9 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Kết thúc No.5 Hữu tình

Phán đoán tình huống, mệnh lệnh của chủ nhân tối cao xảy ra xung đột với cài đặt cơ sở, tắt máy khởi động lại.

Bên cạnh có vật thể sống không rõ, trạng thái đang ngủ gục, không có tính nguy hiểm, căn cứ vào màu tóc, thể hình, phán đoán sơ bộ: Chủ nhân tối cao... Không đúng! Đây là, là...

Chủ nhân tối cao đang tỉnh dậy, ưu tiên xử lý.

"A Dạ?" Phán đoán giọng điệu của chủ nhân tối cao: hơi bất an, tâm tình tiêu cực đạt 70%

"Chủ nhân..."

Tâm tình tiêu cực của chủ nhân tối cao nhanh chóng tăng hơn 90%, phán đoán cần dò hỏi tình huống —- Không đúng! Căn bản không cần hỏi! Là do xưng hô sai! Đây không phải chủ nhân tối cao gì cả, đây là, hẳn là...

"Ca ca."

"A Dạ! Thật sự là a Dạ sao?"

Phán đoán tâm tình của chủ nhân tối cao: hơi kích động, vui mừng, tâm tình tích cực 80%, tâm tình tiêu cực thấp hơn 50%, trả lời chính xác.

"A Dạ, a Dạ, em gọi anh thêm tiếng nữa đi."

"Chủ nhân ca ca."

"Gọi thêm lần nữa!"

"Ca... anh rốt cuộc đã tới."

Cập nhật lại thông tin của chủ nhân tối cao, thứ tự nghe lệnh xếp vào ưu tiên bậc 1, mức độ quan trọng: 95%.

Không phải 100%, bởi vì mọi chuyện luôn có điều bất trắc, ở trong cài đặt của hệ thống, không có bất cứ chuyện gì có thể đạt đến 100%, không cần để ý 5%, dù sao cũng sẽ không có mức độ quan trọng của người nào cao hơn chủ nhân tối cao, cao hơn ca ca, thế này đã đủ rồi.

"Xin lỗi, anh đã tới muộn, a Dạ, sau này em sẽ không bị tổn thương nữa, ca ca nhất định sẽ bảo vệ em, không ai có thể làm hại em!"

"Ừm!"

Em cũng vậy, Huyền Nhật sẽ bảo vệ ca ca, a Dạ cũng sẽ bảo vệ ca ca, không ai có thể làm hại ca ca, chủ nhân ca ca vĩnh viễn đều là người quan trọng nhất của a Dạ!

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Cậu ấy nhảy lên không trung, múa ra vòng tròn tử vong mà trước kia đã từng nhìn thấy, trước kia chỉ là vòng tròn do lưỡi hái múa ra, bây giờ còn thêm đôi cánh bằng lưỡi đao, đúng chuẩn là một cơn lốc đao, nếu như bị quấn vào trong đó, vậy nhất định sẽ biến thành rất nhiều mảnh trong chớp mắt đi?

Nếu như ta chết lúc này, biến thành một đống hài cốt dưới tình huống không ai biết, giáo hội giao không ra ta, Curtis không thể xác định ta đã chết, vậy thì, trận chiến tranh này còn sẽ duy trì bao lâu nữa?

Gia tộc Alexis còn phải lấp thêm bao nhiêu tính mạng vào đây, chỉ để cướp lại một tên tộc trưởng trên danh nghĩa?

"Thiếu gia, tôi không thể chết, cho dù ngài là người quan trọng nhất, tôi vẫn không thể bị ngài giết chết, bởi vì cho dù tôi có thể vì người quan trọng nhất mà từ bỏ tính mạng của mình, nhưng chung cuộc vẫn sẽ có thứ không thể từ bỏ, thiếu gia, vấn đề ở đây không phải là điểm số quan trọng của ai cao thấp, ngài có hiểu được không?"

Không biết có phải ảo giác hay không, vòng tròn tử vong kia hình như khựng lại, nhưng sau đó vẫn tiếp tục tiến lên, đi ngang qua chỗ nào mặt đất chỗ ấy bị bào thành cho lỗ chỗ, lực sát thương khủng bố như vậy, để không thương tổn đến người khác, ta chỉ có thể từ bỏ cứu trợ tộc nhân, lùi về nơi ít người qua lại, thậm chí thỉnh thoảng còn phải xô người khác ra, tránh cho bọn họ bị nghiền thành từng khối, ta thậm chí không kịp phân rõ người bị xô ra rốt cuộc là tộc nhân hay là người trong giáo hội.

"Tộc trưởng!"

Một tiếng gọi khiến trong lòng ta run lên, cấp tốc lùi về sau một bước, bất chấp nguy hiểm ngay trước mắt, quay đầu nhìn, nhìn thấy một người mặc khôi giáp, đang mang vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ, đối phương đẩy mũ bảo hộ bán trong suốt lên trên.

"Tộc trưởng, là tôi." Anh ta la to.

Đông Phương Luy.

Mặc dù biết là không nên, nhưng ta vẫn thở phào một hơi, lấy làm mừng vì người nhìn thấy không phải Curtis.

Lúc này, Đông Phương Luy đột nhiên biến sắc, giơ súng lên liền bắn ra vô số đạn, ta cả kinh, không ngờ Đông Phương Luy sẽ nổ súng về phía ta, khi đang muốn lùi ra, lập tức phát hiện nòng súng căn bản không phải nhằm vào mình.

Quay đầu lại, thiếu gia bị bức lui một quãng, không còn múa ra vòng tròn tử vong, thậm chí không có nhìn ta, tầm mắt của cậu ấy vượt qua ta, quăng đến phía sau.

Ta nhìn quanh, trong bất tri bất giác, chiến trường an tĩnh lại, song phương đều đã dừng tay, không biết là do thành quả khi ta vô thức rời xa mọi người, hay là do uy lực vòng tròn tử vong của thiếu gia, những người khác đều cách bọn ta khá xa, tất cả đều cảnh giới nhìn thiếu gia.

Cuộc tranh đấu của song phương đã bị cắt ngang rồi! Trong lòng ta tuôn trào mừng rỡ, cũng phải, vòng tròn tử vòng vừa rồi nổi bật như thế, không muốn gây chú ý cũng khó... Chẳng lẽ thiếu gia cố ý làm vậy?

Ta sở hữu ưu thế tốc độ, cách công kích có động tĩnh lớn như thế kỳ thực càng không dễ đánh trúng ta, thiếu gia hẳn là rõ điều này, cậu ấy trước giờ chưa từng phạm sai lầm vậy mà lựa chọn loại công kích như vậy, đáp án này vẫn chưa đủ rõ ràng sao?

Đông Phương Luy phất tay một cái, hô: "Tìm được tộc trưởng rồi, tất cả mọi người qua đây bảo vệ—-"

Lời của anh ta bị tiếng súng cắt ngang, phát đạn đó bắn ở bên cạnh chân của ta, nổ ra một cái hố to bằng đầu người.

"Tất cả mọi người đứng yên không cho động đậy, nếu không ta sẽ nổ banh tên vampire này!"

Sin giơ một khẩu súng cỡ lớn, từ phía giáo hội đi ra.

"Ngươi dám!" Đông Phương Luy không kiềm được giận, ngay cả khuôn mặt cũng biến dạng, rống lên hệt như ác quỷ: "Dám tổn thương một cọng lông tơ của tộc trưởng, Alexis sẽ không chết không thôi!"

Một bên là phe giáo hội, tất cả nòng súng đều chỉa vào ta; phe kia là Alexis, mọi nòng súng đều chỉa vào giáo hội; ta và Huyền Nhật bị kẹp ở chính giữa, nhưng lại đưa vũ khí vào lẫn nhau, đây là tình huống kiểu gì vậy? Ta không thể lý giải vì sao sẽ đi đến bước này.

Sin nguy hiểm mà nheo mắt, đối với hắn mà nói, hiển nhiên tác dụng của bốn chữ không chết không thôi này là chọc giận, mà không phải áp chế.

"Sin, ngươi hà tất gì tự mình ra tay đây?"

Một người từ phía sau đi ra, nhìn sơ, ta còn tưởng đó là Nhật Hoàng, nhưng ngay sau đó liền hiểu rõ là La Diệp.

Thiếu gia quay đầu qua, nhìn đối phương, thần sắc khủng bố cứ như là muốn nuốt sống hắn.

La Diệp lại cười hết sức ôn hòa và vô hại, đề xuất kiến nghị: "Cứ để cho hắn đánh với Huyền Nhật đi, chúng ta đừng nhúng tay. Nếu như Charles Endless đánh thắng Huyền Nhật, chúng ta sẽ để Alexis mang hắn đi; nếu hắn đánh thua, thì sẽ tiếp tục ở lại trong tay giáo hội, thế nào?"

Nghe vậy, ta chỉ thoáng suy nghĩ đã hiểu rõ cả rồi, La Diệp đề xuất chủ ý như vậy, ác ý gần như muốn tràn ra ngoài.

Nhật Hoàng ra lệnh giết ta, thiếu gia không chết không thôi với ta, mà cậu ấy thì lại là người bán cơ giới có thể bất chấp thương đau, liên tục chiến đấu đến cuối cùng, thắng lợi của ta chỉ đại biểu cho cái chết của Huyền Nhật, vậy thì Nhật Hoàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ta và gia tộc Alexis!

Nếu thiếu gia thắng, cậu ấy sẽ giết chết ta ngay tại chỗ, Đông Phương Luy tuyệt đối sẽ dẫn theo người trong gia tộc dùng súng điên cuồng bắn quét cậu ấy, báo thù cho tộc trưởng, mà cho dù là Huyền Nhật, đối mặt với cuộc bắn quét của cả ngàn người trong quân đội Alexis, cậu ấy vẫn có thể sống được sao?

Bất luận nghĩ thế nào, thiếu gia đều sẽ chết, Alexis thì là hung thủ, hai bên Alexis và Nhật Hoàng sẽ không chết không thôi, giáo hội chỉ cần ngồi ở bên cạnh xem, là có thể trở thành thế lực đứng đầu chỉ bằng một bước nhảy, không cần e sợ bất cứ phe nào.

"Mơ tưởng!" Đông Phương Luy bác bỏ, giận dữ nói: "Bất luận thế nào, tộc trưởng đều phải an toàn cùng bọn ta rời khỏi!"

Đáp trả của giáo hội là tặng cho anh ta một loạt tiếng súng, ngăn cản anh ta tiếp cận ta.

Phản ứng của Đông Phương Luy cũng rất trực tiếp, lập tức phất tay một cái, tất cả người trong gia tộc giơ súng bắn trả, bản thân anh ta thì vẫn đi từng bước về phía ta.

Sin cũng làm động tác y như vậy, hắn dẫn người giáo hội tiến lên.

Hai quân duy trì công kích lẫn nhau và tiến lên, lúc này ngay cả thiếu gia cũng không lo nổi công kích ta, mà là nghiêng đầu nhìn hai phe này, hình như đang suy nghĩ tiếp theo nên làm sao.

"Dừng lại!" Mắt thấy tình huống sắp mất khống chế, ta không thể nhìn người trong gia tộc và giáo hội khai chiến thêm nữa, lập tức hạ lệnh: "Tất cả mọi người lùi lại."

Đông Phương Luy dừng bước, nhưng không định lùi lại, chỉ là dò hỏi: "Tộc trưởng, vậy ngài qua đây được không?"

Ta do dự, cực tốc có thể di động đến phía sau Đông Phương Luy trong chớp mắt, thậm chí mấy giây đã có thể rời xa chiến trường, nhưng lại không thể xác định sau khi rời khỏi, song phương liệu có thật sự đình chiến hay không, mà thiếu gia sợ rằng vẫn sẽ đuổi theo, đây vẫn là vấn đề không thể giải quyết...

Một bóng người đột nhiên lướt qua bên cạnh, đó là bướt lướt chuyên thuộc của vampire, ngoại trừ vampire, ta chỉ nhìn thấy loại năng lực này ở trên người thiếu gia, vừa di động xong, vị trí đối lập đã biến động trong nháy mắt, thiếu gia đứng ở giữa ta và Đông Phương Luy, lạnh lùng nói: "Nếu như anh chạy trốn, tôi sẽ liên thủ với giáo hội tiêu diệt quân đội Alexis."

Ta tức thì tăng xông máu, rống lên: "Cậu không thể làm như vậy!"

Âm lượng của thiếu gia lại càng lớn hơn, rống giận: "Tôi cũng không muốn làm như thế, cho nên, đừng chạy!"

Lúc này thật là cưỡi hổ khó xuống, bất cứ quyết định nào cũng có thể gây ra thương vong to lớn, ta cắn răng một cái, rống giận: "Ta chấp nhận cái điều kiện đó, nếu như ta thắng Huyền Nhật, các ngươi phải để ta đi."

Sin nhíu mày, lạnh lùng nói: "Còn nếu như ngươi thua?"

Sau khi hạ quyết định, ta trái lại trở nên bình tĩnh, thản nhiên nói: "Vậy thì ta sẽ ở lại, có lẽ đến lúc đó ta đã chết rồi, ngươi cũng có thể bắt Huyền Nhật, Alkus sẽ tới tìm cậu ấy báo thù cho ta, đối với các ngươi mà nói, bất cứ kết quả nào cũng không hề có tổn thất."

Đương nhiên, kết quả này không tính Nhật Hoàng ở bên trong, nhưng ta không tin Nhật Hoàng sẽ mặc cho thiếu gia rơi vào tay giáo hội, mặc dù không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì, nhưng ta không tin hắn thật sự không quan tâm tới sống chết của thiếu gia!

"Tộc trưởng!" Đông Phương Luy bi phẫn nối: "Ngài không cần thỏa hiệp với bất cứ người nào, chẳng lẽ ngài không tin chúng tôi có thể bảo vệ ngài sao?"

Ta tin, chỉ là không tin mình đáng được bảo vệ.

Hít sâu một hơi, ta kiên định nói: "Ta sẽ thắng, hãy tin ta."

"Tin ngài?" Đông Phương Luy khó có thể tin mà nói: "Làm sao tin? Ngài thậm chí không thiện trường chiến đấu!"

Không thiện trường sao? Ta trầm mặc không nói, trước kia có lẽ là vậy đi, nhưng từ sau khi có một thiếu gia anh hùng, mình hình như càng ngày càng giỏi vụ này... năng lực duy nhất mà phụ thân đại nhân không muốn con mình thiện trường.

Ta cười, ngẩng đầu hỏi: "Thiếu gia, ngài nói tôi có mạnh không?"

Thiếu ta nhìn ta thật sâu, cũng cười: "Nếu như Charles anh có thể yếu một chút, tôi đã không bị bản năng bức đến giết anh rồi."

Cho dù có chứng nhận của thiếu gia, Đông Phương Luy vẫn không tin, dưới chân ta phát lực một cái, chớp mắt lao qua bên cạnh thiếu gia, cậu ấy hoàn toàn không có ý ngăn cản.

Khi giơ tay lên, chủy thủ năng lượng đã kê trên mặt người nọ —- đó cũng là nơi duy nhất anh ta để lộ.

Đông Phương Luy nhìn ta không chớp mắt, nhưng phần lãnh tĩnh này cũng không thể khiến ta cho rằng anh ta thật sự không để ý, vừa rồi đối phương xác thực đã mở to mắt.

Ta khẽ giọng nói: "Anh đã chết rồi, nếu như ta muốn giết anh."

Đông Phương Luy liếc chủy thủ năng lượng một cái, không có phản bác mà ngầm thừa nhận. Người dù có cường đại bị chủy thủ năng lượng đâm vào trong đầu, vậy cũng chỉ có chữ chết mà thôi.

"Nếu đã gọi ta là tộc trưởng, anh sẽ phải tin tưởng ta, nếu như anh không coi ta là tộc trưởng Alexis, vì sao muốn mang người trong gia tộc đến chiến tử sa trường?"

Đông Phương Luy cắn răng nói: "Tôi thật sự có thể tin ngài sao? Tộc trưởng, ngài là một người tốt, nhưng chính vì quá tốt, thà bản thân chết đi cũng không muốn tộc nhân bị thương tổn, ngài muốn tôi làm sao tin tưởng ngài thật sự muốn sống?"

Ta trầm mặc, mình xác thực có quá nhiều "tiền án", nhưng giờ phút này, có càng nhiều nguyên nhân khiến ta tuyệt đối không muốn chết!

"Cho dù ta phải chết, cũng tuyệt đối không thể chết ở trên tay thiếu gia!"

Từ trong lòng móc ra một nắm kẹo máu, ta căn bản không biết có bao nhiêu, dốc hết vào trong miệng cắn nát rồi nuốt xuống.

Ta cần phải thắng!

Giơ chủy thủ năng lượng lên, ta bật về sau một bước, nhảy lên không trung rồi thuận thế xoay người, khi chạm đất lần nữa, chân đạp một một cái, cả người bắn ra.

Thiếu gia nhìn ta, vậy mà nhếch khóe miệng, không còn cảm giác máy móc của Huyền Nhật, những cũng không phải thiên sứ thuần khiết, cậu ấy trông có chút hưng phấn, hình như rất mong chờ trận chiến đấu này.

Ta cũng vậy.

Bởi vì do kẹo máu, toàn thân bắt đầu nóng lên, giống như ngay cả máu cũng đang phát nhiệt, gần như không thể khắc chế... chiến ý trong lòng!

Nếu như thua, Alkus sẽ rơi vào vòng luân hồi của thù hận, ta sẽ không thể hỏi rõ hành vi của Curtis, thiếu gia vĩnh viễn không thể thoát khỏi phương thức lấy điểm số tính toán người khác.

Ta không thể thua!

Cho dù phải —- giết Huyền Nhật!

Dùng cực tốc lao đến trước mặt thiếu gia, cậu ấy không thể theo kịp tốc độ này, nhưng cũng không định theo, chỉ là đứng nguyên tại chỗ dùng động tác giản lược nhất, chặn lại đao năng lượng vào khoảnh khắc sắp bị đánh trúng, nếu ta không kịp thời lùi lại, cậu ấy sẽ thừa lúc tạm ngừng ngắn ngủi này triển khai công kích, có mấy lần, ta đều bị thanh lưỡi hái kia sượt qua, nếu không phải đủ nhanh, sợ rằng sẽ bị lãnh đủ.

Lùi lại sau một lần giao chiến, ta có chút không dám tin, khẽ giọng hỏi: "Ngài có thể thấy rõ động tác của tôi?" Nếu mất đi ưu thế tốc độ, sợ rằng sẽ không có phần thắng rồi.

May mà thiếu gia lắc đầu nói: "Không, tôi chỉ là có thể phán đoán điểm rơi đại khái của anh, Charles, tôi vẫn luôn quan sát anh, coi thành đối tượng học tập, cũng coi thành kẻ địch tiềm tàng."

Ta rùng mình, chẳng lẽ thiếu gia sớm đã không yên tâm về ta?

Thiếu gia giải thích: "Tất cả cường giả đều là kẻ địch tiềm tàng, không thể để cho bất cứ người nào mạnh hơn tôi, thế này tôi mới có thể bảo vệ chủ nhân tối cao, đây là cài đặt cơ bản của Huyền Nhật... của tôi."

Nói đến đây, cậu ấy đột nhiên đổi giọng: "Nhưng, tôi thích trở nên mạnh hơn! Không phải bởi vì cài đặt của chip, tôi vốn đã thích chiến đấu, mỗi lần Ezart cố ý chọc giận anh, muốn đánh với anh, tôi đều rất ngưỡng mộ cậu ấy, kỳ thực tôi cũng rất muốn khiêu chiến anh, chỉ là biết anh không thích, cũng sẽ không nghiêm túc chiến đấu, cho nên..."

Cho nên, cậu ấy nhẫn nhịn.

"Tôi rất xin lỗi, Charles, nhưng đánh xong lần này, sau này tôi cũng sẽ không tìm anh đánh nữa."

Thiếu gia dùng hai tay nắm lấy thanh lưỡi hái tử thần to lớn kia, đôi mắt tỏa ra chiến ý.

"Chỉ một lần này!"

Ta chuyển chủy thủ sang tay trái, tay phải thì hóa ra một thanh tây dương kiếm, huyết khải vẫn là một lớp mỏng bám ở trên người, trạng thái giờ đây, muốn hóa ra huyết thuẫn cũng không khó, chỉ là vô nghĩa, lưỡi hái tử thần một khi vung xuống, né tránh là trên hết, không thể đối cứng với nó, huyết thuẫn chỉ là chống đỡ bất đắc dĩ cuối cùng.

"Cho dù giết chết ngài cũng không sao à?"

Huyết dịch toàn thân nóng như dòng nham thạch, ta cảm thấy toàn thân đều muốn sôi trào rồi, ngay cả hơi thở ra cũng giống như hơi nước nóng hổi, ngón tay hơi hơi run rẩy, lại không phải do căng thẳng hay sợ hãi, mà là kết quả do nỗ lực khắc chế không vung ra vũ khí.

"Charles, anh trông thật nguy hiểm." Thiếu gia nhếch khóe miệng. "Phải, không sao, giết tôi đi —- Nếu như anh làm được!"

Sự run rẩy thoáng cái ngừng lại, ta bình tĩnh nhìn thiếu gia, rất muốn mở miệng nói cho cậu ấy, sự cho phép này có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng ngay sau đó hiểu rõ, thiếu gia đã quá rõ ràng, lời này là nghiêm túc, cho dù giết chết cậu ấy cũng không sao, giờ phút này, cậu ấy chỉ muốn chiến đấu!

Dưới chân phát lực một cái, ta lao về phía thiếu gia, cậu ấy thì đứng nguyên tại chỗ ứng đối, ta vây quanh người cậu ấy, giống như một cơn gió lốc, cậu ấy thậm chí không thể nhìn ta, chỉ là vung lưỡi hái tử thần thành một bức tường đồng vách sắt, khiến ta căn bản không tìm được điểm đột phá.

Kỳ thực, tốc độ của thiếu gia cũng rất nhanh, điều khủng bố nhất của cậu ấy nằm ở việc lưỡi hái tử thần to lớn và nặng nề như vậy, lại không hề ảnh hưởng tới tốc độ của cậu ấy, chỉ cần vung trúng một đao, thắng thua đã được định ra rồi.

May thay, ưu thế của ta nằm ở tốc độ, thiếu gia đánh không trúng ta, ta lại ít nhiều có thể đánh trúng cậu ấy, chỉ là vị trí đều không tốt lắm, cũng không đủ lực, nhưng nói không chừng chính bởi thế, thiếu gia mới mặc cho ta đánh trúng.

Mặc dù biết các khớp xương mới là chỗ hiểm, nhưng đánh không trúng cũng vô dụng.

Đột nhiên, khi thiếu gia thu tay sau một lần vung, khuỷu tay lộ ra sơ hở, ta không chút do dự ra tay, chủy thủ năng lượng đâm thẳng vào, vết thương do huyết năng tạo thành không đủ nghiêm trọng, chủy thủ năng lượng đối với thiếu gia mà nói mới là đại sát khí chân chính, một khi khớp xương bị nhiệt độ cao tan chảy, cậu ấy sẽ không thể có động tác tinh chuẩn được nữa.

Nhưng đây lại là cái mồi nhử, trước khi đánh trúng thiếu gia, cậu ấy đã ra chân, đánh thẳng vào mặt ta, ta cũng biết cái sơ hở này phần lớn có vấn đề, nhưng lại không thể không ra tay, bởi vì thiếu gia là người bán cơ giới tuyệt đối chuẩn xác, cậu ấy căn bản không có sơ hở đáng nói.

Khi đang nghiêng thân xoay người ở không trung, ta trở tay dùng tây dương kiếm chém vào chân cậu ấy, nhưng lưỡi hái tử thần vẫn vung qua, với khí thế sấm vang chớp giật mà đánh văng tây dương kiếm chém thẳng về phía ta, nếu chém trúng, ta hẳn là sẽ trực tiếp biến thành hai mảnh, nhưng thân ở giữa không trung, tránh cũng không được —- dứt khoát khỏi tránh.

Ta vươn tay ra đánh vào mặt đao, để cho thân thể trầm xuống một chút, né tránh mũi đao, chân đạp lên thân côn lưỡi hái, cả người quấn trên lưỡi hái tử thần.

Thiếu gia giơ lưỡi hái, mà ta lại vắt ngang dưới lưỡi hái tử thần, cả thế giới đều đảo ngược, nhưng đối với vampire mà nói đây lại không phải trở ngại quá lớn, bọn ta quen đi ở trong bóng tối, trong đảo ngược, đủ loại hoàn cảnh mà loài người không thể thích ứng, lại là đặc điểm mà vampire sẽ cảm thấy thoải mái.

Khóe miệng thiếu gia nhếch lên, thần sắc này vậy mà có chút giống Nhật Hoàng, thật không hổ là anh em.

"Anh quả là khắc tinh của ta, Charles."

Ta cũng không ngờ mình có thể làm như vậy, cứ như thế, uy hiếp của lưỡi hái tử thần giảm mạnh.

"Anh muốn ở đó đến lúc nào?"

Thiếu gia đạp một cước tới, ta lập tức bật nhảy xuống đất, ngay sau đó dùng cực tốc lao đi, lần nữa triển khai triền đấu.

Đối phương không thể làm gì ta, cho dù thỉnh thoảng đánh trúng ta, cảm giác cũng không đau lắm, nhưng bực cái là ta cũng không thể tạo ra một kích trí mạng.

Mùi máu càng ngày càng nồng, mặc dù ngửi đã biết không thuần chính, nhất định không thể nào ngon được, nhưng có còn hơn không.

Đói khát trong bụng giống như một bó đuốc, bắt đầu cháy lan ra, mặc dù vốn đã không có ăn no, nhưng không ngờ cơn đói đến nhanh như thế, sợ rằng là do chiến đấu quá mức, giờ đây chỉ có thể nhẫn nhịn, một khi phân tâm, sợ rằng sẽ bị thua trong nháy mắt.

Ta phải mau chóng kết thúc chiến đấu, nếu đói đến mức triệt để mất đi lý trí, thì hoàn toàn không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.

Nâng cao tốc độ, càng ngày càng nhanh, có lúc ngay cả bản thân ta cũng nhìn không rõ xung quanh, chỉ có thể dựa vào cảm giác làm ra động tác, may mà mùi máu trên người đối phương nồng như vậy, đủ để phân biệt phương hướng rồi.

Xung quanh toàn mùi máu, nhiều đồ ăn như thế, vì sao ta vẫn còn đói bụng?

"Charles? Anh... làm sao..."

Đối phương không biết đang gọi cái gì, mà đã phân tâm, ta vòng ra sau lưng dùng cực tốc xô cậu ấy phải gập đầu gối, rồi lại thuận thế nhảy đến chính diện, thừa dịp giáng chủy thủ xuống, đâm vào đầu gối, máu của cậu ấy phun lên mặt ta, ta dùng lưỡi liếm liếm. Thật sự, khó ăn quá.

Tiếp đến thì đơn giản hơn nhiều, chẳng qua vấn đề là thời gian, ta chỉ cần liên tục tổn thương cậu ấy, tổn thương cậu ấy... cho đến khi một kiếm đâm vào ngực cậu ấy, khoảng cách giữa bọn ta chỉ rộng bằng mấy nắm đấm, cậu ấy nhìn thẳng vào ta, thở dài: "Thật là mạnh, đáng tiếc..."

Ta nghiêng đầu, nhưng không muốn trực tiếp hút cạn cậu ấy, chỉ muốn nghe đằng sau "đáng tiếc" cậu ấy muốn nói cái gì đây? Cậu ấy lại nhắm mắt không nói nữa, cả người trực tiếp mềm nhũn, ta đỡ cậu ấy, liếm cái cổ của đối phương, vẫn là khó ăn, nhưng ta thực sự quá đói, bất chấp vấn đề khó ăn.

Ta há miệng, răng cũng đã chạm vào da của cậu ấy, nhưng dừng lại, mùi rỉ sắt này quá nồng, mùi vị khó ăn như thế... thật quen thuộc.

Đằng xa có người không ngừng kêu gọi, còn có đồ ăn khác à? Người này khó ăn như vậy, vẫn là đừng ăn nữa đi.

Ta bế cậu ấy lên, đi từng bước về cái hướng nọ, ở đó có người liên tục kêu gọi, ồn ào như vậy, cứ ăn hắn đi.

Thật là đói...

"Tộc trưởng, ngài bị thương rất nặng, tôi mang ngài đi liệu thương!"

Ta nhét thứ trên tay cho đối phương, cắt ngang lải nhải không ngừng của hắn, rồi hít sâu một hơi, máu này có mùi vị bình thường, có thể ăn.

"Đói..."

"Tộc trưởng, ngài nói cái gì?" Hắn khó hiểu hỏi.

Ta hé miệng, gào rít: "Máu!"

Cắn một phát về phía cổ của đồ ăn...

Lại có tiếng kim loại lanh lảnh vang lên, đau đớn từ răng truyền tới khiến ta tức thì tỉnh táo lại không ít, lảo đảo lùi lại mấy bước, không dám tin mình vậy mà muốn cắn Đông Phương Luy, nếu không phải anh ta mặc hộ giáp kim loại, sợ rằng sớm đã...

"Tộc trưởng?" Anh ta hoảng hốt hỏi: "Ngài muốn hút máu sao? Xin lỗi, tôi lập tức cởi hộ giáp —-"

"Không!" Ta cắt ngang lời anh ta, tiêu tốn sức lực mới khắc chế được đói khát, ráng nặn ra lời nói, "Ta sẽ một hơi hút cạn anh, dùng tốc độ nhanh nhất lấy túi máu cho ta, nhanh!"

Mặt Đông Phương Luy biến sắc, lập tức nói: "Tộc trưởng, xin đi theo tôi, hậu phương có túi máu."

Anh ta bế thiếu gia, đang định xoay người rời khỏi, lại bị tiếng súng ngăn cản, súng này thậm chí không phải đánh lên mặt đất, mà là đánh trúng phần chân của anh ta, may mà hộ giáp đủ vững chắc, công kích này không có làm anh ta bị thương.

Đông Phương Luy lập tức giận dữ nhìn giáo hội, nói: "Chẳng lẽ các ngươi không muốn giữ chữ tín sao? Được lắm, Alexis không thích chiến, nhưng không sợ chiến!"

Sin lạnh lùng nói: "Bọn ta không có làm gì cả, đừng cho rằng bọn ta sẽ không giữ chữ tín giống các ngươi, phi nhân!"

Đông Phương Luy là loài người, ta thân là phi nhân chân chính, chưa từng nghi ngờ chủng tộc của anh ta, nhưng, mặc dù Đông Phương Luy nổi giận đùng đùng, nhưng không có phủ nhận cách nói này, có lẽ ngay cả bản thân anh ta cũng không cho rằng mình là loài người đi.

"Ở đó." Ta vỗ nhẹ anh ta, chỉ phía bên hông.

Chiến trường xuất hiện phe thứ ba, tất cả bọn họ đều mang mặt nạ nửa mặt, giữa trán vẽ một cái ký hiệu mặt trời, mọi người đều biết, đây là đội tài quyết của Nhật Hoàng.

Sắc mặt Đông Phương Luy đại biến, rống giận với thành viên của Nơ Đỏ: "Chuẩn bị chiến!"

Ta lắc đầu nói: "Giao thiếu gia cho bọn họ là được."

Anh ta bất mãn nói: "Huyền Nhật truy sát ngài, chẳng lẽ cứ thế thả cậu ta đi sao? Ít nhất có thể dùng đề bàn điều kiện với Nhật Hoàng, để hắn đừng truy sát ngài nữa!"

Ta đói đến sắp không thể suy nghĩ, cảm thấy lời này hình như có đạo lý, cứ để thiếu gia truy sát như vậy hình như cũng không phải biện pháp, trọng điểm là ta cũng không muốn đối mặt với thiếu gia khi vung lưỡi hái tử thần nữa.

"Giao cho Curtis." Để anh ta quyết định nên làm sao đi, ta đã không thể suy nghĩ được nữa rồi.

Đói quá, thật sự rất đói...

Đông Phương Luy mừng rỡ, nói: "Vâng." Anh ta quay đầu liền hạ một chuỗi mệnh lệnh.

"Tiểu độ số 1 hộ tống tộc trưởng rời khỏi! Người khác ở lại."

Sau khi loạng choạng hai bước, dọc đường bị người vây quanh, ta không nhịn được hất tay bọn họ ra, tránh cho mình một khi không nhịn được, kéo tới một cánh tay liền cắn xuống, một bữa cơm một mạng người, quá đắt rồi.

"Tộc trưởng, ngài ở đây chờ một lát."

"Này, máu ở đâu?"

"Cần nhóm máu nào?"

"... Đều, đều có thể đi?"

Một khuôn mặt xa lạ quay đầu qua, thấp thỏm bất an hỏi: "Tộc trưởng, xin hỏi ngài có nhóm máu ưa thích không?"

Ta nghiêng đầu nhìn những người này, có chút hoang mang, xung quanh tràn ngập mùi kim loại nồng nặc, khiến ta cho chút ngửi không ra đối phương rốt cuộc có thể ăn hay không, nhưng ngoại hình của bọn họ thoạt nhìn hẳn đúng là đồ ăn...

"Tộc, tộc trưởng?"

Hắn biết nói chuyện, là đồ ăn!

Đối phương rụt lùi, nhưng không ai có thể nhanh hơn ta, vươn tay túm lấy hắn, đang muốn trực tiếp kéo cánh tay để cắn, lại kịp thời phát hiện xúc giác không đúng, đây không phải sự mềm mại mà đồ ăn nên có.

"Mau lấy túi máu qua đây!" Đối phương la lớn: "Tộc trưởng đói đến đỏ mắt rồi!"

Mấy túi gì đó được ném tới, người kia vốn định chụp lấy, nhưng ta nhanh hơn hắn, không ai có thể đoạt đi đồ ăn của ta!

Ta giận dữ nhìn hắn, cắn một phát vào túi máu, hút cạn trong chớp mắt, rồi lại túm lấy một túi khác.

"Uống nhanh như thế?" Đối phương căng thẳng la lớn: "Mau lấy thêm túi máu qua đây!"

Từ chỗ không xa truyền đến hồi ứng: "Không vấn đề, còn nhiều mà."

Hút cạn ba túi máu liên tục, mặc dù lửa đói khiến người sợ hãi vẫn tồn tại, nhưng đã không thể đốt sạch lý trí, mặc dù vừa cúi đầu liền nhìn thấy máu tanh đầy tay, miệng toàn là vị máu, bộ dạng hiện giờ của mình nhất định rất tệ, nhưng ta vẫn vô cùng mừng vì lúc tỉnh lại, không phát hiện răng của mình đang cắn cổ người nào đó.

"Tộc trưởng, đây."

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy một chàng trai khá trẻ tuổi, mặc hộ giáp anh vũ, lại ngồi xổm một cách hết sức không anh vũ mà nhìn ta, còn ôm đầy túi máu trong lòng, thần sắc có chút thấp thỏm, nhưng không có sợ hãi.

Nhận lấy túi máu, ta đứng dậy tiếp tục hút ăn, tránh cho đối phương tiếp tục ngồi xổm khó coi như thế nữa, tùy theo sự giảm thiểu của túi máu, cảm giác đói khát cũng dần dần biến mất, khi nhận lấy túi máu lần nữa, ta cầm ở trên tay, có chút do dự có nên tiếp tục uống hay không, lượng máu mình uống hết quá đáng sợ, bây giờ đã cảm giác không thấy đói, mặc dù cũng không có quá no, có lẽ là bảy, tám phần no đi.

Cuối cùng, ta quyết định vừa hút vừa trò chuyện, chậm rãi uống sạch túi máu này.

"Anh không sợ ta sao?"

Chàng trai sửng sốt, sau đó, khuôn mặt dần dần trở nên thô cứng, ngay tiếp theo xuất hiện dạng vẩy, đồng tử dựng thẳng, còn mang theo màu vàng tươi, cười nói: "Nếu như ngài thích hút máu rắn mối, thì tôi sẽ sợ."

Vậy mà cũng là dị quỷ sao? Quân đội này chắc không phải toàn là dị quỷ tổ thành chứ? Lực lượng tiềm ẩn của gia tộc cứ thế bị phơi bày, còn nằm hơn một, hai trăm người trên chiến trường vừa rồi.

"Tộc trưởng, ngài còn muốn máu không?" Chàng trai đẩy túi máu trong lòng về phía trước.

"Không cần, ta không đói... Ư!"

Sau khi đói khát hoàn toàn lui đi, tứ chi truyền đến cảm giác bất thường, vốn tưởng chỉ là sử dụng lực lượng quá độ, sản sinh đau mỏi, nhưng giờ đây, đau mỏi này chẳng những không có suy giảm, trái lại nghiêm trọng đến bắt đầu không thể dùng sức, ta giơ tay kiểm tra, lại phát hiện hai chân đã bắt đầu chống đỡ không nổi, đầu gối vừa nhũn là liền trực tiếp quỳ rạp xuống đất, một cơn đau mỏi thấu tận xương cốt, rồi từ đó tiết ra đau nhức.

"Ư a a a —-"

Cho đến khi tiếng kêu rên không dứt bên tai, ta mới phát hiện mình đang kêu thảm, toàn thân đau đến thậm chí ngay cả quỳ cũng khó khăn, đầu gối đau đến căn bản không thể đụng chạm bất cứ vật nào, chỉ có thể trực tiếp nằm trên mặt đất, hơi chạm vào đầu gối là đau đến gần như toàn thân run rẩy, chỉ có thể cố cào mặt đất để đánh lạc chú ý, nhưng tác dụng rất nhỏ.

Bên tai truyền đến tiếng kinh hoảng, "Tộc, tộc trưởng, đừng cào! Móng tay của ngày nứt hết rồi, tộc trưởng, ngài..."

Tiếp đến, cũng không còn bất cứ âm thanh nào có thể truyền vào trong tai ta nữa, chỉ có đau xót vô tận, ta vô cùng hi vọng mình tiếp đến có thể mất đi ý thức, nhưng cho dù là đau đến chết đi sống lại, ngay cả ý thức cũng đã không còn rõ ràng, thậm chí bất chấp mình đang ở đâu, ta lại vẫn còn tỉnh, hoàn toàn không thể ngất đi!

Không biết loại hành hạ này kéo dài bao lâu, một luồng dục vọng mãnh liệt hơn dần dần lấn át sự đau nhức của tứ chi.

Ta đói rồi.

"Máu... máu!" Ta run rẩy nói, đói khát làm dấy lên lửa giận, bạt mạng gào rống: "Ta muốn máu!"

"Đến, đến đây!"

Túi máu được đưa qua rất hào phóng, ta hút hết túi này đến túi khác, đói khát dần dần lui đi, nhưng lúc này, cảm giác đau nhức từ tứ chi lần nữa áp đảo đói khát, giống như xương cốt toàn thân đang bị gặm rỉa, nhưng vĩnh viễn đều không có ngày bị ăn sạch.

Đói khát và đau đớn luân phiên ập đến, ta thậm chí không rảnh để cảm nhận bất cứ sự vật khác, theo thời gian trôi qua, thậm chí bên cạnh có người hay không, hết thảy đều không biết cũng không quan tâm, không có chuyện gì có thể sánh được nỗi giày vò vô tận, ta chỉ có thể ra sức co rút thân thể, khẩn cầu mình có thể biến mất từ đây.

Nhưng đừng nói biến mất, dù là một giây bất tỉnh cũng là hi vọng xa vời!

Thời gian giống như đã qua mấy thế kỷ, ta thậm chí cảm thấy mình đã điên rồi, làm sao có thể chống chọi lâu như thế ở dưới loại đau đớn này?

"Tộc trưởng?" Đối phương nhìn ta, lo lắng hỏi: "Ngài còn nhận ra tôi không?"

Ta nheo mắt nhìn anh ta, trong miệng hình như nói ra một cái tên, đối phương gật đầu.

"Bác sĩ nói thân thể của ngài hoàn toàn sụp đổ rồi, nếu như không phải bởi vì ngài là vampire có lực khôi phục cường hãn, còn từng uống loại thuốc không biết tên nào đó, anh ta cho rằng ngài sớm đã —- tộc trưởng? Ngài muốn nói cái gì sao?"

"... Chết." Ta khao khát nói: "Ta muốn chết!"

Đối phương hé miệng, nhưng nói không ra lời nào, thậm chí còn xoay người đi trước, rồi cả một hồi sau mới quay lại đối mặt với ta.

"Tộc trưởng, xin ngài kiên trì thêm một lát, nếu như cuối cùng thật sự không được, tôi sẽ để ngài như ý nguyện! Chỉ cần kiên trì thêm một hồi thử xem, bác sĩ nói lượng máu ngài hút hơn xa vampire bình thường, anh ta hoài nghi là do công hiệu của dược tề không biết tên kia, số máu này đang giúp ngài liệu thương, chỉ cần tiếp tục hút máu, tình trạng của ngài hẳn là sẽ chuyển biến tốt hơn, cho nên kiên trì thêm một lát, được không?"

"Để ta chết! Cầu xin anh!" Ta chỉ có thể không ngừng khẩn cầu.

Đối phương rất lâu không nói lời nào, khó khăn lắm mới mở miệng nói: "Chỉ cần thêm một hồi, nếu tình trạng của ngài không có chuyển biến tốt, tôi sẽ tự tay kết thúc nỗi đau đớn của ngài, được không?"

Ta nhìn mặt của anh ta, rất lâu không nói ra lời, không thể từ chối cũng không thể đáp ứng.

Không muốn để ta chết, vừa lại không thể không buông tay, trong mắt chứa đầy nước mắt không muốn buông tay, nhưng lại cười đáp ứng.

Phụ thân đại nhân, lúc ngài lâm chung, con cũng là dùng vẻ mặt này đối diện với ngài sao?

"Curtis." Ta gọi tên của đối phương.

"Dạ vâng, làm sao vậy, tộc trưởng?" Curtis nghiêng người đến gần ta, rất sợ nghe sót một câu.

Anh coi ta như phụ thân sao?

Ta hé miệng, nhưng không có hỏi ra, động tác này, thần sắc này, hệt như bản thân ta lúc canh chừng bên giường bệnh của phụ thân, còn cần phải hỏi sao?

Kỳ thực đây cũng không khiến người bất ngờ, Curtis từ nhỏ đã mất đi song thân, Sadina vừa lại muốn để anh ta tiếp tục việc bảo vệ ta, sợ rằng Curtis từ nhỏ đã nhìn chân dung của ta còn nhiều hơn song thân đi?

Nếu như khi còn bé đã nhìn ta lúc hai mươi mấy tuổi, anh ta sẽ coi ta như phụ thân cũng không quá đáng.

Cho nên, khi đó anh ta mới phẫn nộ như thế, ta chẳng những vứt bỏ bà của anh ta, vứt bỏ gia tộc, cũng vứt bỏ anh ta, còn ở khi anh ta vừa mới đến tìm ta, biểu hiện ta tỏ ra không quan tâm như vậy, hại anh ta rơi vào trong tay vampire...

Ta vỗ vỗ đầu của Curtis, anh ta thoáng cứng đờ.

"Ta nên trông già hơn một chút." Như vậy, cho dù Curtis coi ta như phụ thân, anh ta cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ mà không dám biểu lộ ra đi?

Curtis nghiêm túc nói: "Ngài trông rất đẹp, tộc trưởng, chỉ cần đừng cười."

Ta cười, cười nói: "Sadina lại thích nhất là ta cười, bà cháu các người thật là vừa giống vừa không giống lắm, thật là phiền quá."

"Đừng là nụ cười kiềm nén đau khổ thì còn được." Curtis lẩm bẩm xong, mừng rỡ hỏi: "Tộc trưởng, ngài hết đau rồi sao?"

"Ta đói rồi."

Như mọi khi, đói khát đang dần dần lấn át đau đớn.

Curtis vội vàng nói: "Tôi lập tức gọi người đưa máu tới."

"Chờ một lát đã." Ta bĩnh tĩnh nói: "Đói khát có thể đánh lạc chú ý của ta, cho nên đừng lấy máu nhanh như vậy."

Nhưng nếu như đói quá giới hạn, đói khát càng đáng sợ hơn đau đớn, ta bây giờ lại phải dùng hai loại đau khổ này để kiềm chế lẫn nhau, nếu là trường kỳ nằm trong một loại tình huống, sợ rằng ta sớm đã bị chi phối triệt để bởi sự điên cuồng.

Curtis thoáng hiện lên thần sắc khó chịu, nhưng sau đó lại như không có chuyện gì mà nói: "Được."

"Thiếu gia thế nào rồi? Cậu ấy còn ở trên tay anh chứ?"

Hiếm khi tỉnh táo, ta đột nhiên nhớ tới vấn đề này, thấp thoáng nhớ được Đông Phương Luy từng nói sẽ không thả thiếu gia đi, đừng nói đến bây giờ vẫn chưa thả đi nhé? Nhật Hoàng khẳng định sẽ nổi bão!

"Đương nhiên còn!" Curtis tức hổn hển nói: "Nhật Hoàng lừa gạt tôi! Hắn lúc đầu nói chỉ là muốn kiểm tra trung thành của ngài với Nhật Hướng Dạ, chỉ cần ngài có thể qua ải, hắn sẽ vì tuổi tác lâu dài của ngài và Nhật Hướng Dạ mà chuẩn bị sẵn mọi thứ, hắn thậm chí có biện pháp giúp ngài giải quyết vấn đề Alkus bị giáo hội truy sát... tộc trưởng?"

Ta co rút một cái, đói khát dần dần trở nên mãnh liệt, lập tức gọi: "Ra ngoài, ta không muốn cắn anh."

Curtis lập tức nói: "Tôi bảo người mang máu tới."

"... Chờ thêm một lát." Ta miễn cưỡng nói ra câu này, cho dù trong lòng đang gào thét đòi máu, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, gắng sức nói: "Mức độ đói khát này vẫn có thể nhẫn nhịn, nhưng anh đừng ở đây, cũng đừng để cho bất cứ ai đi vào dưới tình huống không có cầm túi máu, ta không muốn ngộ sát bất cứ tộc nhân nào."

"Vâng." Curtis lo âu nhìn ta vài lần, lúc này mới xoay người rời khỏi.

"Curtis!" Ta gọi một tiếng.

Anh ta lập tức quay đầu lại, "Vâng?"

"Chỉ cần Nhật Hoàng chính miệng hạ lệnh bảo thiếu gia đình chỉ truy sát, anh hãy thả thiếu gia đi."

Curtis cứng đờ, còn muốn nói: "Nhưng —-"

"Chỉ một điều kiện này." Ta ngắt lời anh ta, nhắc lại thêm lần nữa, không cho phép phản bác.

Anh ta thở dài, nói: "Vâng."

Sau khi nhìn Curtis rời khỏi, ta rúc ở góc giường, nhẫn nhịn đói khát, nỗ lực suy nghĩ đủ mọi chuyện để đánh lạc chú ý.

Chỉ là vì kiểm tra trung thành của ta đối với thiếu gia sao?

Đối với Nhật Hoàng mà nói, rốt cuộc muốn làm đến mức nào, mới coi như trung thành với thiếu gia? Chẳng lẽ phải giống như hắn, vì thiếu gia, thậm chí có thể chôn vùi toàn thế giới sao?

Thiếu gia, ngài thật sự không cần dùng Huyền Nhật để che giấu mình không còn lương thiện.

Cho dù ngài rơi vào địa ngục, Nhật Hoàng cũng sớm đã chờ sẵn ở đó đích thân dùng hai tay đón ngài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro