1 - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký quản gia chương thứ ba: cùng chủ nhân luyện tập trò chuyện


Phụ thân đại nhân soi xét:

Con hình như có thể lĩnh hội được giáo hối ngài từng dạy, ngài đã từng nói, một chủ thuê tốt chân chính, lý do có thể khiến cho người phía dưới hắn trung thành tận tâm, tuyệt đối không phải tiền bạc. Bức vẽ thiếu gia cho con, con tìm không được nơi đủ an toàn để đặt, cuối cùng đành phải để ở bên trong khoang ngủ kim loại.

Xin ở trên trời chúc phúc cho con, có thể nhận được càng nhiều thù lao ngoại trừ tiền bạc.

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Buổi tối, lúc ta phục vụ thiếu gia ăn cơm, thiếu gia ăn rất chậm, chậm đến tựa như tốc độ của người bình thường ăn cơm, khi ta đang cảm thấy kỳ quái, thiếu gia đã bỏ dụng cụ ăn xuống, lo âu ngẩng đầu nhìn ta: "Charles, rốt cuộc phải làm sao mới có thể cùng bạn học trò chuyện đây?"

Ta nhìn thần sắc ưu sầu của thiếu gia, hiểu rằng cậu ấy chắc chắn vừa lại ở trường học gặp phải vấn đề khó về quan hệ xã hội, sau khi suy nghĩ một chút, ta chọn đáp án không sai lầm nhất, trả lời: "Tự nhiên mà trò chuyện một chút sự việc với nhau là được rồi."

Thiếu gia vẻ mặt đau khổ nói: "Nhưng mà, lời bạn học nói, ta hoàn toàn đều nghe không hiểu, nếu là ta nói trước, bạn học lại đều ngơ ngác nhìn ta, không có người nào trả lời."

"Có thể xin thiếu gia giơ ví dụ, ngài từng nói qua cái gì đây?"

Thiếu gia gật đầu rồi nói: "Có một lần, ta thấy mọi người đang thảo luận vấn đề báo cáo của thầy giáo ra thật khó, thời gian vừa lại quá ngắn, chắc chắn nộp không nổi, ta liền xen vào nói, đâu có, đề mục của báo cáo lần này là "Xu thế vũ khí hiện nay —- vũ khí năng lượng", tôi tuyển chọn đề tài thảo luận "làm sao cải tiến thời gian hiệu lực quá ngắn của vũ khí năng lượng", có thể bắt tay từ phương diện lượng nguồn năng lượng phát ra, chỉ cần ở giữa lượng phát ra và lực sát thương đạt được cân bằng hữu hiệu nhất, thì đối với chiến đấu rất có lợi, đương nhiên, cũng có thể thảo luận chủng loại vũ khí, vũ khí năng lượng loại đao kiếm so với loại súng giới càng có tính duy trì lâu dài, hơn nữa đao năng lượng thậm chí có thể đột phá xi măng cốt thép, mặc dù khuyết điểm của đao kiếm năng lượng là khoảng cách có hạn, nhưng nếu như có thể lấy đao kiếm phối hợp với súng giới..."

Ta hoàn toàn hiểu rõ khổ não của bạn học thiếu gia rồi.

Ta nhẹ nhàng hô lên tiếng: "Thiếu gia."

Thiếu gia ngừng nói, nhìn ta, vẫn là dùng biểu tình đáng thương của cậu ấy.

Ta tận khả năng giải thích rõ: "Bạn học ngài thật ra chỉ là muốn than phiền với nhau một chút bài tập thầy giáo ra quá nặng, cũng không phải thật sự muốn thảo luận nội dung báo cáo, cho nên ngài lần sau có thể than phiền theo vài câu, là có thể sáp nhập vào trong đề tài của bạn học rồi."

"Nhưng mà, than phiền có ích lợi gì đây?" Thiếu gia nhíu mày, hoàn toàn không hiểu nói: "Sau khi than phiền, vẫn là phải viết bài tập đấy thôi! Hơn nữa than phiền sẽ lãng phí thời gian, vừa lại chẳng có trợ giúp gì đối với nội dung báo cáo, vì sao không thảo luận nội dung bài tập đây?"

Đúng là lời vàng ý ngọc à... Đáng tiếc không phải đáp án chính xác.

Ta vô thức nhớ tới lời Kyle tiên sinh nói, anh ta nói thiếu gia hết sức có giáo dục, nhưng phi thường thiếu khuyết thường thức trên phương diện quan hệ xã hội bình thường, đúng là không thể chính xác hơn, sinh hoạt và kiểu hành vi của thiếu gia cứ giống như là cuộc sống thiếu niên trong sách giáo khoa khởi xướng... Nhưng lại cùng thiếu niên chân chính đối nhau khá xa.

Ta tỉ mỉ giải thích với thiếu gia: "Bởi vì phải làm bài tập rất khổ, cho nên than phiền với nhau trước, có thể để mọi người giải tỏa một chút tâm tình, mới có thể cam tâm tình nguyện đi làm bài tập hơn."

"Ta không cảm thấy rất khổ!" Thiếu gia nhỏ giọng nói: "Bài tập rất đơn giản, so với cùng bạn học trò chuyện đơn giản hơn nhiều..."

Ta trong lòng cười khổ, người bình thường hẳn đều là thà trò chuyện cũng không muốn làm bài tập đi?

Ta suy nghĩ một chút, đưa ra đề nghị: "Thiếu gia, chờ ngài sau khi ăn xong cơm, cùng lão gia thông tin xong, chúng ta đến xem một chút tin tức, sau đó, có thể trò chuyện một chút nội dung tin tức, ngài ngày mai đã có thể cùng bạn học nói chuyện trên báo đưa tin rồi."

"Được!" Thiếu gia vừa cao giọng đáp ứng, vừa nhìn ta, vừa lại dùng loại biểu tình như thể ta đã cứu vớt cậu ta.

Sau bữa cơm, thiếu gia sớm đã kết thúc thông tin với lão gia, đã ngồi ở phòng khách chờ ta rồi, thấy vậy, ta cũng vội vàng buông công việc quét dọn trên tay, mau chóng đến phòng khách, mở TV.

Trên TV đang đưa tin đủ loại sự tích anh hùng, tin tức lôi cuốn nhất hôm nay, không gì ngoài anh hùng được gọi là "Huyền Nhật", anh ta lúc giữa trưa hôm nay, giải quyết một vụ xe buýt bị phần tử khủng bố uy hiếp.

Ta vừa nhìn, liền mừng rỡ nói: "A, thật là tốt quá, Huyền Nhật là một đề tài trò chuyện tốt."

Thiếu gia trợn lớn mắt, kinh ngạc hỏi ta: "Tại sao?"

Ta cười, "hỏi người khác tại sao" chính là một cách mở đầu trò chuyện không tệ, ta bắt đầu cùng thiếu gia "trò chuyện", dự định, muốn lợi dụng cơ hội này, thuận tiện củng cố thường thức của thiếu gia.

"Thiếu gia, mấy năm gần đây bởi vì khoa học kỹ thuật cải tạo máy móc phát đạt, có rất nhiều người bởi vì cải tạo chi thể mà có sức mạnh cường đại, sức mạnh cường đại tạo nên kẻ xấu cường đại, nhưng đồng thời, cũng đã tạo ra vô số anh hùng, những cái này ngài hẳn là biết chứ?"

Thiếu gia do dự một chút, nhưng vẫn là gật đầu.

May mắn, thiếu gia không thiếu khuyết thường thức như ta tưởng tượng, mặc dù ta đối với do dự của cậu ấy cảm thấy có chút căng thẳng, nếu ngay cả "anh hùng" cũng không biết, vậy thật là phải "dạy lại từ đầu" rồi.

Ta tiếp tục nói: "Mặc dù có nhiều anh hùng như thế, nhưng trong đó phần lớn gần như đều là hoa nở thoáng chốc mà thôi, dù sao anh hùng có thể cải tạo được rất cường đại, kẻ xấu cũng có thể cải tạo được càng cường đại, không ít anh hùng nếu không phải là chết rồi, thì chính là thua dưới tay kẻ xấu, không còn mặt mũi xuất hiện nữa."

"Nhưng là, trong đó chung quy có mấy cái ngoại lệ, một người trong đó chính là "Huyền Nhật", anh ta là anh hùng 5 năm trước đã nổi lên, thẳng cho đến giờ, chưa bao giờ nghe qua anh ta có thất bại, mặc dù trong những anh hùng hiện nay, có mấy người đã làm được, ví dụ như anh hùng được mọi người xưng là bạo lực nhất – Long An, anh hùng anh tuấn nhất – Sơ Phong, còn có nữ anh hùng duy nhất – Cô Điệp."

Thiếu gia nghe đến sửng sốt, ngơ ngác nói: "Ta không biết có nhiều anh hùng như thế."

Ta có chút yếu ớt cười, anh hùng thế nhưng là đề tài lôi cuốn nhất mấy năm gần đây, sợ rằng ngay cả con nít mười tuổi cũng có thể thuận miệng nói ra ít nhất năm danh hiệu anh hùng, hơn nữa còn sẽ tranh đua nói đâu là anh hùng nó sùng bái.

"Vậy Huyền Nhật hẳn là không coi là anh hùng nổi tiếng gì đi? Ngươi vừa mới nói bạo lực nhất, anh tuấn nhất gì gì đó, đều không có Huyền Nhật à!" Thiếu gia hết sức tò mò hỏi.

Ta cười, lắc lắc đầu nói: "Vừa vặn ngược lại, thiếu gia, bởi vì Huyền Nhật luôn mang kính bảo vệ màu bạc, không nhìn thấy bộ mặt thật thế nào, quan trọng nhất chính là, anh ta đến và đi không dấu vết, được xưng là anh hùng thần bí nhất, mà anh hùng thần bí vừa lại cường đại chính là đối tượng người trẻ tuổi thích sùng bái nhất, tự nhiên cũng là cái đề tài tốt để trò chuyện."

Thiếu gia có chút do dự suy nghĩ, hình như cũng không biết nên đáp lại cái gì.

Ta thử đẩy thiếu gia một cái: "Thiếu gia, cậu đối với Huyền Nhật có cảm giác gì đây?"

"Ta không có cảm giác gì cả!" Thiếu gia có chút bất đắc dĩ nói xong, vừa lại lý thẳng lẽ hùng mà nói: "Người không quen biết mà, có thể có cảm giác gì đây?"

Ta cười nói: "Thiếu gia, như vậy là không có biện pháp cùng bạn học trò chuyện đâu, ngài có thể đổi lại nói, tôi không biết lắm, sau đó hỏi ngược lại đối phương, cậu cảm thấy sao?"

"Charles."

"Vâng."

"Vậy ngươi đối với Huyền Nhật có cảm tưởng gì?" Thiếu gia rất tò mò nhìn ta.

Thiếu gia học được thật nhanh...

Ta suy nghĩ một chút, nhặt lấy cách trả lời vĩnh viễn sẽ không đắc tội bất cứ người nào: "Tôi cảm thấy có anh hùng, ít nhất có thể khiến cho những người muốn làm việc xấu có chút lo ngại, như vậy đối với dân chúng bình thường cũng không tệ, hơn nữa có cái anh hùng tồn tại, chung quy là có thể khiến người dấy lên hi vọng, hơn nữa tôi cho rằng, Huyền Nhật không có lộ ra bộ mặt thật, làm việc tốt cũng không cần bất cứ hồi báo nào, điểm này rất là khiến người bội phục."

"Bộ mặt thật sao?" Thiếu gia suy tư một chút, tò mò hỏi ta: "Charles, ngươi cảm thấy Huyền Nhật sẽ có dáng vẻ gì đây?"

Xem ra, thiếu gia đã nắm được tinh túy của trò chuyện chính là "đặt câu hỏi" rồi.

"Tôi không có tưởng tượng qua." Ta cười nói: "Tôi nghĩ mỗi người đều muốn biết bộ mặt thật của anh hùng đi! Chẳng qua, nếu như có thể, tôi trái lại hi vọng mình đừng gặp phải anh ta."

"Tại sao?" Thiếu gia trợn lớn mắt, kinh hô: "Ngươi không phải nói mọi người đều rất hi vọng nhìn thấy anh hùng sao?"

"Đúng vậy, chẳng qua, thiếu gia, cái gọi là "mọi người" là chỉ loài người, mà Charles là một vampire." Ta cười khổ nói: "Đối với anh hùng mà nói, vampire hút máu người chỉ sợ là thiên địch đi? Nếu là anh hùng hô giết hô đánh đối với tôi, tôi thế nhưng là sẽ rất khổ não."

Thiếu gia vừa lại nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhìn ta hỏi: "Charles, máu ngươi uống đều là từ đâu ra?"

Quả nhiên, cái vấn đề này là mỗi vị chủ thuê đều sẽ hỏi, dù sao, bọn họ thế nhưng không hi vọng đồ ăn của ta là từ cổ của bọn họ hút ra.

Ta cung kính trả lời: "Tất cả máu đều là mua từ bệnh viện."

"Ta biết ngươi mua từ bệnh viện mà! Phía trên túi máu đều có tên của bệnh viện." Thiếu gia lại không chút để ý hỏi: "Ý của ta là, Charles ngươi không thích ra ngoài ban ngày, nhưng là ta cũng không thấy ngươi ra ngoài buổi tối, mà ta đều mười giờ mới ngủ, bệnh viện khi đó cũng đóng rồi đi?"

Thì ra là cái này, ta cười nói: "Có người chuyên môn sẽ giúp tôi đưa tới, không cần phải ra ngoài mua."

Thiếu gia nhìn ta một hồi, ta đang nghi hoặc muốn chủ động hỏi thiếu gia nghĩ cái gì, cậu ta mới cười nói: "Charles, ngươi hẳn sẽ không hoàn toàn không có dùng răng nanh đi cắn qua người chứ?"

Nghe thấy cái vấn đề này, thân thể của ra cứng đờ, đối với đề tài này cảm thấy phi thường không được tự nhiên, nhưng mà, ta vẫn thành thật trả lời: "Có."

"Oh!" Thiếu gia trợn lớn một chút, hình như khó có thể tin nói: "Hoàn toàn nhìn không ra, cảm giác Charles so với loài người ôn hòa hơn nhiều, thật khó tưởng tượng ngươi biết cắn người đó!"

Dù có làm sao ôn hòa, ta cũng vẫn là vampire mà! Ta cười khổ nói: "Thiếu gia, ngài chẳng phải buổi tối ngày đầu tiên đã nhìn thấy tôi lộ ra răng nanh và móng tay rồi sao?"

"Có chứ!" Thiếu gia có chút hưng phấn nói: "Rất khốc đó! Đột nhiên từ quý ông tốt bụng biến thành vampire, hơn nữa cảm giác rất mạnh!"

Thiếu gia... người bình thường hẳn là phải cảm thấy rất đáng sợ, mà không phải rất khốc đi?

"Vampire đều có răng nanh và móng tay nhọn sao?" Thiếu gia tò mò hỏi.

"Đúng vậy, đó là năng lực cơ bản nhất." Ta thành thật trả lời. Thiếu gia tối nay hình như đặc biệt có hứng thú với vampire.

Thiếu gia vừa lại suy nghĩ một chút, càng hưng phấn hỏi: "Vậy có vampire biết bay không?"

Thiếu gia hình như đặc biệt có hứng thú với phi hành? Ta suy nghĩ một chút, trả lời: "Tôi chỉ biết có vampire phiêu phù trong thời gian ngắn, nhưng muốn thật sự bay lên, tôi vẫn chưa thấy qua. Nhưng tôi nghĩ, có thể cũng có, chỉ là hầu hết vampire không muốn tiết lộ thực lực chân chính của mình."

Sau khi ta trả lời xong, thiếu gia nổi lên suy nghĩ, mặc dù theo ta thoạt nhìn, hình như càng giống như đang ngẩn người, cậu ta ngẩn người một hồi, đột nhiên mở miệng hỏi: "Charles, ở đâu có rất nhiều vampire vậy?"

Nghe thấy vấn đề này, ta gần như mặt biến sắc, nhưng chỉ là gần như, ta biết mình vẫn như cũ bảo trì thần sắc của quản gia nên có, lễ phép mà cung kính cúi đầu xin lỗi: "Thiếu gia, xin tha thứ Charles không thể nói cho ngài biết."

Ta khom lưng, chờ đợi thiếu gia nói không sao, hoặc là không vui nói những lời như thật là mất hứng, nhưng là, thiếu gia lại mang theo giọng sợ sệt hỏi: "Charles, ngươi tức giận rồi sao?"

Ta có chút kinh ngạc, ta có chỗ nào lộ ra ý tức giận sao?

"Charles không dám."

Thiếu gia trầm mặc một hồi, mở miệng nói: "Xin lỗi, ta chỉ là... Tóm lại, về sau ta cũng sẽ không hỏi chuyện của vampire nữa, ngươi đừng tức giận, ta đi trước sửa súng đây, ngươi làm việc của ngươi đi."

Ta sửng sốt, thẳng lưng lên, nhìn thấy thiếu gia tắt TV, mở cửa phòng làm việc sau đó đầu cũng không quay lại mà đi vào, ngồi ở trước bàn liền bắt đầu cải tạo súng giới.

Ta rót ly sữa cho thiếu gia, thiếu gia nói câu "cám ơn", mà ta cũng không có hỏi luyện tập "trò chuyện" có cần hôm nào tiếp tục, chỉ là lẳng lặng nhìn thiếu gia cải tạo súng giới.

Nghĩ đến, chính mình quả nhiên là có chút tức giận, mấy ngày qua, thiếu gia chưa bao giờ đề ý ta là vampire, kỳ vọng ta đối với cậu ta hình như đã rất cao, chung quy cho rằng thiếu gia căn bản không có nhìn ta như dị loại, nhưng là, cậu ta tối nay lại hỏi nhiều chuyện của vampire như thế, điều này làm cho ta có chút thất vọng.

Mặc dù, ta vẫn rất nghi hoặc, thiếu gia rốt cuộc làm sao nhìn ra tâm tình của ta?

Sáng sớm hôm sau, khi ta tiễn thiếu gia ra cửa, thiếu gia thoạt nhìn hình như tâm tình có chút sa sút.

Điều này làm cho ta lúc nằm trong khoang kim loại, một chút buồn ngủ cũng không có, chỉ là ảo não, mình cần gì bởi vì một chút vấn đề nhỏ mà tức giận thiếu gia? Cho dù bất luận người nào chung quy sẽ đối với chuyện không biết rõ cảm thấy có hứng thú, càng huống chi thiếu gia thế nhưng là một người trẻ tuổi, người trẻ tuổi nếu không tò mò, vậy còn gọi là người trẻ tuổi sao?

Chỉ là trò chuyện mà thôi, thiếu gia cũng không có buộc ta nhất định phải trả lời.

Ôi... Mặc dù tuổi của ta bây giờ đã so với phụ thân đại nhân quá cố lớn hơn rất nhiều, nhưng lại vẫn không có sự trầm ổn lãnh tĩnh của phụ thân đại nhân khi làm quản gia, quả nhiên vẫn là có rất nhiều chỗ cần phải học tập.

Tối nay, sau khi thiếu gia trở về, hay là xin lỗi với cậu ấy, sau đó tiếp tục luyện tập trò chuyện đi.

Sau khi nghĩ ổn thỏa, ta cảm giác mình cuối cùng dường như có chút buồn ngủ rồi.

Ding dong.

Ta từ nửa mơ nửa tỉnh thức dậy, mở mắt, lập tức liền biết đây là tiếng chuông cửa.

Sau khi rời khỏi khoang kim loại, ta đi tới phòng khách, ánh mặt trời từ cửa sổ mở xuyên vào, vô cùng chói mắt, ta lách qua ánh mặt trời chiếu vào, thuận đường nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ là giữa trưa, khó trách cảm thấy mắt khó chịu như thế.

Đi đến trước cửa chính, ta ở trên màn hình của chuông cửa, ấn xuống cái nút hiển thị người tới, trên màn ảnh phản chiếu rõ ra ba người. Nhưng ta một người cũng không nhận ra, có lẽ là người thiếu gia quen biết... Mặc dù ta một chút cũng không cảm thấy thiếu gia người có giáo dục như thế, lại quen biết ba cái người ăn mặc như bọn côn đồ.

Cho dù người tới thoạt nhìn ngay cả lễ tiết hai cái chữ này đều không biết viết lắm, nhưng là, ta vẫn lịch sự hỏi: "Xin hỏi là vị nào?"

Bên ngoài người đứng ở giữa dùng giọng điệu không khách khí gào lên: "Charles Endless! Bọn ta là người của nhóm Falcon!"

Nghe thấy cái danh xưng này, tâm tình của ta lập tức càng tệ hơn, thì ra không phải như bọn côn đồ, mà đúng là bọn côn đồ, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, ở đây không hoan nghênh các ngươi."

Ta cũng không muốn để ý bọn chúng, cho dù bây giờ là giữa trưa, bọn chúng cũng không có cái lá gan kia mà đến chọc ta, sở dĩ vẫn chưa có ấn tắt màn ảnh và đi về khoang kim loại ngủ, chỉ là lo những người này sẽ phá hỏng cửa chính, đây thế nhưng là nhà của thiếu gia.

"Ngươi mặc kệ thiếu gia nhà ngươi rồi sao?"

Ta biến sắc, lập tức một phát giựt lại cửa chính, trầm giọng xuống nói: "Ngươi nói cái gì? Các ngươi đã làm cái gì với thiếu gia?"

Khi ba người kia nhìn thấy cửa chính mở ra, và cả người ta đã ở trước mắt bọn chúng, đều giật nảy mình một cái, cuống quýt lui về sau mấy bước, từng tên lấy ra súng khác nhau chỉa vào ta, quát: "Ngươi chớ tới đây, nếu ngươi tới, thiếu gia nhà ngươi nhất định phải chết!"

Ta nhíu mày, hơi hơi vươn ra răng nanh, gầm lên: "Các ngươi nên biết thân phận của ta, súng đối với ta vô dụng, thiếu gia rốt cuộc làm sao rồi, nói mau!"

Không ngờ, ba người kia lập tức co cẳng bỏ chạy, lại có thể ngay cả dũng khí nổ súng vào ta cũng không có, chỉ là bước chân một người trong đó khựng lại một chút, ném xuống một viên giấy, sau đó cũng không có quay đầu, rầm rập mà chạy xuống lầu.

Ta cũng không có đuổi theo, ta từng không chỉ một lần phục vụ qua chủ thuê là đại ca xã hội đen, biết những tên côn đồ lặt vặt này sẽ không biết quá nhiều chuyện, chỉ là đi lên trước, nhặt tờ giấy, phía trên chỉ viết một cụm số điện thoại, trừ cái này ra, tin tức gì cũng không có.

Thiếu gia chẳng lẽ thật sự bị bắt đi rồi sao... bình tĩnh! Ta phải bình tĩnh một chút, bên cạnh thiếu gia đi theo rất nhiều bảo vệ ẩn núp, không thể nào sẽ xảy ra chuyện.

Ta trở về phòng, cầm lấy điện thoại thiếu gia cho ta, trước tiên gọi đến điện thoại của thiếu gia, nhưng là, phòng của thiếu gia lại truyền đến tiếng chuông, ta đi vào vừa nhìn, điện thoại của thiếu gia để ngay ở đầu giường, xem ra thiếu gia quên mang điện thoại ra ngoài rồi.

Ta đành phải ấn ra danh bạ điện thoại trong điện thoại của mình, bên trong có số điện thoại của mấy nhóm bảo vệ, ta gọi đến điện thoại của người tổng phụ trách bảo vệ, điện thoại vừa được nhấc lên, ta lập tức liền hỏi: "Xin hỏi thiếu gia bây giờ đang ở đâu?"

Đối phương cũng ngắn gọn trả lời một cách có huấn luyện: "Chúng tôi mất dấu rồi."

Ta sửng sốt, vội vàng lại hỏi: "Mất dấu lúc nào?"

"Buổi sáng sau khi thiếu gia rời khỏi nhà, cậu ấy cũng không có đến trường học, hành tung không rõ, chúng tôi vẫn đang tìm kiếm."

Nghe vậy, trong lòng ta lạnh xuống, chẳng lẽ thiếu gia thật sự bị nhóm Falcon bắt đi rồi sao?

Trong điện thoại lại truyền đến tiếng của đối phương: "Xin đừng quá lo lắng, thiếu gia thường thường như thế."

"Thật không?" Ta cười khổ, đối phương nghe lên gần như là mang giọng điệu oán giận, xem ra thiếu gia thật sự khiến cho những bảo vệ này phiền não không ít.

Nhưng là, lần này rất có khả năng thật sự không giống dĩ vãng.

Ta cúp điện thoại, đổi lại ấn số điện thoại trên tờ giấy.

"Charles Endless!"

Điện thoại vừa nối, đối phương liền dùng một loại giọng căm thù nghiến răng nghiến lợi đọc tên của ta, ta hết sức quen thuộc cái giọng này, bởi vì ta từng làm quản gia của hắn hai tháng... Không! Hẳn nên nói, làm đánh thuê của hắn hai tháng.

Ta lạnh lùng nói: "Burt tiên sinh, có chuyện gì xin nhằm vào ta, ngươi cũng nên biết mức giá của ta, người có thể mời ta làm quản gia sẽ không phải là người bình thường, ngươi sẽ không muốn chọc vào gia tộc của thiếu gia đâu!"

Đối phương điên cuồng cười lên, sau đó lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng ta ngu ngốc sao? Ta đã triệt triệt để để điều tra qua An Hướng Dạ cái người này, chẳng qua chỉ là một tên phá gia chi tử phung phí tiền bảo hiểm từ cái chết của cha mẹ!"

Ta sửng sốt, nhưng, đây là không thể nào, mặc dù chưa từng nghe thiếu gia xác thực mà nói lên chuyện trong nhà, nhưng ta ít nhất biết thiếu gia còn có cha và một vị huynh trưởng, mà nghe thiếu gia nói lên, vị huynh trưởng nắm quyền ở trong gia tộc kia cũng tuyệt đối không phải hạng xoàng.

Thiếu gia càng không phải là cái phá gia chi tử gì, cậu ta một chút khí tức phung phí cũng không có, ngay cả ăn khuya đều là đến tiệm thịt nướng thông thường, mặc dù nói, đồ đạc trong nhà đều rất sang quý, nhưng ta cho rằng đó đều không phải của thiếu gia mua, phần lớn là của lão gia mua, bởi vì từ sau khi ta làm quản gia của thiếu gia, trước giờ chưa từng thấy thiếu gia mua qua vật xa xỉ gì.

Ta bởi vì khó hiểu mà trầm mặc, nhưng đối phương rõ ràng cho rằng ta chột dạ rồi, hắn cười lạnh một tiếng rồi nói: "Nếu muốn thiếu gia nhà ngươi bình an vô sự, trong vòng ba mươi phút đến nơi ta chỉ định, chậm một phút, ta sẽ chặt đứt một tay chân của thiếu gia nhà ngươi, trễ năm phút, ngươi cứ nhặt xác cho hắn đi!"

Tiếp đến, hắn nói cái địa điểm, ta biết cái nơi đó, đó là cái bãi rác bỏ hoang, chung quanh vô cùng trống trải, không có bất cứ vật che đậy nào, ta sẽ hoàn toàn bộc lộ ở dưới ánh mặt trời giữa trưa, mà đây hiển nhiên chính là mục đích của đối phương.

Đối phương nói xong lời tàn nhẫn, lập tức liền cúp điện thoại.

Ta nhíu mày, địa điểm đó có chút xa, cho nên không có bao nhiêu thời gian có thể do dự nữa, mặc kệ như thế nào, ta cũng phải đi qua xem xem mới được.

Ta chân tay mau lẹ mặc vào bộ tây trang kiểu cổ toàn thân, bộ tây trang này hết sức dày nặng, toàn là màu đen, cuối cùng, mặc thêm áo choàng màu đen, một tầng rồi lại một tầng quần áo màu đen này có thể hấp thu bớt lượng lớn tia tử ngoại, không cho tia tử ngoại chiếu đến thân thể ta.

Cuối cùng ta đội vào mũ dạ màu đen và kính mát đen, sau đó mở cửa sổ, đi đến ban công, mặc dù có nhiều phòng hộ như thế, nhưng là, ánh nắng vẫn làm ta cảm thấy hết sức khó chịu, như thể mình đang bị quay nướng.

Ta nhảy lên lan can của ban công, sau đó nhảy một cái, lướt qua hai tòa cao ốc, rơi xuống đỉnh tòa nhà thứ ba, khi rơi xuống đất, không có phát ra bất cứ âm thanh nào, sau khi lấy đà mấy bước, ta lần nữa nhảy lên... cứ như thế lần lượt nhảy lên, nhảy vọt qua nhiều cao ốc, không tiếng động nhưng lại rất nhanh mà tiến về phía nơi mục tiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro