9 - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Kết thúc No.3 Đến rồi

"Đệ đệ, em không nhận ra anh nữa sao? Anh là ca ca đây."

Đang trong chờ đợi mệnh lệnh.

"Ngài phải gọi nó là Huyền Nhật mới được, đó là tên chúng tôi nhập vào, đương nhiên, ngài cũng có thể thay đổi, chỉ cần ngài ra lệnh với nó, nói rõ tên của nó đổi thành gì là xong."

"Ngươi nói nhảm cái gì? Đệ đệ? A Dạ?"

"Huyền Nhật, xoay người, xác nhận chủ nhân tối cao của ngươi."

Tiếp thu mệnh lệnh.

Lựa chọn hành động: Xác nhận chủ nhân tối cao.

"Xác nhận chủ nhân tối cao, tướng mạo: phù hợp, con ngươi: phù hợp, nhận định sơ bộ là chủ nhân tối cao không sai, nếu có người giống tướng mạo, giai đoạn hai xác nhận DNA. Chủ nhân bây giờ có muốn tiến hành trình tự đổi tên không?"

"Đổi tên? Đổi tên cái gì? Tên của em trước giờ không có thay đổi. Em không phải Huyền Nhật, em là 'Nhật Hướng Dạ', là em trai duy nhất của anh!"

Phán đoán: chủ nhân tối cao đổi tên.

Lựa chọn hành động: khởi động trình tự đổi tên.

"Nhật Hướng Dạ, trình tự đổi tên hoàn thành, đồng thời tiếp nhận đệ đệ là xưng hô ngắn gọn."

Phân tích chủ nhân tối cao: Bi thương, đau khổ, hộc máu.

Lựa chọn hành động: hỏi han.

Lựa chọn hành động: đưa đi chữa trị.

Lựa chọn...

Cảnh báo: Có người có ý đồ hành thích chủ nhân tối cao!

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Lại là chấn động.

Ta hiện giờ rất xác định đây tuyệt đối không phải động đất, khẳng định là nổ bom không sai, động tĩnh lớn như thế, chẳng lẽ có người đang công đồn sao? Hơn nữa còn dùng pháo hỏa kịch liệt như vậy, đây hình như không giống phong cách của Alkus.

Ta thở phào, nhưng cũng không thể hoàn toàn yên tâm, dù sao lúc trước mới nhìn thấy ngụy trang của Alkus, hắn hình như không có bảo thủ như trong tưởng tượng, có rất nhiều chuyện ta hoàn toàn không biết.

"Xem ra, giáo hội cũng không hoàn toàn nắm vững tình huống như trong tưởng tượng." Ta cố hết sức bình thản nói: "Hình như có người đang công đồn."

Thần sắc của Lợi Đức hết sức cổ quái, giống như lầm bầm: "Công đồn? Chấn động với quy mô này nhìn làm sao cũng phải là tên lửa mới có thể tạo thành."

Tên lửa? Ta vẫn chưa kịp có suy nghĩ gì, đối phương đã đột nhiên đã trở nên chấn động mãnh liệt, cả người từ trên ghế ngã xuống, ở trên đất co giật không thôi.

Điện kích sao? Ta có chút hả giận, mặc dù đây có hơi cười trên nỗi đau người khác, nhưng Lợi Đức thực sự mang tới quá nhiều phiền toái, chỉ cần nghĩ đến thiếu gia vừa phẫu thuật xong đã bị trói lên thập tự giá, đáng lẽ có thể an an tĩnh tĩnh nghỉ ngơi phục hồi, lại bị bức phải lê đầu gối bị thương chạy khắp nơi, ta liền sâu sắc hi vọng Lợi Đức bị giật thật nhiều.

Lợi Đức chật vật bò trở lại ghế, nhắc lại lần nữa: "Ta không thể nói cho ngươi bất cứ chuyện gì."

Ta gật đầu, dưới lòng quyết định phải nỗ lực dụ hắn mở miệng nói chuyện.

"Nếu như là tên lửa tập kích, vậy hẳn là không phải Alkus rồi?"

Lợi Đức vừa há miệng, lại lập tức ngậm miệng.

Ta cười nói: "Nếu như ngươi không nói chuyện với ta, vậy muốn làm sao từ trong miệng ta moi ra chuyện của Alkus?"

Lợi Đức nhíu mày, trầm mặc một hồi, nói: "Không phải E.X., đây không liên quan đến ngươi, là kẻ địch khác."

Kẻ địch khác? Ta ngẩn ra, đột nhiên lĩnh ngộ đây là ám chỉ của Lợi Đức, có lẽ mình không nên hi vọng hắn bị điện giật như thế.

Thế lực dám dùng tên lửa nổ sở trừ tội của giáo hội, đếm tới đếm lui có được mấy cái đây? Cho dù thật sự có kẻ địch khác, khả năng đúng lúc ở thời gian này công kích cũng không cao.

Là ai? Thiếu gia hay Curtis.

Tinh thần ta không khỏi chấn động, bất luận là ai, mình tuyệt đối không thể liên lụy, xác thực nên bảo trì lãnh tĩnh... lãnh tĩnh?

Không nhịn được nhìn Lợi Đức, tay đối phương đang run rẩy móc ra một viên kẹo trái cây bỏ vào trong miệng, thấy ta đang nhìn hắn, liền lịch sự hỏi: "Có muốn một viên không?"

"Được."

Lợi Đức có chút kinh ngạc, hỏi: "Vampire cũng ăn kẹo? Ta chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi, không ngờ ngươi sẽ ăn."

Ta mỉm cười nói: "Không, kẹo đối với vampire mà nói gần như không có mùi vị, thuần túy chỉ là muốn trả thù ngươi, cho dù ăn của ngươi một viên kẹo cũng sẵn lòng."

Nghe vậy, Lợi Đức trợn mắt lườm, nhưng vẫn đưa kẹo tới.

Ta ngậm kẹo, xác thực không cảm giác được vị ngọt, nhưng sau khi lớp vỏ dần dần bị hòa tan, vị máu nồng đậm xộc lên khoang mũi, nồng độ rất cao, có thể khiến vampire phấn chấn tinh thần trong chớp mắt.

Lợi Đức tò mò hỏi: "Thấy ngươi hình như ăn rất ngon, có vị sao?"

Trong lúc hắn hỏi, lại là một lần chấn động, ta thực sự là bội phục độ cường hãn của gian kiến trúc này, mặc dù đây đối với người bị nhốt ở trong mà nói, cũng không phải chuyện tốt.

"Có, kẹo là của ngươi, phối hợp với tiếng chấn động của tên lửa, ta nếm được vị phục thù rất đậm."

Lợi Đức bất đắc dĩ nói: "Lần này ta tốt xấu gì cũng đã cứu ngươi một mạng, vẫn không thể đền bù sao?"

Dựa vào lời Lợi Đức nói lúc trước, ta trước sau bảo trì lãnh tĩnh, trên người mình còn nối với rất nhiều máy móc, không thể để ai đọc ra điều gì, may mà tình huống bây giờ vốn đã rất quỷ dị, tin rằng cũng không dễ phán đoán ra trạng huống chân thực.

"Ta đã nói rồi, cho dù ngươi không tới, thiếu gia cũng sẽ không giết ta, cho nên lần đó không tính, trái lại còn phải ghi thêm mối thù ngươi bắt ta tới sở trừ tội lần này, nếu muốn đền bù, vậy thì ngươi phải trả rồi."

Lợi Đức bật cười, trào phúng nói: "Còn nghiêm túc nữa kìa! Ngươi cũng đã bị nhốt ở đây, ta dù muốn trả cũng không trả được, cùng lắm cho ngươi thêm mấy viên kẹo ha!"

Ta đặc biệt nhíu mày, nhưng vẫn cố nói: "Đưa đây."

Lợi Đức bất đắc dĩ đưa thêm một viên kẹo.

Ta lần nữa ăn vào, quả nhiên không sai, kẹo này chỉ có lớp bên ngoài là kẹo, thứ giống như xi rô bên trong kỳ thực là huyết tương cô đặc, không biết viên Lợi Đức ăn lúc đầu là kẹo không có vị máu, hay là ráng mà ăn viên kẹo giống vậy?

Viên kẹo này ngoại trừ cung cấp huyết dịch, còn có công hiệu khác không? Mà Lợi Đức là tự mình muốn làm như vậy, hay là bên nào mua chuộc hắn, để hắn tới giúp ta?

Lúc đang suy nghĩ, tình huống lại nổi lên biến hóa, Lợi Đức đột nhiên đứng dậy, quay đầu nhìn ra cửa, ta cũng thuận theo tầm nhìn của hắn nhìn qua, cửa lớn đã mở ra, hai người mặc kiểu thần phụ đứng ở đó, chỉ là lưới năng lượng tầng tầng lớp lớp, hết sức cản trở tầm nhìn, khiến người nhìn không rõ mặt của thần phụ.

Một người trong đó là Sin sao?

Ta nhíu mày, đối phương đi vào, quả nhiên là Sin, bên cạnh hắn còn có một thần phụ —– Thần Phụ Yue?

"Lãnh tĩnh!" Lợi Đức đột nhiên mở miệng nói: "Đừng nhìn thấy Sin đã phản ứng mạnh như thế, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hợp tác, hắn sẽ không đụng vào một cọng lông của ngươi."

Thuận theo lời của Lợi Đức, ta dần dần bình phục, phát ra cười lạnh nói: "Hắn là nhân vật lĩnh tụ của sở trừ tội, ngươi muốn một vampire bảo trì lãnh tĩnh ở lúc nhìn thấy Sin? Sợ rằng sở trừ tội đừng coi vampire là cây đinh trong mắt nữa, thì mới có khả năng làm được điều này!"

Ta nhàn nhạt dùng lời đâm trở lại, đồng thời dựa vào năng lực ngôn ngữ của Lợi Đức bảo trì lãnh tĩnh, nỗ lực không chú ý thần phụ Yue, chỉ dùng dư quang đuôi mắt quét một chút, xác định thật sự là thần phụ Yue, ông ta lúc này, thần sắc nghiêm nghị, thoạt nhìn không có bao nhiêu khác biệt với những thần phụ khác...

Sau đó, hai người này co cẳng xông vào, đừng nói thần phụ, trông còn hùng hổ hơn cả vampire.

"Chậc, lưới năng lượng này làm sao vẫn còn chứ?" Thần phụ Yue thoạt nhìn hết sức mất kiên nhẫn, nếu hắn được trang bị vũ trang như lần trước, sợ rằng sớm đã ra tay rồi.

Sin giơ súng lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: "Chúng ta đến sớm rồi, thời gian vẫn còn một phút."

"Bọn họ không thể sớm hơn một phút sao? Thật phải đúng giờ tới mức ấy à? Thời gian có thể bớt được chút nào hay chút đó, ở đây lại là sở trừ tội, chờ thêm một giây cũng chết người như chơi!"

Thần phụ Yue nhíu mày, thoạt nhìn vô cùng mất kiên nhẫn, thần thái này hết sức giống cái tên Yue Gang (Nhạc Cương) hấp tấp kia, ngay cả giọng điệu và tốc độ nói chuyện cũng rất giống, đúng là cha con chẳng sai.

Sin vậy mà dịu giọng an ủi: "Bình tĩnh một chút, Yue Jin (Nhạc Kính), ngươi sao lại càng ngày càng nóng nảy rồi?"

"Sớm đã nói cho ngươi, ta một khi cầm súng lần nữa, thì sẽ không bình tĩnh nổi!"

Ta sững sờ nhìn hai người này, hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Sin thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nếu ngươi không cầm súng, chẳng lẽ bắt một mình ta đi thực hiện giao dịch với Nhật Hoàng sao? Những người tự xưng là dị quỷ kia chẳng dễ đối phó chút nào."

Dị quỷ? Ta ngẩn ra, nhìn Sin và thần phụ Yue, trong đầu chợt nảy ra gì đó, lập tức hiểu rõ mọi chuyện, người này căn bản không phải Sin, hắn là —- Alex!

"Xong rồi!" Thần phụ Yue mừng rỡ.

Lưới năng lượng bắt đầu biến mất từng sợi, lúc này, một bóng người bắt đầu kéo xé máy móc trên người ta, đó là Lợi Đức.

Lợi Đức sau khi gỡ sạch những ống tuyến kia ra, quay đầu hô: "Các ngươi kiếm được chìa khóa xiềng xích chưa?"

Không còn lưới năng lượng trở ngại, Alex và thần phụ Yue trực tiếp đi tới, lúc này, cả người ta đều hết sức hỗn loạn, miệng há ra nhưng không biết nên hỏi từ đâu, nhìn Alex đội khuôn mặt của Sin, cảm giác càng kì dị, chẳng lẽ đây chính là thuật dịch dung thường thấy trên phim?

Hắn lấy ra một tấm thẻ, vẫy vẫy với Lợi Đức.

"Vậy còn không mau cởi ra, các ngươi đang chờ cái gì?" Lợi Đức khó hiểu hỏi.

"Chờ tín hiệu." Alex giải thích: "Loại khóa này rất phức tạp, phải từ buồng điều khiển chính mở trình tự giải khóa trước, sau đó mới có thể sử dụng tấm thẻ này, nếu là làm sai một bước, chẳng những sẽ khóa Charles chặt hơn, và còn sẽ có dòng diện cường liệt giật hắn đến bất tỉnh."

Đó nghe lên rất không ổn, nhất là ta bây giờ căn bản sẽ không bất tỉnh, chỉ có thể thức mà chịu hành hạ.

Lúc Alex đang bận mở khóa, ta nhìn thần phụ Yue đang đứng không, rốt cuộc cũng tìm lại lưỡi của mình, hỏi ra vấn đề khát vọng muốn biết nhất.

"Các người là của phe nào phái tới cứu ta?"

Thần phụ Yue liếc Lợi Đức một cái, nói: "Kỳ thực là Lợi Đức đến tìm bọn ta trước, vừa nghe thấy là muốn cứu ngươi, ta còn có thể nói không sao?"

"Vì sao không thể?" Ta vô cùng nghiêm túc hỏi.

Thần phụ Yue thở dài: "Ta và Alex thật sự là muốn hóa giải tử thù giữa E.X. và giáo hội, không phải người nào trong giáo hội cũng muốn truy sát E.X., cũng có rất nhiều người sớm đã chán ngán việc lấp mạng người kéo dài vô tận này, nhất là E.X. đã nhiều năm chưa từng gây ra rắc rối, mỗi lần xảy ra chuyện đều là do người trong giáo hội đi truy sát dẫn tới, chỉ bằng chuyện xảy ra rất lâu trước kia, đã muốn dùng mạng người sống ở hiện tại để lấp sao?"

"Từ rất lâu trước kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ta không nhịn được mở miệng hỏi.

Thần phụ Yue lắc đầu nói: "Đó là một câu chuyện rất dài, ta cũng chỉ nghe đơn phương từ phía giáo hội, nhưng hiện giờ không phải lúc nói cái này, trốn ra trước rồi tính, nếu như ngươi chết ở trong tay giáo hội, thù này cũng đừng mong hóa giải nữa. Trước kia đều là giáo hội đơn phương truy sát E.X., chờ ngươi chết rồi, sợ rằng sẽ biến thành truy sát lẫn nhau!"

Alex vừa bận bịu mở khóa, vừa phụ họa: "Xác thực phải mau chóng rời khỏi, sở trừ tội tuyệt đối không phải nơi dễ bỏ trốn, thừa dịp bọn họ đang bận ứng phó tên lửa, đây là cơ hội tuyệt vời, bỏ lỡ lần này, về sau sợ rằng chắp cánh cũng khó bay."

"Tên lửa cũng là của các ngươi bắn?" Ta thực sự có chút khó có thể tưởng tượng, một thần phụ làm ổ trong giáo đường rách nát, xoay người liền biến thành cao thủ tay cầm vũ khí hạng nặng, đây cũng không nói làm gì, thậm chí còn có năng lực bắn tên lửa?

Thần phụ Yue phủ nhận: "Cái đó không có quan hệ với bọn ta, không biết là bên nào phát động tấn công, bọn ta vốn định làm rõ rồi mới hành động, kết quả ngươi lại ở lúc này yêu cầu gặp Lợi Đức, căn bản là cơ hội ngàn năm có một, cho nên, bọn ta chưa làm rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì đã vội chạy tới rồi."

Ta nhìn Lợi Đức, nhưng vẫn chưa kịp mở miệng hỏi, đã nghe thấy Alex nói: "Xong rồi, chúng ta đi mau."

Cúi đầu nhìn, bộ xiềng xích không thể phá vỡ kia đã được tháo gỡ, ta không thể chờ đợi được mà vươn tay ra, cảm giác tự do vậy mà tốt đẹp làm sao, cho dù chỉ là mở ra xiềng xích hai tay, thậm chí còn chưa đi khỏi giam lao, vẫn cứ tốt đẹp như vậy.

"Charles."

Ta ngẩng đầu lên, Lợi Đức đưa tới một cái túi to bằng lòng bàn tay, nhận lấy mở ra nhìn, bên trong toàn là kẹo.

"Trong kẹo ngoài máu, còn có cái gì?" Ta có chút khó hiểu, nếu như chỉ là huyết tương cô đặc, hình như không cần thiết lắm, dù cô đặc làm sao, chút xíu máu này vẫn là quá ít, ngay cả lót dạ cũng không đủ, cùng lắm chỉ có thể làm đồ uống nâng cao tinh thần cho vampire.

"Nghe nói có cafein đậm đặc, có vài hiệu quả rất giống với thuốc tê, có tác dụng nâng cao thực lực của ngươi, người nghiên cứu đã giảm khả năng gây nghiện đến mức thấp nhất, nhưng vẫn là không kiến nghị dùng thời gian dài, Ô, đúng rồi, mỗi ngày nhiều nhất ăn mười viên, nếu quá mười viên... Ờ, nguyên văn của người đó là "kỳ thực cũng không làm sao, chỉ là đốt cháy sinh mệnh, đốt xong là chết cong queo mà thôi"."

Lời này hoàn toàn là giọng điệu của bác sĩ An Đặc Khiết!

Ta cảm thấy có chút hốt hoảng, vốn tưởng sự tình đã không thể cứu vãn, nhưng kỳ thực vẫn chưa mất đi sao?

"Là do thiếu gia phái ngươi tới."

Lợi Đức xòe hai tay, phủ nhận: "Rất xin lỗi, không phải."

Ta ngẩn ra, không phải, nhưng chuyện thuốc tê hẳn là chỉ có thiếu gia... không, Curtis cũng biết.

"Là Curtis?"

Lợi Đức lại lắc đầu.

Ta thật sự hoang mang, chẳng lẽ là Alkus? Nhưng Alkus làm sao có thể quen thuộc với Lợi Đức như thế, thậm chí có thể thuyết phục hắn làm chuyện nguy hiểm này, đây không hợp lý.

"Đi mau!" Thần phụ Yue thúc giục: "Chúng ta còn chưa chạy ra đấy, đừng thả lỏng!"

Lợi Đức cũng nghiêm túc gật đầu nói: "Mặc dù hacker nhà ta thực lực cao siêu, từng một lần khóa được phòng an toàn của Nhật Hoàng, tạm thời khống chế hệ thống của giáo hội vẫn nằm trong năng lực của hắn, nhưng mau chạy khỏi đây mới là chân lý, một khi bị phát hiện, đám thần phụ vũ trang kia sẽ toàn bộ vây tới, hacker nhà ta cho dù biết bay cũng không cứu được chúng ta."

Ta cảm giác có chút buồn cười, hỏi: "Là tiến sĩ Nietzsche sao?"

Lợi Đức liếc ta một cái, cười ra hiệu im lặng, tiếp đến ra hiệu đi mau.

Mọi người vừa bước ra khỏi phòng giam, lại là một đợt chấn động, cứ như là cảnh chiến tranh.

Trên hành lang không có lấy nửa người, không biết là đi cứu viện, hay là bọn Lợi Đức đã làm cái gì dẫn người đi hết. Nhưng bây giờ không phải dịp tốt để dò hỏi, mọi người đều bước nhanh đi theo Alex, hắn thoạt nhìn vô cùng quen thuộc cái nơi này, chắc hẳn cũng đã từng sống ở đây một thời gian.

"Rốt cuộc là kẻ địch phe nào đến tập kích?" Alex lo lắng nói: "Bắn tên lửa điên cuồng như thế, nếu không phải vị trí của sở trừ tội hẻo lánh, cộng thêm phòng ngự cường hãn, sợ rằng sẽ gây ra không ít thương vong, không biết tình huống bên ngoài thế nào, chúng ta có nên đi giúp hay không?"

Hắn nhìn Lợi Đức, người sau lập tức nói: "Ta không biết, tên lửa tuyệt đối không phải do phe chúng ta bắn ra."

"Ngươi xác định chủ thuê của ngươi cũng không có làm như thế?" Alex hoài nghi hỏi.

Nghe vậy, Lợi Đức lại do dự nói: "Chắc là không phải, nếu như là bọn họ làm, hẳn là sẽ thông báo cho ta thừa cơ hành động mới đúng, nhưng ta không nhận được bất cứ chỉ thị nào liên quan đến phương diện này."

Thần phụ Yue bực mình nói: "Được rồi, đừng tìm hiểu nữa, giáo hội đứng sừng sững lâu như thế, sẽ không bởi vì mấy quả tên lửa đã sụp đổ, trái lại là chúng ta, đừng nói tên lửa, mấy viên đạn cũng có thể đánh gục! Còn không nhanh chân lên!"

Ta rất hoài nghi mấy viên đạn có thể đánh gục vị ở đây.

Rẽ qua mấy khúc cong, chúng ta lại gặp phải một tên thần phụ mang dáng vẻ vội vã, đối phương đang xách một kẹp hồ sơ, hình như đang vội đi đâu đó, bởi vì quá tập trung đi đường, khiến cho mới đầu đụng phải bọn ta, hắn còn giật nảy mình, ngây ngẩn nhìn đoàn người bọn ta.

"Sin?" Hắn kinh ngạc, sau đó vội vàng hành lễ, nhưng hành lễ xong, lại nhíu mày nhìn ta, hình như đã sinh nghi.

"Sin, ngài làm sao lại ở đây? Tình huống chiến đấu phía trước đang kịch liệt..." Hắn liếc những người khác một cái, nghi hoặc hỏi: "Chỉ có mấy người này đã đủ áp giải tên phi nhân quan trọng này sao? Hắn hình như không có mang xiềng xích?"

Alex dùng giọng cứng rắn nói: "Tình huống có biến, hắn đã là người của chúng ta rồi, sẽ toàn lực phối hợp chúng ta truy bắt E.X."

Hắn vừa nói vừa đi lên, sau đó ở lúc đối phương còn đang bán tín bán nghi đánh giá ta, Alex lập tức xuất chưởng, bẻ tay, áp chế người xuống đất, cuối cùng đánh vào gáy làm ngất đối phương, một chuỗi động tác liên tục, vừa đẹp vừa lưu loát.

"Mau đi!" Mọi người vội vàng rời khỏi.

Ta lại dừng chân, nhặt lên đồ vật dạng côn treo ở bên hông người kia, mình từng nhìn thấy thứ tương tự trong vũ khí của thiếu gia, nếu như không sai, đây là một thanh đao kiếm năng lượng hoặc là roi.

Ấn công tắc, ánh sáng màu trắng trong chớp mắt vươn ra, tốc độ vô cùng nhanh, ta xoay đao một vòng, cảm thấy hơi quá dài, mặc dù mình quen dùng tây dương kiếm, nhưng dưới trạng thái cực tốc, đao kiếm quá dài trái lại không dễ khống chế.

Ta nhìn vị trí chuôi kiếm, nhớ thiếu gia ở lúc điều chỉnh roi của Sơ Phong, từng nói...

Mặc dù lưỡi hái tử thần đối với tôi mà nói là vũ khí tốt nhất, chẳng qua, vũ khí năng lượng cũng rất tiện đấy nhé!

Của Sơ Phong là roi năng lượng, nhưng chỉ cần điều chỉnh độ đài và cách sử dụng, nó cũng có thể biến thành đao kiếm, làm ngắn hơn một chút thì là chủy thủ.

Chỉ là rất ít người dùng chủy thủ năng lượng thôi, bởi vì vũ khí năng lượng dù điều chỉnh thế nào cũng sẽ có ánh sáng, bất lợi cho ám sát, mất đi ý nghĩ của chủy thủ, hm, nếu tốc độ hình thành lưỡi dao đủ nhanh, kỳ thực chút phát quang này cũng không phải vấn đề, điều chỉnh thêm thử xem...

Nghĩ đến quá trình thiếu gia điều chỉnh vũ khí, ta dễ dàng tìm ra phương pháp điều chỉnh, biến đao năng lượng thành chủy thủ năng lượng, độ dài vừa vặn, sau đó thì kiểm tra tốc độ vươn lưỡi đao, vô cùng nhanh, xem ra nghiên cứu của giáo hội đối với phương diện này cũng không thua kém thiếu gia.

"Charles! Ngươi còn ở đó làm cái gì?" Mọi người đứng ở đằng xa, không dám tin vọng nhìn ta, nhìn vẻ mặt hình như rất muốn đập ta một trận.

Một bước cực tốc, ta chớp mắt đạt tới vị trí của mọi người, đứng ở bên cạnh bọn họ nói: "Đến đây."

Lúc này, mọi người chậm rãi quay đầu nhìn ta, ai nấy đều trợn to mắt, nếu như thiếu gia ở đây, nhất định sẽ nói mắt bọn họ trợn to tới 0.75cm.

Lợi Đức tán thán: "Ngươi nhanh hơn rồi, đây là công hiệu của kẹo sao?"

"Ta cũng không biết."

Sau khi học được cực tốc, ta hoàn toàn không có đo đạc tốc độ của mình rốt cuộc nhanh bao nhiêu, nhưng không thể lấy cảm giác để phán đoán, vượt qua tốc độ nhất định, sớm đã không thể phân biệt rõ chênh lệch giữa nhanh và nhanh hơn.

"Tốc độ này được!" Thần Phụ Yue cao hứng mà nói: "Nếu như có nguy hiểm, ngươi cứ tự mình chạy trước đi, lấy tốc độ của ngươi, chỉ cần có đường, nhất định có thể chạy thoát được, không cần lo cho bọn ta, giáo hội không thể làm gì được bọn ta."

Ta nhìn Lợi Đức, hoài nghi hỏi: "Giáo hội cũng không thể làm gì được ngươi sao?"

"Bọn họ đương nhiên có thể làm gì được ta, nhưng có cơ hội, ngươi nhất định phải chạy!" Lợi Đức từ đáy lòng nói: "Chỉ có ngươi chạy thoát được, ta mới có đường sống, nếu ngươi chết, vậy ta thật sự sẽ xong đời! Không phải ta muốn nói, nhưng người bảo vệ ngươi vẫn thật là... Ài, ta thà rằng đi đánh đầu của Nhật Hoàng lần nữa, cũng không dám tưởng tượng nếu như ngươi chết rồi, ta sẽ có kết cục gì."

Lại chấn động, lần này, ta nghe thấy rõ tiếng bom nổ, ngay tiếp đến, trên hành lang bắt đầu vang lên tiếng còi báo động, sắc mặt của Alex và thần phụ Yue đều thay đổi.

Alex xé ngụy trang trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt nho nhã tuấn mỹ ban đầu, mang theo áy náy nói: "Xin lỗi, Charles, con đường tiếp đến, sợ rằng ngươi phải cùng một mình Lợi Đức đi rồi, hắn sẽ mang ngươi đi tìm người khác tập hợp."

Thần phụ Yue cũng nghiêm túc gật đầu nói: "Tường phòng ngự của giáo hội đã bị đánh vỡ, sợ rằng tiếp đến kẻ địch sẽ bắt đầu công đồn, bọn ta không thể rời khỏi lúc này, những anh em cần trợ giúp của bọn ta."

"Ta có thể hiểu." Ta gật đầu, mặc dù không rõ rốt cuộc là chuyện làm sao, nhưng ít nhất thần phụ Yue không hoàn toàn là kẻ địch, thế này đã đủ rồi, mình thực sự không muốn đứng ở mặt đối lập không chết không thôi với cha của Yue Gang.

Alex cẩn thận căn dặn: "Lợi Đức, rời khỏi theo lộ tuyến ta nói, nếu không có gì bất ngờ, các ngươi sẽ không đụng phải quá nhiều người, nếu như gặp phải những anh em của ta, hãy nhớ!" Ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên sắc bén, dùng giọng nghiêm khắc nói: "Ngươi đã hứa với ta sẽ không làm hại bất cứ anh em nào, hãy nhớ lời của ngươi, không được làm trái."

Lợi Đức hình như không thích bị nghi vấn, không vui nói: "Ta đã hứa, vậy thì sẽ làm được."

"Lời của ngươi là thật, vậy thì tốt." Alex khôi phục ôn hòa, thậm chí áy náy cười với Lợi Đức.

"Alex, đi thôi." Thần phụ Yue vẫy tay, cười nói: "Sin nhìn thấy ngươi nhất định sẽ rất không vui, nói không chừng ngươi đi với Charles vẫn tốt hơn."

"Không!" Alex ấm giọng phủ nhận: "Sin bình thường đúng là không muốn nhìn thấy ta, nhưng hắn luôn luôn tùy việc mà xét, ở lúc thế này, hắn vẫn sẽ hoan nghênh ta gia nhập, dù sao ta cũng từng được huấn luyện thành Sin, là một chiến lực không tệ."

Hai người vừa trò chuyện vừa nhanh chóng rời khỏi, trên đường, thần phụ Yue đột nhiên quay đầu cười với ta, còn nháy mắt, không biết vì sao, ta cảm thấy nụ cười này hình như có chút không mang ý tốt, nhưng lại không phải ác ý chân chính, có lẽ là... chơi khăm?

Giống như lúc mới gặp mặt, thần phụ Yue biết rõ ta là vampire, nhưng trước khi chưa vạch trần, nỗ lực khuyên ta ăn nhiều bữa sáng một chút, là loại thần thái chơi ác đó.

"Charles, chúng ta đi bên này."

Lợi Đức kéo ta, đi theo một hướng khác, đẩy ra một cánh cửa, đi vào hành lang khá vắng vẻ, ở đây không còn tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật, mà giản dị hơn nhiều, hành lang cũng không có sạch sẽ lắm, thỉnh thoảng có một số xe đẩy linh tinh bày ở bên cạnh.

Có lẽ là hành lang chuyên dành cho người hầu?

Lợi Đức căn dặn: "Nếu như gặp phải người, bảo trì bình tĩnh, đừng ra tay, ngươi biết năng lực của ta, cứ để ta là được."

Ta gật đầu, an tĩnh đi theo hắn.

Nhưng không biết có phải là do tên lửa tập kích hay không, những người hầu đều đi tị nạn rồi, đi trên đường mãi mà không có người, an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của Lợi Đức.

Ta lãnh tĩnh nhìn hắn, có chút khó hiểu.

Lợi Đức thở ra một hơi, giải thích: "Vừa rồi ta cảm giác sau lưng căn bản không có người, còn tưởng ngươi không tin ta, tự mình tìm đường khác rồi."

"Ta vẫn luôn theo sau ngươi, không có đi đâu cả." Ta thành thật nói: "Huống hồ, bất luận ngươi giao ta vào tay ai, đều không thể tệ hơn giáo hội."

Lợi Đức bắt đầu cất bước lần nữa, lần này hắn đi ở bên cạnh ta, không đi phía trước dẫn đầu, hắn cười hỏi: "Vậy giao cho Nhật Hoàng, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Đó cũng không thể tệ hơn giáo hội..." Nói đến đây, ta lại do dự, nếu là bị Nhật Hoàng bắt, thiếu gia liệu có bị bức ra tay giết ta hay không?

Lợi Đực hết sức hứng thú hỏi: "Thế nào? Giọng điệu của ngươi hình như không phải như thế?"

Ta lắc đầu, bất luận thế nào, Nhật Hoàng hẳn là sẽ không chuyên môn bắt ta để cho thiếu gia giết chết, hành vi này ngoại trừ để cho thiếu gia đau lòng, hoàn toàn không có ý nghĩa.

Nhưng nói đi thì nói lại, hành vi gần đây của Nhật Hoàng xác thực có hiềm nghi muốn chọc giận thiếu gia, đây rốt cuộc là vì cái gì? Thuần túy chỉ là trừng phạt do thiếu gia không nghe lời sao?

Trước kia, Nhật Hoàng cưng chiều thiếu gia như thế, hắn bây giờ thật sự sẽ trừng phạt thiếu gia sao?

Lợi Đức khẽ giọng nói: "Charles, tránh một lát."

Ta lùi về sau một bước ẩn vào trong bóng tối, nhìn Lợi Đức đối mặt với hai người, bọn họ không có mặc bạch bào hay hắc bào, chỉ là đồng phục làm việc bình thường, thoạt nhìn là kiểu vừa tiện cho hành động vừa chống bẩn, ở đây quả nhiên là hành lang chuyên dụng cho người hầu. Hai người kia vốn tỏ vẻ hoài nghi, chỉ là hành động không hề trốn tránh của Lợi Đức khiến bọn họ có chút bối rối, có lẽ cộng thêm thân phận không cao, bọn họ cũng không dám tùy tiện chất vấn, tránh cho đắc tội người không nên đắc tội, cứ như thế nghe Lợi Đức nói mấy câu, rồi gật đầu, tự mình rời khỏi, giống như bọn họ không hề gặp Lợi Đức.

Loại năng lực này, Lợi Đức lại là kẻ sở hữu, hắn còn sẽ bị ai bách buộc đến cứu ta?

Lợi Đức quay lại, ngẩn ra, thử dò hỏi: "Charles, ngươi còn ở đây không?"

Ta nhíu mày suy nghĩ, dùng tiếng thét trống rỗng không thể nghe ra xa gần đặc thù của Vampire: "Người thuê ngươi đến cứu ta rốt cuộc là ai?"

Lợi Đức lại cười nói: "Người mà ngươi cũng quen biết, ta dám đảm bảo, ngươi sẽ rất vui khi thấy hắn."

Ta không biết có nên tin hay không.

"Ngươi biết đấy, ta cũng có thể cưỡng bách ngươi đi theo ta." Lợi Đức thành thật nói: "Chẳng qua nếu ngươi vùng vẫy, chỉ sẽ khiến quá trình trở nên càng nguy hiểm, nếu như có thể, ta cũng không muốn làm như vậy."

Ta trầm mặc không nói, cuối cùng vẫn là quyết định tin tưởng Lợi Đức, chỉ bởi vì tình huống dù có tệ cũng tốt hơn rơi vào tay giáo hội, nếu để bọn họ lợi dụng ta dẫn Alkus ra, đó càng khiến người hoảng sợ hơn hết thảy mọi chuyện.

Đi theo Lợi Đức, tiếp đến, cũng không còn gặp phải trở ngại, đây sợ rằng phải khống chế máy tính chủ của giáo hội mới có thể làm được đi?

"Tiến sĩ Nietzsche thật là lợi hại." Ta từ đáy lòng nói: "Hắn vậy mà có thể hoàn toàn khống chế hệ thống giám sát ở đây sao?"

"Hoàn toàn khống chế đã là gì, hắn thế nhưng là khiến đối thủ hoàn toàn không phát hiện đã bị khống chế nữa kìa!" Lợi Đức kiêu ngạo nói: "Nietzsche là người giúp ta đánh một phát lên đầu Nhật Hoàng, loại kỹ thuật và lá gan này cũng tìm không ra người thứ hai đâu!"

Đúng vậy, nhất là người kia còn phải sẵn lòng mạo hiểm tính mạng, chỉ để ký đầu của Nhật Hoàng.

"Nietzsche thật sự rất khó mời, cho dù giao tình ta và hắn tốt như thế, mỗi lần hắn thu phí còn có thể khiến ta đau lòng muốn hộc máu."

"Ồ?" Ta tỉnh bơ hỏi: "Hành động cứu viện ta lần này, ngươi đã trả cái gì cho hắn vậy?"

Lợi Đức nhìn ta một cái, nói: "Lần này à, phí dụng hắn thu là giống với ta."

Ta tập trung nhìn Lợi Đức, không cho hắn chuyển đề tài.

Hắn bất đắc dĩ thừa nhận: "Đối phương hứa giúp bọn ta bãi bỏ sự truy sát của Nhật Hoàng và gia tộc Alexis."

Điều kiện này trái lại không ngoài dự liệu, ta suy nghĩ, người có loại năng lực này vẫn không ngoài mấy người kia, nhưng Lợi Đức lại phủ nhận toàn bộ, nghĩ làm sao cũng cảm thấy đây là nói dối.

"Đến rồi!"

Lợi Đức hưng phấn kéo lấy ta, chỉ một cái hốc giữa vách tường, đó hẳn là lỗ bỏ rác.

Hắn bỡn cợt hỏi: "Ngươi không mắc bệnh sạch sẽ chứ?"

"Ta là một quản gia, ngươi nói xem?"

Lợi Đức xòe hai tay, nói: "Vậy ta đành phải nói, hi vọng ngươi sẽ không dùng sinh mạng để giữ gìn sự sạch sẽ của mình."

"Ngươi hiểu lầm ý ta rồi, thân là một quản gia, cho dù nhìn thấy bánh bao thối rữa, quần lót bốc mùi, thi thể mục nát hay sex toy đã sử dụng khắp giường, ta cũng phải quét dọn sạch sẽ."

Lợi Đức sửng sốt, khó có thể tin hỏi: "Ngươi thật sự từng làm những chuyện đó sao? Đường đường là tộc trưởng Alexis lại giặt quần lót cho người khác?"

"Đúng vậy."

"Khiến người kính nể —- nhưng ta xác định mình sẽ không muốn làm quản gia nữa." Lợi Đức đặt tay lên lỗ rác, nói: "Mời ngài đi trước, quản gia tiên sinh."

Ta mỉm cười, tiên phong nhảy vào trong hố rác, trượt một mạch xuống, đây đối với vampire mà nói cũng không khó khăn, trượt trước giờ là kỹ năng cơ bản của vampire, lúc chạm đất, hai chân ta đứng vững, bước sang bên cạnh một bước, sau đó vươn tay đỡ Lợi Đức rơi xuống sau.

Hắn đứng thẳng người, đỡ mắt kính, nói: "Cảm ơn."

Lúc này, ta mới chú ý hoàn cảnh xung quanh, trước mặt cỏ dại mọc um tùm, chỗ không xa là một khu rừng cây, ngẩng đầu có thể nhìn thấy thành thị, đó hẳn là Thần Tinh thị, mặc dù trên đường đi tới bị trùm đầu, chẳng những nhìn không thấy, thậm chí cũng không nghe được âm thanh, nhưng vẫn có thể cảm giác thời gian trôi qua nhiều hay ít, ở đây khẳng định không xa Thần Tinh thị.

Tiếng bom nổ đến bất chợt khiến ta thình lình quay đầu lại, thứ đầu tiên đập vào mắt là tường xi măng cao vút, mặt tường hết sức thô ráp, không trang trí gì cả, không giống kiến trúc vật bình thường.

Ta không nhịn được lùi mấy bước quan sát, thể tích của kiến trúc vật này cực lớn, hơn nữa không chỉ một tòa, mà là một cụm kiến trúc có lớn có nhỏ, giữa không trung còn có rất nhiều đường ống, phía sau thậm chí có một đống ống khói to lớn, đây thoạt nhìn giống như là... nhà máy điện hạt nhân bỏ hoang?

Bề ngoài trông hết sức rách nát, gần đó treo mấy cái biển báo, không gì ngoài phóng xạ nguy hiểm vân vân, nhà máy điện hạt nhân bỏ hoang quả nhiên là biện pháp tốt để ngăn cản những kẻ rảnh rỗi đến gần.

Bởi vì cụm kiến trúc này quá lớn, ngoài ngăn cản tầm nhìn còn nổi lên hiệu quả cách âm, ở hướng ngược lại với nhà máy điện hạt nhân bỏ hoang, ta có thể nghe thấy rất nhiều âm thanh hỗn độn, tiếng súng, tiếng bom nổ và tiếng kêu la, nhưng âm thanh không lớn, hơn nữa tầm nhìn đều bị kiến trúc vật ngăn trở khiến cho nhìn không thấy.

Rốt cuộc ai đang công kích giáo hội? Nếu như là Curtis hoặc thiếu gia, vậy thì...

"Quên những cái kia đi, ngươi không có nghe thấy bất cứ âm thanh nào."

Ta quay đầu qua, hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

"Mau đi thôi, hết thời gian để phí phạm rồi." Lợi Đức chỉ vào rừng cây, sau đó lập tức bắt đầu chạy.

Ta theo sát bên cạnh hắn, nhanh chóng xuyên qua một khu rừng nhỏ, vừa ra khỏi bóng cây, trước mặt là con đường cái, ở đó đậu sẵn một chiếc xe, hẳn là người đến đón.

Ta nhìn Lợi Đức, hắn quả nhiên gật đầu, trực tiếp đi tới.

"Charles, đến gặp chủ thuê tiên sinh mà ngươi tâm tâm niệm niệm đi."

Chủ thuê của Lợi Đức cũng tới rồi? Ta nhìn về phía chiếc xe, cửa xe bên chỗ ngồi phụ mở ra, một người với thân hình cao lớn bước ra ngoài, khi bóng tối do ngược sáng mang tới biến mất, ta rốt cuộc nhìn rõ mặt của hắn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro