng kinh người.

Vòng bao vây đã thành. Huyền Nhật dừng bước chân, mặc dù tư thái thoạt nhìn hết sức giới bị, nhưng lại không có vươn móng tay kim loại, đây là vũ khí "tùy thân" cơ bản nhất của cậu ấy.

Người trung niên cao gầy nhìn huyền nhật, như nghĩ tới cái gì nói: "Ta còn tưởng rằng trong tứ đại anh hùng ngươi và Long An khó chơi nhất, bởi vì các ngươi cho dù là tay không cũng cường đại như thường, không ngờ thì ra toàn thân trên dưới của ngươi đều tràn ngập kim loại!"

Hắn thở dài, cảm khái nói: "Người có khả năng thao túng kim loại như ta căn bản chính là khắc tinh của ngươi, ngươi hà tất gì đấu với ta?"

Như mọi khi, Huyền Nhật không có nói lấy nửa câu, cậu ấy nhìn bốn người, không có động thủ cũng không có rời khỏi.

Có thể thao túng kim loại, còn có người nữ đem xương cốt mặc ở bên ngoài, những cái này là năng lực gì? Là phi nhân sao? Nhưng ta chưa từng nghe nói loại phi nhân nào có những năng lực này.

Chẳng trách Huyền Nhật lại bị thương, hơn nữa còn bị bốn người này bao vây không tha, chỉ là cái người trung niên cao gầy kia đã có thể khắc chế Huyền Nhật, có lẽ Huyền Nhật không vươn móng tay kim loại cũng là vì duyên cớ này?

Khống chế kim loại... chỉ nghe qua loại phi nhân khống chế nước, máu, vẫn thật chưa từng nghe qua phi nhân khống chế kim loại, chẳng lẽ hắn không phải phi nhân sao?

"Bây giờ có thể bắt đầu bắt chưa?" Người nữ hưng phấn nói.

Người nam bên phải vòng vây chế nhạo nói: "Bắt? Ngươi lúc trước chẳng phải đều hô đánh hô giết, làm sao lần này nhìn thấy trai đẹp liền khác rồi?"

Người nữ giận dữ: "Mẹ nó nói cái gì! Lúc trước lão đại chẳng phải nói muốn bắt sao?"

Người nam hình như cảm thấy đuối lý, xấu hổ một chút, nhưng người nữ lại không ngừng chửi mắng, hắn cũng phát cáu, gầm lên: "Ai biết ngươi có phải là mừng thầm vì không cần giết?"

"Ngươi —-" Người nữ tức đến mặt cũng có chút vặn vẹo.

Huyền Nhật chậm chạp không có động tác, chỉ là lặng lẽ nhìn bọn họ cãi nhau.

Người nam cao gầy cảm thấy không ổn, hô lớn: "Đừng ồn nữa, hắn đang chờ cứu binh, bây giờ động thủ bắt ngay!"

Trả lời hắn là một tiếng súng vang lên, sau đó là càng nhiều tiếng súng, thỉnh thoảng cũng có tiếng trầm của súng năng lượng bắn ra, cuối cùng, một bóng người màu tím từ xa mà vọt tới.

Cô Điệp đuổi tới rồi! Ta cảm giác yên tâm rất nhiều, mặc dù cô ta và Huyền Nhật từng có rất nhiều xung đột, nhưng ta tin cô ta vẫn sẽ nghĩa vô phản cố mà trợ giúp Huyền Nhật.

"Cậu vẫn ổn chứ?" Đến gần cự ly nhất định, Cô Điệp hô lớn: "Huyền Nhật, tôi tiếp ứng cậu, mau đột phá vòng vây —-"

Huyền Nhật lại rống to với cô ta: "Rời khỏi!"

Cô Điệp biến sắc, một giây sau, cô ta giơ súng lên, nòng súng lại đối vào Huyền Nhật, không chút lưu tình liền nổ một súng vào Huyền Nhật, Huyền Nhật nghiêng đầu, nhưng đạn lại vẫn sượt qua má của cậu ấy, ngay cả kính bảo hộ cũng bị đánh vỡ một góc nhỏ, may mắn kính bảo hộ này là đặc chế, vô cùng kiên cố, nếu không phiến kính sẽ vỡ thành một đống.

Quá bất thường rồi, cho dù bị rống, cho dù lúc trước cụt hứng bỏ về, ta cũng không cho rằng Cô Điệp sẽ bởi thế mà nổ súng với Huyền Nhật, tình nghĩa giữa anh hùng so với người ngoài tưởng tượng còn kiên cố hơn.

"Tôi, tôi..." Cô Điệp hoảng loạn một chút, lập tức liền khôi phục lãnh tĩnh, hô lớn: "Huyền Nhật, chân của tôi cũng động đây không được rồi!"

Huyền Nhật hiếm hoi tức giận mà gầm lên một tiếng, cậu ấy bất chấp mọi thứ phóng ra vòng vây, đoạt lấy cặp súng của Cô Điệp ném ra xa, sau đó hô lớn: "Sơ Phong đừng tới! Long An!"

"Làm sao đây? Lão đại, thêm một tên, xử lý làm sao?" Người nữ sững sờ quay đầu hỏi.

Người nam cao gầy lập tức nói: "Bắt lại hết! Mau, đừng chờ Long An tới!"

Vũ khí của Sơ Phong là đao năng lượng, sợ rằng cũng khó tránh khỏi có kim loại, chỉ có Long An là tay không tấc sắt, cho nên Huyền Nhật cần Long An, nhưng Yahan vừa mới ra ngoài không lâu, sợ rằng không có chạy đến nhanh như thế. Ta sốt ruột không thôi, lại không có biện pháp nào, chỉ có thể nhìn Huyền Nhật cùng bốn người khác lượn quanh, còn phải bảo vệ Cô Điệp đang động đậy không được...

Ta mở miệng nói: "La Diệp tiên sinh ngài hẳn là có chút đói rồi đi? Tôi đi lấy món nguội cho ngài."

La Diệp tiên sinh sửng sốt, ông ta cũng đang tập trung tinh thần xem, không hề gì mà gật đầu.

Đi vào phòng bếp, ta một tay bày món nguội, một tay cầm điện thoại: "Diệp Nhân, anh bây giờ có gần chỗ Huyền Nhật đang đánh nhau không?"

"Tôi từ cửa sổ nhìn bọn họ đánh."

Gần thật...

"Có thể nhờ anh đến hiện trường, đón Cô Điệp đi một cách an toàn không?" Về phần Huyền Nhật, ta nghĩ cậu ấy sẽ không đi, cũng không cần làm chuyện thừa thãi.

Diệp Nhân có chút thắc mắc hỏi: "Đây tính là phạm vi công tác của tài xế riêng sao?"

"Tính." Ta nhắc nhở: "Nhớ ngụy trang một chút, đừng để người nhìn thấy mặt thật của anh. Nhưng xin nhanh lên."

"Biết rồi."

Ta trở lại phòng khách đặt món nguội xuống, La Diệp tiên sinh vẫn đang nhìn tv, trên đó đã chính thức bắt đầu đánh rồi, khiến ta yên tâm chính là Huyền Nhật mặc dù không thể làm khó bốn người này, nhưng bốn người đó hình như cũng không tạo thành thương tổn lớn với Huyền Nhật, ngoại trừ người nữ, công kích của ba người kia đều không cao.

La Diệp tiên sinh nhíu mày nói: "Cảnh sát làm sao vẫn chưa đến?"

"Cảnh sát sợ rằng sẽ không qua nữa." Ta bày món nguội, nói: "Trang bị trên người cảnh sát cũng toàn là kim loại, đến đó cũng chỉ sẽ lâm vào tình huống giống Cô Điệp, Huyền Nhật hẳn là đã thông báo bọn họ đừng qua."

La Diệp tiên sinh không tán đồng nói: "Cảnh sát không duy trì trị an, vậy cần bọn họ làm cái gì?"

"Ngài không ở Tà Dương thị sao?" Ta có chút nhạ dị, bây giờ người dân Tà Dương thị hẳn đã rất quen kiểu hợp tác giữa cảnh sát và anh hùng rồi.

"Ta ở Thần Tinh thị."

Thì ra như thế. "Giáo hội của Thần Tinh thị có nhúng tay vào phương diện trị an không?"

La Diệp tiên sinh ngẩn ra, trả lời: "Có nhúng tay."

Ta cũng không nói thêm nữa, Thần Tinh thị là có giáo hội, Tà Dương thị có anh hùng, đây là dưới tình huống tội phạm tự cải tạo mình càng ngày càng cường đại, không thể không thay đổi phương pháp.

"Uh?" La Diệp tiên sinh cảm thán nói: "Tà Dương thị thật là không thiếu cái lạ."

Trên tv, một cỗ xe taxi đang từ cao ốc phóng xuống, mạnh mẽ dùng thân xe bức lui song phương đang chiến đấu, phát ra tiếng ma sát dài, ngang nhiên mà dừng ở giữa song phương.

Dưới tình huống mọi người đều sững sờ, Huyền Nhật là người đầu tiên có động tác, cậu ấy túm Cô Điệp lên. Một phát nhét cô ta vào trong xe, đóng sập cửa xe, rống: "Đi!"

Xe taxi lập tức gia tăng mã lực, phát ra tiếng động cơ như xe đua, nghênh ngang mà đi.

"Năng lực gia tốc trong chớp mắt của cái xe taxi đó còn mạnh hơn xe đua, tốc độ sau khi xuất phát ba giây sợ rặng vượt quá 100km/h..." Biểu tình của La Diệp tiên sinh có chút cổ quái.

Ta không quá hiểu loại chuyện xe đua này, nhưng cũng nhìn ra được tốc độ này không tầm thường, chẳng qua lần trước, cỗ taxi này đã có thể chạy giữa những cao ốc rồi, tốc độ cũng không phải vấn đề gì lớn.

"Chạy mất rồi!" Người nữ không vui hô to: "Làm gì không ngăn cản?"

Nam trung niên cao gầy nhàn nhạt nói: "Chưa chắc có thể ngăn lại, cái xe đó có chút cổ quái, cô từng thấy cái xe nào phóng xuống từ cao ốc mà không có lấy một chút trầy xước chưa? Hơn nữa nếu ta phân tâm quá nhiều, cô liền sẽ bị Huyền Nhật giết rồi."

"Ngươi không phải nói Huyền Nhật toàn thân đều là kim loại?" Người nữ không vui lắm nói: "Ngươi nghiêm túc chế trụ hắn có được không hả?"

Người nam cao gầy trầm mặc một chút, nói: "Dưới tình huống bình thường, hắn sớm đã bị khống chế tự sát rồi." Hắn vuốt cằm nói: "Đệ nhất anh hùng quả nhiên danh bất hư truyền, ta thậm chí không dám phân tâm để Cô Điệp dùng chân công kích hắn."

Tiếng rống to của Long An cuối cùng cũng vang lên, ta cảm giác tảng đá trong lòng đã hạ xuống phần lớn.

"Haizz, cuối cùng vẫn là không kịp, rút lui đi." Người nam cao gầy khẽ nói: "Nếu không người của P29 cũng đến thì không hay rồi."

Lời của hắn vừa ra, người nữ lộ ra biểu tình không phục, lại vẫn là nghe lời xoay người rời khỏi.

Long An từ chỗ không xa phóng tới, tiếng bước chân vang trời, vừa nhìn thấy bốn người muốn rời khỏi, cậu ta lập tức cất bước muốn đuổi theo, lại bị Huyền Nhật ngăn cản: "Đừng đuổi, một mình cậu quá nguy hiểm."

"Một mình tôi? Cậu hẳn là vẫn có thể cử động đi?" Long An quay đầu giọng trầm thấp thô ráp mang theo nhạ dị: "Thật sự không đuổi?"

"Không đuổi, tôi trúng độc rồi." Huyền Nhật quả quyết mà nói: "Mang tôi về."

Long An chân chính giật mình một cái, ta cũng vậy.

Huyền Nhật giơ tay của mình lên, máu chảy ra vậy mà khá đen, nhưng bây giờ là buổi tối, không nhìn kỹ xác thực rất khó phát hiện.

Long An không nói thêm nhiều, vác Huyền Nhật lên vai, nhảy lên cao ốc sau đó rời khỏi.

"Thật là cái thành thị quần ma loạn vũ, đây đều là những người gì?" La Diệp tiên sinh lắc đầu, nhưng cũng không quan tâm nhiều, mà là nghi hoặc hỏi: "A Dạ làm sao vẫn chưa về? Nó không phải nói muốn về ăn cơm sao?"

"Cái này..." Ta có chút không biết nên trả lời làm sao, đúng lúc điện thoại vang lên, ta nói một tiếng "thất lễ", liền tiếp điện thoại.

"Cái gì? Tôi hiểu rồi."

Cúp điện thoại, ta lộ ra thần sắc lo âu, nói: "Thiếu gia xảy ra tai nạn xe, bây giờ đang trong bệnh viện."

La Diệp tiên sinh đứng bật dậy, sắc mặt tái nhợt một mảng, thúc giục: "Mau, chúng ta đi mau!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro