7 - 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước đến kết thúc – bước thứ chín: Rapidly, thần tốc

Có ba cái rương để ở trên lầu —- trên thực tế, cái rương có cả ngàn cái, chỉ là ba cái này đặc biệt để ở chính giữa, ngay cả cái bàn để ba cái rương cũng so với nơi khác càng thêm chính thức, đây có thể là một cái bẫy, đồ thật giấu ở nơi khác hay không?

"Có khả năng." Ezart cũng không phản đối cách nói đặt bẫy này: "Đây có hơi nặng, nhiều lắm mang được bảy, tám cái."

Vậy mà mở không ra? Ta còn có thứ khác muốn lấy, không thể cầm tám cái rương theo người, lại không biết bên trong có thứ gì!

"Đây thì sao? Thám hiểm vốn là đang đánh cuộc, vừa đánh cuộc vận vừa đánh cuộc mệnh!" Lời của Ezart thật là càng ngày càng có đạo lý... Huh?

"Sao vậy?"

"Không có gì, nhìn thấy thứ quen mắt mà thôi."

Cái rương ở giữa này có hoa văn trên "cuốn sách kia", lỗ chìa khóa bên trái hình như cũng...

Ta đánh cuộc đây!

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Đau đớn mãnh liệt từ tứ chi truyền tới, ta đau đến đột ngột mở mắt, vừa liếc mắt liền nhìn thấy sắc mặt thiếu gia đầy áy náy, cậu ấy không biết vì sao bạt mạng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi! Anh còn buồn ngủ không? Hẳn là không có buồn ngủ lắm đi?"

Ta nhìn thiếu gia, có chút không hiểu bây giờ rốt cuộc là tình huống gì, nhưng cơn buồn ngủ vẫn đậm... Ui!

Đau đến toàn thân phát run lên một hồi, đau đớn mới hơi lui đi, lần này thật sự tỉnh táo rồi.

Ta vươn tay muốn vuốt mặt một cái, thiếu gia lại một phát nắm lấy tay ta, ta lúc này mới phát hiện đầu ngón tay của mình toàn là máu, hơn nữa truyền đến từng cơn đau đớn.

Thiếu gia cúi đầu nói: "Bởi vì anh nói không thể ngủ, tôi đã đâm rất nhiều nơi đau nhất, bao gồm trong móng tay của mười ngón, xin lỗi, xin lỗi!"

Thì ra thiếu gia cứ luôn xin lỗi là bởi vì thế này, ta từ đáy lòng nói: "Thiếu gia, thật sự rất cảm tạ ngài làm như thế."

Nghe vậy, thiếu gia cuối cùng cũng lộ ra biểu tình nhẹ nhõm, gật đầu, nói: "Tôi đi giúp anh lấy máu, sau khi uống xong hẳn là sẽ khiến cho vết thương lành nhanh hơn đi?"

Hơi kiểm tra vết thương toàn thân một chút, thiếu gia thực sự quá lợi hại rồi, vết thương cậu ấy làm ra đau hơn ta tự đâm đùi nhiều, nhưng thương thế trái lại nhẹ hơn nhiều, nếu như sớm để cho thiếu gia động thủ, sợ rằng thương thế của ta ngày mai đã có thể lành phần lớn.

"Charles, sau khi uống thuốc, lực lượng trong lòng anh muốn nhận được nhất là loại hình gì?"

Lợi Đức lại có thể vẫn còn đang bảo trì trò chuyện? Ta thắc mắc hỏi: "Ngươi không sợ bị truy tung tích sao?"

"Sợ, thứ tôi cho Ezart không phải số điện thoại, là cả một cái điện thoại, cái điện thoại này cho dù là thiếu gia nhà anh, sợ rằng cũng phải tốn hơn một giờ để truy tung tích, bây giờ tôi vẫn còn có... mười phút."

Mười phút? Ta vẫn là ngất đi rồi sao?

"Anh rốt cuộc đã muốn cái gì?" Hắn mang theo tò mò nồng đậm.

Ta theo phản xạ trả lời: "Tôi muốn tuyệt đối không thể ngủ."

Bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, miễn cưỡng nói: "Anh không phải muốn lực lượng sao?"

"Tôi xác thực muốn." Nhưng đây vừa lại có quan hệ gì đây? Ta khó hiểu nói: "Bởi vì gần đây có rất nhiều chuyện phải xử lý, nếu như tôi ngủ rồi, nói không chừng sẽ ngủ mấy tuần, cho nên muốn tuyệt đối không thể ngủ, đây cùng với tôi muốn lực lượng hẳn là không xung đột lẫn nhau?"

"Rất bất hạnh, xung đột rồi, mặt khác chúc mừng anh, anh vĩnh viễn đều không cần ngủ nữa! Vậy mà lựa chọn năng lực không cần ngủ, thân là vampire, anh còn chê thời gian sống mãi của mình không đủ dài sao? Tôi phục anh luôn rồi đó!"

Nói xong, Lợi Đức cúp điện thoại, mặc dù hắn nói ta vĩnh viễn không cần ngủ, nhưng giọng điệu nghe lên trái lại như là muốn để ta vĩnh viễn ngủ say, nhưng ta cũng không biết lúc đó phải nghĩ cái chuyện "năng lực" này, không thể lựa chọn lại sao?

Thiếu gia ôm túi máu, cười đến ngã nhào ở salon, sau đó vừa lại lăn xuống đất: "Năng, năng lực không cần ngủ nghe lên thật sự giống lực lượng Charles sẽ chọn!"

Cơ hội hiếm hoi có thể nhận được lực lượng liền cứ như thế bỏ lỡ rồi?

"Charles."

Thiếu gia đưa túi máu, trong mắt toàn là ý cười, khiến ta nhất thời cảm giác không ảo não như thế nữa, dù sao vốn đã không phải lực lượng thuộc về mình, thậm chí ngay cả thuốc cũng không thuộc về ta, mặc dù thiếu gia không để ý cái này, nhưng...

"Thiếu gia, xin lỗi, tôi đã uống mất thứ của ngài." Để thêm một chút lực lượng có thể đối kháng Nhật Hoàng.

Thiếu gia quả nhiên không để ý nói: "Cũng không phải đồ của tôi, không có thập tự giá của anh cũng đâu mở được, đừng nói cái này nữa, mau uống máu đi!"

Cúi đầu uống máu, trong mắt cũng nhìn thấy máu đầy trên đất, lát nữa phải thu dọn một chút, ném hết cho nhân viên khách sạn cũng quá tội nghiệp rồi, có lẽ không cần ngủ cũng coi như là cái năng lực tốt, ít nhất có càng nhiều thời gian có thể xử lý sự tình... Ui!

Ta sờ cổ, rút xuống một cái... ống tiêm ngăn ngắn?

Thiếu gia trợn mắt há mồm: "Ezart! Cậu làm gì mà lấy súng bắn Charles?"

"Thí nghiệm xem thử anh ta có phải là thật sự không cần ngủ chứ gì!" Ezart vậy mà vẫn hùng hồn nói: "Chỉ là thuốc mê, sẽ không chết người đâu yên tâm đi! Đúng lúc anh ta bị thương, ngủ một giấc biết đâu thương liền sẽ khỏi hết!"

Vừa nói xong, cậu ta gãi đầu: "Chẳng qua đó là thuốc mê lực siêu mạnh đặc chế, dù sao vampire vốn đã tương đối không dễ dàng bị gây mê đi?"

"Ezart!" Thiếu gia khóc không ra nước mắt, vội vàng nói: "Charles, anh không sao chứ? Xin lỗi, Ezart cậu ấy không phải cố ý!"

Thiếu gia, đây rõ ràng là cố ý.

"Có, có muốn ngủ không?" Thiếu gia lo lắng vừa lại cũng tò mò, quay đầu hỏi: "Ezart, thuốc mê của cậu đại khái có hiệu lực bao lâu?"

Ezart biếng nhác nói: "Hỏi cậu mới đúng, là của cậu cho tôi mà!"

"Của tôi cho cậu?" Nghi hoặc một chút, thiếu gia đột nhiên trợn lớn mắt, lắp ba lắp bắp nói: "Đó là thuốc mê lực siêu, siêu mạnh dùng để đánh động vật cỡ lớn... Charles!"

Luôn là có nhiều chuyện như thế khiến thiếu gia không ngừng lo lắng, cậu ấy đã rất lâu không có lộ ra tươi cười như thiên sứ, ở thế giới như địa ngục này, ai còn có thể cười nổi đây?

Ta mỉm cười, nói: "Thiếu gia, tôi không sao."

Thiếu gia yên lòng, tò mò hỏi: "Vậy có muốn ngủ không?"

"Không, không muốn ngủ, tôi chỉ muốn —-"

Một cái bước trượt, ta vọt tới trước mặt người nọ, túm lấy cổ áo của đối phương.

"Ezart tiên sinh, lần sau xin đừng làm như thế nữa!" Ta vô thức liền dùng tiếng gào rống của vampire: "Nếu như tôi ngã xuống rồi, ai tới phục vụ thiếu gia đây?" Còn có Alkus!

Ezart lại cười, nghiêng đầu hô với thiếu gia: "A Dạ làm sao không nói sớm cho tôi, gã này trúng thuốc mê liền hăng hái như thế?"

"Tôi cũng là gần đây mới biết —- cậu đừng đánh thuốc mê anh ta nữa!"

"Chuyện thiếu gia không cho cậu làm thì đừng làm!" Ta một phát túm lấy súng gây mê, ném ra xa, lực đạo hinh như không khống chế tốt, đã đánh vỡ cái gì đó, nhưng không cần lo, lát nữa thu dọn chung một thể với máu trên sàn nhà.

Ezart túm lấy tay của ta, trên tay lập tức truyền tới một cơn đau nhói, ra sức vùng ra, trên tay vậy mà có cái lỗ kim.

Ta nhìn hướng Ezart, đối phương giơ tay lên, cậu ta đeo một cái nhẫn hình rồng, lòng bàn tay đang vươn ra một cây kim, cậu ta đắc ý mà nói: "Tôi thế nhưng không phải chỉ có súng mà thôi, không muốn tôi tiếp tục đánh thuốc mê, thì đánh với tôi một trận!"

"Ezart, Charles không muốn đánh đâu! Cậu đừng làm khó anh ta..."

"Như ngài mong muốn."

"... Charles, anh nói cái gì?" Thiếu gia trợn mắt nhìn ta, cả mặt khó có thể tin.

"Thiếu gia, Ezart đã yêu cầu nhiều lần rồi, thiếu gia tôi cho rằng không bằng cứ đánh một trận với cậu ta, làm cái giải quyết triệt để, nhưng cậu ta phải đáp ứng tôi, đánh xong lần này sẽ không đề xuất yêu cầu chiến đấu nữa!"

"Chậc! Vậy làm sao có lời?" Ezart dứt khoát nói: "Đánh thắng tôi sẽ ba năm không làm phiền anh, chẳng qua nếu như đánh thua, tôi mỗi lần tới tìm a Dạ, anh đều phải đánh một trận với tôi!"

Không phải là cái điều kiện hài lòng lắm, nhưng ít nhất có thể có thời gian ba năm sẽ không bị nhiều lần làm phiền, cái này cũng không phải quá tệ.

"Không nói "không" coi như anh đáp ứng rồi?" Tiếng rống đi kèm theo một nắm đấm ập về phía ta, nhưng quá chậm rồi, ta chỉ là lách người một cái liền né được.

"Chờ, chờ một chút!" Thiếu gia khóc không ra nước mắt mà vọt tới.

Sợ làm hỏng thêm nhiều thứ, ta cố gắng né tránh, nhưng đối phương lại môt chút cũng không tiết chế, gần như mỗi lần công kích đều sẽ làm hỏng đồ vật, lặp đi lặp lại nhiều lần, căn phòng rất nhanh chóng đã biến thành một đống hỗn loạn, lát nữa thiếu gia làm sao ở phòng này nghỉ ngơi đi ngủ?

Một cái xoay người nhảy lùi lại, ta nhảy lên dương cầm trang trí trong phòng, gầm lên: "Xin dừng tay! Đừng phá hỏng căn phòng này nữa!"

"Thật biết trốn!" Ezart rống giận, vốn muốn phóng lên, lại bị thiếu gia ôm chặt không buông, cậu ta dùng lực vùng vẫy: "Đm nó chỉ biết trốn thôi sao? Không ra tay thì tính là gì chứ?"

Chỉ biết trốn...

Ta—-

Chuông cửa vang lên, thiếu gia vốn không muốn quản, chỉ là nghiêm khắc mà tức giận mắng: "Ezart cậu đủ rồi đó", nhưng chuông cửa càng ngày càng cấp, cậu ấy sốt ruột mà nhìn chúng ta, căn dặn một tiếng "Không được đánh nữa", không thể không đi mở cửa.

Đó là nhân viên khách sạn đến dò hỏi, thiếu gia chỉ là mở ra một cái khe hở, cẩn thận che chắn tình trạng thực tế trong phòng, sau đó bạt mạng xin lỗi.

Đánh phá nhiều thứ như thế, quả nhiên mang đến phiền toái cho thiếu gia rồi!

Sử dụng cực tốc, ta vọt về phía Ezart, dùng xung lực cường đại này tông bay cả người cậu ta, đánh vỡ cửa sổ, hai người chúng ta trực tiếp từ trên cao rớt xuống, ta túm chặt đối phương, nói: "Đừng động, chúng ta ra đường đánh, mới sẽ không mang phiền toái cho thiếu gia."

"... Anh vừa mới tông vỡ một tấm kiếng, còn nói không muốn mang đến phiền toái cho a Dạ?" Ezart cười ầm lên...

"Mẹ kiếp mẹ kiếp, đáng lẽ nên cho anh một đống thuốc mê từ lâu rồi!"

Không ngừng dùng huyết năng giảm chậm tốc độ, cuối cùng vừa lại lót thêm một tấm đệm huyết năng dày, lúc rớt ở trên huyết năng, ta buông Ezart ra, hơi chút bật ra một khoảng cách.

"Vampire thật là tiện lợi! Rớt xuống từ cao như thế cũng không sao." Ezart bò lên, nói: "Tôi đang cân nhắc lần sau tìm cái vampire làm bạn thám hiểm."

"Vậy trái lại không tệ, chỉ xin cẩn thận đừng trở thành lương thực dự trữ của hắn là được."

Ezart cười một tiếng: "Anh thật sự rất bực mình với tôi, đúng không?"

"... Quản gia không bình phán khách của chủ nhân."

"Anh thật sự rất bực mình với tôi." Cậu ta hạ kết luận.

Ta gầm lên: "Tôi nói tôi không bình phán khách của chủ nhân, không phải bực... bất mãn với ngài."

"Nhưng anh chính là rất bực mình với tôi."

Không biết làm sao, ta cười, là giận quá hóa cười sao? Dứt khoát mà thừa nhận: "Đúng vậy, tôi xác thực có chút bất mãn với ngài."

"Tốt lắm, bởi vì tôi cũng rất bực mình với anh! Ông đây cả đời ghét nhất chính là kẻ mạnh giả vờ hèn yếu, chính là anh!"

Ezart xông lên, nói một cách công bằng, tốc độ của cậu ta cũng không chậm, lực lượng của nắm đấm càng kinh người, nếu như bị đánh một quyền, hậu quả không thể lường được, người bình thường đại khái phải tốn rất nhiều tâm sức né tránh công kích của cậu ta, nhưng đó không phải ta, đối với ta mà nói —-

Cậu ta quá chậm rồi.

Vừa né tránh nắm đấm, ta vừa phản bác: "Tôi không có giả vờ làm kẻ yếu!"

"Không có cái rắm!" Ezart rống giận: "A Dạ ngay từ đầu đã nói anh mạnh hơn tôi, tiếp đến vừa lại không dưng báo cáo với tôi anh lại học được năng lực gì gì đó, tốc độ của anh còn nhanh hơn a Dạ dùng cải tạo! Nghĩ làm sao cũng đáng lẽ là cái gã mạnh dữ dội, kết quả mẹ nó anh bây giờ còn phải dựa vào tôi đến bảo vệ? Đây không phải giả vờ yếu thì là gì?"

"Tôi không có giả vờ yếu!" Hóa ra tây dương kiếm huyết năng, ta nhìn thẳng đối phương, nói: "Nếu cậu cho rằng tôi là một kẻ mạnh, vậy thì mời cậu xem thử tôi có bao nhiêu mạnh."

"Anh cầm cây kim làm gì?" Ezart trào phúng mà nói.

Nắm chặt tây dương kiếm, tăng chiều rộng thân kiếm từ hai ngón đến ba ngón tay, trung gian lõm xuống một rãnh lấy máu bất quy tắc, lưỡi kiếm một mặt sắc bén một mặt răng cưa...

Ezart "ha" một tiếng: "Lúc này mới có chút đáng nói!"

Hai tay của cậu ta vươn đến bên hông đùi, ở đó mỗi bên có một cái trang sức phẩm kim loại hình móng vuốt, mặc dù lớn một cách có hơi khoa trương, nhưng lấy loại nhân sĩ bên mặt trái có hình xăm như Ezart mà nói, lại cũng không quá đột ngột, sau hai tiếng rắc rắc rồi giơ tay lên, trên tay đã đeo một đôi găng tay đấm bốc, thì ra đó vậy mà là vũ khí của cậu ta sao?

Nhẫn có thể dùng để gây mê, vật kim loại bên chân kì thực là găng tay đấm bốc, xem ra Ezart nhìn sơ đều đeo sức phẩm, nhưng kỳ thực chẳng hề thích "trang sức phẩm", cậu ta chú trọng hơn là tính thực dụng.

"Cẩn thận đấy." Tiếng Ezart nện nắm tay vang lên rung động: "Tôi thế nhưng sẽ không quản anh có nương tay hay không, có phải là quản gia của a Dạ hay không, dù sao tôi cũng sẽ dùng sức nện nắm tay lên mặt của anh!"

Cậu ta là nghiêm túc. Ta làm ra thủ thế tiêu chuẩn của tây dương kiếm, có loại ảo giác của so đấu chính thức, không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc đầu học tây dương kiếm, lúc đó, giáo sư đầu tiên mới dạy ta một buổi chiều, nhìn ánh mắt của ông ta, ta biết, ông ta ngày hôm sau sẽ không trở lại nữa.

Ta rất thích tây dương kiếm, cho nên phụ thân đã mời một giáo sư khác, lần này, ta học được ẩn giấu cách di động không giống loài người —- lúc đó ta vẫn không biết đây gọi là bước trượt.

Nhưng ta vĩnh viễn cũng không thể tham gia thi đấu tây dương kiếm, cho dù làm tốt đến đâu cũng vô dụng, bởi vì...

Bởi vì hắn là vampire, vốn không phải loài người, vừa cường đại vừa lại sẽ không chết, làm sao so?

Tiến lên một bước, phối hợp với cực tốc, tốc độ nhanh không gì sánh nổi, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Ezart rõ ràng rất phong phú, cậu ta căn bản không có muốn ngăn cản công kích của ta, song quyền trực tiếp che chỗ hiểm ở ngực, chỗ khác hình như mặc cho ta công kích.

Bộ găng tay kim loại đó sợ rằng là đánh không vỡ, nó lấp lánh một loại xám bạc rất quen mắt, rất giống với lưỡi đao lưỡi hái tử thần của thiếu gia.

Gót chân xoay một cái, ta lách người lướt qua bên hông Ezart, kiếm trên tay vung đi, xẹt qua đầu gối của đối phương, không ngờ lại truyền đến tiếng kim loại va chạm, trở lực khiến cả người ta khựng lại, nhưng cảm giác truyền tới... có thể đánh phá!

Trên tay vừa dùng lực, quả thật nghe thấy tiếng vỡ nứt, lúc muốn tiến thêm một bước, chuông cảnh báo trong lòng vang dội, ngay sau đó một luồng khí tập kích mà tới, ta lập tức lật nghiêng người, dưới chân đạp một cái, cấp tốc lùi ra một khoảng cách, mặc dù né có hơi quá chậm, trên mặt truyền đến một cơn đau nhói, nhưng chỉ là thương nhẹ.

"Anh thật là con mẹ nó nhanh!" Ezart vừa lột đi mảnh rách trên đầu gối vừa chửi: "A Dạ cũng không nhanh như anh! Đùi của anh không phải vừa mới tự đâm mình một cái lỗ sao?"

Dưới lớp quần jean vậy mà có nịt gối sao? Sợ rằng những chỗ hiểm đều có phòng hộ đi? "Lúc đâm có né tránh chỗ hiểm, không có trở ngại lớn, cho dù không bị cái thương này cũng chưa chắc sẽ nhanh hơn."

"Chưa chắc sẽ nhanh hơn?" Ezart mắng chửi: "Anh còn muốn nhanh bao nhiêu hả? Căn bản chính là đột nhiên biến mất, sau đó liền xuất hiện ở bên cạnh!"

Cùng lúc nói chuyện, cậu ta đột nhiên vươn tay ra sau lưng, sau đó ném ra một thứ về phía ta, không biết đó rốt cuộc là thứ gì, ta lập tức dùng bước trượt rời khỏi vị trí ban đầu, nhưng không ngờ cái thứ đó đột nhiên nổ tung, sau đó năm viên đạn không nghiêng lệch bắn về phía ta.

Không kịp thi triển cực tốc, ta chỉ có thể theo phản xạ sử dụng bước trượt thứ ta quen thuộc hơn, lại chỉ khiến viên đạn đầu tiên bắn vào mặt đất, bốn viên khác vậy mà tiếp tục đuổi theo ta —- có công năng truy tung sao?

Ta đột ngột lùi lại, phía sau là vách tường của khách sạn, chân không thể lùi, đạn đuổi theo hết sức căng, đầu gối ta hơi hơi cong xuống rồi nhảy lên, khiến cho đạn bắn vào tường... không, vậy mà vẫn còn có hai viên đuổi tới.

Cắm tây dương kiếm vào tường coi như điểm tựa dưới chân, đạp một cái, ta tấn tốc rơi xuống, trong chớp mắt rơi xuống lần nữa rời đi, một viên đạn cắm vào mặt đất, nhưng, vẫn còn có một viên đuổi theo!

Đây rốt cuộc là đạn gì? Phải dùng huyết năng ngăn cản sao? Nhưng đây thoạt nhìn giống như là đạn xuyên giáp, còn là đạn xuyên giáp trong tay Ezart, thật sự ngăn được sao? Hay là phải tiếp tục né tránh?

Mẹ nó anh chỉ biết trốn tránh sao?

Ta chỉ là, ta chính là chỉ có thể... viên đạn bắn tới, trên cảm giác là động tác chậm, ta chỉ di chuyển một bước sang bên cạnh, vệt sáng bạc đó từ bên phải sượt qua, tay của ta cứ như thế vung xuống, cảm giác tây dương kiếm gặp phải một chút trở lực, vang tiếng xẹt như xé giấy, kết thúc rồi.

Cúi đầu nhìn mặt đất ở bên chân, phát hiện nửa bên xác đạn, nửa bên khác đã không biết bay đi đâu rồi.

Có chút ngỡ ngàng, nghe thấy tiếng của Ezart: "Vậy mà ngay cả loại đạn này cũng tránh được? Tôi chỉ từng thấy a Dạ có thể né tránh loại đạn này, nhưng tên đó nói với tôi cậu ta kỳ thực là tính toán quỹ đạo bắn ra, không phải thật sự dùng tốc độ né được."

Không phải tránh hết toàn bộ, có một viên là bị ta chặt đứt... Ta vậy mà có thể chặt đứt đạn?

Đây làm sao có thể? Ngăn chặn đạn, né tránh đạn là một chuyện, nhưng là chặt dứt đạn?

Ta ngẩng đầu nhìn Ezart, muốn hỏi thử cậu ta có nhìn thấy hay không, hay đó chỉ là ảo giác, kỳ thực ta cũng không có chém đứt đạn, chỉ là né qua mà thôi... vậy nửa xác đạn bên chân nên giải thích làm sao?

"Cậu ta nói anh thật sự có thể né tránh mưa bom bão đạn, hơn nữa có thể "vô cùng cường đại"." Ezart giơ nắm tay lên, chiến ý trong mắt càng mạnh: "Tôi vốn không tin, cho dù bây giờ nhìn thấy anh thật có thể né tránh, nhưng vẫn không tin anh có thể mạnh bao nhiêu, đồ yếu đuối!"

"Tôi không phải!" Ta trừng cậu ta, không biết làm sao lại phẫn nộ: "Không được nói tôi như thế nữa! Tôi từ nhỏ đã sống ở thế giới loài người, nhưng lại là một vampire! Nếu như quá cường đại, mỗi một người đều sẽ coi tôi là quái vật!"

Phụ thân đại nhân luôn là nói đừng quá giống sư tử trong bầy cừu, ta không thể làm sư tử!

"Đồ ngu, thời đại đã khác rồi!" Ezart rống giận: "Anh muốn sống ở bên cạnh a Dạ, tốt nhất đừng quá hèn yếu, nếu không người khác liền sẽ coi anh thành nhược điểm của a Dạ, rảnh rỗi thì lấy anh áp chế cậu ta, nghe thấy chưa!"

Ta là nhược điểm của thiếu gia... không sai, ta đúng là vậy, lão gia chẳng phải đã hạ thủ từ ta sao? Giáo hội cũng luôn là muốn hạ thủ từ chỗ ta, để truy bắt Alkus sao?

Tiếp đến thì sao? Kẻ địch của Curtis có phải cũng sẽ hạ thủ từ ta?

Phụ thân đại nhân, lúc đó thì lại có bao nhiêu người muốn từ con hạ thủ công kích ngài đây?

"Hừ, mau đánh thôi, nếu không tôi liền sẽ chích anh thêm mấy mũi thuốc mê!" Vừa nói, Ezart thật sự giơ súng lên, nhưng súng gây mê của cậu ta chẳng phải bị thiếu gia ném đi rồi sao?

Cậu ta đột nhiên nổ súng, ta không có di động, bởi vì đối phương nhắm bắn kém đến kinh người... không, cậu ta không phải nhắm vào ta!

Bước trượt mấy cái, ta trái lại đứng ở bên cạnh Ezart, tay phải nắm tây dương kiếm, cũng sẵn sàng chuẩn bị hóa ra hộ thuẫn.

Ở chỗ tối có ẩn núp mấy người, bọn họ vậy mà trốn ở trong bóng râm phía trên cây cột, đó là góc chết mà vampire tương đối ít chú ý đến —- thông thường trốn ở trên trần nhà đều là bản thân vampire.

Thiện trường trốn ở góc chết mà vampire sẽ lơ là như thế, thông thường đều là —- "Giáo hội!"

Ezart "chậc" một tiếng: "Mắt của anh cũng đỏ rồi, tôi vừa rồi gọi đồ yếu đuối không ngừng, mắt anh cũng không có đỏ như thế, anh là thật sự vô cùng bực mình đối với giáo hội, đúng chứ?"

Không biết vì sao, ta lần nữa bật cười: "Đúng vậy, bọn chúng luôn là không ngừng làm khó phụ thân đại nhân và Sadina, về sau ngay cả thiếu gia cũng bởi vì tôi mà bị bọn chúng gây phiền phức, tôi là thật sự vô cùng... bực mình với bọn chúng!"

"Ha —-" Ezart cười dài một tiếng.

Mấy linh mục từ chỗ tối đi ra, tất cả đều mặc trang phục linh mục của sở trừ tội, ở ngực có cái thập tự lớn, trên tay cầm đủ loại vũ khí, đương nhiên súng giới là trang bị cơ bản, người dẫn đầu lại có thể còn là một khuôn mặt quen thuộc, là người lúc trước dẫn theo một nhóm linh mục trẻ tuổi đến gây phiền phức với ta ở cổng giáo đường.

Nhìn ra được hắn vô cùng phẫn nộ, nhưng lực kiềm chế khá tốt, không có ra tay lỗ mãng, xem ra đây mới là tính cách chân chính của hắn.

"Các ngươi tưởng đây là Tà Dương thị cái nơi quần ma loạn vũ kia sao? Thần Tinh thị không cho phép phi nhân gây chuyện ở đây!"

"Oh? Ta là người." Ezart ngẩng đầu lên ngạo mạn nói: "Còn là ta tìm anh ta gây phiền phức, thế nào?"

Linh mục lạnh lùng nói: "Ta thế nhưng không cho rằng ngươi là người."

Hay cho một cái "không cho rằng", loài người cường hãn giờ đây càng ngày càng nhiều, người có năng lực đặc thù cũng không ít, nếu không muốn thừa nhận bọn họ là loài người, vậy thì nên nghiệm chứng làm sao?

Về phần cái thứ chứng minh thân phận này, ta cũng có, ngay cả giấy khai sinh cũng có, nếu như từ trên văn kiện để xem, ta tuyệt đối là loài người —- tuổi trên chứng minh thân phận thậm chí là hai mươi lăm tuổi, trước giờ không có thay đổi.

Ezart cười lạnh một tiếng, nói: "Vậy ta sẽ đánh đến khi ngươi thừa nhận!" Cậu ta quay đầu nhìn ta: "Này, tạm thời hòa giải, cùng đánh ngã bọn chúng trước rồi tính sau?"

"Rất vui lòng." Ta cười trả lời.

"Anh bây giờ cười thật là con mẹ nó không tệ!" Ezart tán thưởng tươi cười của ta: "Anh dứt khoát uống thuốc mê như cà phê đi, mỗi ngày uống một ly chứ?"

Ta bật cười: "Sẽ chết người mất."

"Anh cũng đâu phải người."

Cùng lúc nói chuyện, ta dùng tay trái hóa ra hộ thuẫn, tránh cho lát nữa đột nhiên khai đánh, dưới gấp rút chỉ có thể chọn một cái giữa cực tốc và hộ thuẫn.

"Mười tên?" Ezart nheo lại mắt.

"Mười hai, nhưng căn cứ kinh nghiệm, thông thường còn sẽ có hai tên trốn đặc biệt kỹ, rất khó phát hiện, cho nên tốt nhất giả thiết bọn chúng có mười bốn hoặc là mười lăm tên."

"Anh thường cùng bọn chúng đánh sao?" Ezart tiếp tục nói chuyện, nhưng ta nhìn ra được cậu ta đã ngùn ngụt chiến ý, sợ rằng chỉ là dựa vào nói chuyện để kéo dài một chút thời gian, để tìm ra kẻ địch cậu ta chưa có phát hiện.

"Không, không thường." Ta nhìn những linh mục kia, mỉm cười nói: "Bọn chúng không có gan động vào tôi."

Ezart phì cười, nhưng cậu ta đồng thời ném ra một quả bom cỡ nhỏ, lực sát thương của ba lô sau lưng cậu ta thực sự cường đại.

Linh mục bên cạnh lập tức vươn ra một cây vũ khí dài, mới đầu ta còn tưởng hắn là muốn gạt bom ra, nhưng không ngờ vũ khí dài vừa chạm vào bom, chẳng những không có làm nổ, còn khiến cho quả bom trôi nổi ở giữa không trùng, đây thực sự là thứ không thể tin được.

Lúc này, quả bom đột nhiên phun ra lượng lớn sương khói, đó vậy mà là một quả bom khói.

Linh mục lại không để ý lắm, chỉ là lấy ra càng nhiều vũ khí mà ta gọi không ra tên, không tới mấy giây, khói đã bị hút sạch, hoàn toàn mất đi công hiệu rồi.

"Bớt giở mấy trò vặt vãnh đi." Linh mục lạnh lùng nói: "Đó vô hiệu với bọn ta."

Ezart cười "ha" một tiếng, thần sắc hơi chút dương dương đắc ý, hoàn toàn không có vẻ gặp khó khăn, trái lại là sắc mặt của những linh mục thay đổi —- ta đã ẩn núp vào trong bóng tối.

Linh mục dẫn đầu hạ lệnh với những người khác: "Bắt tên này trước!" Hắn chỉ vào Ezart.

Động tác của bọn họ hết sức thuần thục và nhanh chóng, mười người bao vây Ezart, không có để lại một chút khe hở, Ezart cũng không mặc cho bọn chúng bao vây mình, chỉ là hừ lạnh một tiếng, sau đó cứ như thế phóng về phía người phía trước, nắm đấm to lớn mang theo găng tay ầm xuống.

Người đó sợ hãi vội vàng né tránh, nắm đấm của Ezart chỉ là sượt qua bên hông người đó, nhưng hắn lại vẫn là kêu đau một tiếng, rốt cuộc không có tránh khỏi.

Sau lưng có ba người đuổi tới, công kích áp sát đến phía sau của Ezart, nhưng cậu ta chỉ là cười một cái, xoay người liền vung quyền với người gần nhất, công kích của hai người khác, cậu ta vậy mà hoàn toàn không quản, mắt thấy một chuôi đao năng lượng bổ về phía cánh tay của cậu ta, một thanh liên đao thì sắp cắm vào sau lưng —-

Tây dương kiếm chém đứt chuôi đao vũ khí năng lượng, hộ thuẫn huyết năng thì ngăn cản liên đao, ta đứng ở phía sau Ezart, nói: "Cậu xác tín tôi sẽ ra tay? Nếu như tôi không ra tay, cậu đã bị trọng thương rồi."

Ezart nhướn mày một cái: "Cái thứ "nếu như" này là gì?"

Ta không khỏi giơ lên khóe miệng, ác cảm đối với cậu ta lúc trước càng ngày càng ít... khoan khoan, ác cảm?

Thân là quản gia, làm sao có thể có ác cảm với bạn tốt của chủ nhân! Hiệu quả của thuốc mê quả nhiên vẫn còn sao?

"Lần sau không được chích thuốc mê vào tôi nữa!"

"Tính sau."

Ba viên đạn xuyên giáp phóng tới, hơn nữa uy lực tuyệt đối không phải đạn xuyên giáp bình thường có thể so sánh.

Muốn né tránh, nhưng Ezart ở phía sau, rõ ràng cũng không rảnh né đạn, cậu ta đã bắt đầu đánh với đối thủ rồi.

Đem huyết thuẫn ở tay trái tăng độ dày đến mức tận cùng, dùng để gạt đi một viên đạn trong đó, tiếp đến nghiêng người né tránh viên bắn về phía chân, lấy góc độ để xem, cho dù ta né tránh cũng sẽ không thương tổn đến Ezart, nhưng lực chú ý chân chính của ta kỳ thực ở trên viên đạn cuối cùng.

Lực chú ý tập trung đến cực điểm, nhìn viên đạn kia chầm chậm bắn tới, vốn sẽ bắn trúng vai của ta, nhưng sau khi ta nghiêng người, mục tiêu sẽ là tay phải của ta, cuối cùng tay vung một cái, truyền đến cảm giác chém trúng vật gì, còn có tiếng xẹt như xé giấy.

Làm xong một chuỗi động tác, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng —- nhưng thật sự làm được rồi, ta chẳng những dùng huyết thuẫn gạt đi một viên đạn xuyên giáp, cuối cùng thậm chí chặt đứt một viên khác, lần trước quả nhiên cũng không phải may mắn!

Bang! Bang!

"Đừng buông lỏng chứ!" Ezart giơ súng, bắn ngã tên linh mục nổ súng kia, lườm ta một cái: "Cho dù kẻ địch ngã xuống, cũng còn phải đạp hắn hai cước mới thật sự coi là đối phó xong!"

Thì ra như thế, thật là giảng giải sinh động.

"Đúng rồi, bên kia tôi có chút không chắc, giao cho anh đó!"

Huh? Hoàn toàn phản ứng không kịp, Ezart lại dùng một tay túm lấy eo ta, sau đó giơ cả người ta lên đổi hướng rơi xuống đất.

Đối thủ của cậu ta là tên linh mục dẫn đầu kia, tay phải giơ kiếm năng lượng, tay trái cũng là một cái vũ khí năng lượng, là súng sao?

Nhưng hình dạng hình như có chút đặc biệt, chính là một cái tay nắm cộng thêm vòng tròn, thực sự không giống một khẩu súng lắm.

Bất luận là vũ khí gì, đánh không được cũng là vô dụng.

Sử dụng cực tốc, ta xông về phía đối phương, nhưng lại phát hiện tay trái hắn đột nhiên lóe sáng, trong lòng cảm thấy hết sức không ổn, chỉ có lâm thời rẽ ngoặt một cái, từ đầu gối đến đùi truyền đến một cơn đau đớn, nhưng ta vẫn kịp thời né qua đối phương, sau khi ngừng lại bước chân, tay trái đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói.

Ta cúi đầu nhìn, quần áo bị đốt thủng rồi, trên tay bỏng một mảng, đây là chuyện làm sao? Chẳng lẽ đối phương vậy mà có thể dưới trạng thái cực tốc vung kiếm đánh trúng ta sao?

Nhìn về phía đối phương, ta liền hiểu rồi, tay trái hắn giơ một tấm thuẫn, đúng là hộ thuẫn năng lượng, vừa rồi ta sợ rằng là không hoàn toàn né qua cái hộ thuẫn này, cánh tay mới bị bỏng.

Chẳng trách Ezart nói cậu ta không thể đối phó, nắm tay cho dù có thể đánh vỡ cái thứ này, đả thương được người sử dụng phía sau, nhưng mình sợ rằng bị thương càng nặng.

Lực lượng khoa học kỹ thuật của giáo hội thật là phát triển không tệ, trực thăng tiếng động cực nhỏ lần trước, vũ khí không để cho bom nổ và hộ thuẫn năng lượng lần này, đều khiến người kinh diễm.

"Tốc độ!" Linh mục bên cạnh đột nhiên hô to, đây nghĩa là gì? Là muốn chú ý tốc độ của ta sao?

"Ta nhìn ra được!" kẻ dẫn đầu phẫn nộ nói.

"Ngươi thật sự xác định điểm này sao?" Ta nói chuyện ở bên tai hắn, tây dương kiếm, đâm ra!

Hắn trợn lớn mắt, kiếm năng lượng vung tới, nhưng ta đã hoàn thành mục đích, không chút quyến luyến mà tấn tốc lùi lại.

Hộ thuẫn năng lượng đột nhiên biến mất tăm, linh mục kinh ngạc mà nhìn chuôi cầm của hộ thuẫn, phía trên đã bị ta đâm ra một cái lỗ, sản phẩm công nghệ cao chính là như thế, cho dù có cường đại, nhưng một khi có tổn thương phần lớn liền biến thành đồ bỏ, cho dù kẻ sử dụng có hừng hực ý chí chiến đấu thế nào cũng vô dụng.

Thiếu đi hộ thuẫn, vị linh mục đầu lĩnh lúc này không định có động tác gì lớn, lại nhìn sang bên khác, Ezart cũng đã giải quyết ba tên linh mục, mặc dù vết thương trên người cậu ta còn nặng hơn ta một chút, nhưng ý chí chiến đấu trái lại càng thêm hừng hực.

Rơi vào hạ phong, linh mục đầu lĩnh chỉ là lạnh lùng nói: "Tà ác tuyệt đối sẽ không chiến thắng."

Tùy theo lời của hắn, xung quanh truyền đến tiếng bước chân, nghe lên số người rất đông.

Chi viện đến rồi sao? Đúng rồi, ở đây là Thần Tinh thị, giáo hội muốn bao nhiêu viện trợ thì có bấy nhiêu, ở đây nổi xung đột với bọn họ vẫn thật là hành động không sáng suốt.

Hai người chúng ta bị lớp lơp bao vây, thực sự nhìn không rõ đối phương rốt cuộc có bao nhiêu người.

Ta nhìn hướng Ezart, tình huống bất lợi như thế, đối phương lại vẫn là bộ dạng biếng nhác, cậu ta nhếch miệng cười một cái với ta, nghiêng đầu sang một phương hướng nào đó, ta nghi hoặc mà nhìn qua, nhìn thấy ba người, phía sau là Diệp Nhân và La Diệp tiên sinh, người dẫn đầu thì là thiếu gia.

"Dừng tay! Tất cả dừng tay cho ta!"

Thiếu gia bước nhanh tới, khí thế của một người đã áp đảo chúng nhân, cậu ấy nghiêm giọng nói với người của giáo hội: "Các ngươi muốn làm cái gì? Quên hiệp nghị rồi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro