7 - 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước đến kết thúc – bước thứ bảy: Lion, dị loại

"Không thể tin được!"

Ezart lãnh tĩnh một cách dị thường, đội viên thám hiểm khác đều bắt đầu khoa tay múa chân, ngay cả ta cũng không ngoại lệ, chỉ có cậu ta vẫn lãnh tĩnh và mặt vẫn còn cảnh giác, kiểm tra có nguy hiểm hay không.

Ta không dám tin hỏi: "Cậu không cảm thấy mọi thứ trước mắt đều vô cùng khó tin sao? Chúng ta đã xuống cổ mộ, lại nhìn thấy khoa học kỹ thuật siêu việt hiện đại!"

"Hả? Đương nhiên khó tin rồi! Nhưng chuyện khó tin tôi đã nhìn qua nhiều rồi, nếu như còn muốn tiếp tục khó tin, thì trước phải lo cái mạng cho tốt!"

Ta nhất thời nổi lên kính nể với cậu ta, mình quả nhiên cũng lâm vào hố bẫy của ấn tượng rập khuôn, tiềm thức vẫn coi đối phương là cái người thô thiển thân thủ tốt, thật là quá ngu xuẩn rồi, người bên cạnh của Nhật Hướng Dạ quả nhiên không có một nhân vật nào đơn giản.

"Anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Đồ vật ở đây quá nhiều, hơn nữa đường trở về quá nguy hiểm, nếu không muốn chết, trọng lượng trên người không thể quá nặng, cho nên chúng ta có thể mang đi không nhiều." Trong lúc nói chuyện, anh ta hung dữ trừng những đội viên khác, ngăn cản bọn họ làm cuộc dọn nhà.

Nhìn cả căn phòng thí nghiệm này, ta chỉ hi vọng có thể ở đây thêm một năm rưỡi. "Tôi có bao nhiêu thời gian có thể tốn?"

Ezart nhíu mày: "Cho anh ba giờ, sau đó đi khỏi ngay!"

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

"Tỉ suất tự sát của Thần Tinh thị là nhất thế giới."

Nghe thấy hồi báo của Curtis, ta lặng đi cả buổi, hỏi: "Vì sao?"

"Ngài cần luận văn giải thích tường tận, hay là quan điểm cá nhân là được rồi?"

"Đương nhiên là quan điểm cá nhân, tôi chỉ là có chút tò mò thiếu gia vì sao ghét Thần Tinh thị." Ta cười khổ nói, vốn chỉ là có chút tò mò, hỏi thử cách nghĩ của Curtis mà thôi.

"Vâng, nhịp sống ở đây vô cùng hối hả, áp lực cuộc sống lớn, vật giá đứng nhất thế giới, mật độ của tài nghiệp tài chính và xí nghiệp cũng là nhất thế giới, thường có người kiếm được lợi nhuận lớn cũng thường có người thua lỗ, là loại thua lỗ đến muốn tự sát cũng chỉ có nhảy lầu hoặc đụng xe kia, hoàn toàn trắng tay... trên thực tế, tôi rất bất ngờ thiếu gia của ngài lại biết những chuyện này."

"Oh?"

"Thiếu gia của ngài là đại thiếu gia chân chính, có Nhật Hoàng cung dưỡng, bảo vệ, cậu ta vốn sẽ không biết những loại chuyện này."

"Thiếu gia có rất nhiều chuyện cũ mà tôi chưa biết." Ta luôn vì thế cảm thấy bất an, biết càng nhiều càng có thể phục vụ tốt thiếu gia, nhưng là một quản gia tốt lại không nên nghe ngóng chuyện tư của chủ nhân.

Curtis gật đầu nói: "Thiếu gia của ngài xác thực sắc bén, ở đây là thành thị giết người không cần vũ khí."

"Ở đây? Anh bây giờ đang ở Thần Tinh thị sao?"

"Đúng vậy, tổng bộ thương nghiệp của gia tộc ở chỗ này, tôi phần lớn là ở đây, chỗ của gia tộc quá xa rồi."

Thì ra như thế, xác thực là như thế không sai, mặc dù rất nhiều chuyện có thể dùng internet để hoàn thành, chẳng qua vẫn là có một số chuyện chỉ có thể mặt đối mặt nói chuyện, sống ở đô thị lớn sẽ tiện lợi rất nhiều, nhất là Thần Tinh thị có nhiều nhất những nhân vật nổi tiếng của chính trị thương nghiệp, Curtis sẽ ở đây cũng không kỳ quái.

Curtis cảm thán nói: "Tôi từng không hiểu, lúc trước Nhật Hoàng vì sao tốn công tốn sức chuyển tổng bộ khỏi Thần Tinh thị, Thần Tinh thị vẫn là địa điểm thiết lập tổng bộ tốt nhất, hành động này của Nhật Hoàng không biết khiến cho biết bao người phân tích biết bao quyển sách, tham thảo hắn rốt cuộc vì sao muốn làm như thế, ý nghĩa ẩn bên trong là cái gì... kết quả hết thảy đều là bởi vì thiếu gia của ngài ghét Thần Tinh thị sao?"

Ta không khỏi cười khổ, kết quả hành động này của lão gia là làm thừa rồi, cho dù ngài ta dọn khỏi Thần Tinh thị, thiếu gia cũng không có ý định sống ở trong nhà.

"Thiếu gia của ngài rất sáng suốt." Curtis mang theo ý cười nói: "Cậu ta nếu không rời khỏi Thần Tinh thị, rời khỏi Nhật Hoàng, sợ rằng làm anh hùng làm đến cuối cùng đại ma vương phải đánh chính là anh trai của mình, tỷ suất tự sát của Thần Tinh thị tin rằng có không ít là do Nhật Hoàng trực tiếp hoặc gián tiếp nâng cao, mặc dù hắn gần đây xác thực tương đối "hiền lành", nhưng hiện nay số lượng xí nghiệp của liên minh Thái Dương thu mua vẫn dẫn xa những người khác."

Tuy biết sau lưng những lời như đùa này có bao nhiêu nghiêm túc, nhưng ta vẫn không khỏi buồn cười hỏi ngược lại: "Anh cũng là một trong những đại ma vương phải không?"

Anh ta rất thẳng thắn thừa nhận: "Phải! Tôi đúng là vậy, may là ngài không phải anh hùng, nếu không tôi có thể sẽ có một chút phiền nhiễu."

Không ngờ anh ta thừa nhận dứt khoát như thế, trầm mặc một hồi, ta không nhịn được hỏi: "Sadina cũng là vậy sao?"

Curtis trầm mặc một lát, nói: "Bà nội thường thường vì ngài đại khai sát giới, thà giết nhầm một trăm cũng không bỏ qua một người, tin rằng cách "người tốt" cũng có một cự ly, xin tha thứ tôi phải dùng cái ví dụ này, tôi không hi vọng ngài có bất mãn gì với bà nội."

"Tôi làm sao có thể trách bà ấy, chỉ là muốn biết chuyện của Sadina mà thôi."

"Vậy có câu hỏi gì, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh gọi điện thoại cho tôi tâm sự chuyện của bà nội."

Giọng của Curtis nghe lên rất vui vẻ, anh ta quả nhiên rất yêu Sadina, mang theo tâm tình vui vẻ cúp điện thoại, ta hết sức cao hứng lần nữa nghiệm chứng chuyện này —–

Ring ring...

Cầm lấy điện thoại nhìn, Curtis? Không phải vừa mới cúp điện thoại sao? Ta có chút thắc mắc mà tiếp.

"Tộc trường, ngài ở đâu?" Curtis dùng giọng lãnh tĩnh dò hỏi.

"Hm... Thần Tinh thị."

"Chỗ nào?"

"... Cục cảnh sát?"

"Phòng tạm giam, không sai chứ?"

"Phải." Ta không thể không thừa nhận.

"Ngài ở phòng tạm giam của cục cảnh sát nói điện thoại với tôi, nhưng lại không mảy may nhắc đến chuyện ngài đang bị nhốt?" Curtis đột nhiên nổi giận: "Công lực giả vờ không có việc gì của ngài còn mạnh hơn bà nội nói, hay là theo tuổi tác tăng trưởng, công lực cũng càng ngày càng mạnh rồi?"

Ta vội vàng giải thích: "Chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi, tôi chỉ là đúng lúc nói chuyện mấy câu với người muốn tự sát, bị liệt vào người có quan hệ (kiêm nghi phạm) mà thôi, tôi cũng không phải lần đầu bị áp giải, loại chuyện này cùng lắm trả tiền bảo lãnh là có thể ra rồi, không cần phiền đến anh."

"Không phải lần đầu bị áp giải?" Điện thoại truyền đến tiếng hít sâu, Curtis dùng giọng lãnh tĩnh nói: "Xem ra việc tôi đáp ứng ngài, giảm người đặt ở Tà Dương thị xuống mười người, để bọn họ không cần báo cáo hết mọi chuyện với tôi, đây hoàn toàn là sai lầm lớn!"

Mặc dù âm thanh lãnh tĩnh, nhưng hình như càng phẫn nộ rồi? Ta chỉ có thể liều đến cùng nói: "Lần trước chỉ là đánh vỡ tường tv, năm mươi ngàn yuan là bảo lãnh được rồi, chỉ là một chuyện nhỏ."

"Ngài cho dù suýt nữa bị giết cũng sẽ nói là chuyện nhỏ! Lời bà nội nói quả nhiên không sai. Xin chờ một chút, tôi bây giờ đi đón ngài ra ngay."

"Không cần phiền toái đâu..."

Tút —-

Ngữ khí cung kính như thế lại cúp điện thoại của ta, đồng thời thân là quản gia phục vụ người cộng với tộc trưởng quyền cao chức trọng hai lớp nhân vật mâu thuẫn này, Curtis thực sự điều hành rất tốt.

"Vampire..."

"Đã giết một phụ nữ..."

Ta ngẩng đầu nhìn hướng của, mấy cảnh sát đang thì thào.

Dọc đường, cảnh sát lãnh đạm mà xa lánh, mặc dù không có hành vi bất lịch sự, nhưng biểu tình và ánh mắt của bọn họ triệt để nói rõ ý nghĩ của bọn họ —- ta là một quái vật.

Đây cũng không kỳ quái, tương đối kỳ quái trái lại là ta đã rất lâu không cảm nhận được cái sự thật mình là quái vật này, dù là lúc trước bị còng tay mang đến cục cảnh sát, còn bị nhốt vào lồng ở chính giữa đại sảnh, cũng chỉ có cảm giác vô cùng xấu hổ.

Rõ ràng có nhiều người chứng kiến như thế, hẳn là có thể dễ dàng điều tra ra ta không có liên quan đến cái chết của cô gái, nhưng cảnh sát từ đầu đến đuôi ta coi ta là phạm nhân, Tà Dương thị cũng sẽ không độc đoán như thế, nên nói ở đây thật không hổ là Thần Tinh thị mệnh danh không có phi nhân sao?

Ta bắt đầu không còn ý nghĩ muốn sống ở nơi này nữa.

Điện thoại vừa lại vang lên, đừng nói lại là Curtis? Nhưng màn hình điện thoại lại có thể không có hiển thị số... ta do dự một chút, vẫn là tiếp điện thoại.

"Anh đúng là không có lòng cảnh giới đến mức độ có thể được gọi là đần độn."

Vừa bắt đầu đã bị mắng, hơn nữa cái âm thanh này thật là quá quen thuộc.

"Lợi Đức?"

"Năng lực phân biệt âm thanh trái lại đáng được tán thưởng, nếu như lòng cảnh giới của anh cũng khiến người tán thưởng như thế thì tốt rồi. Haizz! Vừa đi ra liền phát hiện các người hoàn toàn bước vào trong cái bẫy của giáo hội, thực sự khiến tôi khóc không được cười cũng không xong, nhưng bởi vì là anh và vị thiếu gia kia nhà anh, hình như cũng không kỳ quái nữa."

"Ngươi và giáo hội không phải đồng bọn sao? Vì sao muốn nói cho bọn ta những chuyện này?"

"Đồng bọn? Tôi nhận được tình báo và trợ giúp mà tôi muốn, bọn họ nhận được người bọn họ muốn, sau đó liền không chút quan hệ nữa, đây chính là tương tác giữa chúng tôi."

Nhớ tới chạm trán của thiếu gia và Bạch thư ký lúc trước, ta không đổi giọng hỏi: "Vậy thì tương tác giữa ta và ngươi thì lại là cái gì đây? Ngươi nói tình báo cho ta, vừa lại muốn nhận được hồi báo gì từ ta?"

"Anh đúng là mau tìm được trọng điểm, mặc dù vừa rồi mới mắng anh, nhưng có lúc tôi lại cảm thấy anh là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi đấy! Charles. Nếu như không phải như thế, anh làm sao có thể sau khi trở thành mục tiêu của giáo hội nhiều năm như thế, lại vẫn còn sống tốt đây?"

Trước là phụ thân đại nhân, sau đó là Sadina, bây giờ là Curtis, đây chính là vì sao, bọn họ thật sự quá nồng hậu với ta rồi.

"Tôi biết có người đang bảo vệ anh, nhưng anh đã một trăm năm mươi tuổi, ít nhất đã trải qua ba đời người, bọn họ lại trước sau bảo hộ anh, đây thực sự là điều đáng quý hiếm có."

Hít sâu một hơi, ta mới có thể tiếp tục nói: "Ngươi mạo hiểm bị truy ra dấu vết để gọi điện thoại tới, không phải muốn tham khảo vì sao ta vẫn còn sống đi?"

"Không, để cảnh cáo các người, các người đã bước vào trong bẫy của giáo hội."

"Vì sao?" Ta có chút thắc mắc: "Cho dù ngươi không hợp tác với giáo hội nữa, cũng không cần làm như thế."

"Hm... để nhận được tha thứ của các người?"

"Ta sẽ không tha thứ ngươi."

Dáng vẻ thiếu gia bị trói trên thập tự giá, cố chống chịu đau đớn của vừa mới tiến hành phẫu thuật xong vẫn cứ muốn đi cứu lão gia...

Vĩnh viễn không quên nổi!

Đối phương đột nhiên cười ầm lên một hồi, vừa cười vừa nói: "Vậy ngữ khí anh nói chuyện với tôi ít nhất phải nghiến răng nghiến lợi thêm một chút, Charles, anh thật sự không thiện trường hận người, đúng chứ? Thế này đi! Hãy làm cái trao đổi, nếu như thiếu gia nhà anh đợi được cơ hội có thể giết tôi, anh phải ngăn cậu ta một lần, điều kiện này đủ đơn giản chứ?"

Ta nghĩ không ra điều kiện này có gì không tốt, cho dù ngăn một lần, thiếu gia vẫn có thể động thủ lần sau, nhưng bởi vì đối phương là Lợi Đức, cho nên ta không dám đáp ứng bất cứ chuyện gì.

"Tội phạm giáo hội muốn là ai?" Nếu như có thể hỏi ra điểm này thì quá tốt rồi.

"Tôi không biết giáo hội muốn rốt cuộc là ai, chỉ là phụ trách thả hết người trong P29 ra, nhưng kỳ nhân trong giáo hội rất nhiều, bọn họ không cần vũ lực, phạm nhân này nhất định có tính không thể thiếu ở phương diện khác, tôi kiến nghị các người không cần tìm kiếm phạm nhân loại hình cường đại."

"Cái tình báo này thực sự quá không rõ ràng rồi." Loại hình phạm nhân của P29 vô cùng rộng rãi, thậm chí có một số kẻ năng lực chỉ có thể bẻ cong thìa, cái phạm nhân "không cường đại" này đối với thu nhỏ phạm vi tìm kiếm không có bao nhiêu trợ giúp.

"Nghĩ đến anh trả ra cũng không nhiều, vừa lại muốn có bao nhiêu hồi báo đây?" Lợi Đức cười nói xong, vừa lại nói: "Được rồi, nói quá lâu, nếu còn tiếp tục thật sự sắp bị truy ra rồi, nói với anh một câu cuối cùng đi! 'Anh thực sự không phải người thích hợp làm dò xét'."

Nói xong, Lợi Đức liền cúp điện thoại, thậm chí không yêu cầu ta tuân thủ điều kiện hắn đề xuất, hay là hắn đã coi ta đáp ứng rồi đây?

"Tộc trưởng, xin lỗi, tôi đến muộn."

Curtis đi đến ngoài phòng tạm giam, anh ta mặc tây phục màu xám bạc chính thức, áo vét, áo lót cộng với sơ mi cùng hệ màu, thắt cà vạt màu đen, đầu tóc chải chỉnh tề, đây vừa lại cho người một cảm giác khác với dáng vẻ câu nệ lúc anh ta làm quản gia, hay lúc ở trong gia tộc chỉ mặc áo sơ mi cùng đầu tóc tản mát.

Hết sức có điệu bộ của tộc trưởng.

Càng không cần nói đến phía sau anh ta còn có hai hàng bảo vệ mặc tây trang màu đen phối với kính đen.

Cảnh sát kinh hoảng mà mở phòng tạm giam, khiến ta cảm giác có chút kỳ dị. Bởi vì ở Tà Dương thị, từ sau khi tiểu tổ NC thành lập, chuyên môn xử lý phi nhân, ta đã rất hiếm khi nhìn thấy trên mặt của cảnh sát lộ ra thần sắc kinh hoảng rồi.

Đi ra khỏi phòng tạm giam, Curtis nhíu mày nhìn ta: "Tộc trường, ngài làm sao ăn mặc phong phanh như thế?"

Vừa nói, anh ta cởi áo khoác ngoài trên người mình.

Bởi vì ban đầu chỉ là đến quán cơm mua đồ ăn khuya, cho nên ta chỉ có mặc sơ mi ngắn tay, hơn nữa thời tiết nóng như thế, cho dù bây giờ là nửa đêm cũng không cảm thấy lạnh, vội vàng nói: "Không cần, không lạnh như vậy."

Curtis vẫn đi đến phía sau ta, khoác áo lên người ta: "Vậy thì cứ khoác đi."

Ta cười khổ: "Anh không cần tự mình đến đón ta."

"Chuyện của tộc trưởng làm sao có thể căn dặn người ngoài đi làm!" Curtis dứt khoát nói: "Ngài đến Thần Tinh thị cũng không nói với tôi một tiếng, cùng ở một tòa thành thị, tôi vậy mà không đến gặp ngài ngay từ đầu, thực sự quá thất trách rồi!"

Cái "thất trách" này rốt cuộc là đang chỉ anh ta hay là ta đây? Ta chỉ có nói: "Tôi không biết anh ở đây."

Đi ra khỏi phòng tạm giam, dọc đường đều có cảnh sát cúi đầu khom lưng xin lỗi lia lịa, ta cảm thấy rất không dễ chịu, như thể cảm thấy đám anh em của Yue Gang đang xin lỗi với ta, khiến người vô cùng không thoải mái.

Ra khỏi cục cảnh sát, may là không nhìn thấy đội hình mười mấy cỗ xe limo dài gì đó —- chỉ có một cỗ xe limo đen và ba cỗ xe con.

Quản gia bên cạnh muốn mở cửa xe lại bị Curis ngăn lại, anh ta tự mình mở cửa xe, khom lưng mời ta vào, dọa cho quản gia và bảo vệ giật mình mắt trợn lớn như chuông đồng, biểu tình thực sự không đủ chuyên nghiệp... Có lẽ ta quá nghiêm khắc rồi, nếu như Nhật Hoàng khom lưng giúp người khác mở cửa xe, mắt của ta có lẽ cũng sẽ trợn lớn như thế.

"Tộc trưởng, đưa ngài về khách sạn của Nhật thiếu gia trú ngụ sao?"

"Đúng vậy." Hi vọng thiếu gia vẫn chưa về, thế này sẽ không kinh động đến cậu ấy.

Curtis sau khi căn dặn xong nơi đến, quay đầu nhìn ta, khẽ nhíu mày, biểu tình này thật là quá quen mắt —- trước khi Sadina mở miệng dội pháo liên liếp cũng là loại thần sắc này. Ta vội vàng mở miệng hỏi: "Đây là quản gia của anh sao? Anh hẳn không chỉ có một quản gia?"

Ta nhìn người ngồi phía trước, anh ta thoạt nhìn vô cùng "Alexis", ăn mặc chỉnh tề và biểu tình hạn chế, ấn tượng đầu tiên cho người vô cùng tốt.

"Đúng vậy, Đông Phương là quản gia thiếp thân phụ trách chuyện riêng của tôi, tên đầy đủ là Đông Phương Luy; ở phương diện xử lý thương nghiệp có năm tổng quản, phía dưới bọn họ lần lượt có năm quản gia, nhưng tính chất của những người này đều giống thư ký hơn; quản lý lâu đài gia tộc có ba đại tổng quản, phía dưới mỗi người có mười quản gia; ngoài ra còn có rất nhiều ủy viên quản trị của xí nghiệp gia tộc, nhưng bọn họ cũng đều đã hoàn thành chứng nhận quản gia của gia tộc."

Ta chỉ là muốn chuyển đề tài, nhưng đây nghe lên là đang báo cáo với ta tình hình của gia tộc, ta chỉ có cười khổ mà nói: "Gia tộc so với lúc của tôi càng thêm phức tạp."

Curtis gật đầu trả lời: "Đúng vậy, phát triển thêm một số xí nghiệp liên quan, tôi sau đó sẽ đưa một phần báo cáo chi tiết cho ngài."

Nghe vậy, ta nhíu mày, cố ý nói: "Gia tộc trở nên càng cường đại rồi sao? Có lẽ tôi thu hồi vị trí cũng không tệ?"

Thần sắc của Curtis vẫn như cũ, trái lại quản gia Đông Phương ở ghế trước liếc kính chiếu hậu một cái, ánh mắt hết sức sắc bén, anh ta hình như phát hiện ta nhìn thấy rồi, lập tức thu hồi ánh mắt, cúi đầu không nói.

Curtis ung dung nói: "Ngài không cần "thu hồi", gia tộc Alexis cộng với mọi sản nghiệp dưới cờ đều là tư sản của ngài."

Tư sản của ta? Ta đột nhiên cảm giác cách nói này có chút không thích hợp, lúc đang muốn hỏi, Curtis đã đoán được ý nghĩ của ta, chủ động mở miệng giải thích.

"Đúng vậy, trong di chúc của bà nội viết rất rõ, tư sản của gia tộc Alexis sở hữu đều thuộc về ngài, tôi chỉ là người quản lý tín thác, ngoài ra, mọi lợi tức khi sử dụng tư sản của ngài tiến hành đầu tư nhận được, tôi chỉ có thể lấy 3% coi như thù lao, còn lại vẫn đưa vào tư sản của ngài."

... Sadina!

Nhìn biểu tình kinh ngạc của ta, Curtis vậy mà vẫn có thể cười hỏi: "Ngài sẽ không cho rằng bà nội không có làm bất cứ biện pháp đề phòng nào chứ?"

Ta vội vàng nói: "Curtis, anh có thể —-"

Curtis vung tay một cái: "Bởi vì quan hệ tín thác, ngài không có quyền đưa gia tộc Alexis tặng cho bất cứ người nào, bao gồm cả tôi, thuận tiện nhắc đến, nếu như ngài xảy ra bất cứ không may nào, tôi liền mất đi thân phận người quản lý tín thác, nghĩa là tôi sẽ mất đi gia tộc Alexis."

"Trời ơi!" Ta không nhịn được thốt lên: "Sadina làm sao có thể làm như thế với anh? Anh là cháu của bà ấy!"

"Đúng vậy, đây chính là vì sao lúc trước tôi oán hận ngài như thế." Nói xong, anh ta vừa lại bổ sung: "Ý tôi là, ở lúc xảy ra sự kiện gia tộc Endless."

"Anh bây giờ cũng nên oán hận tôi!"

Nhưng Curtis chỉ là cười lắc đầu nói: "Bà nội đã giải thích với tôi, bà ấy làm thế là bởi vì tôi càng giống một Alexis hơn bà ấy."

"Đó nghĩa là gì?"

"Nghĩa là tôi và ngài đều giống nhau có sự cuồng nhiệt phục vụ người, cho nên bà nội đã cho tôi đối tượng phục vụ và lý do tất phải phục vụ." Curtis nhìn ta, nói: "Đương nhiên tôi vẫn không giống Alexis bằng ngài, để làm một quản gia chân chính, ngài thậm chí từ bỏ vị trí tộc trưởng."

"Tôi là có lý do!" Ta không nhịn được mở miệng nói: "Đó là bởi vì áp bức của giáo hội —-"

"Phải, tôi hiểu, Alexis "lại có thể" sợ hãi áp bức của giáo hội, lý do này tốt giống như lý do tôi bây giờ là bởi vì bà nội bức phục vụ ngài." Curtis mở tủ lạnh nhỏ, cầm lấy một túi máu, cười hỏi: "Muốn một chút đồ ăn khuya không, tộc trưởng?"

"..."

Thất bại trong gang tấc, lúc đứng ở cửa phòng, thiếu gia gọi điện thoại tới.

"Charles, anh đi đâu rồi? Tôi không phải bảo anh ngoan ngoãn đợi ở khách sạn sao... Curtis?"

Thiếu gia nhạ dị nhìn ta cộng với Curtis đi theo phía sau.

"Xin lỗi, thiếu gia, tôi đi giúp ngài mua đồ ăn khuya."

"Đồ ăn khuya?" Thiếu gia lông mày dựng ngược, từ lúc đến Thần Tinh thị, cậu ấy hình như có chút tâm tình không vui: "Tôi không phải bảo anh ngoan ngoãn đi ngủ sao? Hơn nữa Diệp Nhân nói anh mười một giờ đã đi ra ngoài mua, bây giờ cũng ba giờ sáng rồi, anh rốt cuộc là đến đâu mua?"

Curtis giúp ta giải thích: "Là thế này, tộc trưởng bởi vì dính vào một vụ án tự sát, cho nên bị cảnh sát tạm giam."

Thiếu gia sửng sốt: "Lại là tự sát?"

"Lại là?" Curtis hoài nghi hỏi.

"Hôm nay mới có một người lúc nhảy lầu vừa vặn rớt ở trước mặt Charles đây!"

Curtis nhíu mày, nói: "Chẳng lẽ có gian trá? Đông Phương, đi điều tra một chút."

"Vâng." Quản gia Đông Phương cúi đầu hồi ứng.

Ta vội vàng nói: "Chỉ là trùng hợp đi! Đừng phiền phức như thế —-"

"Vậy Charles anh đừng chạy lung tung." Thiếu gia nhíu mày nhìn ta, nói: "Đây dù sao cũng là Thần Tinh thị, cho dù giáo hội đồng ý để anh tới, có thể cũng sẽ có âm mưu!"

Curits nói: "Tôi đồng ý, nhưng Nhật thiếu gia cũng không cần phải quá lo lắng, giáo hội không quá có thể ở đây hạ thủ với tộc trưởng, bởi vì đây là phạm vi thế lực lớn nhất của bọn họ, nếu như tộc trưởng ở đây xảy ra chuyện, không nghi ngờ gì chính là tuyên chiến với gia tộc Alexis."

Nghe vậy, thần sắc của thiếu gia buông lỏng một chút: "Thì ra là như thế sao? Cho nên ở đây trái lại an toàn hơn?"

"Đúng vậy." Curtis gật đầu vừa lại bổ sung: "Tai mắt ở đây của tôi cũng nhiều hơn Tà Dương thị rất nhiều, tôi sẽ tăng mạnh chú ý."

Thiếu gia ngồi ở trên salon, thở dài nói: "Thế này tôi yên tâm hơn nhiều."

Chẳng lẽ nguyên nhân thiếu gia mấy ngày nay tâm tình không vui, cũng không phải trở về Thần Tinh thị, mà là lo cho an nguy của ta? Ta không nhịn được đem nghi hoặc hỏi ra khỏi miệng.

Thiếu gia gật đầu nói: "Ừ, kỳ thực mang anh đến Thần Tinh thị hình như không ổn lắm, nhưng tôi cảm thấy để ở Tà Dương thị hình như càng không an toàn, vốn muốn bảo Poseidy bảo vệ anh, nhưng cô ấy trừng tôi, nói cái gì mà anh có thể rất mạnh, bây giờ yếu như thế đều là bởi vì bị bảo vệ quá độ, bảo tôi đừng xem anh như em bé."

"Tôi không có yếu như thế, thiếu gia." Ta bắt đầu hoài nghi mình có phải giống như Yue Gang nói, yếu đến ngay cả con gái cũng đánh không nổi... ặc, nếu như cô gái đó kiểu như Melody và Poseidy, vậy vẫn thật là rất khó nói.

"Có Curtis ở đây thì yên tâm hơn nhiều." Thiếu gia thở phào nói: "Thế này chỉ còn lại chuyện của chú và truy bắt tội phạm tương đối phiền toái."

Nhìn thấy thiếu gia phiền lòng như vậy, nhớ tới cậu ấy luôn là bởi vì để ta ra tay mà áy náy, ta lập tức trịnh trọng thanh minh: "Thiếu gia, lúc cần thiết, tôi cũng có thể ra tay đánh đấu, xin đừng ngăn cản tôi ra tay!"

"Anh muốn đánh? Nhưng..." Giọng của thiếu gia có chút cổ quái: "Nếu như là anh bị chích thuốc tê, vậy có khả năng còn mạnh hơn Diệp Nhân."

Thì ra Diệp Nhân cường hãn như thế sao?

"Nhưng nếu không chích, anh có lẽ ngay cả Melody cũng đánh không lại đi!"

... Ta thực sự không cách nào phản bác.

"Thuốc tê?" Curtis nhíu mày nói: "Loại thứ đó làm sao có thể sẽ có hiệu quả tăng cường lực lượng?"

"Không phải vì tăng cường lực lượng." Thiếu gia lắc đầu nói: "Charles chính là mạnh như thế, sẽ không bởi vì chích thuốc tê mà trở nên mạnh, thuốc tê chỉ là có thể khiến anh ta ra tay không có băn khoăn hơn một chút mà thôi."

"Băn khoăn?" Curtis khó hiểu hỏi: "Tộc trưởng, ngài băn khoăn cái gì đây?"

Băn khoăn cái gì... Ta là phi nhân sống ở giữa loài người, phụ thân đại nhân luôn là căn dặn ta không cần phải ra tay, bảo người phía dưới đi làm là được rồi, ngàn vạn lần đừng để mình quá giống —- sư tử trong bầy thỏ.

"Không quan hệ!" Thiếu gia nhún vai nói: "Dù sao Charles anh là quản gia và bác sĩ, không cần chiến đấu đấu! Lúc có nguy hiểm, tôi sẽ bảo vệ anh! Bây giờ còn thêm Diệp Nhân, anh ta cũng rất mạnh, hơn nữa còn siêu thích đánh nhau."

"Thiếu gia—-"

"Tộc trưởng!" Curtis đặt tay lên vai ta, dùng giọng và thần sắc hết sức cung kính nói: "Từ lúc nào vừa lại nhiều thêm công việc bác sĩ này rồi đây? Tôi nhớ ngài "chỉ là một quản gia" mà!"

"Ơ... bởi vì một quản gia tận trách phải hiểu được sở thích của chủ nhân, lúc cần thiết học tập thêm, mới có thể tương tác tốt đẹp với chủ nhân."

"... Tôi thế nhưng không biết trò giải trí của Nhật thiếu gia là làm phẫu thuật."

Là bị thương. Ôi! Ta lo lắng nhìn hướng thiếu gia, không ngờ lại nhìn thấy thiếu gia cũng dùng ánh mắt lo lắng như thế nhìn ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro