1 - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký quản gia chương thứ tư: nguy cơ an toàn của chủ nhân

Phụ thân đại nhân soi xét:

Ngài từng nói qua, một cái quản gia tốt bất luận xảy ra chuyện gì, đều phải bảo trì lãnh tĩnh mặt không đổi sắc, không để cho tâm tình của mình ảnh hưởng đến chủ thuê, nhưng ngài lại không có nói, khi mặt không đổi sắc cũng không thể giấu được chủ thuê, con nên làm sao đây?

Xin ở trên trời chúc phúc cho con, sau này không để cho tâm tình của mình ảnh hưởng đến thiếu gia.

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Khi vừa tới bãi rác thải, hiện trường một người cũng không có, ta chỉ có chọn một khoảng đất trống không quá bẩn loạn chờ đợi.

Hôm nay trời nắng ráo, ánh sáng tràn trề, xem ra đối phương là đặc biệt chọn ngày nắng, mà ngày bọn chúng ngàn chọn vạn lựa quả nhiên không tệ, ta có loại cảm giác đặt mình trong lò nướng... Sau khi cứu thiếu gia trở về, bữa tối thì ăn cá nướng đi? Không biết phải mấy con cá mới có thể để cho thiếu gia ăn no?

Hai mươi con không biết có đủ hay không, nhưng lò nướng trong nhà chắc chắn nướng không nổi nhiều cá như thế, có lẽ ta nên mua một cái lò nướng lớn, rồi mua thêm một cái lò nướng nhỏ, lò nướng lớn nướng món chính, lò nướng nhỏ dùng để nướng đồ tráng miệng...

Ta cố gắng suy nghĩ phải làm sao làm một quản gia tốt hơn, đem lực chú ý của chính mình từ hai chữ "nóng bức" gạt đi, nhưng mà, lại càng nghĩ càng nóng... quả nhiên không nên nghĩ tới loại chuyện như lò nướng này.

Hmm, vậy món tráng miệng ăn kem đi? Mặc dù vừa mới ăn xong, chẳng qua ngày nóng thế này, thiếu gia hắn là sẽ muốn ăn kem, món kem lần trước đã khiến cho thiếu gia rất thích, cậu ấy đã ăn hết ba hộp đầy.

"Charles Endless!"

Ta kéo suy nghĩ từ trên món tráng miệng trở về, tập trung nhìn, đối phương đứng cách ta khá xa, ước chừng khoảng một trăm mét, số người đại khái là ba mươi người, trên tay mỗi một người đều cầm súng, ta cũng đã nhìn thấy Burt tiên sinh chủ thuê lúc trước, hắn đứng ở chính giữa tất cả bảo vệ, thoạt nhìn mọi thứ rất tốt, hơn nữa hình như so với lúc trước còn muốn có sức nặng hơn.

Khi trước lúc làm quản gia của hắn, chức trách quản gia duy nhất ta làm qua, chính là giúp hắn liệu lý đồ ăn, đồ ăn hắn thích vừa vặn hết sức tương tự với thiếu gia, đều là đồ ăn nhiệt lượng cao, mặc dù, phân lượng hắn ăn vẫn không có nhiều như thiếu gia... Nhưng mà, thiếu gia lại có thể bảo trì chiều rộng bằng một phần ba của Burt tiên sinh, bao tử của thiếu gia đúng là một loại thứ so với vampire càng thần bí.

Mặc dù đã nhìn thấy Burt tiên sinh, nhưng ta không có nhìn thấy An Hướng Dạ thiếu gia.

Ta nhíu mày, cao giọng hỏi: "Burt tiên sinh, xin hỏi thiếu gia nhà ta đâu?"

Burt tiên sinh hết sức thiếu lễ độ mà gào thét: "Ngươi cho rằng ta ngu đến mức mang hắn tới đây sao? Ta cảnh cáo ngươi, Endless, những thủ hạ khác của ta đang trông coi thằng nhóc đó, chỉ cần ngươi dám động thủ công kích, thủ hạ ta lập tức sẽ làm thịt thằng nhóc đó!"

Ta trầm mặc xuống, sau đó giẫm một bước, ta gần như là biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa, lại đứng ở trước mặt Burt tiên sinh.

Ta nhìn Burt tiên sinh, nhưng hắn hình như vẫn còn chưa phản ứng kịp, chỉ là đơ ra nhìn ta, đám bảo vệ trái phải trước sau hắn cũng không có lấy nửa người phản ứng lại, mặc dù những bảo vệ này ít nhiều đều đã cải tạo qua chi thể.

Nhưng, cho dù sức mạnh của cải tạo chi thể có lớn, tốc độ có nhanh, phản ứng bộ óc không kịp, thì lại có tác dụng gì đây?

Giống như bây giờ, nếu ta muốn giết Burt tiên sinh, hắn sớm đã chết rồi, những bảo vệ từng cải tạo này, số người có nhiều cũng vô dụng, bởi vì tốc độ phản ứng của bọn chúng không theo kịp tốc độ hành động của ta.

Thẳng đến khi ta vươn tay nắm vững cổ của Burt tiên sinh, mới nhìn thấy hắn có phản ứng, hắn trợn lớn mắt nhìn ta, mặc dù cái động tác này, thiếu gia cũng rất thường làm, nhưng thiếu gia làm lên là sẽ khiến người muốn trả lời vấn đề của cậu ấy, nhưng Burt tiên sinh lại... ahem! Suýt nữa nghĩ chuyện thất lễ rồi.

Ta nhàn nhạt nói với hắn: "Xin lỗi, ta cũng không ngu đến mức độ bởi vì ngươi lấy thiếu gia làm con tin, cho nên mặc ngươi muốn làm gì thì làm, ta phải nói cho ngươi biết, nếu như ngươi không tổn hại thiếu gia, ta đảm bảo sẽ giữ lại mạng của ngươi, nếu như ngươi tổn hại cậu ta, ta cũng sẽ không giết ngươi, chỉ là ngươi cũng sẽ không còn sống, ngươi biết, vampire là có thể đem loài người biến thành "huyết phó" hoàn toàn nghe mệnh lệnh từ chủ nhân chứ?" (huyết phó: đầy tớ máu)

Ta rất hài lòng nhìn thấy con ngươi của hắn đột ngột thu nhỏ lại, gật gật đầu nói: "Ta nhất định sẽ đem ngươi biến thành thứ kia, sau đó, khiến cho ngươi vĩnh viễn mà sống dưới đau khổ, ngươi sẽ không hi vọng loại tình huống đó phát sinh chứ, đúng không?"

Lúc này, những bảo vệ chậm chạp kia cuối cùng cũng phản ứng lại, đem ba mươi mấy khẩu súng chỉa thẳng vào ta, nhưng trước khi Burt tiên sinh mở miệng, bọn họ không dám động thủ.

Ta nhàn nhạt yêu cầu: "Burt tiên sinh, xin thả thiếu gia ra."

Mặt của Burt tiên sinh vặn vẹo thật nghiêm trọng, bộ dạng hình như hết sức đấu tranh, cuối cùng, hắn lại quát: "Không thể thả hắn được, chẳng qua, ta có thể tống ngươi xuống địa ngục cùng hắn đoàn viên! Nổ súng! Làm thịt thằng này cho ta."

"Ta tưởng rằng ngươi đã hiểu thực lực của ta."

Trả lời của Burt tiên sinh khiến cho ta có chút giật mình, mặc dù ta ở trước mặt hắn cũng không có lộ ra toàn bộ thực lực, nhưng là, hẳn cũng đủ mạnh rồi mới đúng, nếu không, sau khi đã có một đống bảo vệ từng cải tạo qua chi thể, hắn cũng sẽ không nguyện ý bỏ mười triệu để mời ta.

"Ta đương nhiên biết ngươi có bao nhiêu mạnh, chẳng qua..." Burt tiên sinh gào lên: "Ta cũng biết, ngươi không dám giết người, là một gã hèn nhát, Endless!"

Nghe cái trả lời này, ta đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, chẳng lẽ, bởi vì nguyên nhân ta từ chức là không chịu nghe mệnh lệnh của hắn đi giết người, thì là không dám giết người rồi sao?

Lúc này, chung quanh vang lên một tiếng súng, tay của tay cũng đồng thời giơ lên, bắt được một thứ nào đó.

"Đạn bạc?"

Ta mở bàn tay, nhàn nhạt cười đánh giá viên đạn bạc trong lòng bàn tay, đạn bạc đối với vampire "số đời" xa một chút mà nói, có lẽ lực sát thương vẫn coi là không tệ, nhưng đối với vampire "số đời" chỉ có hàng đơn vị mà nói, thực sự không coi là một loại vũ khí, còn không có tính uy hiếp bằng vũ khí năng lượng lưu hành nhất hiện nay.

Burt tiên sinh lộ ra biểu tình khó có thể tin, lắp ba lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi không sợ bạc? Làm sao có thể? Vampire không phải rất sợ bạc sao!"

"Ta sợ..."

Ta nhẹ nhàng nghiêng bàn tay, nhìn viên đạn bạc lấp lánh rớt xuống đất, mới ngẩng đầu lên, cười nói: "Ta sợ nó ô nhiễm đến máu của ta, nhưng có điều, điều kiện tiên quyết là, ngươi phải để cho nó chạm tới máu trong thân thể ta mới được."

Burt tiên sinh vừa nghe, lập tức rống to: "Nổ súng! Mau nổ súng! Nghe thấy hắn nói chưa? Đánh tới khi hắn phun máu là có thể tiêu diệt hắn rồi!"

Từng có qua một cái chủ thuê như thế, đúng là đủ để ta vĩnh viễn cảm thấy xấu hổ!

Nhất thời, tiếng súng nổ lớn, ta do dự một chút, bỏ đi Burt tiên sinh trên tay, sau đó dùng tốc độ cực nhanh, né ra phần lớn đạn, phần nhỏ không né qua... Chiến đấu thực sự không phải sở trường của ta, chẳng qua, kỳ thực cũng không cần lo, đạn bạc cũng không đủ để rạch đứt da của ta, mà tiến vào ô nhiễm đến máu.

Sở dĩ muốn né những viên đạn này, thuần túy là nghĩ cho quần áo trên người ta, mặc dù bây giờ cũng không quan trọng nữa, ba cái lỗ và ba trăm cái lỗ đều như nhau, tóm lại, bộ quần áo này đã không thể mặc nữa.

Đối phương không ngừng bắn quét lung tung, ngoại trừ cái này, bọn họ không có biện pháp làm những chuyện khác, như ta trước đã nói, tốc độ phản ứng của bọn họ không bằng tốc độ của ta, nhưng cho dù bắn lung tung thế này, đối phương hình như vẫn là bắn không hết đạn trong hộp đạn... Ta không nhịn được thở dài, vũ khí bây giờ thật là tiên tiến, quả thực giống như có vô hạn đạn.

Cho dù thật sự không muốn, ta cũng phải ra tay công kích rồi, tình huống của thiếu gia không rõ, cứ trì hoãn tiếp, sợ rằng sẽ nguy cấp đến tính mạng của thiếu gia.

Ta lách đến phía sau tên cướp nào đó, đang muốn dùng tay chặt hắn ngất xỉu, hắn lại co giật một trận kịch liệt, sau đó té xuống, điều này làm cho ta có chút nghi hoặc, rốt cuộc là chuyện làm sao đây?

"Mau dừng lại! Đánh phải người của ta rồi!" Những người khác hoảng hốt hô lớn.

Thì ra là thế. Ta cảm thấy có chút buồn cười, trước khi bọn họ hồi thần, vừa lại vọt đến phía sau một người khác, sau khi đánh bất tỉnh hắn, lần nữa lách đến phía sau một người.

Phản ứng người này trái lại không tệ, hắn đã phát giác, quay người qua liền là một hồi súng vang lên, nhưng tùy theo xoay người của hắn, ta cũng đã sớm lần nữa chuyển đến phía sau hắn rồi, vừa vặn nhìn thấy hắn bắn ngã một nhóm đồng bọn vốn đứng phía sau hắn, ta chỉ có ra tay đánh bất tỉnh hắn, tránh cho hắn bắn chết càng nhiều người.

Không tới một phút đồng hồ, ta lần nữa trở về trước mặt Burt tiên sinh, Burt tiên sinh nửa ngã trên mặt đất, hắn đã loài người duy nhất không có nằm xuống ở hiện trường rồi, nhưng công lao này nói lên vẫn thật không hoàn toàn là của ta, bảo vệ bị ta đánh ngã rất ít, bọn họ phần lớn là ngã ở dưới súng của đồng bạn.

Ta cúi đầu nhìn Burt tiên sinh, nhẹ nhàng nói với hắn: "Ngươi vẫn không hiểu rõ thực lực của ta, Burt tiên sinh, nếu không ngươi nhất định sẽ không vì bí mật nhỏ nhặt đó đến truy sát ta, đó thật sự không đáng."

Burt tiên sinh giống như cá thiếu nước... có lẽ cá nóc thích hợp hơn một chút, miệng của hắn há rồi lại há, nhưng ngoại trừ dùng sức hô hấp, trước sau không nói ra lời.

Ta nhìn xung quanh đã ngã thành một biển người, thở dài, sau khi trải qua lần này, Burt tiên sinh hẳn là sẽ không tới truy sát ta nữa, cho nên hẳn không cần dựa vào giết chóc để cảnh cáo đối phương.

Nhưng tiếp theo, vấn đề khó lại tới rồi, cho dù ta ghì cổ của Burt tiên sinh bức hỏi, hắn lại đổi thái độ lúc trước, trước sau kiên trì nói căn bản không có bắt được thiếu gia, hắn chỉ là gạt ta.

Ta không biết nên làm cái gì, chung quy không thể thật sự giết đối phương.

Có lẽ Burt tiên sinh nói chính là thật, nhưng, trong lòng ta lại hiểu được, có lẽ khả năng càng lớn là hắn đã giết con tin rồi, vì bảo toàn sinh mạng, mới một mực chắc chắn không có bắt được thiếu gia.

Ta buông người trên tay, đáy lòng có loại cảm giác tuyệt vọng, nếu như, thiếu gia thật sự đã xảy ra chuyện, chủ thuê duy nhất cùng ta vui vẻ như thế này, vậy mà bởi vì ta mà gặp phải bất hạnh, vậy bảo ta nên làm sao mới có dũng khí đi tìm một vị chủ thuê tiếp theo?

Ta phải chăng thật sự nên ngoan ngoãn trở về lâu đài của mình, làm một vampire được người hầu hạ, đừng làm cái mộng tưởng quản gia gì nữa?

"Ác đồ!"

Ta sửng sốt, hồi thần lại, mới nhìn quanh một chút, liền phát hiện người nói chuyện.

Hắn đứng ở trên một tòa núi rác cao cao, khiến cho người không muốn chú ý đến hắn cũng khó.

Sau khi thấy ta chú ý đến hắn, hắn lại lập tức rống to: "Lại có thể làm hại nhiều người như thế, ác đồ, thân là một anh hùng, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Thì ra là một "anh hùng".

Ta đánh gia hắn, trang phục tổng thể thoạt nhìn khá có dáng, trên mặt mang mặt nạ, chỗ cải tạo là cánh tay trái, đây là vị trí được nhiều người nhất lựa chọn cải tạo, cánh tay cải tạo dù sao cũng không tinh tế như cánh tay thật, không thể làm một số động tác tinh vi, cho nên đại đa số người sẽ lựa chọn giữ lại tay phải, đem tay trái cải tạo thành chi thể cải tạo sức mạnh cường đại.

Nhưng hắn hình như không phải anh hùng nổi tiếng, mọi người đều biết, anh hùng bạo lực nhất, Long An bắp thịt toàn thân khoa trương chính là bảng hiệu của anh ta, anh ta hình như không có cải tạo chi thể, nhưng mọi người đều đoán đôi tay cường đại kia chắc chắn đã cải tạo qua, chỉ là làm được rất giống cánh tay thật mà thôi, hơn nữa anh ta cũng không mang bất cứ thứ gì che mặt, chỉ là không hiểu vì sao không người nào tìm ra được anh ta rốt cuộc sống ở đâu.

Anh hùng anh tuấn nhất Sơ Phong, mặc dù được gọi là anh tuấn nhất, chẳng qua cũng chỉ là bởi vì dáng người của anh ta anh tuấn, động tác tiêu sái đẹp mắt, về phần khuôn mặt rốt cuộc thế nào lại không có ai biết, bởi vì anh ta luôn mang mặt nạ nửa mặt, chỗ cải tạo là cánh tay trái.

Nữ anh hùng duy nhất càng không cần nói nữa, người trước mắt này tuyệt đối là nam không phải nữ.

Người cuối cùng, được gọi là anh hùng thần bí nhất, Huyền Nhật, thì vĩnh viễn mang kính bảo vệ màu bạc, còn có một đặc điểm rất nổi tiếng, chính là trước giờ không nói chuyện, thời gian xuất hiện trước giờ không vượt quá ba phút, cho nên gần như chưa từng xuất hiện ở trên truyền thông, truyền thông lúc nào cũng chỉ có thể phỏng vấn những người được Huyền Nhật giúp đỡ qua.

Mà người này vừa bắt đầu đã hô ác đồ, rõ ràng cũng không phải Huyền Nhật.

Nhân tuyển duy nhất có khả năng là Sơ Phong, chẳng qua, ta thất lễ mà suy đoán, người này chắc chắn cũng không phải Sơ Phong, phong thái của hắn thực sự không đủ để được gọi là anh hùng anh tuấn nhất, so sánh với người này, khí chất của An Hướng Dạ thiếu gia quả là có thể làm cái vương tử rồi.

Hiện nay, ngoại trừ bốn anh hùng đã xác lập, những người khác trái lại không thật sự được gọi là anh hùng, dù sao, cái gọi là anh hùng không thể xuất trận được mấy lần đã bị kẻ xấu giết chết, hoặc là từ đó biến mất tăm.

Trước mắt tên này, cùng lắm coi như là "anh hùng tập sự" đi? Đối với cái anh hùng tập sự này mà nói, hơn ba mươi người cầm súng vây đánh ta đều là người tốt, ta mới là ác đồ phải bị đánh ngã sao?

Ta mỉm cười, nói với hắn: "Anh hùng mới vào nghề đã chọn vào một cái ác đồ có thể đánh ngã hơn ba mươi người, có chút mạo hiểm đi?"

Người nọ cúi đầu nhìn những người ngã đầy đất, nuốt nước miếng, quát: "Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi chỉ là khiến cho bọn họ tự tàn sát lẫn nhau mà thôi, căn bản không phải do ngươi đánh ngã!"

"Cho nên đây? Nếu như là ngươi, có thể khiến cho hơn ba mươi người đã cải tạo qua chi thể, trên tay còn cầm súng tự tàn sát lẫn nhau sao?"

Ta nhẫn nhịn, dùng một tia kiên nhẫn cuối cùng giải thích: "Ta không phải ác đồ, bọn chúng mới là kẻ bắt cóc, chẳng những bắt đi thiếu gia nhà ta, còn dùng thiếu gia để uy hiếp ta, bây giờ ta phải nhanh chóng đi tìm thiếu gia nhà ta, cho nên, xin ngươi đừng cùng ta động thủ."

Người nọ do dự một chút, lại giơ vũ khí trên tay lên, hình dạng giống như một cái chuôi kiếm, nhưng sau đó từ đầu đuôi kiếm vươn ra thứ hệt như thân đao phát quang, đó là một thanh đao năng lượng.

Ta thở dài.

Vũ khí của loài người thật sự là đổi mới từng ngày, vũ khí năng lượng bây giờ gần như thay thế đao bạc và đạn bạc, trở thành vũ khí vampire sợ hãi nhất, đối với vampire số đời khá xa mà nói, bị đao bạc hoặc là đao năng lượng đâm vào tim, kết quả đều là tro bay bụi tàn như nhau.

Đối với vampire số đời khá gần mà nói, đỡ đao bạc không phải chuyện khó, nhiệt độ cao của đao năng lượng mới là phương thức công kích thật sự khó để đỡ, hơn nữa nếu như bị đao năng lượng chặt đứt chi thể, bởi do vết thương bị nhiệt độ cao thiêu qua, muốn đem chi thể nối lại lần nữa, cũng là chuyện khó khăn hơn.

Sau khi khởi động đao năng lượng, sức lực của anh hùng tập sự hình như cũng đầy đủ hơn, dùng giọng điệu gay gắt hô to: "Ta đã thấy răng nanh của ngươi, ngươi là vampire! Ngươi tưởng rằng ta tin lời ngươi nói sao?"

"Cho nên, ngươi ý định động thủ, ta cảm thấy rất đáng tiếc, phi thường đáng tiếc."

Nếu như là bình thường, ta sẽ không động thủ với hắn, nhiều nhất là rời khỏi, ta tin tưởng hắn đuổi không kịp ta, nhưng bây giờ, Burt tiên sinh và thủ hạ của hắn đã tiêu sạch lòng nhẫn nại của ta, mà ta, cũng đã cho cái anh hùng tập sự này cơ hội cuối cùng.

Mặc dù, ta phần lớn lấy túi máu duy trì sinh tồn, rất ít sử dụng răng nanh dùng bữa, nhưng cũng không ngại thỉnh thoảng dùng một lần.

Ta đạp dưới chân một cái, thần tốc vọt lên núi rác, khoảng cách này có chút xa, không thể một lần liền vọt đến trước mặt hắn, chỉ có phân làm mấy lần vọt, anh hùng tập sự thì trợn lớn mắt, ánh mắt của hắn luôn dừng lại chậm một bước ở trên tàn ảnh của ta, rõ ràng không thể theo kịp tốc độ của ta, hắn bối rối một chút, nhưng sau đó liền lộ ra biểu tình kiên định, dùng tay trái đã cải tạo đem đao năng lượng vung rất nhanh, hình thành một vùng lưới đao phát quang, dùng để bảo vệ chính mình.

Lúc này, ta đã vọt đến trước người hắn, nhìn thấy vùng lưới đao này, ngừng lại công kích, tạm thời chuyển động thành một vòng tròn quanh người hắn, đồng thời khen ngợi phản ứng của hắn, thoạt nhìn tên anh hùng tập sự này đích xác so với hơn ba mươi bảo vệ vừa rồi có thực lực hơn.

Chẳng qua, phản ứng hắn chọn mặc dù tốt, nhưng mắt lưới của lưới đao hình như có hơi lớn, ta liếc mắt qua một cái liền phát hiện lỗ hổng quá nhiều, sau khi nhìn chuẩn một cái lỗ hổng trong đó, bàn tay như vuốt sắc bén chui qua lưới đao, vững vàng bắt giữ tay trái của hắn.

Hắn giật mình hoảng sợ, cố gắng vùng vẫy khỏi nắm giữ của ta, cánh tay trái dùng lực quá mãnh liệt, một cơn phát nhiệt, còn phát ra tiếng ồn kiểu như động cơ quá nhiệt.

Nhưng, cánh tay trái của hắn vẫn không có vùng khỏi tay của ta, trong lúc này, nếu ta muốn giết hắn, hắn chết một trăm lần cũng dư sức.

Cuối cùng, hắn bỏ cuộc, chỉ là hoang mang nhìn ta, thì thào: "Làm sao có thể, đây làm sao..."

"Chi thể cải tạo không có cường đại như ngươi tưởng tượng." Ta bình tĩnh nói: "Ngươi thật sự không nên chọn ta làm đối thủ."

Ta là vampire đời thứ năm. Đối với loài người mà nói, mức độ cường đại của "đời thứ năm" rất khó được lý giải, nếu như đối thủ của ta là vampire, từ sau khi biết ta là vampire đời thứ năm, sợ rằng chuyện duy nhất hắn sẽ muốn chính là chạy trốn.

Ngàn năm nay, vampire có hoạt động còn ở trên thế giới, số đời gần nhất chính là đời thứ năm, vampire của bốn đời trước, sớm đã là truyền thuyết rồi.

Mặc dù ta mới hơn một trăm năm mươi tuổi, ở trong vampire chừng như là cái đứa trẻ, nhưng là, số đời của ta lại có thể hăm dọa rất vampire ba trăm tuổi trở lên, không dám tùy tiện trêu chọc ta.

Đây cũng là vì sao, ta là một vampire lấy quản gia làm nghề nghiệp, dù rằng dẫn đến rất nhiều chỉ trích của vampire, nhưng lại hiếm khi có vampire đến tìm ta gây phiền phức, lý do rất đơn giản, bọn họ không có nắm chắc khả năng đánh thắng ta.

Ngay cả vampire ba trăm tuổi trở lên cũng sẽ không đến trêu chọc ta, cái đứa "trẻ sơ sinh" tuổi tác rất có khả năng không quá ba mươi tuổi chỉ cải tạo cánh tay trái, cầm theo thanh đao năng lượng này lại dám vung đao vào ta, ta thật không biết nên cười hay là nên thở dài.

Thấy hắn một bộ dạng không dám tin như cũ, ta dứt khoát một phát kéo rớt cánh tay trái của hắn, túm lấy cổ của hắn, đem mặt của hắn kéo đến trước mắt ta, nỗi kinh hoàng của hắn ngay cả mặt nạ cũng ngăn không nổi, sau đó, ta dùng tiếng gầm đặc thù của vampire với hắn.

Đó là một loại tiếng gầm trống rỗng giống như từ trong khe núi truyền ra.

"Con trai, đứng ngoài quan sát và tự mình trải nghiệm thì không giống nhau, bây giờ, ngươi có thể chân chính hiểu được tốc độ của ta chưa? Ngươi còn cho rằng, hơn ba mươi người đó là tự giết lẫn nhau mà chết, một chút liên quan đến thực lực của ta đều không có sao?"

Dưới tình huống bị túm cổ, hắn khốn khổ mà điên cuồng lắc đầu.

Nhưng, ta kỳ thực căn bản không thèm để ý hắn có trả lời hay không, phát ngôn của đồ ăn là không quan trọng, sau khi lộ ra răng nanh, ta muốn dùng bữa rồi.

Lúc này, ta đột nhiên bỏ hắn ra, trong chớp mắt nhảy ra, một đường tia sáng năng lượng liền bắn qua chỗ ta mới vừa đứng, tia sáng không chỉ một phát, mà là tới ào ào, từng đường tia sáng không ngừng bức ta liên tục lùi lại... hơn nữa là bức ta cách xa "đồ ăn".

"Xin đừng cử động, ta không có ý đả thương ngươi."

Tia sáng năng lượng ngừng lại rồi, ta tự nhiên cũng dừng chân lại, nhìn về phía phát ra giọng nói, người đó đứng có chút xa, tay cầm đôi súng, hết sức đặc biệt chính là, một khẩu là súng năng lượng, một khẩu lại là súng đạn truyền thống, người cầm cặp súng mặc một bộ áo da bó sát người, phác họa ra đường cong thân thể của phụ nữ, trên mặt còn mang mặt nạ bướm màu đen.

Cô ta dùng giọng nói hết sức trong trẻo mở miệng nói: "Ta đã thấy mọi chuyện xảy ra, ngươi không phải ác đồ, ta cũng không có ý gây phiền phức với ngươi, chỉ là xin ngươi đừng làm hại hắn."

Nữ anh hùng? Ta theo phản xạ thốt ra: "Cô Điệp?"

"Phải." Cô ta không chút do dự thừa nhận.

"Thật sự là Cô Điệp?" Đồ ăn của ta ngọ ngoạy đứng lên, hô to về phía Cô Điệp: "Chúng ta hãy cùng nhau đánh ngã cái tên vampire cực kỳ độc ác kia đi!"

Ta không thể không nói, ta thật sự đầy cao hứng, bởi vì Cô Điệp không đáp ứng hắn, mà là lạnh lùng trừng hắn một cái.

"Câm mồm, ngươi làm rõ tình huống chưa?" Cô Điệp lạnh lùng nói với hắn: "Không nhìn thấy hắn không có làm hại người, trái lại chỉ đánh ngất những người đó sao? Còn có những người đó, ngươi thấy rõ ràng quần áo và trang bị vũ khí của bọn chúng chưa? Bọn chúng nếu như không phải xã hội đen, ta sẽ nuốt chửng súng của ta... là nuốt luôn hai khẩu!"

Đồ ăn có lẽ không ngờ tới sẽ nhận được loại trả lời này, hắn trợn lớn mắt, không biết nên làm cái gì.

Ta dứt khoát nói cho hắn biết nên làm sao, lạnh lùng nói: "Cút! Nếu không, ngươi sẽ phải chết."

Đồ ăn do dự nhìn về phía Cô Điệp, Cô Điệp lạnh lùng nói: "Nghe không hiểu lời của vampire nói sao? Vậy ta giúp hắn nói lại lần nữa. Cút!"

Ta ngưỡng mộ nữ anh hùng này, cô ta đúng là một phụ nữ có cá tính.

Sau khi cái đồ ăn kia lăn lộn rời khỏi, Cô Điệp chủ động thu hồi đôi súng, sau đó cô ta đánh giá ta, ta cũng đánh giá cô ta.

"Rất xin lỗi vì cắt ngang ngươi dùng bữa, mặc dù ta cũng cảm thấy hắn ngu đến mức đủ để chết, chẳng qua..." Cô Điệp xòe hai tay, hết sức bất đắc dĩ nói: "Ngươi cũng biết, ta là anh hùng mà! Chung quy không nên trơ mắt nhìn hắn biến thành thây khô."

Ta cười, trả lời: "Đừng lo, một bữa ăn đổi lấy gặp mặt nữ anh hùng duy nhất, hết sức đáng giá."

Cô Điệp hiển nhiên cũng hết sức thiện ý, cô ta chủ động mở miệng nói rõ: "Ta thấy hơn ba mươi người này chạy xe tới, nghĩ đến những người này cũng làm không ra chuyện gì tốt, cho nên theo qua xem xem, không ngờ đến, lại có thể gặp phải vampire... Thiếu gia bị bắt cóc của nhà ngươi là một tiểu vampire?"

"Không, là một loài người, ta chỉ là quản gia của thiếu gia mời."

"Có thể mời vampire đến làm quản gia?" Cô Điệp lộ ra mỉm cười, nói: "Ta đối với thiếu gia của ngươi cảm thấy có chút hứng thú."

Ta biến sắc, vội vàng làm sáng tỏ: "Thiếu gia chỉ là một người bình thường, ta là một vampire lấy quản gia làm nghề nghiệp."

"Thật sao?" Giọng điệu của Cô Điệp nghe lên không tin lắm, nhưng cô ta không dây dưa ở đề tài này, ngược lại dứt khoát nói: "Đi tìm thiếu gia của ngươi đi! Cũng hi vọng gặp mặt lần sau, ngươi không phải đang hút máu người, ta thế nhưng một chút cũng không muốn cùng ngươi đối đầu, tốc độ nhanh như thế rất khiến người hao tổn tâm trí."

"Tạm biệt, quản gia vampire."

Nói xong, Cô Điệp liền nhảy đến mặt sau của núi rác, sau đó, một cỗ xe đua từ phía sau núi rác đi ra... Hơn nữa còn là Ferrari ta khá quen thuộc, cửa sổ xe mở ra một khe hở, Cô Điệp vẫy hai ngón tay, chào tạm biệt với ta, sau đó chiếc xe liền linh hoạt rẽ vòng, nhanh chóng lao vụt đi.

Phải thừa nhận, lúc nhìn thấy cỗ xe kia, ta có chút kinh ngạc, thậm chí có chút thất vọng, vốn có chút hi vọng cô ta sẽ dùng phương pháp "kiểu anh hùng" hơn để rời khỏi, thí dụ như giơ lên một tay sau đó bay đi, hoặc là ấn cái máy điều khiển nào đó, chiếc xe sẽ tự mình chạy tới đây, sau đó tự động mở cửa, nói không chừng còn sẽ mở miệng nói chuyện vân vân.

Rõ ràng, ta là cái vampire quá lỗi thời, hơn nữa còn xem quá nhiều phim anh hùng kiểu cũ.

Chẳng qua, loài người cứ tiếp tục đổi mới từng ngày như thế, ngày nào đó, có lẽ thật sự có anh hùng gọi tới chiếc xe biết nói chuyện, hoặc là giơ tay lên, dưới theo dõi của mọi người, sau đó bay lên trời cao đi?

Dù sao, ta còn có rất nhiều năm để chầm chậm chờ mong.

Tiếp đến, ta đi đến đại học của thiếu gia học đi lướt một vòng, mặc dù ta tận lực chọn đi dưới bóng râm ít người, ăn mặc của ta vẫn là dẫn đến rất nhiều ánh mắt, nhưng trước sau không nhìn thấy bóng dáng của thiếu gia, trong lòng ta trùng xuống, có lẽ ta vừa lại thất nghiệp rồi.

Lại có thể là bởi vì hại chết chủ thuê mà thất nghiệp... Phụ thân đại nhân, nếu là ngài ở trên trời biết chuyện này, có thể sẽ đem con trục xuất khỏi giới quản gia, từ nay không cho phép con làm quản gia nữa, tránh cho một chủ thuê khác bị hại hay không đây?

Lạc lõng đi một hồi, khi ta lần nữa ý thức được bản thân đang ở phương nào, vậy mà đã là đêm tối, hơn nữa còn trở lại gần nhà của thiếu gia, ta theo phản xạ hướng về phía căn hộ ở đỉnh lầu nhìn...

Lại có đèn! Chẳng lẽ là thiếu gia?

Ta sốt ruột thậm chí không thể bình thường từ cầu thang lên lầu, lại rất nhanh nhảy đến mặt tường của cao ốc, vuông góc với bề mặt mà chạy như bay, cuối cùng nhảy một cái, ta vô thanh vô tức đứng ở trên lan can của ban công, mặc cho gió mạnh của cao ốc gần như thổi bay áo choàng.

Ta cúi đầu vừa nhìn, trên ban công đang đứng một chàng trai tóc bạc, ta không nhịn được thở ra thân phận của cậu ta: "An Hướng Dạ thiếu gia..."

"Wow!"

Thiếu gia trợn lớn mắt, một hồi sau, mới hô nhẹ một tiếng: "Charles, ngươi thật giỏi đó!"

Nghe vậy, ta đúng là vô lực một hồi, tâm tình căng thẳng cả ngày liền ở trong câu này tan thành mây khói.

"Charles."

Lúc này, sắc mặt của thiếu gia lại nghiêm túc lên, cậu ấy trầm tĩnh nói: "Trên người của ngươi có múi máu tươi..."

Ta cả kinh, hỏng rồi, ta lại có thể mặc áo choàng dính đầy máu đứng ở trước mặt thiếu gia trẻ tuổi, nếu dọa đến cậu ấy...

"Thật tốt quá! Charles."

Thiếu gia lại lộ ra biểu tình mừng rỡ nhìn ta, cười nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi tức giận rồi, không muốn làm quản gia của ta, cho nên đi mất rồi, may mắn, ngươi chỉ là đói bụng, đi ra ngoài cắn người mà thôi."

Thiếu, thiếu gia, không phải như vậy... Hơn nữa, quản gia đói bụng đi ra ngoài cắn người, là không thể dùng hai chữ "mà thôi" để kết thúc.

Ta nghĩ, thiếu gia sẽ không bị ta dọa sợ, trái lại là lối suy nghĩ kỳ diệu của cậu ấy, sợ rằng trong thời gian ngắn sẽ khiến ta ngạc nhiên không ngớt.

Lúc này, thiếu gia kéo kéo áo choàng của ta, dùng biểu tình đáng thương nói: "Charles, ta vẫn chưa ăn tối, cho nên rất đói, siêu đói đó! Chuẩn bị ăn khuya cho ta ăn."

Ta trong lòng cười khổ, nhưng vẫn là cung kính trả lời: "Vâng, thiếu gia có thứ gì đặc biệt muốn ăn không?"

Thiếu gia không chút chần chờ trả lời: "Thịt, thịt rán."

"Vâng."

Biểu tình của thiếu gia thoạt nhìn giống như đã đói ba ngày, cho nên ta ngay cả quần áo cũng không kịp thay, liền vội vàng vào nhà bếp đun một nồi dầu, rán cả một nồi gà rán và khoai sợi.

Không bao lâu ta đã đứng ở phòng khách, phục vụ thiếu gia dùng bữa, thiếu gia vừa ăn miếng thịt gà rán, vừa khen ngợi: "Charles mặc áo choàng vào liền thật giống Vampire rồi đấy!"

Nhìn thiếu gia ăn được vừa lòng thỏa ý, lại nghe thấy khen ngợi của cậu ấy, ta chỉ có cười khổ chống đỡ, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, một ngày giật gân này dùng phương thức thế này kết thúc, thật là không thể tốt hơn rồi.

Tiếp đến, thừa dịp lúc thiếu gia ăn gì đó, ta còn thản nhiên nói rõ với thiếu gia, vì sao ta lại rời khỏi không ở trong nhà, đồng thời cũng nói với cậu ấy lo lắng của ta, mặc dù ta làm bị thương không ít người, cũng đã uy hiếp đối phương, nhưng không thể chứng tỏ đối phương nhất định sẽ không lại ra tay.

Ta vừa nói, vừa tự mình cũng nổi lên lo lắng, phải chăng vẫn là hẳn nên từ chức, mới có thể bảo đảm an nguy của thiếu gia đây?

Nhưng, sau khi thiếu gia nghe xong, lại thiếu chút nữa cười bò trên mặt đất, cậu ta vừa cười vừa nói: "Charles ơi Charles, ngươi có lúc thật là ngu ngốc đến khiến cho ta hoài nghi ngươi có thật là vampire không?"

Ta khó hiểu nhìn thiếu gia, ta đương nhiên là vampire, từ khi sinh ra đã là vậy.

"Ôi..." Thiếu gia thở thật dài một hơi, đổi lại bộ mặt bất đắc dĩ giải thích với ta: "Charles, ta ngay cả bảo vệ trường kỳ theo dõi ta cũng cắt đuôi rồi, nghĩ xem, những tên lính mới do xã hội đen phái tới theo dõi có thể theo được ta sao? Cho nên, ngay từ đầu ngươi đã căn bản không cần đi đến nơi hẹn."

Ah... Ta chợt hiểu ra.

"Ta cho rằng ta đã đủ ngốc rồi, không ngờ quản gia ta tìm đến lại còn ngốc hơn ta." Thiếu gia bất đắc dĩ nói xong, vừa lại cười ha ha lên: "Trước giờ đều là người khác nói ta ngốc, ta lại cũng có thể nói người khác ngốc!"

Mặc dù bị nói ngốc, nhưng ta cũng không nhịn được cười theo thiếu gia.

"Đúng rồi, đừng lo lắng cho an toàn của ta, Charles, ta thế nhưng là của hệ chiến đấu đấy." Thiếu gia giọng điệu nói chuyện lúc này lại có chút thành phần kiêu ngạo rồi.

Nghe vậy, ta đột nhiên nhớ tới sự kiện cướp bóc của tối hôm đi hát đó, sợ rằng những bảo vệ là biết thiếu gia có đủ năng lực ứng phó, cho nên mới không hiện thân đi? Hơn nữa ta cũng tận mắt kiến thức quá súng pháp của thiếu gia... có lẽ, ta thật sự có thể tiếp tục ở đây làm quản gia đi?

Ăn khuya xong, thiếu gia như bình thường đi vào phòng làm việc, bắt đầu cải tạo súng giới, thấy vậy, ta cũng bắt đầu công việc lau dọn mỗi ngày.

Nhưng không lâu sau, thiếu gia đã gọi ta qua, đưa cho ta một tờ giấy nói: "Charles, giúp ta mua những thứ này, càng nhanh càng tốt, mua không được thì tìm Kyle ca."

"Xin đợi một chút, thiếu gia."

Ta đi đến tủ công cụ bên cạnh, lấy ra một cái mâm, sau đó chiếu theo hạng mục ghi trên tờ giấy, lấy từng thứ từ tủ công cụ ra, gọn gàng để ở trên mâm, sau đó xoay người, đem mâm để ở trên bàn làm việc của thiếu gia.

Ta cung kính báo cáo: "Chuẩn bị hoàn thành, thiếu gia."

Thiếu gia trợn lớn mắt nhìn ta, vừa lại cúi đầu nhìn trên mâm đặt đầy công cụ, hình như là đang nhìn linh kiện công cụ có phải đầy đủ hay không. Cậu ta ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: "Mỗi một loại đều có! Ta nhớ lúc trước không có những thứ này mà! Ngươi làm sao lại biết ta muốn cái gì?"

Một quản gia chân chính, chính là nên biết chủ nhân muốn cái gì, sau đó ở lúc chủ nhân cần, lập tức trình lên, nếu đã biết thiếu gia mỗi tối đều sẽ cải tạo súng giới, vậy thân là quản gia của cậu ấy, ta tự nhiên nên chuẩn bị tốt mọi công cụ.

Chỉ là nhu cầu của thiếu gia rất đặc thù, khiến cho ta tốn một chút thời gian để học tri thức của phương diện này, sau đó mới có năng lực biết thiếu gia rốt cuộc cần những cái gì.

Mặc dù nói, chuẩn bị trước thứ chủ thuê có khả năng cần, là bổn phận của mỗi một quản gia cần cố gắng, nhưng ta lại là lần đầu tiên làm như thế, bởi vì mỗi một chủ thuê trước kia không có ai thật sự đem ta dùng như quản gia, tự nhiên cũng không có cơ hội để cho ta làm như thế.

Ta cung kính trả lời: "Thiếu gia, Charles, vẫn chú ý theo động tác ngài cải tạo súng giới, phát hiện ngài thường thường bởi vì thiếu khuyết công cụ cần thiết mà đình trệ, cho nên đã đem mọi công cụ cộng linh kiện ngài có thể sẽ dùng đến đều chuẩn bị một số."

"Charles thật chu đáo, thế này đúng là tiện lợi hơn nhiều!"

"Thiếu gia thoạt nhìn vô cùng cao hứng nói: "Sau này cũng làm như thế đi! Thế này ta sẽ không cần cải tạo đến một nửa, còn phải chờ Kyle ca đưa đồ qua, mới có thể tiếp tục nữa."

"Vâng."

Nghĩ đến, vì thỏa mãn nhu cầu của thiếu gia, ta phải càng thêm nỗ lực chú ý thông tin về cải tạo súng giới rồi, mặc dù đây thực sự không phải chuyện dễ dàng, rất nhiều linh kiện công cụ căn bản là trái pháp luật, có một số thậm chí là hàng hiếm chợ đen cũng không mua được, ta phải sử dụng điện thoại Kyle tiên sinh cho, gọi đến số tên là "nhóm vũ khí" trong danh bạ, sau đó nhờ người tiếp điện thoại giúp mua đồ, mới có thể thu thập hoàn chỉnh.

Mặc dù độ khó khăn công việc tăng lên không ít, nhưng tâm tình của ta lại nổi lên vui sướng.

Cho dù là xã hội đen, cho dù là vũ khí đạn dược, cho dù trái pháp luật. Nhưng lại đều không quan trọng nữa, quan trọng chính là, ta bây giờ cuối cùng cũng là một quản gia, nhiệm vụ hàng đầu của quản gia chính là thỏa mãn mọi nhu cầu của thiếu gia.

Thiếu gia ngồi xuống, tiện tay cầm lấy một cái công cụ trên bàn, đang muốn bắt đầu cải tạo, lại ngẩng đầu nhìn ta một cái, cậu ấy hé miệng đang muốn lên tiếng, ta liền cúi đầu, cung kính nói: "Thiếu gia, Charles thay ngài rót sữa đến."

Thiếu gia lộ ra thần sắc nhạ dị, tò mò nói: "Charles chẳng lẽ ngươi biết thuật đọc tâm sao?"

"Thiếu gia, Charles không biết." Ta thành thật nói, suýt nữa khóe miệng đã muốn dương lên rồi, may mắn, sự giáo dục mặt không đổi sắc của phụ thân đại nhân trong nhiều năm vẫn là hữu dụng.

Phụ thân đại nhân từng nói, một quản gia chân chính nên giống như là biết thuật đọc tâm, chuyên tâm nắm bắt nhất cử nhất dộng của chủ nhân, tiến đến không cần căn dặn của chủ nhân, liền biết mình nên làm cái gì.

Cho nên nói, một quản gia được được chất vấn biết thuật đọc tâm, đây hoàn toàn là một loại khen ngợi.

Thiếu gia cười, như đùa giỡn nói: "Ngươi không biết, nhưng ta biết đấy! Để ta đoán nhé, ngươi bây giờ rất vui vẻ, đúng không?"

... Lại bị nhìn ra rồi? Ta đích xác là mặt vô biểu tình không phải sao?

Ba lần bảy lượt bị nhìn ra tâm tình, đây khiến cho ta chần chừ một hồi, lại vẫn nhịn không được đặt câu hỏi với thiếu gia: "Thiếu gia, Charles hẳn là không có lộ ra bất cứ biểu tình nào chứ? Nhưng ngài hình như có thể phát giác một số tâm tình của Charles, đây là vì sao đây?"

Thiếu gia suy tư một lát, có chút chần chờ nói: "Hm, hẳn nên nói là có, hay là không có đây? Ngươi bình thường lúc không có chuyện gì, lông mày và khóe miệng sẽ hoàn toàn vuông góc với đường chân trời, lúc tức giận, lông mày sẽ dương lên ba độ, khóe miệng sẽ hạ xuống hai độ, lúc vui vẻ, góc độ khóe miệng dương lên sẽ thêm ba độ, lông mày hơi chút thành vòng cung."

Thiếu gia nhìn ta, "A" một tiếng rồi nói: "Đúng rồi, còn có ngươi lúc khó có thể tin, mắt sẽ mở to thêm 0.082 cm, lúc mê hoặc, đầu sẽ hơi nghiêng về trái 5 độ... Charles, ngươi bây giờ là vừa mê hoặc vừa khó có thể tin sao?"

Thiếu gia... năng lực "xét mặt nhìn sắc" của ngài thật cao, nói không chừng so với bất cứ người nào đều càng thích hợp làm quản gia.

Thiếu gia tiếp tục nhìn chằm chằm ta, "xét mặt nhìn sắc" nói: "Lúc khổ não thì là hai hàng lông mày sẽ tụ tập về giữa, bộ phận giữa lông mày sẽ giảm 0.2 cm."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro