1 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký quản gia chương thứ hai: Giúp chủ nhân học ca hát


Phụ thân đại nhân soi xét:

Con không thể không sám hối với ngài, bởi vì con đã phạm một sai lầm không thể tha thứ, ở tuần làm việc đầu tiên, đã nướng cháy khét soup và bánh mì trong bữa tối của thiếu gia. Nếu ngài trên trời có biết, nhất định sẽ nghiêm khắc trách mắng con cái đứa con không ra gì này đi!

Xin ở trên trời chúc phúc cho con, đừng tái phạm sai lầm.

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

"Không sao đâu, thịt bò rất ngon mà! Món kem tráng miệng cũng rất tuyệt!"

Lần này, đổi lại thiếu gia an ủi ta rồi.

Không thể để cho chủ nhân tới an ủi ta, ta buộc mình lên tinh thần, nói: "Thiếu gia, tôi đi gọi taxi, chỗ ca hát cách nhà có hơi xa."

Thiếu gia lắc đầu nói: "Không cần, lái xe máy đi đi, ta có hai cỗ xe máy đây."

Hai cỗ? Như thế chính là nói hai cỗ xe máy kia trong phòng làm việc rồi, nhưng là, đó không phải dùng để ngắm sao? Ta có chút nghi hoặc hỏi: "Nhưng là, ngài muốn làm sao đem xe máy hạng nặng chuyển xuống dưới lầu đây?"

Thiếu gia không chút chần chờ nói: "Trong phòng làm việc có thang máy."

Xem ra bí mật của cái nhà này còn nhiều hơn so với ta tưởng tượng, ta đi vào quét dọn một tuần, lại hoàn toàn không phát hiện bên trong có thang máy.

"Được rồi, nhưng mà Charles không có bằng lái xe máy hạng nặng, có lẽ phải vô cùng thất lễ mà phiền thiếu gia chở Charles một đoạn rồi."

Thiếu gia nghi hoặc nhìn ta, hỏi: "Bằng lái? Ta cũng không có thứ này đây, không có cũng không sao chứ?"

Đây là cái câu hỏi hay.

Căn cứ vào tiền lệ, chưa từng có Vampire chết vì tai nạn xe, ta nghĩ, ta hẳn không cần lo lắng vấn đề người cầm lái có bằng lái hay không, cho nên, ta vẫn là bước tới xe máy của thiếu gia, sau đó bắt đầu ký ức xe máy kinh hồn lần đầu tiên trong cuộc đời ta.

Khi ta bắt đầu tìm kiếm công việc quản gia, thường thường bởi vì thân phận vampire mà đụng phải trở ngại, hôm nay là lần đầu tiên, ta cảm thấy mình là vampire thật là tốt... ít nhất không cần lo lắng một giây sau sẽ xe hỏng quỷ vong. (vampire là quỷ hút máu)

Chẳng qua, mặc dù nói như thế, nhưng thiếu gia vẫn rất tuân thủ quy tắc giao thông, kim đồng hồ không hơn không kém chính xác ở tốc độ giới hạn của con đường, hơn nữa cũng tuân thủ tín hiệu giao thông, chỉ là ngoại trừ đèn đỏ, thiếu gia rất không thích đạp thắng, cho nên, khi trước mặt trái phải hai bên đều có xe cộ trở ngại, cậu ta sẽ dùng góc độ hết sức khéo léo từ giữa xuyên qua, sau đó tiếp tục lách qua chiếc thứ ba, thứ tư...

Có một lần, thiếu gia thậm chí đem thân xe ép xuống đến... cùng mặt đất làm thành góc độ dưới bốn mươi lăm độ, sau đó từ khe hở nho nhỏ giữa một cỗ xe du lịch và vỉa hè chui qua.

Thiếu gia khi đó vừa chui, vừa hô lên: "Charles, ta quên hỏi ngươi, ngươi biết bay không?"

Lời này là đang xác định, nếu như xảy ra tai nạn xe, ta có thể kịp thời mang cậu ta bay đi sao? Ta hô trở lại: "Charles không biết bay, thiếu gia, nhưng là có thể nhảy được rất cao rất xa."

"Oh, vậy thật đáng tiếc." Giọng của thiếu gia nghe lên rất thất vọng.

Ta vội vàng hô: "Không đâu, thiếu gia, Charles vẫn có thể kịp thời mang ngài nhảy đi."

"Huh?"

Thiếu gia đột nhiên thắng xe, ta nhất thời không cảnh giác, suýt nữa cả người đập lên lưng của thiếu gia, may mắn ta là một vampire, phản ứng nhanh hơn so với người thường, cũng có năng lực phản lại quán tính "vật thể sẽ văng về phía trước nếu đột nhiên ngừng lại", thế nên ta đem cả người mình đứng cứng lại, không đập vào lưng của thiếu gia.

Thiếu gia cởi mũ bảo hiểm, quay đầu hỏi ta: "Ngươi nói cái gì? Mang ta đi đâu?"

Ta bị dọa cả người mồ hôi lạnh, sau khi cứng đờ ba giây, mới có thể giải thích với thiếu gia: "Đến nơi an toàn."

Thiếu gia thoạt nhìn cái hiểu cái không, nghiêng đầu hỏi: "Nơi ca hát hẳn là rất an toàn đi?"

Ta ngẩng đầu vừa nhìn, lúc này mới phát hiện, thì ra chúng ta đã đến nơi tục xưng là KTV. (chỗ hát karaoke)

Ta xuống xe, thiếu gia đem xe đậu ở bãi đỗ xe bên cạnh, vừa rút chìa khóa, liền muốn đi rồi.

"Thiếu gia, xe không khóa lại sao?"

Ta rất lo lắng, xe máy hạng nặng của thiếu gia vừa nhìn đã biết không phải vật phàm, có khóa thêm bao nhiêu cũng không thể đảm bảo thiếu gia và ta sau khi hát xong đi ra còn có xe để cưỡi... Mặc dù ta rất muốn ngồi taxi, nhưng là, tuyệt đối không thể bởi vậy mà trơ mắt nhìn xe của thiếu gia bị trộm đi.

Thiếu gia vỗ vai ta, cười hì hì nói: "Yên tâm đi, ta không cắt đuôi bảo vệ của anh trai ta, những người đó sẽ giúp ta trông xe."

Ta sửng sốt, thì ra là thế.

Thiếu gia và ta bước vào KTV, trang trí của cửa tiệm rất có cảm giác khoa học viễn tưởng, là nơi người trẻ tuổi sẽ cảm thấy thời thượng, vừa bước vào, thiếu gia đã tò mò nhìn mọi thứ xung quanh, cậu ta hình như cảm thấy đặc biệt có hứng thú đối với máy móc cải tạo vứt đi trang trí trên tường.

Ta thuận miệng trò chuyện với thiếu gia: "Thiếu gia hẳn là không thích cải tạo thân thể đi? Không nhìn thấy trên người ngài có bất cứ chỗ cải tạo nào."

Thiếu gia quay đầu liếc ta một cái, cười cười rồi nói: "Tiếp theo, phải làm gì?"

Ta nhìn phản ứng của thiếu gia, cậu ta đã không còn giống lúc buổi tối mới về nhà, bộ dạng tay chân luống cuống đó nữa, trước tiên dẫn thiếu gia tới đây làm quen một chút quả nhiên là chính xác, loài người đối với những nơi xa lạ sẽ vô thức có chút tâm tình căng thẳng và sợ hãi, nhưng là, bọn họ lại cũng rất dễ dàng thích ứng nơi mới.

Ta tỉ mỉ giải thích: "Bây giờ đi nói với nhân viên chúng ta muốn hát, và cần một phòng mới."

Thiếu gia biểu hiện rất tốt, bình thản tự nhiên, trên mặt luôn luôn bảo trì mỉm cười, cuối cùng, ta thậm chí nhìn thấy nữ nhân viên len lén nhét tờ giấy cho cậu ta.

Lúc chúng ta đi theo nhân viên dẫn đường, thiếu gia cười khổ lấy tờ giấy cho ta xem, phía trên là tên họ và số điện thoại.

Ta trêu đùa nói: "Đây không phải rất tốt sao? Thiếu gia là vạn người mê đây!"

Thiếu gia cho ta một tờ giấy khác, mang theo vẻ mặt có chút hả hê nói: "Một nữ nhân viên khác muốn ta giao cái này cho ngươi, đây cũng rất tốt đó! Quản gia tiên sinh cũng là vạn người mê đây."

"Thiếu gia đừng giễu cợt tôi nữa." Ta cười khổ lắc đầu, nói: "Charles cũng không có đẹp như ngài."

Thiếu gia buồn cười nói: "Charles, ngươi có phải là không thường soi gương hả?"

"Gương..."

Ta nhìn nhân viên dẫn đường phía trước, người sau mặc dù đang dẫn đường, nhưng đi được cực chậm, rõ ràng là hắn đang kéo lỗ tai nghe trộm, ta cười nhạt nói: "Thiếu gia, sắp đến rồi, lát nữa nói tiếp đi."

Vừa tiến vào phòng, nhân viên dẫn đường giải thích xong những việc cần thiết sau đó rời đi.

Thiếu gia đối với hoàn cảnh xung quanh một chút cũng không cảm thấy hứng thú, lại thẳng tắp nhìn vào ta, hình như đang chờ đợi giải thích, ta cười cười, mở cửa toilet, đứng ở phía trước cái gương.

Ta đứng ở giữa thiếu gia và cái gương, nhưng có điều, tấm gương lại không chút trở ngại phản chiếu ra thân ảnh của thiếu gia."

Ta xoay người nhìn thiếu gia đang trợn lớn mắt, cảm thấy có chút buồn cười giải thích: "Thiếu gia, gương không phản chiếu được tôi, ngay cả máy chụp ảnh cũng không thể lưu lại hình ảnh của vampire."

"Vậy các ngươi phải làm sao biết bộ dáng của mình?" Thiếu gia rất là kinh ngạc.

Ta nhàn nhạt cười nói: "Nếu là sau này mới biến thành vampire, vậy sớm đã biết mình là bộ dạng gì rồi, nếu là vampire bẩm sinh như tôi, thông thường là mời họa sĩ đến vẽ chân dung của mình, nhưng tôi cũng không có làm như thế, cha của tôi nói cho tôi, đối với quản gia mà nói, gọn gàng sạch sẽ so với dung mạo quan trọng hơn."

Thiếu gia gật đầu nói: "Charles mặc y phục thế này, thật sự cảm giác rất gọn sạch đây!"

Nói đến quần áo, ta đột nhiên nhớ tới quần áo đơn giản trong tủ đồ của thiếu gia, vội vàng nói: "Thiếu gia, ngài nên mua một chút quần áo."

"Ta có quần áo đấy thôi." Thiếu gia nghiêng đầu, có chút nghi hoặc nói.

"Thiếu gia, người trẻ tuổi bây giờ rất ít mặc áo sơ mi." Ta dùng giọng điệu hết sức khéo léo nhắc nhở: "Nếu thiếu gia muốn càng dung nhập cuộc sống học sinh, hẳn nên mặc giống người trẻ tuổi hơn."

Mặc dù, ta cũng không thích thẩm mỹ mặc quần áo của người trẻ tuổi ngày nay, nhưng mà thiếu gia nếu muốn cải thiện mối quan hệ xã hội, thì không thể mặc giống như người trẻ tuổi của một trăm năm trước.

Thiếu gia cười nói: "Được đấy! Hôm nào cùng đi mua quần áo, ngươi chọn giúp ta đi."

Thiếu gia nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Ngươi biết đó, ta thực sự không phân biệt được đẹp và xấu, như lần trước, lớp có hai bạn học mặc quần áo không khác lắm, rõ ràng ta nhìn lên đều như nhau, nhưng là phản ứng của bạn học là không giống, một bạn học bị cười, một người khác lại có rất nhiều nữ sinh thích, thật là kỳ quái!"

Cái gọi là không khác lắm của thiếu gia... Sợ rằng chênh lệch nhiều như một trăm năm đi?

May là, thân là một gã quản gia, giúp chủ nhân phối hợp quần áo là năng lực rất cơ bản, ta vẫn luôn chú ý xu thế lưu hành của phục trang, ta lập tức đáp ứng: "Được."

Thiếu gia cười cười, sau đó nhìn trái phải một chút, tầm mắt dừng ở trên máy chọn bài hát, nhất thời, biểu tình trên mặt cậu ấy lại nổi lên căng thẳng, la lên: "Charles, Charles, đây là những cái gì vậy?"

"Đừng căng thẳng, thiếu gia."

Ta cười ôn hòa, đây hình như làm cho thiếu gia yên tâm không ít, sau đó ta đi đến máy chọn bài hát, vừa chọn bài, vừa nói: "Charles trước tiên chọn mấy bài để cho ngài nghe thử xem."

Ta chọn một số ca khúc thuộc hàng top hiện nay, ba loại phong cách trữ tình, nhẹ nhàng, và rock, thử xem thiếu gia thích loại nào.

Sau khi ba bài đều chơi xong, ta cười hỏi: "Thiếu gia thích bài nào hơn đây?"

Thiếu gia thành thật nói: "Ta vẫn cảm thấy, bản giao hưởng vận mệnh của Beethoven nghe hay hơn, bản giao hưởng số sáu của Tchaikovsky, biệt danh là bản giao hưởng bi thương cũng rất hay."

Có lẽ, thiếu gia không phải là người trẻ tuổi của một trăm năm trước, mà là hai trăm năm trước?

Ta suy tư một chút, nhịp điệu của bản giao hưởng vận mệnh rất nặng, có lẽ thiếu gia là thích ca khúc nhịp điệu tương đối nặng? Ta thử chọn bài loại này.

Khi ca khúc phát đến một nửa, mắt của thiếu gia sáng lên, không cần ta hỏi đã tự mình hô: "Cái này dễ nghe một chút."

Ta buông lỏng gật đầu, may là thiếu gia không phải thật sự chỉ thích nhạc giao hưởng, sau đó, ta hỏi: "Thiếu gia, trước tiên phát lời hát gốc của bài này, nghe vài lần, ngài hẳn là sẽ biết hát rồi."

Nghe vậy, thiếu gia có chút căng thẳng nói "được".

Nhưng có điều, bài hát mới phát một lần, thiếu gia đã nói: "Ta biết rồi."

Ta gật đầu, vừa lại chọn bài hát, lần này lấy tiếng ca gốc đi, chỉ để lại âm nhạc, để cho thiếu gia tự mình hát.

Âm nhạc vang lên, thiếu gia vừa mở miệng hát, ta liền sững sờ, sau đó nghe cậu ta hát hoàn chỉnh bài ca...

Sau khi ca khúc chơi xong, thiếu gia căng thẳng mở to mắt nhìn ta, hỏi: "Hát như vậy được không?"

Ta có chút do dự nói: "Thiếu gia..."

"Ta hát không được sao?" Thiếu gia vội vàng hỏi.

"Thiếu gia, ngài hát rất tốt."

Ta cố gắng không nổi ra thần sắc quá cổ quái, giải thích: "Nhưng mà, đại khái mà nói, người bình thường không thể hát ra giọng y như đúc với bài hát gốc, cùng với cách thức âm điệu hoàn toàn giống nhau."

Nếu như không phải tròn mắt nhìn thấy thiếu gia đích xác mở miệng hát, ta có thể sẽ tưởng rằng đó căn bản là ca sĩ gốc đang hát... Xem ra, bí mật trên người thiếu gia cũng không ít hơn cái phòng làm việc kỳ diệu kia.

"Vậy, vậy phải hát làm sao?" Thiếu gia càng thêm hoảng loạn, lắp ba lắp bắp nói: "Ta, ta không biết cách hát khác."

Ta vội vàng ấm giọng an ủi: "Thiếu gia, dùng giọng của chính ngài hát là được rồi, tôi chọn lại lần nữa, cứ thoải mái dùng giọng ngài nói chuyện để hát là được rồi."

Nhưng là, khi ca khúc vang lên, thiếu gia cầm microphone, ấp a ấp úng hát vài từ, sau đó không nói gì nhìn màn hình ngây ra, cuối cùng, cậu ta dùng biểu tình đáng thương nhìn ta, nói: "Charles, ngươi hát trước cho ta nghe."

"Được."

Ta nhìn màn hình chọn bài, muốn chọn bài tương đối dễ hát, để cho thiếu gia vừa nghe vừa học, lúc này, thiếu gia cũng sáp đến, ta vội vàng nhường ra, để cho thiếu gia có thể nhìn thấy màn hình rõ ràng.

"Charles!" Cậu ta kinh hô, chỉ tên một bài trên màn hình: "Nhìn xem, bài này tên là "vampire" đó!"

Ta nhìn xuống màn hình, gật đầu nói: "Tôi biết bài đó."

"Hát cho ta nghe!" Mắt của thiếu gia phát sáng.

"Được."

Ta chọn bài, cầm láy microphone, khi âm nhạc vang lên, ta mở miệng hát...

Đồng hổ cổ gõ mười hai lần
Quan tài cũ nát mở nắp
Ánh mặt trời đáng yêu quyến rũ
Đã bị tấm màn màu đen nuốt chửng

Đừng hét
Không có gì
Ban đêm không phải là ám ảnh của bóng tối điên cuồng

Đừng nhìn
Ngoan ngoãn ngủ
Ban ngày không có quái vật vampire đáng sợ

Vampire bước trên đường, người lạ chớ lại gần, máu tươi là thức uống ta yêu nhất
Đừng hô Hallelujah, Chúa đang đi nghỉ, Maria cũng ngoan ngoãn ngủ say
Ta tiêu sái vung áo choàng lộ ra răng nanh, đừng rối loạn, ta rất dịu dàng
Gặp phải vampire hãy mau la hét
God Bless You

Ta hát xong bài, thiếu gia cũng cười đến từ trên ghế salon lăn xuống đất.

Ta lấy ra lược, giúp thiếu gia chỉnh lại đầu tóc lộn xộn, sau đó lại kéo áo sơ mi của cậu ta cho chỉnh tề. Cậu ta thì vừa cười vừa nói: "Charles ơi Charles, áo choàng của ngươi đâu?"

"Thời đại này gần như không có vampire mặc áo choàng trên đường rồi." Ta thành thật trả lời: "Vừa mặc áo choàng, mọi người sẽ không cho rằng tôi là vampire, trái lại rất có khả năng coi tôi là người đang đóng vai nhân vật và muốn xin chụp hình."

Nghe vậy, thiếu gia lại cười một hồi, sau đó vừa lại tò mò hỏi: "Vậy ngươi thực sự ngủ ở trong quan tài sao?"

Thiếu gia chưa bao giờ vào phòng của ta, lúc ta dọn đồ vào, cậu ta đang học trên trường, cho nên cậu ta không nhìn thấy đồ bên trong, ta gật đầu, vừa lại hơi giải thích một chút: "Tôi ngủ ở bên trong khoang kim loại giống như quan tài, đó so với quan tài kiên cố hơn nhiều, nếu như bị công kích, còn có thể đánh thức tôi."

Lần này, thiếu gia lại không cười nữa, cậu ta cau mày hỏi: "Khoang kim loại... không dễ ngủ đi? Vì sao không ngủ ở trên giường?"

"Quá sáng, chỉ có bóng tối hoàn toàn mới có thể khiến cho tôi yên giấc."

Mặc dù đây không phải chuyện nên nói cho loài người, nhưng ta cũng không muốn quét đi hứng trí của thiếu gia, đây cũng không phải là bí mật quá trọng đại, ta tỉ mỉ giải thích: "Nếu không phải bóng tối hoàn toàn, dù là chỉ có một chấm ánh sáng yếu ớt, nghỉ ngơi của tôi cũng là không hoàn toàn, trong thời gian ngắn không có vấn đề, nhưng kéo dài, tôi sẽ trở nên rất suy yếu."

"Oh." Thiếu gia gật đầu, không hỏi bất cứ vấn đề của vampire nữa, chỉ vào màn hình nói: "Ta muốn học bài này."

"Được."

Tiếp đến, thiếu gia vô cùng vui vẻ mở miệng hát, dùng giọng nguyên bản của cậu ta, hát được vô cùng vui vẻ. Chỉ là bài vampire này, cậu ta đã hát hết ba lần, ta thừa dịp chèn vào bài lúc đầu có tiết tấu nặng, thiếu gia vừa nghe đến bài hát, sửng sốt, nhưng cậu ta theo phản xạ mở miệng hát vài câu, lộ ra biểu tình kinh ngạc, sau đó tiếp tục hát xuống.

Có bắt đầu, kế tiếp đã đơn giản hơn nhiều, ta hát một bài, sau đó thiếu gia sẽ hát lại một lần, năng lực học tập của thiếu gia vô cùng cao, chỉ nghe một lần, cậu ta đã có thể hát ra hoàn chỉnh.

Chúng ta cứ như thế hát hết ba giờ, cho đến khi nhân viên đi tới hỏi có muốn tiếp tục tăng thời gian, ta liếc thiếu gia một cái, thiếu gia thoạt nhìn vẫn chưa muốn kết thúc, ta đang muốn mở miệng nói với nhân viên, tăng thêm hai giờ...

Thiếu gia kinh hô một tiếng: "Nguy rồi! Quên gọi điện cho ca ca rồi!"

Ta lập tức đổi giọng nói với nhân viên: "Không cần, xin tính tiền giúp bọn tôi."

Khi chúng ta đi ra KTV, tâm tình của thiếu gia thoạt nhìn vô cùng tốt, trong miệng thậm chí khe khẽ hát, phần lớn là ngâm nga bài vampire đó, xem ra ta nên đi mua cái dĩa hát đó.

Đi đến bãi đỗ xe, xe máy của thiếu gia quả nhiên vẫn còn, bảo vệ vô cùng tận trách, hai ta đi đến bên cạnh xe máy, thiếu gia đã mang mũ bảo hiểm, ta cũng đang mang mũ...

"Ăn cướp!"

Ta vừa quay đầu nhìn, hai bóng người đang phóng về phía chúng ta, trên tay hai người đều cầm súng, ánh mắt bọn họ liếc vào xe máy của thiếu gia, trên mặt đều là thần sắc mừng rỡ, gào lên với chúng ta: "Đưa ví tiền và mũ bảo hiểm đây, sau đó cút ra!"

Ta nhíu mày, kẻ cướp cũng cầm súng chỉa vào thiếu gia rồi, những bảo vệ ẩn núp làm sao còn không đi ra đây?

Ta nhìn thiếu gia, thiếu gia đã đội xong mũ bảo hiểm, mũ bảo hiểm là loại phủ kín, kính bảo vệ nhìn từ bên ngoài là màu bạc, nhìn không ra dung mạo, cho nên ta cũng không nhìn thấy thần tình của thiếu gia, đây khiến cho ta không biết nên chọn phương thức ứng đối gì.

"Còn không mau chóng tránh ra!" Bọn cướp cũng không còn kiên nhẫn, súng trên tay hình như có thể ra đạn bất cứ lúc nào.

Ta cau mày, đang muốn che ở trước thiếu gia, nhưng lại nhìn thấy thiếu gia không chút hoang mang luồn tay vào trong người của mình, động tác lưu loát tự nhiên đến như thể là đang móc ra một cái khăn tay... Nhưng, cậu ta móc ra một khẩu súng.

Sự tương phản to lớn này khiến cho ta và hai tên cướp đều sững sờ, bọn cướp đang muốn nổ súng trước một bước, ta vẫn đang do dự có cần tiến lên trước che chắn, hay là giao cho bảo vệ ngầm vẫn chưa ra tay, thiếu gia đã không chút dự báo mà nổ súng, tốc độ nổ súng vô cùng nhanh, tiếng súng gần như chỉ là một tiếng.

Nhưng ta có thể phân biệt ra, tiếng súng tổng cộng là bốn phát, hai phát đánh rớt súng của đối phương, hai phát đánh trên đầu gối của kẻ cướp.

Kẻ cướp ngã trên mặt đất ôm đầu gối rên rỉ không thôi, thiếu gia vừa lại không chút hoang mang dùng tư thái tự nhiên như thu khăn tay mà đem khẩu súng bỏ lại trong người.

Ta không biết nên nói cái gì, đành phải khen ngợi một tiếng: "Thiếu gia, kỹ thuật bắn thật là tốt."

Thiếu gia gỡ kính bảo vệ, cười với ta, sau đó la to với xung quanh: "Đừng giết bọn chúng, nếu không các người sẽ đẹp mặt!"

Ta sửng sốt, nghĩ một chút mới hiểu, thiếu gia là đang lên tiếng với bảo vệ ẩn núp chung quanh.

"Lên đi, Charles."

Ta quay đầu nhìn, thiếu gia đã khởi động xe, ta bước lên xe, vừa suy nghĩ, có lẽ ta lúc trước nghĩ sai rồi, thiếu gia là học sinh hệ chiến đấu của phái thực tiễn, không phải của phái lý luận.

Hôm sau, khi thiếu gia buổi chiều trở về, đưa cho ta một bức vẽ người, là dùng vật liệu sơn dầu để vẽ, nhưng độ chân thực của bức tranh vô cùng cao, như thể là một bức ảnh chụp. Mà chàng trai tóc đen trong bức tranh mặc tây trang đuôi tôm, thắt nơ cổ. Mang theo mỉm cười rất ôn hòa, có một cặp mắt màu lục nước rất hòa nhã.

Ta ngẩng đầu nhìn thiếu gia.

Thiếu gia cười nói: "Đây là ngươi trong mắt ta đó, Charles."

Nghe vậy, ta không nhịn được vừa lại cúi đầu nhìn bức tranh đó, ngũ quan của người trong bức tranh mơ hồ có thể tìm được dáng dấp của phụ thân đại nhân, xem ra đây đích xác là dung mạo của ta, chỉ là sự hòa nhã của người trong tranh là sao đây?

Mặc dù ta chưa từng nhìn thấy mình, nhưng cứ mỗi một vampire ta nhìn qua, vampire phần lớn là tà mị yêu dị, chưa từng có một cái vampire nào cho người cảm giác hòa nhã.

Có lẽ, đây là cách nhìn chủ quan của thiếu gia vô thức vẽ ra? Cậu ta cảm thấy ta rất hòa nhã sao?

Ta ngẩng đầu lên, đang muốn nói lời cám ơn với thiếu gia, nhưng lại đột nhiên từ trên người thiếu gia ngửi thấy một mùi vị... mùi vị của đồ ăn, đồ ăn của vampire, máu.

Nhưng ngửi kỹ, ta vừa lại cảm giác kỳ quái, mùi này hình như có chút là lạ, hình như là máu không thuần túy lắm.

Dưới nhiều lần nghi hoặc, ta cũng chỉ có thể mở miệng hỏi: "Thiếu gia, ngài bị thương sao?"

Thiếu gia "uh" một tiếng, không để ý lắm nói: "Cánh tay bị xước mà thôi."

Đối với thần sắc không để ý lắm của thiếu gia, ta sửng sốt, nhưng sau đó liền nhớ tới thiếu gia là hệ chiến đấu, bị thương phần lớn là như cơm bữa đi!

"Vết thương nghiêm trọng không? Có cần gọi bác sĩ..." Ta có chút lo lắng hỏi đến một nửa, lại đột nhiên nhớ tới, trong điện thoại di dộng Kyle tiên sinh cho ta, cũng không có cái từ bác sĩ này.

Lúc này, thiếu gia dứt khoát kéo lên tay áo của tay trái.

Ta vừa nhìn, liền hít mạnh một hơi, trên cánh tay trái của thiếu gia, có một vết thương gần hai mươi cm, vết thương vô cùng bất quy tắc, hình như không phải vật sắc gây thương tích, mà loại vết thương này tuyệt đối cần khâu lại. Thậm chí còn phải chích một mũi uốn ván dự phòng cảm nhiễm mới được.

"Không cần tìm bác sĩ, ta đã phun thuốc cầm máu rồi, lát nữa lại dùng cơ thịt nhân tạo tái tạo..."

Thiếu gia dùng giọng tùy hứng nói đến một nửa, đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn ta, bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi.

Ta thầm hiểu, lập tức đổi đề tài, hỏi: "Thiếu gia, cần Charles giúp ngài băng bó không?"

"Không, không cần băng bó." Thiếu gia do dự một chút, vẫn là lắc đầu.

Là "không cần băng bó", mà không phải "không cần ta giúp băng bó"?

Ta cúi đầu buông mắt, cung kính trả lời: "Vâng."

Thiếu gia trầm mặc đứng ở tại chỗ, vừa không có đi tự băng bó, cũng không có tỏ ý ta có thể đi làm gia sự, cho nên ta đứng tại chỗ chờ đợi, không bao lâu, thiếu gia quả nhiên do dự mở miệng hỏi: "Charles, ngươi có cảm thấy... ta rất kỳ quái không?"

Ta ngẩng đầu lên, nhìn thiếu gia, cậu ta dùng thần sắc sợ sệt nhìn ta, ta cười, không đáp mà hỏi ngược lại: "Thiếu gia, ngài cảm thấy một vampire lập chí làm quản gia, có phải rất kỳ quái đây?"

Thiếu gia sửng sốt, sau đó bật cười.

"Rất kỳ quái! Charles kỳ quái như vậy, thật là tuyệt!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro