7 - 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước đến kết thúc – bước thứ tám: Pandora, cái hộp của Pandora

Ba giờ? Ta hi vọng có thể ở ba năm!

"Anh dứt khoát ở luôn cả đời, thuận tiện táng ở chỗ này luôn đi!" Ezart rống giận: "Ba giờ! Thêm một giây cũng không có, thuận tiện nói, cái lúc anh nói chuyện cũng tính, anh đã lãng phí mười lăm giây rồi!"

Chết tiệt! Ta rốt cuộc phải tìm cái gì?

Đồ vật ở đây nhiều như thế, mỗi một loại thoạt nhìn đều là tài liệu nghiên cứu quý giá, ta làm sao có thể có biện pháp lựa chọn trong lúc này —–

"A Thọ, a Thọ! Tôi đang gọi anh đó!"

Cái gì? Nhìn trái phải một chút, lại căn bản không có nhìn thấy bóng dáng của Ezart.

"Ngẩng đầu!"

Vừa nhìn lên, Ezart đứng ở phía trên vẫy tay với ta, ta trợn mắt há hốc mồm: "Cậu làm sao lên được?"

"Ấn đại cái nút."

Đáp án này thật khiến người hộc máu, "cậu không sợ ấn phải cái nút lập tức tự hủy diệt phòng thí nghiệm gì sao?"

"Tôi chỉ có ấn cái nút trên tường và trên bàn, ai lại sẽ để nút tự hủy diệt ở bên ngoài chứ, không sợ bất cẩn ấn phải à?"

Nói như thế cũng phải, đơn giản, thao tác theo tính trực giác, khoa học kỹ thuật chẳng phải phát triển theo phương diện này sao? Thoạt nhìn cái phòng thí nghiệm này cũng như vậy.

Xem ra học đến làm giáo sư, lại vẫn không bằng Ezart.

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Cửa phòng khách sạn ở dưới tình huống không hề cảnh báo trước đột nhiên bị người mở ra, người tới không chút khách khí mà tiến vào.

Diệp Nhân từ salon nhảy dựng lên, nước khoáng trên bàn đột nhiên nổ tung bình, nước bên trong phân thành hai luồng quấn lên tay của Diệp Nhân, hóa thành hai thanh tam xoa kích —- thì ra là ninja rùa sao?

Không, hiện tại không phải lúc nhớ đến phim anh hùng kiểu cũ.

Người dẫn đầu chỉ là lạnh mắt nhìn, nhưng phản ứng của người bên cạnh anh ta thì rất lớn, trong tay thoạt nhìn chính là vũ khí hỏa lực cường đại tới tấp nhắm thẳng vào Diệp Nhân, cảm giác hình như sắp muốn nổ súng rồi!

Ta lập tức hô: "Diệp Nhân, mau hạ vũ khí! Đây là lão gia, là anh trai của thiếu gia."

Diệp Nhân liếc ta một cái liền thu lại tam xoa kích, rõ ràng cũng biết động tác nếu không mau một chút, có thể sẽ phải đánh nhau rồi.

Lão gia nhìn ta, lại không phải nói chuyện với ta: "Ngoại trừ đội tài quyết, những người khác toàn bộ ra ngoài. Ngươi cũng ra ngoài cho ta!" Nói đến câu cuối cùng, ngài ta trừng Diệp Nhân một cái.

Ta gật đầu với Diệp Nhân để anh ta rời khỏi, sau khi mọi người rời khỏi, chỉ còn lại ta và lão gia, còn có năm tên đội tài quyết mang mặt nạ ở lại, căn cứ vào sự thật lúc trước được biết, bọn họ chỉ là người cải tạo, thậm chí không nhân tính hóa bằng DSII.

Ta chờ đợi lão gia mở miệng, đồng thời âm thầm quan sát, lão gia mặc áo khoác dài màu sẫm bình thường hay mặc, tóc hình như dài hơn lúc trước một chút, có hơi bừa bộn, thoạt nhìn giống như là không có thời gian chỉnh lý, sắc mặt ngay từ lúc tiến vào đã rất lạnh —- ý ta là, so với bình thường càng lãnh khốc.

Sự tình cũng không nghiêm trọng, chỉ là khiến rất ngài ta phiền lòng, không có tâm tư đi sửa sang dáng vẻ, điều càng khiến ta cảm giác kỳ quái là, Elian luôn luôn đi theo bên cạnh lão gia, cái bảo vệ mặt luôn tươi cười, được thiếu gia gọi là Lian ca kia lại không có tới.

Là chuyện có liên quan tới thiếu gia, lại không muốn để cậu ấy biết sao?

Lão gia mở miệng hỏi: "Hắn đâu?"

"Thiếu gia đi quay phim rồi."

Lão gia gầm lên: "Ta không phải nói a Dạ, là "cái người kia"!"

"Theo thiếu gia đi quay phim." Ta bình tĩnh mà nhắc nhở: "Lão gia, nếu ngài động thủ với La Diệp tiên sinh, thiếu gia sẽ rất đau lòng."

Vốn chỉ là muốn khuyên lão gia một chút, không ngờ lời này vừa ra, ngài ta lại nổi giận lên: "A Dạ luôn là sẽ đau lòng! Ta làm thế nào liền sai thế đó, nó căn bản cực độ thất vọng đối với ta, nếu không làm sao lại rời khỏi nhà, rời khỏi ta? Ngay cả tốt nghiệp rồi cũng không chịu về nhà ở!"

"Thiếu gia rất thích Tà Dương thị." Ta chỉ có an ủi như thế, lại không thể nói ra nguyên nhân chân chính để chọc giận lão gia.

"Ngươi là tên lừa đảo!"

Lão gia ngã ngồi ở trên ghế salon đơn, cười khan vài tiếng: "Ta là người xấu, a Dạ lớn rồi, hiểu rồi, nhưng ta làm sao có thể... "sửa đổi hướng thiện", ha! Một khi mất đi quyền thế, ta liền sẽ mất đi mọi thứ! "Bọn chúng" sẽ nhào tới, gặm ta đến ngay cả xương cũng không chừa lại!"

Đánh chó sa cơ, chia cắt mọi thứ còn sót lại của đối phương, nguyên tắc luôn luôn bất biến của thương giới, nhất là Nhật Hoàng, những người mặt tươi cười đối với ngài ta có bao nhiêu kỳ thực trong lòng bùng cháy theo hận ý hừng hực —- hay là hẳn nên hỏi ngược lại, có bao nhiêu người trong lòng không hận ngài ta đây?

Lão gia nhìn ta, cười lạnh nói: "Alexis cũng chẳng trong sạch đến đâu! Sadina là cái nhân vật tàn nhẫn, cháu nội cũng không tệ."

"Tôi biết, lão gia." Ta vẫn bảo trì bình tĩnh: "Mặc dù đã là chuyện rất lâu trước kia rồi, nhưng tôi xác thực từng làm qua tộc trường của Alexis mười năm, mà phụ nhân đại nhân của tôi về sau bởi vì tuổi lớn rồi, không thể làm việc quá lâu, không thể không giao cho tôi rất nhiều chuyện, cho nên thời gian tôi thực tế nắm giữ gia tộc khoảng chừng hai mươi năm."

Đó là một đoạn thời gian khó khăn nhất.

Thời gian hai mươi năm, bây giờ hồi tưởng lại, vậy mà không nhớ nổi bất kỳ chuyện vui vẻ nào, chỉ còn lại lo lắng đối với thân thể của phụ thân, đủ chuyện lúc trước cùng Sadina, chỉ có —- giày vò.

Lão gia nhìn ta một cái: "Hoàn toàn nhìn không ra, hơn nữa vậy mà còn rời khỏi được rồi, ngươi trái lại rất thoải mái, càng may mắn có Sadina che chở ngươi."

Ta từ đáy lòng nói: "Tôi cũng không thoải mái, chính là có Sadina, cho nên tôi mới có thể rời khỏi. Lão gia, kỳ thực ngài cũng là "Sadina" của thiếu gia, bởi vì có ngài, thiếu gia mới có thể trải qua cuộc sống cậu ấy muốn."

Lão gia trầm mặc. Sắc mặt hơi hòa hoãn một chút.

Mặc dù vừa rồi nếm thử thất bại triệt để, thân là quản gia, ta thật sự không nên nói thêm nhiều, nhưng nghĩ đến dáng vẻ phiền não của thiếu gia, ta vẫn là không nhịn được thử thêm một lần: "Lão gia, La Diệp tiên sinh thoạt nhìn cũng không giống dáng vẻ có năng lực tranh sản với ngài, ngài vừa lại hà tất gì để ý ông ta, thậm chí vì thế trở mặt với thiếu gia đây?"

"Tranh sản?" Thần sắc của lão gia có chút cổ quái, chẳng lẽ ta đoán sai nguyên nhân rồi sao?

"Nếu không phải tranh sản, vậy vì sao —"

Lão gia lạnh lùng ngắt lời ta: "Ngươi quản quá nhiều rồi!"

"Vâng." Ta cúi đầu xin lỗi, bởi vì thiếu gia là thuộc về loại hình thích quản gia suy nghĩ giúp, dần dà, liền khiến ta quên mất phần lớn chủ nhân đều hi vọng quản gia giống cái người tàng hình.

"Dụ gã kia ra giao cho ta." Lão gia nhàn nhạt nói: "Ngươi có thể nói với a Dạ hắn chạy đi rồi, cho dù nó hoài nghi ta bắt đi cũng không sao cả, ta đảm bảo hắn sẽ không xuất hiện nữa."

... Cái gì?

Cuối cùng cũng hiểu lão gia rốt cuộc đến làm cái gì, đáy lòng đột nhiên phát lạnh, chuyện duy nhất ta có thể làm chỉ có lập tức cự tuyệt: "Xin lỗi, lão gia, tôi là quản gia của thiếu gia."

"Ta trả ngươi tiền lương." Mặt của lão gia lại lạnh xuống.

Trầm mặc rất lâu, cố gắng đè nén tâm tình tiêu cực trong lòng, ta bình tĩnh nói: "Lão gia, ngài có thể yên tâm để một người phản bội thiếu gia ở bên cạnh cậu ấy sao? Cho dù lý do phản bội là mệnh lệnh của ngài hạ."

Mặc dù lão gia hình như đối với thiếu gia can thiệp khá nhiều, nhưng nhìn thấy người ở lại bên cạnh thiếu gia hiện nay. Hình như toàn bộ đều trung thành tận tâm với thiếu gia, mà không phải lão gia.

Lão gia tức giận gầm lên: "Đừng quá tự cho là đúng! Người bên cạnh a Dạ cho dù là ta phái tới, cũng là nó tự mình tuyển chọn ở lại, thằng bé này chính là chưa bao giờ nghe lời! Đem "tên kia" giao cho ta, nếu không hắn tuyệt đối sẽ hại a Dạ!"

Hại thiếu gia? Ta có chút mê hoặc: "Tôi cho rằng La Diệp tiên sinh không có năng lực làm hại thiếu gia."

"Không sai, a Dạ rất mạnh! Nhưng ngươi đã nhìn thấy nó bị thương bao nhiêu lần rồi?"

Lão gia túm chặt tay vịn của salon, hô hấp có chút dồn dập, ngẩng đầu lên, hai mắt ửng đỏ trừng ta, hỏi: "Nói cho ta, a Dạ mạnh như thế, vì sao luôn là bị thương còn nặng hơn người khác? Vì sao nó càng mạnh trái lại bị thương càng nặng!"

Bởi vì càng mạnh trái lại càng không thể trốn ở phía sau người khác, thiếu gia càng chưa từng muốn trốn ở sau lưng bất cứ người nào.

"Nó muốn cái gì, muốn giết ai, nói cho ta không được sao? Mọi thứ ta kiếm được chẳng phải đều là vì bảo vệ nó, để nó vui vẻ sao? Kết qua a Dạ luôn là tự mình xông phá chiến đấu, cả ngày đến tối bị thương, lúc đau lòng vĩnh viễn nhiều hơn lúc vui vẻ, vì sao —-"

"Ta có thể giết sạch bất cứ ai khiến nó đau lòng! Hủy diệt mọi thứ có thể làm hại đến nó! Nhưng a Dạ lại chỉ sẽ bởi vì ta làm như thế mà càng đau lòng!"

Giết đỏ cả mắt, khóc đỏ cả mắt, lúc này ta mới phát hiện thì ra hai loại đỏ này có thể khó phân biệt đến thế.

Lão gia vùi mặt ở trong lòng bàn tay trái, không có tiếng khóc, ta cũng không cho rằng ngài ta thật sẽ khóc ở trước mặt ta, quả nhiên chưa đến một phút, tâm tình của ngài ta đã bình phục lại, khôi phục tư thái lãnh ngạo của dĩ vãng, thậm chí ngay cả mắt cũng không còn đỏ nữa, đương nhiên, một giọt nước mắt cũng không có.

Lão gia lãnh lĩnh mà phán đoán: "A Dạ quá ngây thơ rồi, luôn là sẽ bị lừa, nó đối với người khác quá không có lòng cảnh giới."

Lúc trước, Lợi Đức hình như mới dùng lời này để mắng ta.

"A Dạ thích chiến đấu, thích truy bắt tội phạm, đó đều không có vấn đề gì, ta đáp ứng nó có thể làm chuyện mình thích, nhưng những thứ không thể giết là xong chuyện kia, lại có thể khiến nó đau lòng, hết thảy đều do ta đến tiêu diệt!"

Vì sao, La Diệp tiên sinh có thể sẽ khiến thiếu gia đau lòng đây? Bởi vì ông ta không phải cha của thiếu gia sao? Nhưng thiếu gia sớm biết chuyện này rồi, cậu ấy cũng không đau lòng, trái lại là lo lắng La Diệp tiên sinh sẽ đau lòng.

Lão gia nhếch lên một nụ cười không chút ý cười: "Charles Alexis, ngươi không giao tên kia ra, ta sẽ giao tình báo của Yi Alkus cho giáo hội."

Trái tim nảy mạnh một cái, ta bảo trì lãnh tĩnh, cung kính nói: "Tên của tôi là Charles Endless. Lão gia, xin đừng gạt tôi, ngài không có thứ đó."

"Ta có." Lão gia chậm rãi nói: "Hắn có quá nhiều liên hệ với ngươi và a Dạ, ta trước giờ không dùng thứ không có để hiệp thương, loại thủ đoạn đó quá không đáng tin."

Lão gia chỉ là dùng thứ không có để gạt ta —- Ta không thể thuyết phục chính mình!

Mặc dù ta có chỉ là hộp thư điện tử, Alkus mới có số điện thoại của ta và thiếu gia, thỉnh thoảng mới thông qua mạng gọi tới, hơn nữa anh ta nói anh ta có biện pháp không bị truy tung tích, những đầu mối này cũng không nhiều, giáo hội truy tung lâu như thế, lại cũng không có kết quả, nhưng bây giờ người đang truy anh ta là lão gia, mà thiếu gia và ta đều quá mức lơ là.

Lão gia thật sự sẽ làm như thế sao? Không, ngài ta đương nhiên thật sự sẽ làm như thế, ngài ta là —- Nhật Hoàng!

Cưng chiều vô biên của ngài ta đối với thiếu gia, chuyện vụn vặt cùng những thư ký gần đây nghe được, thoạt nhìn tình cảm như thế, khiến ta dần dần cho rằng Nhật Hoàng chẳng có lãnh khốc vô tình bao nhiêu, là tin đồn quá khoa trương...

Giờ đây, Nhật Hoàng ngồi ở trên salon, cho dù không phải vương tọa cũng hệt như đế vương, khóe miệng hơi hơi giơ lên, biết mình đã thắng lợi, đang đùa cợt đối thủ!

Ta cũng đè nén không nổi lửa giận hừng hực dấy lên trong lòng, ta trừng hắn, gầm lên: "Nhật Hoàng! Nếu như ngươi đụng vào Alkus, chuyện này sẽ không bao giờ có đường cứu vãn nữa!"

"Ngươi là ai?" Nhật Hoàng cực độ khinh thường nói: "Nếu không phải a Dạ, ta sớm đã giết ngươi! Đừng cho rằng ta sẽ sợ phục thù của Alexis, Sadina có lẽ còn có chút khiến người kiêng kỵ, nhưng bây giờ là Curtis, hắn không có sự ngoan cường của Sadina, sẽ không lôi cả gia tộc đi tìm chết chỉ bởi vì giúp người chết phục thù!"

"Ngươi chẳng là cái gì cả!" Hắn đứng lên, cao ngạo mà trừng ta: "Ta cho ngươi một tuần, dụ tên kia đến chỗ ta chỉ định, ngươi liền không liên quan đến chuyện này nữa, chẳng qua nếu như a Dạ biết chuyện này, ta sẽ đem ngươi và Alkus cùng giao cho giáo hội!"

"Dừng tay!" Ta khó có thể tin nói: "Ngươi cho rằng ngươi đang làm cái gì? Ngươi đang bức ta phản bội thiếu gia!"

Sắc mặt của Nhật Hoàng trầm xuống một chút, nhưng lập tức liền hồi phục bình thường, hừ lạnh một tiếng: "Tùy ngươi muốn cho rằng thế nào cũng được."

Đối phương xoay người rời khỏi, mà ta lại tìm không ra một chút phương pháp gì để phản kháng uy hiếp của hắn, nếu muốn bảo vệ Alkus, thì phải phản bội thiếu gia? Nếu không phản bội thiếu gia, Alkus liền sẽ rơi vào trong tay giáo hội —- vì sao sự tình lại trở thành thế này? Ta làm sao có thể có biện pháp hạ quyết định, ta vì sao lại lâm vào loại lựa chọn này?

"Thiếu gia là anh hùng!" Ta khắc chế không nổi, hô lớn: "Là ngươi bức cậu ấy không thể không rời khỏi, nếu không người cậu ấy cuối cùng phải đối kháng sợ rằng chính là ngươi!"

Bước chân của Nhật Hoàng dừng lại, hơi hơi quay đầu nói: "Ngươi rất to gan, cho rằng Curtis sẽ bảo vệ ngươi? Chơi trò quản gia, cả cái giáo hội là một chuyện, đối kháng ta thì là một chuyện hoàn toàn bất đồng khác. Hay là cho rằng a Dạ sẽ che chở ngươi? Nếu như ta giết ngươi, hai người họ đại khái sẽ nháo với ta mấy năm đi, nhưng, cũng chính là như thế mà thôi."

"Cẩn thận giọng điệu của ngươi, Nhật Hướng Viêm!"

Thử trở lại tư thái của "tộc trưởng", tuyệt đối không thể để cho hắn muốn làm gì thì làm mà uy hiếp ta, trách mắng: "Lúc ta ở thương trường, cha của ngươi Nhật Cơ Ngôn cũng chẳng qua là một đứa trẻ sơ sinh!"

Nhật Hoàng cuối cùng cũng quay người lại, pha chút thú vị mà nhìn ta, nói: "Được thôi, "lão tiền bối", nếu ngươi cũng đã từng lăn lộn ở trên thương trường, vậy thì nên biết, từ bỏ quyền thế đại biểu ngươi đã không còn lực lượng bảo vệ người mình muốn bảo vệ!"

Ta nhếch lên một nụ cười, lãnh đạm nói: "Ngươi đứng ở đầu đỉnh thế giới, về chuyện bảo vệ này, ta nghĩ số điểm của ngươi cũng không đạt yêu cầu."

Đối phương cuối cùng cũng thu lại tươi cười, lạnh lùng mà nhìn ta, có thể khiến cho Nhật Hoàng thay đổi sắc mặt, cũng coi như là một loại thành tựu, nhưng đây không đáng kiêu ngạo, ta chỉ là biết thiếu gia vĩnh viễn đều là điểm yếu của đối phương.

"Ngươi có thời gian một tuần."

Hắn cũng không định dây dưa ngoài miệng với ta, xoay người liền rời khỏi, lần này ta cũng tìm không được lời ngăn cản hắn đi nữa, trải qua sáu mươi năm, ta quả nhiên sớm đã không phải là "tộc trưởng", ngoại trừ chiếm thượng phong ở một câu ngoài miệng, cái gì cũng làm không được!

Cửa phòng đóng lại, lần nữa mở ra, Diệp Nhân đi vào, nghiêm túc mà nhìn ta, hỏi: "Làm sao vậy?"

Phản bội Alkus hay phản bội thiếu gia...

Cho dù nói không cầu khẩn nữa, lần trước, ta cuối cùng vẫn là ở đáy lòng cầu khẩn thiếu gia, nhưng lần này có thể cầu khẩn ai đây?

Huyền Nhật sao?

Anh hùng tất phải chí công vô tư, phim ảnh luôn là diễn như thế, không có tư tình, có thể đại nghĩa diệt thân, cuối cùng phát hiện người gian ác nhất chính là người thân nhất tin cậy nhất của mình, phim ảnh sắp xếp kiểu này cũng không ít, nhưng anh hùng lại luôn là có thể làm ra quyết định chính xác.

"Tôi không có biện pháp không đi! Đó là anh trai duy nhất của tôi. Hơn nữa chip trong não tôi có khắc theo lý do căn bản của việc mình tồn tại chính là tôi phải bảo vệ ca ca, không tiếc trả ra bất cứ giá nào, bao gồm mạng của mình!"

"Làm sao có thể làm được?"

◊◊◊◊

Chuông cửa vang lên, ta theo thông lệ của mấy ngày qua đi đón thiếu gia, cậu ấy đi vào, thần sắc thoạt nhìn có chút mệt mỏi, vừa nhìn thấy ta liền thở phào một cách minh hiển.

"Chú đến chỗ Diệp Nhân rồi." Có lẽ là phát hiện ta liếc phía sau cậu ấy một cái, cho nên thiếu gia mở miệng giải thích một chút.

Bây giờ Diệp Nhân cũng chuyển lên ở tại cách vách, La Diệp tiên sinh ở cùng một phòng với anh ta, nhưng lúc thiếu gia đi quay phim liền sẽ mang La Diệp tiên sinh đi —- nhưng để Diệp Nhân ở lại, hơn nữa phần lớn thời gian đều qua ở phòng này, rất rõ ràng, nhiệm vụ của anh ta chính là trông ta.

Vừa lo lắng La Diệp tiên sinh sẽ bị lão gia giết mất; vừa lo ta sẽ bị giáo hội bắt đi; đồng thời phải đẩy nhanh công việc quay phim; mấy ngày này Bạch thư ký cũng truyền đến tư liệu của phạm nhân; DSII cũng thỉnh thoảng truyền đến vụ án khó nhằn dò hỏi nên xử lý làm sao, thời gian này, thiếu gia gần như không làm sao ngủ.

"Thiếu gia ngài về rồi." Ta cười nói: "Có khách đến thăm đấy!"

"Khách?" Sắc mặt thiếu gia cứng đờ: "Chẳng lẽ là ca ca..."

Lời còn chưa nói xong, cậu ấy đã nhìn thấy người khách đó rồi, lặng đi một chút, lập tức liền như điên cuồng mà phóng lên, cuối cùng cả người trực tiếp nhảy lên người đối phương ôm không buông.

"Ezart!"

Ezart biếng nhác mà nói: "Gì vậy hả? Hưng phấn như thế, chúng ta đâu có lâu lắm không gặp mặt như vậy đi?"

Thiếu gia hô to: "Tôi nhớ cậu quá đi mất! Cậu chẳng gọi điện thoại gì hết!"

"Có sóng đâu, làm sao mà gọi?" Cho dù cõng một người, Ezart vẫn đi lại như thường, đến tủ lạnh lấy coca, sau đó ngồi xuống salon, thuận tiện ném thiếu gia sang vị trí bên cạnh.

"Hơn nữa, chẳng phải còn có Lian và Eli sao? Cho dù Eloise không biết chạy đi đâu, quá là khoa trương, mấy năm đều không liên lạc rồi?" Cậu ta nhắc đến cái tên ta chưa từng nghe qua.

Thiếu gia thấp giọng lẩm bẩm: "Nhưng Lian ca và Eli đang ở chỗ ca ca..."

"Ở đó thì có làm sao? Đây là vẻ mặt gì, vừa lại giận dỗi với anh cậu rồi?"

Ezart thật là quá hiểu rõ thiếu gia rồi.

"Là ca ca giận dỗi với tôi!" Thiếu gia lập tức kháng nghị.

Ezart lườm thiếu gia một cái: "Chẳng phải cũng thế, anh em các người đúng là như nhau! Đây, vật lưu niệm lần này."

Vốn thiếu gia còn lông mày dựng ngược muốn biện giải, nhưng vừa nhìn thấy món quà liền quên béng, vội vàng nhận lấy: "Đây là cái gì?"

Đó là một cái hộp, chẳng qua lớn hơn bàn tay một chút, bề ngoài cũng không có chỗ gì đặc biệt, chỉ là một cái hộp, thoạt nhìn có chút niên đại.

"Không biết, dù sao cũng giống như lúc trước, đều là đồ thám hiểm tìm được, chẳng qua mở không được, tự cậu nghĩ biện pháp nạy ra đi!"

Thiếu gia "oh" một tiếng, đối với cái vật lưu niệm quá mức bình thường này cũng không phải có hứng thú lắm, tiện tay đưa cho ta: "Nếu là cái hộp, vậy thì cho Charles lấy đi đựng đồ đi!"

"Vâng" ta nhận lấy cái hộp, thoạt nhìn trái lại không giống cổ vật, có lẽ có thể lấy để đựng đồ, hơi thử một chút, quả thật mở không ra, mặt bên có cái lỗ chìa khóa, hình dạng hết sức đặc biệt, hơn nữa còn có chút quen mắt, nhưng nếu không có chìa khóa, cũng không biết giá trị thế nào, xem ra chỉ có thể bỏ vào tủ ổn định nhiệt độ rồi.

"Ezart, cậu còn muốn đi thám hiểm sao?" Thiếu gia van nài: "Nếu như cậu vẫn chưa có nhận thám hiểm, có thể trước đừng nhận, giúp tôi bảo vệ một người."

"Bảo vệ ai?"

"La Diệp"

"Ai..." Nói đến đây, cậu ta hình như nhớ lại rồi, sững sờ mà nói: "Ông ta chẳng phải ngủm rồi sao?"

Thì ra Ezart tiên sinh cũng biết La Diệp tiên sinh sao?

"Không có, ông ấy nói chỉ là trốn đi, bởi vì nhìn thấy quảng cáo của tôi, cho nên tới tìm tôi."

Ezart "oh" một tiếng, hỏi: "Đừng nói cậu bởi vì cái này mới cãi nhau với anh cậu nhé?"

"Ừ, ca ca nói phải "xử lý" ông ấy." sắc mặt của thiếu gia trầm xuống.

Nhất thời, biểu tình của Ezart trở nên có chút cổ quái, cả buổi không nói chuyện, cuối cùng gãi gãi đầu, nói: "Cậu cũng không thể bảo vệ ông ta cả đời đi? Đi đối mặt nói với anh cậu thử xem, dù sao chỉ cần cậu làm nũng, anh ta liền đầu hàng thôi!"

"Lần này thì khác, ca ca hình như thật sự rất ghét ông ấy, tôi gọi điện thoại nói với anh ấy ít nhất gặp mặt chú một lần, anh ấy cũng không chịu, còn không chịu nói với tôi anh ấy rốt cuộc đang ở đâu, tôi căn bản không thể đi tìm anh ấy!"

"Không muốn để cho cậu làm nũng, cho nên dứt khoát trốn cậu đi!" Ezart phì phì hai tiếng: "Đây rốt cuộc là tình huống quỷ gì, cậu đang bảo vệ La Diệp, người muốn giết ông ta lại là anh cậu?"

Thiếu gia thấp giọng nói: "Ca ca nói ông ấy sẽ hại tôi, nhưng chú đối với tôi rất tốt, căn bản không có ý hại tôi."

"Ông ta có biết cậu không phải con ông ta không?" Không ngờ Ezart vậy mà cũng biết chuyện này.

"Không biết." Thiếu gia rầu rĩ mà nói.

"Làm gì mà không nói với ông ta?"

Thiếu gia chán nản nói: "Chính là nói không nên lời, ông, ông ấy cứ luôn gọi tôi là con, hình như rất cao hứng, nếu như tôi nói với ông ấy chân tướng, cảm thấy ông ấy hình như rất đáng thương!"

"Người của nhà các cậu ít như thế cũng có thể làm ra tình huống loạn cào cào này, thật là phục các cậu mấy người có tiền này rồi!" Ezart khó chịu phàn nàn xong, vừa lại lập tức đáp ứng "Được rồi! Tôi giúp cậu bảo vệ gã đó, đến khi anh cậu chịu gặp cậu mới thôi, dù sao cậu chỉ cần cứ liên tục nói với anh ta cậu muốn gặp anh ta, anh cậu không bao lâu sẽ đầu hàng thôi!"

Nghe vậy, thiếu gia ra sức "Ừ" một tiếng, đột nhiên nhớ tới: "Đúng rồi, thuận tiện giúp tôi bảo vệ Charles."

"Chẳng phải cậu nói anh ta mạnh hơn tôi sao?"

"Là mạnh hơn cậu!" Thiếu gia gật đầu nói: "Chỉ cần anh ta nghiêm túc đánh mà nói."

"Gì chứ! Cũng phải dựa vào người khác bảo vệ rồi còn không nghiêm túc đánh? Vậy lúc nào mới muốn nghiêm túc hả?"

Dĩ vãng ta sẽ cười trừ, nhưng dưới tình huống hiện nay, thật sự một chút cũng cười không nổi. Thiếu gia còn biện giải cho ta: "Charles chính là không mạnh mới giống Charles mà! Anh ta lúc trước từng trở nên mạnh một lần, dọa tôi giật nảy mình đây!"

"Trở nên mạnh một lần?" Ezart tò mò hỏi: "Trở nên mạnh còn có loại một lần sao? Làm sao trở nên mạnh?"

"Tiêm thuốc tê đấy!" Thiếu gia nghiêm túc trả lời.

"Này, thuốc tê hẳn là muốn khiến người trở nên yếu đi?"

"Charles thì khác, lần đó chính là..."

Thiếu gia vô cùng hứng thú mà kể lại chuyện không lâu trước, cậu ấy đã có một thời gian không vui vẻ như thế, Ezart đến ở lúc này thật là quá tốt rồi.

"Sau đó thì... Thánh kinh bị lấy đi... may là thập tự giá vẫn còn, linh mục Yue còn nói thập tự giá có thể khiến cho vampire trở nên mạnh —-"

"Chính là thập tự giá!" Ta thốt lên.

Thiếu gia và Ezart đều quay đầu nhìn ta.

"Charles, thập tự giá thì làm sao?" Thiếu gia căng thẳng nói: "Đừng nói cũng làm mất rồi đi?"

"Không phải." Ta kéo dây chuyền khỏi lớp áo, nói: "Vừa rồi cái hộp kia có lỗ chìa khóa, tôi cảm giác hình dạng của cái hộp rất đặc biệt hơn nữa còn quen mắt, nhờ lời ngài nói mới nhớ, cái đó là hình dạng của phần dưới thập tự giá."

Cúi đầu nhìn một chút, quả thật không sai.

"Nói nè." Ezart mở miệng nói: "A Dạ cậu vừa mới nói Lợi Đức là giáo sư? Chủ thuê lần này của tôi tên là Tiêu Thọ." (Giáo sư và Tiêu Thọ đọc giống nhau [jiaoshou])

"..." Nghe lên như là trò chơi khăm mà Lợi Đức sẽ có.

"Cậu có điện thoại của hắn không?" Thiếu gia lập tức hỏi.

Ezart nhún vai nói: "Có, hắn nói cái hộp nếu như mở ra rồi, nhất định phải gọi điện cho hắn."

Thiếu gia do dự một chút: "Mở ra không biết có nguy hiểm gì không?"

"Không thể nào đi! "Loại địa phương đó"tuyệt đối không thể là cái bẫy của hắn cố ý làm ra, bọn tôi ít nhất xém chết ba lần, hơn nữa hắn ngay tại chỗ đã cho tôi cái hộp, chưa từng cầm lấy."

Thập tự giá có thể khiến cho vampire trở nên mạnh... Ta tháo dây chuyền xuống, trực tiếp cắm vào trong lỗ chìa khóa của cái hộp, hoàn toàn vừa khít, hơn nữa còn có thể chuyển động, cái "dây chuyền" này quả nhiên là một cái chìa khóa!

"Charles! Anh làm sao cứ như thế mở ra?" Thiếu gia kinh hô một tiếng: "Đã biết có nguy hiểm hay không đâu!"

"Cậu nghe lên cứ như anh cậu!" Ezart khinh khỉnh ngắt lời thiếu gia.

Ta sững sờ mà nhìn thứ bên trong cái hộp, nghĩ làm sao cũng không nghĩ tới thứ có thể tăng cường lực lượng vampire là cái này, thắc mắc ngẩng đầu hỏi: "Ezart, tôi nhớ nơi cậu đi thám hiểm là cổ mộ?"

"Đúng thế!"

Vậy... ta lần nữa thắc mắc mà cúi đầu nhìn thứ trong hộp, thiếu gia cũng tò mò mà chen tới nhìn, sau đó cũng ngây ngẩn như vậy.

Một cái ống nghiệm thủy tinh, chất lỏng bên trong chứa đầy tám phần, màu sắc lộ ra từ đỏ thẫm đến đen, nếu xuất hiện ở phòng thí nghiệm của An Đặc Khiết tiên sinh thì chẳng kỳ quái chút nào, nhưng cái hộp xuất hiện ở cổ mộ, phải dùng thập tự giá mở ra, hơn nữa có liên quan đến vampire?

Ta có loại cảm giác kỳ dị từ phim cổ trang đột nhiên nhảy sang phim khoa học viễn tưởng.

"Này!" Không biết từ lúc nào, Ezart đã gọi điện thoại: "Anh làm trò quỷ gì vậy? A Thọ... Không đúng, "Lợi Đức"?"

Vì để cho chúng ta cũng có thể nghe thấy, cậu ta tiếp đến liền sử dụng chức năng khuếch âm.

"Hơ hơ, nhanh như thế đã bị phát hiện rồi?" Quả nhiên là giọng của Lợi Đức.

Ezart liếc thứ trong tay ta một cái, nói: "Trong hộp đó là gì? Thuốc độc?"

Lợi Đức bực mình nói: "Tôi mạo hiểm ba lần suýt chết để đi tìm một ống thuốc độc?"

Ta mở miệng hỏi: "Lợi Đức, thứ trong hộp có thể khiến vampire trở nên mạnh sao?"

"Hơ hơ, anh quả nhiên cũng biết sao? Tôi từ Thánh kinh tìm được các loại bản đồ gene, còn có "bản đồ kho báu" ẩn giấu, cho nên liền tìm Ezart đi thám hiểm rồi.

"Ngươi cố ý tìm Ezart sao?" Thiếu gia hết sức phẫn nộ nói.

"Hơ hơ, thật không có bao nhiêu cố ý, tôi thăm dò mấy đội thám hiểm danh tiếng tốt nhất, một đội trong đó chính là đội thám hiểm của Ezart, không biết vì sao, tôi cảm thấy người bên cạnh cậu hẳn đều là không phải hạng tầm thường, để đảm bảo, đương nhiên chính là tìm cậu ta rồi."

"Đúng rồi, trả lời vấn đề của Charles, thứ ở chỗ anh tôi không rõ, chẳng qua bên tôi trái lại không hạn định vampire."

"Ngươi cũng có sao?" Thiếu gia nhạy bén mà phát hiện tin tức lộ trong lời nói.

Ezart chủ động nói: "Cái hộp tổng cộng có ba cái, Lợi Đức chỉ cho tôi một cái."

"Cho cậu một cái đã là tốt rồi! Ai biết cậu vậy mà qua tay liền tặng người, sẽ không lấy đi bán lấy tiền chứ?" Ngữ khí của Lợi Đức nghe lên, hình như giao tình với Ezart không tệ.

"Tôi bây giờ vừa lại không thiếu tiền, bán nó làm gì?"

"Mua trang bị! Cậu không phải quên chúng ta suýt chết ba lần chứ? Còn không đi mua trang bị cao cấp hơn!"

Ezart hừ một tiếng: "Người anh tìm nếu như không phải tôi, không cần ba lần, anh lần đầu đã chết thật rồi! Hơn nữa trang bị mua tới nào dùng tốt bằng của a Dạ làm, anh là bỏ mắt ở trong túi à? Trang bị vũ khí của tôi dùng, anh từng thấy ở trên tivi sao?"

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi mới phát ra tiếng lẩm bẩm: "Thì ra như thế, thế này tính lên, vẫn thật nợ cậu ta một cái mạng... Charles? Anh còn nghe không?"

"Còn."

"Giọng của anh đã khác rồi, tôi có thể nghe ra, thật là kỳ diệu, chúng ta mấy ngày trước không phải mới gọi điện thoại sao? Lúc đó anh vẫn như mọi khi, nhưng bây giờ giọng của anh nghe lên... khao khát lực lượng."

"Charles làm sao có thể sẽ muốn lực lượng!" Thiếu gia quay đầu nhìn ta, thấy ta không có phản bác, cậu ấy lặng đi một chút, khó hiểu hỏi: "Charles, anh vì sao đột nhiên muốn lực lượng?"

Ta buông mắt xuống: "Chỉ là hi vọng có thể giúp ngài."

[Là như thế sao?]

Thiếu gia túm lấy vai của ta: "Anh đang nói bậy gì vậy? Anh là quản gia của tôi, vừa lại không phải bảo vệ hay tay đánh thuê của tôi, anh không cần chiến đấu!"

"Nếu như mạnh một chút, ít nhất ngài liền có thể không cần lo lắng cho an nguy của tôi nữa."

[Thật sự chỉ có cái lý do này?]

"Tôi không có quá lo lắng cho anh, người tôi lo lắng hơn là chú đi!"

Ta bình tĩnh hỏi ngược lại: "Vậy thì ngài vì sao muốn giữ Diệp Nhân ở lại đây? Nhiều thêm một người ở lúc ngài quay phim trông coi La Diệp tiên sinh không phải càng tốt sao?"

Thiếu gia ngẩn ra, lại nói không ra lý do.

"Từ sau khi Curtis nói giáo hội sẽ không động thủ đối với tôi, ngài liền muốn tôi ở lại khách sạn, là bởi vì không muốn để cho những linh mục kia làm phiền tôi nữa đi? Đã làm như thế rồi, ngài lại vẫn sợ có cái ngộ nhỡ, cho nên để Diệp Nhân trông chừng tôi, vừa lại để cho người bên cạnh ngài ít đi một người, tôi hẳn không nói sai chứ, thiếu gia?"

Một chuỗi vấn đề liên tiếp bức thiếu gia á khẩu không nói được gì, cúi đầu không dám nhìn ta, rõ ràng là nghĩ cho an nguy của ta, lại vẫn bởi vì bị vạch trần mà mang theo áy náy, thiếu gia ngài thật là...

"Thiếu gia, thân là một quản gia, trở thành gánh nặng của chủ nhân là sỉ nhục lớn nhất!"

[Lừa đảo, vậy mà nói dối với chủ nhân —- căn bản không phải bởi vì cái nguyên nhân này!]

Nhắm mắt lại, ta bóp vỡ miệng ống nghiệm, một hơi uống xuống.

"Charles —-" Thiếu gia phóng tới muốn đoạt lấy ống nghiệm, nhưng ta sớm đã uống hết chất lỏng bên trong rồi, cậu ấy tức đến chửi ầm lên: "Anh cũng còn mạnh hơn nhóm chú Tencha đây! Bọn họ mới là bảo vệ, anh là quản gia, còn muốn mạnh thêm à? Chẳng lẽ người bên cạnh tôi đều muốn rất mạnh sao? Vậy Jingji thì sao? Anh là tên đần độn, căn bản không rõ đây là gì đã uống—- a! Đúng rồi, mau nhổ ra là được!"

Vừa nói, thiếu gia vậy mà thật sự đánh vào bụng ta một quyền, lực lớn đến khiến ta ngã quỳ trên đất, đầu óc có chút trống rỗng.

Bên tai truyền đến tiếng của Ezart: "Cậu cái tên này từ trước đến giờ đều thích đánh vào bụng người?"

Thứ uống xuống chỉ có một ngụm mà thôi, ta căn bản nhổ không ra, cũng không muốn nhổ ra.

Thấy thiếu gia hình như muốn đánh thêm mấy quyền, ta vội vàng nói: "Không, thiếu gia, tôi không muốn nhổ ra!"

Nắm tay thiếu gia giơ ở giữa không trung, do dự mà nhìn ta, ta chỉ có thể nỗ lực dùng ánh mắt kiên định nhìn lại cậu ấy, đối với người bên cạnh, thiếu gia luôn luôn mềm lòng, thậm chí mềm quá mức...

[Vì vậy ngươi liền lợi dụng điểm này, uống thứ thuộc về thiếu gia, vọng tưởng có thể thêm chút lực lượng đi đối kháng... người thiếu gia dùng sinh mạng bảo vệ!]

Ta nghiêng đầu qua, không muốn nhìn thiếu gia nữa, không xứng nhìn nữa.

Thiếu gia buông nắm tay xuống, đoạt lấy điện thoại của Ezart, rống to: "Đều tại ngươi! Hại Charles uống thứ không biết là gì! Bây giờ phải làm sao đây? Nếu Charles xảy ra chuyện, ta nhất định giết chết ngươi!"

"Hơ hơ, cậu vốn đã muốn giết tôi rồi đi? Chẳng qua đừng lo lắng, tôi đã tự mình thí nghiệm, cậu không có cơ hội giết tôi rồi." Lợi Đức chuyển đề tài, đổi lại hỏi ta: "Charles, anh có cảm giác gì không?"

Cẩn thận cảm giác một chút, ngoại trừ bụng rất đau —- Ta nghĩ đây không tránh khỏi liên quan với thiếu gia —- ta có chút thất vọng trả lời: "Không có cảm..."

"Charles?" Thiếu gia căng thẳng hỏi: "Anh làm sao đột nhiên không nói nữa?"

Đột nhiên một cơn buồn ngủ mãnh liệt ập tới, ta trước giờ chưa có cảm giác mí mắt nặng như thế, thậm chí còn muốn vừa nhanh vừa mạnh hơn lúc trước bị Lợi Đức bỏ lượng lớn thuốc mê!

Không, tuyệt đối không thể ngủ! Nhật Hoàng chỉ cho ta kỳ hạn một tuần, ta không thể ngủ ở lúc này, không biết bao lâu mới tỉnh lại, nếu như tỉnh lại phát hiện Alkus ở trong tay của giáo hội...

Dùng huyết năng hóa ra hai cây gai ngắn, ra sức đâm xuống đùi, đau đớn kịch liệt tạm thời đuổi đi buồn ngủ, nhưng đây lại duy trì không được bao lâu, ta chỉ có thể nhổ gai ra, định đâm xuống lần nữa —-

"Charles!"

Thiếu gia túm lấy hai tay của ta, nhưng cậu áy lại túm không được huyết năng, tay của ta buông ra, gai nhọn vẫn là trực tiếp rớt xuống đâm vào đùi, thiếu gia mang theo nức nở hô: "Charles anh làm gì vậy! Đừng đâm nữa!"

Buồn ngủ cộng thêm đau đớn, ý thức của ta càng ngày càng không rõ, ngay cả mặt của thiếu gia cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, cứ tiếp tục thế này sợ rằng ngay cả huyết năng cũng sắp không thể tụ tập được nữa, ta chống cự nói: "Thiếu, thiếu gia, tôi rất buồn ngủ, nhưng tuyệt đối không thể ngủ, ngài làm ơn, đừng để cho tôi ngủ, xin ngài..."

"Vì sao không chịu ngủ?"

"Uống xong sẽ ngủ mấy ngày, không sao đâu, cứ ngủ đi!"

"Nhưng Charles anh ta không chịu ngủ!"

"Ngủ mấy ngày cũng đâu chết."

Phân không rõ rốt cuộc là ai đang nói chuyện, cơn buồn ngủ càng ngày càng đậm, đã không thể tập trung tinh thân tụ tập huyết năng để tạo đau đớn, cứ thế này, ta thật sự sẽ ngủ... một khi ngủ, sau khi tỉnh lại rốt cuộc sẽ đối mặt với tình huống gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro