Tập 1 - Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký quản gia chương thứ nhất: Cố gắng làm quen hoàn cảnh công việc

Phụ thân đại nhân soi xét:

Hiện tại là năm 2112, con cuối cùng vừa lại tìm được công việc quản gia, hơn nữa chủ thuê không phải người trong xã hội đen, hmm, căn cứ vào lời của chủ thuê nói, cậu ta không phải người trong xã hội đen, cho nên, đây thực sự là một năm đáng kỷ niệm.

Xin ngài ở trên trời chúc phúc cho con, lần này, con có thể làm một quản gia chân chính.

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Sau khi đồng ý công việc quản gia, ta và thân phận của An Hướng Dạ đã không còn ngang vai ngang vế nữa, cho nên ta cung kính nói: "Vậy thì, lão gia, có vài chuyện muốn nói trước cho ngài..."

Vừa nghe thấy xưng hô, An Hướng Dạ liền bật cười, đùa giỡn nói: "Ta thoạt nhìn rất già sao?"

Đích xác, gọi thanh niên hai mươi tuổi đầu này là lão gia, rất là có chút quái đản, ta đành hỏi: "Như thế, xin hỏi người quan trọng trong gia tộc có những ai đây?"

"Có ba và anh trai."

Ta trực tiếp chiếu theo thông lệ xưng hô của quản gia, nói: "Như thế, thì xưng hô cha của ngài là lão gia, anh trai là đại thiếu gia, về phần ngài thì gọi thẳng thiếu gia, xin hỏi như thế có thể không?"

Cậu ta lại ha ha cười ầm lên: "Nếu như ngươi gọi như thế, nhất định sẽ bị anh trai ta giết chết, nhà ta người lớn nhất là anh trai ta, ba cũng không phải là ba của anh trai ta."

Ta phải thừa nhận ta rất mờ mịt, người nắm quyền là con trai lớn không phải cha, điểm này ta vẫn có thể lý giải, quyền lực của gia tộc hào phú luôn luôn rắc rối phức tạp, nhưng là... ba không phải ba của anh trai? Chẳng lẽ thiếu gia và anh trai của cậu ta là anh em cùng mẹ khác cha?

Ta chần chừ một hồi, nhớ tới trong nhà có sẵn một vị thư ký kiêm quản gia, vội vàng hỏi: "Như thế, xin hỏi vị Kyle tiên sinh kia, là xưng hô ngài thế nào đây?"

Cậu ta nghiêng đầu suy nghĩ, nói: "Kyle ca gọi ta là thiếu gia, gọi ba là An Đặc Khiết tiên sinh, gọi anh trai ta là..."

Cậu ta thoạt nhìn rất khổ não.

Quản gia là không được khiến cho chủ thuê bối rối, ta lập tức đề nghị: "Như thế, tôi sẽ gọi ngài là thiếu gia, anh trai của ngài là lão gia, cha ngài, cha ngài thì..."

Ta thật có chút không biết nên làm sao xưng hô rồi, đành phải gắng gượng nói: "Thì gọi là An Đặc Khiết lão gia đi?"

"Được đấy." Thiếu gia thoạt nhìn không làm sao để ý cách xưng hô, điểm này thì thật giống người trẻ tuổi rồi.

"Như thế, thiếu gia, tôi là mỗi ngày qua đây hầu hạ ngài, hay là ở chỗ này đây?"

An Hướng Dạ không chút do dự nói: "Ngươi ở chỗ này đi, đúng lúc còn có phòng trống, ta ở một mình cũng thật nhàm chán."

"Vâng." Ta gật đầu: "Như thế tôi ngày mai sẽ dọn qua đây."

Thiếu gia suy nghĩ một chút, chạy vào một căn phòng, sau đó lại chạy về, nhét một cái điện thoại và một cái chìa khóa cho ta, nói: "Đúng rồi, cho ngươi cái này, Kyle ca nói, nếu như ngươi chịu nhận công việc quản gia, muốn ta đưa cho ngươi, sau đó gọi điện thoại cho anh ấy, số điện thoại của anh ấy đã lưu ở bên trong điện thoại... Ngươi biết dùng điện thoại không? Charles."

Thiếu gia cuối cùng rất không xác định nhìn ta.

Ta hiểu sự nghi ngại của cậu ta, ở trong mắt người thường, một vampire hình như rất cổ lỗ sĩ, nhưng mà, trên thực tế cũng không phải như thế, có nhiều vampire thế nhưng là đi ở đỉnh cao của thời đại, mặc dù chính ta coi như là phái bảo thủ, nhưng để làm tốt công việc của quản gia, lại đã học tập rất nhiều thứ khoa học kỹ thuật hiện đại.

Ta cười một chút, cung kính nói: "Biết, thiếu gia."

"Vậy thì tốt, cho ngươi đấy! Chúc mừng ngươi đã tìm được công việc, Charles."

An Hướng Dạ thiếu gia cười hì hì cầm lấy túi máu ta mang đến, sau đó từ trong tủ lấy ra một cái ly, đem dịch thể đỏ tươi đổ vào cái ly hết sức mỹ lệ đó, phía trên cái ly thậm chí dùng vàng làm một vòng hoa văn trang sức, hơn nữa ta hoài nghi viên hồng ngọc lớn bằng móng tay ở chính giữa đó nói không chừng là đồ thật.

Cậu ta vừa đưa cho ta vừa nói: "Cái ly là của ngươi, tặng cho ngươi coi như là món quà mừng tìm được công việc!"

Ta nhận lấy, nhìn viên hồng ngọc một chút, quả nhiên là ngọc thật...

Lúc này, ta nhìn thấy thiếu gia lại đổ dịch máu vào một cái ly khác, sau đó cầm lấy cái ly.

Cậu ta vậy mà dùng cái ly đụng vào cái ly trên tay ta, sau khi phát ra tiếng kêu lanh lảnh, cậu ta nói: "Cụng ly."

Ta trợn lớn mắt, kinh hô: "Đó là máu người."

"Ta biết."

Nói xong, cậu ta ngửa đầu uống cạn thứ trong ly, sau đó như nghĩ tới cái gì mà nghiêng đầu, nói: "Ta chỉ là muốn thử máu người uống lên có vị gì, hmm, khi nó lạnh nó vẫn không coi là buồn nôn lắm."

"..."

Ta có dự cảm, ta sắp có một chủ thuê khác người.

Buổi tối ta đóng gói xong hành lý, hơi ngủ một chút, cho đến mười giờ sáng, mới lấy cái điện thoại kia, gọi cho Kyle mà thiếu gia nói, vị tiên sinh thư ký kiêm quản gia đó.

Điện thoại vừa tiếp lên, ta vẫn chưa kịp nói chuyện, đối phương đã nói chuyện rồi.

"Anh là quản gia của thiếu gia tìm?"

"Đúng vậy, Kyle tổng quản, tôi là Charles Endless quản gia của thiếu gia."

Theo ta biết, trong đại gia tộc chân chính có rất nhiều quản gia, phụ trách chăm sóc chủ nhân khác nhau, nhưng là, trong đó quản gia có quyền lực nhất của gia tộc, nhất định là quản gia của lão gia, thông thường được gọi là tổng quản.

"... Tôi là thư ký, không phải quản gia." Đối phương mặc dù nói như thế, nhưng lại tự mình lẩm bẩm: "Mặc dù nói ta cũng không khác quản gia bao nhiêu."

Đối phương vừa lại hỏi: "Nghe nói anh là vampire?"

"Đúng vậy." Ta có chút kinh ngạc, thiếu gia vậy mà nói thật rồi, ta tưởng rằng cậu ấy hẳn là giấu người trong nhà, dù sao thanh niên độc thân ở bên ngoài tìm vampire làm quản gia bên cạnh, kiểu gì cũng không phải chuyện sẽ khiến cho người an tâm.

Đối phương im lặng rất lâu, lâu đến ta cho rằng hắn đã rời khỏi rồi, nhưng hắn vừa lại mở miệng nói: "Xin lỗi, vừa rồi... người kia, chủ nhân của ta tìm ta."

"Tôi hiểu." Ta gật đầu, ưu tiên việc của chủ nhân, xem ra đối phương đúng là một quản gia vô cùng xứng đáng... Mặc dù hắn tự nhận là thư ký.

"Anh là vampire cũng tốt, loại tính cách gây họa đó của thiếu gia, cũng chỉ có vampire mới làm nổi quản gia của cậu ấy."

Ta rất nghi hoặc nói: "Thiếu gia rất có giáo dục."

Đối phương an tĩnh một chút, giọng điệu nghe lên hết sức bất đắc dĩ nói: "Thiếu gia tuyệt đối rất có giáo dục, nhưng mà giáo dục và gây họa không liên quan với nhau, anh sau này sẽ hiểu thôi... Tóm lại, tôi đã phái một nhóm người cho anh, chuyên môn phụ trách giúp đỡ anh đạt thành yêu cầu của thiếu gia, điện thoại của bọn họ đều trong danh bạ điện thoại của di động rồi, như thế, còn có vấn đề gì không?"

Ta dè dặt hỏi: "Kyle tiên sinh."

"Vâng."

"Tôi là một vampire." Ta rất nghi hoặc, thân là loài người, bọn họ vậy mà cứ như thế tiếp nạp một vampire hút máu người để sống?

Đối phương bình thản nói: "Tôi biết, Charles Endless, cha là loài người bình thường, xuất thân từ quản gia thế gia, mẹ lại là một vampire, cho nên anh là một vampire bẩm sinh hiếm thấy, "số đời vampire" là đời thứ năm, từ nhỏ được cha thân là quản gia nuôi lớn, sau khi trưởng thành cũng đến khắp nơi tìm công việc quản gia, mặc dù là vampire cường đại đời thứ năm, theo đánh giá an toàn, hệ số nguy hiểm lại không đến 10%, tính tình vô cùng ôn hòa, là coi như kỳ quặc trong vampire."

Ta hết sức ngạc nhiên, không thể mở miệng trả lời.

Đối phương lại hết sức thông hiểu mà tự mình giải thích: "Charles, anh không phải vampire duy nhất trong gia tộc, anh rất khác biệt, ở trong giới vampire rất nổi tiếng, hơi nghe ngóng một chút đã biết rồi. Trên thực tế, tôi cũng từng nghĩ qua để cho một vampire trong gia tộc làm thuộc hạ của thiếu gia, nhưng thiếu gia không thích cô ta, đành phải từ bỏ. Cho nên, anh không cần lo thân phận vampire của anh, chỉ cần chăm sóc tốt thiếu gia là được."

Xem ra, gia tộc của thiếu gia so với ta tưởng tượng còn muốn hiển hách hơn nhiều.

"Vâng, tôi sẽ dốc mọi khả năng làm chu đáo trách nhiệm của "quản gia"." Ta vẫn không nhịn được hơi chút nhắc nhở đối phương, ta là quản gia, không phải đánh thuê.

"Đó đã đủ rồi." Trả lời của đối phương khiến ta rất yên tâm.

Tiếp đến, hắn tùy ý nói mấy việc cần chú ý: "Lượng ăn của thiếu gia rất lớn, lượng ăn đại khái khoảng chừng gấp ba đến năm lần người bình thường, làm đồ ăn cần làm nhiều một chút, cậu ấy thích ăn đồ chiên và các loại thịt, thích chơi máy game ảo, thích xe máy hạng nặng, thích chiến đấu, thích anh trai... Đúng rồi, nếu như anh ở trong nhà phát hiện máy theo dõi, đừng quá kinh ngạc, đó là anh trai của thiếu gia lo lắng cho cậu ấy."

Ta trầm mặc một chút, khẽ nói: "Kyle tiên sinh, người tôi phục vụ là thiếu gia."

Đối phương cũng an tĩnh xuống, trong giọng điệu hình như mang khen ngợi nói: "Vậy anh cứ nói cho thiếu gia biết đi, chỉ là, thiếu gia chắc chắn biết chuyện máy theo dõi, bây giờ, tôi phải nói cho anh chuyện rất quan trọng, nhất định phải nhớ."

"Vâng." Ta vô cùng nghiêm chỉnh trả lời.

Đối phương chầm chậm nói: "Thiếu gia là một người rất đặc biệt, cậu ấy từ nhỏ đã cực kỳ ít ra ngoài, người tiếp xúc càng ít, mấy năm gần đây mới thực sự ra ngoài, cho nên cậu ấy thông hiểu đủ loại tri thức, nhưng lại không có thường thức cơ bản, nhất là cực độ thiếu khuyết thường thức trên phương diện xã hội, khi cậu ấy không hiểu sự tình nào đó, anh đừng quá kinh ngạc, chỉ cần hướng dẫn cậu ấy học tập là được."

Ta gật đầu, lúc này cuối cùng đã hiểu hành vi kỳ quặc của thiếu gia.

"Như thế, anh còn có bất cứ vấn đề nào không?"

"Tạm thời không có, vô cùng cảm tạ giải đáp của ngài." Ta dùng giọng hết sức lễ phép trả lời.

"Có bất cứ vấn đề gì đều có thể gọi điện cho tôi."

"Vô cùng cảm tạ."

Buổi tối, thiếu gia tan học về nhà, ta vừa phục vụ cậu ta thay quần áo ở nhà, vừa nói cho cậu ta biết, trong nhà ít nhất có ba mươi cái máy theo dõi, số lượng này thật khiến ta kinh ngạc, nên biết rằng, căn hộ này cũng không lớn, ngoại trừ nhà vệ sinh và phòng tắm, những phòng khác đều có, chỉ là trong cái phòng làm việc bí mật kia đã có tám cái.

Thiếu gia quả nhiên biết.

Cậu ta dửng dưng nhún vai nói: "Ta biết, anh trai ta rất lo lắng cho ta, không chỉ máy theo dõi đâu, thật ra có mấy hàng xóm bên cạnh đều là của anh trai ta phái tới bảo vệ ta."

Ta có chút nghi hoặc hỏi: "Nhưng mà, buổi tối hôm tôi gặp thiếu gia, thiếu gia gặp phải phiền phức, lại không có ai đi ra bảo vệ ngài."

Thiếu gia cười hì hì lên: "Ta cắt đuôi bọn họ, ta không muốn bọn họ đi theo, bọn họ ai cũng không thể theo được."

Giọng điệu của An Hướng Dạ thiếu gia lúc này có chút hãnh diện, cho tới bây giờ, một điểm duy nhất có thể khiến cho ta nhìn ra khí chất của con cháu nhà giàu sang quyền thế.

Nếu thiếu gia không ngại những máy theo dõi đó, vậy ta cái quản gia này tự nhiên cũng không quản nó nữa, ta hỏi: "Thiếu gia, bữa tối muốn ăn cái gì đây?"

Thiếu gia suy nghĩ một chút, nói: "Hamburger, thật nhiều thật nhiều hamburger."

"Muốn Charles tự tay làm, hay là gọi món ăn ngoài đây?"

Thiếu gia hết sức tò mò hỏi: "Ngươi biết nấu ăn?"

Ta khiêm tốn cười: "Charles là một quản gia, thiếu gia, mặc dù so không bằng đầu bếp hàng đầu, nhưng những món ăn đơn giản thì không có vấn đề."

Thiếu gia cười nói: "Vậy ta muốn ăn do ngươi làm, còn muốn thật nhiều khoai tây chiên."

Xem ra thiếu gia vô cùng thích đồ ăn vặt, điểm này cũng giống người trẻ tuổi.

"Muốn đồ uống gì đây?"

"Sữa." Thiếu gia không chút do dự trả lời.

Điểm này thì lại không giống người trẻ tuổi rồi.

Tiếp đến, ta đến siêu thị gần đây đi mua nguyên liệu bữa tối cần dùng.

Khi về đến nhà, thiếu gia đang vô cùng không giống người trẻ tuổi mà ngoan ngoãn viết báo cáo, hơn nữa còn là dùng tay viết, kiểu chữ ngay ngắn như máy tính gõ ra, khi ta mấy lần giúp thiếu gia châm sữa, chỉ thấy chồng báo cáo từ một trang, hai trang, năm trang... đến cuối cùng gần như nửa cuốn sách rồi.

Nhưng ta cũng không thấy thiếu gia tra duyệt bất cứ tư liệu gì.

"Thiếu gia đang viết cái gì vậy?" Ta có chút tò mò hỏi.

Mặc dù nói, giáo điều quản gia bảo ta biết, quản gia là không nên hỏi chủ nhân bất cứ chuyện gì không liên quan đến công việc quản gia, nhưng là, phụ thân đại nhân đã từng nói, "giáo điều quản gia là chết, nhưng chủ nhân là sống", nếu như chủ nhân thích trò chuyện, như thế, thân là một quản gia chuyên nghiệp, thì nên học cùng chủ nhân trò chuyện.

Ta nghĩ, An Hướng Dạ thiếu gia hẳn là thuộc về kiểu chủ nhân thích trò chuyện.

Thiếu gia ngẩng đầu lên, trả lời ta: "Lịch sử phát triển cùng với xu thế tương lai của vũ khí chiến đấu."

Ta lúc này mới nhớ tới, ta vậy mà không biết thiếu gia là học khoa hệ gì, vội vàng hỏi thêm một chút.

"Hệ chiến đấu." Thiếu gia đương nhiên nói.

Ta thấy hình thể của thiếu gia thon dài, thực sự không giống như một người thiện trường chiến đấu lắm, chẳng qua, cho dù là khoa mục gì, luôn chia thành phái thực tiễn và phái lý luận, có lẽ thiếu gia chính là phái lý luận đi!

Ta suy nghĩ một chút, hỏi: "Là đại học gần đây sao?"

"Uh."

Quả nhiên là phái lý luận rồi, bình thường mà nói, cao thủ chiến đấu chân chính đều là xuất thân từ học viện chiến đấu, học viện chiến đấu là không để ý tuổi tác và bậc học, phần lớn chú trọng là khả năng là thể cách, chỉ cần tố chất thân thể đủ tốt là có thể vào.

Đại học thông thường thì là còn phải xem trình độ và các môn khoa học xã hội vân vân, cho nên hệ chiến đấu trong đại học phần lớn là phụ theo mà thôi.

"Mùi thơm quá, có thể ăn cơm chưa?" Thiếu gia hết sức mong đợi nhìn ta.

"Có thể, thiếu gia muốn ăn ở phòng khách sao?"

"Uh!"

Ta thu dọn bài tập của thiếu gia, sau đó đưa bữa tối lên.

Thiếu gia cắn một miếng hamburger, sau đó kêu lên: "Hamburger thật ngon!"

Ta đang muốn khiêm tốn một câu, thì lại nhìn thấy thiếu gia dùng tốc độ nhai kinh người ăn xong cái hamburger trên tay, trong lúc vươn tay lấy một cái hamburger khác, thuận tiện nuốt hết mười miếng khoai tây, là từng miếng từng miếng nhai xong mới nuốt xuống, nhưng là, ta chớp mắt, cậu ta đã nuốt xong mười mấy miếng...

Động tác của thiếu gia không thể nói không có giáo dục, trên thực tế, vẫn là hết sức ưu nhã, chỉ là "chuyển động nhanh" gấp mười mấy lần mà thôi.

Tiếp đến, thiếu gia ăn hết năm cái hamburger ba tầng, cả một dĩa khoai tây và ba ly sữa, sau đó nói với ta, muốn phân lượng nhiều thêm một chút là được, ta đành ôm theo tâm tình nhạ dị, nướng thêm một cái hamburger cộng với chiên một dĩa khoai sợi.

Lần này, sau khi thiếu gia ăn xong, rất vui vẻ mà nói cậu ta ăn no rồi.

Ta lần đầu hoài nghi, thiếu gia tuyệt đối không phải vampire, nhưng có lẽ là người sói?

Sau khi ăn xong bữa tối, thiếu gia đi tới trước máy tính của thư phòng và ngồi xuống, ta vốn tưởng rằng cậu ta muốn bắt đầu hoạt động giải trí của người trẻ tuổi, nhưng, lại nghe thấy cậu ta gọi tiếng ca ca, tiếp theo là tiếng nói chuyện không ngừng, lúc này mới hiểu, cậu ta là dùng máy tính để cùng anh trai nói chuyện, tuyệt đối không phải đang tiến hành hoạt động giải trí của người trẻ tuổi.

Sau khi hỏi rõ thiếu gia không có bất cứ nhu cầu gì, ta bắt đầu chuẩn bị quét dọn trong nhà, may là gian nhà không phải phi thường sạch gọn, nếu không ta thật bắt đầu phải hoài nghi ta cái quản gia này ngoại trừ nướng hamburger, rốt cục còn có bao nhiêu công dụng.

Thiếu gia sau khi ở trước điện thoại một giờ, đi ra, lúc này khoảng chừng tám giờ, cậu ta mở phòng làm việc bí mật ra, sau đó ngồi vào trước một cái bàn trong đó, trên bàn trải đầy súng giới đủ loại, thành phẩm và bán thành phẩm, nếu ta không lầm, trong đó thậm chí còn có quả bom.

Sau đó, thiếu gia cầm lấy công cụ, bắt đầu thao tác những bán thành phẩm kia, nếu như ta hiểu không sai, động tác của thiếu gia gọi là cải tạo súng giới.

Thiếu gia từng nói, gia tộc của cậu ta không phải xã hội đen, ta tin tưởng cậu, nhưng, có lẽ là họ buôn vũ khí đạn dược?

Lúc thiếu gia chuyên tâm cải tạo súng giới, ta cũng đã làm sạch một nửa phòng khách, bao gồm đem sách trong năm cái tủ sách lớn toàn bộ lấy ra, trong ngoài bôi sáp, sau đó lại đem sách đã lau chùi để lại chỗ cũ, ta phát hiện những quyển sách này, có vài chục cuốn niên đại ít nhất hơn ba trăm năm, mà thông thường hẳn nên được khóa ở trong tủ sách cổ kinh điển của thư viện.

Năm cái tủ sách lớn cũng toàn là làm từ gỗ cẩm lai.

Tiếp đến, ta đem ghế salon bảo dưỡng qua một lần, đem cái bàn thấp bằng gỗ tự nhiên lau chùi sạch sẽ sau đó bôi sáp, salon mặc dù kiểu dáng bình thường, nhưng lại là làm từ da dê con thật sự, cái bàn thấp cũng đơn giản, nhưng lại là chất liệu gỗ bách, khung viền ở góc không phải đồng thau mà là vàng K.

Nệm ở dưới bàn đều là dệt từ len cashmere cao cấp nhất, trang trí trăng và sao phía trên là được thêu với vàng và bạc, viên cầu trang trí ở bốn góc là bạch kim đặc ruột.

Ta không nhịn được đi đến phòng bếp, mở ra ngăn kéo đơn giản, lấy ra các loại dao nĩa, ta không biết nên vui mừng hay là kinh ngạc, dao nĩa không phải là bạc, đây đối với ta là chuyện tốt, bởi vì vampire là sợ loại chất liệu "bạc" này, mặc dù ta vẫn có thể mang bao tay bảo dưỡng nó.

Dao nĩa tất cả đều là bạch kim chế thành, căn bản không cần bảo dưỡng, bạch kim sẽ không bị biến vàng.

Cho nên, khi ta quét sàn nhà, phát hiện gạch của sàn nhà căn bản không phải gạch, mà là loại kim loại không biết tên nào đó, ta đã không còn một chút kinh ngạc nào nữa.

Ta từng nói, gian nhà nhỏ này không cần quản gia... Ta thật sự sai rồi, mỗi một loại đồ dùng trong đây đều cần sự chăm sóc cẩn thận của quản gia.

Ngay cả thùng rác trong xó cũng là đồ gốm nghệ thuật cao cấp.

Khi ta đang cẩn thận lau chùi một cái ống đựng bút do dây vàng uốn thành khảm theo bảo thạch đủ màu, lúc này, thiếu gia đi ra, nói với ta: "Ngủ ngon, Charles, ta muốn đi ngủ rồi."

Ta liếc đồng hồ trên tường một cái, nén xuống tâm tình kinh ngạc.

Mười giờ ngủ? Nếu như đây là thái độ bình thường, vậy ta thật sự phải một lần nữa phỏng đoán thói quen sinh hoạt của thiếu gia rồi, ta cung kính hỏi: "Ngủ ngon, xin hỏi thiếu gia định mấy giờ rời giường đây?"

"Năm giờ."

Ta có chút tròn mắt, buổi tối mười giờ ngủ, buổi sáng năm giờ dậy?

Thiếu gia nhìn ta, nở nụ cười: "Charles không cần dậy theo ta, ta năm giờ muốn đi chạy bộ, khoảng bảy giờ mới trở về, giúp ta làm bữa sáng được không? A... ngươi ban ngày có cần ngủ không đây? Vậy cũng không sao, ta có thể ra ngoài mua."

"Thiếu gia!"

Ta lập tức nghiêm sắc mặt, cung kính vừa lại kiên quyết nói: "Mặc dù Charles là vampire, nhưng, Charles tuyệt đối sẽ làm tốt bất cứ công việc nào của quản gia, có bất cứ việc gì xin cứ việc dặn dò, không cần băn khoăn chuyện gì cả, bởi vì mọi công việc chăm sóc chủ nhân cho tốt, là chức trách của một vị quản gia."

Thiếu gia nhìn ta, cười cười nói: "Được, vậy ta chạy bộ về muốn tắm rửa trước, xin ở bảy giờ hai mươi phút giúp ta chuẩn bị tốt bữa sáng."

"Vâng." Ta cung kính tiếp nhận căn dặn, sau đó tiếp tục hỏi: "Có cần chuẩn bị quần áo ra ngoài cho ngài không?"

Thiếu gia không chút chần chờ gật đầu: "Được."

Thiếu gia về phòng đi ngủ rồi, ta thì cẩn thận không phát ra bất cứ âm thanh nào, quét dọn cả gian nhà, sau đó một lần rồi lại một lần trợn lớn mắt, mỗi khi phát hiện thứ trên tay mình đang lau chùi giá cả có thể xấp xỉ với một cỗ xe đua, hoặc là tự hỏi ta hiện tại vừa lại cầm cái đồ cổ của thời kỳ nào...

Ta cứ như thế quét dọn tới buổi sáng, khi năm giờ năm phút, thiếu gia chải đầu rửa mặt hoàn tất, mặc trang phục vận động xuất hiện.

Ta mang tươi cười thăm hỏi: "Chào buổi sáng, thiếu gia, sáng hôm nay, thiếu gia có đặc biệt muốn ăn cái gì không?"

Thiếu gia suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Không có, Charles giúp ta chọn đi."

Ta cẩn thận hơn hỏi: "Có đặc biệt không ăn đồ ăn gì không?"

Thiếu gia nhún vai, trả lời: "Ta cái gì cũng ăn."

Ta gật đầu, một người ngay cả máu người cũng uống được, đúng là có khả năng cái gì cũng ăn.

Thiếu gia ra ngoài chạy bộ, ta thì bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu bữa sáng cần, giáo điều quản gia có nói, lần đầu tiên làm bữa sáng cho chủ nhân ăn, tốt nhất chuẩn bị các món khác nhau cho bữa sáng, làm cho chủ nhân thử xem, để sau này có thể chỉ định muốn ăn loại nào.

Nguyên liệu chuẩn bị tốt rồi, còn lại một chút đồ ăn chín, sẽ chờ thiếu gia sau khi trở về tắm rửa, ta mới bắt đầu làm, để đảm bảo nhiệt độ món ăn.

Kế tiếp, ta bắt đầu chuẩn bị quần áo cần mặc sau khi tắm rửa, khi ta mở tủ quần áo của thiếu gia, lần nữa tròn mắt.

Hai bộ đồ ngủ, một bộ trang phục vận động, ba bộ áo sơ mi và quần jean, một cái áo khoác, một bộ tây trang, dưới đáy để một đôi giày da, cộng thêm một đôi giày thể thao và một bộ trang phục vận động thiếu gia vừa rồi mặc ra ngoài, đây là tất cả quần áo của thiếu gia?

Ta hoàn toàn không phải lựa chọn mà lấy ra một cái áo sơ mi và quần jean, sau đó tiếp tục đợi thiếu gia trở về.

Thiếu gia quả nhiên hết sức đúng giờ, cậu ta đúng bảy giờ về đến nhà, sau đó bắt đầu tắm rửa, cũng đúng bảy giờ hai mươi bước ra khỏi phòng tắm, ngồi ở bàn trong phòng khách, ta liền đem năm loại bữa sáng từng phần đưa lên bàn ăn.

Sau đó, ta phục vụ thiếu gia ăn... trên cơ bản là đứng trơ ra ở bên cạnh, sau đó nhìn thiếu gia đem năm loại bữa sáng toàn bộ ăn sạch, phân lượng khoảng là lượng của mười hai người đi.

Cuối cùng, thiếu gia ôm bụng, chau mày nói: "Thật no quá... Charles, thế này thì lại quá nhiều một chút rồi."

Ta có chút bối rối giải thích: "Tôi, tôi là muốn cho ngài mỗi cái ăn một chút, thử xem ngài thích loại nào hơn, để sau này có thể chỉ định muốn ăn loại bữa sáng nào, cũng không phải muốn ngài ăn hết..."

"Oh." Thiếu gia như nghĩ tới cái gì một lúc, sau đó cười nói: "Vậy sau này ta mỗi một loại đều muốn, phân lượng đều ít hơn một nửa là được rồi.

Thiếu gia đúng tám giờ ra ngoài đi học, ta sau khi tiễn thiếu gia ra cửa, quay đầu thu dọn dụng cụ ăn, rồi mới trở lại phòng của ta, nằm vào trong hòm kim loại, đương nhiên, điện thoại của thiếu gia cho ta cũng đặt vào hòm kim loại, để tránh thiếu gia đến lúc muốn tìm ta.

Ta ngủ đến bốn giờ chiều, thức dậy đến chợ đi mua đồ ăn, sau đó đúng năm giờ trở về, thiếu gia đúng năm giờ rưỡi về đến nhà, sau đó sáu giờ ăn cơm.

Tiếp đến thiếu gia lại lần nữa lặp lại chuyện đã làm tối hôm trước.

Sau vài ngày, mỗi ngày gần như đều là lặp lại sinh hoạt của ngày đầu tiên, sinh hoạt của thiếu gia quy luật đến kinh người, chỉ có một đêm, thiếu gia muốn ra ngoài đi ăn khuya, cậu ta đặc biệt thích thịt nướng loại đồ ăn khuya này, cậu ta đã mang ta cùng đi, đương nhiên, ta cũng không ăn thịt nướng, chỉ là uống máu trong bình nước.

Buổi tối hôm ăn khuya đó, chúng ta đôi chủ tớ này trước sau thu hút rất nhiều ánh mắt, trước là trang phục của ta, tây trang và thắt nơ cổ, dẫn đến chú ý của mọi người, về sau, mọi người khách lại ngơ ngác nhìn núi chén dĩa trống càng ngày càng cao bên cạnh thiếu gia.

Ta không nhịn được mở miệng đề nghị: "Thiếu gia vì sao không đi ăn buffet đây? Vậy nhất định vô cùng có lời."

Nói xong, ta lập tức liền hối hận, lời này nghe lên giống như là đang mỉa mai lượng ăn của thiếu gia, tuyệt đối không phải lời của một quản gia nên nói với chủ nhân. Mặc dù ta một chút cũng không có ý tứ mỉa mai thiếu gia, là thật sự cảm thấy như thế.

"Heheh." Thiếu gia ngẩng đầu lên, cười nói: "Charles, cho dù ngươi là vampire, cũng không thể làm chuyện tàn khốc như thế! Chủ tiệm sẽ khóc đấy."

Nghe vậy, ta cố gắng đè nén khóe miệng dương lên, không lộ ra tươi cười quá lớn, sau đó xin lỗi: "Hết sức xin lỗi, thiếu gia, Charles không nên nói như thế."

Lúc này, thiếu gia buông thịt nướng xuống, nhìn ta, có chút ưu sầu nói: "Charles sau khi làm quản gia của ta, nói chuyện đều thật có lễ phép, thật không quen đấy! Chúng ta không thể trò chuyện như buổi tối ngày đầu tiên sao? Giống như bạn bè thì được rồi."

Ta nhìn An Hướng Dạ thiếu gia, thần sắc người sau lộ ra mất mát, nhưng ta vẫn có chút không dám xác định thiếu gia có phải là nghiêm túc hay không, rất nhiều chủ nhân cho dù nói ra lời muốn làm bạn với thuộc hạ, cũng chưa chắc đã thật sự có thể tin tưởng.

Có khi, đây chỉ là một loại kiểm tra, kiểm tra thuộc hạ phải chăng sẽ đắc ý mà vượt qua giới hạn, có khi, chủ nhân thì thật sự muốn cùng thuộc hạ duy trì quan hệ bạn bè, chỉ là, hắn không có nhún nhường như trong tưởng tượng của chính hắn mà thôi.

"Charles?" Thiếu gia nghi hoặc nhìn ta.

Ta mỉm cười nói: "Đương nhiên có thể."

Mắt của thiếu gia sáng lên, có chút hưng phấn nói: "Vậy thật là quá tốt rồi, vậy ngươi cũng đừng gọi ta là thiếu gia, gọi ta là a Dạ được rồi..."

"Không được!" Ta lập tức thốt ra.

Thiếu gia giật mình, trợn lớn mắt nhìn ta.

Ta âm thầm trách mình, một quản gia nên bất cứ lúc nào cũng bảo trì tư thái ưu nhã, mà không nên xuất ngôn lỗ mãng, càng không nên kinh dọa chủ nhân.

Sau đó, ta nghiêm mặt nói: "Thiếu gia, chúng ta có thể duy trì quan hệ bạn bè, nhưng mà, xưng hô thì tuyệt đối không thể thay đổi, xưng hô giống như khế ước giữa chủ nhân và quản gia, nhắc nhở hai bên, địa vị thân phận của nhau cùng với quy tắc bổn phận thích hợp.

Phụ thân và giáo điều quản gia đều đồng ý, giao tình chủ tớ dù có tốt, vẫn là chủ tớ, tuyệt đối không thể vượt giới hạn.

Thiếu gia cười, trả lời: "Ngươi thật thú vị, Charles. Được rồi! Không đổi thì không đổi nữa."

Tại sao, thiếu gia luôn nói ta rất thú vị đây?

Buổi tối hôm đó, thiếu gia ăn hết năm nghìn yuan, ở một tiệm thịt nướng một dĩa thịt bò chỉ cần một trăm yuan.

Có lẽ ta vẫn quá coi thường lượng ăn của thiếu gia rồi.

Trở về hiện tại, ta đem lực chú ý kéo trở về chính sự chân chính lúc này.

Đã sắp đến thời gian thiếu gia trở về rồi, mà ta đang chuẩn bị bữa tối nay, trong nồi đang nấu soup đặc, trên tay xắt rau cải cho món salad, lò nướng bên cạnh cũng đã phát ra mùi bánh mì nướng, món chính hôm nay, mười miếng thịt bò lớn bằng bàn tay, cũng đặt ở trên bàn, chờ khi thiếu gia trở về ăn salad và bánh mì nướng, ta mới nướng thịt bò, như thế mới có thể bảo trì nhiệt độ của thịt bò...

"Charles!"

Ta sửng sốt, đây là giọng của thiếu gia, nhưng là, thiếu gia trước giờ chưa từng dùng giọng nói hoảng loạn như thế.

Ta vội vàng buông dao làm bếp xuống, đi tới phòng khách, còn chưa kịp mở miệng nói, thiếu gia đã nhìn thấy ta, liền kêu lên: "Charles, Charles! Làm sao bây giờ? Ta nên làm sao đây!"

Ta vội vàng an ủi: "Thiếu gia, thiếu gia, ngài bình tĩnh một chút, đừng có cuống, chầm chậm nói, chuyện cho dù có nghiêm trọng, vẫn sẽ có biện pháp giải quyết. Nào, hít sâu, thở ra."

Thiếu gia hết sức nghe lời làm theo lời ta làm hít sâu và thở ra, sau khi liên tiếp làm ba lần, ta thấy tâm tình của thiếu gia cũng bình tĩnh xuống, lúc này mới cố hết sức dùng giọng từ tốn mà bình ổn hỏi: "Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì, khiến cho ngài căng thẳng như thế đây?"

Nghe vậy, thiếu gia tâm tình vừa mới trầm xuống lại căng thẳng lên một chút, lắp bắp nói: "Charles, bạn, bạn học tìm ta cùng đi ca, ca... ca hát!"

Nếu không xem đầy đủ ý tứ, chỉ nghe giọng điệu, ta có thể sẽ tưởng rằng bạn học của thiếu gia là muốn tìm cậu ta đi hủy diệt thế giới.

Ta sửng sốt, hỏi ngược lại: "Ngài không muốn đi sao?"

"Ta muốn đi chứ..." Thiếu gia mang chút do dự nói xong, sau đó lại căng thẳng mà nói: "Nhưng là ta trước giờ chưa từng hát, ta nhất định sẽ rất mất mặt, hay là tốt hơn đừng đi."

Ta ấm giọng an ủi: "Hát dở cũng không quan hệ, bạn học chỉ là muốn tìm ngài cùng đi chơi, không phải muốn tham gia thi đấu ca hát."

"Không phải vấn đề ca hát." Thiếu gia nhíu mày, hết sức phiền não nói: "Ta, ta không biết nên làm sao, bọn họ đều nói rất vui vẻ, cái gì mà phải chọn bài nào, MV ca khúc nào rất hay, ca sĩ nào gần đây ra album đặc biệt... Ta không thể hiểu, hoàn toàn không được!"

Nói đến đây, thiếu gia nhìn ta, dùng một loại ánh mắt đáng thương, hình như muốn tìm thần sắc thấu hiểu ở trên mặt ta, nhưng ta không biết nên đáp lại thế nào, ta thật sự không hiểu lắm thiếu gia đang lo lắng cái gì, lời cậu ta vừa rồi nói đều toàn là lời người bình thường sẽ nói, có gì không thể hiểu đây?

Cuối cùng, cậu ta rất chán nản giơ ví dụ giải thích: "Bạn học hỏi ta thích nhất bài hát nào, ta nói bản giao hưởng số năm của Beethoven, biệt danh là bản giao hưởng vận mệnh, nhưng là, bạn học đều cảm thấy ta rất kỳ quái."

Ta đã hiểu.

"Bạn học hẹn ngài lúc nào đi vậy?"

Thiếu gia càng căng thẳng nói: "Chính là cuối tuần này!"

Ta gật đầu, cung kính lên tiếng mời: "Nếu thiếu gia tối nay không có chuyện gì, có muốn đi hát cùng với Charles không đây?"

Thiếu gia nhìn ta, ánh mắt giống như ta đã cứu vớt cậu ấy, dùng giọng cảm động nói: "Charles, ngươi thật tốt... chẳng qua, ta hình như ngửi thấy mùi khét rồi."

A!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro