9 - 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Kết thúc No.6 Tộc trưởng

"Anh không cho phép em cứu tên vampire đó, cho dù là để người khác đi làm cũng không được. Hắn muốn giết anh! Chẳng lẽ quản gia của em quan trọng hơn anh sao?"

Chủ nhân tối cao đề xuất nghi vấn, lựa chọn hành động: Trả lời

Ca ca hỏi cái kiểu gì vậy!

"Ca, Charles không có quan trọng hơn anh."

Nhưng vì sao điểm số của Charles lại cao như thế? 91.5%? Từ lúc nào lại trở nên cao như vậy rồi? Nếu như, anh ta vượt qua ca ca, vậy sẽ thế nào — Không, không khả năng!

Ý nghĩa căn bản cho Huyền Nhật tồn tại là muốn bảo vệ ca ca, không ai có thể quan trọng hơn anh ấy.

"Charles anh ta không phải thật sự muốn giết anh, em biết đây căn bản là bút tích của anh, anh rốt cuộc muốn làm cái —-"

"A Dạ, nếu như anh muốn em đi giết chết Charles Endless, em sẽ làm sao?"

Chủ nhân tối cao hạ lệnh, lựa chọn hành động: Nghe lệnh.

Giết chết Charles Endless —- Không! Không thể giết Charles.

"Ca, anh đừng nói như thế! Đừng! Em đã không thể khống chế rồi, Charles anh ta —-"

"Trả lời anh!"

"..."

Tiếp nhận mệnh lệnh của chủ nhân tối cao, lựa chọn hành động: Nghe lệnh.

"Em sẽ theo lệnh giết chết Charles Endless."

Lựa chọn hành động: nhiệm vụ ám sát, mục tiêu: Charles Endless, lập tức có hiệu lực.

"A Dạ, em chờ một lát!"

"Vâng, ca ca." Xoay người, đang chờ đợi mệnh lệnh...

"Em không được chết, bất luận thế nào, tính mạng của em quan trọng nhất."

Tiếp nhận mệnh lệnh: sinh mệnh bản thân ưu tiên hơn nhiệm vụ ám sát.

"Vâng, chủ nhân."

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Lặng lẽ nằm ở trên giường, bụng có hơi đói, nhưng chút đói này đúng lúc có thể ức chế đau đớn ở tay chân, lại không đến nỗi đốt sạch lý trí, coi như là lúc thư thản nhất, cũng là thời khắc duy nhất mà ta có thể suy nghĩ.

Mấy ngày gần đây không biết có phải là đau lâu quá thành quen, hoặc là đau đớn thật sự đang sút giảm, hình như càng ngày càng có thể nhẫn nại rồi, thời gian khôi phục lý trí cũng dần dần gia tăng, ta có thêm không ít thời gian để suy nghĩ.

Trong lòng khẽ động, ta theo trực giác nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên có bóng người, đưa lưng vào ánh nắng rực rỡ, cậu ấy khẽ đẩy mở cửa sổ, lặng lẽ đứng bên cửa sổ nhìn ta, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt ấy, thật quá chói mắt, nhưng vẫn không thích hợp cậu ấy bằng ánh trăng ban đêm.

Ta chậm rãi ngồi dậy, nhìn lại cậu ấy, có lẽ, đây là lần cuối cùng nhìn thấy đối phương cũng không chừng.

"Charles, anh trông thật thê thảm, tôi chưa từng nhìn thấy anh như thế..." Cậu ấy nghiêng đầu, hình như có chút không biết nên hình dung làm sao, "Vừa tái nhợt vừa yếu ớt, giống như ngay cả Jingji (Kinh Cức) cũng có thể dễ dàng giết chết anh."

Ta mỉm cười, trước hết dò hỏi: "Nhật Hoàng hạ lệnh ngài không cần truy sát tôi nữa?"

Thiếu gia gật đầu, nói: "Curtis đàm phán rất lợi hại, tôi lần đầu tiên nhìn thấy ca ca tức giận như thế ở trên bàn đàm phán." Cậu ấy suy nghĩ một chút rồi bổ sung: "Trước kia ca ca tôi nói, Curtis sẽ không làm dữ như Sadina phu nhân, dùng cả gia tộc để bảo vệ anh, nhưng anh ấy sai rồi."

Ta đang lo Nhật Hoàng sai, tình huống trên chiến trường thực sự kinh hãi, khiến người tuyệt đối không muốn nhìn thấy lần thứ hai.

"Ngài đặc biệt qua đây là có lời muốn nói với tôi sao?"

Ta trực tiếp đi vào chủ đề, không chút dây dưa, bởi vì tay của thiếu gia đang run rẩy, tuyệt đối không phải do đau đớn dẫn tới, mà là cực lực đè nén, móng tay hiện lên ánh sáng kim loại màu bạc vươn dài rồi lại rụt trở về, không ngừng vươn ra thu lại, cậu ấy thậm chí ngay cả động cũng không dám động, có lẽ chỉ cần động rồi, động tác duy nhất chính là dùng móng tay màu bạc đâm xuyên ngực của ta.

Cho dù Nhật Hoàng đã hạ lệnh, hình như cũng không phải hoàn toàn hữu hiệu, thật không hổ là ý nghĩa tồn tại khắc ở chip trong đầu, người dám động thủ với Nhật Hoàng, tuyệt đối sẽ ở một giây sau đối mặt với trừng trị của lưỡi hái tử thần.

Thiếu gia đang kiềm chế, ta cũng vậy, khác là cậu ấy muốn giết, ta lại muốn chết, chỉ có thể nỗ lực nhớ đến thần sắc của Curtis khi đứng ở bên giường, mới không chủ động bò lên cầu giải thoát.

Thiếu gia trầm mặc không nói.

Ta chỉ có thể nhắc nhở: "Thiếu gia, thời gian tôi có thể bảo trì tỉnh táo không dài."

Bảo trì thanh tỉnh rất khó, khắc chế không cầu chết, càng khó.

Cuối cùng, cậu ấy đã mở miệng, nhưng lại hỏi: "Charles, nếu như có một ngày tôi và Alkus có nguy hiểm tính mạng, anh sẽ cứu ai?"

Nghe thấy vấn đề này, ta suýt nữa bật cười, nhưng đột nhiên cảm thấy cần gì phải nhịn? Cứ cười thật luôn.

"Thiếu gia, ngài biết đấy, từ rất lâu trước kia, giữa các đôi tình nhân có một vấn đề khiến người không thể trả lời, đó chính là "nếu như cha mẹ và người yêu đồng thời rớt vào trong nước, bạn sẽ lựa chọn cứu ai?", tôi từng cho rằng Sadina sẽ có một ngày mở miệng hỏi vấn đề này, dù sao tôi cũng là quyến luyến phụ thân đại nhân như thế, nhưng cô ấy chưa từng hỏi, kết quả lại là từ trong miệng thiếu gia ngài nghe thấy vấn đề tương tự, đây thật là khiến người dở khóc dở cười."

Thiếu gia lặng lẽ nhìn ta cười, bản thân cậu ấy lại không có một chút biểu cảm nào, vừa giống Huyền Nhật vừa không giống Huyền Nhật, mặc dù mặt vô cảm xúc, nhưng cũng không có cảm giác máy móc của Huyền Nhật.

"Vậy anh rốt cuộc sẽ cứu ai?" Thiếu gia đặc biệt cố chấp muốn biết đáp án.

Ta đột nhiên cảm thấy hết sức phẫn nộ, cho dù không thể trách thiếu gia, nhưng cậu ấy ở ngay trước mắt, bức hỏi vấn đề ai quan trọng hơn, bắt ta lựa chọn giữa hai người quan trọng, mà cậu ấy thì không thể nào hiểu rõ, đây căn bản không thể lấy so sánh!

Ta giận dữ nói: "Thiếu gia, tôi có thể chết vì ngài, nhưng không thể để cho Alkus vì ngài mà chết, tương tự như vậy, tôi có thể vì Alkus mà chết, nhưng tuyệt đối sẽ không hi sinh ngài để cho Alkus sống, loại vấn đề này căn bản không nên tồn tại!"

Thiếu gia lại hỏi: "Vậy nếu như là Alkus và gia tộc Alexis thì sao? Anh sẽ cứu ai?"

Đây thật là quá khiến người bất lực rồi, khi một người đem toàn thế giới để chấm điểm, rốt cuộc nên làm sao nói rõ với cậu ấy người quan trọng chính là người quan trọng, không có điểm số của ai cao hơn ai.

Ta chỉ có thể cười khổ, nghĩ đến sau này có lẽ sẽ không còn gặp mặt, lại không nhịn được khuyên nhủ: "Thiếu gia, ngài phải bỏ đi việc dùng điểm số để xem người này."

Thiếu gia trầm mặc một hồi, nhàn nhạt nói: "Bỏ không được, khắc ở chip trong đầu rồi."

"Cho dù trong đầu có điểm số, trong lòng của ngài cũng không thể có! Ngẫm xem tương lai, nếu ngài cưới Jingji làm vợ, tương lai hai người thậm chí có thể sẽ có con, đến lúc đó, ngài muốn để cho vợ con của mình so điểm số với Nhật Hoàng sao? Nếu như bọn họ vượt qua Nhật Hoàng thì sao? Ngài cũng phải giết chết bọn họ à?"

Mẹ con yếu đuối bị người làm chồng và cha cầm lưỡi hái tử thần uy hiếp, ta không thể tưởng tượng cảnh tượng đó có bao nhiêu kinh hãi, cho nên nhất định phải làm cho thiếu gia hiểu rõ mới được!

Thiếu gia lắc đầu nói: "Điểm số của Charles anh cao như thế, là bởi vì ưu thế "thời gian" quá cao, anh có thể ở cùng tôi lâu thật lâu, đây là chuyện mà người khác đều không thể làm được."

Ta ngẩn ra, thì ra vậy mà là như thế sao?

"Cho nên, người khác không phải thua tôi, mà là thua thời gian."

Ta đột nhiên cảm thấy có chút trào phúng, "thời gian" khiến mình lúc đó lựa chọn trở về bên cạnh thiếu gia, cũng là thời gian khiến cho thiếu gia không thể không ra tay giết ta.

Thiếu gia suy nghĩ một chút, đột nhiên cười. "Anh nói như thế cũng đúng đấy, đáng tiếc tôi không giết được "thời gian", chỉ có thể giết anh."

"... Curtis nhất định sẽ rất ghét nụ cười hiện giờ của ngài."

Thiếu gia không để ý mà nói: "Anh ta cực kỳ ghét tôi, cho dù cộng thêm nụ cười của tôi, cũng không thể ghét hơn được nữa! Anh ta còn ở trước mặt anh trai tôi cảnh cáo tôi, nói lần sau dám làm anh bị thương, anh ta sẽ ném tôi vào lò thiêu nung thành sắt vụn, khiến anh trai tôi ngay tại chỗ phát cuồng, suýt nữa tuyên chiến với anh ta."

Ta bật cười, hoàn toàn có thể tưởng tượng tình huống lúc đó, Nhật Hoàng và Curtis luôn luôn bất hòa, chỉ cần thấy mặt là đối chọi gay gắt, chỉ là sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội thấy được cảnh tượng thú vị đó.

Ta không nhịn được hỏi: "Thiếu gia, ngài còn muốn giết tôi không?"

Thiếu gia không có trả lời trực tiếp: "Anh đã biết đáp án."

Xác thực là biết.

Cậu ấy mang tiếu ý mà nói: "Chẳng qua, Charles anh trở nên thật là mạnh, ai giết ai còn rất khó nói đây! Tôi sớm đã nói anh rất mạnh mà!"

"Tôi không mạnh một chút nào, đây là kết quả do đốt cháy sinh lực để đánh với ngài." Ta dở khóc dở cười, giơ lên bàn tay run rẩy, than thở: "Làm cho mình thành muốn sống không được chết cũng không xong, mới có được thắng lợi, không thể tính là cường hãn đi?"

"Vì sao không thể?" Thiếu gia dứt khoát nói: "Lúc tôi ở phòng thí nghiệm, cũng là muốn sống không được muốn chết không xong, suốt bảy năm, mới trở nên mạnh như vậy."

Ta ngẩn ra, nhìn thiếu gia, trọn bảy năm, đây thật khiến người nói không nên lời, mình thậm chí ngay cả bảy ngày cũng không thể chịu đựng, chỉ là không biết bây giờ rốt cuộc đã qua bao lâu, ở trong giày vò luân phiên giữa đói khát và đau đớn vô tận, thời gian không còn chút ý nghĩa nào nữa.

Thiếu gia an ủi nói: "Charles anh sẽ trở nên mạnh hơn, chỉ cần nhẫn nại qua thời gian này là được, sẽ là như thế, tay chân rất đau, phục hồi cũng rất đau, nhưng sau khi hết đau là sẽ trở nên mạnh hơn, nhẫn nại một chút là được."

Cậu ấy thoáng do dự, nói: "Chẳng qua, Charles, anh tốt hơn đừng ăn kẹo nữa, cái đó chỉ là cho anh dùng để phòng bất trắc, tôi không ngờ anh sẽ trực tiếp ăn một nắm, quá nguy hiểm rồi, thứ của papa làm thật sự không thể ăn quá liều, sẽ chết đấy!"

Ta mỉm cười, quả nhiên là thứ mà thiếu gia bảo An Đặc Khiết tiên sinh làm, cho dù mượn danh nghĩa của Yahan, nhưng chung cuộc là bút tích của thiếu gia.

"Thực sự là bức bất đắc dĩ, nhưng cũng không dám nữa." Lần sau, ta có thể sẽ trực tiếp giết chết mình, cũng không muốn ăn cái kẹo đó nữa, hậu quả thực sự khiến người không thể chịu đựng.

Thiếu gia buồn bã nói: "Đích xác là bức bất đắc dĩ, kỳ thực Charles anh đã làm rất tốt rồi, nếu như anh không lựa chọn ăn kẹo kia, sợ rằng tình huống sẽ rất thảm, tôi không ngờ ca ca cũng phái đội tài quyết đến, quân đội ba phe nếu như thật sự đánh nhau, tuyệt đối không phải người ở hiện trường chết sạch là có thể giải quyết, sự tình về sau sợ rằng mới là chuyện kinh khủng hơn."

Ta thấu hiểu mà nói: "Sẽ dẫn tới chiến tranh tam phương."

Thiếu gia giải thích kỹ hơn: "Không chỉ vậy, đội ngũ tam phương chết nhiều người như thế, không thể nào chịu dàn hòa, về sau còn sẽ đánh tiếp, nhưng ngoại trừ thế lực tam phương, còn có rất nhiều người khác, đồng minh có thể sẽ gia nhập chiến trường theo, kẻ địch đại khái sẽ thừa nước đục thả câu mà đánh lén, còn có người sẽ chờ làm ngư ông đắc lợi, thế giới sẽ đại loạn."

Ta ngẩn ra, không ngờ sự tình còn đáng sợ hơn mình tưởng.

Thiếu gia chán nản nói: "Anh trai tôi có khi còn hi vọng đánh, tôi không hiểu anh ấy rốt cuộc muốn làm gì, chuyện ca ca làm quá phức tạp, tôi chỉ có thể đoán ra một phần nào đó."

"Một phần nào đó?" Ta khó hiểu hỏi.

"Phần liên quan đến tôi." Thiếu gia do dự một chút, vẫn là giải thích: "Tôi đoán anh ấy là muốn kiểm tra tất cả những người bên cạnh tôi, nhất là anh và Melody, bởi vì các anh sẽ ở cùng tôi rất lâu, nhưng tình huống của Melody đơn thuần hơn, cô ấy không có vướng mắc gì cả, cho nên rất dễ qua cửa."

Mà ta quá phức tạp, dính dáng đến Alexis và giáo hội, cho nên không đạt sao?

"Xin lỗi, bởi vì cuộc kiểm tra của anh tôi, kết quả làm thành thế này." Thiếu gia cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ bồi thường."

Bồi thường? Ta cười khổ, chuyện đến nước này, chỉ có thể đường ai nấy đi, hà tất gì bàn chuyện bồi thường đây?

Lúc này, đói khát bắt đầu trở nên mãnh liệt, mặc dù cảm giác rất đáng tiếc, sau cuộc từ biệt này có lẽ sẽ không còn gặp mặt, thật sự muốn ở chung thêm một lát, nhưng ta lại không muốn thiếu gia nhìn thấy mình đói đỏ cả mắt, dùng ánh mắt nhìn thức ăn để nhìn cậu ấy.

"Thiếu gia, xin ngài rời khỏi đi, tôi đã đói quá rồi, không thể khắc chế."

Thiếu gia lặng lẽ nhìn ta, "Tôi có chút muốn biết, nếu như anh đói đến mất đi lý trí, có phải là căn bản không cần kẹo máu, cũng có thể trở nên mạnh như lúc trước?"

"Thiếu gia, xin rời khỏi!" Ta kiên quyết yêu cầu: "Ngài nhìn thấy tình huống hiện tại của tôi kém thế nào rồi, nếu ra tay công kích ngài, vậy có khác gì tự sát? Ngài muốn giết tôi cũng xin đừng dùng cách này, tôi không muốn hành động cuối cùng trước khi chết là công kích ngài!"

Thiếu gia trầm mặc một lát, rốt cuộc xoay người rời khỏi, đứng ở bên ngoài cửa sổ sát đất, tầm mắt xuyên qua thủy tinh, ánh nắng phản xạ che chắn phần lớn thần sắc cậu ấy.

"Charles, ý nghĩa căn bản cho tồn tại của anh là cái gì?"

Ta ngẩn ra, ánh nắng do thủy tinh phản xạ đâm vào mắt, sau khi chớp mắt vì đau đớn, thiếu đã lại đã biến mất tăm.

Con số xác thiết, ý nghĩa tồn tại xác thiết, một người sống một cách xác thiết như thế, lý trí triệt để lấn át tình cảm, thậm chí không thể không dùng một nhân cách khác để tách lý tính và cảm tình, đây rốt cuộc là cách sinh tồn kiểu gì, thực sự không thể tưởng tượng.

Chúng ta có thể trách một người xung động quá mức, quá làm theo cảm tình, nhưng phải làm sao trách một người quá mức lý tính? Nên làm sao trách cậu ấy, vì ý nghĩa căn bản của sinh tồn mà hành động?

Nên làm sao khẩn cầu cậu ấy, lật đổ ý nghĩa sinh tồn của mình?

Ta ngồi ở bên giường, đói khát không thể đoạt đi mọi năng lực suy nghĩ, xem ra, tình trạng xác thực đã tốt hơn.

Cửa phòng được mở ra, ta đưa tầm nhìn qua, Đông Phương Luy cầm một khay túi máu, Curtis thì đứng ở phía sau anh ta, hai người vừa nhìn thấy ta, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lộ ra thần sắc mừng rỡ.

Curtis còn vượt qua Đông Phương Luy, trực tiếp đến bên giường, cao hứng nói: "Tộc trưởng, ngài thoạt nhìn tốt hơn nhiều rồi."

Thiếu gia mới nói ta trông rất thảm, ngay cả Jingji cũng có thể dễ dàng giết chết ta, cho nên trong những ngày trước kia, mình rốt cuộc có bao nhiêu thảm, mới có thể khiến Curtis nói ra tình huống chuyển biến tốt?

May mà khoảng thời gian này, ta không phải một quản gia, nếu không thì lại phải sám hối với phụ thân đại nhân rồi.

Đông Phương Luy mắt đầy ý cười, để khay lên giường, sau đó lui sang một bên, so với sự khách khí và xa cách ban đầu, anh ta bây giờ thật sự là tràn đầy thiện ý và tôn kính, khiến người cảm giác vô cùng không quen.

Ta cầm lấy túi máu, không một hơi hút cạn, mà là từ từ, để cho cảm giác đói khát tiêu giảm chậm một chút.

Curtis trực tiếp ngồi ở bên cạnh giường, nói: "Ngài vừa hút máu vừa nghe tôi báo cáo, có được không?"

Ta gật đầu.

"Tôi và Nhật Hoàng đạt được hiệp nghị, hắn ở trước mặt tôi đích thân hạ lệnh không truy sát ngài nữa với Nhật Hướng Dạ, cho nên tôi đã thả thiếu gia của ngài đi rồi."

"Ta biết, thiếu gia đã tới."

Sắc mặt Curtis thay đổi, quay đầu giận dữ nhìn Đông Phương Luy, sắc mặt của người sau cũng trầm xuống.

Ta lên tiếng giải vây: "Đừng trách anh ta, thiếu gia không phải người bình thường."

"Tộc trưởng, người có thể uy hiếp đến tầng lớp cao của Alexis, thì không có ai là bình thường!"

Có lý, người muốn gõ thử đầu của Nhật Hoàng như Lợi Đức, đây có thể tính là người bình thường không?

Curtis lạnh lùng nói: "Đông Phương, không có lần sau! Lát nữa tự đi lãnh phạt!"

"Vâng!"

Nghe vậy, thấy Đông Phương Luy không có một chút bất mãn nào, chỉ có đầy hổ thẹn, cho nên ta không ngăn cản nữa, vận hành của gia tộc cần phải có quy phạm nhất định, lần này là thiếu gia xông vào gặp ta, trái lại không có gì đáng ngại, nếu là có sát thủ xông vào phòng của Curtis thì sao?

Curtis hít sâu mấy hơi, lấy lại bình tĩnh, tiếp tục báo cáo: "Phía Nhật Hoàng và giáo hội đều đồng ý bồi thường, khoản bồi thường này sẽ trực tiếp nhập vào tài khoản tư nhân của ngài, không cần tiếp nhận quản lý tín thác của gia tộc."

Ta kinh ngạc nhìn Curtis.

Curtis bình tĩnh nói: "Bọn họ một phe phái người truy sát ngài, phe kia giam giữ ngài, tiền bồi thường đã là mức độ thấp nhất mà tôi có thể chấp nhận, không thể thấp thêm nữa!"

Không, trọng điểm là anh lại có thể khiến Nhật Hoàng và giáo hội đền tiền?

Curtis tiếp tục bình tĩnh giải thích: "Trước kia từng giải thích với ngài, bởi vì lúc đó nhờ ngài viện trợ cho rất nhiều công ti mới phát, khiến Alexis có quan hệ với rất nhiều công ti, đến bây giờ vẫn là như thế, tôi có rất nhiều phương pháp có thể hợp pháp mà khiến cho bọn họ trả ra cái giá lớn hơn so với tiền bồi thường! Trên thực tế, từ trước khi tiến công sở trừ tội của giáo hội, chuyện này đã tiến hành rồi, tiền bồi thường của bọn họ chỉ là muốn thiết lập một điểm dừng lỗ."

Ta không có mấy hứng thú đối với chuyện về thương nghiệp, không muốn lãng phí thời gian tỉnh táo ở đây, nhắc nhở: "Những cái này để cho anh xử lý là được, còn có chuyện khác không?"

Curtis do dự.

Ta đột nhiên lại có dự cảm bất an, vội vàng truy hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ngài có thể hứa với tôi, cho dù xảy ra chuyện gì, ngài đều sẽ không tự tiện rời khỏi không?"

"Không thể!" Ta giận dữ nói: "Nếu còn không nói, ta sẽ rời khỏi ngay bây giờ, hơn nữa anh thậm chí nhìn không ra ta rời khỏi bằng cửa sổ hay cửa chính."

Curtis ngẩn ra, nhìn Đông Phương Luy cầu chứng, người sau gật đầu.

Anh ta thở dài nói: "Giáo hội bắt được E.X.."

Ta ngẩn ra nhìn anh ta, nỗi sợ hãi từ đáy lòng lan tràn ra, rốt cuộc tránh không khỏi chuyện không muốn xảy ra nhất.

"Chuyện này bao lâu rồi?"

Ta gian nan hỏi ra khỏi miệng, chỉ hi vọng đây không phải chuyện rất lâu trước kia.

"Tin tức chỉ ra là hai ngày trước, nhưng tôi không thể xác định, chỉ có thể khẳng định E.X. bây giờ xác thực ở trên tay bọn họ."

Đã hai ngày rồi! Trong lòng ta đau nhói, giáo hội căm hận Alkus như vậy, hai ngày đã đủ hành hạ hắn không thành hình người, nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất là bình tĩnh!

Ta hít sâu một hơi, hỏi: "Có nghe ngóng được bọn họ muốn làm gì Alkus không?"

Curtis gật đầu, nói: "Sở trừ tội chủ trương mau chóng giết hắn, nếu không phải một số nhân viên nghiên cứu ngăn lại, sợ rằng đã giết chết ngay tại chỗ rồi."

"Bọn chúng dám!" Ta gầm lên.

"Sợ rằng là thật sự dám, tôi từng đưa ra cảnh cáo, nhưng ngay cả hồi âm cũng không có, xem ra dưới chủ sự của phái cấp tiến, đối với chuyện của E.X., bọn họ sẽ không bởi vì bất cứ kẻ địch nào mà chùn bước, cho nên, tôi cần chỉ thị của ngài để quyết định bước tiếp theo làm thế nào."

"Đó đương nhiên là..." Đi cứu Alkus.

Lời chưa nói hết, vừa nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Curtis, ta liền im bặt, thần tình của anh ta tỏ rõ chỉ cần tộc trưởng hạ lệnh, anh ta sẽ thật sự chấp hành, cho dù mệnh lệnh này là vì một vampire không liên quan với gia tộc, phái quân đi chém giết đối thủ tương đương với mình, rồi ngã xuống hơn mấy trăm mấy ngàn thậm chí mấy vạn lính tinh anh của gia tộc, có lẽ, còn bởi thế kết mối thù không tháo gỡ được, không biết sau này còn muốn lấp vào thêm bao nhiêu mạng người.

Mệnh lệnh này làm sao có thể nói ra khỏi miệng? Quả nhiên vẫn là chỉ có thể do một mình ta đi...

Curtis lạnh lùng nói: "Tộc trưởng, xin thứ cho tôi nói trước, tôi sẽ không cho phép ngài một mình tiến hành nhiệm vụ cứu viện, ngài có lực lượng của cả một gia tộc ủng hộ, hành động không nên nhất chính là đơn độc hành hiệp."

Ta lắc đầu nói: "Chuyện này căn bản không có liên quan đến Alexis."

"Có liên quan với ngài, thì có liên quan với Alexis! Cho dù cần khai chiến, Alexis cũng tuyệt đối sẽ không sợ chiến!"

Nhắc đến trận chiến dịch kia, nhớ tới tộc nhân ngã xuống trên chiến trường, ta liền không thể ức chế phẫn nộ, rống: "Không sợ chiến! Có bao nhiêu tộc nhân đã chết trong chiến dịch với giáo hội?"

"Một trăm tám mươi hai người."

Ta ngẩn ra, Curtis nhớ rõ con số như vậy, hiển nhiên không phải thật sự không để ý những nhân mạng đó.

"Đều là dị quỷ sao?"

Curtis lắc đầu nói: "Không, phần lớn đều không phải, loại chiến trường này không cần dị quỷ, trang bị trái lại trọng yếu hơn."

"Là tinh anh gia tộc sao?"

Curtis trầm mặc một hồi, đáp: "Là bộ đội tinh anh."

"Có đáng không?"

Curtis giận dữ nói: "Bọn họ là sĩ binh, Alexis nuôi dưỡng bọn họ chính là vì để bảo vệ thành viên quan trọng của gia tộc, bây giờ bọn họ vì tộc trưởng Alexis mà chết, ngài nói có đáng không?"

Ta lại càng giận dữ trả lời: "Nếu như tộc trưởng Alexis trong miệng anh là chỉ chính mình, vậy thì đáng, nhưng ta chỉ là tộc trưởng trên danh nghĩa mà thôi."

Sắc mặt Curtis trở nên xanh xám, anh ta giận dữ nhìn ta, nhấn mạnh từng chữ: " 'Tộc trưởng', xin cho phép tôi nhắc lại lần nữa, Charles Endless là tộc trưởng Alexis chân chính, nếu như ngài hoài nghi điều này, xin ngài lập tức trở về đích thân quản lý gia tộc, tôi có thể làm tổng quản của ngài, trợ giúp ngài xử lý sự vụ của gia tộc, hoặc ngài có thể dứt khoát khai trừ tôi, bổ nhiệm người ngài thích làm tổng quản!"

Anh ta thật sự nghiêm túc, ta có thể nhìn ra, cho dù mình dựa vào tốc độ rời khỏi đây, một mình đi cứu Alkus, có lẽ một giây sau, Curtis sẽ lần nữa tụ tập quân đội gia tộc bước lên chiến trường.

Thế là, vấn đề bây giờ biến thành Alkus và Alexis, ai quan trọng hơn?

Ta không có cách nào chấm điểm ở trong đầu giống như thiếu gia, căn bản không thể biết đáp án. Ta... khoan đã.

Charles, nếu như tôi và Alkus đều có nguy hiểm tính mạng, anh sẽ cứu ai?

Nếu như là Alkus và Alexis thì sao?

Tôi sẽ bồi thường.

Ta đột nhiên hiểu rồi, không khỏi lẩm bẩm: "Cậu ấy cũng biết tin tức này, hơn nữa cậu ấy muốn đi cứu Alkus!"

Curtis khó hiểu nhìn ta, hỏi: "Ai?"

"Thiếu gia!"

Ta đáng lẽ nên hiểu từ sớm, thiếu gia không phải người sẽ hỏi vấn đề nhàm chán, cậu ấy làm việc luôn có mục đích xác thiết, cậu ấy thậm chí chấm điểm quan trọng cho tất cả mọi người, làm sao có thể hỏi ra vấn đề vô vị như "Mẹ và vợ rớt xuống nước, bạn sẽ cứu ai"!

Nếu như tôi và Alkus đều có nguy hiểm tính mạng, anh sẽ cứu ai?

Nếu như ta trả lời "thiếu gia", cậu ấy sẽ không đi cứu Alkus, bởi vì bản thân cậu ấy quan trọng hơn.

Nếu như Alkus và gia tộc Alexis thì sao?

Nếu như ta trả lời "Alexis", cậu ấy cũng sẽ không đi cứu Alkus, bởi vì gia tộc Alexis sẽ đi làm.

Nhưng ta thậm chí không muốn cho cậu ấy một câu trả lời!

"Tộc trưởng, ngài vẫn ổn chứ?"

Không thể tiếp tục ở trên giường nữa, ta hít sâu một hơi, trực tiếp bước xuống giường, đầu gối cảm thấy mỏi nhừ, hai chân suýt nữa đứng không nổi, nhưng cuối cùng vẫn là đứng vững, tình trạng xác thực có chuyển biến tốt, nhưng muốn hành động tự nhiên sợ rằng vẫn cần một thời gian, mà ta cần tình trạng tốt hơn "hành động tự nhiên".

Ta lần nữa cầm lấy túi máu trên khay, bắt đầu hút ăn.

"Tộc trưởng!" Curtis cố chấp nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý ngài bỏ qua tài nguyên gia tộc, cứ như thế tự mình chạy đi xung đột với giáo hội, ngài là tộc trưởng! Không phải người xông ở phía trước nhất!

Tài nguyên... Đúng rồi, Alexis cũng không phải chỉ có người mà thôi.

Một hơi hút cạn túi máu, ta bắt đầu hỏi: "Curtis, anh có bao nhiêu tiền?"

Curtis ngẩn ra, hỏi ngược lại: "Ngài là chỉ tiền của tôi, hay kỳ thực là hỏi tiền của ngài?"

"... Tiền của ta."

"Tôi có lẽ cần tốn ít nhất ba ngày để kiểm tra triệt để tiền mặt, động sản và bất động sản, cổ phần công ti, hội quỹ, độc quyền và trái quyền vân vân, có một số quyền tài sản trước khi chưa có chân chính tiến hành bán ra, rất khó biết giá cả thật sự."

"Đây hẳn là tài sản gia tộc của Alexis đi?" Ta nhíu mày nói: "Ta không muốn động vào tài sản gia tộc."

Curtis nhíu mày còn sâu hơn ta, tiếp tục nói: "Nếu là tài sản tư nhân, tôi vẫn phải tốn một ngày để tra rõ."

Trả lời này hẳn là đại biểu tiền của ta nhiều đến ngay cả Curtis cũng không rõ, có điều bản thân ta cũng không rõ mình từ lúc nào trở nên lắm tiền như thế rồi? Chỉ biết mình có tòa lâu đài, còn có mấy cái tài khoản ngân hàng, có lẽ còn có mấy cái kho tiền riêng, nhưng bởi vì Sadina đã phái tổng quản chuyên môn để giúp xử lý, cho nên trước giờ chưa từng để ý.

Sau này nếu còn sống, nên tìm lúc nào đi xem thử mấy chỗ này, hi vọng Sadina không có làm thâm hụt tài sản gia tộc để trợ cấp cho ta.

"Đưa di động của anh cho ta."

Curtis ngẩn ra, nhưng hình như chỉ cần ta không trốn, anh ta cái gì cũng dễ bảo, trực tiếp móc di động của mình đưa cho ta."

Ta làm cuộc gọi, mở đầu liền hỏi: "Yahan, tôi là Charles, Lợi Đức có ở bên cạnh cậu không? Tôi muốn nói chuyện với hắn."

Bên kia truyền đến trả lời khẳng định, sau đó, đổi người nghe máy.

"Lợi Đức, ngươi và tên tiến sĩ của ngươi trị giá bao nhiêu tiền?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro