7 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước đến kết thúc – bước thứ mười: Messiah, xin cứu vớt...

Thiết kế chìa khóa thú vị, đem "cuốn sách kia" và hoa văn trên hộp nhắm chuẩn áp xuống, hộp liền mở ra. Cái có lỗ chìa khóa, ta nghĩ là mở không được rồi, trừ phi muốn đi trêu chọc đôi chủ tớ nào đó, vậy không bằng dùng nó đánh cuộc một lần nữa, ta đoán ta là có chút nghiện đánh cuộc rồi.

"Ezart, cái hộp này cho cậu, coi như phần thưởng đi."

Nhưng cái hộp này phải làm sao từ trong tay Ezart lưu chuyển đến tay của vị quản gia kia, đó không phải tính toán của ta rồi.

Lực chú ý của ta bây giờ chỉ có thể ở cái ống nghiệm này trên tay.

Uống vào, có chết không?

Hay là, sẽ có hiệu quả gì không ngờ đây?

Ta nghĩ, mình thật sự đã nghiện đánh cuộc.

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

"Xác thực có hiệp nghị tên vampire này có thể tiến vào Thần Tinh thị, nhưng hiệp nghị cũng ghi rõ tuyệt đối cấm chỉ hắn gây chuyện ở Thần Tinh thị!"

Linh mục dẫn đầu hết sức phẫn nộ nói: "Là các ngươi phá hủy hiệp nghị, không phải bên ta!"

Nghe vậy, sắc mặt của thiếu gia không quá dễ coi, hung dữ mà trừng Ezart một cái, người sau lại vẫn là một bộ dạng biếng nhắc, không chút để ý.

Thấy vậy, lửa giận của thiếu gia càng lớn, nhưng cậu ấy hình như cũng không định ở trước mặt người ngoài nổi xung đột với Ezart, chỉ là quay đầu giận dữ trách mắng linh mục: "Các ngươi thì chỉ là nể hiệp nghị sao? Từ trước kia các ngươi đã không dám động thủ với Charles, không phải bởi vì quan hệ của ta đi? Bây giờ muốn động thủ với anh ta, các ngươi thật sự nghĩ thông rồi sao?"

Ta vội vàng nói: "Thiếu gia, ngài không cần vì tôi —-"

Nói đến một nửa, thiếu gia quay đầu lại, vẻ giận dữ chưa từng thấy trên mặt, khiến ta kinh ngạc đến thậm chí nói không ra lời, cậu ấy vậy mà rống giận với ta: "Charles, anh không được nói chuyện nữa!"

Ta ngây ngẩn, Ezart lập tức tiến lên như đùa giỡn mà bịt lấy miệng của ta, còn kéo ta về sau hai bước, ngáp một cái: "Được được, anh ta không nói chuyện, hai người chúng tôi đều không nói chuyện."

Thiếu gia tức đến ngực cũng phập phồng kịch liệt, quay đầu lại trừng linh mục dẫn đầu, ngay cả linh mục nhìn thấy lửa giận của thiếu gia cũng trở nên do dự, hắn chỉ là nói: "Tôi trước xin chỉ thị một chút."

"Tùy ngươi!" Thiếu gia bừng bừng lửa giận mà nói xong, quay đầu hét: "Charles, điện thoại!"

"Vâng." Ta vùng khỏi cánh tay của Ezart, vội vàng lấy ra điện thoại, dò hỏi: "Thiếu gia, giúp ngài gọi tới đâu đây?"

Thiếu gia đi tới, một phát đoạt lấy điện thoại, bấm số: "Curtis, đến đón Charles."

"Thiếu gia!" Ta cả kinh.

Thiếu gia tức giận nhìn ta, cậu ấy chưa từng dùng loại biểu tình này nhìn ta. Nhưng cậu ấy không có hồi ứng, mà là tiếp tục nói điện thoại: "Xảy ra chuyện gì đều không trọng yếu! Anh nếu như muốn tốt cho Charles, thì mang một đống bảo vệ đích thân đón anh ta đi!"

Thiếu gia hẳn là nhận được trả lời khẳng định, cho nên vẻ giận dữ hơi giảm, sau khi gật đầu, đưa điện thoại cho ta, lập tức vừa lại quay đầu đối mặt với linh mục dẫn đầu kia.

"Charles sẽ lập tức rời khỏi." Thiếu gia nói với linh mục.

Linh mục dẫn đầu gật đầu, nói: "Bên tôi có thể đáp ứng điều kiện này, chỉ cần hắn lập tức rời khỏi."

Cùng lúc nói chuyện, hắn liếc ta một cái, không biết là thành kiến hay là ảnh hưởng của thuốc mê, ta luôn cho rằng ánh mắt này của hắn không có hảo ý, hình như có ý đồ...

Cách nói chuyện dễ nghe của giáo hội cuối cùng cũng khiến cho thiếu gia không phẫn nộ như thế nữa, cậu ấy quay người lại, hít sâu mấy hơi, nói: "Charles, tôi biết đây không phải lỗi của anh, anh chỉ là bị đánh quá nhiều thuốc mê mà thôi."

Nói đến đây, cậu ấy trừng Ezart một cái, tiếp tục nói: "Nhưng anh trước hết theo Curtis trở về, chờ tôi quay phim xong liền sẽ đến Tà Dương thị, lúc đó lại kêu anh trở về, có được không?"

Nhìn thần sắc mệt mỏi lao tâm lao lực của thiếu gia, cho dù ta đã trúng bao nhiêu thuốc mê, cũng không thể cự tuyệt khẩn cậu của cậu ấy: "Vâng."

◊◊◊◊

Trực thăng lên cao, ta đầu tiên là nhìn biểu tình lưu luyến của thiếu gia, cho dù ta mang đến cho cậu ấy nhiều phiền toái như thế, cậu ấy vẫn buồn đối với chuyện ta rời khỏi, mà không phải thở phào một hơi, thiếu gia rốt cuộc vẫn còn có thể tốt bao nhiêu đây?

Nhìn bóng dáng thiếu gia phía dưới, càng ngày càng xa, cuối cùng biến thành một điểm nhỏ trên mặt đất, sau đó cũng không nhìn thấy nữa, ta lại vẫn không thu hồi tầm mắt, lẩm bẩm gần như không ra tiếng: "Ta không muốn rời khỏi thiếu gia, không nên rời khỏi ở lúc này, hơn nữa còn có uy hiếp của Nhật Hoàng, thời gian một tuần..."

"Tộc trưởng?" Curtis khó hiểu mà nhìn ta.

Hẳn là cách đủ xa rồi. Ta quay đầu nói: "Curtis, anh để trực thăng bay thấp một chút, tôi muốn nhảy xuống."

Nghe vậy. Curtis lập tức mở tay vịn ra ấn một cái nút, hai bên ghế ngồi của ta đột nhiên tuôn ra mười mấy sợi đai, chặt chẽ trói buộc ta, ngay cả cẳng chân cũng không có bỏ sót.

"..." Động tác duy nhất ta có thể làm là quay đầu nhìn Curtis.

Anh ta thắc mắc hỏi: "Tộc trưởng, ngài hôm nay thật là có chút khác thường, thiếu gia của ngài cũng vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Tôi... nên nói làm sao đây, "trúng thuốc" rồi?"

"Ngài đụng vào thuốc phiện?" Curtis ngạc nhiên nói.

"Là thuốc mê, không phải tôi đụng vào, là người khác chích vào."

"Lần trước Nhật thiếu gia đích xác có nói thuốc mê sẽ khiến ngài ra tay không có băn khoăn." Curtis khó hiểu hỏi: "Nhưng cho dù đã chích thuốc mê, ngài vừa lại vì sao phải nhảy máy bay?"

"Tôi không muốn theo anh về mà thôi." Vừa nói, ta vừa âm thầm thử cường độ của dây trói, hẳn là vẫn ở phạm vi huyết năng có thể làm đứt, lúc đang muốn cắt đứt: "Dây trói là đặc chất, không dễ dàng bị cắt đứt như thế, hơn nữa ngài nếu nhảy máy bay, tôi sẽ lập tức gọi điện thông báo cho thiếu gia của ngài."

"Đừng uy hiếp tôi!" Ta tức giận nói: "Tôi tất phải trở lại, Nhật Hoàng uy hiếp tôi, nếu tôi không phản bội thiếu gia, hắn sẽ đưa tin tức của Alkus nói cho giáo hội!"

Curtis nguy hiểm mà nheo lại mắt: "Hắn uy hiếp ngài?"

Biểu tình của anh ta khiến ta không khỏi hồi tưởng lời của Nhật Hoàng nói, thốt lên: "Nhật Hoàng nói, nếu như hắn giết tôi, anh cùng lắm sẽ gây với hắn mấy năm, nhưng tuyệt đối không có khả năng dùng cả gia tộc đến vì tôi phục thù, đúng không?"

Nghe vậy, cả người Curtis cứng đờ một chút, nhưng vẫn thản nhiên trả lời: "Phải, nếu ngài chết rồi, tôi sẽ không dùng cả gia tộc đến vì ngài báo thù."

Quả thật như thế sao? Đây đáng lẽ là chuyện đương nhiên, nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút đau lòng, cũng là do thuốc mê sao? Ta rốt cuộc là bởi vì thuốc mê mà biến thành hẹp hòi, nóng nảy và ra tay tàn nhẫn, hay chỉ là trở nên thành thật hơn?

Curtis trừng ta, thần sắc có chút quỷ dị.

"Làm sao vậy?"

"Đây là lần đầu tiên ngài không nói ra lời tán đồng." Curtis nhạ dị nói: "Ngài bình thường chẳng phải đều nói "Đây là chuyện đương nhiên, anh căn bản không cần thiết bảo vệ tôi" gì đó sao?"

"... Anh vẫn là có thể không cần quản."

Curtis dùng thần sắc càng quỷ dị nhìn ta, vừa lại nói: "Đây cũng là lần đầu tiên nghe thấy ngài nói một cách không cam tâm tình nguyện như thế."

Nếu không ta rốt cuộc nên nói làm sao đây?

Curtis cười nói: "Tộc trưởng, tôi nghĩ ngài hiểu lầm rồi, mặc dù tôi sẽ không dùng cả gia tộc đến giúp ngài phục thù, nhưng đó chỉ là bởi vì tôi quan tâm người sống hơn, cho nên tôi có thể đảm bảo với ngài, chỉ cần ngài vẫn còn sống, cho dù dùng cả lực lượng của gia tộc, tôi cũng sẽ bảo vệ ngài đến cùng!"

"Cho dù đối thủ là Nhật Hoàng?" Nhận được đáp án thế này, ta lại càng cảm giác phẫn nộ: "Chẳng lẽ không sợ Nhật Hoàng thật sự hủy diệt gia tộc Alexis, chỉ vì một mình tôi, anh định nguy hại cả gia tộc sao?"

"Chúng ta là gia tộc Alexis, quản gia thế gia, vĩnh viễn là nhân vật phụ trợ, cho dù ở thương giới cũng là vậy."

Curtis bắt đầu bình tĩnh kể rõ, nhưng lại hoàn toàn không liên quan đến vấn đề của ta: "Chúng ta tài trợ và phụ tá rất nhiều xí nghiệp đứng lên, tộc trưởng ngài hẳn là rất rõ ràng mới đúng, bởi vì điểm này chính là ngài khởi đầu phát huy."

Ta đương nhiên rõ ràng, lúc đó bới vì cho mượn tiền và giúp đỡ kỹ thuật cho những xí nghiệp vừa mới lăn bánh, không biết đã bị phụ thân đại nhân trách mắng biết bao nhiêu lần, nếu không phải những xí nghiệp đó có không ít cái cuối cùng đứng lên, thu về lớn hơn tổn thất, sợ rằng phụ thân cuối cùng thật sẽ không cho ta động vào tài chính gia tộc nữa.

"Ngài rất có tầm nhìn, tộc trưởng." Curtis dùng giọng tán thán nói: "Giờ đây những xí nghiệp ở thương giới có quan hệ hoặc đang có quan hệ với chúng ta, đạt tới 70%, ngay cả liên minh Thái Dương của Nhật Hoàng cũng không ngoại lệ, trên thực tế, liên minh Thái Dương lúc mới lăn bánh cũng đã nhận không ít tài trợ của ngài, nhưng đó là lúc liên minh Thái Dương chưa hoàn toàn rơi vào trong tay Nhật gia."

Huh? Nói như thế, hình như là có chuyện đó, chẳng trách "liên minh Thái Dương" nghe lên có chút quen tai.

"Từ khi tôi còn nhỏ, bà nội đã nhiều lần nói cho tôi chuyện của ngài làm, bởi vì những hành động lúc đó của ngài, gia tộc Alexis trở thành tồn tại rất đặc biệt ở thương giới, quấn quanh tồn vong của rất nhiều xí nghiệp."

"Nhật Hoàng nếu muốn công kích Alexis, sợ rằng là tình trạng thương địch một vạn thiệt hại năm ngàn, nếu hắn muốn "triệt để hủy diệt" gia tộc Alexis, phỏng chừng ít nhất phải sập hơn vạn cái xí nghiệp lớn nhỏ."

Curtis nghiêng người về phía trước, nghiêm túc khẩn cầu: "Cho nên ngài ngàn vạn lần không cần bị Nhật Hoàng uy hiếp, Alexis cũng không sợ hắn, mà ngài là tộc trưởng của chúng tôi, càng không cần sợ hãi "bất cứ sự vật nào"!"

"Tôi là tộc trưởng của các anh?" Ta bắt đầu khó hiểu Curtis vì sao nghiêm túc với di mệnh của Sadina như thế, tình nghĩa nồng hậu của Sadina và ta có từ nhỏ đến lớn, nhưng Curtis lại không có.

"Phải, tộc trưởng "vĩnh hằng"." Curtis cười nói: "Của cải gia tộc vĩnh viễn là của ngài, Alexis tuyệt đối sẽ không lâm vào tranh sản, thậm chí nghiêm trọng hơn là lâm vào trong chia rẽ."

"... Thì ra anh là đánh loại chủ ý này."

"Chủ ý này kỳ thực là từ phụ thân của ngài." Curtis dựa vào ghế, ung dung nói: "Tôi chỉ là truyền thừa mà thôi, nhưng xin ngài yên tâm, ngài tuyệt đối không phải tộc trưởng bị mất quyền lực."

Ta cúi đầu nhìn dây trói trên người, sau đó cười nhìn anh ta.

Curtis khụ một tiếng, vội vàng ấn một cái nút khác cởi dây trói: "Thất lễ rồi, tộc trưởng."

Hơi chuyển động cẳng chân đã bị dây trói ghì đến có chút cứng ngắc, ta hạ lệnh: "Curtis, để trực thăng bay thấp một chút, tôi muốn nhảy máy bay."

Curtis lập tức đứng dậy, trừng ta: "Tôi tốn nhiều lời lẽ như thế, ngài vẫn muốn nhảy máy bay?"

"Đúng vậy, nhưng lý do đã tuyệt nhiên bất đồng rồi."

Khom lưng đi đến bên cạnh cửa trực thăng, nhưng cửa khóa, thế là ta hạ mệnh lệnh, không cho phản bác:

"Mở cửa! Ta muốn trở về giúp thiếu gia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro