Chương kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia chủ quản gia

Nhìn bản hợp đồng trước mặt, đầu ta đầy sương mù, lúc được lão gia thông báo đi qua ký, ta còn tưởng rằng lão gia chỉ là muốn ký lại một bản hợp đồng quản gia chính thức, nhưng cái này lại là...

Hợp đồng đem toàn bộ tài sản của Nhật gia chuyển cho ta, bên trong thậm chí bao gồm 53% cổ phần của liên minh Thái Dương.

Ta trợn mắt nhìn hợp đồng, không biết nên nghĩ gì, đây là chuyện thế nào, chẳng lẽ lại là một cuộc kiểm tra sao?

Từ bản hợp đồng ngẩng đầu lên, nhìn thấy lão gia đang cao ngạo từ trên nhìn xuống ta, hạ lệnh: "Ký tên."

"..."

Ta đành nhìn thiếu gia bằng ánh mắt cầu trợ.

Thiếu gia tiện tay cầm lấy hợp đồng, liếc qua rất nhanh, nói: "Ca, em không biết anh thích Charles đến thế."

Lão gia lập tức rống giận: "Ai thích tên vampire này, nếu em chịu đổi người khác, anh giơ hai tay hai chân tán thành!"

"Không đổi." Thiếu gia không hề lo lắng, còn hỏi ngược lại: "Ca, anh đã vì kiểm tra Charles mà làm ra nhiều chuyện như vậy, nếu đổi người khác, chẳng lẽ anh muốn kiểm tra lại lần nữa sao?"

Sắc mặt lão gia âm u.

"Ca, anh rốt cuộc muốn làm gì?" Thiếu gia trực tiếp nói: "Anh không nói rõ, Charles không dám ký đâu, lát nữa bị anh bán xong còn phụ anh đếm tiền."

Ta âm thầm gật đầu tán đồng ở trong lòng.

"Nói vậy là sao?" Lão gia không vui nói: "Anh thế nhưng là đem cả Nhật gia tặng cho hắn rồi, hắn không quỳ xuống cảm kích anh, còn dám không ký?"

"Chính là như thế mới càng khủng bố đấy!" Thiếu gia không tán đồng nói: "Ngoại trừ em, ca, anh có lúc nào là từng làm cuộc kinh doanh lỗ vốn?"

Lão gia giận dữ nhìn thiếu gia, người sau không hề sợ hãi nhìn lại, cả buổi sau, lão gia quay đầu đi, lẩm bẩm: "Em mới không phải cuộc kinh doanh lỗ vốn."

Thiếu gia ngẩn ra, bật cười. "Được rồi, ca, anh rốt cuộc muốn làm gì? Charles bị anh dọa cho tái hết mặt rồi."

"Vampire mặt tái, em cũng muốn trách anh?"

Thiếu gia nghiêng đầu nhìn ta, rồi lại cười, "Nói cũng phải, mặt của Charles vốn đã tái."

Nhìn cặp anh em này, ta cảm giác có chút bất lực, thiếu gia, cầu xin ngài đừng lạc đề nữa, toàn bộ tài sản Nhật gia có thể dọa chết vampire thật đấy!

"Lão gia, rốt cuộc là vì sao muốn chuyển Nhật gia cho tôi đây?"

Lão gia nhàn nhạt giải thích: "Rất đơn giản, là cảm hứng của Sadina nhà ngươi cho ta, toàn bộ tư sản của Nhật gia đặt hết lên người ngươi, sau này, ngươi chính là gia chủ Nhật gia, nhưng hết thảy là dùng kiểu tín thác, người quản lý tín thác cao nhất là ta, tiếp đến là a Dạ, tiếp đến là con của nó, nhưng bất luận thế nào, ngươi đều là chủ nhà, mọi thứ của Nhật gia vĩnh viễn thuộc về ngươi."

Thiếu gia lập tức hỏi: "Vậy con của ca ca anh thì sao? Anh như vậy không công bằng!"

Chờ một lát, thiếu gia, chẳng lẽ ngài không cảm thấy trọng điểm nằm ở phần tài sản này đáng lẽ phải truyền cho ngài mới đúng sao? Tuổi thọ của ngài chẳng phải cũng vô cùng dài đằng đẵng mà? Cho dù lão gia muốn dùng biện pháp tộc trưởng vĩnh hằng của Sadina, hẳn là dùng ở ngài, mà không phải tôi.

"Anh bị chứng vô sinh." Lão gia nhàn nhạt nói.

Ta sững sờ.

Thiếu gia lập tức phản bác: "Anh gạt người!"

"Thật sự, đã tra ra từ rất sớm rồi, nếu không tin, em bảo An Đặc Khiết kiểm tra thêm lần nữa."

Nghe vậy, thiếu gia nhíu chặt mày, nói: "Sau này chờ Charles hoàn thành việc học ở trường y, em bảo anh ta kiểm tra, nếu như anh gạt em..." Cậu ấy ngừng lại một chút, nói: "Vậy em sẽ mang theo Jingji chạy trốn, để xem anh muốn cho con của ai kế thừa."

Nhật Hoàng vẫn ung dung, hiển nhiên không sợ kiểm tra, rốt cuộc là thật sự bị chứng vô sinh, hay là chứng vô sinh "sau này mới có", nhưng bất luận là loại tình huống nào, Nhật Hoàng cũng không còn trẻ nữa, đến nay cũng chưa có con, sợ rằng sớm đã quyết định không sinh con, muốn truyền mọi thứ cho thiếu gia... Ơ, nhưng vì sao bây giờ muốn truyền cho ta?

"Sau đó thì sao?" Thiếu gia tiếp tục truy hỏi: "Ca, anh vì sao muốn cho Charles?"

Nhật Hoàng lại không có trực tiếp trả lời, mà là nói: "Anh bảo An Đặc Khiết bắt đầu nghiên cứu xem có thể khiến mặt của em tự động điều chỉnh, không cần thay đổi nhiều, chỉ cần ngũ quan hơi khác, có thể xuất hiện thay đổi như nếp nhăn hay không."

Thiếu gia bừng tỉnh nói: "Nếu như vậy, em sẽ có thể dần dần già đi."

Lão gia "ừ" một tiếng, nói: "Chờ tuổi thân phận già của em vừa đủ, làm thêm mấy cỗ người cải tạo trẻ con, từ em bé đến lớn, em và DSII có thể luân phiên điều khiển, cho đến mười lăm tuổi, đến lúc đó thân phận tuổi già của em đã có thể chết, sau đó tiếp tục với thân phận trẻ tuổi, bắt đầu sống từ lúc mười lăm tuổi lần nữa."

Đây thật là quá điên cuồng rồi! Ta khó có thể tin nhìn lão gia, chưa từng nghĩ đến thì ra ngài ta có ý định này.

Lão gia cười nói: "Thế này, a Dạ, em sẽ có thể liên tục thể nghiệm những cuộc đời khác nhau, thế nào?"

"Ồ, nghe lên hình như rất thú vị." Thiếu gia nghiêng đầu, hiểu rõ mà nói: "Chính là bởi vì thân phận của em sẽ cứ luôn đổi tới đổi lui, cho nên mới đem Nhật gia cho Charles sao? Dù gì mọi người đều biết anh ta là vampire tuổi thọ rất dài, gia tộc mãi mãi ở trên tay anh ta cũng không kỳ quái, đơn giản hơn nhiều so với việc cách mỗi một đoạn thời gian thì lại phải truyền cho "em", hơn nữa sau khi anh ta sở hữu hai gia tộc là Nhật gia và Alexis, cho dù là giáo hội cũng không thể đến trêu chọc Charles."

"Không sai, nhưng trong hợp đồng cũng có cái điều kiện quan trọng nhất chính là hắn phải luôn luôn phục vụ người Nhật gia, nhưng hắn có thể tự lựa chọn đối tượng để phục vụ, đối tượng này không nhất định là người quản lý tín thác, anh biết em không có hứng với thương nghiệp, để con cháu của em kiếm tiền nuôi em là được."

Thiếu gia tức thì bật cười. "Cho nên, Charles chọn tới chọn lui, kỳ thực người được chọn đều là em sao?"

"Đương nhiên chỉ có thể chọn em, nếu hắn phản bội em," Lão gia liếc ánh mắt vô cùng lạnh lẽo qua, "Đừng cho rằng anh chỉ làm cái hợp đồng này để trói buộc, hừ hừ, chỉ cần phản bội chính là chết! Anh sẽ bảo An Đặc Khiết làm sẵn người máy thay thế hắn, đến lúc đó để cho DSII thao túng là được, hừ hừ!"

"Charles mới sẽ không phản bội em."

Lão gia "hừ hừ" hai tiếng, lần này lại không có phản bác thiếu gia, chỉ là giận dữ nhìn ta, rống lên nói: "Để ta nói nhiều như vậy, ngươi còn không ký tên?"

Thiếu gia cũng dùng ánh mắt lấp lánh nhìn ta.

Ta có chút lúng túng.

Lão gia tùy ý nhắc tới: "Ồ, đúng rồi, gia tộc Alexis có quyền trông chừng Nhật gia có cho ngươi đi tàu bay giấy hay không, Nhật gia cũng có quyền trông chừng gia tộc Alexis có đem ngươi làm bù nhìn hay không, một khi có tình huống này, đôi bên đều có nghĩa vụ giúp ngươi giành lại quyền lợi gia tộc."

Đầu của ta hết sức hỗn loạn, nhưng vừa nghe thấy gia tộc Alexis liền theo phản xạ nói: "Về chuyện của gia tộc, phải tìm Curtis, tôi không thể quyết định bất cứ chuyện gì."

"Không cần, lúc ta làm giao dịch với hắn, đã để hắn xem qua hợp đồng, điều ước "song phương phải chế ước lẫn nhau" này chính là hắn đề xuất.

"..."

Để bảo hiểm, ta vẫn cố hứng chịu sắc mặt mất kiên nhẫn của Nhật Hoàng và thần sắc chờ mong của thiếu gia, gọi điện thoại cho Curtis.

"Đúng vậy, tộc trưởng, xác thực có chuyện như vậy, phần hợp đồng này đối với ngài mà nói, gần như là trăm lợi mà vô hại, cho nên tôi chỉ đơn giản đề xuất thêm điều ước hai gia tộc có quyền chế ước lẫn nhau, sau khi cộng thêm điều này đã đồng ý rồi, Nhật Hoàng muốn ký ngay bây giờ sao?"

"Đúng vậy."

"Xem ra hắn phong độ hơn tôi tưởng, tôi cho rằng hắn sẽ chờ đến khi mình già rồi mới ký cái này, dù sao một khi ký xong, trên danh nghĩa, hắn không còn sở hữu cái gì của Nhật gia nữa."

"Cho nên, ta thật sự phải ký sao?" Ta có chút bất an hỏi.

"Vì sao lại không?" Curtis hỏi ngược lại: "Ngài có Alexis và Nhật gia, cho dù giáo hội sau này phát hiện E.X. còn sống, ngài cũng có năng lực bảo vệ hắn."

Ta ngẩn ra, cúi đầu nhìn bản hợp đồng, có loại trào phúng nói không nên lời, mình từng trốn khỏi gia tộc Alexis, vứt bỏ trách nhiệm tộc trưởng, kết quả, chẳng những vẫn là tộc trưởng Alexis, bây giờ còn phải tiếp nhận Nhật gia sao?

Trở thành chủ sở hữu của Nhật gia và gia tộc Alexis, quyền thế vô thượng như vậy, cho dù bây giờ trông lên giống như chỉ là mang danh mà thôi, nhưng vì để có thể triệt để bảo vệ thiếu gia, lão gia tuyệt đối sẽ không để ta đi tàu bay giấy, chờ sau khi lão gia trăm tuổi, ta sẽ là gia chủ chân chính của Nhật gia, cho dù không xen vào chi tiết của gia tộc, nhưng ít nhất phải có năng lực nói một là một.

Ta có thể tưởng tượng thấy, đến lúc đó chuyện này sẽ dấy lên biết bao sóng gió, có bao nhiêu người sẽ muốn cướp đoạt hai gia tộc này, mà mình sẽ dính vào trong loại vòng xoáy quyền lực tối cao đó.

Cho dù muốn mở miệng nói, ta thà rằng không cần quyền thế của tộc trưởng và gia chủ, chỉ muốn bình yên sống qua ngày, nhưng lão gia ở trong quá trình của sự kiện lần này, đã khiến ta triệt để hiểu rõ, mình sớm đã dính dáng quan hệ mập mờ với mấy đại thế lực, nếu còn nói muốn thoát khỏi quyền thế, căn bản là chỉ là giả tạo thôi.

Ta cần quyền thế để bảo vệ người mình coi trọng, bất luận là thiếu gia hay Alkus, thậm chí nhiều người hơn.

Không còn do dự nữa, ta ký tên của mình lên.

Từ đó, ta cứ như thế biến thành kẻ sở hữu của Nhật gia lẫn gia tộc Alexis, cuộc sống thật là còn đầy bất ngờ hơn phim ảnh, đây hẳn là một chuyện lớn sẽ chấn động toàn thế giới, nhưng, Nhật Hoàng cứ như thế ném ra hai phần hợp đồng ra để ta ký, thu hồi một phần, rồi quay đầu ném cho Kyle tổng quản, giống như đó chỉ là một tờ đơn thuê mướn quản gia.

Ta nhìn hợp đồng trên tay, có chút không biết phải làm gì với nó, đây hình như rất quan trọng, bỏ vào két sắt ngân hàng có được không? Không được, quá nguy hiểm rồi, ngân hàng cũng không đáng tin, trở về vẫn là giao cho Curtis bảo quản vậy.

Thiếu gia an ủi: "Charles vẻ mặt của anh trông lên thật căng thẳng, đừng căng thẳng mà, đối với chúng ta mà nói, có hợp đồng này hay không kỳ thực chẳng khác là mấy, dù sao ca đều sẽ lo liệu thật tốt, chúng ta cứ sống những ngày của chúng ta là được!"

Sắc mặt của lão gia rất khó coi.

Nghe vậy, ta tự dưng trở nên an tâm, gật đầu nói: "Đúng vậy, thiếu gia, tôi chỉ là lo lắng hợp đồng phải để đâu mới an toàn, thứ quan trọng như thế, nếu làm mất thì không hay rồi."

"Làm mất ký lại một phần khác là được rồi."

Ta còn chưa kịp trả lời, lão gia đã hung dữ nói: "Làm mất sẽ bắt ngươi đền một trăm tỷ!"

Đắt, đắt quá! Ta đột nhiên cảm thấy hai tay trở nên rất nặng.

Thiếu gia cười không ngớt, nói: "Charles, làm mất hợp đồng mau lên, sau đó lấy tiền của nhà chúng ta đền cho anh tôi."

Mặt của lão gia càng khó coi, chua xót nói: "A Dạ cánh tay của em đã giương ra ngoài rồi sao?"

"Mới không phải giương ra ngoài, Charles thế nhưng là gia chủ của Nhật gia chúng ta đấy!" Thiếu gia quay đầu qua, nhìn ta cười tủm tỉm nói: "Đúng chứ, gia chủ quản gia? Cho tôi xin ly sữa có được không vậy?"

Ta lộ ra mỉm cười đúng chuẩn quản gia.

"Đương nhiên có thể, thiếu gia, sữa lập tức tới ngay."

Thời đại ấy

Ta lắng nghe báo cáo cũng có thể coi là phàn nàn của Melody, cái sau hình như chính xác hơn.

Hình ảnh lập thể nửa người của Melody luyên thuyên không ngớt suốt cả buổi, khiến ta thật hoài niệm cái niên đại điện thoại di động, không cần nhìn thấy người, mình còn có thể thất thần, hoặc là đồng thời xử lý chuyện khác, bây giờ lại chỉ có thể chuyên tâm lắng nghe phàn nàn... ý ta là, báo cáo.

"Liên minh Người Máy lại phát ra cảnh cáo, nếu như chúng ta không để cho bộ đội tài quyết có nhân quyền cơ bản nhất, bọn họ sẽ ngừng mua mọi thương phẩm của liên minh Thái Dương."

Ta hoài nghi hỏi: "Bọn họ thật sự biết liên minh Thái Dương có bao nhiêu công ti sao?"

Melody nhún vai nói: "Tôi cũng không biết có bao nhiêu nữa."

"Chẳng phải sớm đã nói tài quyết giả không có bất cứ ý thức bản thân nào rồi sao?"

Ta thở dài, trước kia chỉ là ranh giới giữa người và phi nhân đã khiến ta vô cùng để ý, ai ngờ sẽ có cái niên đại hiện nay —- ngay cả trước khi ném cái máy nướng bánh mì, cũng phải cân nhắc xem nó có nhân quyền hay không.

Melody bực mình nói: "Anh cho rằng đám người máy kia, đầu óc biết chuyển biến sao?"

Đây cũng phải, ta thở dài, nói: "Phát lương và túc xá cho đội tài quyết, đề cử vài đơn vị ra làm đại biểu, thành lập công hội, cài đặt bọn họ thỉnh thoảng sẽ tranh giành lợi ích, yêu cầu tăng lương hoặc nghỉ phép gì đó, hm, những cái này có thể để cho DSII làm, chỉ cần liên minh Người Máy muốn nhìn thấy cái gì, chúng ta sẽ để cho bọn họ thấy cái đó."

"Nếu phái DSII, nó có khả năng thật sự sẽ làm bừa đấy..."

Ta suy nghĩ một chút, nói: "Vậy cũng không tệ, biết đâu có thể dấy lên một chút sóng gió."

Nghe vậy, thần sắc của Melody cũng thả dịu, khẽ hỏi: "Cậu ấy vẫn mất tinh thần sao?"

Ta gật đầu.

"Ôi, sống chán rồi, ai cũng không có cách nào khuyên giải." Melody suy nghĩ một chút, nói: "Quả nhiên tốt hơn vẫn là thả DSII ra, một khi bãi bỏ lệnh cấm, tên này có thể làm gì chuyện gì, ngay cả tôi cũng cảm thấy rất tò mò, vậy thì giao cho tôi xử lý đi, bye."

Hình ảnh lập thể của Melody vừa mới tiêu tán, tiếng gõ cửa vang lên, hôm nay thật là náo nhiệt, ta thuận miệng trả lời: "Vào đi."

Người đi vào mặt cười tươi rói, tên của hắn là Đông Phương Thành.

Nhìn khuôn mặt này liền khiến người cảm giác hoài niệm, trong mười mấy thế hệ sau, Thành là người giống ông của hắn nhất, gần như cùng với Đông Phương Luy từ một khuôn đúc ra, nhưng tính cách lại rất khác, Đông Phương Thành thực sự... hoạt bát hơn nhiều.

Đông Phương Thành nở nụ cười, nói: "Tộc trưởng, có chuyện lớn muốn bẩm báo ngài."

Miệng nói chuyện lớn, hai tay lại cắm trong túi, nửa phần tư liệu cũng không cầm, thật sự là chuyện lớn? Có lẽ phải, có lẽ không phải, người này thế nhưng là kẻ ngay cả vợ mang thai cũng không thể bỏ nhiệm vụ trên tay xuống, trực tiếp đi hết nửa địa cầu để bẩm báo tộc trưởng.

Ta bất đắc dĩ nói: "Chuyện lớn bao nhiêu sẽ khiến ngươi đích thân tới đây, ta nhớ, ngươi chẳng phải đang điều tra hành động liên hệ ngầm của mấy cái thương minh sao."

"Chính là chuyện này!" Đông Phương Thành thu lại nụ cười, thấy vậy, ta cũng hiểu thật sự là chuyện lớn, mới có thể khiến gã này từ bỏ nụ cười.

"Mấy đại thương minh trong top sắp phát biểu tuyên bố liên hợp, từ chối thừa nhận thể chế quốc gia, muốn tự thành lập đô thành thương nghiệp tự trị."

Vậy mà định làm như thế? Mặc dù thể chế quốc gia sớm đã suy thoái, nhưng chung quy vẫn có hiệu quả nhất định, ta trước sau không tán thành chính thức để cho thể chế quốc gia đi vào lịch sử.

Ta suy nghĩ một chút, nói: "Phát thông báo cho bọn họ, nếu như bọn họ từ chối thừa nhận thể chế quốc gia, quyết định vạch đất làm vua, vậy thì thân là tộc trưởng Alexis và gia chủ Nhật gia, Charles Endless ta cũng sẽ làm như vậy, mà địa bàn ta vạch ra sẽ là "toàn thế giới", để bọn họ suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc muốn thừa nhận tồn tại của quốc gia, hay là muốn phủ phục dưới đế quốc "Endless"."

Đông Phương Thành cười, hứng thú nói: "Tôi thật hi vọng có thể nhìn thấy đế quốc của ngài, tộc trưởng, ngài không thể trực tiếp thành lập đế quốc sao?"

"Đế quốc vampire à?" Ta cười hỏi ngược lại.

Đối phương sửng sốt, "Ha" một tiếng rồi nói: "Có gì không được?"

"Ta không thể." Ta cười nói: "Chỉ là phục vụ thiếu gia, xem qua sổ sách của Alexis và Nhật gia, đã sắp khiến người ăn không tiêu rồi, còn thêm một đế quốc vampire, cho dù không cần ngủ, ta cũng chịu không nổi."

"Thật đáng tiếc." Đông Phương Thành thở dài nói: "Tôi sẽ cho những thương minh kia một cái cảnh cáo —- ý tôi là, thông báo."

"Cho bọn họ một cái cảnh cáo đi." Hai tay ta đan xen trên đầu gối, mỉm cười nói: "Thiếu gia ta đang phục vụ hiện giờ không thích chiến tranh, cảnh cáo những người kia, nếu dám dấy lên sóng gió, làn sóng này có lẽ sẽ trực tiếp nuốt chửng bọn họ."

Nghe thấy danh hiệu thiếu gia này, Đông Phương Thành nhíu mày gần như không thể thấy, nhưng lập tức cười nói: "Tôi sẽ chờ mong bọn họ không nghe cảnh cáo, vậy hẳn là sẽ khiến những ngày tiếp đến thú vị hơn một chút."

Anh ta không thích thiếu gia, ta vẫn luôn biết, thậm chí ngay cả người kia cũng...

Cửa đột nhiên được đẩy ra, ta nhíu mày, lại không bất ngờ mà nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, chỉ có hắn dám vô lễ như thế.

Đó là mặt của thiếu gia, chỉ là trưởng thành hơn một chút, khoảng chừng gần ba mươi tuổi.

Hắn phẫn nộ nói: "Vì sao không trực tiếp lật đổ những chính phủ kia? Bọn chúng chỉ là một đám sâu mọt!"

Ta hoài niệm nhìn khuôn mặt của hắn, nói: "Chúng ta gần đây không phải phụ đạo rất nhiều chính phủ cải tiến rồi sao?"

Hắn cười nói: "Phụ đạo? Tôi trực tiếp phái người qua là có thể cai quản tốt cái khu vực đó, phụ đạo trái lại phải tốn thêm vô số nhân lực, còn phải không ngừng giám sát, tránh cho những con sâu mọt kia lại chứng nào tật nấy!"

"Ngươi quên nói rõ trước khi phái người nào qua, còn phải giết thêm bao nhiêu người." Ta nhàn nhạt nói: "Đừng bỏ qua những con số thương vong kia, ta không thích thái độ không coi trọng mạng người của ngươi."

Sắc mặt hắn cứng đờ, giận dữ nói: "Dù sao ngài bất luận thế nào cũng sẽ không thích tôi!"

Ta nhìn hắn, khó hiểu hỏi: "Vì sao ngươi nói như thế? Nhật Lưu Duệ, nếu như ta không thích ngươi, ngươi cho rằng mình có thể ngồi vững ở cái vị trí người đại điện Nhật gia sao?"

Trên lý luận, người đại diện là do thiếu gia lựa chọn, nhưng thiếu gia nói mình thực sự không biết chọn người, sau đó liền trực tiếp ném công việc này cho ta, đây có chút không bảo hiểm, người đại diện tín thác của Nhật gia nên là nhân vật có thể giám sát ta, do ta chọn người giám sát chính mình? Đây thế nhưng không phải hành động thông minh.

Nếu như ngay cả Charles anh cũng sẽ phản bội tôi, vậy có lẽ tôi thật sự đến lúc nên chết rồi.

Lời thiếu gia nói luôn khiến người không thể phản bác, nếu như tình huống ngược lại, thiếu gia phản bội ta... hm, vậy vẫn là nhờ Poseidy trực tiếp nhấn chìm ta xuống đáy biển là được, ta sẽ không vùng vẫy.

Nhật Lưu Duệ lại nói: "Tôi không phải nói về người đại diện."

Ta nghiêm túc nhìn hắn, lần đầu tiên, cảm thấy có chút hối hận đối với người đại diện mình chọn.

Bên cạnh, Đông Phương Thành cúi đầu, giả vờ mình không tồn tại, vậy mà to gan đến mức không có chủ động cáo lui, hắn là người của Alexis, chuyện của Nhật gia không liên quan đến hắn.

Ta nhàn nhạt nói: "Vậy thì, rốt cuộc là chuyện gì khiến ngươi căm phẫn bất bình như thế? Người đại diện Nhật gia cho dù gặp phải đại sự cũng không lộ ra hỉ nộ, tư thái bây giờ là không đạt."

Nhật Lưu Duệ băng lãnh nói: "Thành tích từ nhỏ đến lớn của tôi đâu chỉ có đạt, mỗi một hạng mục đều làm tốt hơn "người kia", tôi thuộc hệ gia tộc, hắn chỉ là hệ nhánh, cho dù là ngài tưởng nhớ chủ cũ, tôi cũng giống tổ tiên Nhật Hướng Dạ hơn hắn!"

Xác thực là vậy, dung mạo của người trẻ tuổi này thật là rất giống thiếu gia, ngay cả thần thái nào đó cũng rất giống, nhìn vào khiến người cảm giác vô cùng hoài niệm.

Bởi vì bề ngoài như vậy, ta quyết định khoan dung với người trẻ tuổi này một chút, không so đo với sự thất thố của hắn.

"Nhưng ngươi không phải Nhật Hướng Dạ thiếu gia."

Nhật Lưu Duệ nhíu mày, nói: "Không ai có thể là tổ tiên."

"Đúng vậy." Ta tán đồng, không ai có thể thay thế thiếu gia.

Hắn mấp máy miệng, hình như rất không hiểu, đương nhiên, hắn cũng không nên hiểu.

"Charles, Chales!"

Ta lập tức đứng dậy, nhìn thấy một thanh niên tướng mạo bình thường cuốn vào giống như gió lốc, ta khom người mỉm cười trả lời: "Vâng, thiếu gia, có thể giúp ngài chuyện gì không?"

"Anh có nhìn thấy..." Nói được dở chừng, thiếu gia nhìn thấy Nhật Lưu Duệ và Đông Phương Thành, nghiêng đầu, thử hỏi: "Anh đang bận sao? Tôi không vội, có thể chờ sau."

"Không, không bận."

Thiếu gia "ồ" một tiếng, giống như cảm thấy thế này không ổn lắm, vội vàng chào hỏi Nhật Lưu Duệ và Đông Phương Thành, nói: "Xin chào hai người."

Nhật Lưu Duệ lạnh lùng nhìn cậu ấy một cái, lại không hồi ứng, chỉ là bỏ lại một câu với ta: "Tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ! Cáo lui, gia chủ."

Sau đó, hắn xoay người rời khỏi, ngay cả một câu cũng không nói với thiếu gia, mà Đông Phương Thành sau khi cười cáo lui với ta, cũng rời khỏi theo Nhật Lưu Duệ, thái độ của hắn trái lại tốt hơn một chút, ít nhất có gật đầu hỏi thăm thiếu gia.

Nhìn hai người này một trước một sau rời khỏi, ta nhíu mày, cảm thấy đây không tốt lắm, hi vọng Nhật Lưu Duệ không phải là muốn làm những hành vi quá khích gì đó, dù sao ta cũng đã chọn đối phượng phục vụ, trước kia cũng chưa từng đổi người giữa chừng, hắn thì lại muốn "tuyệt đối không từ bỏ" thế nào đây?

Thiếu gia nhìn cửa, mê hoặc hỏi: "Hắn sẽ không từ bỏ cái gì vậy?"

"Hắn hi vọng tôi có thể chọn hắn làm đối tượng phục vụ."

Thiếu gia lập tức trầm mặt, không vui nói: "Quả nhiên là cái gã đáng ghét, tôi từ trước kia đã không thích hắn."

"Vì sao vậy?" Ta cũng đã nhìn ra, nhưng lúc chọn Nhật Lưu Duệ làm người đại diện, thiếu gia cũng không có phản bác.

"Hắn trông quá giống tôi." Thiếu gia không vui nói: "Bây giờ lại có thể còn muốn cướp anh!"

Ta cười, xác thực như vậy, thiếu gia trước giờ thích những đứa trẻ trông giống lão gia, tiếp đó là giống Jingji phu nhân, đứa cháu không thích nhất chính là giống cậu ấy.

Ở trong những thế hệ sau, Nhật Tái Duyên là đứa trẻ giống lão gia nhất, cho nên nó được tổ phụ đích thân đặt tên, trở thành đứa trẻ được cưng nhất, may mà cách cưng chiều của thiếu gia trước giờ là nghiêm khắc hơn chiều chuộng, càng yêu thích đứa trẻ nào, trái lại càng thích huấn luyện nó.

Cũng bởi thế, Nhật Tái Duyên trở thành đứa trẻ có chiến lực mạnh nhất, đáng tiếc thiên phú về thương nghiệp không cao, ta chỉ có thể để nó đi vào hệ thống bảo toàn, nó dẫn dắt đội ngũ lập ra rất nhiều chiến tích huy hoàng, cuối cùng chôn thân ở trong lần nhiệm vụ khắc nghiệt, để lại vợ và đứa con còn trong bụng, đứa con này cũng chính là cha của Nhật Lưu Duệ.

Lúc đó, thiếu gia sầu muộn một thời gian, thậm chí vì thế kết thúc sinh mệnh của "Nhật Hướng Dạ", triển khai một cuộc sống mới, giờ đây, cái chết đã quá thường thấy rồi, mất mát đã là chuyện phải làm quen.

Ngoại trừ Nhật Tái Duyên, Nhật gia thật là không thiếu nhân vật truyền kỳ, phát triển cho tới nay, tộc nhân đông đúc, những câu chuyện cũng được biên thành một bản lịch sử toàn diện rồi, nhưng đối với thiếu gia mà nói, tất cả đều chỉ là cháu trai cháu gái —- cậu ấy đã hoàn toàn từ bỏ ghi nhớ rốt cuộc là cháu trai, cháu chắt, cháu cố... tiếp đến không còn biết xưng hô thế nào nữa.

Mặt khác, gia tộc Alexis trái lại rất an tĩnh, trăm năm như một ngày, người hoạt bát như Đông Phương Thành đúng là ít thấy.

"Mặc dù Lưu Duệ rất có thiên phú, nhưng nếu ngài thật sự không thích hắn, thay đổi cũng không sao cả."

Mặc dù đây chưa từng có tiền lệ, nhưng ý của lão gia lúc đó rất rõ ràng, chỉ cần là chuyện thiếu gia muốn làm, ta sẽ phải dùng quyền thế của Nhật gia lẫn gia tộc Alexis để hoàn thành, đổi người đại diện của Nhật gia chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ.

"Không cần đổi." Thiếu gia nhún vai, nói: "Có thể khiến tôi ghét cũng không dễ, hắn vẫn rất thú vị."

Xác thực, thiếu gia gần đây hết sức mất tinh thần, không có hứng thú làm cái gì, cũng bởi thế tỏ ra rất là bình thường không có gì đặc biệt, khi ta chọn cậu ấy làm đối tượng phục vụ, cả gia tộc đều chấn động, thậm chí không ít người lần đầu tiên biết trong tộc còn có một đứa hậu sinh tiểu bối này.

"Nhưng, tôi sợ hắn muốn gây bất lợi với ngài."

Thiếu gia nghiêng đầu, sau đó cười.

"Vậy thì càng thú vị."

Không ngờ, cái "thú vị" này, kéo dài suốt một trăm năm, ngay cả vampire cũng mệt rồi.

Nếu không phải Nhật Lưu Duệ luôn luôn lo lắng cho Nhật gia, không có chân chính làm ra chuyện nguy hại đến cơ nghiệp Nhật gia, trái lại còn làm cho liên minh Thái Dương càng thêm lớn mạnh, bằng không ta thật muốn dùng tây dương kiếm đâm thằng nhóc này thủng một trăm lỗ, sau đó uống cạn máu nó không chừa một giọt, dùng để bồi thường những mệt mỏi suốt một trăm năm qua.

Hắn không ngừng làm hại thiếu gia, muốn đoạt đi quyền kiểm soát của Nhật gia và liên minh Thái Dương, có một lần thậm chí nhúng tay vào bên Alexis, dùng mọi cách để uy hiếp dụ dỗ ta thay đổi đối tượng phục vụ, ta nhiều lần trục xuất hắn rồi lại gọi trở về, từ đầu đến cuối có thể gần mười lần, hắn sợ rằng cũng không hiểu ta vì sao bỏ qua cho hắn hết lần này đến lần khác.

Nhưng một trăm năm trôi qua, người dù có nguy hiểm cũng đã già.

"Vì sao ngươi chọn hắn?"

Nhật Lưu Duệ nằm trên giường, trên người nối với rất nhiều tuyến ống, lần đầu tiên, ta nhìn thấy bộ dạng yếu ớt như thế của hắn, mặc dù hắn hết sức đáng ghét, nhưng ta không thể không thừa nhận, đây xác thực là một nhân vật, Nhật gia ngoại trừ lão gia, sợ rằng không ai có thể sánh bằng.

Đáng tiếc, hắn đã bại ở dưới lớp lớp an bài của lão gia, không ai có thể quấy nhiễu ngàn năm vô lo của thiếu gia.

"Ta sắp chết rồi, ngươi không thể hoàn thành một cái tâm nguyện cuối cùng của một lão già sắp chết sao?"

Nếu ngươi bớt lăn lộn một chút, cũng sẽ không 130 tuổi đã sắp chết rồi, người bình thường bây giờ gần như đều có thể sống hơn 150 năm, huống hồ là người đại diện Nhật gia.

Ta trầm mặc một hồi, không địch lại thần sắc đáng thương nài van của hắn, thở dài: "Ta chỉ có một chủ nhân."

Kết quả, thần sắc đáng thương của Nhật Lưu Duệ lập tức trở nên vặn vẹo và phẫn nộ, hận ý của hắn đối với thiếu gia đã xoay đến mức độ khó diễn tả rồi.

"Hắn không xứng! Đời này hắn rốt cuộc đã làm gì, có thể khiến ngươi trung thành với hắn như thế? Hắn chỉ là một tên phế vật vô tích sự!"

Nghe vậy, ta nở nụ cười, cúi người đến bên tai của lão già sắp chết, khẽ giọng nói: "Ngươi tốt nhất nên tôn kính tổ tiên của mình một chút, nếu không cho dù cống hiến của ngươi đối với Nhật gia rất nhiều, ta sợ rằng cũng không thể không cho ngươi một chút trừng phạt ở những ngày cuối cùng này."

Nhật Lưu Duệ mơ hồ nhìn ta, đầu tiên là đầy khó hiểu, nhưng hắn không hổ là nhân vật gây sóng gió một trăm năm, không lâu sau, hắn dần dần trợn lớn mắt, hình như đã hiểu rồi.

Thần sắc chấn động, khó có thể tin liên tiếp lóe qua, cuối cùng, hắn thở ra một hơi thật dài, rốt cuộc cũng nhẹ nhõm.

"Ta thật sự..."

Ta quay người qua, khom người đối mặt với người tới. "Thiếu gia."

Thiếu gia đi vào, cúi đầu nhìn người trên giường, sau đó, mặt cậu ấy bắt đầu biến hóa, vốn là một khuôn mặt người già đầy nếp nhăn, da mặt chảy xệ bắt đầu khôi phục tính đàn hồi, đến cuối cùng, cậu ấy thoạt nhìn giống như một thanh niên, lại không phải khuôn mặt tầm thường, mà là khuôn mặt chân chính của thiếu gia, tuấn mỹ sạch sẽ như thiên sứ.

Nhật Lưu Duệ lẳng lặng nhìn khuôn mặt của thiếu gia, rất lâu, mới mở miệng nói: "Ta đáng lẽ nên biết chân tướng sự tình sớm hơn, rõ ràng có nhiều chỗ bất thường như vậy, nhân vật gia chủ này, làm sao có thể bỗng dưng đặt lòng trung thành lên một tên hậu bối vô dụng, rất xin lỗi thời gian dài như vậy, đã... bất kính với ngài."

Đâu chỉ bất kính, đủ loại sỉ nhục, giở thủ đoạn, thậm chí ám sát đều liên tiếp xuất hiện, nếu không phải thiếu gia nhiều lần ngăn cản, đừng nói trục xuất hay sau khi trục xuất lại gọi hắn trở về, kỳ thực điều ta muốn làm nhất là trực tiếp xóa bỏ hắn!

Dù sao, con cháu của thiếu gia nhiều đến cậu ấy cũng không đặc biệt đi nhớ tên, cho dù thiếu một đứa cũng không sao!

Thiếu gia khẽ vỗ đầu của hắn, hòa nhã nói: "Ta cảm thấy ngươi rất thú vị, trong đám con cháu, ngươi là đứa thú vị nhất, ta lúc đó đã nhìn nhầm ngươi, cuộc đời lần này, mặc dù ta có chút biếng nhác, kết quả lại trải qua rất mới mẻ, thật sự là nhờ có ngươi."

Nhật Lưu Duệ bật cười, than thở: "Đây là nguyên nhân lúc đó ta lên làm người đại diện sao? Bởi vì ta rất thú vị?"

"Đương nhiên không phải." Thiếu gia thành thật nói: "Charles rất nghiêm túc ở việc quản gia, anh ta cảm thấy ngươi là thiên tài thương nghiệp, chỉ kém anh trai ta một chút xíu thôi đấy! Người đại diện đương nhiên là ngươi rồi."

"Gia chủ nói ta là thiên tài thương nghiệp? Chỉ kém Nhật Hoàng trong truyền thuyết một chút xíu?"

Nhật Lưu Duệ cười thật thỏa mãn, hôm sau, không còn mở mắt ra nữa.

Sau đó, thiếu gia lại sầu muộn, từ sau khi Nhật Tái Duyên chết, rất ít cái chết nào có thể ảnh hưởng tới cậu ấy.

Cậu ấy rầu rĩ nói: "Charles, tôi hình như lại đã đến lúc chết?"

"Thân phận bây giờ của ngài là 139 tuổi, tuổi bình quân của loài người hiện nay là 152 tuổi, muốn tiếp tục hay kết thúc, đều nằm trong phạm vi bình thường."

Đương nhiên, nếu thiếu gia muốn "chết", cho dù là hai mươi tuổi cũng không có vấn đề, sắp xếp một chút là được.

Thiếu gia thoáng suy nghĩ, thản nhiên nói: "Lưu Duệ đi rồi, cảm giác đời này cũng không còn gì để chơi, kết thúc đi! Cuộc sống kế tiếp, ta muốn làm người đại diện của Nhật gia thử xem."

Ta có chút ngạc nhiên, nhưng thiếu gia lần này đã làm biếng một trăm năm, muốn vận động một chút thì có gì là không thể đây?

"Vâng, thưa thiếu gia."

Sau khi hạ quyết định xong, thiếu gia lại lo âu nói: "Nhưng tôi không giỏi kinh thương, cho dù có thể học từ nhỏ, liệu có thể học tốt như ca ca không? Charles, anh nói lỡ như tôi làm hỏng liên minh Thái Dương, vậy phải làm sao đây?"

"Nhưng vậy cũng rất thú vị, không phải sao?"

Thiếu gia quay đầu nhìn ta, mà ta thật sự không cảm thấy đây có vấn đề gì, ngay cả người bạt mạng ám sát thiếu gia như Nhật Lưu Duệ, cũng có thể làm người đại diện Nhật gia một cách êm đẹp, còn sống thẳng đến già mới chết, cho nên, thiếu gia cho dù làm hỏng liên minh Thái Dương, thì đã tính là gì đây?

"Nếu lão gia vẫn còn, ngài ấy đại khái sẽ nói với ngài: 'Em muốn làm hỏng thế nào? Để anh lên kế hoạch một chút.'"

Thiếu gia bật cười.

"Ca thật sự sẽ nói như vậy đi."

Cậu ấy triệt để thả lỏng, không còn lo lắng nữa, cả người chui vào trong sô pha, trông có vẻ biếng nhác, nhưng đã không còn mất tinh thần như trước, còn khẽ ngâm nga hát.

Chuông đồng hổ cổ gõ mười hai tiếng
Quan tài cũ nát mở nắp hòm
Ánh mặt trời đáng yêu quyến rũ
Đã bị tấm màn đen nuốt chửng

Đừng la hét
Không sao cả
Ban đêm chẳng phải là sự xuất hiện của bóng tối điên cuồng sao

Đừng nhìn
Hãy ngủ ngoan
Ban ngày không có quái vật hút máu đáng sợ

Vampire bước trên đường phố, người lạ chớ lại gần, máu tươi là thức uống ta yêu nhất
Đừng hô Hallelujah, Thượng Đế đã nghỉ rồi, Maria cũng đang say giấc
Ta tiêu sái vung áo choàng hé lộ răng nanh, đừng lộn xộn, ta rất dịu dàng
Gặp phải vampire hãy mau la hét
God Bless You

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro