9 - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Kết thúc No.4 Vô tình

Kẻ địch: Đối tượng nghe lệnh bậc 1, ý đồ làm hại chủ nhân tối cao, xóa bỏ!

Phân tích tình trạng của chủ nhân tối cao: bi thương, phẫn nộ, đau khổ.

Đối tượng nghe lệnh bậc hai đến gần chủ nhân tối cao, trị số vũ khí thấp, phán đoán không có nguy hiểm.

Đang trong chờ đợi mệnh lệnh.

"Cấp trên hạ lệnh lắp đặt chip ở trong đầu của a Dạ, xóa bỏ nhân tính của nó, chỉ để lại một cỗ người máy biết tuân theo mệnh lệnh, em trai ngài sẽ lấy việc bảo vệ ngài làm ưu tiên số một, cho dù ngài hạ lệnh bắt nó đừng bảo vệ cũng vô dụng..."

"Tôi không thể cứu nó ra, chỉ có thể dùng lời nói xúi giục mấy tên học giả thuộc phái lý luận, có lẽ chủ thuê sẽ thích vệ sĩ có tình cảm hơn, hơn nữa nếu như xóa bỏ nhân tính khiến lực phán đoán của Huyền Nhật kém đi, vậy thì phải làm sao? Cho nên làm một số thay đổi ở trên chip đi, để cho cái cài đặt này có đường cứu vãn..."

Tâm tình chủ nhân tối cao thay đổi, khó có thể phán đoán, tiến hành bước tìm kiếm ví dụ để phán định.

"Cho nên, ngài hạ lệnh với Huyền Nhật đi, để nó không còn kiềm chế nhân tính và cảm giác của mình, để nó nhớ lại ký ức đối với ngài, a Dạ sẽ nhớ tới người anh trai là ngài đây, mặc dù người anh này đến thật là chậm!"

"A Dạ." Chủ nhân tối cao mở miệng: "Từ bỏ kiềm chế tình cảm, anh không muốn em như vậy, em là em trai của anh, không phải vệ sĩ máy móc!"

Tiếp thu mệnh lệnh.

"Vâng."

Lựa chọn hành động: xóa bỏ cài đặt kiềm chế tình cảm, đang xử lý...

Cảnh báo, kiềm chế tình cảm thuộc về cài đặt cơ sở của chip, không thể thay đổi, không thể xử lý mệnh lệnh...

Chủ nhân tối cao hạ lệnh, phải ưu tiên xử lý...

Không thể xử lý, phải ưu tiên xử lý, không thể xử lý, phải ưu tiên —- đã thay đổi cài đặt cơ sở, thử khởi động lần nữa...

"A Dạ!"

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

"Yahan?!" Ta thốt lên.

"Lâu rồi không gặp, Charles ca." Yahan dùng ngón cái chỉ vào chiếc xe, nói: "Lên xe rồi nói đi, hacker vừa mới thông báo, hành động của hắn đã bị phát hiện rồi, giáo hội cũng sắp phát hiện anh đã chạy, muốn chúng ta đi mau."

Suy nghĩ của ta rất hỗn loạn, làm sao cũng không ngờ được lại là Yahan, nói thật, cho dù là Nhật Hoàng đích thân xuất hiện ở đây, cũng khiến người đỡ giật mình hơn Yahan.

Nhưng bây giờ xác thực chạy trốn là ưu tiên hàng đầu, ta lập tức mở cửa xe bước lên, bên trong lại có một người ngồi sẵn trong đó.

"Yue Gang?" Ta thốt lên lần nữa: "Anh, anh làm sao lại tới?"

Yue Gang lườm một cái, bực mình nói: "Ông già tôi nói cậu bị người bắt đi, bị trói ở dưới mặt trời, sắp bị phơi thành vampire khô rồi, tôi còn không thể đến sao?"

Trên thực tế, ta thậm chí còn không nhìn thấy một tia nắng, nhưng đây thật sự tương tự với lời của thần phụ Yue nói, hai người đều "không thể không tới". Không hổ là cha con.

Ta nhìn về phía ghế lái xe, tài xế Diệp Nhân vẫn mang kính râm như mọi khi, ngay cả quay đầu cũng không có, sau khi Lợi Đức cũng ngồi lên xe, anh ta không nói lời nào đã nổ máy, tốc độ khởi động nhanh đến khiến người cảm thấy đây là khẳng định là chiếc xe đua đứng đầu thế giới, nhưng bề ngoài xe rõ ràng chính là một cỗ xe du lịch!

Nhất thời, ta không biết nên phản ứng thế nào, suy nghĩ hết sức hỗn loạn, khi đuôi mắt liếc đến Yue Gang, liền thốt lên hỏi vấn đề không quan trọng chút nào.

"Anh cúp việc sao?"

"Cúp cái rắm, tôi tám trăm năm chưa nghỉ phép ngày nào đây, lần này đúng lúc lấy để nghỉ bù." Yue Gang bất mãn nói: "Cái tên Tạ uy kia, vừa nghe thấy tôi muốn nghỉ phép, cao hứng đến nỗi cái mặt cá chết kia cũng cười được, còn nói để tôi nghỉ cho hết, dứt khoát một năm sau trở về là được, thật là có nhầm không vậy hả! Hắn làm càn như thế, nếu không phải tôi ngăn lại, hắn sớm đã bị làm thành nhân bánh rồi, vậy mà hận tôi không thể nghỉ luôn đi đừng trở về, đúng là cái thằng khốn không biết cảm kích!"

Những ngày qua, ta lần đầu tiên bật cười thật lòng.

Yahan quay đầu lại, nói: "Chỗ bàn đạp chân có một cái hòm dụng cụ, kiểm tra xem Charles có bị giáo hội động tay chân hay không."

Ta lắc đầu nói: "Không cần kiểm tra, bọn họ không có làm cái gì với tôi."

Lợi Đức không tán đồng nói: "Thủ đoạn của giáo hội nhiều hơn tưởng tượng của ngươi rất nhiều, thủ đoạn của Sin vẫn không tính là dơ bẩn, kỳ thực hắn không định tổn thương ngươi, chỉ cần dẫn Alkus tới, ngươi hẳn là sẽ không sao nữa, dù gì ngươi cũng mang danh tộc trưởng Alexis, có thể để giáo hội bớt kẻ địch nào thì đỡ kẻ ấy, nhưng nếu bảo Sin làm một số thủ đoạn nhỏ, như là thừa dịp ngươi ngủ bỏ thuốc gây mê, rồi thừa dịp động tay động chân, tin rằng hắn cũng sẽ không quang minh đến mức không chịu làm."

Ta thành thật nhìn vào hắn, nói: "Hãy tin ta, tuyệt đối không có, từ sau khi uống thuốc của ngươi, ta đã không còn kinh nghiệm mất đi ý thức, bọn họ không có bỏ thuốc ta."

Lợi Đức ngẩn ra, tò mò hỏi: "Ngay cả bất tỉnh cũng không thể?"

"Không thể."

"Thật không biết là tốt hay xấu?" Lợi Đức nhíu mày nói: "Ngươi phải coi chừng bị tiêu hao quá độ, bằng không ngày ngã xuống sợ rằng chính là giờ chết của ngươi."

"Chết cái gì mà chết?" Yue Gang nghe vậy sửng sốt, ra sức đánh vào ta, mắng: "Không phải đã cứu ra rồi sao? Cậu không dưng chết cái gì mà chết? Tôi cảnh cáo cậu đấy nhé, tôi ngay cả kỳ nghỉ phép cũng dùng để cứu cậu rồi, nếu như cậu dám chết, tôi tuyệt đối không để yên cho cậu đâu!"

Đến lúc đó cũng chết mất rồi, còn có thể không để yên gì nữa? Ta cười nói: "Được, tôi không chết là xong."

"Không biết chết có tính là mất đi ý thức hay không? Nếu như ngươi hoàn toàn không thể mất đi ý thức, có lẽ..."

Lợi Đức đột nhiên mở miệng nói hai câu, nhưng không nói hết đã tự lâm vào trầm tư, thần sắc hết sức phức tạp.

... Đừng nói ngay cả chết cũng không được, đây nghe lên thật sự khiến người vô cùng kinh hoàng!

"Hẳn là không thể nào." May thay, Lợi Đức lại tự phủ nhận: "Thuốc này dù có cường hãn thế nào, cũng không thể ngăn trở bước chân của cái chết, bằng không di tích lúc đó tìm được làm sao lại bị diệt vong?"

Nghe vậy, ta thở phào, năm tháng của vampire đã quá dài rồi, mình tuyệt đối không cách nào chấp nhận kết quả vĩnh hằng này.

Yahan tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, bằng không Charles ca chẳng phải đã bất tử rồi sao?"

Ta nhìn Yahan, lúc này mới nhớ tới chuyện quan trọng nhất.

"Yahan, là thiếu gia bảo cậu tới sao?"

Yahan quay đầu nhìn ta một cái, chậm rãi nói: "A Dạ không có bảo tôi đến cứu anh, chỉ là gọi điện kể cho tôi hết mọi chuyện đã xảy ra."

Nghe vậy, ta không khỏi có chút tiếc nuối, rốt cuộc, thiếu gia vẫn không thể vi kháng bản năng sao?

"Tôi nghe xong liền hỏi cậu ấy, chẳng lẽ cậu không đi cứu quản gia sao? Cậu ấy lại nói mình không thể đi cứu anh, thậm chí còn phải giết anh, bởi vì anh đã động thủ với anh trai cậu ấy."

Quả nhiên vẫn là không thể cứu vãn.

Cho dù là kết quả thế này, nhưng trải qua chuyện ở con hẻm lần trước, nhìn thấy thiếu gia chảy nước mắt muốn ta mau chạy, ta nghĩ, cho dù thật sự bị cậu ấy giết chết, mình cũng sẽ không có oán thán, chỉ là lo lắng thiếu gia sẽ vô cùng tự trách, thậm chí sẽ bởi thế tạo ra ngăn cách không thể xóa bỏ với lão gia.

Yahan tiếp tục nói: "Tôi hỏi cậu ấy, nếu cậu không cứu, vậy tôi cứu có được không? Cậu ấy nói tôi không phải thuộc hạ của cậu ấy, cậu ấy không thể quản tôi muốn đi làm chuyện gì, nếu như tôi muốn đi cứu, vậy đương nhiên có thể."

Ta ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Yahan.

Đối phương nhếch khóe miệng, nói: "Tôi xin cậu ấy một khoản tiền lớn, sau đó mượn chị Melody, tài xế và nhóm chú Tencha, nếu như không phải bọn họ hỗ trợ thu xếp, tôi sẽ ngay cả muốn tìm anh ở đâu cũng không biết, Ezart vốn cũng đòi tới, chẳng qua tình trạng của a Dạ không tốt lắm, cho nên cậu ta chỉ có thể ở lại đấy trông a Dạ."

Ta vội vàng hỏi dồn: "Thiếu gia làm sao vậy? Làm sao tình trạng lại không tốt lắm?"

Yahan "ặc" một cái, thừa nhận: "Là do tôi hại, lúc tôi mượn người và tiền của cậu ấy, cậu ấy trầm mặc rất lâu, biểu tình nhăn nhó, mặt còn căng đỏ giống như quả táo, cuối cùng mới nặn ra một chữ "được", đúng là dọa chết người rồi! Tôi suýt nữa muốn bỏ cuộc, nói với cậu ấy không cần cho, nhưng nếu không có người vừa không có tiền, tôi phải lấy cái gì cứu Charles ca, đành nhìn cậu ấy vùng vẫy."

Thiếu gia...

"Charles ca, a Dạ không phải cố ý ra tay đả thương anh, cũng không phải không tin lời của anh nói, cậu ấy chỉ là không thể." Yahan lo lắng nhìn tôi, nói: "Cậu ấy không có giải thích với tôi nhiều như vậy, nhưng tôi có thể nhìn ra, cậu ấy thật sự không —-"

"Tôi hiểu." Ta ngắt lời cậu ta, nhấn mạnh lần nữa: "Tôi thật sự hiểu rõ."

Yahan đánh giá ta một hồi, sau đó nở nụ cười thật lớn, lần nữa ngồi vững vàng, nhẹ nhõm nói: "Tôi phải đi cười nhạo cái tên a Dạ kia mới được, cậu ấy còn nói anh nhất định sẽ không tha thứ cho cậu ấy, bởi vì ông anh cậu ấy hại anh mất đi gia tộc, còn liên lụy đến Alkus, cuối cùng cậu ấy còn bắn anh một súng, nghe thấy nhiều chuyện như vậy, tôi cũng bắt đầu lo lắng anh thật sự sẽ trở mặt với a Dạ, kết quả, Charles vẫn là Charles mà!"

Ta chỉ là biết những điều này không liên quan với thiếu gia, làm sao có thể trách một người, vì chuyện mà người đó không hề làm —- Lúc này, chiếc xe đột nhiên bẻ sang bên cạnh, trong nháy mắt đó, ta hình như nhìn thấy một vệt sáng màu bạc vắt ngang hướng tiến của chiếc xe, hình dạng vô cùng quen mắt...

Một thứ gì đó rơi mạnh ở đầu xe, dưới tình huống đang chạy ở tốc độ cao, đột nhiên xảy ra hình huống này, bánh sau xe lập tức rời khỏi mặt đất, cả thân xe suýt bị lật nhào, nhưng không biết Diệp Nhân đã làm gì, chiếc xe vẫn bị đè xuống, bánh sau đập mạnh vào đất.

Những lực va chạm này khiến người không tự chủ lao về phía trước, tiếp đến thân thể bay lên, suýt nữa đập vào nóc xe, bên cạnh ta còn có hai người bình thường, may mà kịp thời thi triển huyết năng, trực tiếp cố định ba người ở trên ghế, mới không có va đập lung tung,

"Cái tên khốn Ezart!" Bên tai truyền đến tiếng rống giận của Yahan: "Chẳng phải đã bảo a Dạ một khi có điều bất thường, thì phải gọi điện ngay lập tức mà?"

Ta tập trung nhìn thứ rơi trên đầu xe, nên nói, là một người.

Thứ đầu tiên đập vào mắt là một đôi cánh lấp lánh ánh sáng bạc, tiếp đến là mái tóc cũng màu trắng bạc, nhìn sơ vô cùng thánh khiết, hệt như một thiên sứ giáng trần, nhìn kỹ hơn lại phát hiện đôi cánh kia là do tầng tầng lớp lớp lưỡi đao cấu thành, sắc bén đến mức chỉ nhìn đôi cánh này đã khiến người cảm thấy đau nhói, đó là một đôi cánh không thể động chạm, một đôi cánh đao giết chóc.

Người ngồi ở trên đầu xe ngẩng đầu lên, không có mang kính bảo vệ mắt, vẻ mặt lặng như tờ, đôi mắt đen tĩnh mịch như đêm tối.

Vô tình, vô tâm, Huyền Nhật.

Thiếu gia... Không, đó là Huyền Nhật.

Cậu ấy hơi chuyển động cổ, động tác đó hoàn toàn bất thường, giống như một người máy, góc độ được tính toán sẵn, không chút lệch lạc, vừa quay qua, đôi mắt đen nhìn thẳng vào ta, giống như tìm được con mồi... Không, cùng lắm chỉ có thể nói là "mục tiêu", ánh mắt khi nhìn thấy con mồi của mãnh thú đều trở nên linh hoạt tươi sáng hơn nhiều.

"Charles ca, a Dạ có phải là rất bất thường?" Yahan nuốt nước miếng, "Cậu ấy thoạt nhìn giống như... hơ, tôi thật sự không biết hình dung tình huống này."

"Giống như một người máy."

Yahan lập tức thốt lên "Đúng đúng, chính là như thế", nhưng vừa nói xong, cậu ta liền trầm mặt, có vẻ hết sức lo âu.

Ta cũng lo âu như vậy, trước kia cho dù là trạng thái Huyền Nhật, thiếu gia đều chưa từng có động tác như vậy, cậu ấy bây giờ có phải là càng đến gần trạng thái người máy vô nhân tính hay không?

Dù là DSII cũng giống người hơn thiếu gia hiện giờ.

Huyền Nhật lưu loát nhảy xuống xe, trên tay cậu ấy cầm gậy, sau một động tác vung, đầu gậy xuất hiện lưỡi đao màu bạc to lớn, khiến ai nhìn thấy cả người đều phát lạnh.

Lưỡi hái tử thần.

"Yahan." Ta gọi một tiếng.

"Hử?"

"Lúc Huyền Nhật đuổi theo tôi, các cậu hãy lập tức rời khỏi, tuyệt đối đừng quay đầu, cũng đừng thử ngăn cản cậu ấy, trước khi cả sự tình hạ màn, tuyệt đối đừng tiếp xúc cậu ấy."

Nghe vậy, Yahan lập tức quay đầu sốt ruột nói: "Nhưng mà —-"

"Hãy tin tôi!" Ta ngắt lời cậu ta, vội nói: "Cậu ấy đã không còn là a Dạ trong miệng cậu, vì để trừ khử tôi, Huyền Nhật sẽ lợi dụng bất cứ người nào, cậu ngàn vạn lần đừng đi vuốt râu hùm! Cậu ấy sẽ giết cậu, thật sự!"

Giống như muốn nghiệm chứng lời của ta, Diệp Nhân rống to một tiếng: "Đi!"

Mọi người đều lộ vẻ kinh hoảng, Huyền Nhật vậy mà trực tiếp vung lưỡi đao xuống giữa chiếc xe, mọi người cuống quít mở cửa xe, sau một tiếng oành vang lên, chiếc xe bị lưỡi hái bổ ra từ chính giữa.

"Chạy mau!"

Nói xong, ta lao ra khỏi xe co cẳng chạy điên cuồng, nhưng không thi triển cực tốc, nếu ngay từ đầu đã bỏ Huyền Nhật quá xa, cậu ấy nhìn thấy đuổi không kịp, sợ rằng sẽ quay đầu đi tìm nhóm Yahan.

"Charles, Charles, anh đừng đi!"

"Tôi có lời muốn nói với anh."

"Xin lỗi, tôi vừa rồi không phải cố ý."

"Tôi hiện giờ thật sự không phải Huyền Nhật đâu!"

Sau lưng, thiếu gia liên tiếp kêu gọi, giọng mang đậm ý khẩn cầu, nghe vậy trong lòng ta run rẩy, lại không dám có bất cứ ý định quay đầu nào.

Tính toán một chút, cự ly chắc là được rồi, bây giờ chỉ có thể hi vọng nhóm Yahan sẽ rời khỏi như đã nói, ta bắt đầu thi triển cực tốc, nhưng mới bắt đầu, liền nghe thấy tiếng súng, ta nhanh chóng thay đổi vị trí, nhưng vẫn cảm thấy chân truyền tới một cơn bỏng rát, chỉ là cảm giác đau cũng không mãnh liệt, hẳn là không nghiêm trọng... Có lẽ là hiệu quả hưng phấn do ăn mấy viên kẹo máu, cho nên ngay cả cảm giác đau cũng giảm xuống rất thấp, ta đã không thể phân biệt.

Đạn điên cuồng bắn tới từ sau lưng, cho dù có cực tốc, thỉnh thoảng cũng không thể không chậm lại để tránh đạn, huống hồ cực tốc có nhanh làm sao, muốn chạy đua với đạn vẫn là quá điên cuồng rồi, có lẽ mình có thể vượt qua tốc độ của đạn trong thời gian ngắn, nhưng tuyệt đối không phải trạng thái có thể duy trì quá lâu.

Có lẽ nên đổi hướng, nếu như chạy vào chỗ rừng cây rậm rạp, đây sẽ giảm thấp tốc độ, nhưng trở ngại đối với Huyền Nhật sẽ càng lớn.

Bước chân vừa định di chuyển, đột nhiên xuất hiện một tiếng súng đặc biệt trầm, ta nghe âm thanh phân biệt vị trí, lập tức lùi về sau vài bước, nhưng phát hiện rừng cây đang định tiến vào vậy mà xảy ra bạo tạc, ngay tiếp đến là mười mấy tiếng súng, chân và vai lại truyền đến cảm giác bỏng rát, tiếng súng của thiếu gia thật là chuẩn đến khiến lòng người lạnh buốt, năng lực dự đoán càng khiến người không còn đường trốn chạy.

Ta chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước, mặc dù muốn trốn vào rừng rậm thâm sâu, bạo tạc lại như hình với bóng, mặc dù đều có thể kịp thời né tránh, không có bởi thế bị thương, nhưng bị cản trở mọi đường đi, chỉ có thể chạy theo đường thẳng.

Không thể tiếp tục thế này! Ta thi triển hộ thuẫn huyết năng, trực tiếp để cho thuẫn che chở sau gáy, giữa lưng và đầu gối, nơi khác thì đã lo không nổi nữa, chỉ cần ba nơi này bình yên, mình sẽ có thể tiếp tục hành động.

Đầu gối ta hơi gập lại, sau đó trực tiếp lao đi, thi triển cực tốc đến đỉnh điểm, một mạch chạy điên cuồng, vì để né tránh những chướng ngại như cây cối bụi cỏ, chỉ có thể tập trung toàn bộ tinh thần, căn bản không thể bận tâm đến đạn ở phía sau, chỉ có thể hi vọng hộ thuẫn đủ cứng rắn.

Không bao lâu, ta đã ra khỏi rừng cây, lần nữa nhìn nhà máy điện hạt nhân, giống như không có nhìn thấy chướng ngại vật, vẫn tiếp tục tiến về phía trước, trực tiếp chạy lên mặt tường, sau đó đi ở mọi vị trí trên kiến trúc vật, chỉ cần có điểm đặt chân, thì không có nơi mà vampire đi không được, chỉ hi vọng thế này có thể thoát khỏi Huyền Nhật.

Thiếu gia từng nói cậu ấy mãi mà không học được đi trên mặt tường.

Xuyên qua cả nhà máy điện hạt nhân, đứng ở trên đỉnh của một tòa kiến trúc, ta rốt cuộc dừng chân lại, nhìn sự hỗn loạn ở phía dưới, đứng chết trân một hồi lâu.

Đây là một cái chiến trường.

Tiếng súng, pháo kích và bạo tạc, hàng ngàn người ở đây chém giết lẫn nhau, âm thanh lớn đến thế hẳn là từ xa đã có thể nghe được, vì sao cho đến khi tận mắt nhìn thấy tất cả, ta mới giống như được xé khỏi bức màn cách âm, đột nhiên nghe thấy âm thanh kinh hãi ruột gan ở phía dưới?

Một phe đang giao chiến trong đó là giáo hội, phe kia, lại không biết là ai, cự ly quá xa xôi, nhìn không rõ lắm.

Lúc này, ta đột nhiên thông suốt, Huyền Nhật lợi dụng bạo tạc, không cho cơ hội thay đổi phương hướng, chính là muốn bức ta đến đây.

Lúc này, hai chiếc máy bay chiến đấu bay thấp qua, ngẩng đầu nhìn, nơ cổ màu máu trên thân máy bay khiến ta phát lạnh, cảm giác ngay cả huyết dịch cũng sắp kết đông.

Nơ đỏ!

Phe kia là Alexis!

Ta điên cuồng nhảy xuống kiến trúc vật, xông một mạch đến rìa chiến trường, thấy rõ trang phục của hai phe, mặc dù không rõ trang phục chiến đấu của Alexis hiện tại trông thế nào, nhưng trên những bộ giáp chiến, súng giới và chiến xa, khắp nơi đều có thể nhìn thấy ký hiệu nơ cổ màu máu.

Tộc nhân của ta, bọn họ cầm súng bắn nhau với kẻ địch; bọn họ bị đạn bắn trúng; bọn họ nằm im trên đất... Curtis, anh thật sự không có từ bỏ ta.

Chỉ cần ta còn sống, anh sẽ dốc cạn mọi thứ để bảo vệ cho tộc trưởng Alexis sao —- Không, không, không!

Ta xông vào chiến trường, xuyên qua xuyên lại trong đoàn người đang đối chiến, không ngừng gào thét "đình chiến", không ngừng cứu người, nhưng đối với chiến trường hàng ngàn người mà nói, đây chỉ là hạt muối bỏ bể.

"Dừng tay!" Ta dùng âm thanh trống rỗng gào thét: "Ta là Charles Endless, tộc trưởng Alexis, ta ra lệnh cho các ngươi, rút lui!"

Lần này, ngay cả tiếng rống của vampire cũng không thể thu hút chú ý, âm thanh của chiến trường đinh tai nhức óc, cảnh tượng hàng ngàn người giao chiến quá mức hỗn loạn, ngoại trừ giết người cộng với bị giết, bọn họ đã không thể nhìn thấy con đường khác.

Ta chỉ có thể bạt mạng cứu người, cứu được người nào hay người đó.

Lúc này, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác nguy hiểm, ta xoay người lánh sang bên cạnh, lưỡi hái tử thần gần như sượt qua thân thể.

Đó là Huyền Nhật, cậu ấy rốt cuộc đuổi tới rồi, hoặc là, cậu ấy sớm đã tính toán, một khi đến được đây, ta sẽ không chạy nữa.

Đây là chiến trường của gia tộc, bọn họ vì tộc trưởng Alexis mà chiến, ta làm sao có thể chạy khỏi đây?

Lùi lại vô số bước, ta vạn phần không muốn tiếp tục dây dưa với Huyền Nhật, cho dù biết là vô dụng nhưng vẫn không nhịn được khẩn cầu: "Làm ơn, thiếu gia, tôi không muốn đánh với ngài, những tộc nhân của tôi, bọn họ đang chiến đấu, từng người một trong bọn họ đang chết đi! Làm ơn, giúp tôi kết thúc trận chiến tranh này, đừng để cho bọn họ có thêm thương vong nữa, tôi khẩn cầu ngài!"

Trả lời của Huyền Nhật là vung lưỡi hái tử thần tiếp tục bức tiến.

Thấy vậy, ta chỉ có thể liều đến cùng mà nghênh chiến, tay phải hóa ra tây dương kiếm, tay trái nắm lấy chủy thủ năng lượng, hộ thuẫn huyết năng thì không còn lơ lửng ở không trung, mà là trực tiếp áp sát trên thân thể, hình dạng giống như áo ghi lê, chỉ là vạt áo dài đến giữa đùi, rồi hóa ra thêm một đôi bốt màu máu dài quá đầu gối, bảo vệ thật kỹ phần chân, một khi tốc độ bị ảnh hưởng, ta sẽ không còn ưu thế nữa.

So với huyết thuẫn, huyết khải áp sát thân thể, trái lại tiết kiệm sức lực hơn, chỗ xấu là chỉ có thể bảo vệ chính mình, nhưng đây cũng không sao, nếu là cần hộ thuẫn, ngưng kết ra sau là được. (Huyết khải: áo giáp máu)

Tây dương kiếm, cực tốc, huyết khải, thậm chí còn phải hóa ra huyết thuẫn, ta nghi ngờ mình căn bản làm không được, nhưng tình huống hiện giờ, làm không được cũng phải làm được!

Bộ huyết khải này là ý tưởng có được từ bộ đội nơ đỏ và người trong giáo hội xung quanh, bọn họ đều mặc khải giáp, lại không phải khải giáp cổ đại, mà là đồ công nghệ cao, so với từ khải giáp, có lẽ vỏ người máy là cái danh từ thích hợp hơn, nếu không có lớp vỏ này, ở nơi chiến trường pháo hỏa mãnh liệt như thế, hàng ngàn người sợ rằng sớm đã chết sạch, mà không phải chỉ có số ít người nằm trên đất như bây giờ.

Số ít, nhưng đã quá nhiều!

Huyền Nhật vung lưỡi hái về phía trước, ta chỉ có thể vừa né tránh vừa tìm kiếm cơ hội, bất luận là tây dương kiếm hay là chủy thủ năng lượng đều không phải thứ có thể liều mạng với lưỡi hái, thiếu gia từng nói, lưỡi hái của cậu ấy là chất liệu đặc biệt, hoàn toàn không tính giá thành, chỉ cần có một thanh như thế này, không gì có thể phá hủy, ngay cả vũ khí năng lượng cũng không thể làm gì được nó.

May thay, xung quanh rất hỗn loạn, thiếu gia cầm lưỡi hái lớn như thế, thoạt nhìn hết sức nguy hiểm, bất luận là Alexis hay là giáo hội đều sẽ coi cậu ấy là kẻ địch, thỉnh thoảng sẽ có người công kích cậu ấy, bức cậu ấy không thể không né tránh.

Mà có lẽ là bề ngoài của ta rất không có tính nguy hiểm, huyết khải dính trên áo ngoài trực tiếp áp sát ở trên da, nếu không nhìn kỹ, có lẽ sẽ tưởng rằng chỉ là một bộ y phục, vũ khí trên tay thậm chí chỉ có tây dương kiếm rộng bằng ba ngón tay và chủy thủ ngắn, ở trong súng pháo xung quanh, những vũ khí này cứ như là trò đùa, căn bản không bị coi thành uy hiếp, không có ai sẽ đặc biệt công kích ta.

Cho dù thỉnh thoảng phải né tránh công kích, thiếu gia vẫn từng bước bức tiến về phía ta, cường hãn đến khó tin, thân thủ của cậu ấy dứt khoát gọn gàng, dùng động tác nhỏ nhất để né tránh hoặc ngăn chặn phần lớn đạn, cứ như là kết quả đã trải qua tính toán kỹ lưỡng.

Nhược điểm của thiếu gia chỉ có một chỗ, bởi vì động tác quá chính xác, cho nên các khớp xương của cậu ấy nếu bị tổn thương, liền sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, nhưng đối mặt với thiếu gia vô tình vô tâm như vậy, ta có khả năng làm được không? Mình thật sự có thể làm tổn thương cậu ấy không? Mà thật sự phải... làm tổn thương cậu ấy sao?

Lúc này, chỗ không xa xảy ra bạo tạc, hai người chúng ta đều bị sức gió bức lui mấy bước, bụi mù tràn ngập, khi tro bụi tản đi, mặt của thiếu gia dần dần lộ ra, không hề có biểu cảm, cũng không tính là lãnh khốc, đó là một loại thần sắc không giống con người, thần tình của Huyền Nhật.

"Thiếu gia." Ta không nhịn được mở miệng nói: "Ngài còn nhớ tình huống lúc chúng ta mới gặp mặt không?"

Huyền Nhật đưa tới một nhát lưỡi hái coi như trả lời, ta dùng cực tốc tránh đi, nhìn thấy cậu ấy bị đạn từ chiến trường bức lui một đoạn.

"Lúc đó, tôi nhìn ngài, cảm thấy ngài thật là một thanh niên sạch sẽ xinh đẹp, đặc biệt thích hợp đi ở dưới ánh trăng."

Sạch sẽ trong suốt, thuần khiết giống như pha lê, còn mang theo một loại cảm giác không tạp chất, chẳng trách lúc đó thiếu gia không làm gì cả, lại bị những tên côn đồ tìm tới, loại khí chất đó thực sự rất khó để không bị người chú ý, cho dù cậu ấy ăn mặc có cổ lỗ làm sao, không phù hợp thẩm mỹ hiện nay, vẫn tự nhiên thu hút ánh mắt mọi người.

Một vẻ đẹp không tạp chất.

Ta nhìn Huyền Nhật, cảm nhận càng sâu đậm, cậu ấy đang vung lưỡi hái; cậu ấy đang chiến đấu; cậu ấy đang giết người, khuôn mặt không chút biểu tình kia vẫn cứ thuần khiết như thế, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi động tác tàn bạo đẫm máu trên tay.

Giống như giết chóc và nấu ăn là cùng một chuyện, lưỡi hái vào dao làm bếp đều chỉ là công cụ, giết người và cắt thịt heo cũng không có gì khác biệt.

"Melody từng nói, ngài có thể tàn sát loài người giống như giết heo, ngài thừa nhận mình xác thực có thể làm như vậy, người thừa nhận là ngài, không phải Huyền Nhật!"

Vì để ngăn cản đạn, Huyền Nhật giương cánh, thiên sứ có cánh làm từ lưỡi đao, cậu ấy đã sa đọa, hay bản tính chính là như thế?

"Thiếu gia, ngài thật sự không nghe thấy lời tôi nói sao?"

Huyền Nhật lượn vòng bay tới, đôi cánh kia trở thành lốc xoáy lưỡi đao đáng sợ nhất.

"Kỳ thực ngài có thể, đúng không?"

Chúng ta đều bỏ quên, thiên sứ vốn đã biết chiến đấu, trên tay bọn họ cầm vũ khí, có thể bảo vệ, nhưng cũng có thể giết chóc.

"Nhật Hướng Dạ, Huyền Nhật." Ta không nhịn được nói ra suy đoán từ trước tới nay, "Kỳ thực ngài vẫn luôn là hai người đi? Không có a Dạ hay Huyền Nhật, ngài chính là ngài!"

"Ngài đem mọi hành vì không phù hợp huynh trưởng mong đợi, những giá trị quan không được xã hội chấp nhận, những đặc chất sẽ bị gọi là "tà ác", đẩy toàn bộ cho Huyền Nhật, cái thân phận "Huyền Nhật" này là bến tránh gió của ngài!"

Động tác Huyền Nhật đột nhiên dừng lại, cậu ấy nhìn ta, rõ ràng không chút biểu tình, nhưng không biết vì sao, ta lại giống như có thể từ trên khuôn mặt đó nghe thấy tiếng kêu gào.

Đừng nói!

Ta không thể dừng lại.

"Tôi phục vụ bên cạnh ngài, không ai có thể nhìn rõ hơn tôi, khi tội phạm dùng con tin uy hiếp anh hùng, ngài lựa chọn lấy giết ngăn chặn giết, khi năng lực của Yossi tạo thành uy hiếp, ngài lựa chọn trực tiếp giết chết hắn, giải quyết hậu họa, rất rất nhiều lựa chọn lãnh khốc, ngài đều không phải trạng thái Huyền Nhật."

Nếu như, "Nhật Hướng Dạ" vốn đã có thể làm ra quyết định lãnh khốc, vậy còn "Huyền Nhật"?

"Sự lãnh khốc và ngây thơ của ngài đan xen thành một người không thể tháo gỡ, làm sao có thể triệt để phân bọn họ thành hai người? Vốn đã không phải hai người!"

Ta nhìn thiếu gia, trong lòng không nỡ, nhưng không thể không phun ra chân tướng tàn khốc.

"Thiếu gia, là bản thân ngài không muốn để Huyền Nhật biến mất, Huyền Nhật là cái cớ cho việc ngài không thể thích ứng thế giới này!"

Thiên sứ không muốn thừa nhận mình đã không còn là đứa em ngoan của anh trai, cậu ấy sớm đã sa đọa, sự lương thiện ban đầu đã chôn thân ở trong thí nghiệm cải tạo vô tận.

Thiếu gia nỗ lực muốn làm một người tốt như vậy, chỉ cần không chạm vào giới hạn của cậu ấy, cậu ấy thậm chí sẽ không tức giận, nhưng đây không phải thân thiện, cậu ấy chỉ là không để ý.

Thiên sứ bay ở trên cao nhìn xuống thế giới, đoàn người và đoàn kiến đối với cậu ấy mà nói, thật sự có khác biệt lớn lắm không?

Ta nhìn thẳng vào cậu ấy, nói: "Nếu như ngài muốn giết tôi, đừng bao giờ nói là do Huyền Nhật động thủ, đây là ngài tự mình động thủ!"

Huyền Nhật nhìn ta không nhúc nhích, trong lúc này, cậu ấy thậm chí đã trúng mấy viên đạn, nhưng vẫn không động đây, chỉ là nhìn vào ta.

Thiếu gia, đây không phải hành vi Huyền Nhật nên có đi?

"Anh biết không? Charles."

Thiếu gia rốt cuộc mở miệng, quả thật không phải giọng nói lãnh khốc của Huyền Nhật, thậm chí có thể nghe được ngữ khí hoang mang, cậu ấy nói: "Mức độ quan trọng của anh đối với tôi là 91.5%, con số này đã vượt qua An Đặc Khiết papa, vượt qua Ezart, đuổi theo ca ca, nhưng đây là không đúng!"

Mức độ quan trọng? Ta ngẩn ra, thiếu gia vậy mà còn có loại cài đặt đo lường này? Ở trong mắt của cậu ấy, thế giới này rốt cuộc có diện mạo gì?

"Anh không phải ca ca đã cứu tôi ra, anh không phải papa ở cùng tôi bảy năm trong phòng thí nghiệm, anh thậm chí không phải người bạn đầu tiên của tôi! Anh rốt cuộc dựa vào cái gì trở nên quan trọng như thế?"

Ta cứng họng, so sánh như vậy là không đúng! "Thiếu gia, đây cũng không thể so sánh, người quan trọng chính là người quan trọng, làm sao có thể dùng điểm số để tính toán?"

Thiếu gia rống lên: "Tôi chính là sẽ tính toán! Tôi chính là như vậy!"

Ta không thể phản bác, dù sao, mình căn bản không thể biết thế giới trong mắt thiếu gia, làm thế nào bác bỏ giá trị quan của cậu ấy? Nếu như trong đầu của mình có hàng loạt con số, không ngừng nhắc nhở mức độ quan trọng của mọi người xung quanh, ta hoàn toàn không thể tưởng tượng đó là thế giới kiểu gì, rốt cuộc phải làm sao đối đãi người khác mới phải.

"Anh phải chết, bởi vì ca ca hạ lệnh phải giết anh, nếu như tôi làm trái anh ấy, vậy thì anh sẽ... Đây là không đúng! Không thể xảy ra! Tuyệt đối không thể!"

Nhìn thiếu gia, ta đột nhiên hiểu rõ, một khi cậu ấy làm trái mệnh lệnh của Nhật Hoàng, đại biểu ta —- quan trọng hơn Nhật Hoàng sao?

"Charles Endless!" Tiếng rống giận của thiếu gia vang vọng khắp chiến trường, "Ngươi phải chết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro